Vương Phi Có Độc
Chương 62: nguyện đầu bạc (lục)
Hai mắt Lục Oanh sưng đỏ như hạch đào. Lâu rồi nàng không khóc thoải mái như vậy. Dọc đường đi, Cố Thanh Trản nắm tay nàng, nàng yên lặng đi theo. Lúc về đến hậu uyển thì đã quá nửa đêm.
Mẫu thân là người Tam Tấn hội, Cố Thanh Trản cũng là người Tam Tấn hội, vậy tất cả nghi vấn liền có lời giải thích. Kỳ thật Lục Oanh đã sớm đoán ra, chỉ là chưa có cơ hội chứng thực, mà đáy lòng nàng cũng sợ phải chứng thực.
Đám nha hoàn đưa nước ấm tới, Cố Thanh Trản cầm lấy khăn tay từ nha hoàn, ý bảo bọn họ lui ra.
Lục Oanh vẫn không nói một lời, cứ ngơ ngẩn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn ảnh mình trong gương đồng, tựa như người mất hồn. Cố Thanh Trản hiểu rằng Lục Oanh dĩ nhiên là cần thời gian để tiếp nhận chuyện này. Nàng yên lặng ngâm khăn tay trong nước ấm, rồi vắt khô, khom người, nhẹ nhàng thay Lục Oanh lau đi nước mắt.
"A Trản ——" Lục Oanh bỗng nhiên nắm tay Cố Thanh Trản, không cho nàng tiếp tục lau nữa, "Ta muốn biết chuyện Tam Tấn hội, và cái chết của mẫu thân ta..."
Sắc mặt Cố Thanh Trản thoáng chốc u sầu, "A Oanh, đừng điều tra Tam Tấn hội nữa. Nếu tiên sinh biết, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như vậy... Tam Tấn hội muốn giết một người, luôn luôn..."
"Luôn luôn... không cần lý do." Giọng Cố Thanh Trản dần dần yếu đi. Cả người nàng đột nhiên bủn rủn, thậm chí ngay cả chiếc khăn tay cũng nắm không chặt, lập tức làm rơi xuống sàn, Lục Oanh trước mắt nàng hóa thành vô số ảo ảnh.
"A Trản, ngươi làm sao vậy?" Lục Oanh thấy khí sắc nàng trở nên cực kém, run giọng hỏi.
Cảm giác choáng váng càng ngày càng nghiêm trọng, Cố Thanh Trản lập tức xoay người. Chỉ một động tác ấy thôi mà thoáng chốc nàng thấy như trời rung đất chuyển, dưới chân như là hư không. Nàng biết nhất định là bệnh cũ lại sắp tái phát, "Không sao, ta... Ta đi tắm, hơi mệt..."
Dứt lời, Cố Thanh Trản dùng sức lực cả người tiến về phía phòng tắm. Nàng không thể để Lục Oanh nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của mình lần nào nữa. Tuyệt đối không thể.
"A Trản?"
"Ta không sao, ngươi nghỉ sớm đi."
Bước chân Cố Thanh Trản có chút lộn xộn, tựa như người say rượu. Dùng tốc độ nhanh nhất trốn khỏi ánh mắt Lục Oanh, nàng lảo đảo đẩy cửa phòng tắm, rồi lập tức xoay người khóa cửa lại. Bấy giờ mồ hôi lạnh đã sớm chảy đầy mình nàng.
Nhịn xuống, nhịn xuống... Cố Thanh Trản nắm chặt tay áo, xông về góc hẻo lánh nhất phòng tắm, chậm rãi trượt ngồi xuống đất trong góc tường. Cả người nàng không kiềm được mà run rẩy. Để không phát ra tiếng rên, nàng gắt gao cắn môi dưới, cắn đến mức máu tươi chảy ròng xuống cằm.
Nàng cuộn ống tay áo lên, kinh mạch giữa cổ tay lại bắt đầu từng chút từng chút biến thành màu đen. Cố Thanh Trản lặng im giãy dụa trong thống khổ. Nơi này không phải Trịnh cung, không có Mặc hoàn. Nơi này cũng không phải núi Vân Tu, không có ngọc tằm. Hết thảy khổ sở nàng chỉ có thể tự mình chịu đựng. Nhưng nàng thật sự không biết mình có thể chịu đựng đến bao lâu.
Thừa dịp còn chút thanh tỉnh, Cố Thanh Trản lấy thanh dao găm từ tay áo, hướng về mạch đập nổi cộm của mình, dùng lực cắt xuống. Máu đen sậm trào ra, nàng ngã mình vào góc tường, hơi thở mong manh, liếc mắt nhìn bàn tay nằm trong vũng máu.
"Cố Thanh Trản, ngươi tội gì..." Nàng thì thào. Nàng cười, rồi bất giác dòng lệ ứa mi, thấm ướt khuôn mặt trắng bệch. Nàng người không giống người, quỷ không giống quỷ như vậy, tội gì trở về bên Lục Oanh chứ? Biết bản thân mình một đời này chú định là bi kịch, nhưng vì sao vẫn không thể buông bỏ tư dục?
"... Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..." Cố Thanh Trản nắm chuôi dao, có nên cắt đứt toàn bộ gân mạch mình hay không? Từ nay về sau trên đời này liền không còn Cố Thanh Trản, nàng sẽ dứt áo ra đi... lẳng lặng như vậy.
"A Trản?" Lục Oanh đập cửa phòng tắm, vừa rồi thấy Cố Thanh Trản như vậy, nàng thật sự không yên lòng, "Ngươi không sao chứ?"
Không một tiếng trả lời.
Giữa cơn choáng váng nặng nề, Cố Thanh Trản vẫn nghe được giọng Lục Oanh. Dòng lệ sắp sửa dịu xuống bỗng chốc lại tuôn trào như đê vỡ. Nàng lại lần nữa trở về bên Lục Oanh, là nên hay không nên? Cố Thanh Trản biện minh không được. Lúc trước rời đi là vì yêu nàng, lúc này trở về cũng là vì yêu nàng. Rốt cuộc, mình yêu nàng chính là có lỗi.
"A Trản, ngươi phải nhớ kỹ, không thể động tình."
"Tiên sinh, ta hiểu... Ta hiểu..." Lời Sở Ngọc từng nói lại hiện lên trong đầu Cố Thanh Trản. Cho đến hôm nay, nàng mới hoàn toàn hiểu được vì sao mình không thể động tình, nhưng mà... đã quá chậm.
"A Trản... A Trản!" Lục Oanh cũng bắt đầu rối loạn, lòng nàng cứ thấp thỏm không yên, "A Trản ngươi mở cửa mau!"
Cửa bị khóa trong, người trong phòng lại chậm chạp không trả lời. Ngay lúc Lục Oanh vô kế khả thi, nàng giật mình nhớ ra, "Cửa sổ..."
Cũng may cửa sổ vẫn chưa khóa, Lục Oanh vội vàng đẩy cửa, hai ba bước liền nhảy vào, hoàn toàn quên vết thương trên chân mình còn chưa hồi phục. Lúc đáp xuống đất nàng nặng nề té ngã, vết thương cũ lại nứt ra.
Vừa vào phòng, mùi máu tươi liền xông vào mũi, "A Trản!"
Khi Lục Oanh nhìn thấy Cố Thanh Trản, nàng cả người cuộn tròn trong góc tường, cổ tay áo bên phải bị máu tươi thấm ướt. Lòng Lục Oanh tựa như bị đâm mạnh một đao. Vì sao lại như vậy...
"A Trản... Cố Thanh Trản ngươi định làm gì?!" Lục Oanh tinh thần rối loạn xé làn váy mình rồi quấn vải lên tay Cố Thanh Trản. Nàng vừa băng bó vết thương, vừa cuồng loạn mà chất vấn, giọng nàng vừa tức giận vừa nghẹn ngào, nước mắt không kiềm được mà tràn mi, "Ngươi rốt cuộc muốn làm sao..."
Nhìn hai tay đầy máu tươi, Lục Oanh nhớ ra lúc trước Bích Lạc từng nói với mình, "... Nàng cứ như điên rồi, muốn cầm dao lấy máu mình."
"Bệnh... Bệnh không phải đã chữa khỏi rồi sao?" Hai tay Lục Oanh không ngừng run rẩy, "Cố Thanh Trản, ngươi lại gạt ta?! Ngươi lại gạt ta!"
"A Oanh, đều không quan trọng..."
Lục Oanh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khi mình hỏi về bệnh tình của nàng, nàng chỉ nói là gặp được cao nhân núi Vân Tu, mới giữ được một mạng. Lúc trước Hàn tiên sinh cũng từng chẩn đoán, nói nếu không có thuốc giải Cố Thanh Trản sống không quá ba tháng. Mắt thấy nửa năm đã qua, lại một lần nữa gặp được nàng, Lục Oanh từng nghĩ thật đúng là kỳ tích.
"Thuốc giải... Thuốc giải! Ta lập tức đi tìm thuốc giải! Ta tìm Hàn tiên sinh, hắn nhất định có cách cứu ngươi, nhất định!" Lục Oanh ôm Cố Thanh Trản vào lòng, từng giọt lệ nóng nhỏ xuống, rơi lên đôi má nàng, dòng lệ của hai người hòa vào nhau.
"A Oanh, không cần đi, ôm ta là được rồi." Mỗi lần lấy máu, Cố Thanh Trản đều cảm thấy tuy độc nghiện đang dần dần suy yếu, nhưng cơ thể cũng trở nên ngày càng lụn bại. Có lẽ thật sự là đại nạn đã đến, Cố Thanh Trản có thể cảm thấy thời khắc sinh mệnh lụi tàn đã gần trong gang tấc. Nàng luyến tiếc buông tay Lục Oanh.
"Cứ ôm ta như vậy..." Cố Thanh Trản chậm rãi nhắm mắt lại, gối đầu lên bả vai nàng, "A Oanh, ta cảm thấy thật hạnh phúc..."
"Đây không phải là hạnh phúc... Ngươi thật nhẫn tâm, ngươi không cần ta sao?" Lục Oanh nâng mặt nàng, run rẩy vỗ nhẹ. Nàng sợ nàng ngủ, ngủ một lần rồi không bao giờ tỉnh dậy, "Cố Thanh Trản! Ngươi phải sống, vì ta mà sống ! Có nghe thấy không! Ngươi phải sống... Phải sống..."
Cố Thanh Trản ngẩng đầu hôn lên môi nàng, chỉ lướt qua rồi ngưng, cười mím môi nói, "... Ta đương nhiên cần ngươi... Ta yêu ngươi."
"Ta muốn ngươi sống! Ta muốn ngươi làm thê tử của ta. Đây là ngươi nợ ta... Ngươi biết không Cố Thanh Trản, ngươi nợ ta... Ngươi không thể tiếp tục gạt ta!"
Ta sẽ vì ngươi mà sống, dù còn sót lại không nhiều thời gian.
"A Oanh, nếu có kiếp sau, chúng ta... đừng nên gặp nhau."
---
Dany:
Hello mọi người, mình xin lỗi đã lặng lần thứ n lâu quá như vậy. Một năm này nhiều việc xảy ra quá, dịch truyện không còn là điều ưu tiên của mình nữa. Mình sẽ dịch lai rai, không còn theo lịch nữa vì mình không chắc mình sẽ làm được. Mình sẽ cố 2 tuần 1 chương, vì dù sao mình đã edit thô được 5-6 chương rồi.
Mình quay lại dịch vì log in thấy cmt của bạn Yen_Ngan. Thấy rất vui vì còn người quan tâm tới truyện mình edit và vẫn follow mình dù biết mình mất xác đã 1 năm =)) Yêu bạn.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi và mong rằng bản edit này vẫn còn được hoan nghênh ^ ^
P/s: Mấy bài nhạc nền giờ mình không cố tìm lời hợp với chương nữa, tại không có thời gian. Mình vô cùng khuyến khích bạn nào share nhạc nhẽo trong cmt, tại mình thích nghe nhạc mà bài mới khó tìm quá =))