Vương Phi Có Độc
Chương 56: Tỏ tâm sự (cửu)
Đêm tối u ám, Cố Thanh Trản vòng qua tuyết đọng ngoài phòng, khẽ đẩy cửa ra. Ánh đèn trong phòng lập lòe, nến sáp sắp cháy chết.
Nhìn bóng lưng nằm nghiêng trên giường, Cố Thanh Trản thấy đôi chân nặng như bỏ chì, mỗi một bước đều vô cùng gian nan. Cả đời này nàng luôn lang thang không chỗ dừng chân, nàng vốn không sợ cô độc, nhưng nay lại thường khóc trong đêm... Từ khoảnh khắc quyết định chạy theo tình, nàng đã không còn là Cố Thanh Trản ngày xưa nữa.
Trên bàn là một bức họa trải ra phân nửa, chung trà bên cạnh đã nguội lạnh, Cố Thanh Trản khẽ run tay mở bức họa kia ra. Thời khắc thấy được mi mắt quen thuộc hiện lên trên giấy, nàng lặng im vỡ lệ, nước mắt xuôi theo gò má chảy xuống, biến mất dưới chiếc khăn che mặt. Bốn năm trước, mình từng nắm chặt tay nàng, dạy nàng chấp bút vẽ tranh, cảnh tượng ấy tựa như vừa xảy ra hôm qua. Cố Thanh Trản cúi đầu, lệ tí tách rơi trên bức họa, loang ra thành từng đóa hoa ám sắc.
"Lục gia tiểu thư sắp không xong..."
Cố Thanh Trản hận vận mệnh, chưa bao giờ hận như lúc này. Nàng xoay đầu nhìn về phía Lục Oanh, trời cao khiến các nàng yêu mà không thể ở bên nhau, vậy nàng buông tay là được, giờ sao còn tra tấn các nàng như vậy?
Vươn tay đẩy ra màn lụa mông lung, nữ tử nàng ngày đêm mong nhớ nằm ngay trước mắt, nhưng hiện giờ trừ lặng câm rơi lệ, nàng thật không biết còn có thể làm gì. Bản thân mình chết mười lần cũng không tiếc, nàng chỉ cầu Lục Oanh có thể khỏe mạnh sống tốt. Nhưng hôm nay... Cố Thanh Trản ngồi trước giường, nhìn Lục Oanh một lưng tóc đen rời rạc, cuối cùng nhịn không được đưa tay khẽ vuốt. Những ngày thay nàng búi tóc tô mi khi xưa, rốt cuộc không thể quay về.
Cố Thanh Trản nghiêng đầu gẩy gẩy tóc đen trên thái dương nàng, để lộ ra sườn mặt tái nhợt của nàng, còn gầy hơn nửa năm trước.
Mặc dù không nhìn thấy Cố Thanh Trản, nhưng từ lâu đã cảm nhận được khí tức của nàng, Lục Oanh tuy nhắm hai mắt, lệ đã sớm ướt đẫm bên gối. Khi cảm thấy có mu bàn tay hơi lạnh khẽ vuốt qua má mình, Lục Oanh chậm rãi vươn tay, gắt gao mà cầm. Tay nàng không còn bóng loáng nhẵn nhụi như xưa, ấm áp vừa mới lạ vừa quen thuộc này, làm cho Lục Oanh nắm lấy thật chặt. Lúc này đây, nàng sẽ không bao giờ buông tay...
Khi bàn tay trắng nõn của hai người giao triền cùng một chỗ, Cố Thanh Trản gắt gao nắm lấy tay Lục Oanh, giờ khắc này nàng đã xa cầu lâu lắm, lâu lắm rồi... Nàng cắn bên môi, ngửa đầu không để nước mắt rơi xuống. Nhân sinh vốn khổ đoản, để cho nàng y theo bản tâm mình, lại ích kỷ thêm một lần.
"A Trản... Là ngươi sao?" Trong đêm khuya, Lục Oanh thở dài một tiếng, lời nói khi nhắm mắt tựa như lời nói mớ trong mộng, nhưng giờ khắc này nàng thanh tỉnh hơn bất kỳ ai.
Nghe thấy nàng gọi mình một tiếng "A Trản", Cố Thanh Trản rốt cuộc không ức chế nổi sự nghẹn ngào. Tiếng khóc nức nở trong đêm thê lương đến động lòng người, nàng hít sâu một hơi, hao hết tâm lực nói ra khỏi miệng, nhưng từng câu từng chữ lại rời rạc như mảnh vụn, "... A Oanh... Là ta... Là ta..."
Lúc Lục Oanh xoay người đứng dậy, nàng cũng đã lệ rơi đầy mặt. Cố Thanh Trản vẫn đeo khăn che, nhưng đôi mắt khóc đến sưng đỏ này, đúng là đôi mắt làm cho Lục Oanh cả đời ngày nhớ đêm mong. Từng thấy nàng rơi lệ, nhưng chưa từng thấy nàng khóc đến như vậy. Nửa năm qua, Lục Oanh đã trải qua vô số lần gặp lại nàng trong những giấc mộng, nhưng chưa bao giờ giống đêm nay, ngắm nhìn người trước mắt, dường như nước mắt có thể vô hạn mà tuôn.
Hết thảy cảm tình, đã sớm sáng tỏ ngay khoảnh khắc các nàng nhìn nhau.
"Cố Thanh Trản, ngươi thật nhẫn tâm..." Lục Oanh nắm tay nàng càng ngày càng chặt. Nói mình nhẫn tâm, Cố Thanh Trản làm sao không phải?
Cố Thanh Trản chỉ rưng rưng lắc đầu, nàng đưa tay nhẹ vỗ về đôi má Lục Oanh, chăm chú nhìn ánh mắt của người thương, mãi không đành lòng rời đi. Nay trong mắt nàng chỉ có Lục Oanh, nàng không muốn tiếp tục ẩn nhẫn tình cảm của mình.
"... Để ta nghĩ rằng ngươi đã chết, sau đó hối hận sống hết một đời, đúng không?" Lục Oanh khóc càng nức nở, nàng xa xa không thản nhiên như mặt ngoài, càng giả bộ kiên cường càng khiến lòng người đau, "Cố Thanh Trản, ngươi thật nhẫn tâm..."
Cố Thanh Trản lau lệ của nàng, bất chợt ôm nàng vào lòng. Nếu hết thảy đều là mệnh trung chú định, vậy Lục Oanh chính là vận kiếp mà nàng một đời này định không thể tránh khỏi, "A Oanh, ngươi hận ta đi..."
Lục Oanh nghiêng mình gắt gao ôm eo Cố Thanh Trản, dán má vào hõm vai nàng, lẳng lặng ngửi hương phong lan trên người nàng, giờ khắc này có thể ôm nàng đã là vô cùng hạnh phúc. Nói cho cùng, Lục Oanh kiếp này vẫn thật may mắn, từ khoảnh khắc bắt đầu yêu Cố Thanh Trản, nàng vốn tưởng rằng đó chỉ là tương tư đơn phương, chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay, chưa từng nghĩ rằng trong lòng Cố Thanh Trản cũng có nàng.
"A Trản ——" Lục Oanh từ từ nhắm hai mắt, tựa đầu cọ cọ vào cổ nàng, dịu dàng như nước, từ trước đến giờ Lục Oanh luôn luôn cường ngạnh, nay gần như dùng giọng điệu mềm yếu nhất mà khẩn cầu, "Đừng rời bỏ ta."
Mỗi một chữ nàng nói ra đều đâm vào tâm can mình, Cố Thanh Trản ôm nàng thật chặt, lệ nóng thấm ướt vạt áo. Lời ấy nàng sao không muốn nói với Lục Oanh?
"Hứa với ta." Lục Oanh ngồi thẳng thân mình, gần trong gang tấc chăm chú nhìn Cố Thanh Trản . Hứa hẹn một đời một kiếp tuy rằng vô nghĩa, nhưng nàng vẫn muốn nghe. Lục Oanh hiểu rõ nỗi thống khổ khi chia lìa, nàng thật sự không thể chịu đựng nó thêm lần nào nữa, "Hứa với ta, đừng đi nữa..."
Cố Thanh Trản lại dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt trên gương mặt nàng, nàng khóc tựa như trẻ con vậy, lúc này nghĩ đến chuyện nàng mắc bệnh nguy kịch, nước mắt lại vỡ đê, "Đồ ngốc, ta thế nào cũng không đi... Thế nào cũng không đi..."
Lục Oanh nín khóc mỉm cười, chăm chú nhìn nàng thật lâu, định đưa tay gỡ chiếc khăn che mặt của nàng, Cố Thanh Trản lại theo bản năng trốn tránh.
"A Trản?"
Cố Thanh Trản bắt lấy tay nàng, chỉ lắc đầu.
"Để ta ngắm nhìn ngươi..."
Khi chiếc khăn che tím bị vạch trần, vết sẹo ghê người trên mặt nàng lộ ra, Lục Oanh thấy như có gì nghẹn lại trong cổ. Nhìn vết sẹo từ thái dương kéo dài đến tận cằm, nàng vành mắt đỏ lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương sần sùi. Lúc trước A Troản bị nhốt vào tù, nhận hết cực hình, nhất định là khi đó lưu lại.
Cố Thanh Trản quay mặt sang chỗ khác, không muốn Lục Oanh lại chạm vào, "Đừng nhìn nữa."
Nàng vốn là đệ nhất sát thủ Tam Tấn hội, lại vì mình mà ruồng bỏ triều đình, nàng vốn là đệ nhất mỹ nhân Đại Trịnh, lại vì chính mình mà thương tàn dung nhan. Cái gì là nỗi đau thấu tim? Biết rõ là yêu nàng, nhưng lại hết lần này đến lần khác tổn thương nàng. Mình có tư cách gì mà nói Cố Thanh Trản nhẫn tâm? Rốt cuộc, nhẫn tâm thế nào cũng không hơn được mình...
Lục Oanh kéo nàng vào lòng ôm chặt, mặc kệ nói bao nhiêu lần cũng không thể giảm bớt tự trách trong tâm, "Là ta không tốt... Là ta không tốt..."
Giờ khắc này, Cố Thanh Trản đã sớm trầm luân, chỉ cần kiếp này chấp nhận nhau, hết thảy đều không quan trọng. Nàng được Lục Oanh ôm vào lòng, mùa đông này cuối cùng không còn rét lạnh nữa.
"Bệnh của ngươi, Hàn tiên sinh đã xem qua chưa?" Cố Thanh Trản dựa vào ngực nàng, ngẩng đầu nhẹ nhàng thay nàng sửa sang lại những sợi tóc hỗn loạn trên thái dương.
Lục Oanh nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Cố Thanh Trản nắm tay Lục Oanh, cùng nàng mười ngón đan nhau, ngẩng đầu hôn hôn khóe môi nàng. Nếu không thể cùng sống, vậy thì liền cùng chết, "A Oanh, ta sẽ ở bên ngươi..."
Ta sẽ ở bên ngươi, dù sống hay chết.
----
Tác giả có lời muốn nói: Không ngờ phải không? Tui lại up chương mới.
Thiếu chút nữa viết đến rơi lệ...
Dany: Đừng ngược nữa TvT