Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 289
Dù rằng muốn lôi kéo hắn ta, nhưng Minh Vương Phủ ra mặt… Rốt cuộc vẫn có chút không thích hợp.
Sau tất cả, dù gì Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong cũng là thân huynh đệ cùng một mẫu thân!
Bệnh tình của Chu Vương Mặc Vĩ vẫn đang còn đó, tạm thời không thể đứng cùng chiến tuyến.
Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong, Mặc Hàn Vũ và Mặc Diệp…
Hai đánh hai, thế này mới công bằng.
Nào có biết được, Mặc Hàn Vũ cuống cuồng đẩy tay của nàng ra, vẻ mặt khẩn thiết nhìn nàng: “Không được không được! Oanh Oanh quy định ta phải về Vương Phủ trước khi trời tối.”
“Muội nhìn thử xem lúc này đã là giờ nào rồi? Về trễ là ta thảm chết thôi!”
Hắn ta nói xong, đầu cũng không quay lại đã đi xa mất rồi.
Vân Quản Ninh nhìn theo bóng lưng của hắn ta, hừ nhẹ một tiếng: “Có mỗi chút tiền đồ thế này!”.
“Tử Ngư, vậy khi nào người về núi Vân Vụ? Ngươi có muốn ta đưa người về không?” Nàng lại quay đầu nhìn Tống Tử Ngư.
“Không cần đâu.”
Tống Tử Ngư nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta lên đường ngay bây giờ! Muộn nhất là giờ này ngày mai là có thể về kinh. Các ngươi đi trước đi, đi lại nhiều vào ban đêm không tốt đâu.”
Hắn ta liếc mắt nhìn Mặc Diệp đầy ẩn ý sâu xa.
Nhìn Tống Tử Ngư cũng đã xoay người rời đi rồi, Vân Quán Ninh cau mày, vẻ mặt không hiểu gì: “Mới nãy tại sao hắn nhìn ngươi?”
“Có phải người đã làm chuyện gì đáng xấu hổ sau lưng ta rồi không?”
“Không có.”
Mặc Diệp lập tức lắc đầu: “Về phủ thôi, không còn sớm nữa đâu! Viên Bảo chắc chắn cũng đã về rồi.”
Nhắc đến nhi tử, Vân Quán Ninh không chần chừ giây phút nào, ngay lập tức đi ngay.
Mặc Diệp liếc nhìn bóng lưng dần khuất của Tổng Tử Ngư, ánh mắt u ám không rõ ràng.
Vĩnh Thọ Cung.
Đức phi nhíu chặt mi tâm, hai tay nâng ly trà đã ngồi như vậy được khoảng thời gian một chén trà rồi. Trong suốt khoảng thời gian đó đừng nói là buông ly trà ra, ngay cả hàng mày cũng chưa thả lỏng lấy một chút.
Mấy người Lý ma ma thở mạnh cũng không dám, sau khi đưa mắt nhìn nhau, mặt mày lo lắng nhìn Đức phi.
Cho đến khi đáng ra là đã truyền bữa xong rồi, bà ta mới cẩn thận dè dặt lên tiếng gọi: “Nương nương, nương nương?”
“Nói.”
Đức phi lấy lại tinh thần, đặt ly trà đã lạnh trong tay xuống: “Có chuyện gì?”
“Nương nương, có cho truyền bữa không?”
“Truyền.”
Trong lòng Lý ma ma càng thêm ngờ vực.
Ánh mắt bà ta ra hiệu Tế Vũ sắp xếp truyền bữa lên, bản thân thì nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cạnh Đức phi: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Đức phi lắc đầu, nhưng hàng mày lại càng nhíu chặt.
Nhìn dáng vẻ thế này đều có giống không có chuyện gì đâu nha…
Lý ma ma lo lắng: “Nương nương, nếu như gặp phải chuyện gì, nói không chừng nô tỳ có thể giúp được cho người đấy ạ.”
“Ngươi nói xem, rốt cuộc Diệp nhi suy nghĩ cái gì vậy?”
Đức phi thế này mới là mở miệng “Lời vàng”.
Sau tất cả, dù gì Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong cũng là thân huynh đệ cùng một mẫu thân!
Bệnh tình của Chu Vương Mặc Vĩ vẫn đang còn đó, tạm thời không thể đứng cùng chiến tuyến.
Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong, Mặc Hàn Vũ và Mặc Diệp…
Hai đánh hai, thế này mới công bằng.
Nào có biết được, Mặc Hàn Vũ cuống cuồng đẩy tay của nàng ra, vẻ mặt khẩn thiết nhìn nàng: “Không được không được! Oanh Oanh quy định ta phải về Vương Phủ trước khi trời tối.”
“Muội nhìn thử xem lúc này đã là giờ nào rồi? Về trễ là ta thảm chết thôi!”
Hắn ta nói xong, đầu cũng không quay lại đã đi xa mất rồi.
Vân Quản Ninh nhìn theo bóng lưng của hắn ta, hừ nhẹ một tiếng: “Có mỗi chút tiền đồ thế này!”.
“Tử Ngư, vậy khi nào người về núi Vân Vụ? Ngươi có muốn ta đưa người về không?” Nàng lại quay đầu nhìn Tống Tử Ngư.
“Không cần đâu.”
Tống Tử Ngư nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta lên đường ngay bây giờ! Muộn nhất là giờ này ngày mai là có thể về kinh. Các ngươi đi trước đi, đi lại nhiều vào ban đêm không tốt đâu.”
Hắn ta liếc mắt nhìn Mặc Diệp đầy ẩn ý sâu xa.
Nhìn Tống Tử Ngư cũng đã xoay người rời đi rồi, Vân Quán Ninh cau mày, vẻ mặt không hiểu gì: “Mới nãy tại sao hắn nhìn ngươi?”
“Có phải người đã làm chuyện gì đáng xấu hổ sau lưng ta rồi không?”
“Không có.”
Mặc Diệp lập tức lắc đầu: “Về phủ thôi, không còn sớm nữa đâu! Viên Bảo chắc chắn cũng đã về rồi.”
Nhắc đến nhi tử, Vân Quán Ninh không chần chừ giây phút nào, ngay lập tức đi ngay.
Mặc Diệp liếc nhìn bóng lưng dần khuất của Tổng Tử Ngư, ánh mắt u ám không rõ ràng.
Vĩnh Thọ Cung.
Đức phi nhíu chặt mi tâm, hai tay nâng ly trà đã ngồi như vậy được khoảng thời gian một chén trà rồi. Trong suốt khoảng thời gian đó đừng nói là buông ly trà ra, ngay cả hàng mày cũng chưa thả lỏng lấy một chút.
Mấy người Lý ma ma thở mạnh cũng không dám, sau khi đưa mắt nhìn nhau, mặt mày lo lắng nhìn Đức phi.
Cho đến khi đáng ra là đã truyền bữa xong rồi, bà ta mới cẩn thận dè dặt lên tiếng gọi: “Nương nương, nương nương?”
“Nói.”
Đức phi lấy lại tinh thần, đặt ly trà đã lạnh trong tay xuống: “Có chuyện gì?”
“Nương nương, có cho truyền bữa không?”
“Truyền.”
Trong lòng Lý ma ma càng thêm ngờ vực.
Ánh mắt bà ta ra hiệu Tế Vũ sắp xếp truyền bữa lên, bản thân thì nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cạnh Đức phi: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Đức phi lắc đầu, nhưng hàng mày lại càng nhíu chặt.
Nhìn dáng vẻ thế này đều có giống không có chuyện gì đâu nha…
Lý ma ma lo lắng: “Nương nương, nếu như gặp phải chuyện gì, nói không chừng nô tỳ có thể giúp được cho người đấy ạ.”
“Ngươi nói xem, rốt cuộc Diệp nhi suy nghĩ cái gì vậy?”
Đức phi thế này mới là mở miệng “Lời vàng”.
Tác giả :
Mục Y