Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 288
Nàng phản ứng dữ dội như thế, trái lại khiến cho người sau lưng giật mình.
Thật là… Chữ “trùng hợp” vừa đến bên miệng, thì bị cái dáng vẻ hung ác của nàng dọa cho rơi ngược trở về.
Mặc Hàn Vũ thoáng kinh ngạc mà giật mình, nhìn nàng trừng mắt cau mày tức giận quát mắng, cả nửa ngày mới định thần lại được: “Quán Ninh, muội như thế này là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ăn trúng thuốc nổ rồi sao?”
Những loại rượu kia của Vân Quán Ninh đã thành công làm cho Mặc Hàn Vũ và thê tử Chu Oanh Oanh trở thành bằng hữu của nàng.
Đặc biệt là Mặc Hàn Vũ.
Mặc dù là một nam nhân gia, nhưng hắn ta ham thích rượu chè say sưa.
Biết được Vân Quán Ninh là cao thủ tung xúc xắc, nhiều lần liên tiếp hắn ta không chịu thua cuộc đến Minh Vương Phủ tìm nàng quyết chiến đến bình minh.
Ai biết được mỗi một lần đều là đến thì hùng dũng oai vệ khí phách hiện ngang về thì mặt mũi ê chề, giống như một con gà trống bại trận.
Sau đó, cuối cùng hắn ta mới nhận ra được thực tế: Hắn ta không phải là đối thủ của Vân Quán Ninh!
Hắn ta – cao thủ tuyệt thế tung hoành ngang dọc “Giới tung xúc xắc”, ở trước mặt nàng lại chỉ là một mẩu vụn!
“Hàn Vương, sao lại là huynh?”
Thấy là Mặc Hàn Vũ, lúc này Vân Quán Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, nàng Vỗ nhẹ vào ngực, nghĩ lại mà sợ lau lớp mồ hôi mỏng trên trán: “Ta còn đang nghĩ là quỷ đây!”
Mặc Hàn Vũ: “… Bản vương giống quý lắm sao?”
“Sao lại không giống?”
Vân Quán Ninh già mồm át lý lẽ: “Huynh chính là quỷ đánh bạc, quỷ uống rượu!”
Mặc Diệp bên cạnh cười nhẹ, sắc mặt Tổng Tử Ngư thản nhiên.
“Lão Thất, đệ cười cái gì? Có phải hổ cái này của nhà để thường ngày cũng hung dữ như thế với đệ không? Hày.”
Mặc Hàn Vũ tức giận bất bình nhìn thẳng Mặc Diệp, trông thấy Tống Tử Ngư bình tĩnh đứng ở bên cạnh, vội vàng tiến lên phía trước: “Vị công tử đây là?”
“Đây là bằng hữu của ta”
Vân Quán Ninh tiến lên phía trước một bước, che chở Tổng Tử Ngư ở sau lưng.
“Huynh đừng có mà tính kế với hắn ta, nếu như bị hổ cái trong nhà huynh biết được, chắc chắn huynh chịu không nổi đâu.”
Ai bảo mới nãy Mặc Hàn Vũ nói nàng là hổ cái cơ chứ?
Quả nhiên, vừa nhắc đến Chu Oanh Oanh, Mặc Hàn Vũ lập tức ỉu xìu.
“Đúng rồi, bản vương còn có việc, đi trước một bước. Quán Ninh, ngày khác chúng ta lại gặp nhau ở tửu quán uống một trận thoải mái nha!”
Hắn ta vừa đi vừa quay đầu nhìn Vân Quán Ninh.
“Đợi đã!”
Vân Quán Ninh chặn ngang lôi kéo cánh tay Mặc Hàn Vũ: “Hàn Vương gấp cái gì chứ? Ta còn có chuyện muốn nói với huynh đây, bây giờ chúng ta đến tửu quán đi?”
Nàng muốn thảo luận với hắn ta về chuyện của Mặc Hồi Phong.
Thật là… Chữ “trùng hợp” vừa đến bên miệng, thì bị cái dáng vẻ hung ác của nàng dọa cho rơi ngược trở về.
Mặc Hàn Vũ thoáng kinh ngạc mà giật mình, nhìn nàng trừng mắt cau mày tức giận quát mắng, cả nửa ngày mới định thần lại được: “Quán Ninh, muội như thế này là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ăn trúng thuốc nổ rồi sao?”
Những loại rượu kia của Vân Quán Ninh đã thành công làm cho Mặc Hàn Vũ và thê tử Chu Oanh Oanh trở thành bằng hữu của nàng.
Đặc biệt là Mặc Hàn Vũ.
Mặc dù là một nam nhân gia, nhưng hắn ta ham thích rượu chè say sưa.
Biết được Vân Quán Ninh là cao thủ tung xúc xắc, nhiều lần liên tiếp hắn ta không chịu thua cuộc đến Minh Vương Phủ tìm nàng quyết chiến đến bình minh.
Ai biết được mỗi một lần đều là đến thì hùng dũng oai vệ khí phách hiện ngang về thì mặt mũi ê chề, giống như một con gà trống bại trận.
Sau đó, cuối cùng hắn ta mới nhận ra được thực tế: Hắn ta không phải là đối thủ của Vân Quán Ninh!
Hắn ta – cao thủ tuyệt thế tung hoành ngang dọc “Giới tung xúc xắc”, ở trước mặt nàng lại chỉ là một mẩu vụn!
“Hàn Vương, sao lại là huynh?”
Thấy là Mặc Hàn Vũ, lúc này Vân Quán Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, nàng Vỗ nhẹ vào ngực, nghĩ lại mà sợ lau lớp mồ hôi mỏng trên trán: “Ta còn đang nghĩ là quỷ đây!”
Mặc Hàn Vũ: “… Bản vương giống quý lắm sao?”
“Sao lại không giống?”
Vân Quán Ninh già mồm át lý lẽ: “Huynh chính là quỷ đánh bạc, quỷ uống rượu!”
Mặc Diệp bên cạnh cười nhẹ, sắc mặt Tổng Tử Ngư thản nhiên.
“Lão Thất, đệ cười cái gì? Có phải hổ cái này của nhà để thường ngày cũng hung dữ như thế với đệ không? Hày.”
Mặc Hàn Vũ tức giận bất bình nhìn thẳng Mặc Diệp, trông thấy Tống Tử Ngư bình tĩnh đứng ở bên cạnh, vội vàng tiến lên phía trước: “Vị công tử đây là?”
“Đây là bằng hữu của ta”
Vân Quán Ninh tiến lên phía trước một bước, che chở Tổng Tử Ngư ở sau lưng.
“Huynh đừng có mà tính kế với hắn ta, nếu như bị hổ cái trong nhà huynh biết được, chắc chắn huynh chịu không nổi đâu.”
Ai bảo mới nãy Mặc Hàn Vũ nói nàng là hổ cái cơ chứ?
Quả nhiên, vừa nhắc đến Chu Oanh Oanh, Mặc Hàn Vũ lập tức ỉu xìu.
“Đúng rồi, bản vương còn có việc, đi trước một bước. Quán Ninh, ngày khác chúng ta lại gặp nhau ở tửu quán uống một trận thoải mái nha!”
Hắn ta vừa đi vừa quay đầu nhìn Vân Quán Ninh.
“Đợi đã!”
Vân Quán Ninh chặn ngang lôi kéo cánh tay Mặc Hàn Vũ: “Hàn Vương gấp cái gì chứ? Ta còn có chuyện muốn nói với huynh đây, bây giờ chúng ta đến tửu quán đi?”
Nàng muốn thảo luận với hắn ta về chuyện của Mặc Hồi Phong.
Tác giả :
Mục Y