Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 287
Vân Quán Ninh cũng tỏ vẻ rất tò mò: “Tử Ngư, ngươi đừng úp úp mở mở nữa, nói hết câu đi.”
“Tai tinh mặc dù mới từ Tây Bắc trở về, nhưng hắn làm việc ác quá nhiều, oan nghiệt nhiều vô số kể, vì vậy sự xui xẻo này vẫn luôn đi theo hắn.”
Sắc mặt Tống Tử Ngư hơi trầm xuống.
Mặc Diệp không phản bác lại.
Mặc Hồi Phong này lòng dạ độc ác, đối với huynh đệ của chính mình cũng có thể hạ độc thủ.
Nói hắn ta làm nhiều việc ác, cũng không phải là nói quá.
“Nếu ta đoán không sai, trận mưa ngày đó, chính là do người mà hắn gần gũi nhất gặp nạn.”
Nghe được lời này, Vân Quán Ninh hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi! Ta còn nhớ cái ngày ở trong cung đó, Tần Tự Tuyết bị đánh một trận bằng roi.”
Chính là khi chuyện trộm lệnh bài bị phát hiện, Triệu hoàng hậu vì để bảo vệ Tần Tự Tuyết, nên đã đánh đòn phủ đầu trước, đánh nàng ta bằng roi.
Vì vậy Mặc Tông Nhiên mới không xử phạt lần nữa.
“Nàng ta bị đánh đến sảy thai, vào ban đêm của ngày hôm đó mưa to như trút nước vậy.”
Vân Quán Ninh từ từ nhớ lại: “Khi đó ta còn tưởng là mưa đầu mùa xuân cơ. Ai ngờ trận mưa đó cứ kéo dài liên tục không ngừng, liên tục mưa trong một tháng hơn.”
Hôm đó là ban đêm, sấm chớp ầm ầm, liên tục vang lên.
Ngay cả Viên Bảo, luôn cuộn tròn trong lòng của nàng, cũng bị dọa bởi tiếng động ở bên ngoài.
Nghe Tống Tử Ngư nói như vậy, nàng cũng nhớ tới cái đêm kỳ lạ đó.
Thì ra trận mưa kỳ quái này, là do nghiệp chướng Mặc Hồi Phong mang đến!
“Trên đời này, thật sự có chuyện…”
Hoang đường như vậy sao?
Lời vừa nói ra, Vân Quán Ninh lại đột nhiên im lặng.
Nàng có thể xuyên không từ thế kỷ hai mốt tới nơi này, lại còn mang theo cái không gian vạn năng thần kỳ đó, thì trên đời này còn có chuyện gì là không có khả năng?
Thấy nàng đột nhiên im lặng, Mặc Diệp nhìn nàng đầy nghi ngờ.
Đúng lúc này, vai của Vân Quán Ninh bị người ta vỗ một cái: “Quán Ninh, như vậy…”
Nàng tức khắc hét to rồi nhảy dựng lên: “Á!”
Vân Quán Ninh vội quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ cái người ở đằng sau vỗ vai nàng là ai, lập tức trừng mắt gào lên: “Ngươi muốn chết à!”
“Tai tinh mặc dù mới từ Tây Bắc trở về, nhưng hắn làm việc ác quá nhiều, oan nghiệt nhiều vô số kể, vì vậy sự xui xẻo này vẫn luôn đi theo hắn.”
Sắc mặt Tống Tử Ngư hơi trầm xuống.
Mặc Diệp không phản bác lại.
Mặc Hồi Phong này lòng dạ độc ác, đối với huynh đệ của chính mình cũng có thể hạ độc thủ.
Nói hắn ta làm nhiều việc ác, cũng không phải là nói quá.
“Nếu ta đoán không sai, trận mưa ngày đó, chính là do người mà hắn gần gũi nhất gặp nạn.”
Nghe được lời này, Vân Quán Ninh hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi! Ta còn nhớ cái ngày ở trong cung đó, Tần Tự Tuyết bị đánh một trận bằng roi.”
Chính là khi chuyện trộm lệnh bài bị phát hiện, Triệu hoàng hậu vì để bảo vệ Tần Tự Tuyết, nên đã đánh đòn phủ đầu trước, đánh nàng ta bằng roi.
Vì vậy Mặc Tông Nhiên mới không xử phạt lần nữa.
“Nàng ta bị đánh đến sảy thai, vào ban đêm của ngày hôm đó mưa to như trút nước vậy.”
Vân Quán Ninh từ từ nhớ lại: “Khi đó ta còn tưởng là mưa đầu mùa xuân cơ. Ai ngờ trận mưa đó cứ kéo dài liên tục không ngừng, liên tục mưa trong một tháng hơn.”
Hôm đó là ban đêm, sấm chớp ầm ầm, liên tục vang lên.
Ngay cả Viên Bảo, luôn cuộn tròn trong lòng của nàng, cũng bị dọa bởi tiếng động ở bên ngoài.
Nghe Tống Tử Ngư nói như vậy, nàng cũng nhớ tới cái đêm kỳ lạ đó.
Thì ra trận mưa kỳ quái này, là do nghiệp chướng Mặc Hồi Phong mang đến!
“Trên đời này, thật sự có chuyện…”
Hoang đường như vậy sao?
Lời vừa nói ra, Vân Quán Ninh lại đột nhiên im lặng.
Nàng có thể xuyên không từ thế kỷ hai mốt tới nơi này, lại còn mang theo cái không gian vạn năng thần kỳ đó, thì trên đời này còn có chuyện gì là không có khả năng?
Thấy nàng đột nhiên im lặng, Mặc Diệp nhìn nàng đầy nghi ngờ.
Đúng lúc này, vai của Vân Quán Ninh bị người ta vỗ một cái: “Quán Ninh, như vậy…”
Nàng tức khắc hét to rồi nhảy dựng lên: “Á!”
Vân Quán Ninh vội quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ cái người ở đằng sau vỗ vai nàng là ai, lập tức trừng mắt gào lên: “Ngươi muốn chết à!”
Tác giả :
Mục Y