Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
Chương 56: Nam Cung Thần đến đây, bộ mặt thật?
Người đàn ông mấy ngày trước còn nhìn mình dịu dàng, hôm nay thật giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
Cái này mang theo khí chất khát máu âm lãnh của đàn ông, lại có thể là Văn Diệp ôn thuận như ngọc?! Cho tới bây giờ đều người đàn ông mang theo nụ cười dịu dàng?
Tại sao có thể như vậy? Văn Diệp không phải đã rời đi rồi sao, làm sao lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa có chuyện gì xảy ra, tại sao đột nhiên lại biến thành cái bộ dáng này?
"Văn. . . . . . Văn Diệp?"
Cau mày, nhìn người đàn ông trước mắt hoàn toàn xa lạ rồi lại vô cùng quen thuộc này.
"Nhã Phù ta đã trở về! Có nhớ ta hay không đây?" Văn Diệp cười khát máu tàn khốc, một tay nâng cằm của nàng lên, "Đúng rồi, còn có con trai ngươi ở đây, nếu như bắt con trai ngươi đưa đi cho Nam Cung Thần, vậy hẳn là sẽ rất thú vị! Nam Cung Thần, cái tên kia vẫn luôn là rắm thúi vô cùng, nhìn hắn thật không vừa mắt, đã muốn cho hắn một chút giáo huấn, hiện tại dùng tới ngươi và con trai của ngươi không còn gì tốt hơn rồi."
Văn Diệp tà mị cười lên, đáy mắt mang theo điên cuồng, sự kích động kia là thật sự rõ ràng.
Không thể nào, nàng biết Văn Diệp thời gian dài như vậy, y không phải cái bộ dáng này.
Y vẫn luôn trơn bóng như ngọc, nhẹ nhàng lễ độ,
Y vẫn luôn không thích những loại đánh đánh giết giết này, không thích múa đao lộng thương,
Y. . . . . . Càng không thích sát sinh. . . . . . Hơn nữa, y sẽ không bao giờ nói ra những lời ngả ngớn như vậy, người này. . . . . .
Thần sắc trên mặt dại ra, Thư Nhã Phù khó có thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, luôn cảm giác mình là nằm mơ xuất hiện ảo giác, nhưng cuối cùng khuôn mặt của y ta đúng là giống nhau như đúc với Văn Diệp .
Nói xác thực hơn, y chính là y, Văn Diệp nàng đã từng quen thuộc, nhưng mà đến bây giờ càng xa lạ.
Nàng hiểu được dịch dung, thủ pháp đủ cao minh, đồng thời cũng càng dễ dàng nhìn ra một mặt người bất đồng, mà bây giờ khoảng cách gần như vậy dưới tình huống mặt đối mặt, nàng hoàn toàn có thể ngay đầu tiên phán định ra người ở trước mắt này, chỉ là đáy lòng không muốn tin tưởng thôi.
Khẽ cau mày, cảnh giác nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt gần trong gang tấc: "Ngươi là người nào? Có thù oán với Nam Cung Thần?"
"Ta là người như thế nào? Nhã Phù, người hỏi cái vẫn đề này làm cho ta đau lòng, chẳng lẽ ngươi không biết ta sao, ta ở tại bên cạnh ngươi đã nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi hỏi ta là người như thế nào? Ha ha ha. . . . . . Nhã Phù, ngươi vẫn giống như trước kia rất đáng yêu." Câu nói sau cùng, giọng nói trở nên nhu hòa, hình như giống với Văn Diệp trước kia, chỉ là. . . . . . Hiện tại cái biến thái này, tại sao y có thể là Văn Diệp đó, chính là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đáy lòng bắt đầu có suy đoán của mình, mấy ngày trước nàng đã từng thấy qua cặp mắt tương tự như vậy, cái loại con ngươi đỏ sậm như máu rõ ràng. . . . . . Đó là thấy ở trên người của Văn Diệp, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng nàng bây giờ có thể khẳng định nàng cũng không xuất hiện ảo giác.
"Không, ngươi không phải là y!"
Người ở trước mắt này tuyệt đối không phải là Văn Diệp, Văn Diệp không thể nào có cái bộ dáng này, giọng nói cùng ánh mắt đều không phải là cái bộ dáng này, tuyệt đối không phải là y.
Lưỡi dao trên tay hơi dùng sức một chút, một tia tơ máu chậm rãi từ lưỡi đao trợt xuống, đỏ tươi chói mắt. . . . . . Văn Diệp tiến lên trước, nhìn từ trên lưỡi đao trượt xuống dịch máu đỏ tươi, đáy mắt còn có sự nóng bỏng cùng kích động, đầu lưỡi lướt qua lưỡi đao, thưởng thức một ít tư vị máu tươi.
"Thật là món ăn ngon, máu tươi trên người ngươi thật là mĩ vị ngon nhất trong thiên hạ!" Đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, Văn Diệp tràn đầy mê say đến gần, ở trên bả vai Nhã Phù rơi xuống một cái hôn lạnh lẽo.
"Nói thực vô tình, mấy ngày không thấy ngươi liền quên ta? Con trai của ngươi là của Nam Cung Thần, ngươi nói nếu để cho hắn nhìn thấy ta đem người phụ nữ của hắn đoạt lấy, hoặc là để cho hắn nhìn cảnh tượng một nhóm người lưu luyến ở trên người của ngươi, lại đem con hắn ném vào trong bầy sói, nhìn thịt trên người của hắn bị gặm từng khối từng khối, cuối cùng đến xương đoán chừng cũng sẽ không còn dư lại! Ngươi nói thấy cái này, Nam Cung Thần sẽ có phản ứng gì, Tề vương phi ngươi lại biết làm thế nào đây? Ha ha ha!"
Văn Diệp càng nói càng là kích động kích động, cả người bị vây trong một loại trạng thái thị huyết biến thái, đáy mắt mang theo đủ loại của văn học mạng chưa bao giờ có. Thư Nhã Phù giống như đã thấy cảnh tượng trong tưởng tượng của mình, trên mặt tàn khốc phấn khởi nở nụ cười.
Vừa nói, ánh mắt Văn Diệp mang theo khát máu, lưu luyến ở trên thân hình nam trang của Nhã Phù.
“Ở dưới cái áo khoác này, sẽ là phong cảnh như thế nào, Nhã Phù, ta có chút mong đợi!" Âm thanh dịu dàng vẫn giống như trước kia, lại mang tới khát máu chưa bao giờ có.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Nhã Phù hí mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt.
Là Văn Diệp, nhưng vừa hình như không phải Văn Diệp, hiện tại nàng đều muốn hoài nghi cặp mắt phán đoán của mình.
Lời này nói ra, Nhã Phù rõ ràng cảm thấy thân thể người đàn ông đang dán chặt mình cứng đờ, chỉ là lúc ngẩng lên lại thấy màu sắc trong con mắt kia lại càng thêm yêu dị.
"Ngươi quả nhiên rất thông minh! Phù nhi. . . . . . Ngươi làm nữ nhân của ta không gì thích hợp hơn rồi." Không trả lời vấn đề của Nhã Phù, hắn bắt cúi đầu cười lên .
"Nam Cung Thần không có quan hệ với ta, Nam Cung Thần bây giờ nhìn đến ta đoán chừng cũng ước gì ta chết, ngươi cảm thấy ngươi lấy ta tới uy hiếp có tác dụng kích thích hắn sao?"
Thư Nhã Phù biết người ở trước mắt này không thể sử dụng lẽ thường đến đối đãi, quỷ dị vô thường, hình thức cổ quái, tính tình khát máu, cười hì hì nói chuyện với ngươi, có thể một giây kế tiếp sẽ uống máu của ngươi, chặt đầu của ngươi xuống. "Ha ha ha! Ngươi không tin, vậy thì tốt, trước hết hôm nay chúng ta dứt khoát động phòng hoa chúc!" Nói vừa dứt, cả người Nhã Phù bị chặn ngang ôm lấy.
Thư Nhã Phù cũng có một chút sợ hãi, nàng không biết võ công, thừa dịp người này ngây ngẩn, trong nháy mắt sử dụng hơi sức toàn thân một tay hắn đẩy ra, không muốn hai người đứng ở bên cạnh cầu thang, cũng đồng thời từ trong ngực hắn lăn xuống không cách nào khống chế, phần lưng thẳng tắp đụng vào cầu thang, ngay sau đó cả người theo sức lực lăn xuống.
Trên lưng một hồi đau nhức kịch liệt kèm theo đau đớn các nơi trên người các truyền đến.
"Không ngờ ngươi chính là dạng mang móng vuốt con mèo nhỏ, ha ha ta thích! Ngươi tốt nhất đàng hoàng một chút, coi như ngươi bán thân bất toại, một chút cũng không làm trở ngại chúng ta động phòng đấy! Về phần cái gương mặt này của ngươi . . . . . ." Một đôi tay bắt đầu sờ xoạng ở trên mặt Nhã Phù, muốn từ phía trên gạt mặt nạ ra, chỉ là giằng co nửa ngày nhưng không được.
Đau đớn trên người để cho nàng tỉnh táo hơn mấy phần, cùi chỏ của Văn Diệp hình như mang theo thuốc mê, cắt qua da thịt của nàng, để cho nàng có chút cảm giác hoa mắt choáng váng.
"Không lấy được? Vậy cũng không sao, gương mặt cũng không trở ngại hai người chúng ta động phòng!"
Văn Diệp cười lạnh, đi lên trước trực tiếp một phen xé rách y phục trên cánh tay của nàng, làm lộ ra cánh tay bầm đen bởi vì vừa té bị thương, lộ ra một loại da thịt bạch ngọc, cùng với máu tươi từ trên cổ theo da thịt chảy xuôi dưới, đối lập, càng kích thích người đàn ông trước mắt.
"Ngươi thật đẹp! Ngươi nói, nếu như mà ta đem cái bộ dáng hiện tại này của ngươi cho Nam Cung Thần nhìn, hắn sẽ có phản ứng gì đây? Thật mong đợi thấy được nét mặt của hắn sau khi đến!"
Nhã Phù trong giây lát trợn to hai mắt, hắn có ý tứ gì? Nam Cung Thần muốn tới? !
"Buông hắn ra!" Đột nhiên có giọng nói truyền ra, âm thanh lãnh nhược băng sương, mang theo lo lắng sát ý và tức giận.
Nam Cung Thần mặc dù chỉ là ngồi ở trên xe lăn, nhưng cũng làm cho người ta không thể bỏ qua, khí thế ép người, sát ý lên cao, đồng thời sợi tơ vàng trên tay đã sớm bắn ra.
"Nam Cung Thần, không ngờ ngươi tới thật đúng lúc, ngươi ở đây vừa nhìn, để cho ta bận rộn đêm động phòng hoa chúc rồi mới nói chuyện với ngươi." Tránh thoát công kích của Nam Cung Thần, đồng thời trên tay đem Nhã Phù kéo vào trong ngực, cánh môi ở bên tai của nàng bồi hồi, trên tay càng thêm không chút kiêng kỵ ở nửa đoạn trên cánh tay lộ ra của nàng lưu luyến bồi hồi.
"Huyết Thủ, nếu như ngươi không muốn chết, tốt nhất đừng làm cho Vương Gia chúng ta thấy chuyện không sạch sẽ này." Khinh bỉ nhìn lướt qua Thư Nhã Phù bị ôm ở trong ngực Văn Diệp, mặt Liễu Trì không vẻ gì nói.
"Không sạch sẽ sao? Vương gia của ngươi cũng có thể chạm vào, tại sao ta không thể chạm vào?" Đáy mắt Văn Diệp nhiều hơn mấy phần tà mị, một phen há mồm đem vành tai xinh xắn của Nhã Phù ngậm vào trong miệng, ánh mắt không chút kiêng kỵ, tà mị kích động lạnh lùng nhìn Nam Cung Thần.
Cái này mang theo khí chất khát máu âm lãnh của đàn ông, lại có thể là Văn Diệp ôn thuận như ngọc?! Cho tới bây giờ đều người đàn ông mang theo nụ cười dịu dàng?
Tại sao có thể như vậy? Văn Diệp không phải đã rời đi rồi sao, làm sao lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa có chuyện gì xảy ra, tại sao đột nhiên lại biến thành cái bộ dáng này?
"Văn. . . . . . Văn Diệp?"
Cau mày, nhìn người đàn ông trước mắt hoàn toàn xa lạ rồi lại vô cùng quen thuộc này.
"Nhã Phù ta đã trở về! Có nhớ ta hay không đây?" Văn Diệp cười khát máu tàn khốc, một tay nâng cằm của nàng lên, "Đúng rồi, còn có con trai ngươi ở đây, nếu như bắt con trai ngươi đưa đi cho Nam Cung Thần, vậy hẳn là sẽ rất thú vị! Nam Cung Thần, cái tên kia vẫn luôn là rắm thúi vô cùng, nhìn hắn thật không vừa mắt, đã muốn cho hắn một chút giáo huấn, hiện tại dùng tới ngươi và con trai của ngươi không còn gì tốt hơn rồi."
Văn Diệp tà mị cười lên, đáy mắt mang theo điên cuồng, sự kích động kia là thật sự rõ ràng.
Không thể nào, nàng biết Văn Diệp thời gian dài như vậy, y không phải cái bộ dáng này.
Y vẫn luôn trơn bóng như ngọc, nhẹ nhàng lễ độ,
Y vẫn luôn không thích những loại đánh đánh giết giết này, không thích múa đao lộng thương,
Y. . . . . . Càng không thích sát sinh. . . . . . Hơn nữa, y sẽ không bao giờ nói ra những lời ngả ngớn như vậy, người này. . . . . .
Thần sắc trên mặt dại ra, Thư Nhã Phù khó có thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, luôn cảm giác mình là nằm mơ xuất hiện ảo giác, nhưng cuối cùng khuôn mặt của y ta đúng là giống nhau như đúc với Văn Diệp .
Nói xác thực hơn, y chính là y, Văn Diệp nàng đã từng quen thuộc, nhưng mà đến bây giờ càng xa lạ.
Nàng hiểu được dịch dung, thủ pháp đủ cao minh, đồng thời cũng càng dễ dàng nhìn ra một mặt người bất đồng, mà bây giờ khoảng cách gần như vậy dưới tình huống mặt đối mặt, nàng hoàn toàn có thể ngay đầu tiên phán định ra người ở trước mắt này, chỉ là đáy lòng không muốn tin tưởng thôi.
Khẽ cau mày, cảnh giác nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt gần trong gang tấc: "Ngươi là người nào? Có thù oán với Nam Cung Thần?"
"Ta là người như thế nào? Nhã Phù, người hỏi cái vẫn đề này làm cho ta đau lòng, chẳng lẽ ngươi không biết ta sao, ta ở tại bên cạnh ngươi đã nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi hỏi ta là người như thế nào? Ha ha ha. . . . . . Nhã Phù, ngươi vẫn giống như trước kia rất đáng yêu." Câu nói sau cùng, giọng nói trở nên nhu hòa, hình như giống với Văn Diệp trước kia, chỉ là. . . . . . Hiện tại cái biến thái này, tại sao y có thể là Văn Diệp đó, chính là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đáy lòng bắt đầu có suy đoán của mình, mấy ngày trước nàng đã từng thấy qua cặp mắt tương tự như vậy, cái loại con ngươi đỏ sậm như máu rõ ràng. . . . . . Đó là thấy ở trên người của Văn Diệp, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng nàng bây giờ có thể khẳng định nàng cũng không xuất hiện ảo giác.
"Không, ngươi không phải là y!"
Người ở trước mắt này tuyệt đối không phải là Văn Diệp, Văn Diệp không thể nào có cái bộ dáng này, giọng nói cùng ánh mắt đều không phải là cái bộ dáng này, tuyệt đối không phải là y.
Lưỡi dao trên tay hơi dùng sức một chút, một tia tơ máu chậm rãi từ lưỡi đao trợt xuống, đỏ tươi chói mắt. . . . . . Văn Diệp tiến lên trước, nhìn từ trên lưỡi đao trượt xuống dịch máu đỏ tươi, đáy mắt còn có sự nóng bỏng cùng kích động, đầu lưỡi lướt qua lưỡi đao, thưởng thức một ít tư vị máu tươi.
"Thật là món ăn ngon, máu tươi trên người ngươi thật là mĩ vị ngon nhất trong thiên hạ!" Đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, Văn Diệp tràn đầy mê say đến gần, ở trên bả vai Nhã Phù rơi xuống một cái hôn lạnh lẽo.
"Nói thực vô tình, mấy ngày không thấy ngươi liền quên ta? Con trai của ngươi là của Nam Cung Thần, ngươi nói nếu để cho hắn nhìn thấy ta đem người phụ nữ của hắn đoạt lấy, hoặc là để cho hắn nhìn cảnh tượng một nhóm người lưu luyến ở trên người của ngươi, lại đem con hắn ném vào trong bầy sói, nhìn thịt trên người của hắn bị gặm từng khối từng khối, cuối cùng đến xương đoán chừng cũng sẽ không còn dư lại! Ngươi nói thấy cái này, Nam Cung Thần sẽ có phản ứng gì, Tề vương phi ngươi lại biết làm thế nào đây? Ha ha ha!"
Văn Diệp càng nói càng là kích động kích động, cả người bị vây trong một loại trạng thái thị huyết biến thái, đáy mắt mang theo đủ loại của văn học mạng chưa bao giờ có. Thư Nhã Phù giống như đã thấy cảnh tượng trong tưởng tượng của mình, trên mặt tàn khốc phấn khởi nở nụ cười.
Vừa nói, ánh mắt Văn Diệp mang theo khát máu, lưu luyến ở trên thân hình nam trang của Nhã Phù.
“Ở dưới cái áo khoác này, sẽ là phong cảnh như thế nào, Nhã Phù, ta có chút mong đợi!" Âm thanh dịu dàng vẫn giống như trước kia, lại mang tới khát máu chưa bao giờ có.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Nhã Phù hí mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt.
Là Văn Diệp, nhưng vừa hình như không phải Văn Diệp, hiện tại nàng đều muốn hoài nghi cặp mắt phán đoán của mình.
Lời này nói ra, Nhã Phù rõ ràng cảm thấy thân thể người đàn ông đang dán chặt mình cứng đờ, chỉ là lúc ngẩng lên lại thấy màu sắc trong con mắt kia lại càng thêm yêu dị.
"Ngươi quả nhiên rất thông minh! Phù nhi. . . . . . Ngươi làm nữ nhân của ta không gì thích hợp hơn rồi." Không trả lời vấn đề của Nhã Phù, hắn bắt cúi đầu cười lên .
"Nam Cung Thần không có quan hệ với ta, Nam Cung Thần bây giờ nhìn đến ta đoán chừng cũng ước gì ta chết, ngươi cảm thấy ngươi lấy ta tới uy hiếp có tác dụng kích thích hắn sao?"
Thư Nhã Phù biết người ở trước mắt này không thể sử dụng lẽ thường đến đối đãi, quỷ dị vô thường, hình thức cổ quái, tính tình khát máu, cười hì hì nói chuyện với ngươi, có thể một giây kế tiếp sẽ uống máu của ngươi, chặt đầu của ngươi xuống. "Ha ha ha! Ngươi không tin, vậy thì tốt, trước hết hôm nay chúng ta dứt khoát động phòng hoa chúc!" Nói vừa dứt, cả người Nhã Phù bị chặn ngang ôm lấy.
Thư Nhã Phù cũng có một chút sợ hãi, nàng không biết võ công, thừa dịp người này ngây ngẩn, trong nháy mắt sử dụng hơi sức toàn thân một tay hắn đẩy ra, không muốn hai người đứng ở bên cạnh cầu thang, cũng đồng thời từ trong ngực hắn lăn xuống không cách nào khống chế, phần lưng thẳng tắp đụng vào cầu thang, ngay sau đó cả người theo sức lực lăn xuống.
Trên lưng một hồi đau nhức kịch liệt kèm theo đau đớn các nơi trên người các truyền đến.
"Không ngờ ngươi chính là dạng mang móng vuốt con mèo nhỏ, ha ha ta thích! Ngươi tốt nhất đàng hoàng một chút, coi như ngươi bán thân bất toại, một chút cũng không làm trở ngại chúng ta động phòng đấy! Về phần cái gương mặt này của ngươi . . . . . ." Một đôi tay bắt đầu sờ xoạng ở trên mặt Nhã Phù, muốn từ phía trên gạt mặt nạ ra, chỉ là giằng co nửa ngày nhưng không được.
Đau đớn trên người để cho nàng tỉnh táo hơn mấy phần, cùi chỏ của Văn Diệp hình như mang theo thuốc mê, cắt qua da thịt của nàng, để cho nàng có chút cảm giác hoa mắt choáng váng.
"Không lấy được? Vậy cũng không sao, gương mặt cũng không trở ngại hai người chúng ta động phòng!"
Văn Diệp cười lạnh, đi lên trước trực tiếp một phen xé rách y phục trên cánh tay của nàng, làm lộ ra cánh tay bầm đen bởi vì vừa té bị thương, lộ ra một loại da thịt bạch ngọc, cùng với máu tươi từ trên cổ theo da thịt chảy xuôi dưới, đối lập, càng kích thích người đàn ông trước mắt.
"Ngươi thật đẹp! Ngươi nói, nếu như mà ta đem cái bộ dáng hiện tại này của ngươi cho Nam Cung Thần nhìn, hắn sẽ có phản ứng gì đây? Thật mong đợi thấy được nét mặt của hắn sau khi đến!"
Nhã Phù trong giây lát trợn to hai mắt, hắn có ý tứ gì? Nam Cung Thần muốn tới? !
"Buông hắn ra!" Đột nhiên có giọng nói truyền ra, âm thanh lãnh nhược băng sương, mang theo lo lắng sát ý và tức giận.
Nam Cung Thần mặc dù chỉ là ngồi ở trên xe lăn, nhưng cũng làm cho người ta không thể bỏ qua, khí thế ép người, sát ý lên cao, đồng thời sợi tơ vàng trên tay đã sớm bắn ra.
"Nam Cung Thần, không ngờ ngươi tới thật đúng lúc, ngươi ở đây vừa nhìn, để cho ta bận rộn đêm động phòng hoa chúc rồi mới nói chuyện với ngươi." Tránh thoát công kích của Nam Cung Thần, đồng thời trên tay đem Nhã Phù kéo vào trong ngực, cánh môi ở bên tai của nàng bồi hồi, trên tay càng thêm không chút kiêng kỵ ở nửa đoạn trên cánh tay lộ ra của nàng lưu luyến bồi hồi.
"Huyết Thủ, nếu như ngươi không muốn chết, tốt nhất đừng làm cho Vương Gia chúng ta thấy chuyện không sạch sẽ này." Khinh bỉ nhìn lướt qua Thư Nhã Phù bị ôm ở trong ngực Văn Diệp, mặt Liễu Trì không vẻ gì nói.
"Không sạch sẽ sao? Vương gia của ngươi cũng có thể chạm vào, tại sao ta không thể chạm vào?" Đáy mắt Văn Diệp nhiều hơn mấy phần tà mị, một phen há mồm đem vành tai xinh xắn của Nhã Phù ngậm vào trong miệng, ánh mắt không chút kiêng kỵ, tà mị kích động lạnh lùng nhìn Nam Cung Thần.
Tác giả :
Mạc Linh Linh