Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
Chương 44: Phụ nữ trong vương phủ, đều không đơn giản ( 1 )
Chuyện hôn lễ ở Tề Vương phủ, bởi vì Tề vương phi Thư Nhã Phù ngất xỉu, cuối cùng được ngự y chẩn đoán là trúng độc, cho nên trước khi điều tra rõ ràng, hoàng thượng hạ chỉ không cho phép bất luận kẻ nào rời khỏi Tề Vương phủ nửa bước.
"Hầu Gia, ngươi nói là độc trên người nàng và Tam phu nhân quý phủ, bệnh trạng (tình trạng bệnh) giống nhau, d∞đ∞l∞q∞đ, nhưng lại có một số chỗ khác biệt?" Hai mắt từ từ nheo lại, đáy mắt Nam Cung Thần tràn đầy thần sắc nguy hiểm.
"Đúng vậy Vương Gia cũng bởi vì chuyện này, vi thần mới đưa quyền trông coi trong phủ giao lại cho Nhã Phù, mục đích cũng chỉ muốn có thể tránh khỏi chuyện như vậy, nhưng . . . . . Không nghĩ tới có người dám hạ độc ở trong phủ!" Thư Diệu Kỳ cắn răng nghiến lợi nói xong, đưa tay đem trâm vàng trên tóc Thư Nhã Phù lấy xuống.
Phải lấy vải bao lại trăm vàng, Thư Diệu Kỳ chuyển nó cho lão thái y, khuôn mặt đầy vẻ tức giận: "Thái y, ông xem có phải có độc ở trên này hay không, ta sẽ phái người đi gọi vị đại phu chuẩn bệnh cho Tam phu nhân trước kia tới."
"Tốt, không ngờ có người dám hạ độc Tề vương phi, thật là chán sống rồi ! Chuyện lần này hi vọng Thư khanh cho trẫm một câu trả lời chắc chắn hài lòng, nếu không phải vậy . . . . ." Gương mặt Hoàng thượng nghiêm nghị, sắc mặt cứng ngắc, lạnh giọng quát lên.
Sau đó, lão thái y mang theo trâm vàng đi xuống kiểm tra, mà hoàng thượng và Thái hậu mấy người cũng là giận dữ rời đi.
Nam Cung Thần lẳng lặng ngồi cách giường không xa, trong đôi mắt màu hổ phách thâm trầm không nhìn ra bên trong cảm xúc dao động gì, mà ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường.
Liễu Trì và Băng Đồng nhìn nhau, bởi vì hoàng thượng vừa mới nói câu kia, cho thấy đem chuyện này ném cho Hầu Gia đi thăm dò, không muốn để cho Vương Gia chen tay vào, hoàng thượng có ý hay là vô tình?
Trước đây Thư Nhã Phù vẫn là một người ngu dại, d∞đ∞l∞q∞đ còn không bằng với hài đồng 5, 6 tuổi, từ khi còn tấm bé đã bị hoàng thượng chỉ hôn cho Vương Gia, vậy mà hôm nay sau khi biến mất bảy năm, Thư Nhã Phù trở về lại giống như biến thành một người khác, hoàn toàn không giống với lúc trước, không chỉ có cơ trí, tâm tư càng thêm nhẵn nhụi.
Mà thái độ của nàng khi Vương Gia đến Hầu phủ, biểu hiện rất rõ ràng, đối với thân phận vương phi nàng chỉ muốn cách xa, không giống những nữ nhân khác chạy theo như vịt.
Chuyện lần này, phải do Vương Gia xử lý, nhưng hoàng thượng chỉ một câu nói, đem tất cả mọi chuyện ném cho Hầu Gia, ngoài sáng trong tối đều đem hướng điều tra chuyển dời đến trong Hầu phủ, càng không muốn làm cho Vương Gia có cơ hội chen tay vào.
Thần sắc của Liễu Trì và Băng Đồng khác nhau, nhưng nhìn đáy mắt có ý tứ lẫn nhau: hoàng thượng vẫn như cũ, cố kỵ Vương Gia nắm giữ Ám Các trên tay, lúc nào cũng muốn đem quyền lực Ám Các đoạt lại.
Nam Cung Thần cũng không để ý tới ý nghĩ đám người Liễu Trì, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người của Thư Nhã Phù, nói xác thực hơn là rơi vào giá y* đỏ rực của Thư Nhã Phù, trên bộ mặt tuyệt mỹ lành lạnh như cũ, nhưng đáy mắt cũng thâm thúy làm cho người ta nhìn không ra.
*:Trang phục áo cưới ngày xưa
"Băng Đồng, thay quần áo cho vương phi, đừng tiếp xúc trực tiếp với giá y, cũng đem tất cả đồ trang sức và y phục trên người vương phi cho thái y kiểm tra, còn nha hoàn đỡ vương phi, cũng cầm vật trên người bọn họ đi kiểm tra rõ ràng."
Lạnh giọng hạ lệnh, âm thanh trầm thấp từ tính mang theo lạnh lẽo và trấn tĩnh, làm cho người khác không phát giác sự tức giận.
Đã có người lớn mật hạ độc ngay trong ngày đại hôn của hắn như vậy, vậy phải có khả năng gánh chịu hậu quả, hắn làm việc đều không gì không đủ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng gì, có thể trâm vàng bị hạ độc trước đó, nhưng cũng không thể loại trừ những khả năng khác.
Trong Tề Vương phủ, tin tức hôn lễ xuất hiện, không bao lâu liền truyền ra mgoài, tất cả người làm cũng biết được chuyện trong đó, mà hoàng thượng giận tím mặt, hạ ý chỉ mọi người không được tùy ý rời đi, cũng làm cho tất cả tân khách đều có tâm tư khác nhau.
Trong Tây viên, tin tức truyền tới, Liên Thu vội vàng chạy tới phòng của Khương San San, trên mặt ôn nhu đầy sốt ruột: "Tỷ tỷ, tỷ nói xảy ra chuyện gì, Vương phi này còn chưa có vào phủ lại xảy ra chuyện như vậy, nghe nha hoàn nói vương phi đó bị hạ độc mới ngất xỉu." diễn-đàn-lê-quý-đôn
Khi Liên Thu chạy tới, Khương San San đang chơi đàn, sờ dây đàn một chút, không có bộ dạng sợ loạn chút nào, thế nhưng khi Liên Thu chạy tới nói ra khỏi miệng, cũng chỉ lạnh nhạt, thần sắc không có kinh ngạc chút nào, hiển nhiên là đã sớm biết đầu đuôi câu chuyện.
Vẫn đùa bỡn dây đàn như cũ, âm thanh trong trẻo dễ nghe, cảm động uyển chuyển, Khương San San khảy dây đàn, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, nói: "Muội muội gấp gáp như vậy làm cái gì? Chuyện này lại liên quan gì đến chúng ta, vương phi trúng độc, xưa nay tỷ muội chúng ta cũng chỉ ở trong tây viên, ít đi lại, vương phi có việc xảy ra không hay, hoàng thượng và Vương Gia muốn truy cứu cũng không tới trên người chúng ta."
"Liên Hương, sao muội lại vội vàng hấp tấp như vậy, bị người khác thấy được người ta sẽ cho là muội có tật giật mình đấy!" Lâm Ngọc cũng tới, vừa đi vào, vừa mở miệng nói.
"San tỷ tỷ, vừa rồi ở bên ngoài nghe có một tiếng đàn, muội còn nghĩ xem người nào có tài đánh đàn thượng giai (giai điệu tuyệt vời) như thế, nên theo tiếng đàn đi tới, mới phát hiện thì ra là San tỷ tỷ đánh ra." Lâm Ngọc tán dương, che giấu mục đích tới nơi này của mình.
Khương San San biết hai người bọn họ tới cũng vì chuyện vương phi bị trúng độc, chỉ cười cười, không mở miệng, tiếp tục đánh đàn.
"San tỷ tỷ, hiện tại vương phi trúng độc, tỷ nói chúng ta có nên đi thăm vương phi hay không, mặc kệ nói thế nào, hiện tại nàng cũng là nữ chủ nhân trong vương phủ." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Liên Thu thận trọng mở miệng, sợ mình lại nói sai, từ trước đến nay nàng là người hướng nội, cũng bởi vì không quyết định được mới chạy tới nơi của Khương San San.
"Thật ra thì muội tới nơi đây, cũng giống Liên muội muội, San tỷ tỷ, mấy người chúng ta nên đi tham kiến vương phi, chỉ là hiện tại vương phi trúng độc, chúng ta đi hỏi thăm cũng là việc nên làm, không biết Diệu Âm xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay không thấy nàng ta ra cửa, lúc trước muốn đi tìm nàng, nàng cũng chỉ nói là thân thể khó chịu." Lâm Ngọc ngồi xuống ở trên ghế dựa bên cạnh, có chút thở dài nói.
"Kể từ khi vào vương phủ, ta cũng vậy ít thấy Diệu Âm, hình như nàng nói là thân thể khó chịu, đều trong phòng của mình ngây ngô." Khương San San đánh một khúc đàn, đôi tay rời khỏi dây đàn, xoay người nhìn về phía hai người Lâm Ngọc: "Đã như vậy, không bằng chúng ta đi xem Diệu Âm trước một chút, nhưng nếu ba người chúng ta một mình đi thăm hỏi vương phi, mà bỏ lại muội ấy cũng không tránh khỏi miệng lưỡi người ta, hay là đi kêu muội ấy cùng đi thì tốt hơn."
Lập tức, ba người cùng đi đến phòng của một nữ nhân khác, Diệu Âm và ba người bọn họ, được Uyển Quý Phi đưa vào trong vương phủ, chỉ là từ sau khi vào vương phủ, vẫn luôn cáo ốm không ra cửa, ba người các nàng đối với nàng ta cũng không quen thuộc.
Không nghĩ tới mấy người bọn họ còn chưa đi đến trước phòng Diệu Âm, liền đụng phải Diệu Âm ngay cửa phòng, quần áo màu vàng nhạt mang theo cảm giác non nớt, chỉ là da lộ ra chút tái nhợt, làm cho người ta cảm giác quá mức mềm mại, hình như bị bệnh.
Thấy ba người Liên Thu tới đây, trên mặt Diệu Âm lộ ra nụ cười, tiến lên đón đầu nói: "Mới vừa rồi nha hoàn vào trong phòng nói với muội, muội mới biết thì ra là vương phi đã xảy ra chuyện, một nha hoàn bên cạnh vương phi cũng bị nhốt giữ, nói là chuyện Vương phi bị trúng độc có thể do chính là nha hoàn làm!"
"Nha hoàn kia sẽ không có lá gan lớn như vậy!" Liên Thu sợ hãi mở miệng.
"Đang muốn đi gọi muội đấy, chuyện lớn như vậy đã truyền ra, muốn bảo muội cùng đi qua chỗ vương phi!" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Khương San San mở miệng nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người được Uyển Quý Phi đưa tới vương phủ, chuẩn bị cùng đi hỏi thăm Thư Nhã Phù, mà giờ khắc này Nam Cung Thần cũng đã rời khỏi phòng, đi thư phòng, nếu hoàng thượng đã để Hầu Gia đi điều tra, như vậy hắn sẽ không thể chen tay vào, nếu không sẽ bị cố kỵ nhiều hơn.
Băng Đồng đem đồ trên người Thư Nhã Phù thu thập xong, đẩy cửa rời đi, liền thấy bốn người chạy đến, mặt lạnh lẽo không chút thay đổi, Băng Đồng định rời đi, bước chân lập tức dừng lại, đứng ở trước cửa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn người, nói: "Mấy vị có chuyện gì?"
"Hầu Gia, ngươi nói là độc trên người nàng và Tam phu nhân quý phủ, bệnh trạng (tình trạng bệnh) giống nhau, d∞đ∞l∞q∞đ, nhưng lại có một số chỗ khác biệt?" Hai mắt từ từ nheo lại, đáy mắt Nam Cung Thần tràn đầy thần sắc nguy hiểm.
"Đúng vậy Vương Gia cũng bởi vì chuyện này, vi thần mới đưa quyền trông coi trong phủ giao lại cho Nhã Phù, mục đích cũng chỉ muốn có thể tránh khỏi chuyện như vậy, nhưng . . . . . Không nghĩ tới có người dám hạ độc ở trong phủ!" Thư Diệu Kỳ cắn răng nghiến lợi nói xong, đưa tay đem trâm vàng trên tóc Thư Nhã Phù lấy xuống.
Phải lấy vải bao lại trăm vàng, Thư Diệu Kỳ chuyển nó cho lão thái y, khuôn mặt đầy vẻ tức giận: "Thái y, ông xem có phải có độc ở trên này hay không, ta sẽ phái người đi gọi vị đại phu chuẩn bệnh cho Tam phu nhân trước kia tới."
"Tốt, không ngờ có người dám hạ độc Tề vương phi, thật là chán sống rồi ! Chuyện lần này hi vọng Thư khanh cho trẫm một câu trả lời chắc chắn hài lòng, nếu không phải vậy . . . . ." Gương mặt Hoàng thượng nghiêm nghị, sắc mặt cứng ngắc, lạnh giọng quát lên.
Sau đó, lão thái y mang theo trâm vàng đi xuống kiểm tra, mà hoàng thượng và Thái hậu mấy người cũng là giận dữ rời đi.
Nam Cung Thần lẳng lặng ngồi cách giường không xa, trong đôi mắt màu hổ phách thâm trầm không nhìn ra bên trong cảm xúc dao động gì, mà ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường.
Liễu Trì và Băng Đồng nhìn nhau, bởi vì hoàng thượng vừa mới nói câu kia, cho thấy đem chuyện này ném cho Hầu Gia đi thăm dò, không muốn để cho Vương Gia chen tay vào, hoàng thượng có ý hay là vô tình?
Trước đây Thư Nhã Phù vẫn là một người ngu dại, d∞đ∞l∞q∞đ còn không bằng với hài đồng 5, 6 tuổi, từ khi còn tấm bé đã bị hoàng thượng chỉ hôn cho Vương Gia, vậy mà hôm nay sau khi biến mất bảy năm, Thư Nhã Phù trở về lại giống như biến thành một người khác, hoàn toàn không giống với lúc trước, không chỉ có cơ trí, tâm tư càng thêm nhẵn nhụi.
Mà thái độ của nàng khi Vương Gia đến Hầu phủ, biểu hiện rất rõ ràng, đối với thân phận vương phi nàng chỉ muốn cách xa, không giống những nữ nhân khác chạy theo như vịt.
Chuyện lần này, phải do Vương Gia xử lý, nhưng hoàng thượng chỉ một câu nói, đem tất cả mọi chuyện ném cho Hầu Gia, ngoài sáng trong tối đều đem hướng điều tra chuyển dời đến trong Hầu phủ, càng không muốn làm cho Vương Gia có cơ hội chen tay vào.
Thần sắc của Liễu Trì và Băng Đồng khác nhau, nhưng nhìn đáy mắt có ý tứ lẫn nhau: hoàng thượng vẫn như cũ, cố kỵ Vương Gia nắm giữ Ám Các trên tay, lúc nào cũng muốn đem quyền lực Ám Các đoạt lại.
Nam Cung Thần cũng không để ý tới ý nghĩ đám người Liễu Trì, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người của Thư Nhã Phù, nói xác thực hơn là rơi vào giá y* đỏ rực của Thư Nhã Phù, trên bộ mặt tuyệt mỹ lành lạnh như cũ, nhưng đáy mắt cũng thâm thúy làm cho người ta nhìn không ra.
*:Trang phục áo cưới ngày xưa
"Băng Đồng, thay quần áo cho vương phi, đừng tiếp xúc trực tiếp với giá y, cũng đem tất cả đồ trang sức và y phục trên người vương phi cho thái y kiểm tra, còn nha hoàn đỡ vương phi, cũng cầm vật trên người bọn họ đi kiểm tra rõ ràng."
Lạnh giọng hạ lệnh, âm thanh trầm thấp từ tính mang theo lạnh lẽo và trấn tĩnh, làm cho người khác không phát giác sự tức giận.
Đã có người lớn mật hạ độc ngay trong ngày đại hôn của hắn như vậy, vậy phải có khả năng gánh chịu hậu quả, hắn làm việc đều không gì không đủ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng gì, có thể trâm vàng bị hạ độc trước đó, nhưng cũng không thể loại trừ những khả năng khác.
Trong Tề Vương phủ, tin tức hôn lễ xuất hiện, không bao lâu liền truyền ra mgoài, tất cả người làm cũng biết được chuyện trong đó, mà hoàng thượng giận tím mặt, hạ ý chỉ mọi người không được tùy ý rời đi, cũng làm cho tất cả tân khách đều có tâm tư khác nhau.
Trong Tây viên, tin tức truyền tới, Liên Thu vội vàng chạy tới phòng của Khương San San, trên mặt ôn nhu đầy sốt ruột: "Tỷ tỷ, tỷ nói xảy ra chuyện gì, Vương phi này còn chưa có vào phủ lại xảy ra chuyện như vậy, nghe nha hoàn nói vương phi đó bị hạ độc mới ngất xỉu." diễn-đàn-lê-quý-đôn
Khi Liên Thu chạy tới, Khương San San đang chơi đàn, sờ dây đàn một chút, không có bộ dạng sợ loạn chút nào, thế nhưng khi Liên Thu chạy tới nói ra khỏi miệng, cũng chỉ lạnh nhạt, thần sắc không có kinh ngạc chút nào, hiển nhiên là đã sớm biết đầu đuôi câu chuyện.
Vẫn đùa bỡn dây đàn như cũ, âm thanh trong trẻo dễ nghe, cảm động uyển chuyển, Khương San San khảy dây đàn, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, nói: "Muội muội gấp gáp như vậy làm cái gì? Chuyện này lại liên quan gì đến chúng ta, vương phi trúng độc, xưa nay tỷ muội chúng ta cũng chỉ ở trong tây viên, ít đi lại, vương phi có việc xảy ra không hay, hoàng thượng và Vương Gia muốn truy cứu cũng không tới trên người chúng ta."
"Liên Hương, sao muội lại vội vàng hấp tấp như vậy, bị người khác thấy được người ta sẽ cho là muội có tật giật mình đấy!" Lâm Ngọc cũng tới, vừa đi vào, vừa mở miệng nói.
"San tỷ tỷ, vừa rồi ở bên ngoài nghe có một tiếng đàn, muội còn nghĩ xem người nào có tài đánh đàn thượng giai (giai điệu tuyệt vời) như thế, nên theo tiếng đàn đi tới, mới phát hiện thì ra là San tỷ tỷ đánh ra." Lâm Ngọc tán dương, che giấu mục đích tới nơi này của mình.
Khương San San biết hai người bọn họ tới cũng vì chuyện vương phi bị trúng độc, chỉ cười cười, không mở miệng, tiếp tục đánh đàn.
"San tỷ tỷ, hiện tại vương phi trúng độc, tỷ nói chúng ta có nên đi thăm vương phi hay không, mặc kệ nói thế nào, hiện tại nàng cũng là nữ chủ nhân trong vương phủ." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Liên Thu thận trọng mở miệng, sợ mình lại nói sai, từ trước đến nay nàng là người hướng nội, cũng bởi vì không quyết định được mới chạy tới nơi của Khương San San.
"Thật ra thì muội tới nơi đây, cũng giống Liên muội muội, San tỷ tỷ, mấy người chúng ta nên đi tham kiến vương phi, chỉ là hiện tại vương phi trúng độc, chúng ta đi hỏi thăm cũng là việc nên làm, không biết Diệu Âm xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay không thấy nàng ta ra cửa, lúc trước muốn đi tìm nàng, nàng cũng chỉ nói là thân thể khó chịu." Lâm Ngọc ngồi xuống ở trên ghế dựa bên cạnh, có chút thở dài nói.
"Kể từ khi vào vương phủ, ta cũng vậy ít thấy Diệu Âm, hình như nàng nói là thân thể khó chịu, đều trong phòng của mình ngây ngô." Khương San San đánh một khúc đàn, đôi tay rời khỏi dây đàn, xoay người nhìn về phía hai người Lâm Ngọc: "Đã như vậy, không bằng chúng ta đi xem Diệu Âm trước một chút, nhưng nếu ba người chúng ta một mình đi thăm hỏi vương phi, mà bỏ lại muội ấy cũng không tránh khỏi miệng lưỡi người ta, hay là đi kêu muội ấy cùng đi thì tốt hơn."
Lập tức, ba người cùng đi đến phòng của một nữ nhân khác, Diệu Âm và ba người bọn họ, được Uyển Quý Phi đưa vào trong vương phủ, chỉ là từ sau khi vào vương phủ, vẫn luôn cáo ốm không ra cửa, ba người các nàng đối với nàng ta cũng không quen thuộc.
Không nghĩ tới mấy người bọn họ còn chưa đi đến trước phòng Diệu Âm, liền đụng phải Diệu Âm ngay cửa phòng, quần áo màu vàng nhạt mang theo cảm giác non nớt, chỉ là da lộ ra chút tái nhợt, làm cho người ta cảm giác quá mức mềm mại, hình như bị bệnh.
Thấy ba người Liên Thu tới đây, trên mặt Diệu Âm lộ ra nụ cười, tiến lên đón đầu nói: "Mới vừa rồi nha hoàn vào trong phòng nói với muội, muội mới biết thì ra là vương phi đã xảy ra chuyện, một nha hoàn bên cạnh vương phi cũng bị nhốt giữ, nói là chuyện Vương phi bị trúng độc có thể do chính là nha hoàn làm!"
"Nha hoàn kia sẽ không có lá gan lớn như vậy!" Liên Thu sợ hãi mở miệng.
"Đang muốn đi gọi muội đấy, chuyện lớn như vậy đã truyền ra, muốn bảo muội cùng đi qua chỗ vương phi!" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Khương San San mở miệng nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người được Uyển Quý Phi đưa tới vương phủ, chuẩn bị cùng đi hỏi thăm Thư Nhã Phù, mà giờ khắc này Nam Cung Thần cũng đã rời khỏi phòng, đi thư phòng, nếu hoàng thượng đã để Hầu Gia đi điều tra, như vậy hắn sẽ không thể chen tay vào, nếu không sẽ bị cố kỵ nhiều hơn.
Băng Đồng đem đồ trên người Thư Nhã Phù thu thập xong, đẩy cửa rời đi, liền thấy bốn người chạy đến, mặt lạnh lẽo không chút thay đổi, Băng Đồng định rời đi, bước chân lập tức dừng lại, đứng ở trước cửa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn người, nói: "Mấy vị có chuyện gì?"
Tác giả :
Mạc Linh Linh