Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
Chương 142: Chúc thọ, tìm vật trong thư phòng
"Vương Gia có thể tự mình đến đây, lão phu thật là không dám nhận!" Phong lão thái gia mỉm cười tiến ra đón, khuôm mặt hồng hào càng thêm vui vẻ.
"Nếu như có thể Bổn vương cũng không nguyện ý, hoàng huynh muốn Bổn vương tới xem Phong gia một chút xem vị trí gia chủ khi nào thì có thể đổi người, bây giờ nhìn hình như không có sớm như vậy!" Chiến Bắc Sính không chút kiêng kỵ, hoàn toàn không có cho chút mặt mũi Phong lão thái gia nào, cười lạnh một tiếng, ôm ngực mở miệng nói.
"Tham kiến Vương Gia, Vương Gia thật có thể nói đùa, Phiêu Tuyết thay mặt gia gia cảm ơn Vương gia, cũng muốn cảm tạ hoàng thượng đã nhớ tới lễ mừng thọ của gia gia hôm nay, không uổng phí gia gia luôn luôn trung thành với người!" Phong Phiêu Tuyết đứng dậy đúng lúc, ưu nhã cúi người thi lễ một cái, trên mặt không có chút thần sắc không vui nào.
"Chậc chậc, không hổ là Đại Mỹ Nữ, vị trí này chắc chắn được người ta giữ lại chờ Phong đại mỹ nữ trường thành, trong ánh mắt lang sói của bọn người Nam Phong quốc, nâng lên tận mây xanh!"
Trong góc, một cô gái có đôi mắt sáng trong, nhìn chằm chằm cuộc chiến đang diễn ra, thu hút sự chú ý của nhiều người, chậc chậc hai tiếng, một cái tay chống cằm lên, một tay để trên mặt bàn, cười cợt nhã.
"Từ trên trời té xuống mới đau!" Nam Cung Thần nhướng mày, khoan thai dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được.
"Sao ngươi biết nàng sẽ té từ trời trời xuống chứ, ngươi không thấy chung quanh đây đều là nhưng người có ánh mắt lang sói sao, nếu như có thể nói không chừng bọn hắn ước gì đem mắt dính vào trên người nàng ta."
Ánh mắt Thư Nhã Phù quét qua, ngay lập tức Nam Cung Thần giương mắt lên nhìn nàng, khẽ mỉm cười, rất rõ ràng dùng ánh mắt ý bảo người khác, ánh mắt của hắn thuần khiết cỡ nào, tâm linh cỡ nào, trung thành ra sao!
Nam Cung Thần khẽ nghiêng thân thể tới trước, ghé vào bên tai Thư Nhã Phù, nhẹ giọng cười nói: "Ánh mắt của ta có thể đã dính sát lên người nàng rồi!"
Cảm nhận được hơi khí nóng cùng tiếng cười nói bên tai truyền đến, gương mặt hơi hơi nóng lên, có chút cảm giác lúng túng, đáy lòng rất rõ ràng mình lại bị người khác đùa giỡn.
"Khụ khụ, sao lại không thấy bóng dáng của Bạch Cầu, chủ nhân như ngươi cũng đến đây rồi, nó không lý do không phát hiện mới đúng!"
Không khí có cút ngột ngạt, mặc dù quan hệ của hai người đã xác định, nhưng bây giờ bị Nam Cung Thần đùa giỡn như vậy, cho dù da mặt mình rất dày đi nữa, nhưng ở nởi này, trước mặt nam nhân cũng có chút đỏ mặt nóng tai, hắn hoàn toàn không biết hai chữ ngượng ngùng viết như thế nào a.
Thư Nhã Phù nhìn nhìn chung quanh, cố ý đổi đề tài, khẽ mỉm cười, không có nói tiếp cái gì nữa, trong con ngươi màu hổ phách tràn đầy ý cười, tiếp tục xem nàng.
"Bạch Cầu biết phải làm như thế nào, không phải nàng rất yên tâm khi sai bảo nó làm việc cho mình hay sao ?!"
Tùy ý nói xong, biết nàng thật ra thì chỉ thuận miệng nói một câu nào đó để ứng phó hắn, hắn lại cố tình phớt trả lời nàng.
Hành động của hai người trong góc khuất, tự nhiên không có ai chú ý, mọi sự chú ý của những người ở đây đều đặt trên người tuấn nam mỹ nữ ngoài kia rồi, nhất là hai người tuấn nam mỹ nữ này còn có mối quan hệ không bình thường, điều này làm cho đều nổi lên bản tính ‘nhiều chuyện’ của mình, hồi hộp nôn nóng theo dõi tình tiết mọi việc sắp diễn ra.
Chiến Bắc Sính giơ lên ánh mắt quét qua cả đám người chung quanh, nhưng khi ánh mắt quét qua góc khuất ít ai chú ý đến, mới đột ngột dừng lại tầm mắt, lại có thêm mấy phần sững sờ, nhưng là cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, cũng không có đưa tới sự chú ý của kỳ luận người nào, rồi nhanh chóng dòi đi tầm mắt.
Không ngờ Cảnh Phong cũng tới!
Chiến Bắc Sính khẽ cười một tiếng: "Phong đại tiểu thư thật đúng là hiếu thuận, Lão Thái Gia thật có phúc lớn!"
Cười như không cười một câu nói như vậy, rơi vào trong lỗ tai Thư Nhã Phù, đó chính là các loại âm dương quái khí!
"Ta dám dùng nước tiểu của Bạch Cầu thề, nhất định Chiến Bắc Sính đã phát hiện chúng ta." Thư Nhã Phù đem thịt khô trên tay mới lấy ngoài sờ sờ một cái, hung tợn bạo lực cắn một cái thật to.
"Nếu như nàng đem thịt khô trên tay cho Bạch Cầu, ừ, ta nghĩ nó sẽ cực kỳ vui lòng đưa nước tiểu của nó cho nàng thề."
Nam Cung Thần nghiêm trang, mở miệng nói.
Thư Nhã Phù không để ý lời của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người bên trong kia, hơn nữa nếu Cố Trường Phong sai Chiến Bắc Sính hắn tới đây nơi này, như vậy đối với Phong gia cũng có chút chú ý rồi.
Bên trong náo nhiệt không dứt, rất nhanh thọ yến cũng đã khai tiệc, Chiến Bắc Sính được người khác tôn kính nên ngồi vị trí bên trên.
Bưng một ly rượu, đệ nhất đại mỹ nữ phong Phiêu Tuyết đang ngồi bên cạnh, bên khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhạt, khóe mắt thỉnh thoảng lại quét đến vị trí trong góc khuất một cái.
Người tới đây đều có địa vị khá cao, thân phận của cái tên Cảnh Phong này, hiện tại theo hắn biết được, cũng chỉ là lão bản của một Trân Bảo Các, còn chưa xác thực là có phải chủ nhân thực sự hay không, nhưng nhất định là cùng Tề Vương phủ có quan hệ mật thiết.
Chỉ là bọn hắn làm cách nào để tiến vào?
Khẽ nheo cặp mắt lại, khóe mắt như có như không đưa mắt quét qua, xác định Cảnh Phong cùng một nam tử tướng mạo bình thường bên cạnh, tùy ý trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại nói chuyện mấy câu với những người bên cạnh, chuyện trò vui vẻ, không có một chút gò bó nào.
Hừ, hắn ngược lại muốn nhìn một chút Cảnh Phong này đến làm cái gì!
Hắn vốn đã có tính toán riêng cả rồi, nhưng bây giờ thấy Cảnh Phong ở chỗ này, ngược lại càng muốn nhìn một chút nam nhân này đến tột cùng muốn làm gì rồi.
Ăn đồ ăn trên bàn, đôi mắt đảo xung quanh xem xét mọi việc, nhưng mà trên mặt lại làm bộ như không có việc gì, tác phong nhanh nhẹn, tư thái ưu nhã Phiên Nhiên, Thư Nhã Phù ngoài miệng ăn không ngừng, động tác trên tay mau lẹ, ăn rất vừa lòng đắc chí, biểu hiện lại Phong Nhã lỗi lạc.
Hoàn toàn không để ý đến Chiến Bắc Sính thỉnh thoảng phóng tầm mắt đến bên này, làm như không biết.
Nam Cung Thần mỉm cười, không động thủ gắp thức ăn, trừ mấy món ăn Thư Nhã Phù gắp cho y, những món khác một chút y cũng không có đụng, làm mặt mỉm cười, mặc dù gương mặt là bình thường không có gì lạ, nhưng lại đem toàn bộ hành động động tác của những người ngoài kia thu vào đáy mắt.
"Đi thôi, chớ để ý tên Chiến Bắc Sính kia, một tên cản đường cản lối lớn như vậy ở chỗ này, hắn cũng không thể tùy tiện chạy loạn!" Thư Nhã Phù uống xong một ngụm canh cuối cùng, vỗ vỗ cái bụng đã ăn no đủ của mình, đưa tay kéo kéo ống tay áo Nam Cung Thần, ý bảo lui ra ngoài.
Giờ này ở đây, đã có nhiều người đi về phía bọn họ, nói chuyện chúc mừng, cộng thêm hai người bọn họ vốn ngồi ở vị trí gần cửa ra vào, nên muốn đi ra ngoài tự nhiên sẽ không đưa tới chú ý của người khác.
Dĩ nhiên, cái này là không tính đến Chiến Bắc Sính luôn luôn chú ý hành tung của bọn họ!
Mà nếu như lúc này có người chú ý đến, nhất định sẽ phát hiện, Liễu Trì cùng Bạch Ưng đi theo Nam Cung Thần, đã sớm chẳng biết đi đâu.
Hậu viện Phong gia,
Bữa tiệc đã tiến hành được một lúc, thời gian lặng lẽ trôi qua, mà lúc này sắc trời đã dần dần tối xuống, buổi tối rất thuận lợi cho việc giúp người ta hoàn thành ước vọng, rực rỡ sáng ngời làm cho người ta chói mắt, trong bóng tối hiện lên ánh sáng của mặt trăng, có chút tán loạn, cũng không nhiều, giống như ánh sáng bị che đi.
Hai bóng dáng lặng lẽ không tiếng động thoáng qua ở vườn hoa đại viện phía sau Phong gia, nếu người khác thấy, sợ là cho rằng mình đã hoa mắt.
"Nàng nói, những thứ đó thật sự là ở Phong gia sao?"
Thư Nhã Phù bị một tên nam nhân nào đó lợi dụng cơ hội ôm cả người nàng vào trong ngực, liếc nhìn mặt Nam Cung Thần hài lòng mỉm cười, bằng vào võ công gà mờ, không chút thông minh trong việc lãnh hội công phu võ công, điều này cần phải có khinh công, nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp thì tốt hơn, nếu để cho nàng tự đi đến nơi nào đó tim kiếm, sợ ràng khả năng bị phát hiện sẽ cao hơn mấy lần.
Thật ra thì bọn họ cũng không phải không nghĩ qua đợi đến khi tiệc yến diễn ra vào buổi tối, sẽ trực tiếp leo tường vào viện là được, nhưng cuối cùng bị Nam Cung Thần phủ quyết, kiên quyết muốn từ cửa trước quang minh chánh đại đi vào.
Lại cứ nói muốn quang minh chính đại tiến vào, cuối cùng vẫn thay y phục, toàn thân áo bào thượng hang thay bằng áo vải thô sơ, trên mặt lại đắp thêm một miếng da, cứ như vậy quang minh chánh đại tiến vào.
Thư Nhã Phù cũng không biết Nam Cung Thần rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ là nam nhân này vô cùng thông minh, nàng cũng không cần lo lắng nhiều, nếu hắn nói muốn quang minh chính đại đi vào bằng của trước, vậy thì đi vào bằng cửa trước!
Nhưng lúc này, nàng cực kỳ hoài nghi, hắn sẽ không bởi vì đi cửa trước, con đường này chính nàng cũng không có cách nào đi được, lúc này hắn lại có thể quang minh chánh đại ăn đậu hũ của nàng, cho nên hắn mới như quyết định như vậy? !
Kinh thái tuyệt diễm uy danh lan xa, đường đường Tề vương gia cũng làm chuyện sắc lang như vậy!
Khóe mắt liếc nhìn nào đó nam nhân đến "Thuần khiết vô cùng", Nam Cung Thần hlàm như không biết chuyện gì, nở nụ cười thật tươi với nàng.
Chợt thu hồi ánh mắt, nàng đột nhiên cảm thấy, tất cả đều có khả năng!
"Bạch Cầu đã đến sảnh trước rồi, Chiến Bắc Sính sẽ không có thời gian tới đây, bọn Liễu Trì chắc hẳn đã đâu vào đấy rồi !"
Tơ bạc trên tay Nam Cung Thần bắn ra, cộng thêm khinh công, hai người càng thêm nhanh chóng lắc mình đi, không có dừng lại giây phút nào, bay thẳng đến thư phòng Phong Lão Thái Gia.
Nghe hắn nói như thế, đáy lòng nàng nhất thời có chút ngạc nhiên.
Mới vừa ở còn ở sảnh trước, hình như nàng cũng đã xem xét, tìm kiếm trong sảnh mấy lần, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Bạch Cầu, sao hắn có thể tự tin chắc chắn như chém đinh chặt sắt nói như thế.
"Mới vừa rồi Bạch Cầu thấy nàng ăn thịt khô của nó, cho nên cũng không chuẩn bị đi ra." Nam Cung Thần cười như không cười, rốt cuộc không biết hắn nói là thật hay là giả .
"Bạch Cầu, cái phản đồ kia, không biết suy nghĩ lợi hại, thịt này tuy rằng là chuẩn bị cho nó, nhưng người chuẩn bị là ta, ta ăn một chút thì sao, mất đi thì ta lại cho nó nhiều thịt khô hơn một chút, nó cư nhiên liền nhìn chằm chằm ngươi, không được, lần sau ta muốn đem lông mao của nó nhổ hết, xem nó còn dám làm phản đồ hay không!"
Nhe răng nhếch miệng, Thư Nhã Phù bĩu môi, âm thầm quyết định sau khi trở về đem thịt khô cất giấu cho kỹ, kiên quyết không cho Bạch Cầu một chút cơ hội ăn trộm.
"Bạch Cầu giống như đã ăn vụn rất nhiều!"
"Ăn vụn rất nhiều, ta cũng sẽ moi ra cho hết, tất cả đều hủy thi diệt tích, tuyệt đối không cho nó lưu lại một chút nào cả."
. . . . . .
Đang lúc hai người bàn luận vấn đề thịt khô và Bạch Cầu, thì cũng đến thư phòng Phong lão thái gia.
Hai người vừa đến nơi, trong thư phòng đã có Liễu Trì, cũng đã phát hiện hai người đến, chú ý tra xét chung quanh không có ai, mới tiến vào thư phòng.
"Vương Gia, vương phi, thuộc hạ đã tra xét cả thư phòng rồi, nhưng không có tìm được đồ!" Liễu Trì nhỏ giọng.
"Bạch Ưng vậy. . . . . ."
"Sau đó!"
Đưa tay cắt đứt lời hai người còn muốn nói, từ lúc Thư Nhã Phù tiến vào thư phòng này, đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hiện tại sau khi vào xem xét kỹ, càng cảm thấy có một loại cảm giác quái dị!
Nam Cung Thần nhìn nàng như có điều gì suy nghĩ, trầm mặc ánh mắt sáng quắc rơi vào trên người của nàng.
"Nếu như có thể Bổn vương cũng không nguyện ý, hoàng huynh muốn Bổn vương tới xem Phong gia một chút xem vị trí gia chủ khi nào thì có thể đổi người, bây giờ nhìn hình như không có sớm như vậy!" Chiến Bắc Sính không chút kiêng kỵ, hoàn toàn không có cho chút mặt mũi Phong lão thái gia nào, cười lạnh một tiếng, ôm ngực mở miệng nói.
"Tham kiến Vương Gia, Vương Gia thật có thể nói đùa, Phiêu Tuyết thay mặt gia gia cảm ơn Vương gia, cũng muốn cảm tạ hoàng thượng đã nhớ tới lễ mừng thọ của gia gia hôm nay, không uổng phí gia gia luôn luôn trung thành với người!" Phong Phiêu Tuyết đứng dậy đúng lúc, ưu nhã cúi người thi lễ một cái, trên mặt không có chút thần sắc không vui nào.
"Chậc chậc, không hổ là Đại Mỹ Nữ, vị trí này chắc chắn được người ta giữ lại chờ Phong đại mỹ nữ trường thành, trong ánh mắt lang sói của bọn người Nam Phong quốc, nâng lên tận mây xanh!"
Trong góc, một cô gái có đôi mắt sáng trong, nhìn chằm chằm cuộc chiến đang diễn ra, thu hút sự chú ý của nhiều người, chậc chậc hai tiếng, một cái tay chống cằm lên, một tay để trên mặt bàn, cười cợt nhã.
"Từ trên trời té xuống mới đau!" Nam Cung Thần nhướng mày, khoan thai dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được.
"Sao ngươi biết nàng sẽ té từ trời trời xuống chứ, ngươi không thấy chung quanh đây đều là nhưng người có ánh mắt lang sói sao, nếu như có thể nói không chừng bọn hắn ước gì đem mắt dính vào trên người nàng ta."
Ánh mắt Thư Nhã Phù quét qua, ngay lập tức Nam Cung Thần giương mắt lên nhìn nàng, khẽ mỉm cười, rất rõ ràng dùng ánh mắt ý bảo người khác, ánh mắt của hắn thuần khiết cỡ nào, tâm linh cỡ nào, trung thành ra sao!
Nam Cung Thần khẽ nghiêng thân thể tới trước, ghé vào bên tai Thư Nhã Phù, nhẹ giọng cười nói: "Ánh mắt của ta có thể đã dính sát lên người nàng rồi!"
Cảm nhận được hơi khí nóng cùng tiếng cười nói bên tai truyền đến, gương mặt hơi hơi nóng lên, có chút cảm giác lúng túng, đáy lòng rất rõ ràng mình lại bị người khác đùa giỡn.
"Khụ khụ, sao lại không thấy bóng dáng của Bạch Cầu, chủ nhân như ngươi cũng đến đây rồi, nó không lý do không phát hiện mới đúng!"
Không khí có cút ngột ngạt, mặc dù quan hệ của hai người đã xác định, nhưng bây giờ bị Nam Cung Thần đùa giỡn như vậy, cho dù da mặt mình rất dày đi nữa, nhưng ở nởi này, trước mặt nam nhân cũng có chút đỏ mặt nóng tai, hắn hoàn toàn không biết hai chữ ngượng ngùng viết như thế nào a.
Thư Nhã Phù nhìn nhìn chung quanh, cố ý đổi đề tài, khẽ mỉm cười, không có nói tiếp cái gì nữa, trong con ngươi màu hổ phách tràn đầy ý cười, tiếp tục xem nàng.
"Bạch Cầu biết phải làm như thế nào, không phải nàng rất yên tâm khi sai bảo nó làm việc cho mình hay sao ?!"
Tùy ý nói xong, biết nàng thật ra thì chỉ thuận miệng nói một câu nào đó để ứng phó hắn, hắn lại cố tình phớt trả lời nàng.
Hành động của hai người trong góc khuất, tự nhiên không có ai chú ý, mọi sự chú ý của những người ở đây đều đặt trên người tuấn nam mỹ nữ ngoài kia rồi, nhất là hai người tuấn nam mỹ nữ này còn có mối quan hệ không bình thường, điều này làm cho đều nổi lên bản tính ‘nhiều chuyện’ của mình, hồi hộp nôn nóng theo dõi tình tiết mọi việc sắp diễn ra.
Chiến Bắc Sính giơ lên ánh mắt quét qua cả đám người chung quanh, nhưng khi ánh mắt quét qua góc khuất ít ai chú ý đến, mới đột ngột dừng lại tầm mắt, lại có thêm mấy phần sững sờ, nhưng là cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, cũng không có đưa tới sự chú ý của kỳ luận người nào, rồi nhanh chóng dòi đi tầm mắt.
Không ngờ Cảnh Phong cũng tới!
Chiến Bắc Sính khẽ cười một tiếng: "Phong đại tiểu thư thật đúng là hiếu thuận, Lão Thái Gia thật có phúc lớn!"
Cười như không cười một câu nói như vậy, rơi vào trong lỗ tai Thư Nhã Phù, đó chính là các loại âm dương quái khí!
"Ta dám dùng nước tiểu của Bạch Cầu thề, nhất định Chiến Bắc Sính đã phát hiện chúng ta." Thư Nhã Phù đem thịt khô trên tay mới lấy ngoài sờ sờ một cái, hung tợn bạo lực cắn một cái thật to.
"Nếu như nàng đem thịt khô trên tay cho Bạch Cầu, ừ, ta nghĩ nó sẽ cực kỳ vui lòng đưa nước tiểu của nó cho nàng thề."
Nam Cung Thần nghiêm trang, mở miệng nói.
Thư Nhã Phù không để ý lời của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người bên trong kia, hơn nữa nếu Cố Trường Phong sai Chiến Bắc Sính hắn tới đây nơi này, như vậy đối với Phong gia cũng có chút chú ý rồi.
Bên trong náo nhiệt không dứt, rất nhanh thọ yến cũng đã khai tiệc, Chiến Bắc Sính được người khác tôn kính nên ngồi vị trí bên trên.
Bưng một ly rượu, đệ nhất đại mỹ nữ phong Phiêu Tuyết đang ngồi bên cạnh, bên khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhạt, khóe mắt thỉnh thoảng lại quét đến vị trí trong góc khuất một cái.
Người tới đây đều có địa vị khá cao, thân phận của cái tên Cảnh Phong này, hiện tại theo hắn biết được, cũng chỉ là lão bản của một Trân Bảo Các, còn chưa xác thực là có phải chủ nhân thực sự hay không, nhưng nhất định là cùng Tề Vương phủ có quan hệ mật thiết.
Chỉ là bọn hắn làm cách nào để tiến vào?
Khẽ nheo cặp mắt lại, khóe mắt như có như không đưa mắt quét qua, xác định Cảnh Phong cùng một nam tử tướng mạo bình thường bên cạnh, tùy ý trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại nói chuyện mấy câu với những người bên cạnh, chuyện trò vui vẻ, không có một chút gò bó nào.
Hừ, hắn ngược lại muốn nhìn một chút Cảnh Phong này đến làm cái gì!
Hắn vốn đã có tính toán riêng cả rồi, nhưng bây giờ thấy Cảnh Phong ở chỗ này, ngược lại càng muốn nhìn một chút nam nhân này đến tột cùng muốn làm gì rồi.
Ăn đồ ăn trên bàn, đôi mắt đảo xung quanh xem xét mọi việc, nhưng mà trên mặt lại làm bộ như không có việc gì, tác phong nhanh nhẹn, tư thái ưu nhã Phiên Nhiên, Thư Nhã Phù ngoài miệng ăn không ngừng, động tác trên tay mau lẹ, ăn rất vừa lòng đắc chí, biểu hiện lại Phong Nhã lỗi lạc.
Hoàn toàn không để ý đến Chiến Bắc Sính thỉnh thoảng phóng tầm mắt đến bên này, làm như không biết.
Nam Cung Thần mỉm cười, không động thủ gắp thức ăn, trừ mấy món ăn Thư Nhã Phù gắp cho y, những món khác một chút y cũng không có đụng, làm mặt mỉm cười, mặc dù gương mặt là bình thường không có gì lạ, nhưng lại đem toàn bộ hành động động tác của những người ngoài kia thu vào đáy mắt.
"Đi thôi, chớ để ý tên Chiến Bắc Sính kia, một tên cản đường cản lối lớn như vậy ở chỗ này, hắn cũng không thể tùy tiện chạy loạn!" Thư Nhã Phù uống xong một ngụm canh cuối cùng, vỗ vỗ cái bụng đã ăn no đủ của mình, đưa tay kéo kéo ống tay áo Nam Cung Thần, ý bảo lui ra ngoài.
Giờ này ở đây, đã có nhiều người đi về phía bọn họ, nói chuyện chúc mừng, cộng thêm hai người bọn họ vốn ngồi ở vị trí gần cửa ra vào, nên muốn đi ra ngoài tự nhiên sẽ không đưa tới chú ý của người khác.
Dĩ nhiên, cái này là không tính đến Chiến Bắc Sính luôn luôn chú ý hành tung của bọn họ!
Mà nếu như lúc này có người chú ý đến, nhất định sẽ phát hiện, Liễu Trì cùng Bạch Ưng đi theo Nam Cung Thần, đã sớm chẳng biết đi đâu.
Hậu viện Phong gia,
Bữa tiệc đã tiến hành được một lúc, thời gian lặng lẽ trôi qua, mà lúc này sắc trời đã dần dần tối xuống, buổi tối rất thuận lợi cho việc giúp người ta hoàn thành ước vọng, rực rỡ sáng ngời làm cho người ta chói mắt, trong bóng tối hiện lên ánh sáng của mặt trăng, có chút tán loạn, cũng không nhiều, giống như ánh sáng bị che đi.
Hai bóng dáng lặng lẽ không tiếng động thoáng qua ở vườn hoa đại viện phía sau Phong gia, nếu người khác thấy, sợ là cho rằng mình đã hoa mắt.
"Nàng nói, những thứ đó thật sự là ở Phong gia sao?"
Thư Nhã Phù bị một tên nam nhân nào đó lợi dụng cơ hội ôm cả người nàng vào trong ngực, liếc nhìn mặt Nam Cung Thần hài lòng mỉm cười, bằng vào võ công gà mờ, không chút thông minh trong việc lãnh hội công phu võ công, điều này cần phải có khinh công, nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp thì tốt hơn, nếu để cho nàng tự đi đến nơi nào đó tim kiếm, sợ ràng khả năng bị phát hiện sẽ cao hơn mấy lần.
Thật ra thì bọn họ cũng không phải không nghĩ qua đợi đến khi tiệc yến diễn ra vào buổi tối, sẽ trực tiếp leo tường vào viện là được, nhưng cuối cùng bị Nam Cung Thần phủ quyết, kiên quyết muốn từ cửa trước quang minh chánh đại đi vào.
Lại cứ nói muốn quang minh chính đại tiến vào, cuối cùng vẫn thay y phục, toàn thân áo bào thượng hang thay bằng áo vải thô sơ, trên mặt lại đắp thêm một miếng da, cứ như vậy quang minh chánh đại tiến vào.
Thư Nhã Phù cũng không biết Nam Cung Thần rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ là nam nhân này vô cùng thông minh, nàng cũng không cần lo lắng nhiều, nếu hắn nói muốn quang minh chính đại đi vào bằng của trước, vậy thì đi vào bằng cửa trước!
Nhưng lúc này, nàng cực kỳ hoài nghi, hắn sẽ không bởi vì đi cửa trước, con đường này chính nàng cũng không có cách nào đi được, lúc này hắn lại có thể quang minh chánh đại ăn đậu hũ của nàng, cho nên hắn mới như quyết định như vậy? !
Kinh thái tuyệt diễm uy danh lan xa, đường đường Tề vương gia cũng làm chuyện sắc lang như vậy!
Khóe mắt liếc nhìn nào đó nam nhân đến "Thuần khiết vô cùng", Nam Cung Thần hlàm như không biết chuyện gì, nở nụ cười thật tươi với nàng.
Chợt thu hồi ánh mắt, nàng đột nhiên cảm thấy, tất cả đều có khả năng!
"Bạch Cầu đã đến sảnh trước rồi, Chiến Bắc Sính sẽ không có thời gian tới đây, bọn Liễu Trì chắc hẳn đã đâu vào đấy rồi !"
Tơ bạc trên tay Nam Cung Thần bắn ra, cộng thêm khinh công, hai người càng thêm nhanh chóng lắc mình đi, không có dừng lại giây phút nào, bay thẳng đến thư phòng Phong Lão Thái Gia.
Nghe hắn nói như thế, đáy lòng nàng nhất thời có chút ngạc nhiên.
Mới vừa ở còn ở sảnh trước, hình như nàng cũng đã xem xét, tìm kiếm trong sảnh mấy lần, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Bạch Cầu, sao hắn có thể tự tin chắc chắn như chém đinh chặt sắt nói như thế.
"Mới vừa rồi Bạch Cầu thấy nàng ăn thịt khô của nó, cho nên cũng không chuẩn bị đi ra." Nam Cung Thần cười như không cười, rốt cuộc không biết hắn nói là thật hay là giả .
"Bạch Cầu, cái phản đồ kia, không biết suy nghĩ lợi hại, thịt này tuy rằng là chuẩn bị cho nó, nhưng người chuẩn bị là ta, ta ăn một chút thì sao, mất đi thì ta lại cho nó nhiều thịt khô hơn một chút, nó cư nhiên liền nhìn chằm chằm ngươi, không được, lần sau ta muốn đem lông mao của nó nhổ hết, xem nó còn dám làm phản đồ hay không!"
Nhe răng nhếch miệng, Thư Nhã Phù bĩu môi, âm thầm quyết định sau khi trở về đem thịt khô cất giấu cho kỹ, kiên quyết không cho Bạch Cầu một chút cơ hội ăn trộm.
"Bạch Cầu giống như đã ăn vụn rất nhiều!"
"Ăn vụn rất nhiều, ta cũng sẽ moi ra cho hết, tất cả đều hủy thi diệt tích, tuyệt đối không cho nó lưu lại một chút nào cả."
. . . . . .
Đang lúc hai người bàn luận vấn đề thịt khô và Bạch Cầu, thì cũng đến thư phòng Phong lão thái gia.
Hai người vừa đến nơi, trong thư phòng đã có Liễu Trì, cũng đã phát hiện hai người đến, chú ý tra xét chung quanh không có ai, mới tiến vào thư phòng.
"Vương Gia, vương phi, thuộc hạ đã tra xét cả thư phòng rồi, nhưng không có tìm được đồ!" Liễu Trì nhỏ giọng.
"Bạch Ưng vậy. . . . . ."
"Sau đó!"
Đưa tay cắt đứt lời hai người còn muốn nói, từ lúc Thư Nhã Phù tiến vào thư phòng này, đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hiện tại sau khi vào xem xét kỹ, càng cảm thấy có một loại cảm giác quái dị!
Nam Cung Thần nhìn nàng như có điều gì suy nghĩ, trầm mặc ánh mắt sáng quắc rơi vào trên người của nàng.
Tác giả :
Mạc Linh Linh