Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi
Chương 25
'' Yên Linh,nàng ở đâu? '' Tiếng hắn vọng lại phía xa làm nó thức giấc,nhìn quanh thì toàn là bóng tối,ở đằng kia hắn đang nhìn nó chăm chú,một chút gì đó xót xa,nó lấy tay vẫy vẫy:
'' Ta ở đây mà... ''
'' Không...nàng đã mất tích rồi,nàng chết rồi...ta sẽ chết cùng nàng '' Hắn lắc đầu,lùi lại về sau,dần dần bóng dáng ấy mất hẳn,làm nó trở nên hụt hẫng,giọng khàn khàn:
- Đừng đi,Mạc Vũ Hạo.....đừng đi mà....
Nhưng đâu có ai nghe,bây giờ chỉ còn lại màu tối của sự âm u mà thôi,không khí chợt trở nên lạnh lẽo,nó run cầm cập nhìn xung quanh cố tìm một chút ánh sáng còn lại,lạ thay không hề có một tia sáng nào,nó khóc:
'' Đừng bỏ ta,Vũ Hạo''
Như được bảo vệ bởi một cái gì đó,chính là ngọc bội đã ẩn mất và giấu sâu trong thân thể nó,nó thôi không gọi tên hắn nữa,mà chìm vào một giấc mơ khác...
Tuy nhiên vẫn còn sợ lo âu trong tâm,hắn rốt cục có chết hay là không? Nó rất lo cho hắn,mong hắn đừng có suy nghĩ dại dột làm bậy,nó vẫn chưa chết mà...
****
Nghe thấy tiếng nó gọi tên Mạc Vũ Hạo,Khải giật mình tỉnh dậy,quay sang xem nó có sao không...thì thấy người nó run bần bật,khẽ lấy tấm chăn kê ở giữa ra để một bên,hắn nhìn nó một vài phút,rồi ôm nó sưởi ấm,quả thực kỳ lạ...người nó không run nữa...
Nhưng thay vào đó,hắn đang thắc mắc một điều: Vũ Hạo là ai? Chẳng lẽ,...nó thích người tên là Mạc Vũ Hạo chăng? Không được....nhất định phải hỏi rõ Minh Anh..
Nhận thấy nó ngủ say rồi,hắn mới ngủ tiếp,nhưng bàn tay vẫn ôm chặt nó,như để nó không thể thoát khỏi hắn,vì hắn đã xác định,trong trái tim mình,chỉ nó...là của hắn mà thôi!
Ngoài ra không ai được phép cướp nó của hắn....Không thể được!
_________ Sáng Hôm Sau _________
'' Ưm... '' -Nó mở hé đôi mắt nhung huyền của mình,định ngồi dậy nhưng không thể nào được.Chính xác là do bàn tay hắn ôm nó quá chặt,nó đỏ mặt từ từ đẩy tay hắn ra,sau đó có một sự khó chịu không hề nhẹ..
Sao hắn lại ôm mình chứ? Hắn đã làm gì mình rồi sao? haza...không thể nào, hắn nhất định không dám đâu.... Phải làm cho ra lẽ mới được.! hừ
'' Nè,dậy đi '' - Nó lay người hắn, lúc đầu thật nhẹ,đoạn sau thấy hắn vẫn nằm im bất động nên lay thật mạnh....nó cũng thấy hắn bắt đầu cựa quậy,rồi mở mắt:
'' Có gì vậy? ''
- Sao anh lại ôm tui? - Nó hỏi một câu với vẻ mặt hết sức là ngây thơ,mà chính nó cũng không biết nguyên nhân sâu xa là do nó mà ra...
'' Vì tối qua em hình như gặp ác mộng,thân run bần bật nên anh ôm cho đỡ lạnh thôi mà '' - Hắn cũng đáp lại một câu trả lời rất là hợp tình hợp lý...Nhưng mà hắn cũng vui lắm,vì được ôm nó ngủ suốt đêm...
- Hừ,xạo quá đi - Nó gắt
- Không tin thì thôi,anh đền bù cho em là được đúng không? - Hắn giả ngơ rồi hỏi lại,chắc chắn nó sẽ đòi sự đền bù ''cao cả'' lắm đây,nên chuẩn bị tinh thần...
'' Đền ư? Được hả? '' - Mắt nó sáng rực,tròn xoe mắt hỏi dồn.
'' Được...em muốn gì? '' - Hắn gật
'' Kem ''
- OK,đợi chút,anh vào Vscn sau đó lát nữa về nhà lấy xe đưa em đi nha - Hắn nháy mắt,rồi véo má nó một cái,bật dậy chạy nhanh vào phòng tắm...
Còn lại nó ở đó,đang trông tư thế bị kích động,đơ 360o,tròn mắt nhìn cái cửa phòng tắm bị đóng,nó hừ lạnh một cái rồi ra khỏi phòng để đi vào phòng tắm khác vscn.
*** Một lát sau ***
'' Thôi,chào bác cháu về,cảm ơn bác vì đã cho cháu làm phiền '' - Hắn cười,rồi lễ phép cúi đầu nhìn mẹ của nó,dáng vẻ rất là thanh lịch làm ai cũng thấy mê mẩn,trừ nó.
'' Ờ,cháu về nhà cẩn thận,bác có gọi taxi rồi đó '' -Bà My cười,và nhìn sang nó đang cặm cụi ăn mẩu bánh mỳ vừa nhìn chằm chằm vào cái màn hình tivi:- Con tiễn anh Khải về đi!
'' Con sao? - '' Nó há hốc mồm,ừ thì đi cũng được,sẵn tiện chờ hắn chở đi ăn kem...há há,lời mà.Đâu thua thiệt gì đâu nhỉ?.
- Xin phép bác ạ - Hắn cười,rồi đi ra,sau đó nó cũng lẽo đẽo theo sau như một con mèo bám theo chủ,trong lòng cũng bớt ghét hắn được xíu rồi...vì có kem giảng hòa mà!
***
'' Mời quý khách chọn ạ '' Anh phục vụ đưa ra một cái Menu sau đó nhìn vào thái độ của hai người,cũng là chờ xem họ định ăn gì để còn phục vụ khách.
'' Em ăn kem gì đây? '' Hắn hỏi,rồi nhìn vào thực đơn,công nhận nhiều loại kem ghê á...Quán này là hạng cao cấp nên nhiều kem là phải rồi...nhà giàu cũng sướng thiệt ~.~
'' Một kem chocolate đắng,cafe đắng...ưm...để coi.. - Nó chần chừ nhìn ké vào thực đơn rồi gọi,sau đó lưỡng lự - Thôi,đủ òi,hết chừng đó thôi à ''
'' Em uống Cafe nữa sao? '' Hắn ngạc nhiên,wao,con gái mà uống cafe đắng,chắc nó rất là bản lĩnh đây, tính cách cũng khá mạnh mẽ mà (Nó là thế mà =3)! - Cho tôi 1 cafe là được - Rồi hắn tiếp tục quay sang anh phục vụ.
'' Nhanh nha '' Nó cướp lấy cái menu trên tay hắn đưa cho anh phục vụ,lập tức anh cúi đầu đi ngay vào trong,để chuẩn bị cho nó...
'' Chiều em có đi học không? '' -Hắn hỏi
'' Có,em phải học để theo kịp bạn bè nữa,nhưng dù sao cũng thi xong rùi còn đâu '' Nó ngẩn ngơ nhìn hắn rùi nói,thực sự lâu rồi chưa đi học,chắc nên học tốc độ thôi.
'' Hỳ,em chịu xưng anh em rùi kìa '' -Hắn mỉm cười,rồi liếc mắt sang nó,nó cũng đỏ mặt ngượng ngùng nhìn hắn,không biết từ khi nào nó lại cảm thấy ấm áp như vậy nữa...đã lâu rồi thì phải...!
'' Của quý khách đây,xin lỗi đã làm quý khách phải chờ lâu '' Đúng lúc anh phục vụ đi ra,bê trên tay những thứ hắn với nó kêu,nó nhanh chóng ngắm nhìn rồi dùng ''bữa''
'' Ta ở đây mà... ''
'' Không...nàng đã mất tích rồi,nàng chết rồi...ta sẽ chết cùng nàng '' Hắn lắc đầu,lùi lại về sau,dần dần bóng dáng ấy mất hẳn,làm nó trở nên hụt hẫng,giọng khàn khàn:
- Đừng đi,Mạc Vũ Hạo.....đừng đi mà....
Nhưng đâu có ai nghe,bây giờ chỉ còn lại màu tối của sự âm u mà thôi,không khí chợt trở nên lạnh lẽo,nó run cầm cập nhìn xung quanh cố tìm một chút ánh sáng còn lại,lạ thay không hề có một tia sáng nào,nó khóc:
'' Đừng bỏ ta,Vũ Hạo''
Như được bảo vệ bởi một cái gì đó,chính là ngọc bội đã ẩn mất và giấu sâu trong thân thể nó,nó thôi không gọi tên hắn nữa,mà chìm vào một giấc mơ khác...
Tuy nhiên vẫn còn sợ lo âu trong tâm,hắn rốt cục có chết hay là không? Nó rất lo cho hắn,mong hắn đừng có suy nghĩ dại dột làm bậy,nó vẫn chưa chết mà...
****
Nghe thấy tiếng nó gọi tên Mạc Vũ Hạo,Khải giật mình tỉnh dậy,quay sang xem nó có sao không...thì thấy người nó run bần bật,khẽ lấy tấm chăn kê ở giữa ra để một bên,hắn nhìn nó một vài phút,rồi ôm nó sưởi ấm,quả thực kỳ lạ...người nó không run nữa...
Nhưng thay vào đó,hắn đang thắc mắc một điều: Vũ Hạo là ai? Chẳng lẽ,...nó thích người tên là Mạc Vũ Hạo chăng? Không được....nhất định phải hỏi rõ Minh Anh..
Nhận thấy nó ngủ say rồi,hắn mới ngủ tiếp,nhưng bàn tay vẫn ôm chặt nó,như để nó không thể thoát khỏi hắn,vì hắn đã xác định,trong trái tim mình,chỉ nó...là của hắn mà thôi!
Ngoài ra không ai được phép cướp nó của hắn....Không thể được!
_________ Sáng Hôm Sau _________
'' Ưm... '' -Nó mở hé đôi mắt nhung huyền của mình,định ngồi dậy nhưng không thể nào được.Chính xác là do bàn tay hắn ôm nó quá chặt,nó đỏ mặt từ từ đẩy tay hắn ra,sau đó có một sự khó chịu không hề nhẹ..
Sao hắn lại ôm mình chứ? Hắn đã làm gì mình rồi sao? haza...không thể nào, hắn nhất định không dám đâu.... Phải làm cho ra lẽ mới được.! hừ
'' Nè,dậy đi '' - Nó lay người hắn, lúc đầu thật nhẹ,đoạn sau thấy hắn vẫn nằm im bất động nên lay thật mạnh....nó cũng thấy hắn bắt đầu cựa quậy,rồi mở mắt:
'' Có gì vậy? ''
- Sao anh lại ôm tui? - Nó hỏi một câu với vẻ mặt hết sức là ngây thơ,mà chính nó cũng không biết nguyên nhân sâu xa là do nó mà ra...
'' Vì tối qua em hình như gặp ác mộng,thân run bần bật nên anh ôm cho đỡ lạnh thôi mà '' - Hắn cũng đáp lại một câu trả lời rất là hợp tình hợp lý...Nhưng mà hắn cũng vui lắm,vì được ôm nó ngủ suốt đêm...
- Hừ,xạo quá đi - Nó gắt
- Không tin thì thôi,anh đền bù cho em là được đúng không? - Hắn giả ngơ rồi hỏi lại,chắc chắn nó sẽ đòi sự đền bù ''cao cả'' lắm đây,nên chuẩn bị tinh thần...
'' Đền ư? Được hả? '' - Mắt nó sáng rực,tròn xoe mắt hỏi dồn.
'' Được...em muốn gì? '' - Hắn gật
'' Kem ''
- OK,đợi chút,anh vào Vscn sau đó lát nữa về nhà lấy xe đưa em đi nha - Hắn nháy mắt,rồi véo má nó một cái,bật dậy chạy nhanh vào phòng tắm...
Còn lại nó ở đó,đang trông tư thế bị kích động,đơ 360o,tròn mắt nhìn cái cửa phòng tắm bị đóng,nó hừ lạnh một cái rồi ra khỏi phòng để đi vào phòng tắm khác vscn.
*** Một lát sau ***
'' Thôi,chào bác cháu về,cảm ơn bác vì đã cho cháu làm phiền '' - Hắn cười,rồi lễ phép cúi đầu nhìn mẹ của nó,dáng vẻ rất là thanh lịch làm ai cũng thấy mê mẩn,trừ nó.
'' Ờ,cháu về nhà cẩn thận,bác có gọi taxi rồi đó '' -Bà My cười,và nhìn sang nó đang cặm cụi ăn mẩu bánh mỳ vừa nhìn chằm chằm vào cái màn hình tivi:- Con tiễn anh Khải về đi!
'' Con sao? - '' Nó há hốc mồm,ừ thì đi cũng được,sẵn tiện chờ hắn chở đi ăn kem...há há,lời mà.Đâu thua thiệt gì đâu nhỉ?.
- Xin phép bác ạ - Hắn cười,rồi đi ra,sau đó nó cũng lẽo đẽo theo sau như một con mèo bám theo chủ,trong lòng cũng bớt ghét hắn được xíu rồi...vì có kem giảng hòa mà!
***
'' Mời quý khách chọn ạ '' Anh phục vụ đưa ra một cái Menu sau đó nhìn vào thái độ của hai người,cũng là chờ xem họ định ăn gì để còn phục vụ khách.
'' Em ăn kem gì đây? '' Hắn hỏi,rồi nhìn vào thực đơn,công nhận nhiều loại kem ghê á...Quán này là hạng cao cấp nên nhiều kem là phải rồi...nhà giàu cũng sướng thiệt ~.~
'' Một kem chocolate đắng,cafe đắng...ưm...để coi.. - Nó chần chừ nhìn ké vào thực đơn rồi gọi,sau đó lưỡng lự - Thôi,đủ òi,hết chừng đó thôi à ''
'' Em uống Cafe nữa sao? '' Hắn ngạc nhiên,wao,con gái mà uống cafe đắng,chắc nó rất là bản lĩnh đây, tính cách cũng khá mạnh mẽ mà (Nó là thế mà =3)! - Cho tôi 1 cafe là được - Rồi hắn tiếp tục quay sang anh phục vụ.
'' Nhanh nha '' Nó cướp lấy cái menu trên tay hắn đưa cho anh phục vụ,lập tức anh cúi đầu đi ngay vào trong,để chuẩn bị cho nó...
'' Chiều em có đi học không? '' -Hắn hỏi
'' Có,em phải học để theo kịp bạn bè nữa,nhưng dù sao cũng thi xong rùi còn đâu '' Nó ngẩn ngơ nhìn hắn rùi nói,thực sự lâu rồi chưa đi học,chắc nên học tốc độ thôi.
'' Hỳ,em chịu xưng anh em rùi kìa '' -Hắn mỉm cười,rồi liếc mắt sang nó,nó cũng đỏ mặt ngượng ngùng nhìn hắn,không biết từ khi nào nó lại cảm thấy ấm áp như vậy nữa...đã lâu rồi thì phải...!
'' Của quý khách đây,xin lỗi đã làm quý khách phải chờ lâu '' Đúng lúc anh phục vụ đi ra,bê trên tay những thứ hắn với nó kêu,nó nhanh chóng ngắm nhìn rồi dùng ''bữa''
Tác giả :
Tiểu Yên