Vương Phi 13 Tuổi
Chương 393: Giang sơn mĩ nhân 1
Một nhuyễn thiếp vàng, bên trên chỉ có vài chữ.
Nhân tính là ích kỉ.
Sáu chữ này không đầu không đuôi, Hiên Viên Triệt tức giận nắm chặt tay, thiếp vàng hóa thành từng mảnh nhỏ như những con bướm bay xuống mặt đất.
Trên triều đình, chúng thần thấy vậy hoảng sợ không dám nói lời nào, nhìn Hiên Viên Triệt một thân lạnh như băng.
Trong nửa khắc, tất cả đều trầm mặc.
Còn tên lệnh binh truyền tin đến thấy vậy nuốt nước miếng, không dám nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hiên Viên Triệt nói: “Thái tử Ngạo vân quốc còn có lời nhắn, dẫn dắt binh lính, tiến hay lui, đều dựa vào quyết định của Dực Vương.
Lời vừa dứt, thần thái hiên Viên Triệt càng phát ra lạnh băng, chung quanh quần thần bàn tán xôn xao, này thật sự là bức hôn?
“Còn chưa thấy qua bức hôn như vậy, bất quá nói như vậy, chúng ta liền giải quyết tốt, Dực vương cưới chính là chúng ta Thiên…” Hữu tướng thở phào nhẹ nhõm, lời còn chưa nói hết đã bị Hiên Viên Triệt sát khí đầy mình liếc cho một cái, nhất thời làm cho mọi lời hữu tướng muốn nói toàn bộ nuốt xuống.
“Bổn vương từng nói qua, kiếp này chỉ thú một người”, lời nói tuyệt đối kiên định, lạnh lẽo như băng.
Lời vừa nói ra, tất cả quần thần đều nhíu chặt mày lại, chỉ thú một người, này….
“Triệt Nhi, việc này chỉ sợ không phải…” Hiên Viên Dịch ho khan một tiếng chậm rãi mở miệng.
Hiên Viên Triệt không để Hiên Viên Dịch nói hết lời đã vung tay áo lên trực tiếp cắt ngang.
Ánh mắt lạnh như băng, không có tia ấm áp nào chậm rãi quét mắt nhìn khắp xuống các quần thần phía dưới, trong ánh mắt sắc lạnh chợt lóe, trên mặt chỉ còn âm trầm: “Chỉ mới phô trương thanh thế, mà đã bị dọa thành bộ dang thế này, Thiên Thần của ta sao có thể trông mong vào các ngươi sau này phù trợ, giúp ta xưng bá thiên hạ?”
Lời nói ngoan tuyệt, làm cho quần thần đều nhíu mày lại, chí khí cũng không còn, đều trầm mặc xuống.
“Hừ, tam quốc mấy chục vạn quân, nghĩ muốn tấn công Thiên Thần quốc ta, điều binh khiển tướng, xúc tiến quân ngũ, các ngươi nói cho bổn vương, dựa vào cái gì để đánh?”
Thanh âm lạnh như băng, nhưng lại có sự trầm ổn.
Này một tiếng quát xuống quần thần hai bên đều nhìn nhau nhất tề đứng lên,bọn họ vừa rồi nghe tam quốc mấy chục vạn quân tiến đánh Thiên Thần, lấy một địch ba, sao có thể là đối thủ, khiến cho bọn họ càng thêm luống cuống.
Nhân tính là ích kỉ.
Sáu chữ này không đầu không đuôi, Hiên Viên Triệt tức giận nắm chặt tay, thiếp vàng hóa thành từng mảnh nhỏ như những con bướm bay xuống mặt đất.
Trên triều đình, chúng thần thấy vậy hoảng sợ không dám nói lời nào, nhìn Hiên Viên Triệt một thân lạnh như băng.
Trong nửa khắc, tất cả đều trầm mặc.
Còn tên lệnh binh truyền tin đến thấy vậy nuốt nước miếng, không dám nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hiên Viên Triệt nói: “Thái tử Ngạo vân quốc còn có lời nhắn, dẫn dắt binh lính, tiến hay lui, đều dựa vào quyết định của Dực Vương.
Lời vừa dứt, thần thái hiên Viên Triệt càng phát ra lạnh băng, chung quanh quần thần bàn tán xôn xao, này thật sự là bức hôn?
“Còn chưa thấy qua bức hôn như vậy, bất quá nói như vậy, chúng ta liền giải quyết tốt, Dực vương cưới chính là chúng ta Thiên…” Hữu tướng thở phào nhẹ nhõm, lời còn chưa nói hết đã bị Hiên Viên Triệt sát khí đầy mình liếc cho một cái, nhất thời làm cho mọi lời hữu tướng muốn nói toàn bộ nuốt xuống.
“Bổn vương từng nói qua, kiếp này chỉ thú một người”, lời nói tuyệt đối kiên định, lạnh lẽo như băng.
Lời vừa nói ra, tất cả quần thần đều nhíu chặt mày lại, chỉ thú một người, này….
“Triệt Nhi, việc này chỉ sợ không phải…” Hiên Viên Dịch ho khan một tiếng chậm rãi mở miệng.
Hiên Viên Triệt không để Hiên Viên Dịch nói hết lời đã vung tay áo lên trực tiếp cắt ngang.
Ánh mắt lạnh như băng, không có tia ấm áp nào chậm rãi quét mắt nhìn khắp xuống các quần thần phía dưới, trong ánh mắt sắc lạnh chợt lóe, trên mặt chỉ còn âm trầm: “Chỉ mới phô trương thanh thế, mà đã bị dọa thành bộ dang thế này, Thiên Thần của ta sao có thể trông mong vào các ngươi sau này phù trợ, giúp ta xưng bá thiên hạ?”
Lời nói ngoan tuyệt, làm cho quần thần đều nhíu mày lại, chí khí cũng không còn, đều trầm mặc xuống.
“Hừ, tam quốc mấy chục vạn quân, nghĩ muốn tấn công Thiên Thần quốc ta, điều binh khiển tướng, xúc tiến quân ngũ, các ngươi nói cho bổn vương, dựa vào cái gì để đánh?”
Thanh âm lạnh như băng, nhưng lại có sự trầm ổn.
Này một tiếng quát xuống quần thần hai bên đều nhìn nhau nhất tề đứng lên,bọn họ vừa rồi nghe tam quốc mấy chục vạn quân tiến đánh Thiên Thần, lấy một địch ba, sao có thể là đối thủ, khiến cho bọn họ càng thêm luống cuống.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu