Vương Phi 13 Tuổi
Chương 183: Cái đích cho mọi người chỉ trích (11)
Một vòng ánh sáng trăng, chiếu rọi rõ ràng tình thế bên dưới.
Một mình Lưu Nguyệt lẻ loi đứng giữa ngã tư đường, chung quanh là bóng đen thật thâm, âm khí dày đặc.
Đêm, thực yên tĩnh, tĩnh đến rợn cả xương sống. (nguyên văn: mao cốt tủng nhiên: lông xương lỏng mềm, lạnh ngắt )
Bóng tối chung quanh, tiếng hít thở đè thấp ngày càng ồ ồ, không khí như vậy, rất áp lực.
Chỉ cần Lưu Nguyệt đứng ở giữa kia đáp ứng một phe, ba phe còn lại khẳng định sẽ dùng hết toàn lực giết nàng, mà phe được chọn kia, cũng phải dùng hết toàn lực bảo hộ nàng.
Giết, hay là bảo hộ, đều tuỳ thuộc vào một quyết định của Lưu Nguyệt.
Là địch nhân, hay người một nhà, chuyển biến này chỉ trong nháy mắt.
Người trong đêm đen, gắt gao nắm chặt binh khí, mặc kệ câu trả lời của Lưu Nguyệt là gì, cái chờ đợi bọn họ vẫn là một hồi sát phạt ngươi không chết thì ta chết.
Cái loại chờ đợi để liều mạng này, là chờ đợi để liên hợp cùng ba phe khác giết chết phe còn lại, hay trở thành chính cái phe bị ba phe kia tru sát.
Tình thế bây giờ thật vi diệu (kỳ diệu tinh thâm), vi diệu đến mức, cho dù là người đã qua huấn luyện, cũng không khống chế được hơi thở, thật trầm.
Một nụ cười thị huyết chậm rãi khởi trên mặt Lưu Nguyệt, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia, thật xinh đẹp.
Tiếng hít thở chung quanh càng nặng hơn, đáp án, lập tức sẽ có rồi.
Bóng đêm trầm tĩnh, nhưng sát khí lại dày đặc đến mức có thể bức thẳng trời cao.
Mọi người, đều nắm chặt binh khí trong tay.
Trong bóng đêm, y bào màu nguyệt bạch bị gió nhẹ thổi, bay bay nhộn nhạo, khiến người ta cảm thấy lành lạnh.
Khoé miệng lạnh lùng nhếch một cái, năm ngón tay của Lưu Nguyệt chậm rãi lướt qua mặt đàn trong tay, thần sắc loé qua tia cực kỳ càn rỡ, mày lạnh nhướng lên, nhìn thẳng về người phía trước, cực kỳ cuồng vọng nói: “Lưu Nguyệt ta, chưa bao giờ để ai uy hiếp.”
Lời nói lạnh như băng mà cuồng vọng còn đang phiêu đãng tại không trung, thân hình Lưu Nguyệt đã động.
Mà nguyệt bạch trong bóng đêm dày đặc, thành một đạo bóng trắng, phi thẳng về trước mặt.
Tiếng đàn vang lên, những đạo phong nhận như tia chớp vút bay ra, phóng tới bốn phương tám hướng, sát khí mạnh mẽ lộ ra trong bầu trời đêm.
Rất nặng mà cũng rất dữ tợn.
Những người đứng ở bốn hướng, sắc mặt nhất tề trầm xuống, hảo một tên Lưu Nguyệt, hảo cuồng vọng, cấp thể diện cho mà không nhận, cư nhiên dám chống lại, đây chính là không để bọn họ vào mắt.
Một mình Lưu Nguyệt lẻ loi đứng giữa ngã tư đường, chung quanh là bóng đen thật thâm, âm khí dày đặc.
Đêm, thực yên tĩnh, tĩnh đến rợn cả xương sống. (nguyên văn: mao cốt tủng nhiên: lông xương lỏng mềm, lạnh ngắt )
Bóng tối chung quanh, tiếng hít thở đè thấp ngày càng ồ ồ, không khí như vậy, rất áp lực.
Chỉ cần Lưu Nguyệt đứng ở giữa kia đáp ứng một phe, ba phe còn lại khẳng định sẽ dùng hết toàn lực giết nàng, mà phe được chọn kia, cũng phải dùng hết toàn lực bảo hộ nàng.
Giết, hay là bảo hộ, đều tuỳ thuộc vào một quyết định của Lưu Nguyệt.
Là địch nhân, hay người một nhà, chuyển biến này chỉ trong nháy mắt.
Người trong đêm đen, gắt gao nắm chặt binh khí, mặc kệ câu trả lời của Lưu Nguyệt là gì, cái chờ đợi bọn họ vẫn là một hồi sát phạt ngươi không chết thì ta chết.
Cái loại chờ đợi để liều mạng này, là chờ đợi để liên hợp cùng ba phe khác giết chết phe còn lại, hay trở thành chính cái phe bị ba phe kia tru sát.
Tình thế bây giờ thật vi diệu (kỳ diệu tinh thâm), vi diệu đến mức, cho dù là người đã qua huấn luyện, cũng không khống chế được hơi thở, thật trầm.
Một nụ cười thị huyết chậm rãi khởi trên mặt Lưu Nguyệt, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia, thật xinh đẹp.
Tiếng hít thở chung quanh càng nặng hơn, đáp án, lập tức sẽ có rồi.
Bóng đêm trầm tĩnh, nhưng sát khí lại dày đặc đến mức có thể bức thẳng trời cao.
Mọi người, đều nắm chặt binh khí trong tay.
Trong bóng đêm, y bào màu nguyệt bạch bị gió nhẹ thổi, bay bay nhộn nhạo, khiến người ta cảm thấy lành lạnh.
Khoé miệng lạnh lùng nhếch một cái, năm ngón tay của Lưu Nguyệt chậm rãi lướt qua mặt đàn trong tay, thần sắc loé qua tia cực kỳ càn rỡ, mày lạnh nhướng lên, nhìn thẳng về người phía trước, cực kỳ cuồng vọng nói: “Lưu Nguyệt ta, chưa bao giờ để ai uy hiếp.”
Lời nói lạnh như băng mà cuồng vọng còn đang phiêu đãng tại không trung, thân hình Lưu Nguyệt đã động.
Mà nguyệt bạch trong bóng đêm dày đặc, thành một đạo bóng trắng, phi thẳng về trước mặt.
Tiếng đàn vang lên, những đạo phong nhận như tia chớp vút bay ra, phóng tới bốn phương tám hướng, sát khí mạnh mẽ lộ ra trong bầu trời đêm.
Rất nặng mà cũng rất dữ tợn.
Những người đứng ở bốn hướng, sắc mặt nhất tề trầm xuống, hảo một tên Lưu Nguyệt, hảo cuồng vọng, cấp thể diện cho mà không nhận, cư nhiên dám chống lại, đây chính là không để bọn họ vào mắt.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu