Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà
Chương 8
Đế vương nghe người hắn gọi là sư phụ kia nói thì gương mặt mới giãn ra, hắn nhanh chóng cuối người rồi ra khỏi nơi đó.
Bầu trời nhanh chóng chuyển tối, ánh trắng đem nay sáng một cách lạ kỳ.
Duệ vương nghe theo lời chỉ dẫn của cậu nhanh chóng đem những thứ ấy đến cấm cung thực hiện.
- Các ngươi mau nhanh tay lên cho ta.
- Duệ vương…người của đế vương đang trên đường đến đây.
- Chắc chắn hắn muốn ngăn cản ta, mau cho người nhanh tay lên.
- Rõ.
Duệ vương có phần lo lắng, hắn nhanh chóng cho người nhanh tay trước khi người của đế vương đến đây.
Nhưng khi năm gốc đào lớn sau khi được người của hắn rãi tro của năm lá bùa cậu đưa ngay lập tức năm gốc đào bốc cháy dữ dội, bên trong thân cây không ngừng chảy ra thứ dịch màu đỏ rất giống với máu.
Bây giờ Duệ vương mới thực sự tin cậu, hắn nhanh chóng cắt lòng bàn tay mình lấy máu trộn lẫn vào thứ bột trắng rồi đi vào bên trong.
Không ai biết Duệ vương đã làm gì nhưng một lúc lâu sau khi hắn từ bên trong đi ra.
Gió bắt đầu nổi, ánh trăng nhanh chóng bị mây đen che đi sấm chớp liên tục nổ vang một bầu trời.
- Chuyện gì thế này…
- Rốt cuộc đã có chuyện gì…
- Duệ vương người không sao chứ…
Duệ vương sau khi tận mắt nhìn thấy hiện tượng lạ kia liền thổ huyết quỳ trên nền đất ẩm.
Ai cũng hoang mang, hiện tượng này rất giống với lúc khi hắn chuẩn bị đăng cơ.
Bên trong nhà giam, Cố Mạn mỉm cười, cậu nhanh chóng ngồi thuyền tay kết ấn.
Miệng bắt đầu đọc chú ngay lập tức một con rồng màu xanh từ trong người cậu bay ra.
Nó gầm lên một tiếng rồi bay lên cao xuyên qua địa lao bay thẳng lên trời.
Lúc nào trong mật thất kia cũng có người đang cố gắng dùng pháp thuật của mình để hại người.
Người này đốt đi một lá bùa ngay lập tức một quỷ sai xuất hiện rồi lập tức biến mất.
Bầu trời tối đen như mực, gió một lúc một mạnh, Duệ vương cố gắng đứng vững, hắn nhìn thấy thấy bên trong căn phòng có một con quỷ sai to lớn đang tiến về phía hắn.
Nhưng cây kiếm to lớn của tên quỷ sai chưa kịp vung lên thì ở đâu từ trên trời một con thanh long lao xuống, nó gầm lên một tiếng rồi xé nát tên quỷ sai kia ra từng miếng nhỏ.
Thanh long sau khi xé tan quỷ sai lại lao nhanh về phía Duệ vương, nó xuyên thẳng vào cơ thể của Duệ vương khiến hắn trở nên đau đớn.
Thanh long di chuyển xung quanh người hắn rồi nằm im bất động trên ngực và thân nó uốn lượn quanh trên cánh tay to lớn của hắn.
Duệ vương ôm lấy ngực mình thở gấp, cơ thể hắn như vạn kiếm xuyên tim.
Phải chờ một lúc hắn mới có thể tự mình đứng lến, bỗng trong đầu hắn có một giọng nói vang lên.
- Duệ vương, Duệ vương…là ta Cố Mạn, thanh long sẽ bảo vệ ngươi.
Hiện tại ta vẫn chưa tìm được kẻ đứng sau.
- Là ngươi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
- Có người đã làm phép lên ngươi khiến ngươi gần giống với tẩu hỏa nhập ma, trở nên điên dại.
Lúc mới gặp ngươi đã đã đoán được, bây giờ thì ổn rồi, thanh long sẽ bảo vệ ngươi, giúp ta lấy máu của ngươi nhỏ xuống trước cửa lớn.
- Được.
Duệ vương làm theo lời cậu nói, lấy máu của mình nhỏ xuống trước của, ngay lập tức máu của hắn ngưng tụ lại.
Bên ngoài từ đâu những cánh hoa đào bay vào hòa nguyện với máu của hắn rồi bay vào bên trong.
Mọi thứ vẫn yên tĩnh lại thường, dường như không có hiện tương gì xảy ra, Duệ vương có chút lo lắng muốn hỏi Cố Mạn nhưng chưa kịp hỏi thì không chỉ có mình hắn mà tất cả mọi người ở đây đều nghe được tiếng la hét, tiếng gào thét như từ địa ngục vọng về nghe rất định tai nhức óc.
Nó phải hơn một canh giờ thì tiếng gào thét khi mới hết, Duệ vương nhìn vào bên trong chỉ thấy đám người mờ ảo bước ra mỉm cười nhìn hắn rồi tan dần đi.
Duy chỉ có một người vẫn còn đứng đó, có chút lo lắng hắn muốn lên tiếng hỏi nhưng liền bị giọng nói phát ra từ trong đầu cản lại.
- Đừng lên tiếng, có người vẫn âm thầm theo dõi ngươi, ta có bỏ túi vải đỏ nhỏ trong người ngươi.
Mở nó ra để Hạ Hạ vào trong, nhớ sau khi xong việc hãy lập từ đường nơi đây.
Mọi thứ coi như tạm ổn, hãy rời khỏi nơi đó ngay đi.
- Được.
Cố Mạn sau khi để lại lời nhắn cuối cùng cho Duệ vương liền thổ huyết.
Cậu đưa tay lao máu trên khóe miệng, gương mặt có chút phức tạp khi nhìn xuống đống máu đen mình mới phun ra.
- Cũng được lắm, công khai như vậy, ta muốn xem ngươi rốt cuộc mạnh đến mức nào.
- Vương hậu, cơm khuya của người.
- Cơm? Ta có dặn cơm khuya đâu?
- Là thái hậu đích thân đem đến, nhưng không vào chỉ đưa cơm cho người.
- Đa tạ.
Cố Mạn có chút ngạc nhiên, nhận lấy phần cơm trên tay tên cai ngục.
Cậu cẩn thận kiểm tra tất cả rồi mới thực sự dùng bữa, đã lâu rồi cậu chưa được ăn ngon như vậy.
Sáng hôm sau…
Cố Mạn vẫn đang còn say giấc thì đã bị người của đế vương đi vào lôi đi.
Cậu giật mình vội vùng vẫy khi đám này lôi cậu càng mạnh bạo hơn.
Cố Mạn có chút tức giận cậu xoay người vung chân đá vào hạ bộ của tên kia rồi lên tiếng mắng chửi.
- Bộ ngươi bị điếc hay sao, ta bảo để ta tự đi không nghe thấy à.
Đã điếc lại còn xấu xí, cả đời người chỉ làm cai ngục là phải.
- Ngươi…
- Ta? Ta thì sao? Có chết ta cũng về lôi cổ các ngươi theo.
- Giải hắn đi.
Tên kia tay ôm lấy hạ bộ của mình nhưng miệng vẫn lớn tiếng quát đám người kia.
Cố Mạn thực sự không hề vừa mắt một cước tiễn hắn đi gặp ông bà trước rồi ung dung đi đến pháp trường trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Cậu không hề sợ hãi, uy phong đứng giữa pháp trường, cậu nhìn hai tên cẩu nam cẩu nữ kia mà trong lòng không ngừng chửi rủa.
Nguyệt phi ngồi trên cao, ả nhìn cậu đầy khinh thường rồi dựa vào người đế vương như đang chọc tức cậu.
Cố Mạn vẫn im lặng, cậu hiên ngang đứng đó không hề có ý hành lễ trước mặt bọn họ.
Một tên lính thấy cậu không có thành ý, hắn đi đến cầm gậy đánh mạnh vào chân cậu.
Nhưng cậu chỉ mỉm cười rồi xoay người một đạp đạp thẳng vào ngực tên đó khiến hắn bay luôn xuống khỏi pháp đài thổ huyết chết tại chỗ.
Đế vương nhìn thấy tất cả, hắn tức giận vì sự ngông cuồng của cậu.
Lập tức cho người dùng xích trói cậu lại và cho hỏa thiêu.
- Cố Mạn, ngươi hết lần này đến lần khác chối đối ta, lại có gian tình với Duệ vương.
Ngươi nói xem tội của ngươi nên xử thế nào?
- Ta với ngươi chưa hề bái đường, ta với ngươi chưa hề động phòng.
Vương hậu là ngươi tự ý phong cho, ta và Duệ vương có ân ái hay vụиɠ ŧяộʍ chả lẽ ngươi ngồi bên nên mới hiểu rõ?
‘‘Rầm’’
- Cố Mạn, ngươi ăn nói hàm hồ, đã đến nước này còn không mau nhận tội?
- Nhận tội? Ông đây không có gì phải nhận cả, muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ.
- Được.
Ngươi mạnh miệng thật, người đâu phóng hỏa.
Lệnh hắn vừa ban xuống, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy, Cố Mạn đứng trong biển lửa vẫn ung dung nhìn hắn nhếch mày.
Nhưng ngọn lửa chưa cháy được bao lâu thì tiếng nổ lớn liên tiếp nổ ra.
‘‘Rầm…rầm…rầm’’
- Chuyện gì vậy?
- Đế vương có khói bốc lên Nguyệt Liên cung.
- Nguyệt Liên cung đó không phải tẩm cung của ta sao?
Nguyệt phi nghe nhắc đến Nguyệt Liên cung liền kinh ngạc lo lắng, nhưng vẫn chưa xong, mọi người vẫn còn chưa hết bàn hoàn thì tiếp tục một tiếng nổ lớn nữa đã vang lên.
Lần này mọi người nhìn về cột khói lớn đó chính là chính điện..
Bầu trời nhanh chóng chuyển tối, ánh trắng đem nay sáng một cách lạ kỳ.
Duệ vương nghe theo lời chỉ dẫn của cậu nhanh chóng đem những thứ ấy đến cấm cung thực hiện.
- Các ngươi mau nhanh tay lên cho ta.
- Duệ vương…người của đế vương đang trên đường đến đây.
- Chắc chắn hắn muốn ngăn cản ta, mau cho người nhanh tay lên.
- Rõ.
Duệ vương có phần lo lắng, hắn nhanh chóng cho người nhanh tay trước khi người của đế vương đến đây.
Nhưng khi năm gốc đào lớn sau khi được người của hắn rãi tro của năm lá bùa cậu đưa ngay lập tức năm gốc đào bốc cháy dữ dội, bên trong thân cây không ngừng chảy ra thứ dịch màu đỏ rất giống với máu.
Bây giờ Duệ vương mới thực sự tin cậu, hắn nhanh chóng cắt lòng bàn tay mình lấy máu trộn lẫn vào thứ bột trắng rồi đi vào bên trong.
Không ai biết Duệ vương đã làm gì nhưng một lúc lâu sau khi hắn từ bên trong đi ra.
Gió bắt đầu nổi, ánh trăng nhanh chóng bị mây đen che đi sấm chớp liên tục nổ vang một bầu trời.
- Chuyện gì thế này…
- Rốt cuộc đã có chuyện gì…
- Duệ vương người không sao chứ…
Duệ vương sau khi tận mắt nhìn thấy hiện tượng lạ kia liền thổ huyết quỳ trên nền đất ẩm.
Ai cũng hoang mang, hiện tượng này rất giống với lúc khi hắn chuẩn bị đăng cơ.
Bên trong nhà giam, Cố Mạn mỉm cười, cậu nhanh chóng ngồi thuyền tay kết ấn.
Miệng bắt đầu đọc chú ngay lập tức một con rồng màu xanh từ trong người cậu bay ra.
Nó gầm lên một tiếng rồi bay lên cao xuyên qua địa lao bay thẳng lên trời.
Lúc nào trong mật thất kia cũng có người đang cố gắng dùng pháp thuật của mình để hại người.
Người này đốt đi một lá bùa ngay lập tức một quỷ sai xuất hiện rồi lập tức biến mất.
Bầu trời tối đen như mực, gió một lúc một mạnh, Duệ vương cố gắng đứng vững, hắn nhìn thấy thấy bên trong căn phòng có một con quỷ sai to lớn đang tiến về phía hắn.
Nhưng cây kiếm to lớn của tên quỷ sai chưa kịp vung lên thì ở đâu từ trên trời một con thanh long lao xuống, nó gầm lên một tiếng rồi xé nát tên quỷ sai kia ra từng miếng nhỏ.
Thanh long sau khi xé tan quỷ sai lại lao nhanh về phía Duệ vương, nó xuyên thẳng vào cơ thể của Duệ vương khiến hắn trở nên đau đớn.
Thanh long di chuyển xung quanh người hắn rồi nằm im bất động trên ngực và thân nó uốn lượn quanh trên cánh tay to lớn của hắn.
Duệ vương ôm lấy ngực mình thở gấp, cơ thể hắn như vạn kiếm xuyên tim.
Phải chờ một lúc hắn mới có thể tự mình đứng lến, bỗng trong đầu hắn có một giọng nói vang lên.
- Duệ vương, Duệ vương…là ta Cố Mạn, thanh long sẽ bảo vệ ngươi.
Hiện tại ta vẫn chưa tìm được kẻ đứng sau.
- Là ngươi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
- Có người đã làm phép lên ngươi khiến ngươi gần giống với tẩu hỏa nhập ma, trở nên điên dại.
Lúc mới gặp ngươi đã đã đoán được, bây giờ thì ổn rồi, thanh long sẽ bảo vệ ngươi, giúp ta lấy máu của ngươi nhỏ xuống trước cửa lớn.
- Được.
Duệ vương làm theo lời cậu nói, lấy máu của mình nhỏ xuống trước của, ngay lập tức máu của hắn ngưng tụ lại.
Bên ngoài từ đâu những cánh hoa đào bay vào hòa nguyện với máu của hắn rồi bay vào bên trong.
Mọi thứ vẫn yên tĩnh lại thường, dường như không có hiện tương gì xảy ra, Duệ vương có chút lo lắng muốn hỏi Cố Mạn nhưng chưa kịp hỏi thì không chỉ có mình hắn mà tất cả mọi người ở đây đều nghe được tiếng la hét, tiếng gào thét như từ địa ngục vọng về nghe rất định tai nhức óc.
Nó phải hơn một canh giờ thì tiếng gào thét khi mới hết, Duệ vương nhìn vào bên trong chỉ thấy đám người mờ ảo bước ra mỉm cười nhìn hắn rồi tan dần đi.
Duy chỉ có một người vẫn còn đứng đó, có chút lo lắng hắn muốn lên tiếng hỏi nhưng liền bị giọng nói phát ra từ trong đầu cản lại.
- Đừng lên tiếng, có người vẫn âm thầm theo dõi ngươi, ta có bỏ túi vải đỏ nhỏ trong người ngươi.
Mở nó ra để Hạ Hạ vào trong, nhớ sau khi xong việc hãy lập từ đường nơi đây.
Mọi thứ coi như tạm ổn, hãy rời khỏi nơi đó ngay đi.
- Được.
Cố Mạn sau khi để lại lời nhắn cuối cùng cho Duệ vương liền thổ huyết.
Cậu đưa tay lao máu trên khóe miệng, gương mặt có chút phức tạp khi nhìn xuống đống máu đen mình mới phun ra.
- Cũng được lắm, công khai như vậy, ta muốn xem ngươi rốt cuộc mạnh đến mức nào.
- Vương hậu, cơm khuya của người.
- Cơm? Ta có dặn cơm khuya đâu?
- Là thái hậu đích thân đem đến, nhưng không vào chỉ đưa cơm cho người.
- Đa tạ.
Cố Mạn có chút ngạc nhiên, nhận lấy phần cơm trên tay tên cai ngục.
Cậu cẩn thận kiểm tra tất cả rồi mới thực sự dùng bữa, đã lâu rồi cậu chưa được ăn ngon như vậy.
Sáng hôm sau…
Cố Mạn vẫn đang còn say giấc thì đã bị người của đế vương đi vào lôi đi.
Cậu giật mình vội vùng vẫy khi đám này lôi cậu càng mạnh bạo hơn.
Cố Mạn có chút tức giận cậu xoay người vung chân đá vào hạ bộ của tên kia rồi lên tiếng mắng chửi.
- Bộ ngươi bị điếc hay sao, ta bảo để ta tự đi không nghe thấy à.
Đã điếc lại còn xấu xí, cả đời người chỉ làm cai ngục là phải.
- Ngươi…
- Ta? Ta thì sao? Có chết ta cũng về lôi cổ các ngươi theo.
- Giải hắn đi.
Tên kia tay ôm lấy hạ bộ của mình nhưng miệng vẫn lớn tiếng quát đám người kia.
Cố Mạn thực sự không hề vừa mắt một cước tiễn hắn đi gặp ông bà trước rồi ung dung đi đến pháp trường trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Cậu không hề sợ hãi, uy phong đứng giữa pháp trường, cậu nhìn hai tên cẩu nam cẩu nữ kia mà trong lòng không ngừng chửi rủa.
Nguyệt phi ngồi trên cao, ả nhìn cậu đầy khinh thường rồi dựa vào người đế vương như đang chọc tức cậu.
Cố Mạn vẫn im lặng, cậu hiên ngang đứng đó không hề có ý hành lễ trước mặt bọn họ.
Một tên lính thấy cậu không có thành ý, hắn đi đến cầm gậy đánh mạnh vào chân cậu.
Nhưng cậu chỉ mỉm cười rồi xoay người một đạp đạp thẳng vào ngực tên đó khiến hắn bay luôn xuống khỏi pháp đài thổ huyết chết tại chỗ.
Đế vương nhìn thấy tất cả, hắn tức giận vì sự ngông cuồng của cậu.
Lập tức cho người dùng xích trói cậu lại và cho hỏa thiêu.
- Cố Mạn, ngươi hết lần này đến lần khác chối đối ta, lại có gian tình với Duệ vương.
Ngươi nói xem tội của ngươi nên xử thế nào?
- Ta với ngươi chưa hề bái đường, ta với ngươi chưa hề động phòng.
Vương hậu là ngươi tự ý phong cho, ta và Duệ vương có ân ái hay vụиɠ ŧяộʍ chả lẽ ngươi ngồi bên nên mới hiểu rõ?
‘‘Rầm’’
- Cố Mạn, ngươi ăn nói hàm hồ, đã đến nước này còn không mau nhận tội?
- Nhận tội? Ông đây không có gì phải nhận cả, muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ.
- Được.
Ngươi mạnh miệng thật, người đâu phóng hỏa.
Lệnh hắn vừa ban xuống, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy, Cố Mạn đứng trong biển lửa vẫn ung dung nhìn hắn nhếch mày.
Nhưng ngọn lửa chưa cháy được bao lâu thì tiếng nổ lớn liên tiếp nổ ra.
‘‘Rầm…rầm…rầm’’
- Chuyện gì vậy?
- Đế vương có khói bốc lên Nguyệt Liên cung.
- Nguyệt Liên cung đó không phải tẩm cung của ta sao?
Nguyệt phi nghe nhắc đến Nguyệt Liên cung liền kinh ngạc lo lắng, nhưng vẫn chưa xong, mọi người vẫn còn chưa hết bàn hoàn thì tiếp tục một tiếng nổ lớn nữa đã vang lên.
Lần này mọi người nhìn về cột khói lớn đó chính là chính điện..
Tác giả :
thả gió