Vương Hậu Nữ Tướng Cung
Chương 54
Tôi nghe thấy có người nói chuyện với mình như vậy, hạ xích đu xuống nhìn nhìn. Thấy một dáng người thon dài, mặc trang phục phi tần, nữ tử đầu đội châu ngọc đứng dưới gốc cây, vẻ mặt kiêu căng. Bên cạnh còn có cô cung nữ đang chỉ ngón tay vào người chúng tôi gọi:
Còn không lại đây, nói ngươi đó."
Tôi nhất thời tức giận, vẫn ráng nhịn, nghiêm mặt mỉm cười, Lưu Chu nhíu này nói:
Tiểu chủ nhà ta là Hoàn quý nhân ở Đường Lê cung.
Ánh mắt cung nữ kia hơi rụt rè, đánh giá tôi vài lần, thấy tôi mặc y phục mộc mạc, làm như không tin, chỉ nhìn Dư nương tử. Dư nương tử che miệng cười nói:
Trong cung còn có Hoàn quý nhân à? Sao ta chưa từng nghe qua?
Ả cung nữ kia cố nhớ lại cái gì đó, một lúc lâu nói:
Bẩm tiểu chủ, đúng là vị quý nhân ở Đường Lê cung, chỉ là bị bệnh lâu ngày nên ít ra ngoài.
Ánh mắt Dư nương tử chợt tắt, tiến đến gần nói: Ra mắt Hoàn quý nhân
Thần sắc cũng rất vô lễ, hành lễ cũng thoáng gật đầu, ngay cả đầu gối cũng không nhún.
Tôi thản nhiên cười nói:
Chào Dư Nương Tử. Sao lại có nhã hứng ra ngoài đi dạo vậy?
Khéo mắt Dư Nương Tử co giật, khinh miệt nói:
Muội muội phải hầu hạ Hoàng thượn, không rảnh như tỷ tỷ!
Ngừng lại, nói tiếp: Muội muội khuyên tỷ một câu, thân thể tỷ tỷ bị bệnh thì đừng nên ra ngoài, tránh lây bệnh cho người khác. Nói xong đắc ý cười. Tôi giận dữ lắm, vô duyên cớ bị ả làm nhục, ngay cả Lưu Chu cũng dựng thẳng lông mi lên.
Tôi ngân nga nói:
Đa tạ muội nhắc nhở, tỷ đều hiểu rõ. Nhưng tỷ cũng có chuyện muốn nói cho muội muội.
Ả A một tiếng, dừng cước bộ kiêu căng nhìn tôi:
Chẳng hay tỷ tỷ có gì dạy bảo?
Tôi cười nói:
Nghe nói từ trước nay Hoàng thượng thích người lễ nghi chu toàn. Nhưng lúc nãy muội hành lễ với ta không đúng, chắc là muội muội vẫn chưa quen thuộc lễ nghi trong cung. Hay như vậy đi, ta bảo thị nữ Lưu Chu của ta làm mẫu một chút.
Nói xong, liếc mắt Lưu Chu một cái.
Lưu Chu lập tức tiếp thu, nhìn Dư nương tử nói:
Mời tiểu chủ nhìn.
Dứt lời, hướng tôi quỳ gối hành lễ, cúi đầu nói:
Muội Muội dư nương tử ở Hồng Nghê Các tham kiến Hoàn quý nhân, Hoàn quý nhân vạn phúc kim an.
Tôi mỉm cười:
Thường nghe trong cung muội muội thông minh, nhất định học xong đã hiểu, mời muội làm giống mẫu Lưu Chu hành lễ với bản quý nhân lần nữa đi.
Dư nương tử nghe xong lời này, tức giận đến méo miệng, lạnh lùng nói:
Ngươi là quý nhân vô sủng, dám bảo bản tiểu chủ cung kính hành lẽ với người à, ngươi cũng xứng sao?
Cung nữ bên người ả vội vàng kéo tay áo ả nói:
Tiểu chủ, người ấy....địa vị Hoàn quý nhân ở trêи, hay là...
Dư nương tử thẹn quá hóa giận, cho một bạt tai trêи mặt cung nữ kia, cung nữ nhất thời lui về sau hai bước, ả mắng:
Đồ ăn cây táo rào cây sung! Nhát gan sợ phiền phức, một chút cũng không dùng được.
Lại nhìn tôi cười lạnh:
Hoàn quý nhân không nghĩ đến luận địa vị có thể định tôn ti trật tự thật chứ? Hoàng thượng sủng ái ai thì địa vị người đó cao, nếu không địa vị có cao tới đâu cũng chỉ là thân ti tiện huống chi ngươi chỉ hơn ta hai cấp mà thôi, dựa vào cái gì dám sai khiến ta?
Ta đang há mồm, cách đó không xa có giọng nói lạnh lùng quen thuộc:
Nếu trẫm chỉ thị, bắt người phải hành lễ Hoàn quý nhân thì sao?
Tôi nghe tiếng nhìn lại, hé ra khuôn mặt quen thuộc, trong lòng nhất thời hỗn loạn, lúc nóng lúc lạnh. Cả người lạnh lẽo, lại nóng một lúc, cứ luân phiên như thế. Tôi không tin, trong thiên hạ ngoài hắn ra còn có ai dám tự xưng Trẫm.
Vẻ mặt Dư nương tử đột nhiên thay đổi, cuống quít cùng cung nữ quỳ trêи mặt đất, kính cẩn nói:
Hoàng thượng vạn tuế.
Hoàng thượng gật gật đầu, cũng không kêu ả đứng lên, ả thật cẩn thận hỏi:
Sao Hoàng Thượng tới chỗ này?
Còn không lại đây, nói ngươi đó."
Tôi nhất thời tức giận, vẫn ráng nhịn, nghiêm mặt mỉm cười, Lưu Chu nhíu này nói:
Tiểu chủ nhà ta là Hoàn quý nhân ở Đường Lê cung.
Ánh mắt cung nữ kia hơi rụt rè, đánh giá tôi vài lần, thấy tôi mặc y phục mộc mạc, làm như không tin, chỉ nhìn Dư nương tử. Dư nương tử che miệng cười nói:
Trong cung còn có Hoàn quý nhân à? Sao ta chưa từng nghe qua?
Ả cung nữ kia cố nhớ lại cái gì đó, một lúc lâu nói:
Bẩm tiểu chủ, đúng là vị quý nhân ở Đường Lê cung, chỉ là bị bệnh lâu ngày nên ít ra ngoài.
Ánh mắt Dư nương tử chợt tắt, tiến đến gần nói: Ra mắt Hoàn quý nhân
Thần sắc cũng rất vô lễ, hành lễ cũng thoáng gật đầu, ngay cả đầu gối cũng không nhún.
Tôi thản nhiên cười nói:
Chào Dư Nương Tử. Sao lại có nhã hứng ra ngoài đi dạo vậy?
Khéo mắt Dư Nương Tử co giật, khinh miệt nói:
Muội muội phải hầu hạ Hoàng thượn, không rảnh như tỷ tỷ!
Ngừng lại, nói tiếp: Muội muội khuyên tỷ một câu, thân thể tỷ tỷ bị bệnh thì đừng nên ra ngoài, tránh lây bệnh cho người khác. Nói xong đắc ý cười. Tôi giận dữ lắm, vô duyên cớ bị ả làm nhục, ngay cả Lưu Chu cũng dựng thẳng lông mi lên.
Tôi ngân nga nói:
Đa tạ muội nhắc nhở, tỷ đều hiểu rõ. Nhưng tỷ cũng có chuyện muốn nói cho muội muội.
Ả A một tiếng, dừng cước bộ kiêu căng nhìn tôi:
Chẳng hay tỷ tỷ có gì dạy bảo?
Tôi cười nói:
Nghe nói từ trước nay Hoàng thượng thích người lễ nghi chu toàn. Nhưng lúc nãy muội hành lễ với ta không đúng, chắc là muội muội vẫn chưa quen thuộc lễ nghi trong cung. Hay như vậy đi, ta bảo thị nữ Lưu Chu của ta làm mẫu một chút.
Nói xong, liếc mắt Lưu Chu một cái.
Lưu Chu lập tức tiếp thu, nhìn Dư nương tử nói:
Mời tiểu chủ nhìn.
Dứt lời, hướng tôi quỳ gối hành lễ, cúi đầu nói:
Muội Muội dư nương tử ở Hồng Nghê Các tham kiến Hoàn quý nhân, Hoàn quý nhân vạn phúc kim an.
Tôi mỉm cười:
Thường nghe trong cung muội muội thông minh, nhất định học xong đã hiểu, mời muội làm giống mẫu Lưu Chu hành lễ với bản quý nhân lần nữa đi.
Dư nương tử nghe xong lời này, tức giận đến méo miệng, lạnh lùng nói:
Ngươi là quý nhân vô sủng, dám bảo bản tiểu chủ cung kính hành lẽ với người à, ngươi cũng xứng sao?
Cung nữ bên người ả vội vàng kéo tay áo ả nói:
Tiểu chủ, người ấy....địa vị Hoàn quý nhân ở trêи, hay là...
Dư nương tử thẹn quá hóa giận, cho một bạt tai trêи mặt cung nữ kia, cung nữ nhất thời lui về sau hai bước, ả mắng:
Đồ ăn cây táo rào cây sung! Nhát gan sợ phiền phức, một chút cũng không dùng được.
Lại nhìn tôi cười lạnh:
Hoàn quý nhân không nghĩ đến luận địa vị có thể định tôn ti trật tự thật chứ? Hoàng thượng sủng ái ai thì địa vị người đó cao, nếu không địa vị có cao tới đâu cũng chỉ là thân ti tiện huống chi ngươi chỉ hơn ta hai cấp mà thôi, dựa vào cái gì dám sai khiến ta?
Ta đang há mồm, cách đó không xa có giọng nói lạnh lùng quen thuộc:
Nếu trẫm chỉ thị, bắt người phải hành lễ Hoàn quý nhân thì sao?
Tôi nghe tiếng nhìn lại, hé ra khuôn mặt quen thuộc, trong lòng nhất thời hỗn loạn, lúc nóng lúc lạnh. Cả người lạnh lẽo, lại nóng một lúc, cứ luân phiên như thế. Tôi không tin, trong thiên hạ ngoài hắn ra còn có ai dám tự xưng Trẫm.
Vẻ mặt Dư nương tử đột nhiên thay đổi, cuống quít cùng cung nữ quỳ trêи mặt đất, kính cẩn nói:
Hoàng thượng vạn tuế.
Hoàng thượng gật gật đầu, cũng không kêu ả đứng lên, ả thật cẩn thận hỏi:
Sao Hoàng Thượng tới chỗ này?
Tác giả :
Lãnh Hàn Thiên Mun\'z