Vương Hậu Nữ Tướng Cung
Chương 3
Hạ thị lộ thần sắc chán ghét, cau mày nói: " Ngươi mà cũng muốn gặp thánh giá? Thật là có ý nghĩ kỳ lạ! Việc hôm nay muốn bỏ qua cũng được, nhưng, ngươi chỉ cần quỳ xuống dập đầu thỉnh tội ta là được."
Sắc mặt An Lăng Dung trở nên tái nhợt, nước mắt tuôn trào, có vẻ thập phần yểu điệu mà bất lực, khiến người khác bắt đầu sinh ý nghĩa 'thương xót'.
Tú nữ đó định lên tiếng thì tú nữ bên cạnh vì nàng mà khuyên 1 câu: " Tỷ tỷ đừng đắc tội với người ta, sao Hoàng thượng có thể chọn nữ nhi ở vùng quê nghèo làm phi tần, mà Hạ thị này, lại phần lớn có thể trúng cử. Thế lực cách biệt quá xa, ai muốn nữ nhi của huyện thừa nho nhỏ đắc tội với thiên kim tư sĩ tòng quân. Hiển nhiên An thị lại nhất định phải chịu cảnh nhục nhã này.
Tôi thấy sự việc bất bình đúg là ỷ thế hϊế͙p͙ người, bất giác nhíu mày. Mi Trang tỷ thấy tôi như thế, cầm tay tôi nhỏ giọng dặn dò: " Đừng nên gây chuyện."
Tôi làm sao bằng lòng được, xua tay tỷ ấy ra, đi lên trêи, đưa tay kéo An thị lại, nói với Hạ thị: " Chỉ là một bộ quần áo thôi mà.
Hạ tỷ tỷ chớ tức giận. Muội muội sẽ thay xiêm y khác cho tỷ tỷ. Hôm này là tổng tuyển cử, tỷ tỷ cứ tranh cãi ầm ĩ như vậy sợ là sẽ kinh động thành giá. Nếu long nhan vì vậy mà phẫn nộ thì tỷ muội ta có thể đảm đương sao? Nếu thánh giá chưa kinh động, nhưng đã truyền đến tai người, sẽ làm xấu danh hiền lương của tỷ. Chỉ vì bộ quần áo nhỏ này mà bị mất mặt, mong tỷ tỷ nghĩ lại."
Hạ thị thoáng tưởng tượng, thần sắc không vui, nhưng chung quy cũng không có phát tác "hừ" một tiếng liền đi. Tý nữ vây xem tản ra, tôi cười với An thị: " Hôm nay Chân Huyên ở trong này lắm miệng, An tỷ tỷ đừng chê cười.
Huyên nhi thấy tỷ tỷ lẻ loi một mình, lại đây cùng tôi và Mi Trang tỷ tỷ làm bạn. Có thêm người săn sóc, nếu như trong lòng sợ hãi, trả lời lại lúng túng."
An Lăng Dung mặt đầy cảm kϊƈɦ, cúi đầu tạ ơn nói: " Đa tạ tỷ tỷ giúp đỡ. Tuy rằng Lăng dung xuất thân bần hàn, nhưng hôm nay được giúp đỡ, suốt đời khó quên."
Tôi cười nói: " Phiền hà gì đây, tất cả mọi người đều là tỷ muội, tội gì so đo như vậy." Nàng hơi cần chờ: " Tỷ tỷ vì tôi đắc tội với người khác, chẳng lẽ không phải tự thêm phiền não."
Mi Trang đi lên nói với tôi: " Đây là hoàng cung cấm nội, muội đừng có ngang ngược. làm cho tỷ lo lắng." Rồi mỉm cười với An thị: " Muội xem muội í làm liều thế này. Làm sao một lòng nghĩ muốn trúng cử? Cũng không sợ đắc tội người khác."
Tôi liếc mắt xiêm y của An thị, hiển nhiên là mới làm, vật liệu may mặc bình thường, mất tinh tế. Trừ đồ trang sức ra còn không có cây trâm hay hoa cỏ làm đẹp, trêи tay cũng chỉ có 1 vòng tay bình thường, tú nữ rực rỡ khác không khỏi thấy nàng ấy keo kiệt. Tôi hơi nhíu mi, thấy góc tường đặt một chậu cây hoa hải đường, tiện tay bứt 1 bông hoa, cắm vào búi tóc An thị, nhất thời làm nàng ấy vài phần kiều diễm. Lại tháo một đôi bông tai thuý ngọc tặng cho nàng, nói: " Người phải ăn mặc, phật phải kim trang....
Sắc mặt An Lăng Dung trở nên tái nhợt, nước mắt tuôn trào, có vẻ thập phần yểu điệu mà bất lực, khiến người khác bắt đầu sinh ý nghĩa 'thương xót'.
Tú nữ đó định lên tiếng thì tú nữ bên cạnh vì nàng mà khuyên 1 câu: " Tỷ tỷ đừng đắc tội với người ta, sao Hoàng thượng có thể chọn nữ nhi ở vùng quê nghèo làm phi tần, mà Hạ thị này, lại phần lớn có thể trúng cử. Thế lực cách biệt quá xa, ai muốn nữ nhi của huyện thừa nho nhỏ đắc tội với thiên kim tư sĩ tòng quân. Hiển nhiên An thị lại nhất định phải chịu cảnh nhục nhã này.
Tôi thấy sự việc bất bình đúg là ỷ thế hϊế͙p͙ người, bất giác nhíu mày. Mi Trang tỷ thấy tôi như thế, cầm tay tôi nhỏ giọng dặn dò: " Đừng nên gây chuyện."
Tôi làm sao bằng lòng được, xua tay tỷ ấy ra, đi lên trêи, đưa tay kéo An thị lại, nói với Hạ thị: " Chỉ là một bộ quần áo thôi mà.
Hạ tỷ tỷ chớ tức giận. Muội muội sẽ thay xiêm y khác cho tỷ tỷ. Hôm này là tổng tuyển cử, tỷ tỷ cứ tranh cãi ầm ĩ như vậy sợ là sẽ kinh động thành giá. Nếu long nhan vì vậy mà phẫn nộ thì tỷ muội ta có thể đảm đương sao? Nếu thánh giá chưa kinh động, nhưng đã truyền đến tai người, sẽ làm xấu danh hiền lương của tỷ. Chỉ vì bộ quần áo nhỏ này mà bị mất mặt, mong tỷ tỷ nghĩ lại."
Hạ thị thoáng tưởng tượng, thần sắc không vui, nhưng chung quy cũng không có phát tác "hừ" một tiếng liền đi. Tý nữ vây xem tản ra, tôi cười với An thị: " Hôm nay Chân Huyên ở trong này lắm miệng, An tỷ tỷ đừng chê cười.
Huyên nhi thấy tỷ tỷ lẻ loi một mình, lại đây cùng tôi và Mi Trang tỷ tỷ làm bạn. Có thêm người săn sóc, nếu như trong lòng sợ hãi, trả lời lại lúng túng."
An Lăng Dung mặt đầy cảm kϊƈɦ, cúi đầu tạ ơn nói: " Đa tạ tỷ tỷ giúp đỡ. Tuy rằng Lăng dung xuất thân bần hàn, nhưng hôm nay được giúp đỡ, suốt đời khó quên."
Tôi cười nói: " Phiền hà gì đây, tất cả mọi người đều là tỷ muội, tội gì so đo như vậy." Nàng hơi cần chờ: " Tỷ tỷ vì tôi đắc tội với người khác, chẳng lẽ không phải tự thêm phiền não."
Mi Trang đi lên nói với tôi: " Đây là hoàng cung cấm nội, muội đừng có ngang ngược. làm cho tỷ lo lắng." Rồi mỉm cười với An thị: " Muội xem muội í làm liều thế này. Làm sao một lòng nghĩ muốn trúng cử? Cũng không sợ đắc tội người khác."
Tôi liếc mắt xiêm y của An thị, hiển nhiên là mới làm, vật liệu may mặc bình thường, mất tinh tế. Trừ đồ trang sức ra còn không có cây trâm hay hoa cỏ làm đẹp, trêи tay cũng chỉ có 1 vòng tay bình thường, tú nữ rực rỡ khác không khỏi thấy nàng ấy keo kiệt. Tôi hơi nhíu mi, thấy góc tường đặt một chậu cây hoa hải đường, tiện tay bứt 1 bông hoa, cắm vào búi tóc An thị, nhất thời làm nàng ấy vài phần kiều diễm. Lại tháo một đôi bông tai thuý ngọc tặng cho nàng, nói: " Người phải ăn mặc, phật phải kim trang....
Tác giả :
Lãnh Hàn Thiên Mun\'z