Vương Hậu 14 Tuổi
Chương 26 Đại triển thần uy 6
Cửu Thiên thành, trạch viện trên con phố đầu tiên ngoài hoàng thành.
Tòa nhà này đã xây ở bên cạnh ngoài hoàng thành, vô cùng dễ thấy, lưu ly sư tử làm trang sức, vừa nhìn chính là nhà hào môn.
Lúc này, trong nhà đèn đuốc mơ hồ, trong yên tĩnh hiện ra một tia thanh lãnh.
“Lão tam, ngươi thấy rõ ràng?” Đại trạch thư phòng, lúc này có ba người ngồi thành hình tam giác, vẻ mặt đều vô cùng lãnh khốc, trong đó, một nam nhân trên mặt mang theo một vết sẹo dữ tợn, trầm giọng hỏi một người trung niên khác, mà người trung niên này đúng là nửa đường ngăn chặn giết Mặc Thiên Thần, người duy nhất đào tẩu được.
“Thấy rõ ràng, tên đệ tử ở Đệ Cửu Phong, cho Nhân Hoàng ăn giải dược, ngày mai đại khái sẽ thức tỉnh.” Tên là lão tam đáp lại.
Một nam nhân trung niên khác đầy mặt lãnh khốc, nhìn qua thuộc loại bộ mặt tê liệt không có bất kỳ biểu cảm, nghe vậy hạ giọng nói: “Đệ Cửu Phong quả nhiên có bản lĩnh, thích cốt độc mà cũng có thể giải.”
“Lão nhị, không cần nói bậy.” Mặt sẹo lập tức thấp giọng quát lớn một câu.
“Biết, chúng ta chỉ phụ trách chặn giết người Đệ Cửu Phong, cái khác không ở trong phạm vi ủy thác của chúng ta, biết nhiều hơn nói nhiều.” tên lão nhị dạ một tiếng.
“Nhưng chúng ta không giết được ả, hiện tại Nhân Hoàng có thể cứu chữa, bên kia truy cứu xuống…”
“Người nào, đi ra.” Ngay khi lão tam nói một câu, tên mặt sẹo đột nhiên biến sắc, người chưa động, trong tay một thanh tiểu đao đã như tia chớp bắn ra ngoài cửa.
“Binh.” Một tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó một tiếng bước chân chậm rãi vang lên, một âm thanh lạnh như băng: “Diêm Vương Điện chính là chiêu đãi khách nhân như vậy?”
Ba người trong phòng nghe vậy sắc mặt đều trầm xuống, thân thể nháy mắt căng thẳng, cư nhiên có người tới gần bên bọn họ, mà ba người bọn họ không cảm giác được, người tới công phu…
Tiếng bước chân vang lên cửa thư phòng không gió tự mở, người tới từ từ đi đến.
Nhưng thấy, Mặc Thiên Thần một thân thanh lệ, một tay thưởng thức tiểu đao của mặt sẹo ném ra, một tay khẽ vân vê hoa u đàn la, chậm rì rì đi vào dưới đèn đuốc.
“Lão đại, là nàng, Đệ Cửu Phong.” Tên lão tam cùng Mặc Thiên Thần đối mặt, vừa thấy thế nhưng là Mặc Thiên Thần, nhất thời kinh động đứng lên rống.
“Đừng lộn xộn, hoa u đàn la.” Một bên lão nhị mặt than hai mắt gắt gao tập trung nhìn hoa u đàn la trong tay Mặc Thiên Thần.
Hoa u đàn la, nhất khai đoạt hồn, nhị khai đoạt phách, tam khai hồn phi phách tán.
Dù bọn họ đều là lục cấp cao thủ, khoảng cách gần như vậy cũng thể khinh động, bằng không tất trúng độc.
Lão tam ăn qua lợi hại của hoa u đàn la, nghe vậy lập tức cứng đờ, không nháy mắt nhìn hoa u đàn la trong tay Mặc Thiên Thần.
Phòng nội không khí đột nhiên cứng đờ.
Mặc Thiên Thần thưởng thức đóa hoa trong tay cùng tiểu đao, giống như chủ nhân lập tức đi đến phía trước ba người thân thể buộc chặt ngồi xuống, thản nhiên lấy ra chén trà, lại tự châm trà, một bên còn chậm rãi nói: “Diêm Vương Điện thật sự là không hiểu đạo đãi khách.” Nói xong, nâng chén tự uống, so với chủ nhân còn chủ nhân hơn.
Bên trong thư phòng, ba người ngồi cứng ngắc, nghe vậy liếc nhau, lão đại mặt sẹo sau khi hít sâu một hơi, hai tròng mắt tập trung Mặc Thiên Thần từ từ ra tiếng: “Tôn giá là thế nào tìm được chỗ bọn ta?”
Tòa nhà này đã xây ở bên cạnh ngoài hoàng thành, vô cùng dễ thấy, lưu ly sư tử làm trang sức, vừa nhìn chính là nhà hào môn.
Lúc này, trong nhà đèn đuốc mơ hồ, trong yên tĩnh hiện ra một tia thanh lãnh.
“Lão tam, ngươi thấy rõ ràng?” Đại trạch thư phòng, lúc này có ba người ngồi thành hình tam giác, vẻ mặt đều vô cùng lãnh khốc, trong đó, một nam nhân trên mặt mang theo một vết sẹo dữ tợn, trầm giọng hỏi một người trung niên khác, mà người trung niên này đúng là nửa đường ngăn chặn giết Mặc Thiên Thần, người duy nhất đào tẩu được.
“Thấy rõ ràng, tên đệ tử ở Đệ Cửu Phong, cho Nhân Hoàng ăn giải dược, ngày mai đại khái sẽ thức tỉnh.” Tên là lão tam đáp lại.
Một nam nhân trung niên khác đầy mặt lãnh khốc, nhìn qua thuộc loại bộ mặt tê liệt không có bất kỳ biểu cảm, nghe vậy hạ giọng nói: “Đệ Cửu Phong quả nhiên có bản lĩnh, thích cốt độc mà cũng có thể giải.”
“Lão nhị, không cần nói bậy.” Mặt sẹo lập tức thấp giọng quát lớn một câu.
“Biết, chúng ta chỉ phụ trách chặn giết người Đệ Cửu Phong, cái khác không ở trong phạm vi ủy thác của chúng ta, biết nhiều hơn nói nhiều.” tên lão nhị dạ một tiếng.
“Nhưng chúng ta không giết được ả, hiện tại Nhân Hoàng có thể cứu chữa, bên kia truy cứu xuống…”
“Người nào, đi ra.” Ngay khi lão tam nói một câu, tên mặt sẹo đột nhiên biến sắc, người chưa động, trong tay một thanh tiểu đao đã như tia chớp bắn ra ngoài cửa.
“Binh.” Một tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó một tiếng bước chân chậm rãi vang lên, một âm thanh lạnh như băng: “Diêm Vương Điện chính là chiêu đãi khách nhân như vậy?”
Ba người trong phòng nghe vậy sắc mặt đều trầm xuống, thân thể nháy mắt căng thẳng, cư nhiên có người tới gần bên bọn họ, mà ba người bọn họ không cảm giác được, người tới công phu…
Tiếng bước chân vang lên cửa thư phòng không gió tự mở, người tới từ từ đi đến.
Nhưng thấy, Mặc Thiên Thần một thân thanh lệ, một tay thưởng thức tiểu đao của mặt sẹo ném ra, một tay khẽ vân vê hoa u đàn la, chậm rì rì đi vào dưới đèn đuốc.
“Lão đại, là nàng, Đệ Cửu Phong.” Tên lão tam cùng Mặc Thiên Thần đối mặt, vừa thấy thế nhưng là Mặc Thiên Thần, nhất thời kinh động đứng lên rống.
“Đừng lộn xộn, hoa u đàn la.” Một bên lão nhị mặt than hai mắt gắt gao tập trung nhìn hoa u đàn la trong tay Mặc Thiên Thần.
Hoa u đàn la, nhất khai đoạt hồn, nhị khai đoạt phách, tam khai hồn phi phách tán.
Dù bọn họ đều là lục cấp cao thủ, khoảng cách gần như vậy cũng thể khinh động, bằng không tất trúng độc.
Lão tam ăn qua lợi hại của hoa u đàn la, nghe vậy lập tức cứng đờ, không nháy mắt nhìn hoa u đàn la trong tay Mặc Thiên Thần.
Phòng nội không khí đột nhiên cứng đờ.
Mặc Thiên Thần thưởng thức đóa hoa trong tay cùng tiểu đao, giống như chủ nhân lập tức đi đến phía trước ba người thân thể buộc chặt ngồi xuống, thản nhiên lấy ra chén trà, lại tự châm trà, một bên còn chậm rãi nói: “Diêm Vương Điện thật sự là không hiểu đạo đãi khách.” Nói xong, nâng chén tự uống, so với chủ nhân còn chủ nhân hơn.
Bên trong thư phòng, ba người ngồi cứng ngắc, nghe vậy liếc nhau, lão đại mặt sẹo sau khi hít sâu một hơi, hai tròng mắt tập trung Mặc Thiên Thần từ từ ra tiếng: “Tôn giá là thế nào tìm được chỗ bọn ta?”
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu