VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ
Chương 205
Cho dù cho cung tiễn có tập luyện bao nhiêu lần, chinh chiến sa trường bao lâu thì cũng phải chào thua với bộ ba quyền lực này. Hai vòng trước vương phi cho người mới ra để họ cọ xát trước còn đến vòng cuối này có bao nhiêu chơi bấy nhiêu.
“Vương phi đâu, người mới đứng ở đây mà?”- Phỉ Lan đưa mắt tìm kiếm.
“Muội nhìn lên đầu đi!” – Tiểu Phấn chỉ tay lên.
Phỉ Lan ngước đầu lên thì nhìn thấy Lam Ninh đã leo lên tít trên cao và đang điên cuồng bắn vào bia. Ngày thường vương phi sẽ không leo cao lên được vậy đâu nhưng vì hôm nay qua tập trung nên trèo lên cao lúc nào không hay, khi xong phần thi này thế nào cũng bắt mọi người đưa xuống.
Mọi người đang ngắm nhìn mưa tên từ vương phủ, mắt ai cũng không hề chớp vì nếu chớp một cái là mất đi một phân cảnh đẹp.
“Thắng thua đã rõ rồi!” – Hoàng thái hậu bình thản.
“Vâng ạ, nhi thần nghĩ khi Lam Ninh đệ muội tổ chức cuộc thi này thì muội ấy đã nắm chắc phần thắng!” – Hoàng thượng bình tĩnh uống trà.
Vương phủ đã cống hiến cho mọi người một phần thi vô cùng mãn nhãn và vô cùng thuyết phục, bên cung thủ bên triều đình cũng thua tâm phục khẩu phục. Và cũng đúng như dự đoán của chúng ta...
“Ờm, mấy đứa ơi! Đỡ tỷ xuống với sao ta leo lên được đây thế!” – Lam Ninh hoảng sợ.
“Đây, thần tới liền đây!” – Bảo Thạch nhanh nhẹn.
Không kịp tiểu Phấn hay Phỉ Lan ra tay, quốc sư Bảo Thạch đã phóng từ kháng đài qua sàn đấu để đỡ vương phi xuống.
“Hê hê, cảm ơn nha!” – Lam Ninh vui vẻ tung tăng.
“Không có gì đâu ạ, thần quyết tâm không để một tên nam nhân nào đến gần vương phi!” – Bảo Thạch quyết đoán.
“Ủa, vậy Phỉ Lan là nam hả?” – Phỉ Lan thở dài.
Thiệt là cái ông quốc sư này lo lắng thái quá rồi, lúc trước khi còn bình thường cậu ấy là một chàng trai phong lưu lạnh lùng, đùng một cái thành một người hầu chân thành và đầy nhiệt huyết.
“Đây là lí do mà lúc trước Đằng Cảnh quyết dành quốc sư về tay đệ ấy sao?” – Hoàng thượng dò hỏi trưởng công công.
“Nô tài nghĩ đúng là như vậy ạ!”
Vương phi sắp xếp cho mọi người về nghĩ ngơi, bản thân cũng đi uống chút nước lấy lại sức lúc nãy quá máu lửa nên giờ hơi mệt.
“Đồ ăn đến rồi, đồ ăn đến rồi!” – Lạc rang nhanh nhẹn mang đồ ăn đến.
Sức khỏe cũng như là tinh thần của đậu phộng nhỏ đã ổn định, những ngày qua được nằm nghỉ trong phòng của Cận Nhị được ngửi mùi hương dịu nhẹ từ bao nhiêu dược liệu, tâm hồn cũng thanh tịnh lại một xíu.
Bảo Thạch thấy Lạc nhỏ ân cần chăm sóc vương phi thì vô cùng hài lòng nhưng khi Lạc rang quay qua thấm mồ hôi cho Cận Nhị thì bỗng “máu điên” ở đâu bắt đầu tràn lên gần như sắp không kiềm chế được nữa rồi. Quốc sư chuẩn bị đứng lên đi qua chỗ hai người nhưng chợt nhớ lại đậu phộng nhỏ còn đang giận mình, cố gắng kiềm nén cảm xúc đi đến chỗ khác để không thấy cảnh đau lòng này.
“Thấy ngươi la khản cả hơi, muốn uống nước không?” – Đằng Dung Khoán chìa bình nước ra.
Bảo Thạch nhận lấy tưởng tượng nước đó là rượu một hơi uống cạn, gương mặt sầu thảm, nhìn tứ vương gia bằng ánh mắt đáng thương.
“Nè, ta là nam nhân đấy và ta chỉ có hứng với nữ nhân thôi! Ngươi làm gương mặt này muốn câu dẫn ta hả?” – Đằng Dung Khoán sợ hãi.
Bảo Thạch lại lủi thủi tìm nơi khác để tịnh tâm, không muốn nhìn cũng không muốn nghe gì nữa cả.
“Bảo Thạch huynh ở đây mà làm nãy giờ tìm muốn xĩu, vương phi muốn gặp huynh kìa!” – Tiểu Trúc la làng.
“Thần xin lỗi, thần tới ngay đây!” – Thái độ thay đổi hẳn.
Cung thủ hai bên đang sắp xếp tại cung tên thì lúc này đoàn xe của Đằng Cảnh cũng vừa đến, hiệu ứng khói khắp nơi. Đằng Cảnh từ từ bước xuống trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“A thúc thúc đã về!” – Bánh bao nhỏ cầm danh sách người vi phạm chạy đến.
Lúc này Hoa Thúy thấy xe dừng lại mừng như vớ được vàng, lập tức nhảy xuống xe cũng vừa lúc đại vương gia bước xuống, không biết vô tình hay cố ý nhưng chắc cố ý cô ta vấp không khí ngã nhào vào người Đằng Cảnh.
Đằng Khương Phong chạy theo sau không chụp kịp “đuôi” của Hoa Thúy bắt đầu dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn vương phi.
Đằng Chính Hằng đang đứng gần đó lập tức đưa mắt tìm kiếm Mộng Tranh vì sợ cô ấy phóng tới đánh bầm dập cô gái đó.
Cận Nhị cùng Bảo Thạch, Lạc rang cùng cố gắng giữ tiểu Trúc, Phỉ Lan và tiểu Phấn lại vì trong tay những cô bé này đang cầm một đống hung khi đủ để người ta tan xác.
Bao nhiêu nhân lực chỉ để giữ chân những cô gái nóng tính của vương phủ còn là người thân cận của vương phi. Nhưng có lẽ mọi người đã quên một người có sức ảnh hưởng.
“Ai cho ngươi dám ôm thúc thúc của thúc mẫu hả!” – Bánh bao nhỏ chạy lại trong tay là trái táo vương phi mới cho.
“Vương phi đâu, người mới đứng ở đây mà?”- Phỉ Lan đưa mắt tìm kiếm.
“Muội nhìn lên đầu đi!” – Tiểu Phấn chỉ tay lên.
Phỉ Lan ngước đầu lên thì nhìn thấy Lam Ninh đã leo lên tít trên cao và đang điên cuồng bắn vào bia. Ngày thường vương phi sẽ không leo cao lên được vậy đâu nhưng vì hôm nay qua tập trung nên trèo lên cao lúc nào không hay, khi xong phần thi này thế nào cũng bắt mọi người đưa xuống.
Mọi người đang ngắm nhìn mưa tên từ vương phủ, mắt ai cũng không hề chớp vì nếu chớp một cái là mất đi một phân cảnh đẹp.
“Thắng thua đã rõ rồi!” – Hoàng thái hậu bình thản.
“Vâng ạ, nhi thần nghĩ khi Lam Ninh đệ muội tổ chức cuộc thi này thì muội ấy đã nắm chắc phần thắng!” – Hoàng thượng bình tĩnh uống trà.
Vương phủ đã cống hiến cho mọi người một phần thi vô cùng mãn nhãn và vô cùng thuyết phục, bên cung thủ bên triều đình cũng thua tâm phục khẩu phục. Và cũng đúng như dự đoán của chúng ta...
“Ờm, mấy đứa ơi! Đỡ tỷ xuống với sao ta leo lên được đây thế!” – Lam Ninh hoảng sợ.
“Đây, thần tới liền đây!” – Bảo Thạch nhanh nhẹn.
Không kịp tiểu Phấn hay Phỉ Lan ra tay, quốc sư Bảo Thạch đã phóng từ kháng đài qua sàn đấu để đỡ vương phi xuống.
“Hê hê, cảm ơn nha!” – Lam Ninh vui vẻ tung tăng.
“Không có gì đâu ạ, thần quyết tâm không để một tên nam nhân nào đến gần vương phi!” – Bảo Thạch quyết đoán.
“Ủa, vậy Phỉ Lan là nam hả?” – Phỉ Lan thở dài.
Thiệt là cái ông quốc sư này lo lắng thái quá rồi, lúc trước khi còn bình thường cậu ấy là một chàng trai phong lưu lạnh lùng, đùng một cái thành một người hầu chân thành và đầy nhiệt huyết.
“Đây là lí do mà lúc trước Đằng Cảnh quyết dành quốc sư về tay đệ ấy sao?” – Hoàng thượng dò hỏi trưởng công công.
“Nô tài nghĩ đúng là như vậy ạ!”
Vương phi sắp xếp cho mọi người về nghĩ ngơi, bản thân cũng đi uống chút nước lấy lại sức lúc nãy quá máu lửa nên giờ hơi mệt.
“Đồ ăn đến rồi, đồ ăn đến rồi!” – Lạc rang nhanh nhẹn mang đồ ăn đến.
Sức khỏe cũng như là tinh thần của đậu phộng nhỏ đã ổn định, những ngày qua được nằm nghỉ trong phòng của Cận Nhị được ngửi mùi hương dịu nhẹ từ bao nhiêu dược liệu, tâm hồn cũng thanh tịnh lại một xíu.
Bảo Thạch thấy Lạc nhỏ ân cần chăm sóc vương phi thì vô cùng hài lòng nhưng khi Lạc rang quay qua thấm mồ hôi cho Cận Nhị thì bỗng “máu điên” ở đâu bắt đầu tràn lên gần như sắp không kiềm chế được nữa rồi. Quốc sư chuẩn bị đứng lên đi qua chỗ hai người nhưng chợt nhớ lại đậu phộng nhỏ còn đang giận mình, cố gắng kiềm nén cảm xúc đi đến chỗ khác để không thấy cảnh đau lòng này.
“Thấy ngươi la khản cả hơi, muốn uống nước không?” – Đằng Dung Khoán chìa bình nước ra.
Bảo Thạch nhận lấy tưởng tượng nước đó là rượu một hơi uống cạn, gương mặt sầu thảm, nhìn tứ vương gia bằng ánh mắt đáng thương.
“Nè, ta là nam nhân đấy và ta chỉ có hứng với nữ nhân thôi! Ngươi làm gương mặt này muốn câu dẫn ta hả?” – Đằng Dung Khoán sợ hãi.
Bảo Thạch lại lủi thủi tìm nơi khác để tịnh tâm, không muốn nhìn cũng không muốn nghe gì nữa cả.
“Bảo Thạch huynh ở đây mà làm nãy giờ tìm muốn xĩu, vương phi muốn gặp huynh kìa!” – Tiểu Trúc la làng.
“Thần xin lỗi, thần tới ngay đây!” – Thái độ thay đổi hẳn.
Cung thủ hai bên đang sắp xếp tại cung tên thì lúc này đoàn xe của Đằng Cảnh cũng vừa đến, hiệu ứng khói khắp nơi. Đằng Cảnh từ từ bước xuống trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“A thúc thúc đã về!” – Bánh bao nhỏ cầm danh sách người vi phạm chạy đến.
Lúc này Hoa Thúy thấy xe dừng lại mừng như vớ được vàng, lập tức nhảy xuống xe cũng vừa lúc đại vương gia bước xuống, không biết vô tình hay cố ý nhưng chắc cố ý cô ta vấp không khí ngã nhào vào người Đằng Cảnh.
Đằng Khương Phong chạy theo sau không chụp kịp “đuôi” của Hoa Thúy bắt đầu dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn vương phi.
Đằng Chính Hằng đang đứng gần đó lập tức đưa mắt tìm kiếm Mộng Tranh vì sợ cô ấy phóng tới đánh bầm dập cô gái đó.
Cận Nhị cùng Bảo Thạch, Lạc rang cùng cố gắng giữ tiểu Trúc, Phỉ Lan và tiểu Phấn lại vì trong tay những cô bé này đang cầm một đống hung khi đủ để người ta tan xác.
Bao nhiêu nhân lực chỉ để giữ chân những cô gái nóng tính của vương phủ còn là người thân cận của vương phi. Nhưng có lẽ mọi người đã quên một người có sức ảnh hưởng.
“Ai cho ngươi dám ôm thúc thúc của thúc mẫu hả!” – Bánh bao nhỏ chạy lại trong tay là trái táo vương phi mới cho.
Tác giả :
bánh bao chay