Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Chương 26: Đáp đúng, có thưởng (4)
Editor: Lạc Long Quân
Beta: Trang
Câu trả lời của Giang Ngư Ngư rất kiêu ngạo, "Không sợ.”
"Vì sao?"
"Anh đoán thử xem." Lại là giọng điệu thần thần bí bí.
Cười một tiếng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, Hách Liên Dạ không vội đoán, ngược lại hỏi nàng, "Tiểu nha đầu, tại sao trong tóc của nàng lại có cất giấu châm?"
Bởi vì nàng cảm thấy vương phủ không hề an toàn, cho nên sắp xếp trước một ít bẫy nhỏ, nếu như có "Đăng Đồ Tử" giống như y vừa rồi, vậy mấy cây châm kia có thể lấy ra phòng thân?
Suy đoán như vậy, từ đó đưa ra được một kết luận, chính là Giang Ngư Ngư không biết võ công, cho nên phải dùng loại bàng môn tà đạo này để tự vệ.
Nhưng đáp án của Giang Ngư Ngư là...
"Để nhắc nhở chính mình, tôi phải cố gắng, tôi phải hướng về phía trước, tôi phải dụng công!" Gương mặt xinh đẹp tinh xảo, kết hợp với vẻ mặt hồn nhiên như một đứa trẻ, vô cùng nghiêm túc, vô cùng tha thiết mà nói với y như vậy, nhìn vào thật sự là... đáng yêu.
Lại bị nàng chọc cười, Hách Liên Dạ thiếu chút nữa quên mất vết xe đổ, lại đi vỗ đầu nàng.
Cũng may lần này y đúng lúc thu tay về, "Đặt châm và dụng công thì có liên quan gì đến nhau?"
"Mẹ nói, chỉ cần có bản lãnh thì có công mài sắt, có ngày nên kim!" Ánh mắt nàng sáng rực nói ra đáp án ngốc nghếch kia.
Tiểu nha đầu lừa chết người không đền mạng này.
Biết rõ là nàng đang nói bậy bạ, nhưng vừa thấy dáng vẻ chân thành kia của nàng, trong lòng vẫn có chút dao động .
Mà Giang Ngư Ngư còn muốn tiếp tục "gạt người".
Nàng hạ giọng, rất thần bí mà nói với y, "Tôi cho anh biết một bí mật, anh không được nói cho người khác biết đâu đấy."
Lúc này đây, ngay cả giọng điệu cũng không khác gì một đứa trẻ.
Giọng của Hách Liên Dạ vốn dịu dàng nhu hòa, cho dù hiện tại đang mang mặt nạ nhưng không muốn bại lộ thân phận nên cố ý hạ giọng, nghe giọng nói kia vẫn trầm lắng say lòng người
"Được, ta sẽ giữ bí mật."
Âm thanh thuộc về người đàn ông trưởng thành, chậm rãi ung dung mà dịu dàng, khiến người ta nghe xong trong lòng sẽ có kiên định và cảm giác an toàn, cùng với âm thanh thanh thuý thẳng thắn của Giang Ngư Ngư ở lúc trước, ngoài ý muốn nghe thấy rất xứng đôi.
Đáng tiếc hai người bọn họ một người thì đang vội vàng "gạt người", một người lại đang vô cùng hưng trí chờ xem đối phương sẽ gạt người như thế nào, đều không có chú ý tới điểm này.
Nhận được cam đoan của y, Giang Ngư Ngư mới rất thận trọng mà nói ra, "Kỳ thật tôi là một cao thủ dùng độc."
"Ồ?" Mắt phượng hẹp dài cười đến tà khí, "Kỳ thật, ta cũng là một cao thủ dùng độc..."
"Trùng hợp vậy sao? Thế thì chúng ta so tài một chút đi!"
Lúc này Hách Liên Dạ thật sự có chút chần chờ, y vốn nghĩ rằng tiểu nha đầu này là đang gạt người, nhưng nếu là giả, vậy tại sao nàng lại tích cực muốn so tài như vậy?
Võ công của Hách Liên Dạ tuyệt đối là đệ nhất, nhưng tục ngữ nói ‘thuật nghiệp có chuyên chú’, ở trên mặt dùng độc, y cũng không coi là rất lợi hại.
Chẳng qua một chút thường thức cơ bản, y vẫn biết rõ.
"Được, ta so tài với nàng." Y thật muốn nhìn thử xem, tiểu nha đầu này lại sẽ đưa ra chỷ ý quái gở gì.
Giang Ngư Ngư có nếp có tẻ mà gật gật đầu, hỏi y, "Nếu anh uống một ngụm trà, đột nhiên phát hiện trong trà có độc, vậy biện pháp giải quyết vừa nhanh chóng lại hữu hiệu nhất đó là gì?"
Ánh mắt chớp lên, Hách Liên Dạ đã có đáp án, lại cố ý thay đổi đáp án khác, "Ăn một viên Huyền Cơ đan."
Đáp án này tuyệt đối chính xác, nhưng cũng rất xa xỉ .
Huyền Cơ đan, thần dược giải độc, lấy danh hiệu của Huyền Cơ lão – người chế tạo ra nó mà đặt tên, đương nhiên là vậy rồi, đây là tác phẩm đắc ý suốt đời của Huyền Cơ lão nhân mà.
Huyền Cơ lão nhân được xưng là Y Tiên, bởi vì ông ta đã ẩn cư ở trong rừng núi, tiên tung* khó dò, cho nên khắp thiên hạ cũng chỉ còn lại ba viên Huyền Cơ đan, Hách Liên Dạ dựa vào thân phận ẩn của mình cũng chỉ lấy được một viên trong số đó, mà đó cũng là một viên duy nhất của Nguyệt Loan quốc. (* tung tích của thần tiên)
Beta: Trang
Câu trả lời của Giang Ngư Ngư rất kiêu ngạo, "Không sợ.”
"Vì sao?"
"Anh đoán thử xem." Lại là giọng điệu thần thần bí bí.
Cười một tiếng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, Hách Liên Dạ không vội đoán, ngược lại hỏi nàng, "Tiểu nha đầu, tại sao trong tóc của nàng lại có cất giấu châm?"
Bởi vì nàng cảm thấy vương phủ không hề an toàn, cho nên sắp xếp trước một ít bẫy nhỏ, nếu như có "Đăng Đồ Tử" giống như y vừa rồi, vậy mấy cây châm kia có thể lấy ra phòng thân?
Suy đoán như vậy, từ đó đưa ra được một kết luận, chính là Giang Ngư Ngư không biết võ công, cho nên phải dùng loại bàng môn tà đạo này để tự vệ.
Nhưng đáp án của Giang Ngư Ngư là...
"Để nhắc nhở chính mình, tôi phải cố gắng, tôi phải hướng về phía trước, tôi phải dụng công!" Gương mặt xinh đẹp tinh xảo, kết hợp với vẻ mặt hồn nhiên như một đứa trẻ, vô cùng nghiêm túc, vô cùng tha thiết mà nói với y như vậy, nhìn vào thật sự là... đáng yêu.
Lại bị nàng chọc cười, Hách Liên Dạ thiếu chút nữa quên mất vết xe đổ, lại đi vỗ đầu nàng.
Cũng may lần này y đúng lúc thu tay về, "Đặt châm và dụng công thì có liên quan gì đến nhau?"
"Mẹ nói, chỉ cần có bản lãnh thì có công mài sắt, có ngày nên kim!" Ánh mắt nàng sáng rực nói ra đáp án ngốc nghếch kia.
Tiểu nha đầu lừa chết người không đền mạng này.
Biết rõ là nàng đang nói bậy bạ, nhưng vừa thấy dáng vẻ chân thành kia của nàng, trong lòng vẫn có chút dao động .
Mà Giang Ngư Ngư còn muốn tiếp tục "gạt người".
Nàng hạ giọng, rất thần bí mà nói với y, "Tôi cho anh biết một bí mật, anh không được nói cho người khác biết đâu đấy."
Lúc này đây, ngay cả giọng điệu cũng không khác gì một đứa trẻ.
Giọng của Hách Liên Dạ vốn dịu dàng nhu hòa, cho dù hiện tại đang mang mặt nạ nhưng không muốn bại lộ thân phận nên cố ý hạ giọng, nghe giọng nói kia vẫn trầm lắng say lòng người
"Được, ta sẽ giữ bí mật."
Âm thanh thuộc về người đàn ông trưởng thành, chậm rãi ung dung mà dịu dàng, khiến người ta nghe xong trong lòng sẽ có kiên định và cảm giác an toàn, cùng với âm thanh thanh thuý thẳng thắn của Giang Ngư Ngư ở lúc trước, ngoài ý muốn nghe thấy rất xứng đôi.
Đáng tiếc hai người bọn họ một người thì đang vội vàng "gạt người", một người lại đang vô cùng hưng trí chờ xem đối phương sẽ gạt người như thế nào, đều không có chú ý tới điểm này.
Nhận được cam đoan của y, Giang Ngư Ngư mới rất thận trọng mà nói ra, "Kỳ thật tôi là một cao thủ dùng độc."
"Ồ?" Mắt phượng hẹp dài cười đến tà khí, "Kỳ thật, ta cũng là một cao thủ dùng độc..."
"Trùng hợp vậy sao? Thế thì chúng ta so tài một chút đi!"
Lúc này Hách Liên Dạ thật sự có chút chần chờ, y vốn nghĩ rằng tiểu nha đầu này là đang gạt người, nhưng nếu là giả, vậy tại sao nàng lại tích cực muốn so tài như vậy?
Võ công của Hách Liên Dạ tuyệt đối là đệ nhất, nhưng tục ngữ nói ‘thuật nghiệp có chuyên chú’, ở trên mặt dùng độc, y cũng không coi là rất lợi hại.
Chẳng qua một chút thường thức cơ bản, y vẫn biết rõ.
"Được, ta so tài với nàng." Y thật muốn nhìn thử xem, tiểu nha đầu này lại sẽ đưa ra chỷ ý quái gở gì.
Giang Ngư Ngư có nếp có tẻ mà gật gật đầu, hỏi y, "Nếu anh uống một ngụm trà, đột nhiên phát hiện trong trà có độc, vậy biện pháp giải quyết vừa nhanh chóng lại hữu hiệu nhất đó là gì?"
Ánh mắt chớp lên, Hách Liên Dạ đã có đáp án, lại cố ý thay đổi đáp án khác, "Ăn một viên Huyền Cơ đan."
Đáp án này tuyệt đối chính xác, nhưng cũng rất xa xỉ .
Huyền Cơ đan, thần dược giải độc, lấy danh hiệu của Huyền Cơ lão – người chế tạo ra nó mà đặt tên, đương nhiên là vậy rồi, đây là tác phẩm đắc ý suốt đời của Huyền Cơ lão nhân mà.
Huyền Cơ lão nhân được xưng là Y Tiên, bởi vì ông ta đã ẩn cư ở trong rừng núi, tiên tung* khó dò, cho nên khắp thiên hạ cũng chỉ còn lại ba viên Huyền Cơ đan, Hách Liên Dạ dựa vào thân phận ẩn của mình cũng chỉ lấy được một viên trong số đó, mà đó cũng là một viên duy nhất của Nguyệt Loan quốc. (* tung tích của thần tiên)
Tác giả :
Thẩm Du