Vượng Gia Tiểu Nông Nữ
Chương 120
Edit: Xíu
Ngày hôm sau, Lí chính mang theo người đến để đi đo đất giao cho nhà Chương gia, còn về giấy khế đất cũng phải chạy đi thêm vài lần nữa, những chuyện linh tinh lặt vặt này muốn xong phải mất mấy ngày, đến lúc đó nhà Chương gia mới chân chính sở hữu ba mẫu đất này.
Chương Vân tranh thủ chưa khai khẩn đất ruộng nước, việc trọng nhà cũng không thật sự bận rộn, nên đem chuyện của đại ca trước tiên giải quyết cho xong, vì vậy đến buổi trưa liền đi ra ngoài, đi ra bờ sông Thanh Lĩnh gặp Thường Mãn, ngày hôm qua hai người bọn họ đã hẹn trước cùng nhau đi tìm Phong Tử.
Từ sau khi từ chối cửa hôn sự, Chương Vân rất ít gặp Phong Tử, trong ngày thường phần lớn đều tránh chạm mặt nhau, bây giờ lại đi tìm hắn nên có chút ngại ngùng, cũng sợ Phong Tử sẽ cảm thấy đường đột, vì thế liền bảo Thường Mãn gọi hắn ra, còn bản thân nàng thì đợi bên bờ sông Thanh Lĩnh.
Phong Tử và Thường Mãn trước đây quan hệ khá tốt, nên khi Thường Mãn hẹn hắn ra, hắn cũng không nghĩ gì trực trực tiếp đi theo, nhưng chờ đến bờ sông Thanh Lĩnh nhìn thấy Chương Vân mới cảm thấy ngạc nhiên, ngoài ý muốn.
Từ xa đã nhìn thấy Thường Mãn dẫn theo Phong Tử đi lại, Chương Vân liền cất bước tới, Phong Tử nhìn thấy nàng liền dừng lại.
"Có thể để ta một mình nói chuyện với Phong Tử được không". Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của Phong Tử, Chương Vân liền quay đầu nói nhỏ với Thường Mãn.
Cho dù trong lòng Thường Mãn có một ngàn vạn lần không muốn, cũng không thể không đồng ý với Chương Vân, hắn chỉ có thể tức giận gật đầu rồi xoay người bước sang một bên, nhưng cũng không đi xa, chính là lùi lại một đoạn khoảng cách đứng nhìn rõ hai người.
Chương Vân biết hắn lo lắng nên cũng không quá để ý đến hành động của hắn, mà chỉ ngước mắt nhìn Phong Tử đang im lặng không lên tiếng, trầm ngâm một chút rồi mới mở miệng:"Hôm nay hẹn ngươi ra ngoài có chút đột ngột, trước đó có điều gì khiến ngươi không vừa lòng, ta tại đây nói một tiếng xin lỗi, hy họng ngươi đừng để trong lòng".
Phong Tử tính tình khá ngại ngùng nhút nhát, lúc này đối mặt với Chương Vân, nghe xong lời nàng xin lỗi, lại càng bối rối không biết làm như thế nào, một lúc sau mới lắc đầu nhỏ giọng nói:"Ngươi không có lỗi gì với ta nên không cần phải xin lỗi".
Nhìn thấy hắn vẫn nguyện ý ở lại nói chuyện với mình, Chương Vân nhẹ nhõm rất nhiều, khóe miệng khẽ giãn ra, thấp giọng nói: "Không cần biết ai đúng ai sai, mọi chuyện đều đã đi qua, ta chỉ muốn hai nhà chúng ta đừng để có khúc mắc trong lòng với nhau".
Thời gian từ đó đến nay, người trong hai nhà không ra mặt biểu lộ gì, hôm nay Chương Vân đột nhiên có hành động này, Phong Tử cảm thấy an tâm phần nào, nhưng cũng không tránh khỏi có chút kỳ lạ, nghe xong lời nàng nói liền gật đầu, đem ánh mắt tò mò nhìn qua.
Chương Vân thấy đã nói rõ chuyện của mình rồi, và cũng đã đến lúc nói ra mục đích ngày hôm nay,"Hôm nay ta tới tìm ngươi, không riêng gì đem chuyện khúc mắc của hai gia đình cởi bỏ, mà ta còn có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ ".
Lời này vừa nói ra, Phong Tử càng thêm thấy kỳ lạ,"Chuyện gì vậy?".
Chương Vân lúc này đem sự tình nói rõ một năm một mười cho Phong Tử nghe, nàng cảm thấy sẽ rất hữu ích hơn khi nói rõ mọi chuyện.
"Trình Tử thích Hoa nhi nhà chúng ta? Chuyện này là thật sao?". Phong Tử hiển nhiên không ngờ tới nên sau khi biết rất kinh ngạc.
"Ừm, trong lòng đại ca của ta luôn luôn nhớ thương muội muội của ngươi, vì thế, nếu có thể, ta mong ngươi thể hiện thái độ ở trước mặt cha nương mình, đem chuyện khúc mắc của hai gia đình buông bỏ xuống, để giúp cho đại ca của ta cùng muội muội của ngươi có một lần cơ hội, cho dù chuyện của hai người không thành đi chăng nữa thì ít nhất hai nhà chúng ta cũng có thể khôi phục lại như xưa, không cần trở nên xa cách nhau". Chương Vân đem hết ý tứ trong lòng mình nói ra.
Nói xong một chuyện lớn như vậy, Chương Vân liền im miệng, bình tĩnh chờ hắn trả lời, nhưng mà nhất thời Phong Tử không tiêu hoá được, nên cúi đầu xuống suy nghĩ trong lòng, cho nên lúc này cả hai người đều im lặng.
Chương Vân cũng không có thúc giục, mà chỉ yên lặng chờ đợi cho hắn suy nghĩ rõ ràng, dù sao chuyện này cũng xảy ra đột ngột nên phải cho hắn thời gian tiêu hoá suy nghĩ.
Hai người cứ đứng lặng lẽ như vậy, rơi vào mắt của Thường Mãn cách đó không xa cũng rất sốt ruột, hắn một lòng mong chờ hai người họ sẽ nhanh kết thúc cuộc trò chuyện đi, nhưng bây giờ thấy không có ai mở miệng nói chuyện, mà lại không giống như bộ dạng nói xong, làm hại hắn sốt ruột cứ đi qua đi lại, bất giác đã đi gần về phía bọn họ.
Thời gian trôi qua một chút, rốt cuộc Phong Tử cũng ngẩng đầu lên, giống như đã quyết định sắp xếp mọi chuyện, gật đầu với Chương Vân:"Ta lớn lên cùng với Trình Tử, biết hắn là một người đáng tin cậy, Hoa nhi có thể gả cho Chương Trình ta cũng rất yên tâm, sau khi trở về ta sẽ nói rõ chuyện với cha nương".
Sau khi nghe câu trả lời của hắn, cuối cùng tim của Chương Vân đã hạ xuống, nàng phần nào đã nắm chắc chắn về gia đình của mình, giờ chỉ cần gỡ bỏ được khúc mặc ở nhà Lí gia nữa là cửa hôn sự này sẽ có cơ hội, hiện giờ việc nàng có thể làm đã làm, còn về sau đó có thành công hay không thì phải phụ thuộc vào vận khí của Chương Trình..
"Ta thay mặt đại ca, cám ơn ngươi rất nhiều". Chương Vân tươi cười thoải mái, nhìn hắn hơi gật đầu cảm ơn.
Nhìn nụ cười của Chương Vân, Phong Tử trong lòng có chút chua xót, nhưng lại thoải mái hơn nhiều, khúc mắc bấy lâu nay trong lòng rốt cuộc cũng được gỡ ra, khóe miệng cũng không tự giác mà nở nụ cười mỉm. .
Hình ảnh này lại làm cho Thường Mãn cảm thấy rất chói mắt, vừa nhìn thấy chân hắn liền cảm thấy nặng nề hơn một chút, đi thẳng về phía bọn họ.
Bước chân của Thường Mãn giẫm lên bãi đá, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, lập tức truyền vào trong tai của Chương Vân và Phong Tử. Phong Tử quay đầu lại nhìn, thì thấy vẻ mặt không vui của Thường Mãn, cùng với biểu cảm vừa rồi của Chương Vân, trong lòng hắn chợt sáng tỏ, quay đầu cười nhạt, nói: "Ngươi vì Mãn tử mà từ chối ta sao? "
Chương Vân ngẩn người, chờ phản ứng lại thì đã không kịp trả lời, Thường Mãn sải bước đến, nắm chặt tay nàng, bỏ lại một câu,"Chuyện đã nói xong rồi, chúng ta đi trước". Rồi trực tiếp kéo nàng đi trở về.
Sau khi bị Thường Mãn lôi kéo đi vài bước, Chương Vân mới quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Hết thảy mọi chuyện xin nhờ ngươi." Sau khi nhìn thấy Phong Tử gật đầu, nàng mới yên tâm bước đi cùng Thường Mãn .
Chờ đến khi hai người bước đi trên con đường nhỏ về nhà, Chương Vân đột nhiên dừng lại, dùng sức hất tay hắn ra, mặt nghiêm nghị nói:"Ngươi sao có thể như vậy, thật là kiêu ngạo quá đáng ". Trước mặt Phong Tử, nàng không muốn làm mất mặt mũi của Thường Mãn, nhưng đến chỗ không có người, nàng phải chấn chỉnh lại hắn, nếu không thì sau này nàng sẽ bị kiểm soát không còn được tự do.
Nhìn thấy khuôn mặt đen kịt cùng bộ dạng tức giận của Chương Vân, Thường Mãn vừa rồi đang còn khí thế, lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, thấp giọng nói:"Ta xin lỗi, nàng đừng tức giận nhé". Vừa nói chuyện, vừa lấy tay ra ôm lấy nàng.
Nhưng mà Chương Vân đẩy ra, không cho hắn ôm, xoay người quay lưng về phía hắn, lúc này thì Thường Mãn rất lo lắng, cả người nhào tới, miệng liên tục cầu xin, năm nỉ.
"Xin lỗi mà, nhìn thấy nàng cười với Phong Từ, trong đầu ta liền bốc hoả, chứ ta không cố ý làm vậy đâu".
"Nàng tha thứ cho ta được không, lần sau ta sẽ không tái phạm nữa".
"Vân nhi, ta thật sự không dám nữa, nàng đừng bơ ta mà".
Thường Mãn không ngừng nói nhiều lời nịnh bợ, cầu xin, Chương Vân nhìn bộ dạng đó của hắn, đã sớm không còn tức giận nữa, nhưng lại không thể để cho hắn thấy mình dễ dàng tha thứ như vậy được, nên luôn giả bộ không chịu để ý đến hắn, cuối cùng hắn hứa lần nữa không dám tái phạm nàng mới quay người lại, mang theo vẻ trách giận nói:"Là chính chàng nói đó, nếu còn lần sau cưỡng ép ta nữa thì ta sẽ không tha thứ cho đâu".
Nghe ra được ý tứ tha thứ trong lời nói của Chương Vân, Thường Mãn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại nhìn bộ dạng của nàng giống như tức giận, giống như làm nũng như thế, nào đâu có thể chịu được, một tay ôm lấy nàng, trên mặt tươi cười nói:"Thực sự là Vân nhi tốt của ta".
"Chàng điên rồi, phía trước là nhà của ta, còn không mau buông tay ra ". Chương Vân đột nhiên dùng hai tay đánh hắn, nhỏ giọng mắng, nhưng trong lòng đang nhảy vang tưng bừng, cùng với đó là khoé miệng tươi cười không che giấu được.
Cảm giác tuyệt vời khi được ôm người mình yêu trong lòng khiến cho Thường Mãn không muốn rời, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng buông tay, hắn không thể làm quá mức bình thường, kẻo cho người ngoài nhìn thấy lại bàn tán sau lưng.
Sau khi buông tay, Chương Vâm xoay người chạy nhanh như một con thỏ, thấy nàng đi rồi, Thường Mãn phải đè nén dục vọng trong lòng xuống, hai mắt dán chặt vào bóng lưng nhỏ bé của nàng, cho đến khi biến mất ở cổng sân mới thẫn thờ xoay người rời đi".
Sau khi nói xong chuyện với Phong Tử, Chương Vân liền chuẩn bị nói cho người trong nhà mình biết, cho nên bào ban đêm nàng kéo Chu thị đi vào phòng mình, đem suy nghĩ của đại ca cùng với lời nói với Phong Tử đều nói ra hết.
Đối với chuyện này, cũng làm cho Chu thị kinh ngạc ngoài ý muốn, mãi tới khi Chương Vân nói xong, nàng mới phản ứng lại,"Thì ra trong lòng Trình Tử cất giấu suy nghĩ này, ta làm nương nhưng không biết được, may mắn mà hắn còn có người muội muội như con quan tâm để ý đến, bằng không thì cứ mơ hồ thành thân thì sẽ làm hại cả đời hắn sống không được vui"..
"Nương, nương đừng nói như vậy, tất cả là do con mà nên, nếu không thì đại ca cũng cưới được người con gái mà mình thích rồi, thật may là giờ vẫn chưa muộn, con đã tự ý đi tìm Phong Tử nói chuyện, nương, người sẽ không trách con chứ". Chương Vân nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Chu thị, nhất thời cảm thấy không ổn nên vội vàng vươn tay ôm lấy Chu thị làm nũng an ủi.
Nhìn thấy con gái sốt sắng muốn an ủi mình, Chu thị cười dịu dàng nói:"Nha đầu ngốc, con đây là đang suy nghĩ vì Trình Tử, ta làn sao có thể trách con được, nương nhất định sẽ cố gắng hoàn thành mong muốn của Trình Tử, cũng không làm uổng phí công tâm ý của con đâu". Có lời nói này của Chu thị, Chương Ván rốt cuộc cũng cản thấy an tâm nhẹ nhõm.
Trong mấy ngày kế tiếp, ba cha con ông cháu Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn, Chương Trình đều bận rộn chuyện mua đất, còn Chu thị tập trung lo chuyện hôn nhân của Chương Trình, đợi đến tháng hai, cuối cùng cũng có tin vui truyền đến, nhà Lí gia đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Chương cho Chương Trình.
Chương Vân khi biết tin vui này, nhất thời vui mừng khôn xiết, lập tức chạy tới trước mặt chúc mừng Chương Trình, điều này làm cho hắn một chàng trai phải đỏ mặt tía tai, nhưng Chương Vân vẫn có thể nhìn ra trong nội tâm của hắn phát ra niềm vui mừng, hạnh phúc.
Đang lúc cả nhà họ Chương đang chìm đắm trong không khí vui mừng, thù cũng có một sự kiện vui mừng khác truyền đến.
Ngày thứ hai sau khi nhà Lí gia đồng ý cầu hôn, nhà Thường gia cũng long trọng đến cửa thăm nhà, thậm chí còn manh theo cả bà mai mối, chính thức đến cầu hôn nhà Chương gia.
Chương Vân hiểu được rằng Thương Mãn luôn luôn sốt ruột, muốn nhanh chóng cưới nàng vào cửa, nhưng không ngờ hắn lại hành động nhanh như vậy, việc hôn nhân đại ca vừa định xuống, hắn liền tới nhà cầu hôn, trong khi nàng chưa chuẩn bị tâm lý thì đã thấy bà mối đến nhà, thực sự ngơ ngác như con nai tơ va chạm hoảng loạn thật sự.
Cô nương trong nhà không thể can dự vào chuyện cầu hôn, cho nên Chương Vân đành phải trốn ở trong phòng riêng, trong lòng vừa lo lắng vừa ngọt ngào chờ đợi.
Kết quả tất nhiên là trong dự đoán mong đợi, nhà họ Chương đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Thường, người hai nhà chính thức xác nhận mối quan hệ thông gia.
Sau khi biết được chuyện từ trong miệng của Chu thị, đêm đó Chương Vân trằn trọc không ngủ ngủ được, một đêm nằm miên man suy nghĩ, trong lòng không biết nói rõ nên lời là cái tư vị gì, như vị ngọt ngào nồng nàn xen lẫn cảm giác trống vắng, nghĩ nhớ tới người trong nhà là cảm thấy rất luyến tiếc.
Loại tâm trạng phức tạp này duy trì trong mấy ngày, cho đến khi bắt đầu việc khai khẩn ruộng lúa, thay vào đó là sự bận rộn lu bu mới từ từ bình phục trở lại.
Bây giờ, Thường Mãn nghiễm nhiên lấy tư cách con rể xuất hiện, cùng nhau giúp đỡ gia đình Chương gia khai khẩn ruộng lúa, làm cho Chương Vân mỗi khi thấy hắn vừa vui lại vừa khó xử. Hơn nữa còn bị Thường Quyên, Thường Trụ trêu chọc, nên càng thêm xấu hổ.
Ruộng nước còn chưa khai khẩn cải tạo xong, thì dưới ruộng đất khác lại bận rộn, cả hai đầu đều vội vàng lu bu như vậy, nên chuyện ngày thành thân đã bị trì hoãn xuống.
Chương Vân cũng không vội, nghĩ một năm chỉ có cuối tháng bảy và tháng tám là sẽ nhàn nhã hơn một một chút, lúc này đã xác định đại ca sẽ thành thân vào tháng bảy, cho nên trong nhà tập trung chuẩn bị hôn sự cho đại ca, còn nàng thì chắc không thể lo được một lúc, vì thế xác định ngày thành thân của nàng tầm đến sang năm, từ đó nàng có thể tận hưởng cuộc sống độc thân thêm một năm nữa.
Chương Vân âm thầm đem suy nghĩ này tiết lộ ra cho Thường Mãn biết, đột nhiên làm hắn thêm sốt ruột, hôm đó liền lôi kéo cha nương đi tính ngày, nói là càng sớm càng tốt, kết quả là không tới ba ngày, hai nhà liền đem ngày thành hôn định xuống, Thường Mãn liền đề nghị hạ xuống nữa, cho nên bọn họ quyết định ngày thàng thân là ngày hai mươi tháng bảy, cùng một ngày với Chương Trình.
Sau khi định ngày xong, cả trái tim luôn treo lơ lửng của Thường Mãn mới an tâm rơi xuống, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, phấn khởi chờ ngày thành thân đến.
Ngày hôm sau, Lí chính mang theo người đến để đi đo đất giao cho nhà Chương gia, còn về giấy khế đất cũng phải chạy đi thêm vài lần nữa, những chuyện linh tinh lặt vặt này muốn xong phải mất mấy ngày, đến lúc đó nhà Chương gia mới chân chính sở hữu ba mẫu đất này.
Chương Vân tranh thủ chưa khai khẩn đất ruộng nước, việc trọng nhà cũng không thật sự bận rộn, nên đem chuyện của đại ca trước tiên giải quyết cho xong, vì vậy đến buổi trưa liền đi ra ngoài, đi ra bờ sông Thanh Lĩnh gặp Thường Mãn, ngày hôm qua hai người bọn họ đã hẹn trước cùng nhau đi tìm Phong Tử.
Từ sau khi từ chối cửa hôn sự, Chương Vân rất ít gặp Phong Tử, trong ngày thường phần lớn đều tránh chạm mặt nhau, bây giờ lại đi tìm hắn nên có chút ngại ngùng, cũng sợ Phong Tử sẽ cảm thấy đường đột, vì thế liền bảo Thường Mãn gọi hắn ra, còn bản thân nàng thì đợi bên bờ sông Thanh Lĩnh.
Phong Tử và Thường Mãn trước đây quan hệ khá tốt, nên khi Thường Mãn hẹn hắn ra, hắn cũng không nghĩ gì trực trực tiếp đi theo, nhưng chờ đến bờ sông Thanh Lĩnh nhìn thấy Chương Vân mới cảm thấy ngạc nhiên, ngoài ý muốn.
Từ xa đã nhìn thấy Thường Mãn dẫn theo Phong Tử đi lại, Chương Vân liền cất bước tới, Phong Tử nhìn thấy nàng liền dừng lại.
"Có thể để ta một mình nói chuyện với Phong Tử được không". Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của Phong Tử, Chương Vân liền quay đầu nói nhỏ với Thường Mãn.
Cho dù trong lòng Thường Mãn có một ngàn vạn lần không muốn, cũng không thể không đồng ý với Chương Vân, hắn chỉ có thể tức giận gật đầu rồi xoay người bước sang một bên, nhưng cũng không đi xa, chính là lùi lại một đoạn khoảng cách đứng nhìn rõ hai người.
Chương Vân biết hắn lo lắng nên cũng không quá để ý đến hành động của hắn, mà chỉ ngước mắt nhìn Phong Tử đang im lặng không lên tiếng, trầm ngâm một chút rồi mới mở miệng:"Hôm nay hẹn ngươi ra ngoài có chút đột ngột, trước đó có điều gì khiến ngươi không vừa lòng, ta tại đây nói một tiếng xin lỗi, hy họng ngươi đừng để trong lòng".
Phong Tử tính tình khá ngại ngùng nhút nhát, lúc này đối mặt với Chương Vân, nghe xong lời nàng xin lỗi, lại càng bối rối không biết làm như thế nào, một lúc sau mới lắc đầu nhỏ giọng nói:"Ngươi không có lỗi gì với ta nên không cần phải xin lỗi".
Nhìn thấy hắn vẫn nguyện ý ở lại nói chuyện với mình, Chương Vân nhẹ nhõm rất nhiều, khóe miệng khẽ giãn ra, thấp giọng nói: "Không cần biết ai đúng ai sai, mọi chuyện đều đã đi qua, ta chỉ muốn hai nhà chúng ta đừng để có khúc mắc trong lòng với nhau".
Thời gian từ đó đến nay, người trong hai nhà không ra mặt biểu lộ gì, hôm nay Chương Vân đột nhiên có hành động này, Phong Tử cảm thấy an tâm phần nào, nhưng cũng không tránh khỏi có chút kỳ lạ, nghe xong lời nàng nói liền gật đầu, đem ánh mắt tò mò nhìn qua.
Chương Vân thấy đã nói rõ chuyện của mình rồi, và cũng đã đến lúc nói ra mục đích ngày hôm nay,"Hôm nay ta tới tìm ngươi, không riêng gì đem chuyện khúc mắc của hai gia đình cởi bỏ, mà ta còn có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ ".
Lời này vừa nói ra, Phong Tử càng thêm thấy kỳ lạ,"Chuyện gì vậy?".
Chương Vân lúc này đem sự tình nói rõ một năm một mười cho Phong Tử nghe, nàng cảm thấy sẽ rất hữu ích hơn khi nói rõ mọi chuyện.
"Trình Tử thích Hoa nhi nhà chúng ta? Chuyện này là thật sao?". Phong Tử hiển nhiên không ngờ tới nên sau khi biết rất kinh ngạc.
"Ừm, trong lòng đại ca của ta luôn luôn nhớ thương muội muội của ngươi, vì thế, nếu có thể, ta mong ngươi thể hiện thái độ ở trước mặt cha nương mình, đem chuyện khúc mắc của hai gia đình buông bỏ xuống, để giúp cho đại ca của ta cùng muội muội của ngươi có một lần cơ hội, cho dù chuyện của hai người không thành đi chăng nữa thì ít nhất hai nhà chúng ta cũng có thể khôi phục lại như xưa, không cần trở nên xa cách nhau". Chương Vân đem hết ý tứ trong lòng mình nói ra.
Nói xong một chuyện lớn như vậy, Chương Vân liền im miệng, bình tĩnh chờ hắn trả lời, nhưng mà nhất thời Phong Tử không tiêu hoá được, nên cúi đầu xuống suy nghĩ trong lòng, cho nên lúc này cả hai người đều im lặng.
Chương Vân cũng không có thúc giục, mà chỉ yên lặng chờ đợi cho hắn suy nghĩ rõ ràng, dù sao chuyện này cũng xảy ra đột ngột nên phải cho hắn thời gian tiêu hoá suy nghĩ.
Hai người cứ đứng lặng lẽ như vậy, rơi vào mắt của Thường Mãn cách đó không xa cũng rất sốt ruột, hắn một lòng mong chờ hai người họ sẽ nhanh kết thúc cuộc trò chuyện đi, nhưng bây giờ thấy không có ai mở miệng nói chuyện, mà lại không giống như bộ dạng nói xong, làm hại hắn sốt ruột cứ đi qua đi lại, bất giác đã đi gần về phía bọn họ.
Thời gian trôi qua một chút, rốt cuộc Phong Tử cũng ngẩng đầu lên, giống như đã quyết định sắp xếp mọi chuyện, gật đầu với Chương Vân:"Ta lớn lên cùng với Trình Tử, biết hắn là một người đáng tin cậy, Hoa nhi có thể gả cho Chương Trình ta cũng rất yên tâm, sau khi trở về ta sẽ nói rõ chuyện với cha nương".
Sau khi nghe câu trả lời của hắn, cuối cùng tim của Chương Vân đã hạ xuống, nàng phần nào đã nắm chắc chắn về gia đình của mình, giờ chỉ cần gỡ bỏ được khúc mặc ở nhà Lí gia nữa là cửa hôn sự này sẽ có cơ hội, hiện giờ việc nàng có thể làm đã làm, còn về sau đó có thành công hay không thì phải phụ thuộc vào vận khí của Chương Trình..
"Ta thay mặt đại ca, cám ơn ngươi rất nhiều". Chương Vân tươi cười thoải mái, nhìn hắn hơi gật đầu cảm ơn.
Nhìn nụ cười của Chương Vân, Phong Tử trong lòng có chút chua xót, nhưng lại thoải mái hơn nhiều, khúc mắc bấy lâu nay trong lòng rốt cuộc cũng được gỡ ra, khóe miệng cũng không tự giác mà nở nụ cười mỉm. .
Hình ảnh này lại làm cho Thường Mãn cảm thấy rất chói mắt, vừa nhìn thấy chân hắn liền cảm thấy nặng nề hơn một chút, đi thẳng về phía bọn họ.
Bước chân của Thường Mãn giẫm lên bãi đá, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, lập tức truyền vào trong tai của Chương Vân và Phong Tử. Phong Tử quay đầu lại nhìn, thì thấy vẻ mặt không vui của Thường Mãn, cùng với biểu cảm vừa rồi của Chương Vân, trong lòng hắn chợt sáng tỏ, quay đầu cười nhạt, nói: "Ngươi vì Mãn tử mà từ chối ta sao? "
Chương Vân ngẩn người, chờ phản ứng lại thì đã không kịp trả lời, Thường Mãn sải bước đến, nắm chặt tay nàng, bỏ lại một câu,"Chuyện đã nói xong rồi, chúng ta đi trước". Rồi trực tiếp kéo nàng đi trở về.
Sau khi bị Thường Mãn lôi kéo đi vài bước, Chương Vân mới quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Hết thảy mọi chuyện xin nhờ ngươi." Sau khi nhìn thấy Phong Tử gật đầu, nàng mới yên tâm bước đi cùng Thường Mãn .
Chờ đến khi hai người bước đi trên con đường nhỏ về nhà, Chương Vân đột nhiên dừng lại, dùng sức hất tay hắn ra, mặt nghiêm nghị nói:"Ngươi sao có thể như vậy, thật là kiêu ngạo quá đáng ". Trước mặt Phong Tử, nàng không muốn làm mất mặt mũi của Thường Mãn, nhưng đến chỗ không có người, nàng phải chấn chỉnh lại hắn, nếu không thì sau này nàng sẽ bị kiểm soát không còn được tự do.
Nhìn thấy khuôn mặt đen kịt cùng bộ dạng tức giận của Chương Vân, Thường Mãn vừa rồi đang còn khí thế, lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, thấp giọng nói:"Ta xin lỗi, nàng đừng tức giận nhé". Vừa nói chuyện, vừa lấy tay ra ôm lấy nàng.
Nhưng mà Chương Vân đẩy ra, không cho hắn ôm, xoay người quay lưng về phía hắn, lúc này thì Thường Mãn rất lo lắng, cả người nhào tới, miệng liên tục cầu xin, năm nỉ.
"Xin lỗi mà, nhìn thấy nàng cười với Phong Từ, trong đầu ta liền bốc hoả, chứ ta không cố ý làm vậy đâu".
"Nàng tha thứ cho ta được không, lần sau ta sẽ không tái phạm nữa".
"Vân nhi, ta thật sự không dám nữa, nàng đừng bơ ta mà".
Thường Mãn không ngừng nói nhiều lời nịnh bợ, cầu xin, Chương Vân nhìn bộ dạng đó của hắn, đã sớm không còn tức giận nữa, nhưng lại không thể để cho hắn thấy mình dễ dàng tha thứ như vậy được, nên luôn giả bộ không chịu để ý đến hắn, cuối cùng hắn hứa lần nữa không dám tái phạm nàng mới quay người lại, mang theo vẻ trách giận nói:"Là chính chàng nói đó, nếu còn lần sau cưỡng ép ta nữa thì ta sẽ không tha thứ cho đâu".
Nghe ra được ý tứ tha thứ trong lời nói của Chương Vân, Thường Mãn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại nhìn bộ dạng của nàng giống như tức giận, giống như làm nũng như thế, nào đâu có thể chịu được, một tay ôm lấy nàng, trên mặt tươi cười nói:"Thực sự là Vân nhi tốt của ta".
"Chàng điên rồi, phía trước là nhà của ta, còn không mau buông tay ra ". Chương Vân đột nhiên dùng hai tay đánh hắn, nhỏ giọng mắng, nhưng trong lòng đang nhảy vang tưng bừng, cùng với đó là khoé miệng tươi cười không che giấu được.
Cảm giác tuyệt vời khi được ôm người mình yêu trong lòng khiến cho Thường Mãn không muốn rời, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng buông tay, hắn không thể làm quá mức bình thường, kẻo cho người ngoài nhìn thấy lại bàn tán sau lưng.
Sau khi buông tay, Chương Vâm xoay người chạy nhanh như một con thỏ, thấy nàng đi rồi, Thường Mãn phải đè nén dục vọng trong lòng xuống, hai mắt dán chặt vào bóng lưng nhỏ bé của nàng, cho đến khi biến mất ở cổng sân mới thẫn thờ xoay người rời đi".
Sau khi nói xong chuyện với Phong Tử, Chương Vân liền chuẩn bị nói cho người trong nhà mình biết, cho nên bào ban đêm nàng kéo Chu thị đi vào phòng mình, đem suy nghĩ của đại ca cùng với lời nói với Phong Tử đều nói ra hết.
Đối với chuyện này, cũng làm cho Chu thị kinh ngạc ngoài ý muốn, mãi tới khi Chương Vân nói xong, nàng mới phản ứng lại,"Thì ra trong lòng Trình Tử cất giấu suy nghĩ này, ta làm nương nhưng không biết được, may mắn mà hắn còn có người muội muội như con quan tâm để ý đến, bằng không thì cứ mơ hồ thành thân thì sẽ làm hại cả đời hắn sống không được vui"..
"Nương, nương đừng nói như vậy, tất cả là do con mà nên, nếu không thì đại ca cũng cưới được người con gái mà mình thích rồi, thật may là giờ vẫn chưa muộn, con đã tự ý đi tìm Phong Tử nói chuyện, nương, người sẽ không trách con chứ". Chương Vân nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Chu thị, nhất thời cảm thấy không ổn nên vội vàng vươn tay ôm lấy Chu thị làm nũng an ủi.
Nhìn thấy con gái sốt sắng muốn an ủi mình, Chu thị cười dịu dàng nói:"Nha đầu ngốc, con đây là đang suy nghĩ vì Trình Tử, ta làn sao có thể trách con được, nương nhất định sẽ cố gắng hoàn thành mong muốn của Trình Tử, cũng không làm uổng phí công tâm ý của con đâu". Có lời nói này của Chu thị, Chương Ván rốt cuộc cũng cản thấy an tâm nhẹ nhõm.
Trong mấy ngày kế tiếp, ba cha con ông cháu Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn, Chương Trình đều bận rộn chuyện mua đất, còn Chu thị tập trung lo chuyện hôn nhân của Chương Trình, đợi đến tháng hai, cuối cùng cũng có tin vui truyền đến, nhà Lí gia đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Chương cho Chương Trình.
Chương Vân khi biết tin vui này, nhất thời vui mừng khôn xiết, lập tức chạy tới trước mặt chúc mừng Chương Trình, điều này làm cho hắn một chàng trai phải đỏ mặt tía tai, nhưng Chương Vân vẫn có thể nhìn ra trong nội tâm của hắn phát ra niềm vui mừng, hạnh phúc.
Đang lúc cả nhà họ Chương đang chìm đắm trong không khí vui mừng, thù cũng có một sự kiện vui mừng khác truyền đến.
Ngày thứ hai sau khi nhà Lí gia đồng ý cầu hôn, nhà Thường gia cũng long trọng đến cửa thăm nhà, thậm chí còn manh theo cả bà mai mối, chính thức đến cầu hôn nhà Chương gia.
Chương Vân hiểu được rằng Thương Mãn luôn luôn sốt ruột, muốn nhanh chóng cưới nàng vào cửa, nhưng không ngờ hắn lại hành động nhanh như vậy, việc hôn nhân đại ca vừa định xuống, hắn liền tới nhà cầu hôn, trong khi nàng chưa chuẩn bị tâm lý thì đã thấy bà mối đến nhà, thực sự ngơ ngác như con nai tơ va chạm hoảng loạn thật sự.
Cô nương trong nhà không thể can dự vào chuyện cầu hôn, cho nên Chương Vân đành phải trốn ở trong phòng riêng, trong lòng vừa lo lắng vừa ngọt ngào chờ đợi.
Kết quả tất nhiên là trong dự đoán mong đợi, nhà họ Chương đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Thường, người hai nhà chính thức xác nhận mối quan hệ thông gia.
Sau khi biết được chuyện từ trong miệng của Chu thị, đêm đó Chương Vân trằn trọc không ngủ ngủ được, một đêm nằm miên man suy nghĩ, trong lòng không biết nói rõ nên lời là cái tư vị gì, như vị ngọt ngào nồng nàn xen lẫn cảm giác trống vắng, nghĩ nhớ tới người trong nhà là cảm thấy rất luyến tiếc.
Loại tâm trạng phức tạp này duy trì trong mấy ngày, cho đến khi bắt đầu việc khai khẩn ruộng lúa, thay vào đó là sự bận rộn lu bu mới từ từ bình phục trở lại.
Bây giờ, Thường Mãn nghiễm nhiên lấy tư cách con rể xuất hiện, cùng nhau giúp đỡ gia đình Chương gia khai khẩn ruộng lúa, làm cho Chương Vân mỗi khi thấy hắn vừa vui lại vừa khó xử. Hơn nữa còn bị Thường Quyên, Thường Trụ trêu chọc, nên càng thêm xấu hổ.
Ruộng nước còn chưa khai khẩn cải tạo xong, thì dưới ruộng đất khác lại bận rộn, cả hai đầu đều vội vàng lu bu như vậy, nên chuyện ngày thành thân đã bị trì hoãn xuống.
Chương Vân cũng không vội, nghĩ một năm chỉ có cuối tháng bảy và tháng tám là sẽ nhàn nhã hơn một một chút, lúc này đã xác định đại ca sẽ thành thân vào tháng bảy, cho nên trong nhà tập trung chuẩn bị hôn sự cho đại ca, còn nàng thì chắc không thể lo được một lúc, vì thế xác định ngày thành thân của nàng tầm đến sang năm, từ đó nàng có thể tận hưởng cuộc sống độc thân thêm một năm nữa.
Chương Vân âm thầm đem suy nghĩ này tiết lộ ra cho Thường Mãn biết, đột nhiên làm hắn thêm sốt ruột, hôm đó liền lôi kéo cha nương đi tính ngày, nói là càng sớm càng tốt, kết quả là không tới ba ngày, hai nhà liền đem ngày thành hôn định xuống, Thường Mãn liền đề nghị hạ xuống nữa, cho nên bọn họ quyết định ngày thàng thân là ngày hai mươi tháng bảy, cùng một ngày với Chương Trình.
Sau khi định ngày xong, cả trái tim luôn treo lơ lửng của Thường Mãn mới an tâm rơi xuống, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, phấn khởi chờ ngày thành thân đến.
Tác giả :
Thập Bát Kinh