Vương Giả Thời Khắc
Chương 3: Chiến đội Lãng Thất
Dịch giả: Hoangforever
Đại học Đông Giang rất coi trọng màu xanh. Trong sân trường đủ loại cây cối làm cho người khác không biết gọi tên bọn chúng như thế nào nữa. Cả sân trường được bao phủ dưới bóng cây xanh tươi tốt um tùm. Nơi duy nhất có thể nhìn thấy được sinh viên, có lẽ chắc chỉ có bãi tập rộng rãi trông trải mà thôi.
Hà Ngộ đi tới bãi tập ở phía tây siêu thị sinh viên. Hắn mua một chai nước có ga. Rồi sau đó ngồi trên băng ghế dài từ từ uống nước. Hôm nay mới chỉ là ngày thông báo ngày khai giảng. Thế nhưng trên bãi tập lúc này đã có sinh viên đá bóng. Nhưng mà học sinh ở bãi tập này nếu như so sánh với ở dưới bóng cây kia thì lại càng thêm ồn ào, ầm ĩ hơn.
Từng cái bàn học lần lượt được xếp thành một hàng ở hai bên con đường này. Các trưởng xã đoàn (hội) trong trường đại học Đông Giang đang ở nơi này nhanh chóng trải chiếu, băng rôn, mở ra thế trận chiêu nạp tân sinh viên mới vào trường vào xã đoàn của mình. Nào là một cái băng rôn hoành tráng sặc sỡ được treo trên cành cây sau cái bàn. Nào là đánh trống, đánh chiêng chỉ vào bảng quảng cáo rất là rầm rộ. Nào là dùng loa phóng thanh không ngừng nói to lặp đi lặp lại giới thiệu về xã đoàn của mình. Lại còn có xã đoàn con cắt cửa người đưa tờ rơi cho từng người ở trong dòng người này nữa.
Chu Mạt ngồi một mình một bàn ở phía sau. Hắn nhìn các xã đoàn bận rộn như vậy không khỏi cảm thấy có chút hâm mộ. Hắn ở nơi đó cũng không có chiêu bài nổi bật gì. Thậm chí các xã đoàn khác có nhiều người nhưng riêng hắn thì chỉ có một. Sau một hồi, các tân sinh viên mới vào bị các xã đoàn có thanh thế lớn kia hấp dẫn đi hết. Lúc này có một số người mới để ý tới cái bàn mà hắn đang ngồi này. Chu Mạt không bỏ phí bất kỳ cơ hội nhỏ nào. Mỗi khi có người nhìn về phía hắn. Hắn liền nở ra một nụ cười, đứng dậy chào hỏi rất là nhiệt tình:
” Bạn học, có muốn gia nhập Chiến Đội Lãng Thất không?”
” Cái gì?”
Một người vô tình nhìn lướt qua về phía Chu Mạt thì đã bị Chu Mạt gọi lại. Sinh viên này ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn thậm chí còn không còn nghe thấy Chu Mạt nói gì với hắn nữa.
” Chiến Đội Lãng Thất, chơi Vinh Quang Vương Giả. Bạn có muốn chơi cùng không?”
Chu Mạt rất là kiên nhẫn nói.
” Vinh Quang Vương Giả? Vinh Quang Vương Giả xã đoàn không phải ở bên kia sao?”
Tên sinh viên này nghi ngờ nhìn về phía bên phải một cái. Quả thật hắn không có nhớ lầm. Hai nhân vật Hạng Vũ và Vu Cơ, một trái một phải đứng sừng sững trên poster lớn ở trong cái xã đoàn Vinh Quang Vương Giả ở bên kia.
” Đó là xã đoàn. Còn chúng ta chỉ là một chiến đội mà thôi. Nếu như gia nhập thì mọi người có thể đánh cùng nhau, cùng đua hạng. Nếu như tham gia còn có thể….”
” Cái này cũng có hiệu lực với người đã gia nhập xã đoàn Vinh Quang Vương Giả à?”
Tên sinh viên này trực tiếp cắt lời Chu Mạt.
” Chuyện này cũng không có xung đột gì. Chúng ta cũng chỉ là… cũng chỉ là… nói chính xác là một đội ngũ cố định.”
Chu Mạt nói.
” Đúng vậy! Vô cùng cố định. Cho tới bây giờ cũng chỉ có hai người ở trong chiến đội.”
Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lời nói của Chu Mạt. Một người đi tới tên sinh viên kia, vỗ lên vai hắn. Thần sắc vô cùng nghiêm chỉnh nói.
” Trương sư huynh.”
Tên sinh viên kia quay đầu lại thấy người này. Hắn liền nhận ra đây chính là sư huynh năm thứ ba vừa mới tiếp đãi hắn ở Vinh Quang Vương Giả xã đoàn ở bên kia. Hắn liền lên tiếng chào hỏi.
” Mới vừa rồi ta không có giới thiệu cho người biết sao? Nếu như người muốn gia nhập vào một chiến đội thì trong xã đoàn của chúng ta có rất nhiều chiến đội. Chúng ta có thể căn cứ vào vị trí người am hiểu, căn cứ vào vị tướng người thông tạo. Chúng ta có thể sắp xếp, đề cử một chiến đội phù hợp với người nhất.”
Trương Thừa Hạo nói.
” Ta biết. Nhưng vị sư huynh này….”
” Chiến đội bọn họ tổng cộng cũng chỉ có hai người mà thôi. Người gia nhập bọn họ làm gì? Tính đánh Trường Bình Công Thủ chiến sao”
Trương Thừa Hạo nói xong. Mấy tên đi cùng hắn sang bên này liền cười lăn lộn. Trường Bình Công Thủ chiến cho dù là game thủ Vinh Quang Vương Giả có thâm niên cũng đều có cảm giác xa lạ. Đây là một cách chơi 3 vs 3. Các game thủ bình thường chủ yếu là đánh xếp hạng hoặc đánh cặp. Nhưng cho dù là đánh cặp thì hầu hết map đều là Hạp Cốc Vương Giả. Map dành cho chế độ chơi pvp 5 vs 5. Đây là map dành riêng cho giải đấu KPL trên toàn thế giới. Cho nên loại map Trường Bình Công Thủ chiến có thể coi như là một cách chơi không chính thống. Những lời nói Trương Thừa Hạo tràn đầy sự chế nhạo, nhưng Chu Mạt cũng không thể làm gì được hắn. Bởi vì quả thật Trương Thừa Hạo nói đúng sự thật. Quả thật Chiến đội Lãng Thất của bọn họ cũng chỉ có hai người mà thôi.
” Trường Bình Công Thủ chiến thì sao? Người chơi được không?”
Một giọng nói của một bé gái đột nhiên chen vào. Mọi người nghe thấy giọng nói này liền quay lại nhìn. Chỉ thấy một cô nữ sinh xinh đẹp ngẩng đầu bước tới chỗ mọi người. Mọi người đứng vây xem nhìn thấy cô gái này, trong đôi mắt liền tỏa ra ánh sáng. Nhưng Trương Thừa Hạo và đồng bọn của hắn thì không có nửa điểm thưởng thức mỹ nữ này. Bộ dạng họ lúc này giống như gặp phải xui xẻo vậy. Nhưng mà rất nhanh hắn liền nặn ra một nụ cười, nói:
” Ta còn tưởng là ai. Thì ra là Cao Ca!”
Cái chữ ” Ca” này bị hắn cố tình kéo dài hơn một chút. Những người xung quanh không nhận ra cô gái này liền nhao nhao lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hơn nữa tên học sinh vừa mới bị Chu Mạt mời gọi kia nhìn thấy cô gái này liền lộ ra vẻ say mê.
” Trẻ con.”
Cô nàng Cao Ca đối với lời nói của Trương Thừa Hạo rất là khinh thường. Họ Cao của nàng danh tiếng lừng lẫy. Bởi vì hai âm tiết giống nhau nên bị vô tình hay cố ý mà gọi nhầm là ” Ca”. Cái loại đùa giỡn này nàng đã gặp phải không biết bao nhiêu lần từ nhỏ cho tới lớn rồi. Có bằng hữu khuyên nàng nên đổi tên đi. Nhưng nàng xem thường nói:
” Tên của ta đọc không có sai. Đó là do những tên kia không có phải phép dùng tên của ta để trêu chọc ta. Tại sao ta phải đổi nó chứ?”
Tên bằng hữu kia á khẩu, không cãi lại được. Dĩ nhiên nàng cũng không có đổi tên mình. Đối với những người vừa mở mồm đã đùa giỡn mình, quả thật nàng cũng không thèm để ý tới hắn.Nàng không có nhìn tên Trương Thừa Hạo kia lấy một cái. Hai mắt nàng chăm chú nhìn vào tên tân sinh viên mới được Chu Mạt chiêu dụ kia một lúc rồi nói:
” Cho dù là Trường Bình Công Thủ chiến, thì nó chơi cũng rất vui mà, có muốn chơi thủ một chút không?”
Hiển nhiên tên học sinh mới đang còn đắm chìm, kinh ngạc trước cái tên ” Cao ca ” của nàng. Cho nên hắn nhất thời chưa phục hồi tinh thần lại. Trương Thừa Hạo ở một bên thấy Cao Ca không thèm để ý gì tới mình. Nhất thời cảm thấy xấu hổ, tức giận. Hắn cướp lời nói:
” Người nói mà không biết xấu hổ sao? Trường Bình Công thủ Chiến? Có ai chơi giỏi map này không? Có ai từ Trường Bình Công Thủ chiến bước ra thành vương giả hay không?”
” Hay! Nói hay lắm! Người nói xong ta mới nhớ ra. Trường Bình Công Thủ chiến, người đã chơi nó chưa?”
Cao Ca nhìn về phía Trương Thừa Hạo hỏi một câu.
” Có map gì mà ta chưa chơi chứ?”
Trương Thừa Hạo không cam lòng mình ở vị trí yếu thế liền phản kích lại. Hắn vừa nói cứng xong liền cảm thấy có chút hối hận. Thế nhưng Cao Ca ở phía đối diện rất nhanh liền bắt lấy lời nói này. Nàng nói:
” Thế người có dám đánh với ta một trận không?”
” Đánh một trận? Chiến đội Thất Lãng các người còn không có đủ 3 người thế mà đòi đánh 1 trận?”
Trương Thừa Hạo có chút thiếu tự tin chê bai lại nàng.
” Chuyện này đơn giản. Người ở đây nhiều như vậy. Người có thể tùy tiện tìm cho chúng ta một người. Thắng người cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi. Chắc tầm mấy phút là cùng.”
Cao Ca nói.
” Tùy tiện tìm?”
Trương Thừa Hạo ngạc nhiên. Những sinh viên có hiểu biết về trò chơi này cũng ” Ồ” lên một cách ngạc nhiên. Vinh Quang Vương Giả tuy là trò chơi hot. Nhưng thế giới lớn như thế này. Thì người không tiếp xúc, không chơi trò chơi này vẫn chiếm một số lượng lớn. Còn chưa kể có trong trò chơi còn phân chia cấp bậc từ Đồng cho tới Vương giả. Trình độ của mỗi người cao thấp không đều nhau. Tùy tiện tìm người? Thì tỷ lệ tìm được một trợ thủ cản trở mình sẽ cao hơn rất nhiều tìm được một trợ thủ tốt. Những tên mới chỉ biết tới trò chơi, hay mới chỉ nắm giữ được những thứ căn bản. Thì chẳng khác nào hai đánh bốn vậy.
” Đúng vậy! Tùy tiện tìm. Bất luận là ai cũng được.”
Cao Ca lặp lại lời mình vừa nói một cách rõ ràng.
” Way……”
Lần này không phải là người bên cạnh, mà là đồng bọn của Cao Ca là Chu Mạt lên tiếng. Sau khi hắn phục hồi tinh thần lại liền kêu lên một tiếng với nàng. Vẻ mặt hắn lúc này nghi hoặc, khó hiểu, không hiểu vì sao nàng nói vậy. Cao Ca quay lại nhìn Chu Mạt. Ánh mắt nàng lúc này rất là quật cường, còn có thêm mấy phần bất đắc dĩ. Nhưng giọng nói của nàng lại dịu dàng, dễ nghe:
” Đánh ba tưởng rằng dễ hơn đánh 5 sao rất nhiều sao?”
Chu Mạt sững sờ. Hắn rốt cuộc hiểu được Cao Ca muốn làm gì rồi.
Cao Ca và hắn mới vào trường thì đã là thành viên của xã đoàn Vinh Quang Vương Giả rồi. Phần lớn người trong xã đoàn đều là con trai. Cho nên cô bé luôn được mọi người hoan nghênh. Huống hồ Cao Ca còn là một cô gái xinh đẹp như vậy nữa. Mọi người đối với nàng trong trò chơi mà nói cũng không có bất kỳ yêu cầu gì cả. Nhưng ai mà ngờ được, bọn họ còn chưa có yêu cầu gì đối với Cao Ca thì Cao Ca đã cảm thấy ghét bỏ, yêu cầu đối với bọn họ rồi.
Cao Ca đối với trò chơi này có tình yêu vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Đại đa số mọi người chơi trò chơi này cũng chỉ để giải trí cho vui. Nhưng đối với Cao Ca thì lại khác. Nó chính là hoài bão của nàng. Nàng đem nó thành lý tưởng của mình, thành mục tiêu, động lực phấn đấu của nàng. Cho nên nàng không chịu được thái độ chơi hờ hững của mọi người đối với trò chơi này.
Mà những người đồng đội của nàng cũng không chịu được yêu cầu hà khắc của nàng. Cuối cùng cơ hồ mọi người trong xã đoàn, không một ai muốn chơi cùng với Cao Ca nữa. Cao Ca cũng tính rút lui khỏi xã đoàn này, thành lập Chiến đội Thất Lãng cho riêng mình. Thế nhưng kết quả là hai năm trôi qua cũng chỉ có mình Chu Mạt là đồng đội tốt của nàng. Mỗi một học kỳ trôi qua muốn xây dựng lên một chiến đội có 5 thành viên để tham gia trò chơi cũng hết sức là khó khăn. Danh tiếng Cao Ca đã vượt ra khỏi trường rồi. Những game thủ trong trường đối với nàng mà nói tránh còn không kịp.
Mà trước mắt, nàng khởi xướng khiêu chiến Trương Thừa Hạo như thế này. Quả thật tình huống lúc này nàng cảm thấy rất là lúng túng, không biết xử lý chuyện này như thế nào. Bọn họ không có cách nào khiến cho mọi người gia nhập làm thành viên của bọn họ. Cho nên bọn họ chỉ còn cách đả động mọi người theo cách khác mà thôi.
Chẳng hạn như, Thực Lực! Mặc dù Trương Thừa Hạo tiếp xúc Vinh Quang Vương Giả so với nàng lâu hơn rất là nhiều. Nàng cũng mới chỉ chơi trò chơi này được có hai năm, khi nàng bước chân vào trường đại học Đông Giang mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Nhưng mà 2 năm qua, nàng lại yên ổn đứng trong hàng ngũ vương giả. Chiến tích của nàng trong nội bộ chiến đội Hoàng Triều trong trường đại học quả thật không tầm thường chút nào. Nếu như Cao Ca và Chu Mạt và một người tùy tiện có thể đánh thắng Trương Thừa Hạo và chiến đội Hoàng Triều của hắn. Đây quả thật không thể nghi ngờ chính là bằng chứng thép chứng minh thực lực của nàng. Cũng giống như vị tân sinh viên này, rất có thể sau chuyện này hắn sẽ nguyện ý gia nhập chiến đội Thất Lãng của nàng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận chuyện này. Chu Mạt cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Hắn rất nhanh đứng bên cạnh Cao Ca. Giống như kiểu hắn vẫn là một thành viên cốt cán của chiến đội Lãng Thất suốt hai năm qua vậy.
Ở bên này, Trương Thừa Hạo cũng quay đầu lại phân phó đồng bọn bên cạnh:
” Gọi Chu Mộc Đồng và Hứa Khai Hòa tới đây.”
Cao Ca đã nói tới mức độ này rồi. Bất kể thế nào Trương Thừa Hạo cũng chỉ có thể chấp nhận khiêu chiến mà thôi. Chu Mộc Đồng và Hứa Khai Hòa là hai thành viên chủ lực trong chiến đội Hoàng Triều. Bất kể như thế nào, đánh trận thì cũng phải đánh cho đàng hoàng. Cho nên Trương Thừa Hạo quyết định lấy ra đội hình mạnh nhất của mình để đối phó với chuyện này trước đã rồi tính sau. Về phần chiến đội Thất Lãng kia….
” Người chọn hay là ta chọn?”
Trương Thừa Hạo cố tình ra vẻ cao thượng. Lúc trước Cao Ca đã nói rằng để cho hắn tùy tiện tìm một người cho chiến đội Thất Lãng. Mà từ trước đến này lời nàng nói ra là không rút lại được. Cho nên không có chuyện nàng sẽ thay đổi lời nói.
” Người chọn đi.”
Quả nhiên Cao Ca nói đúng như hắn nghĩ.
Trương Thừa Hạo nhìn ngắm một chút. Hắn hận mình không đưa cho nàng một cành cây cho rồi. Mặc dù hắn kêu gọi hai người mạnh nhất trong chiến đội của mình tới đây. Nhưng trong lòng của hắn vẫn có chút lo lắng.
Cao Ca đối với hắn mà nói chính là một bóng ma trong lòng của hắn.
Hắn và Cao Ca đều là sinh viên năm 3. Mới vào trường cả hai đều là tân vương giả non nớt kinh nghiệm mà thôi. Sau khi gia nhập vào xã đoàn, hắn làm đối thủ của Cao Ca. Hắn bị Cao Ca điên cuồng giết khiến cho hắn bị đồng đội của mình điên cuồng chửi mắng. Khiến cho cấp bậc một viên Đồng xanh của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Hiện tại hắn cũng đã là cấp bậc Vương giả rồi. Nhưng đối với Cao Ca mà nói, mặc dù hắn oán niệm nàng, mặc dù ngoài miệng không phục nàng. Nhưng hắn vẫn thừa nhận thực lực của nàng đã vào hàng ngũ Thách Đấu rồi. Hơn nữa nàng còn có Chu Mạt rất mạnh ở bên cạnh, lại phối hợp với nàng rất tốt nữa. Đánh trận 3 vs 3. Quả thật Trương Thừa Hạo hắn không nắm chắc thắng nàng 100% được.
Cho nên tốt nhất là tìm cho nàng một thằng không biết đánh.
Trương Thừa Hạo tính toán trong lòng như vậy. Chẳng qua là hắn nhìn một lượt mọi người đang vây xem náo nhiệt xung quanh. Những người này đối với Vinh Quang Vương Giả mà nói cũng có chút quan tâm. Những người này đại khái cũng chỉ chơi cho vui mà thôi. Nói như vậy….
Trương Thừa Hạo quét một vòng. Rốt cuộc trong lòng hắn cũng đã có chủ ý, hắn nói:
” Phần lớn người bên này ai cũng biết chơi. Ta sợ cô nói ta gài người vào đội cô nằm vùng đi.”
Vừa nói ánh mắt của hắn liền quét một vòng về đám người bên ngoài. Hắn liền nhìn thấy một tên đang ngồi trên băng ghế dài uống nước. Hắn đối với sự náo nhiệt bên này không có một chút quan tâm nào. Cho nên Trương Thừa Hạo cảm thấy rất là vừa ý với tên này, liền chọn hắn.
Mọi người quay về phía phương hướng Trương Thừa Hạo đang chỉ. Cao Ca là người đầu tiên sửng sốt. Nhưng ngay sau đó nàng liền nở một nụ cười khả ái. Nàng giơ tay vỗ vỗ bả vai Trương Thừa Hạo rất là thân thiết:
” Rất có ánh mắt nhìn người!”
Đại học Đông Giang rất coi trọng màu xanh. Trong sân trường đủ loại cây cối làm cho người khác không biết gọi tên bọn chúng như thế nào nữa. Cả sân trường được bao phủ dưới bóng cây xanh tươi tốt um tùm. Nơi duy nhất có thể nhìn thấy được sinh viên, có lẽ chắc chỉ có bãi tập rộng rãi trông trải mà thôi.
Hà Ngộ đi tới bãi tập ở phía tây siêu thị sinh viên. Hắn mua một chai nước có ga. Rồi sau đó ngồi trên băng ghế dài từ từ uống nước. Hôm nay mới chỉ là ngày thông báo ngày khai giảng. Thế nhưng trên bãi tập lúc này đã có sinh viên đá bóng. Nhưng mà học sinh ở bãi tập này nếu như so sánh với ở dưới bóng cây kia thì lại càng thêm ồn ào, ầm ĩ hơn.
Từng cái bàn học lần lượt được xếp thành một hàng ở hai bên con đường này. Các trưởng xã đoàn (hội) trong trường đại học Đông Giang đang ở nơi này nhanh chóng trải chiếu, băng rôn, mở ra thế trận chiêu nạp tân sinh viên mới vào trường vào xã đoàn của mình. Nào là một cái băng rôn hoành tráng sặc sỡ được treo trên cành cây sau cái bàn. Nào là đánh trống, đánh chiêng chỉ vào bảng quảng cáo rất là rầm rộ. Nào là dùng loa phóng thanh không ngừng nói to lặp đi lặp lại giới thiệu về xã đoàn của mình. Lại còn có xã đoàn con cắt cửa người đưa tờ rơi cho từng người ở trong dòng người này nữa.
Chu Mạt ngồi một mình một bàn ở phía sau. Hắn nhìn các xã đoàn bận rộn như vậy không khỏi cảm thấy có chút hâm mộ. Hắn ở nơi đó cũng không có chiêu bài nổi bật gì. Thậm chí các xã đoàn khác có nhiều người nhưng riêng hắn thì chỉ có một. Sau một hồi, các tân sinh viên mới vào bị các xã đoàn có thanh thế lớn kia hấp dẫn đi hết. Lúc này có một số người mới để ý tới cái bàn mà hắn đang ngồi này. Chu Mạt không bỏ phí bất kỳ cơ hội nhỏ nào. Mỗi khi có người nhìn về phía hắn. Hắn liền nở ra một nụ cười, đứng dậy chào hỏi rất là nhiệt tình:
” Bạn học, có muốn gia nhập Chiến Đội Lãng Thất không?”
” Cái gì?”
Một người vô tình nhìn lướt qua về phía Chu Mạt thì đã bị Chu Mạt gọi lại. Sinh viên này ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn thậm chí còn không còn nghe thấy Chu Mạt nói gì với hắn nữa.
” Chiến Đội Lãng Thất, chơi Vinh Quang Vương Giả. Bạn có muốn chơi cùng không?”
Chu Mạt rất là kiên nhẫn nói.
” Vinh Quang Vương Giả? Vinh Quang Vương Giả xã đoàn không phải ở bên kia sao?”
Tên sinh viên này nghi ngờ nhìn về phía bên phải một cái. Quả thật hắn không có nhớ lầm. Hai nhân vật Hạng Vũ và Vu Cơ, một trái một phải đứng sừng sững trên poster lớn ở trong cái xã đoàn Vinh Quang Vương Giả ở bên kia.
” Đó là xã đoàn. Còn chúng ta chỉ là một chiến đội mà thôi. Nếu như gia nhập thì mọi người có thể đánh cùng nhau, cùng đua hạng. Nếu như tham gia còn có thể….”
” Cái này cũng có hiệu lực với người đã gia nhập xã đoàn Vinh Quang Vương Giả à?”
Tên sinh viên này trực tiếp cắt lời Chu Mạt.
” Chuyện này cũng không có xung đột gì. Chúng ta cũng chỉ là… cũng chỉ là… nói chính xác là một đội ngũ cố định.”
Chu Mạt nói.
” Đúng vậy! Vô cùng cố định. Cho tới bây giờ cũng chỉ có hai người ở trong chiến đội.”
Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lời nói của Chu Mạt. Một người đi tới tên sinh viên kia, vỗ lên vai hắn. Thần sắc vô cùng nghiêm chỉnh nói.
” Trương sư huynh.”
Tên sinh viên kia quay đầu lại thấy người này. Hắn liền nhận ra đây chính là sư huynh năm thứ ba vừa mới tiếp đãi hắn ở Vinh Quang Vương Giả xã đoàn ở bên kia. Hắn liền lên tiếng chào hỏi.
” Mới vừa rồi ta không có giới thiệu cho người biết sao? Nếu như người muốn gia nhập vào một chiến đội thì trong xã đoàn của chúng ta có rất nhiều chiến đội. Chúng ta có thể căn cứ vào vị trí người am hiểu, căn cứ vào vị tướng người thông tạo. Chúng ta có thể sắp xếp, đề cử một chiến đội phù hợp với người nhất.”
Trương Thừa Hạo nói.
” Ta biết. Nhưng vị sư huynh này….”
” Chiến đội bọn họ tổng cộng cũng chỉ có hai người mà thôi. Người gia nhập bọn họ làm gì? Tính đánh Trường Bình Công Thủ chiến sao”
Trương Thừa Hạo nói xong. Mấy tên đi cùng hắn sang bên này liền cười lăn lộn. Trường Bình Công Thủ chiến cho dù là game thủ Vinh Quang Vương Giả có thâm niên cũng đều có cảm giác xa lạ. Đây là một cách chơi 3 vs 3. Các game thủ bình thường chủ yếu là đánh xếp hạng hoặc đánh cặp. Nhưng cho dù là đánh cặp thì hầu hết map đều là Hạp Cốc Vương Giả. Map dành cho chế độ chơi pvp 5 vs 5. Đây là map dành riêng cho giải đấu KPL trên toàn thế giới. Cho nên loại map Trường Bình Công Thủ chiến có thể coi như là một cách chơi không chính thống. Những lời nói Trương Thừa Hạo tràn đầy sự chế nhạo, nhưng Chu Mạt cũng không thể làm gì được hắn. Bởi vì quả thật Trương Thừa Hạo nói đúng sự thật. Quả thật Chiến đội Lãng Thất của bọn họ cũng chỉ có hai người mà thôi.
” Trường Bình Công Thủ chiến thì sao? Người chơi được không?”
Một giọng nói của một bé gái đột nhiên chen vào. Mọi người nghe thấy giọng nói này liền quay lại nhìn. Chỉ thấy một cô nữ sinh xinh đẹp ngẩng đầu bước tới chỗ mọi người. Mọi người đứng vây xem nhìn thấy cô gái này, trong đôi mắt liền tỏa ra ánh sáng. Nhưng Trương Thừa Hạo và đồng bọn của hắn thì không có nửa điểm thưởng thức mỹ nữ này. Bộ dạng họ lúc này giống như gặp phải xui xẻo vậy. Nhưng mà rất nhanh hắn liền nặn ra một nụ cười, nói:
” Ta còn tưởng là ai. Thì ra là Cao Ca!”
Cái chữ ” Ca” này bị hắn cố tình kéo dài hơn một chút. Những người xung quanh không nhận ra cô gái này liền nhao nhao lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hơn nữa tên học sinh vừa mới bị Chu Mạt mời gọi kia nhìn thấy cô gái này liền lộ ra vẻ say mê.
” Trẻ con.”
Cô nàng Cao Ca đối với lời nói của Trương Thừa Hạo rất là khinh thường. Họ Cao của nàng danh tiếng lừng lẫy. Bởi vì hai âm tiết giống nhau nên bị vô tình hay cố ý mà gọi nhầm là ” Ca”. Cái loại đùa giỡn này nàng đã gặp phải không biết bao nhiêu lần từ nhỏ cho tới lớn rồi. Có bằng hữu khuyên nàng nên đổi tên đi. Nhưng nàng xem thường nói:
” Tên của ta đọc không có sai. Đó là do những tên kia không có phải phép dùng tên của ta để trêu chọc ta. Tại sao ta phải đổi nó chứ?”
Tên bằng hữu kia á khẩu, không cãi lại được. Dĩ nhiên nàng cũng không có đổi tên mình. Đối với những người vừa mở mồm đã đùa giỡn mình, quả thật nàng cũng không thèm để ý tới hắn.Nàng không có nhìn tên Trương Thừa Hạo kia lấy một cái. Hai mắt nàng chăm chú nhìn vào tên tân sinh viên mới được Chu Mạt chiêu dụ kia một lúc rồi nói:
” Cho dù là Trường Bình Công Thủ chiến, thì nó chơi cũng rất vui mà, có muốn chơi thủ một chút không?”
Hiển nhiên tên học sinh mới đang còn đắm chìm, kinh ngạc trước cái tên ” Cao ca ” của nàng. Cho nên hắn nhất thời chưa phục hồi tinh thần lại. Trương Thừa Hạo ở một bên thấy Cao Ca không thèm để ý gì tới mình. Nhất thời cảm thấy xấu hổ, tức giận. Hắn cướp lời nói:
” Người nói mà không biết xấu hổ sao? Trường Bình Công thủ Chiến? Có ai chơi giỏi map này không? Có ai từ Trường Bình Công Thủ chiến bước ra thành vương giả hay không?”
” Hay! Nói hay lắm! Người nói xong ta mới nhớ ra. Trường Bình Công Thủ chiến, người đã chơi nó chưa?”
Cao Ca nhìn về phía Trương Thừa Hạo hỏi một câu.
” Có map gì mà ta chưa chơi chứ?”
Trương Thừa Hạo không cam lòng mình ở vị trí yếu thế liền phản kích lại. Hắn vừa nói cứng xong liền cảm thấy có chút hối hận. Thế nhưng Cao Ca ở phía đối diện rất nhanh liền bắt lấy lời nói này. Nàng nói:
” Thế người có dám đánh với ta một trận không?”
” Đánh một trận? Chiến đội Thất Lãng các người còn không có đủ 3 người thế mà đòi đánh 1 trận?”
Trương Thừa Hạo có chút thiếu tự tin chê bai lại nàng.
” Chuyện này đơn giản. Người ở đây nhiều như vậy. Người có thể tùy tiện tìm cho chúng ta một người. Thắng người cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi. Chắc tầm mấy phút là cùng.”
Cao Ca nói.
” Tùy tiện tìm?”
Trương Thừa Hạo ngạc nhiên. Những sinh viên có hiểu biết về trò chơi này cũng ” Ồ” lên một cách ngạc nhiên. Vinh Quang Vương Giả tuy là trò chơi hot. Nhưng thế giới lớn như thế này. Thì người không tiếp xúc, không chơi trò chơi này vẫn chiếm một số lượng lớn. Còn chưa kể có trong trò chơi còn phân chia cấp bậc từ Đồng cho tới Vương giả. Trình độ của mỗi người cao thấp không đều nhau. Tùy tiện tìm người? Thì tỷ lệ tìm được một trợ thủ cản trở mình sẽ cao hơn rất nhiều tìm được một trợ thủ tốt. Những tên mới chỉ biết tới trò chơi, hay mới chỉ nắm giữ được những thứ căn bản. Thì chẳng khác nào hai đánh bốn vậy.
” Đúng vậy! Tùy tiện tìm. Bất luận là ai cũng được.”
Cao Ca lặp lại lời mình vừa nói một cách rõ ràng.
” Way……”
Lần này không phải là người bên cạnh, mà là đồng bọn của Cao Ca là Chu Mạt lên tiếng. Sau khi hắn phục hồi tinh thần lại liền kêu lên một tiếng với nàng. Vẻ mặt hắn lúc này nghi hoặc, khó hiểu, không hiểu vì sao nàng nói vậy. Cao Ca quay lại nhìn Chu Mạt. Ánh mắt nàng lúc này rất là quật cường, còn có thêm mấy phần bất đắc dĩ. Nhưng giọng nói của nàng lại dịu dàng, dễ nghe:
” Đánh ba tưởng rằng dễ hơn đánh 5 sao rất nhiều sao?”
Chu Mạt sững sờ. Hắn rốt cuộc hiểu được Cao Ca muốn làm gì rồi.
Cao Ca và hắn mới vào trường thì đã là thành viên của xã đoàn Vinh Quang Vương Giả rồi. Phần lớn người trong xã đoàn đều là con trai. Cho nên cô bé luôn được mọi người hoan nghênh. Huống hồ Cao Ca còn là một cô gái xinh đẹp như vậy nữa. Mọi người đối với nàng trong trò chơi mà nói cũng không có bất kỳ yêu cầu gì cả. Nhưng ai mà ngờ được, bọn họ còn chưa có yêu cầu gì đối với Cao Ca thì Cao Ca đã cảm thấy ghét bỏ, yêu cầu đối với bọn họ rồi.
Cao Ca đối với trò chơi này có tình yêu vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Đại đa số mọi người chơi trò chơi này cũng chỉ để giải trí cho vui. Nhưng đối với Cao Ca thì lại khác. Nó chính là hoài bão của nàng. Nàng đem nó thành lý tưởng của mình, thành mục tiêu, động lực phấn đấu của nàng. Cho nên nàng không chịu được thái độ chơi hờ hững của mọi người đối với trò chơi này.
Mà những người đồng đội của nàng cũng không chịu được yêu cầu hà khắc của nàng. Cuối cùng cơ hồ mọi người trong xã đoàn, không một ai muốn chơi cùng với Cao Ca nữa. Cao Ca cũng tính rút lui khỏi xã đoàn này, thành lập Chiến đội Thất Lãng cho riêng mình. Thế nhưng kết quả là hai năm trôi qua cũng chỉ có mình Chu Mạt là đồng đội tốt của nàng. Mỗi một học kỳ trôi qua muốn xây dựng lên một chiến đội có 5 thành viên để tham gia trò chơi cũng hết sức là khó khăn. Danh tiếng Cao Ca đã vượt ra khỏi trường rồi. Những game thủ trong trường đối với nàng mà nói tránh còn không kịp.
Mà trước mắt, nàng khởi xướng khiêu chiến Trương Thừa Hạo như thế này. Quả thật tình huống lúc này nàng cảm thấy rất là lúng túng, không biết xử lý chuyện này như thế nào. Bọn họ không có cách nào khiến cho mọi người gia nhập làm thành viên của bọn họ. Cho nên bọn họ chỉ còn cách đả động mọi người theo cách khác mà thôi.
Chẳng hạn như, Thực Lực! Mặc dù Trương Thừa Hạo tiếp xúc Vinh Quang Vương Giả so với nàng lâu hơn rất là nhiều. Nàng cũng mới chỉ chơi trò chơi này được có hai năm, khi nàng bước chân vào trường đại học Đông Giang mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Nhưng mà 2 năm qua, nàng lại yên ổn đứng trong hàng ngũ vương giả. Chiến tích của nàng trong nội bộ chiến đội Hoàng Triều trong trường đại học quả thật không tầm thường chút nào. Nếu như Cao Ca và Chu Mạt và một người tùy tiện có thể đánh thắng Trương Thừa Hạo và chiến đội Hoàng Triều của hắn. Đây quả thật không thể nghi ngờ chính là bằng chứng thép chứng minh thực lực của nàng. Cũng giống như vị tân sinh viên này, rất có thể sau chuyện này hắn sẽ nguyện ý gia nhập chiến đội Thất Lãng của nàng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận chuyện này. Chu Mạt cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Hắn rất nhanh đứng bên cạnh Cao Ca. Giống như kiểu hắn vẫn là một thành viên cốt cán của chiến đội Lãng Thất suốt hai năm qua vậy.
Ở bên này, Trương Thừa Hạo cũng quay đầu lại phân phó đồng bọn bên cạnh:
” Gọi Chu Mộc Đồng và Hứa Khai Hòa tới đây.”
Cao Ca đã nói tới mức độ này rồi. Bất kể thế nào Trương Thừa Hạo cũng chỉ có thể chấp nhận khiêu chiến mà thôi. Chu Mộc Đồng và Hứa Khai Hòa là hai thành viên chủ lực trong chiến đội Hoàng Triều. Bất kể như thế nào, đánh trận thì cũng phải đánh cho đàng hoàng. Cho nên Trương Thừa Hạo quyết định lấy ra đội hình mạnh nhất của mình để đối phó với chuyện này trước đã rồi tính sau. Về phần chiến đội Thất Lãng kia….
” Người chọn hay là ta chọn?”
Trương Thừa Hạo cố tình ra vẻ cao thượng. Lúc trước Cao Ca đã nói rằng để cho hắn tùy tiện tìm một người cho chiến đội Thất Lãng. Mà từ trước đến này lời nàng nói ra là không rút lại được. Cho nên không có chuyện nàng sẽ thay đổi lời nói.
” Người chọn đi.”
Quả nhiên Cao Ca nói đúng như hắn nghĩ.
Trương Thừa Hạo nhìn ngắm một chút. Hắn hận mình không đưa cho nàng một cành cây cho rồi. Mặc dù hắn kêu gọi hai người mạnh nhất trong chiến đội của mình tới đây. Nhưng trong lòng của hắn vẫn có chút lo lắng.
Cao Ca đối với hắn mà nói chính là một bóng ma trong lòng của hắn.
Hắn và Cao Ca đều là sinh viên năm 3. Mới vào trường cả hai đều là tân vương giả non nớt kinh nghiệm mà thôi. Sau khi gia nhập vào xã đoàn, hắn làm đối thủ của Cao Ca. Hắn bị Cao Ca điên cuồng giết khiến cho hắn bị đồng đội của mình điên cuồng chửi mắng. Khiến cho cấp bậc một viên Đồng xanh của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Hiện tại hắn cũng đã là cấp bậc Vương giả rồi. Nhưng đối với Cao Ca mà nói, mặc dù hắn oán niệm nàng, mặc dù ngoài miệng không phục nàng. Nhưng hắn vẫn thừa nhận thực lực của nàng đã vào hàng ngũ Thách Đấu rồi. Hơn nữa nàng còn có Chu Mạt rất mạnh ở bên cạnh, lại phối hợp với nàng rất tốt nữa. Đánh trận 3 vs 3. Quả thật Trương Thừa Hạo hắn không nắm chắc thắng nàng 100% được.
Cho nên tốt nhất là tìm cho nàng một thằng không biết đánh.
Trương Thừa Hạo tính toán trong lòng như vậy. Chẳng qua là hắn nhìn một lượt mọi người đang vây xem náo nhiệt xung quanh. Những người này đối với Vinh Quang Vương Giả mà nói cũng có chút quan tâm. Những người này đại khái cũng chỉ chơi cho vui mà thôi. Nói như vậy….
Trương Thừa Hạo quét một vòng. Rốt cuộc trong lòng hắn cũng đã có chủ ý, hắn nói:
” Phần lớn người bên này ai cũng biết chơi. Ta sợ cô nói ta gài người vào đội cô nằm vùng đi.”
Vừa nói ánh mắt của hắn liền quét một vòng về đám người bên ngoài. Hắn liền nhìn thấy một tên đang ngồi trên băng ghế dài uống nước. Hắn đối với sự náo nhiệt bên này không có một chút quan tâm nào. Cho nên Trương Thừa Hạo cảm thấy rất là vừa ý với tên này, liền chọn hắn.
Mọi người quay về phía phương hướng Trương Thừa Hạo đang chỉ. Cao Ca là người đầu tiên sửng sốt. Nhưng ngay sau đó nàng liền nở một nụ cười khả ái. Nàng giơ tay vỗ vỗ bả vai Trương Thừa Hạo rất là thân thiết:
” Rất có ánh mắt nhìn người!”
Tác giả :
Hồ Điệp Lam