Vương Gia Tha Mạng
Chương 8
Thang Viên tỉnh lại trời đã muốn sáng hẳn, quay đầu nhìn lên, Vương gia còn đang nằm bên người, liền đẩy đẩy Vương gia hỏi: “Vương gia hôm nay không vào triều sao?”
Vương gia nhắm mắt lại “Ân” một tiếng, cánh tay vòng qua bụng Thang Viên đưa y kéo về phía người mình, Thang Viên chỉ cảm thấy một cảm giác ôm ấp ấm áp mềm mại, hé miệng cười cười, liền gối lên cánh tay Vương gia ngủ một hồi. Tỉnh lại Vương gia còn đang ngủ, Thang Viên nhìn bầu trời, nếu không rời giường chỉ sợ một hồi quản gia lại nói, liền nhẹ nhàng đứng dậy, vắt ngang qua Vương gia.
Rửa mặt xong, quay đầu nhìn Vương gia vẫn còn ngủ, liền cởi quần ra ngồi chồm hổm rửa hạ thân, vừa đem ngón tay luồn vào để dẫn thứ kia ra ngoài, lại nghe thấy bên tai một giọng rét căm căm: “Ngươi đang làm cái gì?” Ngẩng đầu nhìn thấy Vương gia đang lườm ánh mắt nhìn về phía này, nhất thời mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào, ngón tay ở chỗ đó, tiến cũng không được, lui cũng không xong, xấu hổ muốn chết.
Vương gia thấy y không nói, híp mắt theo dõi, cũng hiểu được y đang làm cái gì, lập tức chụp lấy một chiếc giày ném tới: “Ngươi dám ghét bỏ thứ của bổn vương?!”
Thang Viên hoảng sợ, vội vàng nói: “Không phải.. Không phải tiểu nhân ghét bỏ… thứ của Vương gia, chính là cái kia ở nơi này của tiểu nhân… Không…có tốt lắm, ngược lại sẽ bệnh …”
Vương gia trừng mắt nhìn một hồi, chậm rãi nằm lại. Thang Viên gặp Vương gia không nổi giận, liền đỏ mặt nói: “Vương gia… Có thể xoay qua chỗ khác hay không?”
Vương gia quay đầu lại trừng mắt nhìn y liếc một cái, vẻ không thèm, tựa đầu qua.
Thang Viên vội vàng rửa xong, lấy thuốc mỡ dùng ngón tay quẹt vào, vừa mới đụng vào, Vương gia lại mở miệng: “Đó là cái gì?”
Thang Viên ngẩng đầu, nhìn Vương gia đang chỉ vào cái hộp trong tay mình, dở khóc dở cười, không phải chuyện hiếm lạ gì, sao lại nhìn toàn bộ như vậy chứ?! Đã vậy cũng bất chấp, cắn môi đưa ngón tay vào bên trong đảo một vòng, đem thuốc mỡ quét đều, rút ngón tay sạch ra, lúc Vương gia nhìn chăm chú liền kéo quần lên, đem nước bẩn đổ đi, rồi hỏi Vương gia có muốn đứng lên rửa mặt hay không.
Vương gia híp mắt nhìn Thang Viên, lại chống mi nhìn cái hộp trên bàn, bộ dạng kiên nhẫn. Thang Viên bất đắc dĩ, đành phải trả lời: “Không phải Vương gia sai Thái y lấy thuốc làm mỡ hương hay sao?”
“Vậy là cái này sao?” Vương gia cúi đầu suy nghĩ một hồi, hỏi: “Hàng ngày ngươi đều dùng sao?”
“Cũng không phải hàng ngày….” Thang Viên giữ nguyên nói: “Vương gia nếu ngủ không được, nhanh chóng thức dậy, giờ cũng không còn sớm.”
Vương gia “Ân” một tiếng, liền ngồi dậy chờ Thang Viên hầu hạ. Thang Viên đi tới hầu hạ Vương gia mặc quần áo xong, lấy nước sạch rửa mặt, xong xuôi, thì đã đến giờ cơm trưa.
Ăn cơm trưa, Thị Lang Vương đại nhân đến gặp Vương gia, Vương gia đi ra đón khách, Thang Viên ở trong phòng ngồi nhàn rỗi.
Cho con thỏ ăn, khi quyết định tập bài hát, thì thấy một cái gói màu trắng, mở ra nhìn, chính là bánh hương hoa sen mình đưa cho Thanh Dung. Tìm hạ nhân mà mình nhờ đem đi tặng ngày đó tới hỏi, người nọ lại nói: “Công tử, ban ngày đi đến, Tú bà kia không làm cho vào, tiểu nhân trở về, nghĩ buổi tối lại tới đó, ai ngờ, đêm trước có cháy lớn, Như Ý lâu bị cháy trụi hoàn toàn, tiểu nhân đành mang cái này trở về. Vốn định gặp công tử, chỉ là công tử hai ngày này cũng không rảnh rỗi ….”
Thang Viên nghe xong, chỉ thấy trước mắt một màn tối đen, chân mềm nhũn đờ đẫn run sợ ngồi trên ghế: “Cháy? Thiêu.. mất? Thanh Dung đâu? Có thăm dò tin tức của hắn không?”
“Tiểu nhân cũng không biết, có rất nhiều quan binh xung quanh, hỏi cái gì cũng không trả lời….”
Thang Viên nắm chặt cổ áo ngây người, nghĩ đến sự an nguy của Thanh Dung, người nọ đang xảy chuyện gì mình hoàn toàn không biết.
Vương gia ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, chờ Hoàng Thượng nguôi giận, vẫn ngày ngày đi vào triều, do nghỉ ngơi mấy ngày, bận rộn hơn so với trước kia. Thang Viên hoang mang lo sợ, hàng ngày ngay cả tập bài hát cũng không được, chỉ cho con thỏ ăn rồi lại ngồi ngẩn người, một ngày tới mấy lần phái người đi hỏi chuyện của Như Ý lâu. Hạ nhân trở về đều trả lời giống nhau, quan binh đã dọn dẹp xung quanh hiện trường, người không phận sự nhất định không được tới gần, hỏi cái gì cũng không trả lời. Càng như thế, Thang Viên lại càng là không an tâm, suốt ngày ngẩn ngơ, cơm nước cũng kém. Quản gia nhìn bộ dáng này của y, tới khuyên, cũng không hiệu quả.
Hôm nay khi Vương gia vào triều, Thang Viên đang ngồi nhàn rỗi cho con thỏ ăn, quản gia đến gặp y, thấy y vẫn ngơ ngác như cũ, liền nói: “Ngươi như vậy chung quy cùng vô ích, phá hỏng thân thể mình thì được gì, chi bằng đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa đi! Miếu Nhạc Vương ở ngoại thành đang tổ chức lễ hội Trùng Dương nhà Phật, không bằng đi tới đó dạo, vừa siêu độ cho những oan hồn vô tội.” Dứt lời gọi một thằng nhỏ, kêu hắn đi theo hầu hạ.
Thang Viên mang thằng nhỏ kia xuất môn, thằng nhỏ dặt ngựa dẫn Thang Viên đi đến miếu Nhạc Vương ở ngoại thành, đúng như quản gia nói, rất náo nhiệt. Thang Viên xuống ngựa, đem ngựa buộc ở cái chuồng trước quán trà cho người trông coi, cùng thằng nhỏ đi vào cửa miếu.
Đi đến trước đại điện, Thang Viên rửa tay xong, dâng nhang, rồi cúi lạy trong miệng nhắc đi nhắc lại cái gì đó, cúng thêm chút tiền nhang đèn. Thấy hòa thượng của miếu thì đi tới ân cần thăm hỏi, Thang Viên cùng hắn nói chuyện vài câu, cầu hai lá bùa hộ mệnh cất vào trong ngực rồi ra khỏi đại điện. Bên ngoài đại điện rộng lớn, bày ra mấy cái bàn dài, trên mặt bàn là trái cây dâng cúng, phía sau là các mái che nắng nằm ở hướng bắc, rất nhiều hòa thượng đang ngồi niệm kinh. Thang Viên đi tới trước xá một cái, đem chuỗi ngọc châu trên cổ tay xuống đặt trước mặt, hai tay chấp lại cầu nguyện vài câu, thằng nhỏ sốt ruột, tự mình đi dạo chỗ khác.
Lúc Thang Viên đang cúi đầu cầu nguyện, nghe được bên tai có người hỏi y: “Công tử có tâm sự chưa giải? Tại hạ giúp công tử xem một chút được không?”
Thang Viên giương mắt, là một thầy bói, mặc đồ đạo sĩ, ngồi bên cạnh mái che nắng, có đặt một cái bàn, bày ra bút viết mực giấy nghiên mực ống trúc quẻ. Thang Viên ngồi xuống cái ghế trước cái bàn, hỏi người nọ: “Quẻ có linh nghiệm không?”
“Tướng (số) do tâm mà thành, thành tâm thì linh.” Vị tiên sinh kia không nhanh không chậm nói: “Công tử muốn hỏi về cái gì?”
“Bình an…”
“Công tử có thể nói bát tự?” (bát tự: ngày tháng năm sinh theo Thiên can và Địa chi của người Trung Quốc)
Thang Viên nói ra ngày sinh tháng đẻ, tiên sinh kia kháp ngón tay tính toán một hồi lâu, đối Thang Viên nói: “Bát tự này không tốt, tính mạng như thủy hỏa bất dung, có một kiếp nạn rất lớn, nếu qua khỏi thì sẽ bình an, theo bát tự này, hiện giờ đã không sao nữa rồi.”
Thang Viên nói cảm ơn, thanh toán tiền quẻ, đứng dậy đi tìm thằng nhỏ kia.
“Một vị công tử tốt, sao lại thay người chết đoán mệnh.” Đạo sĩ kia nói lẩm nhẩm. Một tiểu đồng đứng bên cạnh đạo sĩ, nghe vậy liền hỏi: “Sư phụ, sao lại nói y thay người chết đoán mệnh?”
“Bát tự kia rõ ràng đoản mệnh, chỉ sợ là đã chết từ lâu rồi!” Đạo sĩ đáp.
“Sư phụ sao lại nói không sao?” Tiểu đồng khó hiểu truy vấn.
“Tử cũng đã tử, còn có thể chết thêm một lần nữa sao? Không phải là không sao sao!” Đạo sĩ đập lên ót của tiểu đồng nói, đang muốn tiếp tục giảng giải, thấy Thang Viên quay lại, vội vàng ngậm miệng.
“Tiên sinh, có thể tính thêm một quẻ nữa không?” Thang Viên nói một cái bát tự.
Đạo sĩ kháp ngón tay tính toán, cười nói: “Tướng mệnh này tốt, khi còn bé lận đận, có quý nhân tương trợ, có kết quả tốt.” Thang Viên nghe xong, cúi đầu trầm tư một hồi, trả tiền quẻ rồi đi.
Thang Viên cùng thằng nhỏ kia ra cửa miếu, phía trước là một ngã tư náo nhiệt. Thằng nhỏ ham chơi, xin Thang Viên đi dạo, Thang Viên trong lòng có chuyện, không còn tâm trí đi dạo, nhưng nhìn thằng nhỏ cầu xin, cũng không nỡ chối từ, liền đáp ứng.
Chỗ này tuy là ngoại thành, bình thường không có người đi qua, nhưng lúc này đúng dịp Trùng Cửu (mồng 9 tháng 9) là tiết ngắm hoa cúc trên núi, miếu này nằm ở chân núi, khi lên núi mọi người đều nghỉ chân nơi này, người đến người đi ồn ào. Không bao lâu, Thang Viên và thằng nhỏ thất lạc. Thang Viên không có tâm trí đi dạo, lại tìm không thấy thằng nhỏ kia, cứ ngồi trước lều trà, kêu một bình trà, chậm rãi uống, chờ thằng nhỏ tới tìm y. Lúc bưng chén trà định uống, lại thấy một người xa xa đi tới, không phải là Thanh Dung sao?
Thang Viên mặc kệ nhiều người, ba bước cũng đi thành hai bước chạy tới kéo Thanh Dung lại: “Ngươi sao lại ở đây? Ngươi…” Câu nói kế tiếp còn nghẹn trong cổ họng thì mắt đã rơi lệ.
Thanh Dung cười nói: “Ta cũng đến dự, ai ngờ lại gặp.”
“Ngươi có sao không?” Thang Viên vội vàng hỏi, còn nói: “Ngươi cũng biết ta ở vương phủ, nếu không sao, thì cũng nên đưa một bức thư cho ta, thật làm ta sốt ruột! Hồn muốn mất một nửa!”
“Ta rật muốn tới, nhưng sợ ánh mắt người trong vương phủ đều cao tới đỉnh đầu, xem thường ta là một người bẩn thủi.” Thanh Dung cười nói: “Mấy ngày không thấy, liền nhớ ta? Ngươi không sợ Vương gia biết được sẽ ghen tuông sao?”
“Ngươi không phải người tốt! Người ta sốt ruột muốn chết, ngươi còn trêu đùa!” Thang Viên dậm chân mắng.
“Ta vốn định mấy ngày sau khi bố trí ổn thỏa sẽ đưa tin cho ngươi, ngươi lại giận!” Thanh Dung không nhanh không chậm nói.
“Không phải ta giận, ta nghe nói ngươi chết, gấp đến độ hồn không còn, ngươi lại còn trêu đùa!” Thang Viên thở phì phì nói.
“Ta chết sao được, ta mạng rất lớn!” Thanh Dung cười nói, thấy Thang Viên còn bực bội, liền nói: “Ngươi đi rồi thì mấy ngày sau, ta được Thị Lang Vương đại nhân chuộc thân, hiện nay ta đang ở quý phủ của hắn, ngươi cũng không cần lo lắng.”
“Hắn đối đãi ngươi được không?” Thang Viên hỏi.
“Không tồi.” Thanh Dung trầm ngâm một lát nói: “Dù sao ta cũng không cư trú ở đó lâu, ta muốn đi…”
“Ngươi lại đi đâu?” Thang Viên sốt ruột hỏi.
“Lúc này thì chưa biết…” Thanh Dung nói: “Còn đang vạch kế hoạch, ta không thể nói chính xác.”
Thang Viên kéo Thanh Dung ngồi một hồi, nói chút chuyện phiếm, Thanh Dung liền cáo từ muốn rời đi, Thang Viên biết giữ không được, liền lấy một cái bùa hộ mệnh mới xin được đưa cho Thanh Dung, dặn: “Ngươi nếu muốn đi, cũng phải đưa tin cho ta biết, ta mới yên tâm…”
Thanh Dung quay đầu nhìn y, cười cười nói: “Ta nếu đi, cũng sẽ đến gặp ngươi trước.”
Thang Viên nhìn Thanh Dung đi xa, tâm tư cũng thả lỏng, ngẫm lại giờ cũng đã khuya, liền đi vào trong thành, tạm thời cho khuây khỏa. Nhưng do một chân của y đi đứng bất tiện, tả diêu hữu hoảng (lao đảo) lại đụng phải một tiểu đồng. Tiểu đồng đang cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay, ngực lại ôm trái cây tươi, bị Thang Viên đụng phải, quả phật thủ vàng óng, quả táo đỏ rực, quả nho tím đô đô rớt xuống đất, Thang Viên vội vàng cúi người nhặt, tiểu đồng kia cũng nhanh chóng cúi đầu nhặt, hai người đều vội vàng nhìn đồ vật rớt trên mặt đất, lại đụng đầu vào nhau, “ai u” hai tiếng kêu to, liền té xuống.
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Giọng lạnh lùng từ sau lưng vang lên. Thang Viên quay lại nhìn, nhận ra, người đang đi tới không phải Cửu Vương gia sao? Tiểu đồng kia cũng đứng lên, nhìn nhìn Cửu Vương gia nói: “Chủ tử sao lại làm dữ vậy chứ?”
Cửu Vương gia đi đến đem tiểu đồng kia kéo lại, lạnh giọng hỏi: “Làm cái gì trên mặt đất?”
“Ta đụng vào vị thiếu gia này…” Thang Viên vội vàng nhận lỗi.
Cửu Vương gia quay đầu nhìn y, nhíu mày nói: “Sao lại là ngươi? Nhị ca đâu? Hạ nhân một người cũng không mang theo sao?”
“Vương gia bận bụi, không thể cùng đến.” Thang Viên đáp.
Tiểu đồng kia nghe bọn hắn nói chuyện, liền hỏi: “Thì ra chủ tử biết người này?”
“Con thỏ của Nhị ca nuôi thôi!” Cửu Vương gia nói, lại nói với Thang Viên: “Nhị ca e là đã về rồi, ngươi còn ở nơi này đi dạo sao, về sớm đi!” Dứt lời phất tay kêu tới một thằng nhỏ, nói hắn đưa Thang Viên về. Thang Viên bằng lòng đi theo thằng nhỏ kia, nghĩ thần trong lòng tiểu đồng kia có thể là tiểu Liễu nhi của Vương gia, bộ dạng gọn gàng, ngây thơ, giống một đứa con nít.
Thang Viên đi rồi, Cửu Vương gia với tiểu Liễu nhi còn đang đứng trên đường, tiểu Liễu nhi cau mày nhìn Cửu Vương gia, trên mặt giống như đang tức giận, Cửu Vương gia nói: “Vừa rồi rất tốt, sao lại giận?”
“Vương gia vừa mới nói, y là con thỏ do Nhị Vương gia nuôi?” Tiểu Liễu nhi hỏi.
“Ừ thì đúng vậy!” Cửu Vương gia thuận miệng đáp.
“Hừ, trong mắt Vương gia, y không phải chỉ là con thỏ thôi sao? Ta rất muốn biết, ta thật ra là cái gì?” Tiểu Liễu nhi nói xong, đồ rớt trên đất cũng không thèm nhặt, thở hổn hển bỏ đi.
Cửu Vương gia nhìn bóng dáng hắn, thở dài, vội vàng đuổi theo.
=========
Lại nói tới Thang Viên khi về tới Vương phủ, thằng nhỏ theo y ra ngoài còn chưa về, chắc còn ở bên ngoài đi dạo.
Quản gia vừa thấy y trở về, liền đi tới nói: “Em của ta, đã về! Đại họa tới nơi rồi!”
Thang Viên ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi là người rỗi hơi, đi nuôi một con thỏ rỗi hơi! Vừa rồi Hoàng Thượng tới, nói đích thân muốn gặp ngươi, ngươi lại không có ở đây, quả là vô cùng may mắn. Ai ngờ con thỏ rỗi hơi của ngươi lại gặm cây Thiên Trúc quỳ lá viền vàng mà Hoàng Thượng ban tặng! Cái đó do Hoàng Thượng ngự ban a! Hoàng Thượng mất hứng, ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ chém! Hiện giờ Vương gia đưa Hoàng Thượng hồi cung, để xem tình hình như thế nào đã!”
Thang Viên nghe xong, vội vàng đi tìm con thỏ, thấy con thỏ đang ở trong phòng, Thang Viên liền xách lỗ tai con thỏ lên, chỉ vào đầu con thỏ mà quở trách: “Ngươi coi ngươi gặm cái gì hả? Cây Thiên Trúc quỳ vừa hôi vừa đắng, ngươi gặm nó làm gì hả!” Suy nghĩ đến việc Hoàng Thượng sẽ xử trí mình như thế nào, sốt ruột một hồi, hung hăng vỗ vào mông con thỏ: “Ngươi thật đúng là rỗi hơi mà!”
Khi Vương gia từ bên ngoài đi vào, thấy Thang Viên đang xách lỗ tai con thỏ, “Hừ” một tiếng phân phó: “Người đâu, đem con thỏ này đi làm thịt!”
Thang Viên cả kinh, ôm con thỏ kia nhìn về phía Vương gia, Vương gia cũng không quan tâm đến y, đi thẳng tới ghế ngồi xuống. Thang Viên miệng mếu máo kêu một tiếng: “Vương gia….” Bản thân cũng từ từ đi tới.
Vương gia cúi đầu không nói, quản gia đi vào hỏi: “Muốn giết con thỏ nào ạ?” Vương gia chỉa chỉa vào con thỏ đang nằm trong lòng Thang Viên nói: “Tìm con giống như vậy đi làm thịt, đưa vào cung dâng lên Hoàng Thượng, thủ phạm phá hoại vật ngự ban đã bị đền tội, xin Hoàng Thượng định đoạt.”
Thang Viên nghe thấy vậy miệng hình tròn: “Như vậy cũng được sao?”
Vương gia hung hăng trừng mắt nhìn y liếc một cái, Thang Viên rụt cổ, ôm con thỏ trốn sang một bên chân Vương gia.
Quản gia đáp: “Đã quá nửa đêm, tiến cung dâng một con thỏ chết, lỡ làm kinh động đến Hoàng Thượng thì sao?”
“Ngươi muốn như thế nào?” Vương gia hỏi.
“Hầm canh thuốc thì sao?” Quản gia trả lời. (anh thật dã man…em thật không ngờ…T.T)
“Hầm canh thuốc thì sao có thể nhìn ra là thủ phạm?” Vương gia phất tay: “Quên đi, ngày mai nói sau.” Quản gia trả lời rồi đi ra. (trời anh còn tàn bạo hơn, giết làm sao để còn có thể nhận dạng được thủ phạm)
Vương gia híp mắt nhìn Thang Viên: “Ngươi nuôi con vật tốt lắm! Ngày mai đem nó làm thịt hầm canh thuốc!”
Thang Viên mếu máo, đem thân mình cọ cọ vào Vương gia, kêu một tiếng Vương gia. Vương gia tay đưa y kéo ngồi trên đùi đối diện với mình, tóm lấy vòng eo xoa nắn một trận: “Sau giờ ngọ đi dạo chỗ nào? Sao lại không ở đây?”
Thang Viên chợt nhớ, đem con thỏ thả xuống, từ trong ngực lấy ra cái bùa hộ mệnh kia đưa cho Vương gia: “Mới thỉnh ở trong miếu, mấy ngày nay Vương gia không được như ý, mang theo bên mình, áp tai họa cũng tốt.”
Vương gia tiếp nhận đặt sang bên cạnh, hai tay đặt trên mông Thang Viên chuẩn bị xoa nắn, nói: “Sao lại gầy như vậy? Nếu còn gầy, liền đem nó cùng ngươi hầm canh thuốc!” Vương gia chỉ vào con thỏ bên chân nói.
Thang Viên thấy Vương gia hù dọa mình, mở miệng nở nụ cười, tựa đầu vào ngực Vương gia. Vương gia đem y đẩy ra một chút, tay muốn cởi quần áo y. Thang Viên biết mình đã né mấy ngày, hôm nay không thể tránh khỏi, vặn xoay thân mình nói: “Đi đến giường… Vương gia..” Vương gia làm sao chịu nghe, xé vạt áo Thang Viên liền gặm thù du trước ngực.
“Ngô… Vương gia….” Thang Viên cắn môi nhọc nhằn phát ra tiếng.
Vương gia ôm lấy Thang Viên, tay cởi quần dưới, hai tay vuốt ve trên bờ mông trắng như tuyết.
==========
Ngoài phòng, Kim Ưng giơ vò rượu ngây ngô cười khà khà: “Ngươi xấu lắm, sao lại không uống?” Hắc Ưng bất đắc dĩ nhìn y.
“Xấu lắm! Ngươi xấu lắm!” Kim Ưng lảo đảo lảo đảo ngón tay chỉ vào Hắc Ưng nói.
“Ngươi say rồi.” Hắc Ưng đón lấy vò rượu trong tay Kim Ưng: “Không được uống nữa.”
“Ngươi nói không say không về mà, tại sao ta say ngươi cũng không say?” Kim Ưng nói, đầu cúi xuống từ từ, thanh âm nhỏ dần, ánh mắt cũng khép lại.
Hắc Ưng thấy y đã ngủ, đưa đầu y kéo lại tựa vào trên vai mình, thở dài một hơi rồi cũng dựa vào hòn non bộ nhắm mắt lại ngủ.
Vương gia nhắm mắt lại “Ân” một tiếng, cánh tay vòng qua bụng Thang Viên đưa y kéo về phía người mình, Thang Viên chỉ cảm thấy một cảm giác ôm ấp ấm áp mềm mại, hé miệng cười cười, liền gối lên cánh tay Vương gia ngủ một hồi. Tỉnh lại Vương gia còn đang ngủ, Thang Viên nhìn bầu trời, nếu không rời giường chỉ sợ một hồi quản gia lại nói, liền nhẹ nhàng đứng dậy, vắt ngang qua Vương gia.
Rửa mặt xong, quay đầu nhìn Vương gia vẫn còn ngủ, liền cởi quần ra ngồi chồm hổm rửa hạ thân, vừa đem ngón tay luồn vào để dẫn thứ kia ra ngoài, lại nghe thấy bên tai một giọng rét căm căm: “Ngươi đang làm cái gì?” Ngẩng đầu nhìn thấy Vương gia đang lườm ánh mắt nhìn về phía này, nhất thời mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào, ngón tay ở chỗ đó, tiến cũng không được, lui cũng không xong, xấu hổ muốn chết.
Vương gia thấy y không nói, híp mắt theo dõi, cũng hiểu được y đang làm cái gì, lập tức chụp lấy một chiếc giày ném tới: “Ngươi dám ghét bỏ thứ của bổn vương?!”
Thang Viên hoảng sợ, vội vàng nói: “Không phải.. Không phải tiểu nhân ghét bỏ… thứ của Vương gia, chính là cái kia ở nơi này của tiểu nhân… Không…có tốt lắm, ngược lại sẽ bệnh …”
Vương gia trừng mắt nhìn một hồi, chậm rãi nằm lại. Thang Viên gặp Vương gia không nổi giận, liền đỏ mặt nói: “Vương gia… Có thể xoay qua chỗ khác hay không?”
Vương gia quay đầu lại trừng mắt nhìn y liếc một cái, vẻ không thèm, tựa đầu qua.
Thang Viên vội vàng rửa xong, lấy thuốc mỡ dùng ngón tay quẹt vào, vừa mới đụng vào, Vương gia lại mở miệng: “Đó là cái gì?”
Thang Viên ngẩng đầu, nhìn Vương gia đang chỉ vào cái hộp trong tay mình, dở khóc dở cười, không phải chuyện hiếm lạ gì, sao lại nhìn toàn bộ như vậy chứ?! Đã vậy cũng bất chấp, cắn môi đưa ngón tay vào bên trong đảo một vòng, đem thuốc mỡ quét đều, rút ngón tay sạch ra, lúc Vương gia nhìn chăm chú liền kéo quần lên, đem nước bẩn đổ đi, rồi hỏi Vương gia có muốn đứng lên rửa mặt hay không.
Vương gia híp mắt nhìn Thang Viên, lại chống mi nhìn cái hộp trên bàn, bộ dạng kiên nhẫn. Thang Viên bất đắc dĩ, đành phải trả lời: “Không phải Vương gia sai Thái y lấy thuốc làm mỡ hương hay sao?”
“Vậy là cái này sao?” Vương gia cúi đầu suy nghĩ một hồi, hỏi: “Hàng ngày ngươi đều dùng sao?”
“Cũng không phải hàng ngày….” Thang Viên giữ nguyên nói: “Vương gia nếu ngủ không được, nhanh chóng thức dậy, giờ cũng không còn sớm.”
Vương gia “Ân” một tiếng, liền ngồi dậy chờ Thang Viên hầu hạ. Thang Viên đi tới hầu hạ Vương gia mặc quần áo xong, lấy nước sạch rửa mặt, xong xuôi, thì đã đến giờ cơm trưa.
Ăn cơm trưa, Thị Lang Vương đại nhân đến gặp Vương gia, Vương gia đi ra đón khách, Thang Viên ở trong phòng ngồi nhàn rỗi.
Cho con thỏ ăn, khi quyết định tập bài hát, thì thấy một cái gói màu trắng, mở ra nhìn, chính là bánh hương hoa sen mình đưa cho Thanh Dung. Tìm hạ nhân mà mình nhờ đem đi tặng ngày đó tới hỏi, người nọ lại nói: “Công tử, ban ngày đi đến, Tú bà kia không làm cho vào, tiểu nhân trở về, nghĩ buổi tối lại tới đó, ai ngờ, đêm trước có cháy lớn, Như Ý lâu bị cháy trụi hoàn toàn, tiểu nhân đành mang cái này trở về. Vốn định gặp công tử, chỉ là công tử hai ngày này cũng không rảnh rỗi ….”
Thang Viên nghe xong, chỉ thấy trước mắt một màn tối đen, chân mềm nhũn đờ đẫn run sợ ngồi trên ghế: “Cháy? Thiêu.. mất? Thanh Dung đâu? Có thăm dò tin tức của hắn không?”
“Tiểu nhân cũng không biết, có rất nhiều quan binh xung quanh, hỏi cái gì cũng không trả lời….”
Thang Viên nắm chặt cổ áo ngây người, nghĩ đến sự an nguy của Thanh Dung, người nọ đang xảy chuyện gì mình hoàn toàn không biết.
Vương gia ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, chờ Hoàng Thượng nguôi giận, vẫn ngày ngày đi vào triều, do nghỉ ngơi mấy ngày, bận rộn hơn so với trước kia. Thang Viên hoang mang lo sợ, hàng ngày ngay cả tập bài hát cũng không được, chỉ cho con thỏ ăn rồi lại ngồi ngẩn người, một ngày tới mấy lần phái người đi hỏi chuyện của Như Ý lâu. Hạ nhân trở về đều trả lời giống nhau, quan binh đã dọn dẹp xung quanh hiện trường, người không phận sự nhất định không được tới gần, hỏi cái gì cũng không trả lời. Càng như thế, Thang Viên lại càng là không an tâm, suốt ngày ngẩn ngơ, cơm nước cũng kém. Quản gia nhìn bộ dáng này của y, tới khuyên, cũng không hiệu quả.
Hôm nay khi Vương gia vào triều, Thang Viên đang ngồi nhàn rỗi cho con thỏ ăn, quản gia đến gặp y, thấy y vẫn ngơ ngác như cũ, liền nói: “Ngươi như vậy chung quy cùng vô ích, phá hỏng thân thể mình thì được gì, chi bằng đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa đi! Miếu Nhạc Vương ở ngoại thành đang tổ chức lễ hội Trùng Dương nhà Phật, không bằng đi tới đó dạo, vừa siêu độ cho những oan hồn vô tội.” Dứt lời gọi một thằng nhỏ, kêu hắn đi theo hầu hạ.
Thang Viên mang thằng nhỏ kia xuất môn, thằng nhỏ dặt ngựa dẫn Thang Viên đi đến miếu Nhạc Vương ở ngoại thành, đúng như quản gia nói, rất náo nhiệt. Thang Viên xuống ngựa, đem ngựa buộc ở cái chuồng trước quán trà cho người trông coi, cùng thằng nhỏ đi vào cửa miếu.
Đi đến trước đại điện, Thang Viên rửa tay xong, dâng nhang, rồi cúi lạy trong miệng nhắc đi nhắc lại cái gì đó, cúng thêm chút tiền nhang đèn. Thấy hòa thượng của miếu thì đi tới ân cần thăm hỏi, Thang Viên cùng hắn nói chuyện vài câu, cầu hai lá bùa hộ mệnh cất vào trong ngực rồi ra khỏi đại điện. Bên ngoài đại điện rộng lớn, bày ra mấy cái bàn dài, trên mặt bàn là trái cây dâng cúng, phía sau là các mái che nắng nằm ở hướng bắc, rất nhiều hòa thượng đang ngồi niệm kinh. Thang Viên đi tới trước xá một cái, đem chuỗi ngọc châu trên cổ tay xuống đặt trước mặt, hai tay chấp lại cầu nguyện vài câu, thằng nhỏ sốt ruột, tự mình đi dạo chỗ khác.
Lúc Thang Viên đang cúi đầu cầu nguyện, nghe được bên tai có người hỏi y: “Công tử có tâm sự chưa giải? Tại hạ giúp công tử xem một chút được không?”
Thang Viên giương mắt, là một thầy bói, mặc đồ đạo sĩ, ngồi bên cạnh mái che nắng, có đặt một cái bàn, bày ra bút viết mực giấy nghiên mực ống trúc quẻ. Thang Viên ngồi xuống cái ghế trước cái bàn, hỏi người nọ: “Quẻ có linh nghiệm không?”
“Tướng (số) do tâm mà thành, thành tâm thì linh.” Vị tiên sinh kia không nhanh không chậm nói: “Công tử muốn hỏi về cái gì?”
“Bình an…”
“Công tử có thể nói bát tự?” (bát tự: ngày tháng năm sinh theo Thiên can và Địa chi của người Trung Quốc)
Thang Viên nói ra ngày sinh tháng đẻ, tiên sinh kia kháp ngón tay tính toán một hồi lâu, đối Thang Viên nói: “Bát tự này không tốt, tính mạng như thủy hỏa bất dung, có một kiếp nạn rất lớn, nếu qua khỏi thì sẽ bình an, theo bát tự này, hiện giờ đã không sao nữa rồi.”
Thang Viên nói cảm ơn, thanh toán tiền quẻ, đứng dậy đi tìm thằng nhỏ kia.
“Một vị công tử tốt, sao lại thay người chết đoán mệnh.” Đạo sĩ kia nói lẩm nhẩm. Một tiểu đồng đứng bên cạnh đạo sĩ, nghe vậy liền hỏi: “Sư phụ, sao lại nói y thay người chết đoán mệnh?”
“Bát tự kia rõ ràng đoản mệnh, chỉ sợ là đã chết từ lâu rồi!” Đạo sĩ đáp.
“Sư phụ sao lại nói không sao?” Tiểu đồng khó hiểu truy vấn.
“Tử cũng đã tử, còn có thể chết thêm một lần nữa sao? Không phải là không sao sao!” Đạo sĩ đập lên ót của tiểu đồng nói, đang muốn tiếp tục giảng giải, thấy Thang Viên quay lại, vội vàng ngậm miệng.
“Tiên sinh, có thể tính thêm một quẻ nữa không?” Thang Viên nói một cái bát tự.
Đạo sĩ kháp ngón tay tính toán, cười nói: “Tướng mệnh này tốt, khi còn bé lận đận, có quý nhân tương trợ, có kết quả tốt.” Thang Viên nghe xong, cúi đầu trầm tư một hồi, trả tiền quẻ rồi đi.
Thang Viên cùng thằng nhỏ kia ra cửa miếu, phía trước là một ngã tư náo nhiệt. Thằng nhỏ ham chơi, xin Thang Viên đi dạo, Thang Viên trong lòng có chuyện, không còn tâm trí đi dạo, nhưng nhìn thằng nhỏ cầu xin, cũng không nỡ chối từ, liền đáp ứng.
Chỗ này tuy là ngoại thành, bình thường không có người đi qua, nhưng lúc này đúng dịp Trùng Cửu (mồng 9 tháng 9) là tiết ngắm hoa cúc trên núi, miếu này nằm ở chân núi, khi lên núi mọi người đều nghỉ chân nơi này, người đến người đi ồn ào. Không bao lâu, Thang Viên và thằng nhỏ thất lạc. Thang Viên không có tâm trí đi dạo, lại tìm không thấy thằng nhỏ kia, cứ ngồi trước lều trà, kêu một bình trà, chậm rãi uống, chờ thằng nhỏ tới tìm y. Lúc bưng chén trà định uống, lại thấy một người xa xa đi tới, không phải là Thanh Dung sao?
Thang Viên mặc kệ nhiều người, ba bước cũng đi thành hai bước chạy tới kéo Thanh Dung lại: “Ngươi sao lại ở đây? Ngươi…” Câu nói kế tiếp còn nghẹn trong cổ họng thì mắt đã rơi lệ.
Thanh Dung cười nói: “Ta cũng đến dự, ai ngờ lại gặp.”
“Ngươi có sao không?” Thang Viên vội vàng hỏi, còn nói: “Ngươi cũng biết ta ở vương phủ, nếu không sao, thì cũng nên đưa một bức thư cho ta, thật làm ta sốt ruột! Hồn muốn mất một nửa!”
“Ta rật muốn tới, nhưng sợ ánh mắt người trong vương phủ đều cao tới đỉnh đầu, xem thường ta là một người bẩn thủi.” Thanh Dung cười nói: “Mấy ngày không thấy, liền nhớ ta? Ngươi không sợ Vương gia biết được sẽ ghen tuông sao?”
“Ngươi không phải người tốt! Người ta sốt ruột muốn chết, ngươi còn trêu đùa!” Thang Viên dậm chân mắng.
“Ta vốn định mấy ngày sau khi bố trí ổn thỏa sẽ đưa tin cho ngươi, ngươi lại giận!” Thanh Dung không nhanh không chậm nói.
“Không phải ta giận, ta nghe nói ngươi chết, gấp đến độ hồn không còn, ngươi lại còn trêu đùa!” Thang Viên thở phì phì nói.
“Ta chết sao được, ta mạng rất lớn!” Thanh Dung cười nói, thấy Thang Viên còn bực bội, liền nói: “Ngươi đi rồi thì mấy ngày sau, ta được Thị Lang Vương đại nhân chuộc thân, hiện nay ta đang ở quý phủ của hắn, ngươi cũng không cần lo lắng.”
“Hắn đối đãi ngươi được không?” Thang Viên hỏi.
“Không tồi.” Thanh Dung trầm ngâm một lát nói: “Dù sao ta cũng không cư trú ở đó lâu, ta muốn đi…”
“Ngươi lại đi đâu?” Thang Viên sốt ruột hỏi.
“Lúc này thì chưa biết…” Thanh Dung nói: “Còn đang vạch kế hoạch, ta không thể nói chính xác.”
Thang Viên kéo Thanh Dung ngồi một hồi, nói chút chuyện phiếm, Thanh Dung liền cáo từ muốn rời đi, Thang Viên biết giữ không được, liền lấy một cái bùa hộ mệnh mới xin được đưa cho Thanh Dung, dặn: “Ngươi nếu muốn đi, cũng phải đưa tin cho ta biết, ta mới yên tâm…”
Thanh Dung quay đầu nhìn y, cười cười nói: “Ta nếu đi, cũng sẽ đến gặp ngươi trước.”
Thang Viên nhìn Thanh Dung đi xa, tâm tư cũng thả lỏng, ngẫm lại giờ cũng đã khuya, liền đi vào trong thành, tạm thời cho khuây khỏa. Nhưng do một chân của y đi đứng bất tiện, tả diêu hữu hoảng (lao đảo) lại đụng phải một tiểu đồng. Tiểu đồng đang cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay, ngực lại ôm trái cây tươi, bị Thang Viên đụng phải, quả phật thủ vàng óng, quả táo đỏ rực, quả nho tím đô đô rớt xuống đất, Thang Viên vội vàng cúi người nhặt, tiểu đồng kia cũng nhanh chóng cúi đầu nhặt, hai người đều vội vàng nhìn đồ vật rớt trên mặt đất, lại đụng đầu vào nhau, “ai u” hai tiếng kêu to, liền té xuống.
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Giọng lạnh lùng từ sau lưng vang lên. Thang Viên quay lại nhìn, nhận ra, người đang đi tới không phải Cửu Vương gia sao? Tiểu đồng kia cũng đứng lên, nhìn nhìn Cửu Vương gia nói: “Chủ tử sao lại làm dữ vậy chứ?”
Cửu Vương gia đi đến đem tiểu đồng kia kéo lại, lạnh giọng hỏi: “Làm cái gì trên mặt đất?”
“Ta đụng vào vị thiếu gia này…” Thang Viên vội vàng nhận lỗi.
Cửu Vương gia quay đầu nhìn y, nhíu mày nói: “Sao lại là ngươi? Nhị ca đâu? Hạ nhân một người cũng không mang theo sao?”
“Vương gia bận bụi, không thể cùng đến.” Thang Viên đáp.
Tiểu đồng kia nghe bọn hắn nói chuyện, liền hỏi: “Thì ra chủ tử biết người này?”
“Con thỏ của Nhị ca nuôi thôi!” Cửu Vương gia nói, lại nói với Thang Viên: “Nhị ca e là đã về rồi, ngươi còn ở nơi này đi dạo sao, về sớm đi!” Dứt lời phất tay kêu tới một thằng nhỏ, nói hắn đưa Thang Viên về. Thang Viên bằng lòng đi theo thằng nhỏ kia, nghĩ thần trong lòng tiểu đồng kia có thể là tiểu Liễu nhi của Vương gia, bộ dạng gọn gàng, ngây thơ, giống một đứa con nít.
Thang Viên đi rồi, Cửu Vương gia với tiểu Liễu nhi còn đang đứng trên đường, tiểu Liễu nhi cau mày nhìn Cửu Vương gia, trên mặt giống như đang tức giận, Cửu Vương gia nói: “Vừa rồi rất tốt, sao lại giận?”
“Vương gia vừa mới nói, y là con thỏ do Nhị Vương gia nuôi?” Tiểu Liễu nhi hỏi.
“Ừ thì đúng vậy!” Cửu Vương gia thuận miệng đáp.
“Hừ, trong mắt Vương gia, y không phải chỉ là con thỏ thôi sao? Ta rất muốn biết, ta thật ra là cái gì?” Tiểu Liễu nhi nói xong, đồ rớt trên đất cũng không thèm nhặt, thở hổn hển bỏ đi.
Cửu Vương gia nhìn bóng dáng hắn, thở dài, vội vàng đuổi theo.
=========
Lại nói tới Thang Viên khi về tới Vương phủ, thằng nhỏ theo y ra ngoài còn chưa về, chắc còn ở bên ngoài đi dạo.
Quản gia vừa thấy y trở về, liền đi tới nói: “Em của ta, đã về! Đại họa tới nơi rồi!”
Thang Viên ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi là người rỗi hơi, đi nuôi một con thỏ rỗi hơi! Vừa rồi Hoàng Thượng tới, nói đích thân muốn gặp ngươi, ngươi lại không có ở đây, quả là vô cùng may mắn. Ai ngờ con thỏ rỗi hơi của ngươi lại gặm cây Thiên Trúc quỳ lá viền vàng mà Hoàng Thượng ban tặng! Cái đó do Hoàng Thượng ngự ban a! Hoàng Thượng mất hứng, ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ chém! Hiện giờ Vương gia đưa Hoàng Thượng hồi cung, để xem tình hình như thế nào đã!”
Thang Viên nghe xong, vội vàng đi tìm con thỏ, thấy con thỏ đang ở trong phòng, Thang Viên liền xách lỗ tai con thỏ lên, chỉ vào đầu con thỏ mà quở trách: “Ngươi coi ngươi gặm cái gì hả? Cây Thiên Trúc quỳ vừa hôi vừa đắng, ngươi gặm nó làm gì hả!” Suy nghĩ đến việc Hoàng Thượng sẽ xử trí mình như thế nào, sốt ruột một hồi, hung hăng vỗ vào mông con thỏ: “Ngươi thật đúng là rỗi hơi mà!”
Khi Vương gia từ bên ngoài đi vào, thấy Thang Viên đang xách lỗ tai con thỏ, “Hừ” một tiếng phân phó: “Người đâu, đem con thỏ này đi làm thịt!”
Thang Viên cả kinh, ôm con thỏ kia nhìn về phía Vương gia, Vương gia cũng không quan tâm đến y, đi thẳng tới ghế ngồi xuống. Thang Viên miệng mếu máo kêu một tiếng: “Vương gia….” Bản thân cũng từ từ đi tới.
Vương gia cúi đầu không nói, quản gia đi vào hỏi: “Muốn giết con thỏ nào ạ?” Vương gia chỉa chỉa vào con thỏ đang nằm trong lòng Thang Viên nói: “Tìm con giống như vậy đi làm thịt, đưa vào cung dâng lên Hoàng Thượng, thủ phạm phá hoại vật ngự ban đã bị đền tội, xin Hoàng Thượng định đoạt.”
Thang Viên nghe thấy vậy miệng hình tròn: “Như vậy cũng được sao?”
Vương gia hung hăng trừng mắt nhìn y liếc một cái, Thang Viên rụt cổ, ôm con thỏ trốn sang một bên chân Vương gia.
Quản gia đáp: “Đã quá nửa đêm, tiến cung dâng một con thỏ chết, lỡ làm kinh động đến Hoàng Thượng thì sao?”
“Ngươi muốn như thế nào?” Vương gia hỏi.
“Hầm canh thuốc thì sao?” Quản gia trả lời. (anh thật dã man…em thật không ngờ…T.T)
“Hầm canh thuốc thì sao có thể nhìn ra là thủ phạm?” Vương gia phất tay: “Quên đi, ngày mai nói sau.” Quản gia trả lời rồi đi ra. (trời anh còn tàn bạo hơn, giết làm sao để còn có thể nhận dạng được thủ phạm)
Vương gia híp mắt nhìn Thang Viên: “Ngươi nuôi con vật tốt lắm! Ngày mai đem nó làm thịt hầm canh thuốc!”
Thang Viên mếu máo, đem thân mình cọ cọ vào Vương gia, kêu một tiếng Vương gia. Vương gia tay đưa y kéo ngồi trên đùi đối diện với mình, tóm lấy vòng eo xoa nắn một trận: “Sau giờ ngọ đi dạo chỗ nào? Sao lại không ở đây?”
Thang Viên chợt nhớ, đem con thỏ thả xuống, từ trong ngực lấy ra cái bùa hộ mệnh kia đưa cho Vương gia: “Mới thỉnh ở trong miếu, mấy ngày nay Vương gia không được như ý, mang theo bên mình, áp tai họa cũng tốt.”
Vương gia tiếp nhận đặt sang bên cạnh, hai tay đặt trên mông Thang Viên chuẩn bị xoa nắn, nói: “Sao lại gầy như vậy? Nếu còn gầy, liền đem nó cùng ngươi hầm canh thuốc!” Vương gia chỉ vào con thỏ bên chân nói.
Thang Viên thấy Vương gia hù dọa mình, mở miệng nở nụ cười, tựa đầu vào ngực Vương gia. Vương gia đem y đẩy ra một chút, tay muốn cởi quần áo y. Thang Viên biết mình đã né mấy ngày, hôm nay không thể tránh khỏi, vặn xoay thân mình nói: “Đi đến giường… Vương gia..” Vương gia làm sao chịu nghe, xé vạt áo Thang Viên liền gặm thù du trước ngực.
“Ngô… Vương gia….” Thang Viên cắn môi nhọc nhằn phát ra tiếng.
Vương gia ôm lấy Thang Viên, tay cởi quần dưới, hai tay vuốt ve trên bờ mông trắng như tuyết.
==========
Ngoài phòng, Kim Ưng giơ vò rượu ngây ngô cười khà khà: “Ngươi xấu lắm, sao lại không uống?” Hắc Ưng bất đắc dĩ nhìn y.
“Xấu lắm! Ngươi xấu lắm!” Kim Ưng lảo đảo lảo đảo ngón tay chỉ vào Hắc Ưng nói.
“Ngươi say rồi.” Hắc Ưng đón lấy vò rượu trong tay Kim Ưng: “Không được uống nữa.”
“Ngươi nói không say không về mà, tại sao ta say ngươi cũng không say?” Kim Ưng nói, đầu cúi xuống từ từ, thanh âm nhỏ dần, ánh mắt cũng khép lại.
Hắc Ưng thấy y đã ngủ, đưa đầu y kéo lại tựa vào trên vai mình, thở dài một hơi rồi cũng dựa vào hòn non bộ nhắm mắt lại ngủ.
Tác giả :
Ngã Gia Thiếu Gia Thị Tổng Công