Vương Gia Tha Mạng
Chương 3
Vừa vào xe ngựa, Thang Viên một tiếng cũng không dám nói.
Xe ngựa rộng thùng thình, lại bị Vương gia chiếm cứ hơn phân nửa, Thang Viên tội nghiệp lui ở trong góc len lén dùng khóe mắt liếc Vương gia, nhẹ nhàng hấp cái mũi khóc thút thít. Có thể cảm giác được Thang Viên nhìn hắn, Vương gia cũng quay đầu nhìn liếc Thang Viên một cái, Thang Viên cảm giác mặt trời gay gắt nóng mùa hè đột nhiên lung lay tuyết rơi, tất cả bông tuyết phiến phiến đều rơi ở giữa y và Vương gia. Thang Viên giật mình rùng mình một cái, lui vào một góc sáng sủa.
Vương gia nhìn y, vươn tay hướng đến y, Thang Viên nhanh chóng cúi đầu đem ánh mắt nhắm lại, mang một bộ dạng thấy chết không sờn. Không ngờ chỉ cảm thấy trên mặt xẹt qua cảm giác mềm mại, mở to mắt nhìn, là ống tay áo Vương gia.
“Ô uế.”
Nhớ lúc nãy dập đầu xuống nền đất bùn nên dính đất cát. Thang Viên thấp đầu len lén liếc mắt nhìn cái tay áo Vương gia, là gấm mềm mại, trắng thuần khiết, không giống với khách bình thường, trên người y phục là dạng thêu hoa văn bằng kim tuyến phiền phức, rất khó, nói vậy mặc cũng sẽ không thoải mái.
Nhớ rõ lúc mới gặp Vương gia, cũng mặc y phục giống vậy, nay nhìn lại, trên mặt đỏ lên không bình thường, Vương gia so với lúc đó có chút uy nghiêm hơn, sắc mặt sáng hơn nhiều. Vương gia phát hiện Thang Viên nhìn hắn, cũng quay đầu nhìn Thang Viên, Thang Viên bị hắn nhìn vô cùng quẫn bách, nhưng cũng không có chỗ nào trốn, thành thật đứng lên, kéo kéo tay áo Vương gia: “ Nhăn nhó. Gấm hạng nhất này cũng không phải nước, cởi ra một chút sẽ thoải mái!”
Vương gia hai mắt nhìn y không nói, Thang Viên càng cảm thấy xấu hổ, lại mạo muội thất thất hỏi: “Vương gia đang mang ta về nhà?” Vương gia nhìn y vẫn không hé răng, Thang Viên liếm liếm môi nói tiếp: “Vương gia… đã thu tiểu nhân, thì không thể thu bạc của tiểu nhân, thu bạc của tiểu nhân thì cũng nên thả tiểu nhân….” Cảm giác Vương gia trừng mắt nhìn y liếc một cái, Thang Viên rụt cổ, nhưng tiếp tục nói: “Tiểu nhân biết không nên cùng Vương gia tranh luận, nhưng mà…”
“Bổn vương không cần bạc của ngươi.” Vương gia nói xong, đầu xoay qua.
Thang Viên nuốt nước miếng một cái, lấy dũng khí nói: “Tiểu nhân dung mạo xấu xí, sợ là khó làm cho Vương gia vui lòng… Vương gia có thể đem ta… thả …” Thang Viên cảm giác ánh mắt Vương gia sắc bén, thanh âm nuốt vào trong bụng.
“Bổn vương không cần bạc, chỉ muốn ngươi.” Vương gia gằn từng tiếng chậm rãi nói, thanh âm kiên định lạnh lẽo.
==========
Thang Viên nhìn hạ nhân đã rời đi, lén lút đứng lên, bưng chén thuốc trên bàn lên đi đến cửa sổ, trước tiên thò đầu nhìn trái phải không có người, đem thuốc trong bát hắt lên chân tường, rồi xoay người nằm trên giường.
Ngày ấy Vương gia đưa y an trí tại tiểu viện này, chỉ nói một câu hảo hảo dưỡng bệnh liền đi. Ngày thứ hai quản gia được lệnh mang Thái y đến đây xem bệnh của y, Thái y nhìn sắc mặt y, rồi xem mạch, nói là do tính khí bất hoà thân thể suy nhược, kê đơn thuốc cho uống trước, vài ngày sau nếu không thấy hiệu quả thì sẽ đến xem. Thang Viên cười khổ, sợ là bệnh khỏi thì sẽ bị Vương gia cưỡng bức, bởi vậy dược dâng lên đều đem cúng thổ địa gia gia.
Uống dược đã hai ngày mà không thấy hiệu quả, ngày thứ ba quản gia đi đến đây, mặt lạnh nghiêm nhìn Thang Viên: “Ngươi nếu không muốn khẻo mạnh, tự mình đi nói với Vương gia, tội gì lãng phí nhiều bạc như thế! Ngươi cũng biết thỉnh Thái y đến xem bệnh thì hết mười lượng bạc! Dược kia cũng là hai lượng bạc một thang, củi gỗ sắc thuốc cũng mất tiền mua! Sợ sắc thuốc không đủ độ lửa, hạ nhân phải quạt lửa trông coi! Ngươi nếu không uống, thì sớm đi nói với Vương gia, cũng đỡ gây phiền toái cho mọi người!”
Thang Viên vẻ mặt đau khổ nghe hắn quở trách, nghĩ quản gia này thật sự so với Tú bà của Như Ý lâu còn khôn khéo hơn! Vương phủ rộng lớn, ngay cả bó củi nhóm lửa cũng so đo, hay là Vương gia đã bị lật đổ?
Bất quá quản gia tuy rằng nói như thế, dược vẫn như thường lệ mà đưa tới, nhưng mà hạ nhân dâng dược, đều nhìn y uống xong rồi mới rời đi. Thang Viên vốn cũng không có bệnh nặng, cứ như vậy tẩm bổ nhân sâm nhục quế, không đến vài ngày thì khỏe. Vương gia đến gặp vài lần, ở trước án thư ngồi một hồi, khi sắc trời tối thì bỏ đi.
Thang Viên âm thầm kinh ngạc, Vương gia cũng không cùng mình nói chuyện, cũng không muốn mình xướng khúc, ngồi một hồi chẳng lẽ muốn mình xem tướng sao? Ai ngờ vị quản gia kia vừa mới vù vù đến đây, vừa vào cửa liền rống lên với y: “Ngươi nói coi bộ Vương gia thay ngươi tới xem bệnh sao? Vương gia đến đây, ngươi cũng không biết nói lấy một câu!”
“Vương gia cũng không nói cái gì a?” Thang Viên liền cãi lại, thầm nghĩ Vương gia thật khó hiểu nha, lại phải cần tới cái miệng keo kiệt của quản gia.
“Vương gia cho dù thích ngươi, cũng không đến mức ép buộc!” Quản gia nói: “Lần sau Vương gia có đến, thì phải lưu Vương gia ở lại đây nghỉ ngơi!”
Thang Viên bĩu môi, muốn ở thì ở, còn muốn chính mình cầu xin, Vương gia chung quy là không cần sao? Vương gia buổi tối lại đến, Thang Viên liền ở án thư, lén nhìn sắc mặt Vương gia, cẩn thận mở miệng: “Vương gia, sắc trời cũng không còn sớm, có muốn ở đây nghỉ tạm hay không?”
Vương gia khí định thần nhàn buông chén trà trong tay xuống, “Ân” một tiếng.
(anh chỉ chờ có thế…hừm)
Thang Viên miệng muốn cười lại không dám, giả bộ cái gì cũng không biết, thì ra đã sớm chờ những lời này sao? Bằng không quản gia cũng sẽ không đến đây rống rống nói, nào là đã làm vỡ bảy cái đĩa tám cái bát, tự nhiên lãng phí hết hai trăm lượng bạc.
Thang Viên đang bực bội khó chịu, thình lình Vương gia xoay người nói: “Gọi người chuẩn bị nước ấm, bổn vương muốn tắm rửa.” Nhìn thấy Thang Viên vặn vẹo gương mặt, khụ mạnh một tiếng, chống lông mi híp mắt nhìn Thang Viên.
“Tiểu nhân đi ngay.” Thang Viên nhanh chóng gục đầu xuống đáp lại đi ra ngoài.
Hạ nhân đi vào đặt dục dũng, đổ nước ấm, chuẩn bị bố trí tất cả mọi thứ, đặt bên ngoài dục dũng bức bình phong, Vương gia lên tiếng dặn dò: “Tất cả đi xuống đi!” Hạ nhân lục tục rời đi, còn lại Thang Viên đứng đối diện Vương gia. Vương gia đứng duỗi thân ra, Thang Viên trừng mắt nhìn, thình lình Vương gia đem bàn tay to lớn chụp lại: “Hầu hạ bổn vương cởi áo!” Thang Viên rụt cổ, Vương gia ngon lắm, thật là dáng vẻ kiêu ngạo! Nhưng cũng không dám nói gì, đi qua giúp Vương gia thoát xiêm y treo lên bình phong, Vương gia bước chân vào dục dũng ngâm người.
Qua nửa ngày không thấy Vương gia động tĩnh gì, Thang Viên xoay người đi đến giường. “Hầu hạ bổn vương tắm rửa!” Vương gia trừng mắt nhìn y nói. Thang Viên le lưỡi, đúng là Vương gia, tắm rửa cũng không tự mình động tay! Thang Viên đi tới cầm lược gỗ trước tiên giúp Vương gia gội đầu, rồi sau đó cầm miếng vải giúp Vương gia kỳ cọ, Vương gia “Ân” một tiếng, coi như vừa lòng. Kỳ cọ sau lưng xong, Thang Viên buông miếng vải, nhưng cũng không dám đi đâu, chờ Vương gia phân phó. Quả nhiên Vương gia liếc y một cái: “Đằng trước?” Miệng Thang Viên móp méo rồi lại cầm miếng vải lên kỳ cọ trước ngực, cọ xong cũng như cũ buông miếng vải đứng chờ. “Chân!” Vương gia trừng mắt quát. Thang Viên ủy ủy khuất khuất nhìn Vương gia: “Chân cũng phải tẩy sao?”
“Nhà ngươi tắm rửa không tẩy chân sao?” Vương gia hỏi.
“Vậy… Vương gia… Cũng không cần ngươi ở trong này trừng mắt nhìn ta?” Thang Viên cúi đầu nói.
“Tẩy nhanh lên! Nước lạnh rồi!” Bàn tay Vương gia lại dán ở trên lưng. Thang Viên không dám chậm trễ, nhắm mắt lại giúp Vương gia kỳ chân, tay vuốt phải một vật cứng rắn, kích thước khoảng chừng bằng cánh tay, Thang Viên giật mình kêu lên: “A –”
“Ngươi la cái gì? Muốn ngươi tẩy chân, làm cái gì lại kéo cánh tay bổn vương!”
A? Cánh tay? Ừ không thì sao lại có kích thước của cánh tay chứ!
Thang Viên không được tự nhiên vặn vẹo hầu hạ Vương gia tắm rửa xong, định thay miếng vải lau khô, Vương gia nhìn y nói: “Ngươi cũng gột rửa đi, gọi người đến thay nước.”
Thang Viên nhìn nước vẫn trong như cũ, nghĩ rằng phủ Vương gia củi gỗ đều đong đếm, sợ là ngày mai quản gia lại oán giận, liền nói: “Không cần đổi, nước cũng phải trả lượng….”
“Gọi người đổ thêm nước ấm.” Dứt lời liền muốn gọi người, lại bị Thang Viên ngăn cản: “Vương gia… Ngài trước tiên nên mặc xong quần áo đi!”
Vương gia “Ân” một tiếng liền duỗi thân chờ, Thang Viên nhận mệnh tiêu sái đi qua lấy quần áo giúp Vương gia mặc vào.
Thang Viên không được tự nhiên khi Vương gia nhìn chăm chú y tẩy sạch, vừa lau khô thân mình mặc quần vào, Vương gia liền nói: “Còn mặc cái gì! Lại đây đi!” Thang Viên không có biện pháp, khoác áo ngắn đi từ từ đến giường, mới vừa đi đến bên giường, thình lình bị Vương gia ôm cổ, xoay người một cái liền bị cuốn vào bên trong giường, Vương gia đã áp chế nửa người của y.
“A…” Thang Viên kêu một tiếng: “Vương gia, nhẹ chút…”
Vương gia nâng nâng thân mình, nhân lúc này cắn cắn môi y, hai tay ở trên người y vuốt nhẹ, Thang Viên tuy là sợ hãi, nhưng biết Vương gia mặc dù bộ dạng ác liệt, nhưng cũng sẽ không miễn cưỡng y, bởi vậy cũng yên tâm một chút, cắn môi dưới thật cẩn thận nhìn Vương gia.
Vương gia nhìn thấy bộ dạng này của y, lấy tay sờ sờ hai má y, cúi đầu lại cắn cắn môi y. Thang Viên hai tay giữ trước người, bản thân cũng không biết là muốn đẩy Vương gia ra hay là muốn ôm trụ Vương gia, nên dứt khoát đóng mắt, để mặc động tác của Vương gia.
Vương gia đã nhịn mấy ngày, há lại dễ dàng buông tha cho y, dứt khoát phải gây sức ép một đêm, Thang Viên không ngừng cầu xin tha, cuối cùng thì giọng cũng khàn, Vương gia mới dừng tay.
Thang Viên nghiêng thân mình đối mặt với vách tường thở, trong lòng biết mấy thứ kia không thể ở trong cơ thể, nhưng trên người cũng không còn chút khí lực, ngón tay cũng nâng không nổi, nên phải từ bỏ ý định. Tay Vương gia ôm bụng y, hơi dùng lực đem y kéo ra, ôm trước người, cằm để ở đỉnh đầu y, thân mình dán sát vào y, so với y dài ra một đoạn. Thang Viên cũng không còn khí lực giãy giụa, để mặc Vương gia ôm, rất nhanh liền nặng nề ngủ. Lúc hừng đông, Thang Viên bị Vương gia gọi dậy hầu hạ hắn mặc quần áo, Thang Viên cả người đau nhức, đánh mạnh tinh thần giúp Vương gia đổi quần áo, lại bò lên giường nằm. Vương gia quay đầu cau mày nhìn y, tự mình xoay người mang giày vào, đứng lên rời đi.
Thang Viên ngủ không bao lâu, quản gia lại đến, nói Vương gia trước khi đi phân phó, lúc sáng nhìn y ốm yếu, bởi vậy vội kêu Thái y tới bắt mạch cho y, gọi y nhanh dậy, Thái y một hồi sau sẽ tới.
Thang Viên cười khổ, y làm gì có bệnh! Rõ ràng là mệt. Liền nói với quản gia: “Cũng không cần phải xem, ta không có bệnh, chỉ đau cổ họng, bị khàn…”
“Đêm qua một nửa vương phủ đều nghe thấy ngươi kêu to như heo, cổ họng có thể không khàn sao?” Quản gia mặt không chút biến sắc nói.
Thang Viên mặt ửng hồng lên. Ở Như Ý lâu, ban đêm hết sức náo nhiệt, dù có kêu bể cổ họng, cũng không có ai để ý, ở trong vương phủ này, ban đêm đều hoàn toàn thanh tĩnh, tiếng quát tháo đều có thể nghe đặc biệt rõ ràng.
Quản gia đi ra ngoài phân phó hạ nhân dâng nước ấm cho Thang Viên rửa mặt. Thang Viên đứng lên rửa mặt sạch sẽ, cũng rửa hạ thân luôn, thoa một chút thuốc mỡ, chuẩn bị tốt, Thái y cũng đã đến. Chẩn mạch, Thái y cười nói là không có gì, dược có uống thêm cũng không tốt cho lắm, kê vài phương thuốc bổ, giúp dưỡng thân. Quản gia liền hỏi: “Thái y, người xem vết sẹo trên mặt y có thể biến mất hay không?”
Thái y đi tới nhìn, lại hỏi Thang Viên là bị khi nào, Thang Viên cũng cau mày, trầm ngâm một hồi nói: “Vết sẹo này từ mười năm trước…”
Thái y nói: “Do lâu ngày, sợ là khó khăn…” Lại xoay người nói với quản gia: “Ta đối với chuyện này cũng không am hiểu, nhưng thật ra lão Từ chuyên trì các chứng bệnh khó, có làm thuốc bí truyền thẫm mĩ, ngươi sao không mời hắn đến xem thử?”
Quản gia ưng thuận tiễn Thái y đi ra ngoài, Thang Viên nhìn bọn họ đi xa, mới thở dài, tựa đầu vào đầu giường ngẩn người.
Ăn xong cơm trưa, vị Thái y họ Từ kia đến, nhìn vết sẹo trên mặt Thang Viên, hỏi một chút, lấy từ hòm thuốc ra một cái hòm tráng men, nói: “Vết sẹo này sợ không thể biến mất hoàn toàn, ta cũng chỉ có thể làm hết sức mình.” Dứt lời mở cái hòm kia ra, bên trong là một chút bột phấn nâu, Thái y dặn quản gia lấy chút nước sạch, dùng cái đĩa nhỏ đem thuốc bột hòa tan, dùng cây ngân trâm giúp Thang Viên bôi lên vết sẹo, mang tới vải bông, xé thành mảnh nhỏ, đấp thuốc lên băng lại.
“Thuốc này mỗi ngày thay một lần, thay xong dùng vải bông băng lại. Nếu cảm thấy thuốc bột khô, tay dùng chút nước sạch đem vải bông thấm ướt là được, trước tiên nhận lấy thuốc bột này, nếu không đủ thì phái người đến chỗ ta lấy. Hai ngày sau ta lại đến xem.” Quản gia tiễn Thái y đi ra ngoài. Thang Viên chỉ cảm thấy trên mặt như thiêu như đốt rất khó chịu, lấy gương đồng soi, lại không thấy cái gì dị thường.
Quản gia lại dâng dược trị cổ họng, Thang Viên theo quản gia phân phó đặt trong miệng. Giờ ngọ thường không nhàn, bây giờ nhàn nhả liền cảm thấy buồn ngủ, nằm trên giường một hồi thì ngủ.
Vương gia hôm nay đến lúc đã lên đèn hoàn toàn mới đến, vào cửa liền thấy Thang Viên ngồi ở bên giường, chỉ vào mặt Thang Viên hỏi: “Mặt của ngươi sao vậy?”
“Đương nhiên rõ ràng là băng bó vết sẹo rồi?” Thang Viên ngửa đầu nhìn Vương gia trả lời.
Vương gia cau mày nhìn Thang Viên: “Miệng ngậm cái gì? Ói ra!”
“Quản gia nói cái này ất quý, một ai nạc một ái, hông ược phép nổ.” Thang Viên trong miệng ngậm cái gì đó, nước miếng rơi tí tách, vẫn đang cố sức giải thích.
Vương gia thấy y không nghe, bàn tay liền dán lại: “Ói ra rồi nói chuyện!”
Thang Viên mếu máo đem vật trong miệng phun ở lòng bàn tay, giải thích nói: “Quản gia nói cái này rất quý, một hai bạc một cái, không được phép nhổ.”
“Mặt!”
“Không phải Vương gia kêu Thái y giúp tiểu nhân chữa vết sẹo sao?”
Vương gia cau mày lại không nói gì, nhìn thứ trong tay Thang Viên, lại thấy cái bàn thấp trước giường đặt một cái chén, trong chén có đặt bảy tám thứ như vậy, cỡ như trứng chim, vàng chanh. Vương gia cầm lấy một cái đặt ở trong tay nhìn, rồi đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, biết đây là La Hán quả, làm sao quản gia nói đắt tiền như vậy! Nghĩ chắc quản gia cố ý trêu cợt y, không nói cho y biết thứ này ngậm vào là muốn y bớt nói lảm nhảm, lại lừa y nói thực quý, không được phép nhổ.
“Thái y nói thế nào?” Vương gia cau mày hỏi.
“Thái y nói không có gì đáng lo, kê khai một chút thuốc bổ, rồi nói quản gia phân phó phòng bếp làm cho ta ăn.”
Vương gia “Ân” một tiếng, liền ở trên giường ngồi xuống: “Vừa mới tắm rửa qua, ngươi gọi người chuẩn bị chút nước ấm hầu hạ bổn vương ngâm chân.”
Thang Viên nhìn Vương gia lại nhìn cái thứ trong lòng bàn tay, Vương gia nhìn y bộ dạng do dự rất buồn cười, lại cảm thấy y bộ dạng nước miếng rơi tí tách cũng rất thú vị, liền phân phó nói: “Ngậm vào đi!”
Thang Viên lại đem quả kia ngậm vào, rửa sạch tay ra ngoài chuẩn bị nước.
Giờ ngọ có cùng quản gia nói chuyện phiếm, Thang Viên cũng hỏi chút ít về tính tình Vương gia, thói quen thông thường cũng hỏi, sợ hầu hạ không chu toàn làm Vương gia tức giận. Nghĩ chắc quản gia bị hỏi làm phiền, mới muốn Thang Viên ngậm trái cây để không thể mở miệng. Thang Viên biết Vương gia thích ngâm chân bằng nước ấm, liền lấy ra một bình nước ấm dự bị, đem nước ấm đổ ra, lấy tay thử độ ấm, cảm thấy không bỏng, bưng đến trước mặt Vương gia. Cởi hài Vương gia ra, đem chân ngâm vào trong nước, thỉnh thoảng tay thử độ ấm, cảm thấy lạnh liền đổ một chút nước ấm vào, dùng hết ấm nước, Vương gia mới đưa chân lên, phân phó y lau khô, tự mình đi đến giường ngồi xuống.
Thang Viên bưng chậu nước rửa chân lên mang đi đổ, nghĩ hành lang có gieo chút mầm hoa cỏ, nếu nước ấm đổ lên, sợ là sống không được. Nhớ tới trong viện có hòn non bộ, không sợ nước ấm, vì thế đem nước đi ra đó đổ. Ai ngờ nước vừa hất ra ngoài, xôn xao một tiếng, âm thanh rơi trên tảng đá, Thang Viên híp mắt nhìn kỹ, lại thấy cặp mắt sáng long lanh trong đêm tối nhìn chằm chằm vào mình, kêu “Oa” một tiếng sợ hãi, cái quả đang ở trong miệng cũng không biết lăn đi đâu, cũng đem chậu rửa chân ném đi, quay đầu xoay người chạy về phòng, ai ngờ chân lại trượt, chính là do đạp trúng viên La Hán quả mà tự mình vừa mới phun ra, lập tức ngã nhào vào trong phòng.
Xe ngựa rộng thùng thình, lại bị Vương gia chiếm cứ hơn phân nửa, Thang Viên tội nghiệp lui ở trong góc len lén dùng khóe mắt liếc Vương gia, nhẹ nhàng hấp cái mũi khóc thút thít. Có thể cảm giác được Thang Viên nhìn hắn, Vương gia cũng quay đầu nhìn liếc Thang Viên một cái, Thang Viên cảm giác mặt trời gay gắt nóng mùa hè đột nhiên lung lay tuyết rơi, tất cả bông tuyết phiến phiến đều rơi ở giữa y và Vương gia. Thang Viên giật mình rùng mình một cái, lui vào một góc sáng sủa.
Vương gia nhìn y, vươn tay hướng đến y, Thang Viên nhanh chóng cúi đầu đem ánh mắt nhắm lại, mang một bộ dạng thấy chết không sờn. Không ngờ chỉ cảm thấy trên mặt xẹt qua cảm giác mềm mại, mở to mắt nhìn, là ống tay áo Vương gia.
“Ô uế.”
Nhớ lúc nãy dập đầu xuống nền đất bùn nên dính đất cát. Thang Viên thấp đầu len lén liếc mắt nhìn cái tay áo Vương gia, là gấm mềm mại, trắng thuần khiết, không giống với khách bình thường, trên người y phục là dạng thêu hoa văn bằng kim tuyến phiền phức, rất khó, nói vậy mặc cũng sẽ không thoải mái.
Nhớ rõ lúc mới gặp Vương gia, cũng mặc y phục giống vậy, nay nhìn lại, trên mặt đỏ lên không bình thường, Vương gia so với lúc đó có chút uy nghiêm hơn, sắc mặt sáng hơn nhiều. Vương gia phát hiện Thang Viên nhìn hắn, cũng quay đầu nhìn Thang Viên, Thang Viên bị hắn nhìn vô cùng quẫn bách, nhưng cũng không có chỗ nào trốn, thành thật đứng lên, kéo kéo tay áo Vương gia: “ Nhăn nhó. Gấm hạng nhất này cũng không phải nước, cởi ra một chút sẽ thoải mái!”
Vương gia hai mắt nhìn y không nói, Thang Viên càng cảm thấy xấu hổ, lại mạo muội thất thất hỏi: “Vương gia đang mang ta về nhà?” Vương gia nhìn y vẫn không hé răng, Thang Viên liếm liếm môi nói tiếp: “Vương gia… đã thu tiểu nhân, thì không thể thu bạc của tiểu nhân, thu bạc của tiểu nhân thì cũng nên thả tiểu nhân….” Cảm giác Vương gia trừng mắt nhìn y liếc một cái, Thang Viên rụt cổ, nhưng tiếp tục nói: “Tiểu nhân biết không nên cùng Vương gia tranh luận, nhưng mà…”
“Bổn vương không cần bạc của ngươi.” Vương gia nói xong, đầu xoay qua.
Thang Viên nuốt nước miếng một cái, lấy dũng khí nói: “Tiểu nhân dung mạo xấu xí, sợ là khó làm cho Vương gia vui lòng… Vương gia có thể đem ta… thả …” Thang Viên cảm giác ánh mắt Vương gia sắc bén, thanh âm nuốt vào trong bụng.
“Bổn vương không cần bạc, chỉ muốn ngươi.” Vương gia gằn từng tiếng chậm rãi nói, thanh âm kiên định lạnh lẽo.
==========
Thang Viên nhìn hạ nhân đã rời đi, lén lút đứng lên, bưng chén thuốc trên bàn lên đi đến cửa sổ, trước tiên thò đầu nhìn trái phải không có người, đem thuốc trong bát hắt lên chân tường, rồi xoay người nằm trên giường.
Ngày ấy Vương gia đưa y an trí tại tiểu viện này, chỉ nói một câu hảo hảo dưỡng bệnh liền đi. Ngày thứ hai quản gia được lệnh mang Thái y đến đây xem bệnh của y, Thái y nhìn sắc mặt y, rồi xem mạch, nói là do tính khí bất hoà thân thể suy nhược, kê đơn thuốc cho uống trước, vài ngày sau nếu không thấy hiệu quả thì sẽ đến xem. Thang Viên cười khổ, sợ là bệnh khỏi thì sẽ bị Vương gia cưỡng bức, bởi vậy dược dâng lên đều đem cúng thổ địa gia gia.
Uống dược đã hai ngày mà không thấy hiệu quả, ngày thứ ba quản gia đi đến đây, mặt lạnh nghiêm nhìn Thang Viên: “Ngươi nếu không muốn khẻo mạnh, tự mình đi nói với Vương gia, tội gì lãng phí nhiều bạc như thế! Ngươi cũng biết thỉnh Thái y đến xem bệnh thì hết mười lượng bạc! Dược kia cũng là hai lượng bạc một thang, củi gỗ sắc thuốc cũng mất tiền mua! Sợ sắc thuốc không đủ độ lửa, hạ nhân phải quạt lửa trông coi! Ngươi nếu không uống, thì sớm đi nói với Vương gia, cũng đỡ gây phiền toái cho mọi người!”
Thang Viên vẻ mặt đau khổ nghe hắn quở trách, nghĩ quản gia này thật sự so với Tú bà của Như Ý lâu còn khôn khéo hơn! Vương phủ rộng lớn, ngay cả bó củi nhóm lửa cũng so đo, hay là Vương gia đã bị lật đổ?
Bất quá quản gia tuy rằng nói như thế, dược vẫn như thường lệ mà đưa tới, nhưng mà hạ nhân dâng dược, đều nhìn y uống xong rồi mới rời đi. Thang Viên vốn cũng không có bệnh nặng, cứ như vậy tẩm bổ nhân sâm nhục quế, không đến vài ngày thì khỏe. Vương gia đến gặp vài lần, ở trước án thư ngồi một hồi, khi sắc trời tối thì bỏ đi.
Thang Viên âm thầm kinh ngạc, Vương gia cũng không cùng mình nói chuyện, cũng không muốn mình xướng khúc, ngồi một hồi chẳng lẽ muốn mình xem tướng sao? Ai ngờ vị quản gia kia vừa mới vù vù đến đây, vừa vào cửa liền rống lên với y: “Ngươi nói coi bộ Vương gia thay ngươi tới xem bệnh sao? Vương gia đến đây, ngươi cũng không biết nói lấy một câu!”
“Vương gia cũng không nói cái gì a?” Thang Viên liền cãi lại, thầm nghĩ Vương gia thật khó hiểu nha, lại phải cần tới cái miệng keo kiệt của quản gia.
“Vương gia cho dù thích ngươi, cũng không đến mức ép buộc!” Quản gia nói: “Lần sau Vương gia có đến, thì phải lưu Vương gia ở lại đây nghỉ ngơi!”
Thang Viên bĩu môi, muốn ở thì ở, còn muốn chính mình cầu xin, Vương gia chung quy là không cần sao? Vương gia buổi tối lại đến, Thang Viên liền ở án thư, lén nhìn sắc mặt Vương gia, cẩn thận mở miệng: “Vương gia, sắc trời cũng không còn sớm, có muốn ở đây nghỉ tạm hay không?”
Vương gia khí định thần nhàn buông chén trà trong tay xuống, “Ân” một tiếng.
(anh chỉ chờ có thế…hừm)
Thang Viên miệng muốn cười lại không dám, giả bộ cái gì cũng không biết, thì ra đã sớm chờ những lời này sao? Bằng không quản gia cũng sẽ không đến đây rống rống nói, nào là đã làm vỡ bảy cái đĩa tám cái bát, tự nhiên lãng phí hết hai trăm lượng bạc.
Thang Viên đang bực bội khó chịu, thình lình Vương gia xoay người nói: “Gọi người chuẩn bị nước ấm, bổn vương muốn tắm rửa.” Nhìn thấy Thang Viên vặn vẹo gương mặt, khụ mạnh một tiếng, chống lông mi híp mắt nhìn Thang Viên.
“Tiểu nhân đi ngay.” Thang Viên nhanh chóng gục đầu xuống đáp lại đi ra ngoài.
Hạ nhân đi vào đặt dục dũng, đổ nước ấm, chuẩn bị bố trí tất cả mọi thứ, đặt bên ngoài dục dũng bức bình phong, Vương gia lên tiếng dặn dò: “Tất cả đi xuống đi!” Hạ nhân lục tục rời đi, còn lại Thang Viên đứng đối diện Vương gia. Vương gia đứng duỗi thân ra, Thang Viên trừng mắt nhìn, thình lình Vương gia đem bàn tay to lớn chụp lại: “Hầu hạ bổn vương cởi áo!” Thang Viên rụt cổ, Vương gia ngon lắm, thật là dáng vẻ kiêu ngạo! Nhưng cũng không dám nói gì, đi qua giúp Vương gia thoát xiêm y treo lên bình phong, Vương gia bước chân vào dục dũng ngâm người.
Qua nửa ngày không thấy Vương gia động tĩnh gì, Thang Viên xoay người đi đến giường. “Hầu hạ bổn vương tắm rửa!” Vương gia trừng mắt nhìn y nói. Thang Viên le lưỡi, đúng là Vương gia, tắm rửa cũng không tự mình động tay! Thang Viên đi tới cầm lược gỗ trước tiên giúp Vương gia gội đầu, rồi sau đó cầm miếng vải giúp Vương gia kỳ cọ, Vương gia “Ân” một tiếng, coi như vừa lòng. Kỳ cọ sau lưng xong, Thang Viên buông miếng vải, nhưng cũng không dám đi đâu, chờ Vương gia phân phó. Quả nhiên Vương gia liếc y một cái: “Đằng trước?” Miệng Thang Viên móp méo rồi lại cầm miếng vải lên kỳ cọ trước ngực, cọ xong cũng như cũ buông miếng vải đứng chờ. “Chân!” Vương gia trừng mắt quát. Thang Viên ủy ủy khuất khuất nhìn Vương gia: “Chân cũng phải tẩy sao?”
“Nhà ngươi tắm rửa không tẩy chân sao?” Vương gia hỏi.
“Vậy… Vương gia… Cũng không cần ngươi ở trong này trừng mắt nhìn ta?” Thang Viên cúi đầu nói.
“Tẩy nhanh lên! Nước lạnh rồi!” Bàn tay Vương gia lại dán ở trên lưng. Thang Viên không dám chậm trễ, nhắm mắt lại giúp Vương gia kỳ chân, tay vuốt phải một vật cứng rắn, kích thước khoảng chừng bằng cánh tay, Thang Viên giật mình kêu lên: “A –”
“Ngươi la cái gì? Muốn ngươi tẩy chân, làm cái gì lại kéo cánh tay bổn vương!”
A? Cánh tay? Ừ không thì sao lại có kích thước của cánh tay chứ!
Thang Viên không được tự nhiên vặn vẹo hầu hạ Vương gia tắm rửa xong, định thay miếng vải lau khô, Vương gia nhìn y nói: “Ngươi cũng gột rửa đi, gọi người đến thay nước.”
Thang Viên nhìn nước vẫn trong như cũ, nghĩ rằng phủ Vương gia củi gỗ đều đong đếm, sợ là ngày mai quản gia lại oán giận, liền nói: “Không cần đổi, nước cũng phải trả lượng….”
“Gọi người đổ thêm nước ấm.” Dứt lời liền muốn gọi người, lại bị Thang Viên ngăn cản: “Vương gia… Ngài trước tiên nên mặc xong quần áo đi!”
Vương gia “Ân” một tiếng liền duỗi thân chờ, Thang Viên nhận mệnh tiêu sái đi qua lấy quần áo giúp Vương gia mặc vào.
Thang Viên không được tự nhiên khi Vương gia nhìn chăm chú y tẩy sạch, vừa lau khô thân mình mặc quần vào, Vương gia liền nói: “Còn mặc cái gì! Lại đây đi!” Thang Viên không có biện pháp, khoác áo ngắn đi từ từ đến giường, mới vừa đi đến bên giường, thình lình bị Vương gia ôm cổ, xoay người một cái liền bị cuốn vào bên trong giường, Vương gia đã áp chế nửa người của y.
“A…” Thang Viên kêu một tiếng: “Vương gia, nhẹ chút…”
Vương gia nâng nâng thân mình, nhân lúc này cắn cắn môi y, hai tay ở trên người y vuốt nhẹ, Thang Viên tuy là sợ hãi, nhưng biết Vương gia mặc dù bộ dạng ác liệt, nhưng cũng sẽ không miễn cưỡng y, bởi vậy cũng yên tâm một chút, cắn môi dưới thật cẩn thận nhìn Vương gia.
Vương gia nhìn thấy bộ dạng này của y, lấy tay sờ sờ hai má y, cúi đầu lại cắn cắn môi y. Thang Viên hai tay giữ trước người, bản thân cũng không biết là muốn đẩy Vương gia ra hay là muốn ôm trụ Vương gia, nên dứt khoát đóng mắt, để mặc động tác của Vương gia.
Vương gia đã nhịn mấy ngày, há lại dễ dàng buông tha cho y, dứt khoát phải gây sức ép một đêm, Thang Viên không ngừng cầu xin tha, cuối cùng thì giọng cũng khàn, Vương gia mới dừng tay.
Thang Viên nghiêng thân mình đối mặt với vách tường thở, trong lòng biết mấy thứ kia không thể ở trong cơ thể, nhưng trên người cũng không còn chút khí lực, ngón tay cũng nâng không nổi, nên phải từ bỏ ý định. Tay Vương gia ôm bụng y, hơi dùng lực đem y kéo ra, ôm trước người, cằm để ở đỉnh đầu y, thân mình dán sát vào y, so với y dài ra một đoạn. Thang Viên cũng không còn khí lực giãy giụa, để mặc Vương gia ôm, rất nhanh liền nặng nề ngủ. Lúc hừng đông, Thang Viên bị Vương gia gọi dậy hầu hạ hắn mặc quần áo, Thang Viên cả người đau nhức, đánh mạnh tinh thần giúp Vương gia đổi quần áo, lại bò lên giường nằm. Vương gia quay đầu cau mày nhìn y, tự mình xoay người mang giày vào, đứng lên rời đi.
Thang Viên ngủ không bao lâu, quản gia lại đến, nói Vương gia trước khi đi phân phó, lúc sáng nhìn y ốm yếu, bởi vậy vội kêu Thái y tới bắt mạch cho y, gọi y nhanh dậy, Thái y một hồi sau sẽ tới.
Thang Viên cười khổ, y làm gì có bệnh! Rõ ràng là mệt. Liền nói với quản gia: “Cũng không cần phải xem, ta không có bệnh, chỉ đau cổ họng, bị khàn…”
“Đêm qua một nửa vương phủ đều nghe thấy ngươi kêu to như heo, cổ họng có thể không khàn sao?” Quản gia mặt không chút biến sắc nói.
Thang Viên mặt ửng hồng lên. Ở Như Ý lâu, ban đêm hết sức náo nhiệt, dù có kêu bể cổ họng, cũng không có ai để ý, ở trong vương phủ này, ban đêm đều hoàn toàn thanh tĩnh, tiếng quát tháo đều có thể nghe đặc biệt rõ ràng.
Quản gia đi ra ngoài phân phó hạ nhân dâng nước ấm cho Thang Viên rửa mặt. Thang Viên đứng lên rửa mặt sạch sẽ, cũng rửa hạ thân luôn, thoa một chút thuốc mỡ, chuẩn bị tốt, Thái y cũng đã đến. Chẩn mạch, Thái y cười nói là không có gì, dược có uống thêm cũng không tốt cho lắm, kê vài phương thuốc bổ, giúp dưỡng thân. Quản gia liền hỏi: “Thái y, người xem vết sẹo trên mặt y có thể biến mất hay không?”
Thái y đi tới nhìn, lại hỏi Thang Viên là bị khi nào, Thang Viên cũng cau mày, trầm ngâm một hồi nói: “Vết sẹo này từ mười năm trước…”
Thái y nói: “Do lâu ngày, sợ là khó khăn…” Lại xoay người nói với quản gia: “Ta đối với chuyện này cũng không am hiểu, nhưng thật ra lão Từ chuyên trì các chứng bệnh khó, có làm thuốc bí truyền thẫm mĩ, ngươi sao không mời hắn đến xem thử?”
Quản gia ưng thuận tiễn Thái y đi ra ngoài, Thang Viên nhìn bọn họ đi xa, mới thở dài, tựa đầu vào đầu giường ngẩn người.
Ăn xong cơm trưa, vị Thái y họ Từ kia đến, nhìn vết sẹo trên mặt Thang Viên, hỏi một chút, lấy từ hòm thuốc ra một cái hòm tráng men, nói: “Vết sẹo này sợ không thể biến mất hoàn toàn, ta cũng chỉ có thể làm hết sức mình.” Dứt lời mở cái hòm kia ra, bên trong là một chút bột phấn nâu, Thái y dặn quản gia lấy chút nước sạch, dùng cái đĩa nhỏ đem thuốc bột hòa tan, dùng cây ngân trâm giúp Thang Viên bôi lên vết sẹo, mang tới vải bông, xé thành mảnh nhỏ, đấp thuốc lên băng lại.
“Thuốc này mỗi ngày thay một lần, thay xong dùng vải bông băng lại. Nếu cảm thấy thuốc bột khô, tay dùng chút nước sạch đem vải bông thấm ướt là được, trước tiên nhận lấy thuốc bột này, nếu không đủ thì phái người đến chỗ ta lấy. Hai ngày sau ta lại đến xem.” Quản gia tiễn Thái y đi ra ngoài. Thang Viên chỉ cảm thấy trên mặt như thiêu như đốt rất khó chịu, lấy gương đồng soi, lại không thấy cái gì dị thường.
Quản gia lại dâng dược trị cổ họng, Thang Viên theo quản gia phân phó đặt trong miệng. Giờ ngọ thường không nhàn, bây giờ nhàn nhả liền cảm thấy buồn ngủ, nằm trên giường một hồi thì ngủ.
Vương gia hôm nay đến lúc đã lên đèn hoàn toàn mới đến, vào cửa liền thấy Thang Viên ngồi ở bên giường, chỉ vào mặt Thang Viên hỏi: “Mặt của ngươi sao vậy?”
“Đương nhiên rõ ràng là băng bó vết sẹo rồi?” Thang Viên ngửa đầu nhìn Vương gia trả lời.
Vương gia cau mày nhìn Thang Viên: “Miệng ngậm cái gì? Ói ra!”
“Quản gia nói cái này ất quý, một ai nạc một ái, hông ược phép nổ.” Thang Viên trong miệng ngậm cái gì đó, nước miếng rơi tí tách, vẫn đang cố sức giải thích.
Vương gia thấy y không nghe, bàn tay liền dán lại: “Ói ra rồi nói chuyện!”
Thang Viên mếu máo đem vật trong miệng phun ở lòng bàn tay, giải thích nói: “Quản gia nói cái này rất quý, một hai bạc một cái, không được phép nhổ.”
“Mặt!”
“Không phải Vương gia kêu Thái y giúp tiểu nhân chữa vết sẹo sao?”
Vương gia cau mày lại không nói gì, nhìn thứ trong tay Thang Viên, lại thấy cái bàn thấp trước giường đặt một cái chén, trong chén có đặt bảy tám thứ như vậy, cỡ như trứng chim, vàng chanh. Vương gia cầm lấy một cái đặt ở trong tay nhìn, rồi đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, biết đây là La Hán quả, làm sao quản gia nói đắt tiền như vậy! Nghĩ chắc quản gia cố ý trêu cợt y, không nói cho y biết thứ này ngậm vào là muốn y bớt nói lảm nhảm, lại lừa y nói thực quý, không được phép nhổ.
“Thái y nói thế nào?” Vương gia cau mày hỏi.
“Thái y nói không có gì đáng lo, kê khai một chút thuốc bổ, rồi nói quản gia phân phó phòng bếp làm cho ta ăn.”
Vương gia “Ân” một tiếng, liền ở trên giường ngồi xuống: “Vừa mới tắm rửa qua, ngươi gọi người chuẩn bị chút nước ấm hầu hạ bổn vương ngâm chân.”
Thang Viên nhìn Vương gia lại nhìn cái thứ trong lòng bàn tay, Vương gia nhìn y bộ dạng do dự rất buồn cười, lại cảm thấy y bộ dạng nước miếng rơi tí tách cũng rất thú vị, liền phân phó nói: “Ngậm vào đi!”
Thang Viên lại đem quả kia ngậm vào, rửa sạch tay ra ngoài chuẩn bị nước.
Giờ ngọ có cùng quản gia nói chuyện phiếm, Thang Viên cũng hỏi chút ít về tính tình Vương gia, thói quen thông thường cũng hỏi, sợ hầu hạ không chu toàn làm Vương gia tức giận. Nghĩ chắc quản gia bị hỏi làm phiền, mới muốn Thang Viên ngậm trái cây để không thể mở miệng. Thang Viên biết Vương gia thích ngâm chân bằng nước ấm, liền lấy ra một bình nước ấm dự bị, đem nước ấm đổ ra, lấy tay thử độ ấm, cảm thấy không bỏng, bưng đến trước mặt Vương gia. Cởi hài Vương gia ra, đem chân ngâm vào trong nước, thỉnh thoảng tay thử độ ấm, cảm thấy lạnh liền đổ một chút nước ấm vào, dùng hết ấm nước, Vương gia mới đưa chân lên, phân phó y lau khô, tự mình đi đến giường ngồi xuống.
Thang Viên bưng chậu nước rửa chân lên mang đi đổ, nghĩ hành lang có gieo chút mầm hoa cỏ, nếu nước ấm đổ lên, sợ là sống không được. Nhớ tới trong viện có hòn non bộ, không sợ nước ấm, vì thế đem nước đi ra đó đổ. Ai ngờ nước vừa hất ra ngoài, xôn xao một tiếng, âm thanh rơi trên tảng đá, Thang Viên híp mắt nhìn kỹ, lại thấy cặp mắt sáng long lanh trong đêm tối nhìn chằm chằm vào mình, kêu “Oa” một tiếng sợ hãi, cái quả đang ở trong miệng cũng không biết lăn đi đâu, cũng đem chậu rửa chân ném đi, quay đầu xoay người chạy về phòng, ai ngờ chân lại trượt, chính là do đạp trúng viên La Hán quả mà tự mình vừa mới phun ra, lập tức ngã nhào vào trong phòng.
Tác giả :
Ngã Gia Thiếu Gia Thị Tổng Công