Vương Gia Tha Mạng
Chương 1
Đêm càng về khuya, lại là lúc yến tiệc ca múa bắt đầu.
Đối với Như Ý lâu nhỏ hẹp nay lại là thời điểm náo nhiệt nhất, vài tiếng kêu gào cố tình đánh nát giọng ca vàng oanh trong yến tiệc.
“Không cần! A…… Không thể! Tha ta đi!” Nói xong một bóng người hốt hoảng từ trong cửa chạy ra, vừa chạy vừa che chắn lại quần áo đã bị xé rách thất linh bát lạc (nói chung là tán loạn).
Tú bà gấp đến độ quắn cả lên, tay không ngừng lấy khăn lau mồ hôi.
“Thứ mấy rồi?” Quy Công nhìn chằm chằm cửa phòng kia cũng nhíu mày.
“Đã là người thứ tư …. Lễ Bộ Thị Lang này cũng thật là, vội đến rồi vội đi, cứ như muốn ném chuyện trong này cho mình tôi, không biết thân phận, bộ dạng lại xấu, tiểu quan cũng không tình nguyện tiếp, không tiếp thì lại sợ đắc tội khách…” Tú bà đột nhiên vỗ vỗ bàn tay, dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng phân phó Quy Công: “Ta sao lại quên y nhỉ! Ngươi nhanh đi kêu Thang Viên lại đây!”
Quy Công nghe xong, liền đi, không bao lâu đưa tới một thanh niên, thanh niên này dáng người trung bình, nếu trên mặt không có một vết xẹo vắt ngang qua thì cũng có thể được xem là thanh tú. Chỉ thấy tay hắn cầm cái phách (để gõ nhịp) bằng trúc, bị Quy Công lôi kéo từ từ đi tới, dưới lòng bàn chân thất tha thất thểu, chính xác là một người đi khập khiễng.
“Thang Viên, hảo hảo hầu hạ khách nha.” Tú bà chỉ nói một câu liền đem Thang Viên đẩy mạnh vào trong phòng, một tiếng loảng xoảng đóng cửa lại.
Thang Viên khúm núm đứng ở trước cửa, đưa tay trước ngực hướng bên trong lạy: “Tiểu nhân Thang Viên diện kiến ân khách.” Bất ngờ đầu còn chưa ngẩng lên, liền bị người ta xé rách quần áo. Thang Viên vội vàng giương mắt, đối diện là khuôn mặt đen 黪 黪 黪 黪 (dò hok dc chữ này là chữ j`) trên đó hé ra một đôi con ngươi màu đỏ. Người nọ không nói gì, chỉ vội vàng xé bỏ quần áo y, động tác rất thô lỗ, không ngừng thở hổn hển. Thang Viên nhìn thấy, liền biết là do dược tính bộc phát, y chỉ là tiểu xướng khúc không thể ứng phó, giãy dụa muốn chạy ra, cửa lại bị khóa ngoài. Thang Viên không từ bỏ ý định, dùng sức vỗ lên ván cửa mấy cái, Tú bà ở bên ngoài nói: “Hảo hảo hầu hạ khách, lát nữa sẽ cho ngươi thật nhiều tiền thưởng!” Thang Viên còn muốn phân trần, đã bị người nọ ôm lấy eo, kéo dễ dàng ném lên giường.
Bộ phách trong tay Thang Viên đã sớm rớt trên mặt đất, chỉ còn lại một mẫu trúc, y bèn đưa tới đặt ngang trước người, van xin khổ sở: “Ân khách chậm đã, tiểu nhân xướng cho ngài nghe một khúc được không?”
Dĩ nhiên người nọ bị dược tính bộc phát, làm gì còn tâm tư nghe y xướng khúc, áp chế y, tay liền xé vạt áo, lộ ra bộ ngực gầy yếu trắng như tuyết. Thang Viên “A” một tiếng, chở tay chắn trước ngực mình, đem mẫu trúc đang nắm chặt vứt đi.
Người nọ thở hổn hển giật tay y ra, đầu lưỡi nóng ở trên ngực y liếm một cái liền ngậm lấy một quả nho nhỏ gặm cắn, lực không hề nhỏ, làm cho Thang Viên cảm giác giống như bị chó dữ ngậm đau, liền kêu lên bi thảm xin được khoan dung: “Ân khách… Ân khách dừng tay…. Ngài nhận lầm người rồi… Ân khách….”
Người nọ chẳng những không dừng tay, ngược lại đôi bàn tay to còn hướng xuống phía dưới sờ soạng, cách lớp vải vuốt ve nơi mẫn cảm yếu ớt của y, tay người nọ cứng cáp, chỉ là vân ve bình thường, nhưng Thang Viên liền đau đến mức cả người đổ mồ hôi, y kêu thảm thiết, miệng kêu khóc lung tung, tay giãy chân đạp: “Tha mạng a, ân khách, tiểu nhân không phải…. Không phải….” Người nọ chỉ chăm chăm cởi quần áo y, dĩ nhiên khi cảm giác đầu ngón tay thô to tiến vào mặt hậu, Thang Viên không khỏi kêu càng thảm: “Tha mạng, tha ta đi! Tha mạng a! Không cần!”
Người nọ cũng không để ý đến y, vội vàng tự ý tiếp tục làm.
“Ta không phải tiểu quan!” Thang Viên kêu lên: “Ân khách tha mạng a!”
“Chính là người! Ngươi sao không phải?”
“Cái đó trái lại ….” Thang Viên gật đầu, lại phát hiện ngón tay kia bắt đầu đảo quanh cửa vào của y, lại là một trận kêu thảm: “Không cần! Ân khách, tha ta đi! Ta không phải tiểu quan, không thể làm việc này… Ân khách, ngươi nhìn mặt ta đi…..”
Trước kia cũng có ân khách say rượu nhận nhầm y, nhưng chỉ liếc mắt nhìn mặt y một cái liền mất hứng, thả y ra. Người nọ chớp mắt nhìn chăm chăm y, không cảm xúc nói: “Mặt của ngươi sao?”
“Bị hủy….”
“Chẳng lẽ bổn vương nhìn không ra bị hủy?!” Người nọ rống lên: “Bị hủy thì không phải là người sao?”
“Ngán…”
“Bổn vương khẩu vị rất tốt, chính là ngươi! Không cần đổi người khác!”
“A?” Thang Viên kinh ngạc nhìn người nọ, chỉ thấy hắn hốc mắt hãm sâu mi cốt cao ngất, mũi cao thẳng, trên chóp mũi còn có cái móc nho nhỏ giống chim ưng, lộ ra vẻ âm trầm lạnh thấu xương, da mặc đen 黪 黪 黪 黪 vì tác dụng của thuốc mà biến thành màu tím đỏ, thấy thế nào cũng không sạch sẽ, giống như khoai lang nướng vùi trên đất, gần giống màu đất badan, hai lông mày nhíu lại, không đoán được cảm xúc, đôi con ngươi ửng đỏ, híp mắt nhìn Thang Viên như muốn xuyên thấu y.
“Ngươi nhìn cái gì?” Người nọ híp mắt, vốn tướng mạo âm trầm lại càng trở nên dữ tợn: “Ngươi biết nhìn thẳng bổn vương sẽ bị tội chém đầu?”
“Tiểu… Tiểu nhân không biết…” Thang Viên ngừng lại một chút, biết Như Ý lâu này lui tới đều là quan to khách quý, nghe hắn mở miệng bổn vương ngậm miệng bổn vương, chẳng lẽ là Vương gia? Nếu là Vương gia, cho dù dung mạo xấu, với thế lực này tiểu quan cũng sẽ liều mạng nịnh bợ, như thế nào tiện nghi đến mình?
Thừa dịp lúc y ngẩn người, người nọ đã đem đầu ngón tay đi vào, Thang Viên kêu thảm thiết một tiếng, giọng dẫn theo tiếng khóc nức nở: “Tha mạng a! Tha ta đi!”
“Vương gia cho ngươi bạc không phải ít!” Người nọ vừa nói vừa ở trong cơ thể Thang Viên chuyển động ấn nhu, làm cho Thang Viên từng đợt run lên.
“Tiểu nhân không cần bạc!” Thang Viên giãy chân, bất đắc dĩ một bên đùi bị tật nên không thể dùng lực, thoát thân là điều vô vọng, nhưng lại ô ô khóc: “Tiểu nhân không cần bạc, tiểu nhân nguyện dùng tiền chuộc thân…”
Người nọ nghe được y muốn dùng tiền chuộc thân, hứ nhẹ một tiếng.
“Ta.. Ta có tiền… Ta có tiền …” Thang Viên nhìn hắn lộ ra nét mặt khing thường, vội vã nói: “Tiểu nhân có một ít tiền tích góp được, cũng khoảng ba bốn trăm lượng bạc, ngân phiếu đổi tiền ở mép gối, ân khách có thể theo ta đi……. A! Không cần!”
Người nọ không để ý tới y hồ ngôn loạn ngữ, lại tiến thêm một ngón tay vào, Thang Viên kêu thảm hại hơn, giọng nói càng khẩn cấp hơn: “Ngày ấy Từ Thị Lang thưởng tiểu nhân một cái nhẫn ngọc thúy, chôn ở dưới bồn hoa lan kia, cũng đưa cho ân khách, cầu ân khách tha mạng a!…. Ô ô… Không cần..”
Người nọ ngẩng đầu nhìn y liếc một cái, như trước hứ một tiếng khinh thường.
“Còn có… Còn có… Lý đại nhân thưởng … Bạc… Chôn ở dưới chậu hoa cửa sổ phía tây….” Thang Viên hơi thở không xong, lời nói theo miệng lung tung: “Không cần… Van cầu ngươi … Cầu ngươi..”
Người nọ híp mắt nhìn y một hồi, cởi bỏ quần áo của mình. Thang Viên trừng mắt nhìn chằm chằm cự vật dưới khố của người nọ, thoát cái thất thanh, qua nửa ngày mới hoãn lại thần, liều chết giãy dụa, khóc càng dữ: “Tha mạng a! Không được… Không được … Sẽ chết mất… Không sống nổi.” Ngay cả động tác đi đứng bất lợi, vẫn muốn giãy dụa trở mình, bám víu vào các họa tiết đầu giường nghĩ muốn chạy. Người nọ thừa cơ bắt được thắt lưng y, dùng sức hướng vào trong lòng, ngang nhiên cự vật liền để ở mông y. Thang Viên đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, sau đó liền giống bị hỏa thiêu liều mạng lôi kéo đầu giường hướng ra phía ngoài, người nọ nhìn y không chịu nghe lời, một cái tát đập ở sau lưng, Thang Viên cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều muốn đi ra, hung hăng ho khan vài tiếng, bất động không giãy dụa. Người nọ nắm thắt lưng y, lôi kéo về phía sau, cực đại cự vật đã vào một nửa.
Thang Viên kêu thảm thiết một tiếng, khóc rống lên: “Ô ô ô… Tha mạng a…”
Người nọ một tay nắm thắt lưng y, một tay dùng sức chế trụ bả vai, đem Thang Viên ấn rất rắn chắc, thân mình cử động, toàn bộ tiến vào thân thể Thang Viên, mặc kệ Thang Viên giãy dụa kêu gào liền mạnh mẽ lực nảy vào.
Thang Viên tránh không khỏi, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ: “Ân khách, tha ta đi!… A.. Ta… Ta còn có rượu Trạng nguyên hồng 40 năm, chôn ở bức tường phía đông dưới gốc mai, cũng dâng tặng ân khách, tha ta đi!”
Người nọ nghe y hồ ngôn loạn ngữ, trong lòng muốn cười, người này, quả thật xem Trạng nguyên hồng còn quý trọng hơn bạc!
Thang Viên đau kịch liệt, tâm tư hoảng hốt, ngày càng tệ: “Ta sai rồi, tha ta đi!…. Ta sai rồi… Ô ô ô… Nhị nương bảo ta đem áo dài đưa cho Tư Vũ, ta tham ăn uống rượu làm đổ cái chén bẩn tay áo, muốn lừa Nhị nương nên đem tay áo cắt đi một đoạn, rồi nối thêm hai thước lụa đỏ… Ai ngờ Tư Vũ nói cái đó thật mới lạ… Cũng thực vui mừng…. Từ Thị Lang ngày ấy mất cây quạt cũng là do ta giấu, ta ghét hắn khi dễ Thanh Dung… Ta sai rồi…. Tha mạng a….” Một bên nức nở cầu xin tha thứ một bên quỳ bò mong muốn phải giãy ra.
(Gi`…ép cung mà dễ vậy thì cần gì tra tấn linh tinh….???!!!)
Người nọ cũng không nói gì, chỉ đè bả vai Thang Viên lại dùng sức đẩy y, lúc đầu còn cảm thấy đau đớn khó nhịn, ngược lại thói quen càng nhiều. Cũng may người nọ không có cái gì cổ quái, chỉ việc này Thang Viên có thể nhẫn nại, chẳng qua trong miệng vẫn thì thào nức nở, lời xin tha mạng nói không dưới trăm lần, lỗi làm từ nhỏ đến lớn cũng khai ra, ngay cả việc không thừa nhận quăng vỡ chén đĩa lúc ba tuổi và chuyện năm tuổi trèo tường trộm quả hạnh cũng đều nói ra vanh vách. Người nọ nghe y kêu thê thảm, đem y cuốn lại, vươn bàn tay to hướng hai thành dưới thân y sờ soạng, Thang Viên lắc đầu mạnh, tay bắt lấy cổ tay người nọ: “Ô ô… Đau… Nhẹ… Nhẹ chút…”
Người nọ nhìn Thang Viên đỏ hồng mắt cầm lấy tay mình van xin khoan dung, trên tay giảm chút lực đạo. Thang Viên cắn môi dưới đỏ hồng mắt nhìn hắn, đôi tay bắt được cổ tay hắn chưa từng buông ra, môi nhẹ nhàng nói.
Đối với Như Ý lâu nhỏ hẹp nay lại là thời điểm náo nhiệt nhất, vài tiếng kêu gào cố tình đánh nát giọng ca vàng oanh trong yến tiệc.
“Không cần! A…… Không thể! Tha ta đi!” Nói xong một bóng người hốt hoảng từ trong cửa chạy ra, vừa chạy vừa che chắn lại quần áo đã bị xé rách thất linh bát lạc (nói chung là tán loạn).
Tú bà gấp đến độ quắn cả lên, tay không ngừng lấy khăn lau mồ hôi.
“Thứ mấy rồi?” Quy Công nhìn chằm chằm cửa phòng kia cũng nhíu mày.
“Đã là người thứ tư …. Lễ Bộ Thị Lang này cũng thật là, vội đến rồi vội đi, cứ như muốn ném chuyện trong này cho mình tôi, không biết thân phận, bộ dạng lại xấu, tiểu quan cũng không tình nguyện tiếp, không tiếp thì lại sợ đắc tội khách…” Tú bà đột nhiên vỗ vỗ bàn tay, dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng phân phó Quy Công: “Ta sao lại quên y nhỉ! Ngươi nhanh đi kêu Thang Viên lại đây!”
Quy Công nghe xong, liền đi, không bao lâu đưa tới một thanh niên, thanh niên này dáng người trung bình, nếu trên mặt không có một vết xẹo vắt ngang qua thì cũng có thể được xem là thanh tú. Chỉ thấy tay hắn cầm cái phách (để gõ nhịp) bằng trúc, bị Quy Công lôi kéo từ từ đi tới, dưới lòng bàn chân thất tha thất thểu, chính xác là một người đi khập khiễng.
“Thang Viên, hảo hảo hầu hạ khách nha.” Tú bà chỉ nói một câu liền đem Thang Viên đẩy mạnh vào trong phòng, một tiếng loảng xoảng đóng cửa lại.
Thang Viên khúm núm đứng ở trước cửa, đưa tay trước ngực hướng bên trong lạy: “Tiểu nhân Thang Viên diện kiến ân khách.” Bất ngờ đầu còn chưa ngẩng lên, liền bị người ta xé rách quần áo. Thang Viên vội vàng giương mắt, đối diện là khuôn mặt đen 黪 黪 黪 黪 (dò hok dc chữ này là chữ j`) trên đó hé ra một đôi con ngươi màu đỏ. Người nọ không nói gì, chỉ vội vàng xé bỏ quần áo y, động tác rất thô lỗ, không ngừng thở hổn hển. Thang Viên nhìn thấy, liền biết là do dược tính bộc phát, y chỉ là tiểu xướng khúc không thể ứng phó, giãy dụa muốn chạy ra, cửa lại bị khóa ngoài. Thang Viên không từ bỏ ý định, dùng sức vỗ lên ván cửa mấy cái, Tú bà ở bên ngoài nói: “Hảo hảo hầu hạ khách, lát nữa sẽ cho ngươi thật nhiều tiền thưởng!” Thang Viên còn muốn phân trần, đã bị người nọ ôm lấy eo, kéo dễ dàng ném lên giường.
Bộ phách trong tay Thang Viên đã sớm rớt trên mặt đất, chỉ còn lại một mẫu trúc, y bèn đưa tới đặt ngang trước người, van xin khổ sở: “Ân khách chậm đã, tiểu nhân xướng cho ngài nghe một khúc được không?”
Dĩ nhiên người nọ bị dược tính bộc phát, làm gì còn tâm tư nghe y xướng khúc, áp chế y, tay liền xé vạt áo, lộ ra bộ ngực gầy yếu trắng như tuyết. Thang Viên “A” một tiếng, chở tay chắn trước ngực mình, đem mẫu trúc đang nắm chặt vứt đi.
Người nọ thở hổn hển giật tay y ra, đầu lưỡi nóng ở trên ngực y liếm một cái liền ngậm lấy một quả nho nhỏ gặm cắn, lực không hề nhỏ, làm cho Thang Viên cảm giác giống như bị chó dữ ngậm đau, liền kêu lên bi thảm xin được khoan dung: “Ân khách… Ân khách dừng tay…. Ngài nhận lầm người rồi… Ân khách….”
Người nọ chẳng những không dừng tay, ngược lại đôi bàn tay to còn hướng xuống phía dưới sờ soạng, cách lớp vải vuốt ve nơi mẫn cảm yếu ớt của y, tay người nọ cứng cáp, chỉ là vân ve bình thường, nhưng Thang Viên liền đau đến mức cả người đổ mồ hôi, y kêu thảm thiết, miệng kêu khóc lung tung, tay giãy chân đạp: “Tha mạng a, ân khách, tiểu nhân không phải…. Không phải….” Người nọ chỉ chăm chăm cởi quần áo y, dĩ nhiên khi cảm giác đầu ngón tay thô to tiến vào mặt hậu, Thang Viên không khỏi kêu càng thảm: “Tha mạng, tha ta đi! Tha mạng a! Không cần!”
Người nọ cũng không để ý đến y, vội vàng tự ý tiếp tục làm.
“Ta không phải tiểu quan!” Thang Viên kêu lên: “Ân khách tha mạng a!”
“Chính là người! Ngươi sao không phải?”
“Cái đó trái lại ….” Thang Viên gật đầu, lại phát hiện ngón tay kia bắt đầu đảo quanh cửa vào của y, lại là một trận kêu thảm: “Không cần! Ân khách, tha ta đi! Ta không phải tiểu quan, không thể làm việc này… Ân khách, ngươi nhìn mặt ta đi…..”
Trước kia cũng có ân khách say rượu nhận nhầm y, nhưng chỉ liếc mắt nhìn mặt y một cái liền mất hứng, thả y ra. Người nọ chớp mắt nhìn chăm chăm y, không cảm xúc nói: “Mặt của ngươi sao?”
“Bị hủy….”
“Chẳng lẽ bổn vương nhìn không ra bị hủy?!” Người nọ rống lên: “Bị hủy thì không phải là người sao?”
“Ngán…”
“Bổn vương khẩu vị rất tốt, chính là ngươi! Không cần đổi người khác!”
“A?” Thang Viên kinh ngạc nhìn người nọ, chỉ thấy hắn hốc mắt hãm sâu mi cốt cao ngất, mũi cao thẳng, trên chóp mũi còn có cái móc nho nhỏ giống chim ưng, lộ ra vẻ âm trầm lạnh thấu xương, da mặc đen 黪 黪 黪 黪 vì tác dụng của thuốc mà biến thành màu tím đỏ, thấy thế nào cũng không sạch sẽ, giống như khoai lang nướng vùi trên đất, gần giống màu đất badan, hai lông mày nhíu lại, không đoán được cảm xúc, đôi con ngươi ửng đỏ, híp mắt nhìn Thang Viên như muốn xuyên thấu y.
“Ngươi nhìn cái gì?” Người nọ híp mắt, vốn tướng mạo âm trầm lại càng trở nên dữ tợn: “Ngươi biết nhìn thẳng bổn vương sẽ bị tội chém đầu?”
“Tiểu… Tiểu nhân không biết…” Thang Viên ngừng lại một chút, biết Như Ý lâu này lui tới đều là quan to khách quý, nghe hắn mở miệng bổn vương ngậm miệng bổn vương, chẳng lẽ là Vương gia? Nếu là Vương gia, cho dù dung mạo xấu, với thế lực này tiểu quan cũng sẽ liều mạng nịnh bợ, như thế nào tiện nghi đến mình?
Thừa dịp lúc y ngẩn người, người nọ đã đem đầu ngón tay đi vào, Thang Viên kêu thảm thiết một tiếng, giọng dẫn theo tiếng khóc nức nở: “Tha mạng a! Tha ta đi!”
“Vương gia cho ngươi bạc không phải ít!” Người nọ vừa nói vừa ở trong cơ thể Thang Viên chuyển động ấn nhu, làm cho Thang Viên từng đợt run lên.
“Tiểu nhân không cần bạc!” Thang Viên giãy chân, bất đắc dĩ một bên đùi bị tật nên không thể dùng lực, thoát thân là điều vô vọng, nhưng lại ô ô khóc: “Tiểu nhân không cần bạc, tiểu nhân nguyện dùng tiền chuộc thân…”
Người nọ nghe được y muốn dùng tiền chuộc thân, hứ nhẹ một tiếng.
“Ta.. Ta có tiền… Ta có tiền …” Thang Viên nhìn hắn lộ ra nét mặt khing thường, vội vã nói: “Tiểu nhân có một ít tiền tích góp được, cũng khoảng ba bốn trăm lượng bạc, ngân phiếu đổi tiền ở mép gối, ân khách có thể theo ta đi……. A! Không cần!”
Người nọ không để ý tới y hồ ngôn loạn ngữ, lại tiến thêm một ngón tay vào, Thang Viên kêu thảm hại hơn, giọng nói càng khẩn cấp hơn: “Ngày ấy Từ Thị Lang thưởng tiểu nhân một cái nhẫn ngọc thúy, chôn ở dưới bồn hoa lan kia, cũng đưa cho ân khách, cầu ân khách tha mạng a!…. Ô ô… Không cần..”
Người nọ ngẩng đầu nhìn y liếc một cái, như trước hứ một tiếng khinh thường.
“Còn có… Còn có… Lý đại nhân thưởng … Bạc… Chôn ở dưới chậu hoa cửa sổ phía tây….” Thang Viên hơi thở không xong, lời nói theo miệng lung tung: “Không cần… Van cầu ngươi … Cầu ngươi..”
Người nọ híp mắt nhìn y một hồi, cởi bỏ quần áo của mình. Thang Viên trừng mắt nhìn chằm chằm cự vật dưới khố của người nọ, thoát cái thất thanh, qua nửa ngày mới hoãn lại thần, liều chết giãy dụa, khóc càng dữ: “Tha mạng a! Không được… Không được … Sẽ chết mất… Không sống nổi.” Ngay cả động tác đi đứng bất lợi, vẫn muốn giãy dụa trở mình, bám víu vào các họa tiết đầu giường nghĩ muốn chạy. Người nọ thừa cơ bắt được thắt lưng y, dùng sức hướng vào trong lòng, ngang nhiên cự vật liền để ở mông y. Thang Viên đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, sau đó liền giống bị hỏa thiêu liều mạng lôi kéo đầu giường hướng ra phía ngoài, người nọ nhìn y không chịu nghe lời, một cái tát đập ở sau lưng, Thang Viên cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều muốn đi ra, hung hăng ho khan vài tiếng, bất động không giãy dụa. Người nọ nắm thắt lưng y, lôi kéo về phía sau, cực đại cự vật đã vào một nửa.
Thang Viên kêu thảm thiết một tiếng, khóc rống lên: “Ô ô ô… Tha mạng a…”
Người nọ một tay nắm thắt lưng y, một tay dùng sức chế trụ bả vai, đem Thang Viên ấn rất rắn chắc, thân mình cử động, toàn bộ tiến vào thân thể Thang Viên, mặc kệ Thang Viên giãy dụa kêu gào liền mạnh mẽ lực nảy vào.
Thang Viên tránh không khỏi, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ: “Ân khách, tha ta đi!… A.. Ta… Ta còn có rượu Trạng nguyên hồng 40 năm, chôn ở bức tường phía đông dưới gốc mai, cũng dâng tặng ân khách, tha ta đi!”
Người nọ nghe y hồ ngôn loạn ngữ, trong lòng muốn cười, người này, quả thật xem Trạng nguyên hồng còn quý trọng hơn bạc!
Thang Viên đau kịch liệt, tâm tư hoảng hốt, ngày càng tệ: “Ta sai rồi, tha ta đi!…. Ta sai rồi… Ô ô ô… Nhị nương bảo ta đem áo dài đưa cho Tư Vũ, ta tham ăn uống rượu làm đổ cái chén bẩn tay áo, muốn lừa Nhị nương nên đem tay áo cắt đi một đoạn, rồi nối thêm hai thước lụa đỏ… Ai ngờ Tư Vũ nói cái đó thật mới lạ… Cũng thực vui mừng…. Từ Thị Lang ngày ấy mất cây quạt cũng là do ta giấu, ta ghét hắn khi dễ Thanh Dung… Ta sai rồi…. Tha mạng a….” Một bên nức nở cầu xin tha thứ một bên quỳ bò mong muốn phải giãy ra.
(Gi`…ép cung mà dễ vậy thì cần gì tra tấn linh tinh….???!!!)
Người nọ cũng không nói gì, chỉ đè bả vai Thang Viên lại dùng sức đẩy y, lúc đầu còn cảm thấy đau đớn khó nhịn, ngược lại thói quen càng nhiều. Cũng may người nọ không có cái gì cổ quái, chỉ việc này Thang Viên có thể nhẫn nại, chẳng qua trong miệng vẫn thì thào nức nở, lời xin tha mạng nói không dưới trăm lần, lỗi làm từ nhỏ đến lớn cũng khai ra, ngay cả việc không thừa nhận quăng vỡ chén đĩa lúc ba tuổi và chuyện năm tuổi trèo tường trộm quả hạnh cũng đều nói ra vanh vách. Người nọ nghe y kêu thê thảm, đem y cuốn lại, vươn bàn tay to hướng hai thành dưới thân y sờ soạng, Thang Viên lắc đầu mạnh, tay bắt lấy cổ tay người nọ: “Ô ô… Đau… Nhẹ… Nhẹ chút…”
Người nọ nhìn Thang Viên đỏ hồng mắt cầm lấy tay mình van xin khoan dung, trên tay giảm chút lực đạo. Thang Viên cắn môi dưới đỏ hồng mắt nhìn hắn, đôi tay bắt được cổ tay hắn chưa từng buông ra, môi nhẹ nhàng nói.
Tác giả :
Ngã Gia Thiếu Gia Thị Tổng Công