Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy!
Chương 10: Gian thương
"Tham kiến tam tiểu thư"
Lạc Thiển Hương khoan thai bước ra. Khuôn mặt tái nhợt do bị bệnh vài ngày qua càng làm cho nàng trở nên mỏng manh khiến người ta thương tiếc.
Nàng ta còn thường xuyên giúp đỡ mọi người nên rất được hoan nghênh. Ngược lại, Lạc Thiển Hoa tính tình kiêu ngạo lại ương ngạnh nên người làm trong phủ chỉ sợ chứ không tôn trọng nàng.
Lạc Thiển Hương nở nụ cười dịu dàng hỏi:
"Các ngươi tranh cãi chuyện gì vậy? Có gì cứ nói ra ta sẽ phân giải cho"
Thanh Nhu nghe vậy mừng như bắt được vàng, lập tức nói:
"Bẩm tam tiểu thư, phòng giặt đồ đang thiếu người. Ma ma cai quản phòng giặt nói muốn nhờ Tiểu Tuyết tới giúp nên nô tì đi thông báo giùm. Ai ngờ nàng ta lười biếng muốn trốn việc nên viện cớ đi mua đồ cho đại tiểu thư. Mong tam tiểu thư trừng phạt nàng để làm gương"
Hàn Tuyết nhếch mép cười kín đáo. Hoá ra, Thanh Nhu này cũng chỉ là loại ngực to não teo. Cư nhiên dám phơi chuyện xấu ra trước mặt tam tiểu thư. Từ xưa đến nay, quan hệ đấu đá giữa hai vị tiểu thư này rất rõ ràng. Mà đây chính là cơ hội tốt để Lạc Thiển Hương cười nhạo Lạc Thiển Hoa.
Khi nghe Thanh Nhu nói xong, Lạc Thiển Hoa cười càng sâu, nơi đáy mắt loé lên tia giễu cợt. Nàng xoay người hướng phía trong phủ vẫy vẫy tay thân thiết gọi:
"Đại tỷ, tỷ mau tới đây. Nha đầu của tỷ đang tranh cãi này. Ai da, Thuý Trúc viện của tỷ đúng là náo nhiệt. Không như Vọng Nguyệt hiên của muội, ai cũng vào quy củ, thật chán chết"
Khoé miệng Hàn Tuyết giật giật. Cái vị tam tiểu thư này đúng là cao thủ đá xoáy. Bái phục.
Lúc này, Lạc Thiển Hoa loạng choạng bước ra. Khuôn mặt tái nhợt đen xì lại, nàng run lên vì giận.
Lạc Thiển Hoa dù là người nóng nảy, bộp chộp nhưng nàng cũng đã ngâm mình trong trạch viện nhiều năm sao có thể không nghe ra ý tứ châm chọc trong câu nói của Lạc Thiển Hương.
"Đại tiểu thư cát tường"
Dù tức giận nhưng Lạc Thiển Hoa vẫn nở nụ cười cứng đờ nói:
"Không có gì đâu. Hai tiểu nha đầu chỉ đùa nghịch chút thôi"
Lạc Thiển Hoa muốn che lại nhưng Thanh Nhu nàng lại cứ muốn khơi ra. Nàng ta lắc đầu nguầy nguậy nói:
"Không phải đâu. Đại tiểu thư ngài phải trừng phạt nàng ta. Không thể để nàng khinh nhờn,nàng...."
Thanh Nhu còn chưa nói hết câu thì "chát" một cái tát nảy lửa giáng xuống mặt nàng.
Lạc Thiển Hoa bén nhọn nói:
"Tiện tỳ, việc của bổn tiểu thư cần ngươi chỉ dạy sao? Hừ, từ giờ ta giáng ngươi xuống làm ở phòng giặt đồ, phạt 20 đại bản. Người đâu lôi tiện tỳ này xuống" xong quay sang nhìn Hàn Tuyết lạnh giọng nói "Còn ngươi, vì có tội làm náo loạn ta phạt ngươi 3 ngày không được ăn cơm. Mau đi mua đồ đi"
Hàn Tuyết vội vàng hành lễ rồi rời đi bõ lại đằng sau là tiếng la hét xin tha mạng của Thanh Nhu.
Phải rồi, 20 đại bản đối với một tiểu cô nương yếu ớt, nếu may mắn giữ được cái mạng thì cũng tàn phế nếu không may thì có thể chết ngay. Cũng không trách nàng được, tự làm tự chịu thôi.
***
Tiệm thuốc lớn nhất Lạc thành.
Một tiểu cô nương dáng vẻ kênh kiệu bước vào đặt lên quầy một bọc lớn.
Đó là Hàn Tuyết. Nàng chôm được một bộ y phục của một thiên kim phú hộ rồi mặc vào. Sau đó nàng giả làm tiểu thư giàu có kiêu ngạo đi vào tiệm thuốc.
Ông chủ tiệm là một gã trung niên béo bụng đang lúi húi phân loại thuốc. Khi nhìn thấy người đi vào mắt gã sáng lên và niềm nở mời chào:
"Tiểu thư à, ngài muốn mua gì? Tiệm của ta tất cả đều là thứ tốt"
"Ta không tới để mua, ta tới là để bán" Hàn Tuyết giả bộ kiêu ngạo nói.
"A, vậy ngài có gì muốn bán nào?"
Hàn Tuyết hất cằm về phía cái bao nhỏ trên quầy và nói:
"Có 5 cái nấm linh chi ngàn năm loại to, 2 củ tuyết sâm, 10 gạc nhung hươu loại tốt nhất, 3 đóa tuyết liên ngàn năm"
Sau khi nghe xong Hàn Tuyết liệt kê gã chủ tiệm hác hốc mồm, vội vàng mở gói ra kiểm tra. Quả nhiên là đồ tốt.
Gã nhìn chỗ thảo dược rồi ngẩng lên nhìn Hàn Tuyết. Trong đôi mắt gã tràn ngập tính toán tham lam.
Xong, gã hắng giọng nói:
"Ừm, tiểu thư à, mấy thứ này toàn là loại kém chất lượng. Theo lẽ thường thì ta sẽ không mua nhưng nể tình ngài tới nên ta mua giùm. Giá mỗi thứ 10 lượng bạc nhé. Giá này cao nhất đó"
Với tên này gian thương phải gọi bằng sư tổ. Dám lừa người trắng trợn như vậy. Được, ta cho ngươi biết tay.
Lạc Thiển Hương khoan thai bước ra. Khuôn mặt tái nhợt do bị bệnh vài ngày qua càng làm cho nàng trở nên mỏng manh khiến người ta thương tiếc.
Nàng ta còn thường xuyên giúp đỡ mọi người nên rất được hoan nghênh. Ngược lại, Lạc Thiển Hoa tính tình kiêu ngạo lại ương ngạnh nên người làm trong phủ chỉ sợ chứ không tôn trọng nàng.
Lạc Thiển Hương nở nụ cười dịu dàng hỏi:
"Các ngươi tranh cãi chuyện gì vậy? Có gì cứ nói ra ta sẽ phân giải cho"
Thanh Nhu nghe vậy mừng như bắt được vàng, lập tức nói:
"Bẩm tam tiểu thư, phòng giặt đồ đang thiếu người. Ma ma cai quản phòng giặt nói muốn nhờ Tiểu Tuyết tới giúp nên nô tì đi thông báo giùm. Ai ngờ nàng ta lười biếng muốn trốn việc nên viện cớ đi mua đồ cho đại tiểu thư. Mong tam tiểu thư trừng phạt nàng để làm gương"
Hàn Tuyết nhếch mép cười kín đáo. Hoá ra, Thanh Nhu này cũng chỉ là loại ngực to não teo. Cư nhiên dám phơi chuyện xấu ra trước mặt tam tiểu thư. Từ xưa đến nay, quan hệ đấu đá giữa hai vị tiểu thư này rất rõ ràng. Mà đây chính là cơ hội tốt để Lạc Thiển Hương cười nhạo Lạc Thiển Hoa.
Khi nghe Thanh Nhu nói xong, Lạc Thiển Hoa cười càng sâu, nơi đáy mắt loé lên tia giễu cợt. Nàng xoay người hướng phía trong phủ vẫy vẫy tay thân thiết gọi:
"Đại tỷ, tỷ mau tới đây. Nha đầu của tỷ đang tranh cãi này. Ai da, Thuý Trúc viện của tỷ đúng là náo nhiệt. Không như Vọng Nguyệt hiên của muội, ai cũng vào quy củ, thật chán chết"
Khoé miệng Hàn Tuyết giật giật. Cái vị tam tiểu thư này đúng là cao thủ đá xoáy. Bái phục.
Lúc này, Lạc Thiển Hoa loạng choạng bước ra. Khuôn mặt tái nhợt đen xì lại, nàng run lên vì giận.
Lạc Thiển Hoa dù là người nóng nảy, bộp chộp nhưng nàng cũng đã ngâm mình trong trạch viện nhiều năm sao có thể không nghe ra ý tứ châm chọc trong câu nói của Lạc Thiển Hương.
"Đại tiểu thư cát tường"
Dù tức giận nhưng Lạc Thiển Hoa vẫn nở nụ cười cứng đờ nói:
"Không có gì đâu. Hai tiểu nha đầu chỉ đùa nghịch chút thôi"
Lạc Thiển Hoa muốn che lại nhưng Thanh Nhu nàng lại cứ muốn khơi ra. Nàng ta lắc đầu nguầy nguậy nói:
"Không phải đâu. Đại tiểu thư ngài phải trừng phạt nàng ta. Không thể để nàng khinh nhờn,nàng...."
Thanh Nhu còn chưa nói hết câu thì "chát" một cái tát nảy lửa giáng xuống mặt nàng.
Lạc Thiển Hoa bén nhọn nói:
"Tiện tỳ, việc của bổn tiểu thư cần ngươi chỉ dạy sao? Hừ, từ giờ ta giáng ngươi xuống làm ở phòng giặt đồ, phạt 20 đại bản. Người đâu lôi tiện tỳ này xuống" xong quay sang nhìn Hàn Tuyết lạnh giọng nói "Còn ngươi, vì có tội làm náo loạn ta phạt ngươi 3 ngày không được ăn cơm. Mau đi mua đồ đi"
Hàn Tuyết vội vàng hành lễ rồi rời đi bõ lại đằng sau là tiếng la hét xin tha mạng của Thanh Nhu.
Phải rồi, 20 đại bản đối với một tiểu cô nương yếu ớt, nếu may mắn giữ được cái mạng thì cũng tàn phế nếu không may thì có thể chết ngay. Cũng không trách nàng được, tự làm tự chịu thôi.
***
Tiệm thuốc lớn nhất Lạc thành.
Một tiểu cô nương dáng vẻ kênh kiệu bước vào đặt lên quầy một bọc lớn.
Đó là Hàn Tuyết. Nàng chôm được một bộ y phục của một thiên kim phú hộ rồi mặc vào. Sau đó nàng giả làm tiểu thư giàu có kiêu ngạo đi vào tiệm thuốc.
Ông chủ tiệm là một gã trung niên béo bụng đang lúi húi phân loại thuốc. Khi nhìn thấy người đi vào mắt gã sáng lên và niềm nở mời chào:
"Tiểu thư à, ngài muốn mua gì? Tiệm của ta tất cả đều là thứ tốt"
"Ta không tới để mua, ta tới là để bán" Hàn Tuyết giả bộ kiêu ngạo nói.
"A, vậy ngài có gì muốn bán nào?"
Hàn Tuyết hất cằm về phía cái bao nhỏ trên quầy và nói:
"Có 5 cái nấm linh chi ngàn năm loại to, 2 củ tuyết sâm, 10 gạc nhung hươu loại tốt nhất, 3 đóa tuyết liên ngàn năm"
Sau khi nghe xong Hàn Tuyết liệt kê gã chủ tiệm hác hốc mồm, vội vàng mở gói ra kiểm tra. Quả nhiên là đồ tốt.
Gã nhìn chỗ thảo dược rồi ngẩng lên nhìn Hàn Tuyết. Trong đôi mắt gã tràn ngập tính toán tham lam.
Xong, gã hắng giọng nói:
"Ừm, tiểu thư à, mấy thứ này toàn là loại kém chất lượng. Theo lẽ thường thì ta sẽ không mua nhưng nể tình ngài tới nên ta mua giùm. Giá mỗi thứ 10 lượng bạc nhé. Giá này cao nhất đó"
Với tên này gian thương phải gọi bằng sư tổ. Dám lừa người trắng trợn như vậy. Được, ta cho ngươi biết tay.
Tác giả :
Càn Khôn Du Thần Cửu Cửu Tiên