Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!
Chương 444 Kho Vũ Khí
Hàn Phỉ nghe đến phát ngốc, thậm chí cho rằng người này đang nói đùa.
Nàng thất kinh nói: "Không phải! Kí ức của ta không có vấn đề gì cả, ta không lãng quên cái gì hết, đây không phải là ký ức của ta!"
Hàn Phỉ cứ như vậy rít gào mở mắt ra, đập vào mắt chính là một cái đầu hổ trẳng khổng lồ, chợt nhìn có chút đáng sợ, Hàn Phỉ lập tức liền tỉnh táo, há mồm thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Người chung quanh vội vã quay quanh bốn phía, ngươi một lời ta một lời thân thiết hỏi thăm, nhưng Hàn Phỉ nhưng căn bản nghe không rõ, bên tai ong ong ong một trận, cả người khó chịu đến không chịu nổi, liền đưa tay móc ra một gói thuốc, sau khi ngậm một chút mới cảm thấy khá hơn một chút.
Trên mặt lão hổ Sở Du còn vô cùng nhân tính hóa biểu hiện ra vẻ lo lắng, hiện tại nó biến thành lão hổ có kích cỡ thông thường, giống như là một hộ vệ nghiêm túc ngồi bên người Hàn Phỉ, lúc nàng không tỉnh lại luôn ngăn cản tất cả mọi người tới gần, vô cùng trung thực.
Trong lòng Hàn Phỉ cảm động, đưa tay xoa cái đầu lông xù của nó, thấp giọng nói: "Ta không sao, đừng lo lắng cho ta."
"Ngao ô."
Sở Du thét lên một tiếng, duỗi đầu lưỡi liếm lên mặt Hàn Phỉ, nhưng lực đạo rất nhẹ, giống như sợ xước mang rô trên lưỡi mình sẽ làm tổn thương làn da mềm mại của Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cùng Sở Du thân mật một lúc sau mới chậm chậm quay đầu lại, nhìn cảnh vật xung quanh, là một gian phòng trống trải, trong phòng còn bày đặt một ít gốm sứ, chỉ là chúng đã vỡ nát, toán loạn chất đống trên mặt đất, mà ở bên phải, còn có một cánh cửa đóng chặt.
Hàn Phỉ quay về phía Hạ Hầu Quyết hỏi: "Nơi này là nơi nào? Xảy ra chuyện gì?"
Hạ Hầu Quyết không thể chờ đợi được nữa nói: "Hàn cô nương, ngươi tỉnh lại thật sự là quá tốt, bây giờ chúng ta đang ở bên trong cánh cửa đồng kia, sau khi đi vào cửa liền khép lại, nhưng bởi vì ngài không tỉnh lại, con hổ này cũng không cho chúng ta tới gần, vì thế chúng ta cũng chỉ có thể ở chỗ này, chẳng qua ta đã cho người dò xét bốn phía, nơi này xem như an toàn."
Hàn Phỉ đưa tay chỉ chỉ cánh cửa kia, nói: "Vậy bên trong, các ngươi đã xem chưa?"
Hạ Hầu Quyết gật đầu, nói: "Đã xem, nhưng vừa mở cửa chính là một cái thông đạo rất dài a, chúng ta đi một lúc cũng không thấy điểm cuối, sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên quay trở về."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ngươi làm rất tốt, ở loại địa phương này không nên loạn đi."
Hạ Hầu Quyết vội vã móc ra lương khô, nói: "Hàn cô nương, hẳn là đói bụng rồi, trước tiên ăn một chút gì đi."
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, từ chối, nói: "Ta không đói bụng.
Các ngươi ăn trước đi, mọi người trước tiên nghỉ ngơi một hồi, ta tự mình cùng Sở Du đi nhìn xem."
Nói rồi, Hàn Phỉ liền bò lên, vỗ vỗ đầu Sở Du, hướng về phía cánh cửa đi đến, đẩy cửa ra, Hàn Phỉ liền cảm nhận được tóc trên trán bị thổi lên, mà trước mặt như Hạ Hầu Quyết từng nói, chỉ có một cái thông đạo không thấy điểm cuối.
Hàn Phỉ nói với Sở Du: "Sở Du, ngươi biết đi như thế nào không?"
Sở Du cắn tay áo Hàn Phỉ lôi về hướng thông đạo.
Hàn Phỉ kinh ngạc nói: "Là muốn ta đi qua sao?"
Sở Du tiếp tục kéo.
Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là đi về phía trước.
Toàn bộ thông đạo cũng rất tối, lần này không có gì chiếu sáng, Hàn Phỉ không thể không lấy ra gậy huỳnh quang để rọi sáng, lúc vừa lấy gậy huỳnh quang còn dọa cho Sở Du hoảng sợ một trận, nhìn rất đáng yêu.
"Đừng sợ.
Đây không phải là lửa đâu."
Một người một hổ cứ như vậy đi về phía trước, một lúc sau, Hàn Phỉ liền dừng lại, nàng có chút không yên lòng, con đường này thật sự quá dài, đến mức làm người ta không an lòng, người nhà họ Hạ Hầu còn đang nghỉ ngơi ở đầu bên kia, nàng cũng không muốn bỏ lại họ.
Ngay lúc Hàn Phỉ dừng lại, Sở Du lập tức ngăn trở đường quay về, sau đó hướng về phía Hàn Phỉ gọi ngao ô, ngao ô, giống như muốn thúc giục nàng nhanh đi về phía trước.
Hàn Phỉ do dự một chút, nói: "Sở Du, chúng ta không thể đi tiếp, khoảng cách này đúng là quá xa, chúng ta trở lại kêu mọi người cùng đi, được không?"
"Ngao ô." Rõ ràng mang ý từ chối.
Sở Du còn dùng cái đầu khổng lồ đẩy Hàn Phỉ về phía trước, thể hiện rõ ý tứ liều chết không bỏ qua.
Bị bức ép hết cách, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước một đoạn, vẫn cứ không có phần cuối, lần này Hàn Phỉ thế nào cũng không thể đi tiếp, ngữ khí cũng cứng rắn hơn, nói: "Sở Du, nghe lời! Chúng ta phải đi về!"
"Ngao ô."
"Ngươi làm nũng cũng vô dụng, mau tránh ra, chúng ta nhất định phải trở lại!"
"Ngao ô!"
"Không nghe lời thật sao? Hàm rằng này của ngươi có nên?"
"Ngao ô.."
Sở Du không cam tâm tình nguyện dời đi thân thể.
Hàn Phỉ có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn quyết phải trở về một chuyến, nhưng khi nàng xoay người muốn lui về, lại phát hiện, phía sau mình, là một bức tường.
Hàn Phỉ bị hù dọa, vội vã xông tới vỗ vỗ tường, tiếng vang chân thật, không phải là giả.
Nàng kinh ngạc vạn phần đứng tại chỗ, mở to miệng, lầm bầm: "Bức tường này nhảy ra từ lúc nào vậy.."
Sở Du đi tới, chà xát Hàn Phỉ, lại lôi kéo tay áo nàng đi về phía trước.
Hàn Phỉ không đi, mà quay về phía Sở Du nghiêm túc nói: "Có phải ngươi đã sớm biết nơi này có cơ quan, ngươi nhọc lòng đem ta tách khỏi bọn họ như thế, là vì cái gì?"
Đầu hổ cúi thật thấp, không hé răng.
"Sở Du, ta biết ngươi nghe hiểu được lời ta nói, lúc này đừng có giả vờ làm lão hổ thông thường với ta."
"Ngao ô."
Sở Du cuối cùng vẫn duỗi ra móng vuốt, một móng tay còn thò ra, viết chữ trên nền đá, thanh âm có chút chói tai, thế mà nó có thể trực tiếp khắc chữ trên nền đá.
Hàn Phỉ bịt lỗ tai ghé sát vào xem, chỉ thấy trên mặt đất xiêu xiêu vẹo vẹo viết vài chữ.
"Đi nơi này, trở về."
Hàn Phỉ nhìn năm chữ này, không thấy có cái gì liên quan, liền nói: "Trở về? Cái gì trở về?"
Sở Du lại viết vài chữ: "Về nhà."
Lần này, Hàn Phỉ nhìn thấy móng vuốt của Sở Du đã bị mài hỏng chút ít, hiển nhiên hành vi viết chữ kiểu nhân loại đối với nó mà nói là vô cùng gian khổ, thêm vào sàn nơi này đều là đá xanh, vô cùng kiên cố, muốn lưu lại dấu vết đúng là không dễ.
Cho dù trong lòng có nhiều nghi vấn hơn nữa, Hàn Phỉ cũng không hỏi ra miệng, nếu Sở Du đã chấp nhất đưa nàng đi như thế, vậy thì đi xem sao, cuối cùng cũng phải biết, cái bảo tàng này đến cùng là cất giấu cái gì, còn mộng cảnh quỷ dị kia, có phải là thật hay không.
Thấy Hàn Phỉ không hề tức giận, Sở Du tiếp tục lôi Hàn Phỉ đi về phía trước.
Mà lần này, không phải đi quá lâu, Hàn Phỉ đã nhìn thấy cửa ra, từ lối ra còn truyền đến một chút ánh sáng, vô cùng dễ thấy, nàng tăng nhanh bước chân, vừa đi qua cửa ra đã bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ.
Đó là từng dãy khải giáp được sắp xếp chỉnh tề.
Một bộ tiếp một bộ, vô cùng đồ sộ.
Trên khải giáp còn phản lại ánh sáng, mang theo sát khí, giống như lợi đao chuẩn bị ra khỏi vỏ.
Số lượng khải giáp nhiều đến nỗi nhìn không nhìn thấy phần cuối, đây là một không gian cực lớn, mà màu sắc khải giáp còn có một chút khác biệt, trên đỉnh đầu mỗi bộ còn khảm nạm một sợi lông mũ màu sắc khác nhau..