Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Chương 20
Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, thấy phía ngoài trời đã sáng, chuẩn bị đứng dậy nhưng phát hiện có cái gì bất thường, quay đầu, mới phát hiện chính mình vốn đang nằm ở trong ngực Mạnh Dịch Vân, không trách được cảm thấy vách đá không có cứng như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt không dám động, sợ đánh thức Mạnh Dịch Vân. Tối hôm qua nàng nhớ được bọn họ mỗi người dựa một bên a, làm sao sáng nay chính mình ở trong ngực người ta, chẳng lẽ là mình mộng du chiếm tiện nghi người ta? Ngẩng đầu, thấy Mạnh Dịch Vân bên cạnh nhắm mắt lại, Hàn Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ đánh giá gương mặt Mạnh Dịch Vân gần như vậy. Lông mày nồng đậm, cái mũi cao cao, đôi môi không phải là rất mỏng, da cũng không phải là rất trắng, rất có vị nam nhân, Hàn Nguyệt Nguyệt len lén vui sướng, người nào mà sáng sớm tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trong ngực một soái ca lại không vui a. 740316d12f2eb9384ac93c4ed5628535e7dd6fce “Tỉnh rồi à?” Hàn Nguyệt Nguyệt không nghĩ tới Mạnh Dịch Vân lại đột nhiên mở mắt, vội vàng nhìn về phía chỗ khác. “Ừm”, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức bò dậy, tỉnh lại nằm ở trong ngực người ta thật là mạo phạm. “Chúng ta có thể trở về chưa?” Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên chỉnh sửa nếp gấp y phục, Mạnh Dịch Vân đứng lên: “Chúng ta đi nơi này trước rồi sau đó trở về”. Mạnh Dịch Vân đem củi đốt một nửa đưa đến trong góc. Đi ra sơn động, mặt trời cũng đã xuất hiện, mặc dù không nóng, nhưng chiếu vào làm cho người ta cảm thấy trên người ấm áp. Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân, dù sao Mạnh Dịch Vân cũng sẽ không đem nàng bán đi. Dùng khinh công bay đến chân núi, sau đó đi bộ. Bộ dạng nàng có chút chật vật, mặt không có rửa, răng không có chải, y phục trên người còn có chút nhăn nheo, hơn nữa bụng rất đói, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy đây đại khái là một ngày chật vật. “Đi rửa mặt trước, ăn một chút rồi chúng ta trở về”, Mạnh Dịch Vân đem Hàn Nguyệt Nguyệt dẫn tới một cái viện. “Nơi này là…? ” Hàn Nguyệt Nguyệt dùng cặp mắt nghi hoặc nhìn về Mạnh Dịch Vân. “Không cần lo lắng, đây là viện của ta, chẳng qua là rất ít tới, nhưng mà đều có người trông coi”, Hàn Nguyệt Nguyệt theo Mạnh Dịch Vân đi vào trong viện, đem mình chỉnh đốn lại, ăn đầy bụng, hai người mới về đến Minh Nguyệt sơn trang. “Vương gia, các người đã đi đâu?”, “Tiểu thư, người rốt cục trở lại”, thấy hai người trở lại, Lục Thất Nguyệt tự nhiên hướng bên cạnh Mạnh Dịch Vân dựa vào, còn Tiểu Tinh lập tức tiến lên quan tâm hỏi tình huống Hàn Nguyệt Nguyệt. Tối hôm qua tiểu thư không có trở lại làm bọn họ lo lắng đến chết, sáng nay Lục Thất Nguyệt đi qua tìm tiểu thư, sợ bị lộ, không thể làm gì khác hơn là nói tiểu thư sáng sớm đã đi ra ngoài. Không nghĩ tới xế chiều tiểu thư mới trở về, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. “Ta sợ Nguyệt Nguyệt nhàm chán cho nên sáng sớm liền mang nàng vào thành đi dạo một chút, không kịp nói với trang chủ một tiếng”, Mạnh Dịch Vân không để ý tới Lục Thất Nguyệt, đi đến đại sảnh đối với Lục Phi Thiên nói. “Trở lại là tốt rồi, sáng nay chỉ nghe nói Hàn cô nương ra ngoài đi dạo, nàng chưa quen cuộc sống nơi đây, lão phu cũng chỉ là lo lắng cho an toàn của Hàn cô nương, nếu là cùng Vương gia đi ra ngoài, lão phu tất nhiên không lo lắng”, Lục Phi Thiên để chén trà trong tay xuống, đứng lên đi về phía Mạnh Dịch Vân. “Là Nguyệt Nguyệt suy nghĩ không chu toàn. Làm phiền trang chủ phí tâm”, Hàn Nguyệt Nguyệt hướng Lục Phi Thiên hành lễ. Lục Thất Nguyệt một bên thấy Mạnh Dịch Vân không để ý tới nàng, lại mang Hàn Nguyệt Nguyệt ra ngoài đi dạo, trong lòng bốc lửa, nàng quen biết Mạnh Dịch Vân nhiều năm như vậy mà hắn chưa đưa nàng đi dạo lần nào. Trước kia Mạnh Dịch Vân đối bất kỳ nữ nhân nào cũng cách xa ngàn dặm, chỉ có Lục Thất Nguyệt nàng có thể đứng ở bên cạnh hắn, mặc dù Mạnh Dịch Vân không đối với nàng quá mức nhiệt tình, nhưng nàng biết ở trong lòng Mạnh Dịch Vân, nàng không giống những nữ nhân khác. Hiện tại Mạnh Dịch Vân đối với Hàn Nguyệt Nguyệt tốt như vậy, nàng sao có thể không ghen tỵ chứ. Nhưng mà nàng là nữ nhân thông minh, nàng biết Mạnh Dịch Vân ghét nhất nữ nhân nhăn nhó, cho nên ở trước mặt người khác nàng làm một bộ mặt tự nhiên, hào phóng. “Trở lại là tốt rồi, hẳn là rất mệt, mau đi nghỉ ngơi một chút”. Lục Thất Nguyệt tiến lên nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng mọi người cáo lui, mang theo ba nha hoàn trở về phòng. “Tiểu thư làm ta sợ muốn chết, làm sao người lại cùng Vương gia trở về đồng thời”, còn một điều Tiểu Tinh không dám hỏi, đó chính là y phục ngày hôm qua không giống với bây giờ. “Không có chuyện gì, tối hôm qua ở cấm địa đụng phải Vương gia, chúng ta bị người ta phát hiện đuổi giết, trốn cả một buổi tối, trời sáng mới dám trở về”, thân thể thật sự là mệt mỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt cởi áo khoác xuống, chui vào trong chăn. “Có bị thương không? Để ta nhìn xem”, mấy nàng vừa nghe Hàn Nguyệt Nguyệt bị đuổi giết, lập tức tiến lên xem xét Hàn Nguyệt Nguyệt có bị thương không. Hàn Nguyệt Nguyệt vẫy vẫy tay về phía các nàng: “Ta không sao, bị thương một chút cũng không có, Tiểu Tinh, ngươi đưa lọ thuốc đi qua cho Vương gia, Vương gia bị thương”, Hàn Nguyệt Nguyệt dặn dò xong, mấy nha đầu lui xuống, nàng mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi. “Lão Đại, làm sao đây, hai người kia chưa bắt được”, tên áo đen đứng ở phía trước Lục Phi Hổ, không nghĩ tới người nữ kia toàn thân đều là độc dược, căn bản không thể nhích tới gần, mặc dù nam kia bị thương, nhưng vẫn để cho bọn họ chạy thoát, bọn họ lục soát trên núi cũng tìm không được. Lục Phi Hổ tựa vào ghế, không biết ở đang suy nghĩ cái gì, nghe được lời tên áo đen nói, quay đầu lại: “Ngươi lập tức truyền lệnh xuống, dời trận địa, nơi này đã không còn an toàn”. Lục Phi Hổ híp mắt, có thể tra đến nơi đây, hai người kia hẳn không đơn giản, xem ra phải nhanh rời đi. Tên áo đen nghe được lời Lục Phi Hổ nói, “Dạ, lão Đại, nhưng binh khí nhiều như vậy…”, tên áo đen có chút lo lắng, dù sao hơn đem một vạn binh khí không phải là đùa giỡn. “Không sao, hiện tại đã bảo lão Tam mang người đem binh khí chở đi trước, còn lại chúng ta đây nghĩ biện pháp sau”, tên áo đen lui ra, Lục Phi Hổ híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Tác giả :
Loan Loan