Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 14: Thiên hạ ngày nay
Vũ Mị nghe lời hắn gật đầu, vẻ mặt Nhạc Thanh Sơn dịu dàng, sờ sờ đầu nàng: “Tốt lắm, con hãy ngủ một lúc đi, hai người các ngươi đã mệt mỏi cả một ngày rồi, hai ngày sau sẽ tới kinh thành – Hỏa Đô thành.”
“Hỏa Đô thành?” Vũ Mị và Mộc Ngư tò mò nhìn Nhạc Thanh Sơn, cảnh này làm cho Gia chủ Nhạc gia cảm thấy kì quái: “Làm sao vậy? Nhìn bộ dạng của các ngươi, chẳng lẽ ngay cả kinh thành cũng chưa từng nghe qua?”
“Lão gia, không dám dối gạt người, tiểu thư sau khi rơi xuống vực đã mất đi trí nhớ, mà nếu như không mất trí nhớ thì mấy năm nay chúng con chỉ ở trên núi, với chuyện ở bên ngoài, có thể nói là không biết gì cả.” Mộc Ngư có chút tiếc nuối thở dài.
“Sao? Còn có chuyện này? Được rồi, dù sao cũng còn thời gian, ta sẽ nói cho các ngươi thế cục thiên hạ bây giờ.” Nhạc Thanh Sơn thu hồi ánh mắt thương cảm, mỉm cười vỗ vỗ đầu Vũ Mị, nhẹ nhàng mở miệng: “Đại lục này của chúng ta gọi là Tử Minh đại lục, chính là Tử Minh Cung đứng đầu huyền bí đại lục, tổng cộng phân làm nhất cung, tứ tộc, sáu môn phái, tổng cộng là mười một thế lực lớn. Trong đó lợi hại nhất là Tử Minh Cung, nhưng tới bây giờ Tử Minh Cung vẫn là một bí ẩn. Bọn họ rất ít khi giao thiệp với các thế lực lớn khác, bởi vậy đối với sự tồn tại của họ mọi người tuy có chút kiêng kị nhưng vì họ chưa từng xuất hiện nên dần dần bị những thế lực khác trên đại lục này cô lập. Nhưng cho dù bị cô lập, trong lòng mọi người địa vị của Tử Minh Cung cũng vô cùng cao, nguyên nhân này cũng là do các vị trưởng lão đời đời truyền tổ huấn, cũng là điều làm cho họ trở nên thần bí như vậy.
Tiếp theo là tứ tộc, tứ tộc này theo thứ tự là Nhạc gia, Lăng gia, Mục gia cùng với Hỏa gia tộc, trong đó Hỏa gia tộc chính là Hoàng thất của đại lục này. Mặc dù là Hoàng thất, thực lực yếu nhất trong tứ tộc, nhưng lại có ám vệ trải khắp đại lục không thể xem thường, vì vậy mới có thể đứng vững trong tứ tộc mà không bị thôn tính. Còn về phần tam đại gia tộc khác, tùy tiện đưa ra một cái cũng có thể gây chấn động lớn trên đại lục.
Chúng ta Nhạc gia tộc, đứng đầu trong tứ đại gia tộc, là huyết mạch kinh tế của cả Tử Minh đại lục, tổng hợp lại sức mạnh không thể khinh thường. Nhà chúng ta có Thập Đại Trưởng lão, trước mắt đã đột phá Tử Hoàng, tiến vào Tử Hoàng cấp ba, mặc dù chỉ là cấp ba, nhưng ở Tử Minh đại lục không phải là thực lực tầm thường. Ở Tử Minh đại lục, cấp thấp nhất là võ giả, ngay sau đó là bậc Tứ Linh, bậc Tử Tiên, bậc Tử Vương, trên cùng mới là cấp bậc Tử Hoàng; mỗi cấp bậc phân thành mười bậc. Bình thường muốn đạt tới cấp bậc Tử Hoàng thì không năm mươi tuổi cũng là sáu mươi tuổi, cho nên Vũ nhi, con đừng quá nản chí. Cho dù con không có linh lực thì có thể luyện đan. Mà ở Tử Minh đại lục, luyện dược sư cũng cực kì ít ỏi, chỉ cần con chịu cố gắng, thì có thể làm nên chuyện.” Nhạc Thanh Sơn trong lòng có chút tiếc hận, gốc cây hạt giống tốt như vậy, Vũ Nhạc thông minh lanh lợi, vì sao hết lần này tới lần khác đều không có linh lực? Đây không phải là quá kì quái rồi ư?
Chân mày Nhạc Thanh Sơn căng thẳng nhíu chặt làm Vũ Nhạc cảm thấy ấm áp, nàng mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “Phụ thân, yên tâm, mặc dù ở đại lục này thực lực quyết định cao thấp, nhưng mọi việc cũng không phải là tuyệt đối đúng không? Nếu như con trời sinh không có linh lực, nghĩ rằng như vậy là con không thích hợp tu luyện, vậy hãy đem trí óc của con phát huy ở chỗ khác đi. Nhạc gia chúng ta nếu là huyết mạch kinh tế của Tử Minh đại lục, phụ thân có muốn đem con bồi dưỡng thành thiên tài kinh thương không?”
“Hỏa Đô thành?” Vũ Mị và Mộc Ngư tò mò nhìn Nhạc Thanh Sơn, cảnh này làm cho Gia chủ Nhạc gia cảm thấy kì quái: “Làm sao vậy? Nhìn bộ dạng của các ngươi, chẳng lẽ ngay cả kinh thành cũng chưa từng nghe qua?”
“Lão gia, không dám dối gạt người, tiểu thư sau khi rơi xuống vực đã mất đi trí nhớ, mà nếu như không mất trí nhớ thì mấy năm nay chúng con chỉ ở trên núi, với chuyện ở bên ngoài, có thể nói là không biết gì cả.” Mộc Ngư có chút tiếc nuối thở dài.
“Sao? Còn có chuyện này? Được rồi, dù sao cũng còn thời gian, ta sẽ nói cho các ngươi thế cục thiên hạ bây giờ.” Nhạc Thanh Sơn thu hồi ánh mắt thương cảm, mỉm cười vỗ vỗ đầu Vũ Mị, nhẹ nhàng mở miệng: “Đại lục này của chúng ta gọi là Tử Minh đại lục, chính là Tử Minh Cung đứng đầu huyền bí đại lục, tổng cộng phân làm nhất cung, tứ tộc, sáu môn phái, tổng cộng là mười một thế lực lớn. Trong đó lợi hại nhất là Tử Minh Cung, nhưng tới bây giờ Tử Minh Cung vẫn là một bí ẩn. Bọn họ rất ít khi giao thiệp với các thế lực lớn khác, bởi vậy đối với sự tồn tại của họ mọi người tuy có chút kiêng kị nhưng vì họ chưa từng xuất hiện nên dần dần bị những thế lực khác trên đại lục này cô lập. Nhưng cho dù bị cô lập, trong lòng mọi người địa vị của Tử Minh Cung cũng vô cùng cao, nguyên nhân này cũng là do các vị trưởng lão đời đời truyền tổ huấn, cũng là điều làm cho họ trở nên thần bí như vậy.
Tiếp theo là tứ tộc, tứ tộc này theo thứ tự là Nhạc gia, Lăng gia, Mục gia cùng với Hỏa gia tộc, trong đó Hỏa gia tộc chính là Hoàng thất của đại lục này. Mặc dù là Hoàng thất, thực lực yếu nhất trong tứ tộc, nhưng lại có ám vệ trải khắp đại lục không thể xem thường, vì vậy mới có thể đứng vững trong tứ tộc mà không bị thôn tính. Còn về phần tam đại gia tộc khác, tùy tiện đưa ra một cái cũng có thể gây chấn động lớn trên đại lục.
Chúng ta Nhạc gia tộc, đứng đầu trong tứ đại gia tộc, là huyết mạch kinh tế của cả Tử Minh đại lục, tổng hợp lại sức mạnh không thể khinh thường. Nhà chúng ta có Thập Đại Trưởng lão, trước mắt đã đột phá Tử Hoàng, tiến vào Tử Hoàng cấp ba, mặc dù chỉ là cấp ba, nhưng ở Tử Minh đại lục không phải là thực lực tầm thường. Ở Tử Minh đại lục, cấp thấp nhất là võ giả, ngay sau đó là bậc Tứ Linh, bậc Tử Tiên, bậc Tử Vương, trên cùng mới là cấp bậc Tử Hoàng; mỗi cấp bậc phân thành mười bậc. Bình thường muốn đạt tới cấp bậc Tử Hoàng thì không năm mươi tuổi cũng là sáu mươi tuổi, cho nên Vũ nhi, con đừng quá nản chí. Cho dù con không có linh lực thì có thể luyện đan. Mà ở Tử Minh đại lục, luyện dược sư cũng cực kì ít ỏi, chỉ cần con chịu cố gắng, thì có thể làm nên chuyện.” Nhạc Thanh Sơn trong lòng có chút tiếc hận, gốc cây hạt giống tốt như vậy, Vũ Nhạc thông minh lanh lợi, vì sao hết lần này tới lần khác đều không có linh lực? Đây không phải là quá kì quái rồi ư?
Chân mày Nhạc Thanh Sơn căng thẳng nhíu chặt làm Vũ Nhạc cảm thấy ấm áp, nàng mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “Phụ thân, yên tâm, mặc dù ở đại lục này thực lực quyết định cao thấp, nhưng mọi việc cũng không phải là tuyệt đối đúng không? Nếu như con trời sinh không có linh lực, nghĩ rằng như vậy là con không thích hợp tu luyện, vậy hãy đem trí óc của con phát huy ở chỗ khác đi. Nhạc gia chúng ta nếu là huyết mạch kinh tế của Tử Minh đại lục, phụ thân có muốn đem con bồi dưỡng thành thiên tài kinh thương không?”
Tác giả :
Vân Mộc Tinh