Vương Gia Nhận Nhầm
Chương 7
Tiếng thở dốc của hai người dần bình ổn lại, hắn nằm bên cạnh Tô Di, ôm nàng vào lòng. Nàng nằm trên ngực hắn, nghe thấy tim hắn cùng tim mình như hòa chung nhịp đập. Mở mắt nhìn thấy thân thể nam tính của hắn nàng không khỏi đỏ bừng mặt, lập tức nhắm mắt lại
- Từ nay về sau không bao giờ cho phép nàng rời khỏi ta. Mục Triển bá đạo nói.
Nàng không đáp mà chỉ e lệ nằm sấp xuống, cảm nhận tay hắn ôm chặt lấy eo mình
- Vương gia…
Ngoài phòng bỗng có người gõ cửa.
Mục Triển nhíu mày, lập tức kéo chăn che chắn thân thể Tô Di rồi đáp:
- Có chuyện gì?
- Vương gia, thuộc hạ Thiết Ưng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Người ngoài cửa cung kính trả lời.
- Có chuyện gì sáng mai đến thư phòng rồi nói
- Thuộc hạ vừa đem chuyện Vương phi gặp nạn bẩm báo lên Hoàng thượng, lúc đó thái tử cũng ở đó… Hoàng thượng triệu Vương gia lập tức tiến cung.
- Lập tức tiến cung? Mục Triển kinh ngạc ngồi dậy
- Hoàng thượng còn nói muốn Vương phi cũng đi cùng
- Ta? Tô Di cả kinh, Mục Triển ôm nàng, vỗ vỗ lưng an ủi nàng.
- Đừng sợ, đã có ta đây rồi. Hắn thấp giọng thì thầm.
- Xin Vương gia và Vương phi lập tức hồi cung, trong cung đã phái sẵn xe ngựa tới chờ trước phủ. Thiết Ưng lại nói.
- Xem ra chúng ta không đi không được rồi. Mục Triển cười nhìn Tô Di nói: – nào lại đây, ta giúp nàng thay quần áo, chải đầu.
- Không cần, ngươi đi ra ngoài đi.
Tuy rằng khi nãy đã gần gũi nhưng nàng vẫn xấu hổ, lùi người vào trong chăn không cho hắn đụng vào.
- Sợ cái gì? Ta đều đã thấy cả rồi!
Hắn buồn cười nói lại ra vẻ khó xử nhìn nàng, khoác trường bào đi xuống giường:
- Vậy được rồi, ta đến tiền sảnh chờ nàng, gọi nha hoàn vào hầu hạ đi.
Nàng cúi đầu không nói, nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của hắn rồi tiếng hắn đẩy cửa đi ra. Sau đó, nha hoàn nối đuôi nhau mà vào
Giữa hai chân nàng dính đầy mật hoa (tự hiểu ná), trên người đầy hơi thở của hắn, bọn nha hoàn như đã nhìn quen, cũng không kẻ nào lộ ra vẻ khác lạ, chu đáo bưng nước ấm đến lau rửa cho nàng khiến nàng càng muốn tìm cái động mà trốn vào đó.
Thật lâu mới rửa mặt, chải đầu cho xong, sợ Hoàng thượng đợi lâu sẽ trách tội, nàng vội chạy đến tiền sảnh, không ngờ lại suýt nữa đâm phải một người.
- Vương gia thấy Vương phi lâu như như vậy còn chưa ra nên sai thuộc hạ đến.
Tô Di ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn kia, khuôn mặt lại che mặt nạ sắt khiến nàng ngạc nhiên.
Đây chính là hộ vệ Thiết Ưng nổi tiếng trong phủ sao? Vào phủ lâu như vậy, hắn luôn làm việc ở bên ngoài cho nên không có duyên gặp mặt. Nay thấy hắn, nàng cảm thấy ngoại hiệu Thiết Ưng này chắc có là vì khuôn mặt của hắn.
Hắn dùng mặt nạ sắt che đi nửa khuôn mặt, chắc là vì đã từng bị gặp tai nạn, tuy rằng ban đầu khiến người khác thấy quái di nhưng cũng không cần ngạc nhiên.
Tô Di lập tức xóa bỏ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hắn cười.
Thiết Ưng bị nụ cười đó của nàng làm cho giật mình.
- Còn ở đây làm gì? Người trong cung đã sai người đến giục rồi đó.
Mục Triển mỉm cười bước vào.
- Xin lỗi, khi nãy rửa mặt chải đầu mất nhiều thời gian…. Tô Di dịu dàng đáp
- Ta biết là sẽ mất thời gian… Hắn đến gần bên nàng, ám muội thì thầm vào tai nàng: – Nhưng mà bọn nha hoàn hẳn hầu hạ nàng chu đáo rồi chứ?
Biết rõ những lời nói của hắn là có ý khiêu khích nhưng nàng làm bộ không hiểu, chỉ cắn cắn môi dưới.
Hắn kéo tay nàng, đánh giá nàng một lượt:
- Ừm, quả thực các nàng hầu hạ nàng rất tốt, nhìn nàng xinh đẹp như tiên tử trên mặt trăng vậy.
Gió nhẹ thổi qua, Tô Di thấy quần lụa trắng của mình bay bay như đuôi cá chép.
- Ta cho rằng, Hoàng thượng thấy nàng chắc chắn cũng sẽ khen ta có mắt nhìn người, lấy được một người vợ xinh đẹp.
Hắn trêu ghẹo rồi bồng nàng lên xe ngựa tựa như cùng nàng ra ngoài đi du xuân ngắm cảnh chứ không phải là nửa đêm nhận lệnh phải tiến cung.
Tô Di vốn rất muốn xem Hoàng thượng là như thế nào, lần trước lúc thọ yến của Thái hậu, Hoàng thượng vì bận rộn quốc vụ nên cũng rời đi sớm khiến nàng không được gặp.
Lần này, bước vào Dưỡng Tâm điện, nàng cuối cùng đã có thể thấy được thiên tử.
Người một thân hoàng bào, trung niên mập mạp chính là Hoàng thượng sao? Nàng nhìn nụ cười thân thiết của hắn và tia khôn khéo trong mắt hắn:
- Đây là A Âm đi? Quả nhiên là xinh đẹp, khó trách Mục Triển nhất kiến chung tình, bất chấp mọi thứ cũng phải lấy được ngươi.
Hoàng thượng tự mình nâng nàng dậy:
- Ngươi vào kinh lâu như vậy, trẫm vì bận … quốc sự nên cũng chưa triệu kiến ngươi. Ha ha, Mục Triển nên nhắc trẫm mới phải.
- Thần sao dám? Mục Triển cười nói
Tô Di ngẩng đầu, vừa lúc thoáng thấy thái tử đứng bên án thư, khuôn mặt lạnh lùng.
- A Âm, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần đem những gì mình biết nói ra là được. Hoàng thượng ôn hòa nói.
- Vâng. Tô Di tránh khỏi tầm mắt thái tử, thuận thế gật đầu.
- Khi nãy hộ vệ Thiết Ưng của Mục Triển bẩm báo với trẫm, hôm nay ngươi bị bắt cóc, có chuyện này không?
- Vâng. Nàng chớp mắt đáp
- Bọn cướp có khoảng bao nhiêu người?
- Lúc ấy dân nữ bị nhốt trong phòng kín, nói chuyện với dân nữ chỉ có một người như chắc bên ngoài còn có nhiều người khác
- Ngươi có nhìn rõ bọn chúng?
- Người đó che mặt, dân nữ không thể nhìn rõ.
- Ngươi có đoán được bọn cướp là người nào không?
- Dân nữ không biết. Nàng thẳng thắn đáp.
- Phụ hoàng, người xem, ta đã nói Mục Triển vu oan nhi thần@
Thái tử bên cạnh không nhịn được vội nói:
- Nếu nương tử hắn chẳng thấy gì sao có thể khẳng định việc này là nhi thần sai khiến. Đúng là ngậm máu phun người!
- Câm miệng!
Hoàng thượng mắng thái tử:
- Hô to quát lớn còn ra cái thể thống gì nữa?
- Nhi thần……
- Lui sang một bên, đợi lát nữa sẽ có chuyện nói với ngươi.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Tô Di:
- A Âm, ngươi tới Thiên điện chờ một lát rồi trẫm lại gọi ngươi.
- Hoàng thượng, không bằng để ai gia cùng A Âm đến đó một chốc đi.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng ngọc bội leng keng, thái hậu bước vào, cười khanh khách nói.
- Mẫu hậu?! Hoàng thượng bất ngờ, vội ra đón: – Đêm đã khuya sao lão nhân gia còn…
- Ai gia lớn tuổi, ban đêm không thể ngủ ngon, nghĩ Hoàng thượng hẳn là cũng chưa ngủ nên định đến tâm sự cùng ngươi, không ngờ lại thấy Thái tử và Mục Triển đều ở đây, thật náo nhiệt nha!
- Nhi thần có chuyện muốn hỏi bọn họ cho nên triệu bọn chúng vào cung.
Hoàng Thượng vội vàng giải thích.
- Nam nhân các ngươi nói chuyện, nữ nhân ở bên nghe cũng chẳng được gì. Không bằng để Ai gia cùng A Âm đến Thiên điện uống trà, các ngươi cứ bàn bạc xong rồi đến chỗ chúng ta.
Thái hậu nói xong liền kéo tay Tô Di, dẫn nàng ra khỏi cửa.
Cái gọi là Thiên điện cũng chỉ là một gian phòng khách nho nhỏ, trên cửa treo một chiếc rèm cửa mỏng manh, ánh trăng theo cửa sổ rộng mở chiếu vào, gió lướt qua mang theo hương hoa ngào ngạt.
Thái Hậu ra lệnh cho cung nữ dâng lên một loại rượu màu đỏ, hương vị rất nhẹ, có tác dụng an thần, dễ ngủ.
Cửa thiên điện không đóng, Tô Di rất ngạc nhiên khi phát hiện ra trong chính điện, tiếng đám nam nhân bàn bạc lọt vào tai mình không sót một chữ.
- A Âm, ngươi đừng xem thường căn phòng này, cấu tạo của căn phòng này rất độc đáo, nhìn như phòng khách nhưng lại có khả năng đặc biệt hơn hẳn các phòng khách thông thường khác. Thái Hậu bỗng nhiên nói.
- Vậy sao? Tô Di nhìn xung quanh đánh giá một hồi: – Nơi này đông ấm hè mát,
Vừa nói xong thì Thái Hậu liền cười ha ha.
- Dân nữ kiến thức thiển cận mong Thái hậu tha thứ. Nàng biết nhất định là mình đã nói sai rồi
- Đông ấm hè mát là tiêu chuẩn tối thiểu các phòng ốc trong hoàng cung phải có. Có thể nói đó không phải là nét độc đáo của nơi này.
- Vậy căn phòng này…
- ở trong phòng này, người bên trong nói người bên ngoài không nghe thấy nhưng người bên ngoài nói bên trong lại có thể nghe thấy rõ. Thái hậu nói ra đáp án.
- Cái gì? Tô Di kinh ngạc, nàng cẩn thận nhìn lại vách tường, vẻ mặt rất tò mò.
- Trước khi tiên hoàng qua đời đã cố ý tìm một người thợ giỏi làm Thiên điện nho nhỏ này trong Dưỡng tâm điện để ai gia có thể ở sau giật dây hoàng thượng
- Giật dây? Ý là buông rèm nhiếp chính sao?
- Lúc ấy Tiên hoàng tự biết bản thân khó qua, Hoàng thượng tuổi còn nhỏ nên phải ban chỉ cho ai gia sau khi Tiên hoàng băng hà giúp hoàng thượng trông coi triều chính. Bình thường Hoàng thượng ở Dưỡng tâm điện xử lý quốc sự, có chuyện không hiểu thì sẽ đến phòng này để xin ý của ai gia… Mãi cho đến khi hắn tự mình chấp chính được mới thôi. Ai gia đã từng ngồi ở đây mười năm rồi.
Thái hậu vỗ vỗ chiếc bàn tựa như vỗ vai người bạn thân thiết
- Tiên hoàng rất thương yêu Thái hậu nha.
Các đời thiên tử, người nào chẳng không cho phép hậu cung can thiệp vào triều chính? Khó mà tìm được một quân chủ lại cho thê tử buông rèm chấp chính.
- Có được sự sủng ái của Hoàng thượng đương nhiên là tam sinh hữu hạnh, nhưng là nữ nhân của hoàng gia ai chẳng có sự đau khổ. A Âm, ngươi cũng biết, ta gả cho tiên hoàng năm 16 tuổi, lúc ấy hắn chưa đăng cơ, cũng phải cùng vài hoàng tử khác tranh đoạt ngôi vị. Đó là những năm tháng kinh tâm động phách khiến ta ngày đêm lo lắng
- Sau này hắn thật vất vả mới có thể kế thừa đại nghiệp lại gặp phải lúc thiên hạ bất ổn nhất. Hôm nay nơi này có thiên tai, ngày mai phương Bắc có chiến sự, ngày kia có phản loạn, ta cùng hắn đi một đoạn đường dài gian khổ, mắt thấy giang sơn dần được ổn định thì hắn lại buông tay. Ta không thể không nén bi thương mà…
Thái hậu nói đến đây thì bưng ngực.
Tô Di vội dâng nước trà khẽ vỗ lưng cho bà.
- Người trong thiên hạ thấy ta thân là Thái hậu, nghĩ ta là nữ nhân hạnh phúc sung sướng nhất, đáng tiếc mọi đau đớn cũng chỉ có mình ta biết.
Thái hậu cầm tay Tô Di:
- A Âm, những lời này ta cũng đã từng nói với Kiều Nhị, ta nói, nếu phải là nữ nhân của hoàng gia thì phải trải qua thiên tân vạn khổ, đó không phải là phúc lạnh. Lúc ấy nó gật đầu nói nó không sợ nhưng giờ, chỉ e là nó sớm đã không muốn
- Kiều Nhị…
- Nay nó có tình cảm với thương gia, có thể sống cuộc sống thoải mái, cần gì phải chui đầu vào hoàng gia chúng ta mà chịu khổ?
Thì ra, mọi chuyện thái hậu đều đã sớm biết.
- Thật ra cũng không trách được Kiều Nhị. Trước kia con bé cũng rất yêu Mục Triển, chỉ là Mục Triển chẳng có tình cảm gì với nó… Bọn chúng coi như vô duyên, may mà Mục Triển có thể gặp được ngươi.
Thái hậu nhìn Tô Di chăm chú:
- A Âm, ngươi trả lời ai gia một câu… ngươi có bằng lòng làm người của hoàng gia chúng ta không?
- Con…
Nàng nguyện ý sao? Nàng nguyện ý sao?
Trước ngày hôm nay, nàng có thể có một ngàn lý do để cự tuyệt nhưng lúc này, nàng lại không thể mở miệng từ chối.
Là vì đã có quan hệ cùng Mục Triển hay vì những lời Thái hậu nói khiến cho nàng cảm thấy do dự ?
- Ngươi dựa vào cái gì nói ta bắt cóc nương tử của ngươi, ngươi là kẻ ngậm máu phun người!
Đang lúc do dự, bỗng nhiên chính điện truyền đến tiếng hét cắt đứt suy nghĩ của nàng.
- Thái tử lại phát điên rồi.
Thái hậu ra dấu cho nàng ngồi xuống:
- Chúng ta ngồi đây xem sao
- Đây là lá thư bọn cướp đưa cho ta.
Chỉ thấy Mục Triển không chút hoang mang nói:
- Ta đã hỏi các quán bán văn phòng tứ bảo trong kinh thành, chỉ có một nhà dùng loại giấy này, đó là giấy chuyên cung cấp cho phủ thái tử.
- Chỉ dựa vào một tờ giấy nát? Ngươi còn có chứng cớ gì?
Thái tử tiếp tục quát lớn.
- Đây là một mảnh vải chúng ta lấy được trên người bọn cướp, vải vóc của bộ y phục này cũng rất đặc biệt, từ các cửa hàng tơ lụa trong kinh thành chúng ta biết, gần đây người lấy loại vải này nhiều nhất chính là quý phủ.
- Ha ha ha. Mục Triển, sao ngươi có thể tìm được những chứng cứ buồn cười như vậy? Cho dù là giấy của phủ ta, vài của phủ ta thì chẳng lẽ là do ta sai khiến?
- Thái tử đừng quên, bọn cướp này ta đã bắt được, bọn họ đã khai hết tất cả rồi.
- Cái gì?!
Giọng thái tử run lên, không còn gì là vẻ chính trực khi nãy:
- Phụ hoàng…
Hắn cầu xin Hoàng thượng:
- Nhất định là có người hãm hại nhi thần, xin phụ hoàng giải oan cho nhi thần!
- Hoàng thượng, thần chất ở Trọng châu gặp chuyện tin chắc cũng là do Thái tử làm.
Mục Triển nhân cơ hội truy kích
- Ngươi…
Thái tử không thể nói tiếp, hắn khóc nức nở:
- Phụ hoàng, hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, muốn đổ mọi tội danh lên đầu con. Xưa nay nhi thần và hắn không thù không oán, nhi thần cần gì phải hai lần ba lượt mưu hại hắn. Phụ hoàng, ngươi phải làm chủ cho nhi thần.
- Cuối cùng thái tử cũng hiểu được.
Mục Triển bình tĩnh nói:
- Thần cùng thái tử xưa nay không oán không cừu, thật không biết vì sao lại không phải là một mà là nhiều lần cố ý gia hại vi thần? Chẳng lẽ thái tử nghe được tin đồn đại gì?
- Nghe đồn cái gì? Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Thái tử liên tục chống chế.
- Nếu thái tử thật sự tin vào lời đồn đó thì thần nguyện ý lấy máu chứng minh, giải trừ nghi kị trong lòng thái tử.
Mục Triển từng bước dồn ép.
- Mục Triển, ngươi nói nghe đồn, sẽ không phải là suy nghĩ trong lòng trẫm chứ? Giọng nói Hoàng thượng có chút chần chừ.
- Hồi bẩm hoàng thượng, theo ý thần chất thì đúng như ngài suy nghĩ, là về chuyện cũ của mẫu thân thần chất và Hoàng thượng.
Mục Triển thản nhiên đáp.
Bình Bình…
Hoàng thượng buồn chán gọi nhũ danh của một nữ tử.
- Bình Bình là mẫu thân của Mục Triển,
Thái hậu thấy Tô Di ngơ ngác thì nhỏ giọng giải thích:
- Trước khi nàng gả cho phụ thân của Mục Triển thì đã từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm với Hoàng thượng, đáng tiếc sau này nàng không thể vào cung làm phi tử, ngược lại lại thành em dâu của Hoàng thượng. Trước kia đã từng có lời đồn Mục Triển là cốt nhục của Hoàng thượng mà Hoàng thượng quả thật lại rất thương yêu Mục Triển, thậm chí còn hơn hẳn các hoàng tử khác cho nên Thái tử mới tin những lời gièm pha này.
- Thì ra là thế…..
Tô Di hiểu ra vấn đề. Khó trách thái tử phải bày trăm phương ngàn kế để diệt trừ Mục Triển, chắc là sợ giang sơn sau này sẽ rơi vào tay Mục Triển.
- Hoàng thượng, hôm nay nếu thần chất đã nói ra những lời này thì không bằng nên làm rõ mọi thứ để cho thái tử xác định thân phận của thần chất, cũng đồng thời hóa giải nghi hoặc bấy lâu nay của thần chất.
Mục Triển nói thẳng.
- Mục Triển, về lời đồn đại kia, trong lòng ngươi nghĩ như thế nào ? Hoàng Thượng hỏi ngữ khí rất nhẹ nhàng
- Thần chất tin tưởng trước khi mẫu thân xuất giá đã có một đoạn chân tình cùng Hoàng thượng. Nhưng từ khi người vào Vương phủ cùng phụ thân của ta ngày một ân ái, mãi cho đến khi người qua đời cũng nhắc đến tên phụ thân. Cho nên thần chất tin mình chính là Nam kính vương mà thôi, không còn thân phận nào khác. Hắn uyển chuyển trả lời.
- Mãi cho đến khi nàng qua đời cũng chỉ nhắc đến tên phụ thân ngươi?
Hoàng Thượng bỗng nhiên nở nụ cười trong nụ cười có muôn phần đau khổ.
- Được, Mục Triển, hôm nay kết thúc đi, cho ngươi biết thân phận của chính mình.
- Hoàng thượng, thứ cho thần chất cả gan, xin Hoàng thượng cùng thần chất lấy máu nghiệm thân.
Thái độ của Mục Triển đầy sự tự tin
- Phụ hoàng….
Ngược lại Thái tử lại rất sợ hãi, như sợ rằng sẽ nghiệm ra cái gì khiến hắn khó xử.
- Thân thể người đáng giá ngàn vàng, sao có thể tùy tiện cùng người lác lấy máu nghiệm thân? Truyền ra ngoài chẳng phải…
- Ngươi im miệng!
Hoàng Thượng lại khiển trách hắn
- Nếu trẫm đã đồng ý với Mục Triển rồi sao lại có thể lật lọng? Huống hồ, chẳng phải ngươi cũng muốn biết kết quả sao? Ngươi không phải luôn canh cánh Mục Triển có phải là thân huynh đệ của ngươi hay không sao?
- Nhi thần… Thái tử ngập ngừng , không dám nhiều lời nữa.
- Nếu muốn lấy máu nghiệm thân, ở đây có một đại phu, cũng không cần truyền ngự y!
Thái hậu vém rèm đi ra:
- Đây dù sao cũng là việc nhà của chúng ta, bớt người ngoài là tốt nhất.
- Đại phu?
Mọi người nhìn quanh, tựa như đang hỏi, ai là đại phu?
- A Âm không phải là một nữ đại phu sao? Thái hậu chỉ ra người phía sau
- Ta? Tô Di cả kinh
- Ngay cả trọng thương của Mục Triển ngươi còn trị được, chắc hẳn là không sợ chút máu này chứ. Thái hậu quay đầu lại cười nói.
- Vâng. Tô Di đành phải nghe lời: – Dân nữ đi chuẩn bị.
- Hoàng thượng, chúng ta cần chút thời gian để chuẩn bị, phiền các ngươi ở ngoài chờ đi.
Thái hậu ra hiệu với Tô Di rồi buông rèm, trở về phòng cách âm.
- Thái hậu có suy nghĩ gì? Tô Di hiểu ý hỏi.
- Nói thật, ai gia rất thương đứa cháu này, bởi vì thương nó nên thật sự không muốn nó bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực đẫm máu này.
Thái Hậu thở dài một hơi:
- A Âm, chẳng biết ngươi nghĩ sao? Muốn làm Vương phi hay là hoàng hậu?
- Hoàng hậu? Nàng lắc lắc đầu: – Dân nữ chưa từng có ý nghĩ này bao giờ?
- Thật sao?
- Dân nữ cho dù hâm mộ mũ phượng của hoàng hậu thì cũng không muốn Mục Triển gặp nguy hiểm… Dân nữ cũng như thái hậu, chỉ hi vọng hắn một đời làm Nam kính vương gia an an ổn ổn. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thái hậu.
- Tốt. Thái Hậu vui vẻ gật đầu: – Hy vọng Mục Triển cũng có cùng ý nghĩ này, sau này hắn sẽ không trách chúng ta làm mất đi tiền đồ của hắn
- Nhưng… vạn nhất Mục Triển thật sự là …. Nàng cắn môi…
- Ngươi không phải là nữ đại phu sao? Lấy máu nghiệm thân chỉ là trò nho nhỏ, thật sự không có cách nào làm cho nó mất linh?
- Ý thái hậu là…
Nàng lập tức hiểu ra ý của Thái hậu:
- Dân nữ biết có một loại thảo dược, nhỏ vào nước có thể khiến máu phân hóa, nhưng trong thời gian ngắn này không biết đi đâu mà tìm…
Nhưng rồi nàng lại lắc đầu:
- Có lẽ không cần đến loại thảo dược đó.
- Vậy làm sao mà làm được? Đến lượt Thái hậu khó hiểu
Lúc này cung nữ đã bưng tới một bát nước, Tô Di không chút do dự vươn ngón trỏ, cắn mạnh một cái, máu tươi của nàng rơi vào bát nước.
- Ý ngươi là… dùng máu của chính ngươi? Thái hậu hiểu ra.
- Như vậy có phải là khi quân không? Đau đớn khiến nàng nhíu mày nhưng nàng không hề hối hận.
- Cho dù Mục Triển là thân sinh của Hoàng thượng, hắn biết chúng ta bảo vệ cho con hắn cũng sẽ không trách tội đâu. Thái hậu nói
- Vạn nhất sau này sự việc bại lộ thì chém đầu ta là được rồi.
Tô Di thản nhiên mỉm cười:
- Nhưng chén máu này và chén máu kia chút nữa nên trộm long tráo phụng như thế nào?
- Cái này ngươi cứ yên tâm, cung nữ của ai gia đều là những kẻ chuyên trộm long tráo phụng. Thái hậu cười nói.
Máu không dung hòa
Lúc ra khỏi Dưỡng tâm điện, Tô Di để ý tới vẻ mặt phức tạp của Hoàng thượng và Thái tử. Không biết bọn họ là vui mừng, ngạc nhiên hay là thất vọng?
- Mệt mỏi nửa ngày, trời sắp sáng rồi.
Mục Triển nhìn chân trời dần sáng, hắn như đứa trẻ con vươn vai một cái:
- Chẳng hiểu sao lúc này thấy thật thoải mái.
Tô Di nhìn ngự hoa viên lúc tảng sáng, cây cối phủ trong một tầng sương mù trông thật xinh đẹp.
- Nàng nhìn kìa, đó là nơi trước kia ta từng sống. Mục Triển bống nhiên chỉ vào một cung điện tường xanh
- Trước kia chàng ở trong cung?
- Khi ta còn nhỏ, mẫu thân nhiều bệnh, Thái hậu đón ta vào cung tự mình dạy dỗ, mãi đến khi trưởng thành ta mới xuất cung.
Hắn mỉm cười, thản nhiên nhớ lại
- Nhớ khi mới vào cung, cảm thấy nơi này lớn hơn ở nhà, đẹp hơn ở nhà nhiều, vui vẻ đến đêm ngủ không yên, chạy loạn khắp nơi khiến thái giám và cung nữ phải đuổi theo thật vất vả.
- Thì ra trước kia chàng là đứa trẻ nghịch ngợm
Nhìn hắn bây giờ trông tao nhã như vậy thật không thể liên tưởng ra. Nhưng khi nãy nhìn hắn tranh chấp cùng thái tử, có lẽ tính nết khi xưa vẫn còn.
- Nào, để ta dẫn nàng đi xem đám bồ câu ta từng nuôi, chắc là chúng vẫn còn ở đó.
Nhất thời hắn nổi lên ý nghĩ này, nắm tay nàng chạy về chỗ cũ khiến nàng bỗng nhiên đau đầu, không chạy theo kịp hắn suýt nữa té ngã.
Trước đó ở trong Vương phủ cùng hắn triền miên, sau lại vào cung gấp… Nàng không choáng váng mới là lạ.
- A Âm, nàng làm sao vây?
Mục Triển phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt thì vội đỡ nàng lại.
- Thiếp… chúng ta về nhà đi. Tô Di suy yếu nói.
- Về nhà?
Hắn ngẩn ra, sau đó hiểu được hàm ý của từ này thì mừng rõ nói:
- A Âm, cuối cùng nàng đã coi vương phủ là nhà của nàng? Nàng… nàng chấp nhận ta rồi sao?
Nói xong, hắn gắt gao cầm tay nàng.
- Ai!!!!
Trong lúc vô ý hắn nắm chặt lấy vết thương ở đầu ngón tay nàng khiến nàng khẽ kêu đau.
- Làm sao vậy?
Hắn vội vàng xem bàn tay nàng, nhìn thấy vết thương ở ngón trỏ nàng:
- Nàng bị làm sao vậy?
- Mục Triển, chàng muốn thứ đó sao? Nàng không đáp mà hỏi lại.
- Muốn cái gì? Hắn khó hiểu.
- Chính là thứ thái tử muốn đó. Nàng khẽ mấp máy môi: Hoàng vị!
Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi bình minh, hắn khẽ nói
- Thân là nam tử, nếu không muốn quyền lực thì đó là giả dối
Hắn cười chua xót:
- Nếu từ nhỏ ta không lớn lên cùng Thái hậu, nghe bà kể về những chuyện thương tâm của các phi tần, nếu ta không gặp nàng, không muốn biến nàng thành những phi tần như vậy, có lẽ ta thật sự sẽ tranh giành cũng Thái tử.
- Chàng….
Tô Di run lên, một giọt nước mắt rơi xuống, trong vui mừng mang theo chua xót.
- Vương tử tranh giành chính là cuộc chiến tàn khốc, đẫm máu nhất. Ta không muốn nàng phải lo lắng vì ta.
Hắn khẽ ôm lấy nàng:
- Ta thà làm một Nam kính vương bình thường mà nàng được hạnh phúc, bình an.
- Khi nãy chàng và thái tử tranh chấp, chỉ sợ đã đắc tội hắn.
Nàng vẫn lo lắng.
- Nếu khi nãy không nói rõ ràng với hắn, không đem những hành vi của hắn nói cho Hoàng thượng, chỉ sợ sau này tính mạng chúng ta sẽ không còn. Nàng nghĩ mà xem, hết lần này đến lần khác hắn đều muốn hãm hại chúng ta như vậy, chúng ta có thể đề phòng suốt đời không?
- Nhưng sau này hắn kế vị sẽ làm khó chàng…
- Chuyện sau này để sau này hẵng nói. Hoàng thượng vẫn còn rất khỏe. Huống hồ sau này, giang sơn chưa chắc đã về tay hắn.
- Vậy sao? Nàng tạm yên tâm: – Như vậy khi nãy ta đã làm đúng rồi…
- Nàng làm gì? Hắn nhíu mày.
Nàng vươn đầu ngón tay, cho hắn xem miệng vết thương.
- Bát máu khi nãy thật ra là của thiếp.
- Cái gì? Hắn khó mà tin được.
- Chí mong chàng đừng trách thiếp… Vạn nhất chàng thật sự là hoàng tử, lại có lòng tranh thiên hạ, khi nãy là ta đã hủy đi tiền đồ của chàng rồi. Nàng nói nhỏ.
- Sao ta có thể trách nàng được? Sao ta lại trách nàng!
Mục Triển cười ôm bổng nàng lên hại nàng lại thấy chóng mặt
- Thả thiếp xuống, thả thiếp xuống…
- Bây giờ còn dám nói không cần ta?
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, hôn lên miệng vết thương của nàng rồi nhìn nàng:
- Đây chính là bằng chứng nàng yêu ta, cuối cùng cũng bị ta bắt được.
Tô Di e lệ vùi đầu trong lòng hắn không trả lời.
- A Âm, nói nàng yêu ta, ta muốn nghe chính miệng nàng nói. Hắn ra lệnh.
- Thiếp… đừng làm loạn, thái giám và cung nữ đang nhìn
Giữa ban ngày ban mặt, nàng thật sự khó mà nói, nếu ở trong phòng thì may ra…
- Như vậy thì nói cho ta, về sau nàng sẽ không bao giờ rời khỏi ta nữa được không? Hắn không cam lòng ép hỏi.
- Vâng.
Được rồi, cho hắn một đáp án để hắn yên tâm.
- Xem ra những gì ta làm trong phòng với nàng đều hiệu quả. Hắn cười tà mị.
- Nói linh tinh
- Vậy cái gì khiến nàng thay tâm đổi ý, nàng nói xem
- Thiếp… Nàng cũng không biết, có lẽ là vì những lời Thái hậu nói sao?
Nữ tử gả vào hoàng thất đều không sung sướng như người ngoài nghĩ, còn rất nhiều bất trắc không ai ngờ, nàng muốn cùng hắn đối mặt. Nàng không muốn hưởng phúc, cũng không muốn dùng tính mạng muội muội mình để đánh đổi hạnh phúc cho riêng mình.
Huống chi, vì người thương yêu, cho dù xuống địa ngục thì có làm sao? Chỉ cần nàng có thể khiến hắn hạnh phúc, nàng mang tiếng giết em đoạt chồng cũng được.
Sau này thấy Diêm vương, cùng lắm thì nàng vĩnh viễn không được siêu sinh, nhưng kiếp này, nàng muốn ở bên hắn, không sợ đau đớn cũng phải ở bên hắn.
Nếu vì lương tâm của mình mà cự tuyệt hắn, tra tấn hắn thì cũng có khác gì những nữ tử ích kỉ khác.
Giờ đây nàng đã quyết định sẽ yêu hắn, chẳng sợ niềm vui hay đau khổ. Cũng như nàng từ nhỏ đã muốn làm đại phu, mà đại phu dù có thể cứu người nhưng lại cũng có thể vì đoán sai mà làm hại người. Nàng không thể vì bản thân mà bỏ qua hắn được.
- Mục Triển, ta yêu chàng.
Bỗng nhiên, khi mặt trời phá tan sương mù, nàng thản nhiên nói với hắn câu này. Hắn chấn động, không đoán được nàng lại nói ra điều này.
Trong ngự hoa viên đẹp đẽ này, khi thái giám và cung nữ cách bọn họ gần như vậy, nàng nói ra tâm ý của mình.
- Được, vậy đêm nay ta sẽ cho nàng thành thê tử chân chính của ta. Hắn khẽ nói.
Không phải là Vương phi mà là thê tử. Tô Di phát hiện mình thực sự thích từ này, từ này khiến người ta cảm giác như thương hải tang điền
- Từ nay về sau không bao giờ cho phép nàng rời khỏi ta. Mục Triển bá đạo nói.
Nàng không đáp mà chỉ e lệ nằm sấp xuống, cảm nhận tay hắn ôm chặt lấy eo mình
- Vương gia…
Ngoài phòng bỗng có người gõ cửa.
Mục Triển nhíu mày, lập tức kéo chăn che chắn thân thể Tô Di rồi đáp:
- Có chuyện gì?
- Vương gia, thuộc hạ Thiết Ưng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Người ngoài cửa cung kính trả lời.
- Có chuyện gì sáng mai đến thư phòng rồi nói
- Thuộc hạ vừa đem chuyện Vương phi gặp nạn bẩm báo lên Hoàng thượng, lúc đó thái tử cũng ở đó… Hoàng thượng triệu Vương gia lập tức tiến cung.
- Lập tức tiến cung? Mục Triển kinh ngạc ngồi dậy
- Hoàng thượng còn nói muốn Vương phi cũng đi cùng
- Ta? Tô Di cả kinh, Mục Triển ôm nàng, vỗ vỗ lưng an ủi nàng.
- Đừng sợ, đã có ta đây rồi. Hắn thấp giọng thì thầm.
- Xin Vương gia và Vương phi lập tức hồi cung, trong cung đã phái sẵn xe ngựa tới chờ trước phủ. Thiết Ưng lại nói.
- Xem ra chúng ta không đi không được rồi. Mục Triển cười nhìn Tô Di nói: – nào lại đây, ta giúp nàng thay quần áo, chải đầu.
- Không cần, ngươi đi ra ngoài đi.
Tuy rằng khi nãy đã gần gũi nhưng nàng vẫn xấu hổ, lùi người vào trong chăn không cho hắn đụng vào.
- Sợ cái gì? Ta đều đã thấy cả rồi!
Hắn buồn cười nói lại ra vẻ khó xử nhìn nàng, khoác trường bào đi xuống giường:
- Vậy được rồi, ta đến tiền sảnh chờ nàng, gọi nha hoàn vào hầu hạ đi.
Nàng cúi đầu không nói, nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của hắn rồi tiếng hắn đẩy cửa đi ra. Sau đó, nha hoàn nối đuôi nhau mà vào
Giữa hai chân nàng dính đầy mật hoa (tự hiểu ná), trên người đầy hơi thở của hắn, bọn nha hoàn như đã nhìn quen, cũng không kẻ nào lộ ra vẻ khác lạ, chu đáo bưng nước ấm đến lau rửa cho nàng khiến nàng càng muốn tìm cái động mà trốn vào đó.
Thật lâu mới rửa mặt, chải đầu cho xong, sợ Hoàng thượng đợi lâu sẽ trách tội, nàng vội chạy đến tiền sảnh, không ngờ lại suýt nữa đâm phải một người.
- Vương gia thấy Vương phi lâu như như vậy còn chưa ra nên sai thuộc hạ đến.
Tô Di ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn kia, khuôn mặt lại che mặt nạ sắt khiến nàng ngạc nhiên.
Đây chính là hộ vệ Thiết Ưng nổi tiếng trong phủ sao? Vào phủ lâu như vậy, hắn luôn làm việc ở bên ngoài cho nên không có duyên gặp mặt. Nay thấy hắn, nàng cảm thấy ngoại hiệu Thiết Ưng này chắc có là vì khuôn mặt của hắn.
Hắn dùng mặt nạ sắt che đi nửa khuôn mặt, chắc là vì đã từng bị gặp tai nạn, tuy rằng ban đầu khiến người khác thấy quái di nhưng cũng không cần ngạc nhiên.
Tô Di lập tức xóa bỏ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hắn cười.
Thiết Ưng bị nụ cười đó của nàng làm cho giật mình.
- Còn ở đây làm gì? Người trong cung đã sai người đến giục rồi đó.
Mục Triển mỉm cười bước vào.
- Xin lỗi, khi nãy rửa mặt chải đầu mất nhiều thời gian…. Tô Di dịu dàng đáp
- Ta biết là sẽ mất thời gian… Hắn đến gần bên nàng, ám muội thì thầm vào tai nàng: – Nhưng mà bọn nha hoàn hẳn hầu hạ nàng chu đáo rồi chứ?
Biết rõ những lời nói của hắn là có ý khiêu khích nhưng nàng làm bộ không hiểu, chỉ cắn cắn môi dưới.
Hắn kéo tay nàng, đánh giá nàng một lượt:
- Ừm, quả thực các nàng hầu hạ nàng rất tốt, nhìn nàng xinh đẹp như tiên tử trên mặt trăng vậy.
Gió nhẹ thổi qua, Tô Di thấy quần lụa trắng của mình bay bay như đuôi cá chép.
- Ta cho rằng, Hoàng thượng thấy nàng chắc chắn cũng sẽ khen ta có mắt nhìn người, lấy được một người vợ xinh đẹp.
Hắn trêu ghẹo rồi bồng nàng lên xe ngựa tựa như cùng nàng ra ngoài đi du xuân ngắm cảnh chứ không phải là nửa đêm nhận lệnh phải tiến cung.
Tô Di vốn rất muốn xem Hoàng thượng là như thế nào, lần trước lúc thọ yến của Thái hậu, Hoàng thượng vì bận rộn quốc vụ nên cũng rời đi sớm khiến nàng không được gặp.
Lần này, bước vào Dưỡng Tâm điện, nàng cuối cùng đã có thể thấy được thiên tử.
Người một thân hoàng bào, trung niên mập mạp chính là Hoàng thượng sao? Nàng nhìn nụ cười thân thiết của hắn và tia khôn khéo trong mắt hắn:
- Đây là A Âm đi? Quả nhiên là xinh đẹp, khó trách Mục Triển nhất kiến chung tình, bất chấp mọi thứ cũng phải lấy được ngươi.
Hoàng thượng tự mình nâng nàng dậy:
- Ngươi vào kinh lâu như vậy, trẫm vì bận … quốc sự nên cũng chưa triệu kiến ngươi. Ha ha, Mục Triển nên nhắc trẫm mới phải.
- Thần sao dám? Mục Triển cười nói
Tô Di ngẩng đầu, vừa lúc thoáng thấy thái tử đứng bên án thư, khuôn mặt lạnh lùng.
- A Âm, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi không cần sợ hãi, chỉ cần đem những gì mình biết nói ra là được. Hoàng thượng ôn hòa nói.
- Vâng. Tô Di tránh khỏi tầm mắt thái tử, thuận thế gật đầu.
- Khi nãy hộ vệ Thiết Ưng của Mục Triển bẩm báo với trẫm, hôm nay ngươi bị bắt cóc, có chuyện này không?
- Vâng. Nàng chớp mắt đáp
- Bọn cướp có khoảng bao nhiêu người?
- Lúc ấy dân nữ bị nhốt trong phòng kín, nói chuyện với dân nữ chỉ có một người như chắc bên ngoài còn có nhiều người khác
- Ngươi có nhìn rõ bọn chúng?
- Người đó che mặt, dân nữ không thể nhìn rõ.
- Ngươi có đoán được bọn cướp là người nào không?
- Dân nữ không biết. Nàng thẳng thắn đáp.
- Phụ hoàng, người xem, ta đã nói Mục Triển vu oan nhi thần@
Thái tử bên cạnh không nhịn được vội nói:
- Nếu nương tử hắn chẳng thấy gì sao có thể khẳng định việc này là nhi thần sai khiến. Đúng là ngậm máu phun người!
- Câm miệng!
Hoàng thượng mắng thái tử:
- Hô to quát lớn còn ra cái thể thống gì nữa?
- Nhi thần……
- Lui sang một bên, đợi lát nữa sẽ có chuyện nói với ngươi.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Tô Di:
- A Âm, ngươi tới Thiên điện chờ một lát rồi trẫm lại gọi ngươi.
- Hoàng thượng, không bằng để ai gia cùng A Âm đến đó một chốc đi.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng ngọc bội leng keng, thái hậu bước vào, cười khanh khách nói.
- Mẫu hậu?! Hoàng thượng bất ngờ, vội ra đón: – Đêm đã khuya sao lão nhân gia còn…
- Ai gia lớn tuổi, ban đêm không thể ngủ ngon, nghĩ Hoàng thượng hẳn là cũng chưa ngủ nên định đến tâm sự cùng ngươi, không ngờ lại thấy Thái tử và Mục Triển đều ở đây, thật náo nhiệt nha!
- Nhi thần có chuyện muốn hỏi bọn họ cho nên triệu bọn chúng vào cung.
Hoàng Thượng vội vàng giải thích.
- Nam nhân các ngươi nói chuyện, nữ nhân ở bên nghe cũng chẳng được gì. Không bằng để Ai gia cùng A Âm đến Thiên điện uống trà, các ngươi cứ bàn bạc xong rồi đến chỗ chúng ta.
Thái hậu nói xong liền kéo tay Tô Di, dẫn nàng ra khỏi cửa.
Cái gọi là Thiên điện cũng chỉ là một gian phòng khách nho nhỏ, trên cửa treo một chiếc rèm cửa mỏng manh, ánh trăng theo cửa sổ rộng mở chiếu vào, gió lướt qua mang theo hương hoa ngào ngạt.
Thái Hậu ra lệnh cho cung nữ dâng lên một loại rượu màu đỏ, hương vị rất nhẹ, có tác dụng an thần, dễ ngủ.
Cửa thiên điện không đóng, Tô Di rất ngạc nhiên khi phát hiện ra trong chính điện, tiếng đám nam nhân bàn bạc lọt vào tai mình không sót một chữ.
- A Âm, ngươi đừng xem thường căn phòng này, cấu tạo của căn phòng này rất độc đáo, nhìn như phòng khách nhưng lại có khả năng đặc biệt hơn hẳn các phòng khách thông thường khác. Thái Hậu bỗng nhiên nói.
- Vậy sao? Tô Di nhìn xung quanh đánh giá một hồi: – Nơi này đông ấm hè mát,
Vừa nói xong thì Thái Hậu liền cười ha ha.
- Dân nữ kiến thức thiển cận mong Thái hậu tha thứ. Nàng biết nhất định là mình đã nói sai rồi
- Đông ấm hè mát là tiêu chuẩn tối thiểu các phòng ốc trong hoàng cung phải có. Có thể nói đó không phải là nét độc đáo của nơi này.
- Vậy căn phòng này…
- ở trong phòng này, người bên trong nói người bên ngoài không nghe thấy nhưng người bên ngoài nói bên trong lại có thể nghe thấy rõ. Thái hậu nói ra đáp án.
- Cái gì? Tô Di kinh ngạc, nàng cẩn thận nhìn lại vách tường, vẻ mặt rất tò mò.
- Trước khi tiên hoàng qua đời đã cố ý tìm một người thợ giỏi làm Thiên điện nho nhỏ này trong Dưỡng tâm điện để ai gia có thể ở sau giật dây hoàng thượng
- Giật dây? Ý là buông rèm nhiếp chính sao?
- Lúc ấy Tiên hoàng tự biết bản thân khó qua, Hoàng thượng tuổi còn nhỏ nên phải ban chỉ cho ai gia sau khi Tiên hoàng băng hà giúp hoàng thượng trông coi triều chính. Bình thường Hoàng thượng ở Dưỡng tâm điện xử lý quốc sự, có chuyện không hiểu thì sẽ đến phòng này để xin ý của ai gia… Mãi cho đến khi hắn tự mình chấp chính được mới thôi. Ai gia đã từng ngồi ở đây mười năm rồi.
Thái hậu vỗ vỗ chiếc bàn tựa như vỗ vai người bạn thân thiết
- Tiên hoàng rất thương yêu Thái hậu nha.
Các đời thiên tử, người nào chẳng không cho phép hậu cung can thiệp vào triều chính? Khó mà tìm được một quân chủ lại cho thê tử buông rèm chấp chính.
- Có được sự sủng ái của Hoàng thượng đương nhiên là tam sinh hữu hạnh, nhưng là nữ nhân của hoàng gia ai chẳng có sự đau khổ. A Âm, ngươi cũng biết, ta gả cho tiên hoàng năm 16 tuổi, lúc ấy hắn chưa đăng cơ, cũng phải cùng vài hoàng tử khác tranh đoạt ngôi vị. Đó là những năm tháng kinh tâm động phách khiến ta ngày đêm lo lắng
- Sau này hắn thật vất vả mới có thể kế thừa đại nghiệp lại gặp phải lúc thiên hạ bất ổn nhất. Hôm nay nơi này có thiên tai, ngày mai phương Bắc có chiến sự, ngày kia có phản loạn, ta cùng hắn đi một đoạn đường dài gian khổ, mắt thấy giang sơn dần được ổn định thì hắn lại buông tay. Ta không thể không nén bi thương mà…
Thái hậu nói đến đây thì bưng ngực.
Tô Di vội dâng nước trà khẽ vỗ lưng cho bà.
- Người trong thiên hạ thấy ta thân là Thái hậu, nghĩ ta là nữ nhân hạnh phúc sung sướng nhất, đáng tiếc mọi đau đớn cũng chỉ có mình ta biết.
Thái hậu cầm tay Tô Di:
- A Âm, những lời này ta cũng đã từng nói với Kiều Nhị, ta nói, nếu phải là nữ nhân của hoàng gia thì phải trải qua thiên tân vạn khổ, đó không phải là phúc lạnh. Lúc ấy nó gật đầu nói nó không sợ nhưng giờ, chỉ e là nó sớm đã không muốn
- Kiều Nhị…
- Nay nó có tình cảm với thương gia, có thể sống cuộc sống thoải mái, cần gì phải chui đầu vào hoàng gia chúng ta mà chịu khổ?
Thì ra, mọi chuyện thái hậu đều đã sớm biết.
- Thật ra cũng không trách được Kiều Nhị. Trước kia con bé cũng rất yêu Mục Triển, chỉ là Mục Triển chẳng có tình cảm gì với nó… Bọn chúng coi như vô duyên, may mà Mục Triển có thể gặp được ngươi.
Thái hậu nhìn Tô Di chăm chú:
- A Âm, ngươi trả lời ai gia một câu… ngươi có bằng lòng làm người của hoàng gia chúng ta không?
- Con…
Nàng nguyện ý sao? Nàng nguyện ý sao?
Trước ngày hôm nay, nàng có thể có một ngàn lý do để cự tuyệt nhưng lúc này, nàng lại không thể mở miệng từ chối.
Là vì đã có quan hệ cùng Mục Triển hay vì những lời Thái hậu nói khiến cho nàng cảm thấy do dự ?
- Ngươi dựa vào cái gì nói ta bắt cóc nương tử của ngươi, ngươi là kẻ ngậm máu phun người!
Đang lúc do dự, bỗng nhiên chính điện truyền đến tiếng hét cắt đứt suy nghĩ của nàng.
- Thái tử lại phát điên rồi.
Thái hậu ra dấu cho nàng ngồi xuống:
- Chúng ta ngồi đây xem sao
- Đây là lá thư bọn cướp đưa cho ta.
Chỉ thấy Mục Triển không chút hoang mang nói:
- Ta đã hỏi các quán bán văn phòng tứ bảo trong kinh thành, chỉ có một nhà dùng loại giấy này, đó là giấy chuyên cung cấp cho phủ thái tử.
- Chỉ dựa vào một tờ giấy nát? Ngươi còn có chứng cớ gì?
Thái tử tiếp tục quát lớn.
- Đây là một mảnh vải chúng ta lấy được trên người bọn cướp, vải vóc của bộ y phục này cũng rất đặc biệt, từ các cửa hàng tơ lụa trong kinh thành chúng ta biết, gần đây người lấy loại vải này nhiều nhất chính là quý phủ.
- Ha ha ha. Mục Triển, sao ngươi có thể tìm được những chứng cứ buồn cười như vậy? Cho dù là giấy của phủ ta, vài của phủ ta thì chẳng lẽ là do ta sai khiến?
- Thái tử đừng quên, bọn cướp này ta đã bắt được, bọn họ đã khai hết tất cả rồi.
- Cái gì?!
Giọng thái tử run lên, không còn gì là vẻ chính trực khi nãy:
- Phụ hoàng…
Hắn cầu xin Hoàng thượng:
- Nhất định là có người hãm hại nhi thần, xin phụ hoàng giải oan cho nhi thần!
- Hoàng thượng, thần chất ở Trọng châu gặp chuyện tin chắc cũng là do Thái tử làm.
Mục Triển nhân cơ hội truy kích
- Ngươi…
Thái tử không thể nói tiếp, hắn khóc nức nở:
- Phụ hoàng, hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, muốn đổ mọi tội danh lên đầu con. Xưa nay nhi thần và hắn không thù không oán, nhi thần cần gì phải hai lần ba lượt mưu hại hắn. Phụ hoàng, ngươi phải làm chủ cho nhi thần.
- Cuối cùng thái tử cũng hiểu được.
Mục Triển bình tĩnh nói:
- Thần cùng thái tử xưa nay không oán không cừu, thật không biết vì sao lại không phải là một mà là nhiều lần cố ý gia hại vi thần? Chẳng lẽ thái tử nghe được tin đồn đại gì?
- Nghe đồn cái gì? Ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Thái tử liên tục chống chế.
- Nếu thái tử thật sự tin vào lời đồn đó thì thần nguyện ý lấy máu chứng minh, giải trừ nghi kị trong lòng thái tử.
Mục Triển từng bước dồn ép.
- Mục Triển, ngươi nói nghe đồn, sẽ không phải là suy nghĩ trong lòng trẫm chứ? Giọng nói Hoàng thượng có chút chần chừ.
- Hồi bẩm hoàng thượng, theo ý thần chất thì đúng như ngài suy nghĩ, là về chuyện cũ của mẫu thân thần chất và Hoàng thượng.
Mục Triển thản nhiên đáp.
Bình Bình…
Hoàng thượng buồn chán gọi nhũ danh của một nữ tử.
- Bình Bình là mẫu thân của Mục Triển,
Thái hậu thấy Tô Di ngơ ngác thì nhỏ giọng giải thích:
- Trước khi nàng gả cho phụ thân của Mục Triển thì đã từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm với Hoàng thượng, đáng tiếc sau này nàng không thể vào cung làm phi tử, ngược lại lại thành em dâu của Hoàng thượng. Trước kia đã từng có lời đồn Mục Triển là cốt nhục của Hoàng thượng mà Hoàng thượng quả thật lại rất thương yêu Mục Triển, thậm chí còn hơn hẳn các hoàng tử khác cho nên Thái tử mới tin những lời gièm pha này.
- Thì ra là thế…..
Tô Di hiểu ra vấn đề. Khó trách thái tử phải bày trăm phương ngàn kế để diệt trừ Mục Triển, chắc là sợ giang sơn sau này sẽ rơi vào tay Mục Triển.
- Hoàng thượng, hôm nay nếu thần chất đã nói ra những lời này thì không bằng nên làm rõ mọi thứ để cho thái tử xác định thân phận của thần chất, cũng đồng thời hóa giải nghi hoặc bấy lâu nay của thần chất.
Mục Triển nói thẳng.
- Mục Triển, về lời đồn đại kia, trong lòng ngươi nghĩ như thế nào ? Hoàng Thượng hỏi ngữ khí rất nhẹ nhàng
- Thần chất tin tưởng trước khi mẫu thân xuất giá đã có một đoạn chân tình cùng Hoàng thượng. Nhưng từ khi người vào Vương phủ cùng phụ thân của ta ngày một ân ái, mãi cho đến khi người qua đời cũng nhắc đến tên phụ thân. Cho nên thần chất tin mình chính là Nam kính vương mà thôi, không còn thân phận nào khác. Hắn uyển chuyển trả lời.
- Mãi cho đến khi nàng qua đời cũng chỉ nhắc đến tên phụ thân ngươi?
Hoàng Thượng bỗng nhiên nở nụ cười trong nụ cười có muôn phần đau khổ.
- Được, Mục Triển, hôm nay kết thúc đi, cho ngươi biết thân phận của chính mình.
- Hoàng thượng, thứ cho thần chất cả gan, xin Hoàng thượng cùng thần chất lấy máu nghiệm thân.
Thái độ của Mục Triển đầy sự tự tin
- Phụ hoàng….
Ngược lại Thái tử lại rất sợ hãi, như sợ rằng sẽ nghiệm ra cái gì khiến hắn khó xử.
- Thân thể người đáng giá ngàn vàng, sao có thể tùy tiện cùng người lác lấy máu nghiệm thân? Truyền ra ngoài chẳng phải…
- Ngươi im miệng!
Hoàng Thượng lại khiển trách hắn
- Nếu trẫm đã đồng ý với Mục Triển rồi sao lại có thể lật lọng? Huống hồ, chẳng phải ngươi cũng muốn biết kết quả sao? Ngươi không phải luôn canh cánh Mục Triển có phải là thân huynh đệ của ngươi hay không sao?
- Nhi thần… Thái tử ngập ngừng , không dám nhiều lời nữa.
- Nếu muốn lấy máu nghiệm thân, ở đây có một đại phu, cũng không cần truyền ngự y!
Thái hậu vém rèm đi ra:
- Đây dù sao cũng là việc nhà của chúng ta, bớt người ngoài là tốt nhất.
- Đại phu?
Mọi người nhìn quanh, tựa như đang hỏi, ai là đại phu?
- A Âm không phải là một nữ đại phu sao? Thái hậu chỉ ra người phía sau
- Ta? Tô Di cả kinh
- Ngay cả trọng thương của Mục Triển ngươi còn trị được, chắc hẳn là không sợ chút máu này chứ. Thái hậu quay đầu lại cười nói.
- Vâng. Tô Di đành phải nghe lời: – Dân nữ đi chuẩn bị.
- Hoàng thượng, chúng ta cần chút thời gian để chuẩn bị, phiền các ngươi ở ngoài chờ đi.
Thái hậu ra hiệu với Tô Di rồi buông rèm, trở về phòng cách âm.
- Thái hậu có suy nghĩ gì? Tô Di hiểu ý hỏi.
- Nói thật, ai gia rất thương đứa cháu này, bởi vì thương nó nên thật sự không muốn nó bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực đẫm máu này.
Thái Hậu thở dài một hơi:
- A Âm, chẳng biết ngươi nghĩ sao? Muốn làm Vương phi hay là hoàng hậu?
- Hoàng hậu? Nàng lắc lắc đầu: – Dân nữ chưa từng có ý nghĩ này bao giờ?
- Thật sao?
- Dân nữ cho dù hâm mộ mũ phượng của hoàng hậu thì cũng không muốn Mục Triển gặp nguy hiểm… Dân nữ cũng như thái hậu, chỉ hi vọng hắn một đời làm Nam kính vương gia an an ổn ổn. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thái hậu.
- Tốt. Thái Hậu vui vẻ gật đầu: – Hy vọng Mục Triển cũng có cùng ý nghĩ này, sau này hắn sẽ không trách chúng ta làm mất đi tiền đồ của hắn
- Nhưng… vạn nhất Mục Triển thật sự là …. Nàng cắn môi…
- Ngươi không phải là nữ đại phu sao? Lấy máu nghiệm thân chỉ là trò nho nhỏ, thật sự không có cách nào làm cho nó mất linh?
- Ý thái hậu là…
Nàng lập tức hiểu ra ý của Thái hậu:
- Dân nữ biết có một loại thảo dược, nhỏ vào nước có thể khiến máu phân hóa, nhưng trong thời gian ngắn này không biết đi đâu mà tìm…
Nhưng rồi nàng lại lắc đầu:
- Có lẽ không cần đến loại thảo dược đó.
- Vậy làm sao mà làm được? Đến lượt Thái hậu khó hiểu
Lúc này cung nữ đã bưng tới một bát nước, Tô Di không chút do dự vươn ngón trỏ, cắn mạnh một cái, máu tươi của nàng rơi vào bát nước.
- Ý ngươi là… dùng máu của chính ngươi? Thái hậu hiểu ra.
- Như vậy có phải là khi quân không? Đau đớn khiến nàng nhíu mày nhưng nàng không hề hối hận.
- Cho dù Mục Triển là thân sinh của Hoàng thượng, hắn biết chúng ta bảo vệ cho con hắn cũng sẽ không trách tội đâu. Thái hậu nói
- Vạn nhất sau này sự việc bại lộ thì chém đầu ta là được rồi.
Tô Di thản nhiên mỉm cười:
- Nhưng chén máu này và chén máu kia chút nữa nên trộm long tráo phụng như thế nào?
- Cái này ngươi cứ yên tâm, cung nữ của ai gia đều là những kẻ chuyên trộm long tráo phụng. Thái hậu cười nói.
Máu không dung hòa
Lúc ra khỏi Dưỡng tâm điện, Tô Di để ý tới vẻ mặt phức tạp của Hoàng thượng và Thái tử. Không biết bọn họ là vui mừng, ngạc nhiên hay là thất vọng?
- Mệt mỏi nửa ngày, trời sắp sáng rồi.
Mục Triển nhìn chân trời dần sáng, hắn như đứa trẻ con vươn vai một cái:
- Chẳng hiểu sao lúc này thấy thật thoải mái.
Tô Di nhìn ngự hoa viên lúc tảng sáng, cây cối phủ trong một tầng sương mù trông thật xinh đẹp.
- Nàng nhìn kìa, đó là nơi trước kia ta từng sống. Mục Triển bống nhiên chỉ vào một cung điện tường xanh
- Trước kia chàng ở trong cung?
- Khi ta còn nhỏ, mẫu thân nhiều bệnh, Thái hậu đón ta vào cung tự mình dạy dỗ, mãi đến khi trưởng thành ta mới xuất cung.
Hắn mỉm cười, thản nhiên nhớ lại
- Nhớ khi mới vào cung, cảm thấy nơi này lớn hơn ở nhà, đẹp hơn ở nhà nhiều, vui vẻ đến đêm ngủ không yên, chạy loạn khắp nơi khiến thái giám và cung nữ phải đuổi theo thật vất vả.
- Thì ra trước kia chàng là đứa trẻ nghịch ngợm
Nhìn hắn bây giờ trông tao nhã như vậy thật không thể liên tưởng ra. Nhưng khi nãy nhìn hắn tranh chấp cùng thái tử, có lẽ tính nết khi xưa vẫn còn.
- Nào, để ta dẫn nàng đi xem đám bồ câu ta từng nuôi, chắc là chúng vẫn còn ở đó.
Nhất thời hắn nổi lên ý nghĩ này, nắm tay nàng chạy về chỗ cũ khiến nàng bỗng nhiên đau đầu, không chạy theo kịp hắn suýt nữa té ngã.
Trước đó ở trong Vương phủ cùng hắn triền miên, sau lại vào cung gấp… Nàng không choáng váng mới là lạ.
- A Âm, nàng làm sao vây?
Mục Triển phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt thì vội đỡ nàng lại.
- Thiếp… chúng ta về nhà đi. Tô Di suy yếu nói.
- Về nhà?
Hắn ngẩn ra, sau đó hiểu được hàm ý của từ này thì mừng rõ nói:
- A Âm, cuối cùng nàng đã coi vương phủ là nhà của nàng? Nàng… nàng chấp nhận ta rồi sao?
Nói xong, hắn gắt gao cầm tay nàng.
- Ai!!!!
Trong lúc vô ý hắn nắm chặt lấy vết thương ở đầu ngón tay nàng khiến nàng khẽ kêu đau.
- Làm sao vậy?
Hắn vội vàng xem bàn tay nàng, nhìn thấy vết thương ở ngón trỏ nàng:
- Nàng bị làm sao vậy?
- Mục Triển, chàng muốn thứ đó sao? Nàng không đáp mà hỏi lại.
- Muốn cái gì? Hắn khó hiểu.
- Chính là thứ thái tử muốn đó. Nàng khẽ mấp máy môi: Hoàng vị!
Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi bình minh, hắn khẽ nói
- Thân là nam tử, nếu không muốn quyền lực thì đó là giả dối
Hắn cười chua xót:
- Nếu từ nhỏ ta không lớn lên cùng Thái hậu, nghe bà kể về những chuyện thương tâm của các phi tần, nếu ta không gặp nàng, không muốn biến nàng thành những phi tần như vậy, có lẽ ta thật sự sẽ tranh giành cũng Thái tử.
- Chàng….
Tô Di run lên, một giọt nước mắt rơi xuống, trong vui mừng mang theo chua xót.
- Vương tử tranh giành chính là cuộc chiến tàn khốc, đẫm máu nhất. Ta không muốn nàng phải lo lắng vì ta.
Hắn khẽ ôm lấy nàng:
- Ta thà làm một Nam kính vương bình thường mà nàng được hạnh phúc, bình an.
- Khi nãy chàng và thái tử tranh chấp, chỉ sợ đã đắc tội hắn.
Nàng vẫn lo lắng.
- Nếu khi nãy không nói rõ ràng với hắn, không đem những hành vi của hắn nói cho Hoàng thượng, chỉ sợ sau này tính mạng chúng ta sẽ không còn. Nàng nghĩ mà xem, hết lần này đến lần khác hắn đều muốn hãm hại chúng ta như vậy, chúng ta có thể đề phòng suốt đời không?
- Nhưng sau này hắn kế vị sẽ làm khó chàng…
- Chuyện sau này để sau này hẵng nói. Hoàng thượng vẫn còn rất khỏe. Huống hồ sau này, giang sơn chưa chắc đã về tay hắn.
- Vậy sao? Nàng tạm yên tâm: – Như vậy khi nãy ta đã làm đúng rồi…
- Nàng làm gì? Hắn nhíu mày.
Nàng vươn đầu ngón tay, cho hắn xem miệng vết thương.
- Bát máu khi nãy thật ra là của thiếp.
- Cái gì? Hắn khó mà tin được.
- Chí mong chàng đừng trách thiếp… Vạn nhất chàng thật sự là hoàng tử, lại có lòng tranh thiên hạ, khi nãy là ta đã hủy đi tiền đồ của chàng rồi. Nàng nói nhỏ.
- Sao ta có thể trách nàng được? Sao ta lại trách nàng!
Mục Triển cười ôm bổng nàng lên hại nàng lại thấy chóng mặt
- Thả thiếp xuống, thả thiếp xuống…
- Bây giờ còn dám nói không cần ta?
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, hôn lên miệng vết thương của nàng rồi nhìn nàng:
- Đây chính là bằng chứng nàng yêu ta, cuối cùng cũng bị ta bắt được.
Tô Di e lệ vùi đầu trong lòng hắn không trả lời.
- A Âm, nói nàng yêu ta, ta muốn nghe chính miệng nàng nói. Hắn ra lệnh.
- Thiếp… đừng làm loạn, thái giám và cung nữ đang nhìn
Giữa ban ngày ban mặt, nàng thật sự khó mà nói, nếu ở trong phòng thì may ra…
- Như vậy thì nói cho ta, về sau nàng sẽ không bao giờ rời khỏi ta nữa được không? Hắn không cam lòng ép hỏi.
- Vâng.
Được rồi, cho hắn một đáp án để hắn yên tâm.
- Xem ra những gì ta làm trong phòng với nàng đều hiệu quả. Hắn cười tà mị.
- Nói linh tinh
- Vậy cái gì khiến nàng thay tâm đổi ý, nàng nói xem
- Thiếp… Nàng cũng không biết, có lẽ là vì những lời Thái hậu nói sao?
Nữ tử gả vào hoàng thất đều không sung sướng như người ngoài nghĩ, còn rất nhiều bất trắc không ai ngờ, nàng muốn cùng hắn đối mặt. Nàng không muốn hưởng phúc, cũng không muốn dùng tính mạng muội muội mình để đánh đổi hạnh phúc cho riêng mình.
Huống chi, vì người thương yêu, cho dù xuống địa ngục thì có làm sao? Chỉ cần nàng có thể khiến hắn hạnh phúc, nàng mang tiếng giết em đoạt chồng cũng được.
Sau này thấy Diêm vương, cùng lắm thì nàng vĩnh viễn không được siêu sinh, nhưng kiếp này, nàng muốn ở bên hắn, không sợ đau đớn cũng phải ở bên hắn.
Nếu vì lương tâm của mình mà cự tuyệt hắn, tra tấn hắn thì cũng có khác gì những nữ tử ích kỉ khác.
Giờ đây nàng đã quyết định sẽ yêu hắn, chẳng sợ niềm vui hay đau khổ. Cũng như nàng từ nhỏ đã muốn làm đại phu, mà đại phu dù có thể cứu người nhưng lại cũng có thể vì đoán sai mà làm hại người. Nàng không thể vì bản thân mà bỏ qua hắn được.
- Mục Triển, ta yêu chàng.
Bỗng nhiên, khi mặt trời phá tan sương mù, nàng thản nhiên nói với hắn câu này. Hắn chấn động, không đoán được nàng lại nói ra điều này.
Trong ngự hoa viên đẹp đẽ này, khi thái giám và cung nữ cách bọn họ gần như vậy, nàng nói ra tâm ý của mình.
- Được, vậy đêm nay ta sẽ cho nàng thành thê tử chân chính của ta. Hắn khẽ nói.
Không phải là Vương phi mà là thê tử. Tô Di phát hiện mình thực sự thích từ này, từ này khiến người ta cảm giác như thương hải tang điền
Tác giả :
Tâm Sủng