Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 2 - Chương 41
Lúc chạng vạng tối, đoàn người Mặc Kỳ Uyên cũng âm thầm vượt qua sông chuẩn bị vào thăm dò doanh trại quân địch.
Quả nhiên Lạc Băng Tuyết tinh thông trận pháp ngũ hành, lần trước sau khi bị bọn họ đột nhập thành công quân doanh Khâu Lệ thì lần này quãng đường ngắn ngủi đến quân doanh lại càng rắc rối phức tạp hơn, còn Lạc Băng Tuyết quan sát phá giải thì không khỏi giật mình, nghĩ rằng nếu trong quân Mặc Kỳ mà không có người tinh thông bát quái trận thì những trận pháp này quả là rất khó khăn.
Mấy người nhanh chóng tiến gần đến quân doanh, trước khi đi họ đã thương lượng cụ thể, khi đến cửa quân doanh địch thì chia nhau ra hành động, Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc Viêm Bân đi vào bên trong cứu Vân Chỉ, còn Mang Lãng đi tìm Khâu Lệ Thương Kình đàm phán, làm thế là để kéo dài thời gian.
Ẩn mình ở một nơi bí mật nào đó, mấy người chuẩn bị xong ngay lập tức lao về phương hướng đã được xác định trước.
Nhưng mà còn chưa kịp xuất pháp thì đã bị Lạc Băng Tuyết nhỏ giọng ngăn cản: "Đừng nóng vội! Chúng ta lại bước vào một mê trận, trận pháp này huyền diệu hơn những cái vừa rồi rất nhiều, Tuyết nhi cần một chút thời gian."
"Khâu Lệ Thương Kình này cũng quá cẩn thận rồi đi, ba bước là một trận pháp, hai bước một trò ảo thuật, chẳng trách mà trên đường đi ngay cả một con chuột cũng không có!" Công Ngọc Viêm Bân oán giận nói, may mắn có mang theo người biết phá trận nếu không thì đến ngày mai họ cũng chưa chắc lại gần được quân doanh!
Tuy rằng Mặc Kỳ Uyên vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng cũng không khó để nhận ra chút vội vàng trong mắt hắn, nhìn Lạc Băng Tuyết gật đầu, tỏ vẻ cổ vũ.
Đi đến vị trí trung tâm của trận pháp, Lạc Băng Tuyết nhặt một nhánh cây lên rồi vẽ trên mặt đất một cái phác thảo, sau đó tung một hòn đá nhỏ ra thăm dò, trong mắt hiện lên chút phức tạp, trong miệng lẩm nhẩm một khẩu quyết khó hiểu, một loại ngôn ngữ khiến người ta không thể hiểu nổi.
Từ nhỏ nàng đã học trận pháp ngũ hành từ phụ thân, cũng có thể nói là kế thừa được hoàn toàn phần tri thức này của phụ thân, thật ra nàng cũng thích mấy cái thần bí như thế này, phụ thân nói học giỏi cái này một ngày nào đó có thể giúp đỡ Uyên trên chiến trường, nàng liền cố gắng học thật chăm chỉ, hiện tại xem ra quả nhiên có tác dụng không nhỏ.
Lạc Băng Tuyết vừa nghiên cứu, vừa âm thầm tính kế, thật ra đối với nàng mà nói thì trận pháp này không cần nhiều thời gian như vậy nhưng muốn nhìn thấu toàn bộ sự ảo diệu bên trong nó thì sử dụng quãng thời gian này hoàn toàn không ngắn chút nào.
Cục đá trong tay liên tục lặp lại các thí nghiệm, ánh sáng trong mắt nàng càng sáng hơn, trong lòng tính toán, đôi môi khẽ mở ra: "Tọa Bắc âm cách….ngũhành tương khắc, Quy Nhất… Nam hợp thủy thông sinh, là trận nhãn… Đông liên Âm Sơn quỷ phủ, vì tử môn…"
Sau khi Lạc Băng Tuyết cân nhắc xong, đột nhiên nhánh cây trong tay vọt về phía đông, quay đầu lại nói: "Uyên, đây là đường ra, chúng ta đi thôi!"
Tuy rằng nàng đã phá giải xong đường tử nhưng chỉ là trận phía đông, nàng dám khẳng định nhất định Uyên sẽ lựa chọn đi về phía nam, bởi vì bằng mưu lược của hắn nhất định sẽ cho rằng đường sinh mới là đường an toàn nhất, không có khả năng đoạt mạng người, mà nàng cũng cho rằng như vậy.
Vừa nghe thấy giọng nói, Mặc Kỳ Uyên đã nhanh chóng đứng dậy muốn đi cứu người luôn, nhưng mà nghĩ đến cái gì lại quay đầu nói: "Tuyết nhi, hiện tại ngươi quay lại đường cũ mà trở về, con đường phía trước có nhiều nguy hiểm, chúng ta có thể tự đi được!"
"Không được, phía trước vẫn còn mê trận, nếu không để ta đi theo Khâu Lệ công tử là được, tuy rằng võ công Tuyết nhi quá yếu nhưng khinh công vẫn có thể sử dụng, sẽ không trở thành gánh nặng cho mọi người, ta cũng muốn đi cứu tỷ tỷ nhanh một chút." Vừa nói hốc mắt vừa xuất hiện một vài giọt nước mắt.
Đương nhiên là nàng muốn đi, nếu không thì làm sao giúp được hảo tỷ tỷ Thiên Đại Vân Chỉ kia, còn cần nàng hỗ trợ một chút!
Thôi, đi theo Khâu Lệ Mang Lãng trao đổi, hẳn sẽ không vấn đề gì, vậy thì cứ thuận theo ý nàng đi, Mặc Kỳ Uyên không nói gì nữa, để lại một câu cẩn thận rồi kéo Công Ngọc đi về phía Nam. Ánh sáng trong mắt Lạc Băng Tuyết chợt lóe lên, quả nhiên nàng vẫn hiểu rõ Uyên, nàng muốn Uyên không tìm thấy được Thiên Đại Vân Chỉ, để cho nàng ta tự sinh tự diệt!
Sau khi Khâu Lệ Thương Kình trúng độc thì cố gắng đi một hơi đến chủ trướng, gọi quân y đến giải độc, nhưng lại nghe hắn nói là loại độc này hắn chưa từng biết, không thể giải được, tuy nhiên cũng không phải là thuốc độc chết người, chỉ là phải chịu chút khổ cực mà thôi.
Đương nhiên hắn không muốn cúi đầu xin thuốc giải từ Vân Chỉ, sau khi ăn xong đan dược giải độc, khí độc được áp chế một chút, Khâu Lệ Thương Kình đen mặt ngồi trên vị trí, nghĩ đến nữ nhân đáng giận kia, thế nào mà lại không biết cất nhắc như vậy!
Đột nhiên, ngoài cửa có tiểu binh lính chạy vào, quỳ xuống bẩm báo: "Vương gia, đột nhiên phía ngoài quân doanh có hai người xông vào, bảo là muốn gặp Vương gia giao dịch."
"Một đám phế vật! Chuẩn bị nhiều huyễn trận như vậy mà người ta vẫn có thể xông vào!" Tâm tình Khâu Lệ Thương Kình vốn dĩ không tốt, nay lại nghe thấy có người xông vào, nhất định là người của Mặc Kỳ Uyên, lại càng thêm tức giận, áp chế lửa giận, dừng lại một chút rồi lạnh lùng nói: "Để hai người đó đi vào!"
Tiểu binh hốt ha hốt hoảng chạy đi, rất nhanh chóng đưa Khâu Lệ Mang Lãng và Lạc Băng Tuyết đi vào.
Nhìn thấy hai người đến là Khâu Lệ Mang Lãng và một nữ tử không biết tên, Khâu Lệ Thương Kình vô cùng nghi ngờ, vì sao Mặc Kỳ Uyên không đến mà người mò đến lại là chất tử này, hắn muốn giao dịch chuyện gì!
"Vương điệt, đêm khuya đến bái kiến Vương thúc là có chuyện gì vậy!" Khi nói Khâu Lệ Thương Kình lại khôi phục ngữ điệu cùng với câu chữ đầy nguy hiểm, mà người nhìn qua cũng không có gì khác thường, ở trước mặt đối thủ điều quan trọng nhất là không được để lộ ra điểm yếu của bản thân!
Nghe thấy giọng điệu khiêu khích của hắn, Khâu Lệ Mang Lãng lạnh lùng hừ khẽ, tự nhiên tìm một vị trí ngồi xuống, có chút không cam lòng mở miệng: "Không phải ngươi luôn muốn có được bảo vật Kim Lũ Y của bộ tộc Kim thị sao, ta có thể đưa cho ngươi nhưng muốn ngươi thả Vân Chỉ ra!"
"Nga? Không ngờ ngươi có thể vì nàng mà đem Kim Lũ Y mà bộ tộc Kim thị đang liều chết bảo vệ ra đưa cho Bổn vương!" Khâu Lệ Thương Kình hơi ngạc nhiên, không ngờ hắn luôn liều mạng bảo vệ cái đó mà lúc này lại chỉ vì một nữ nhân mà sẵn sàng mang ra trao đổi.
Khẽ thở dài một cái, ý tứ trong mắt Khâu Lệ Thương Kình không rõ ràng, giọng nói lười nhác khiến người ta không thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì: "Nhưng mà làm sao bây giờ? Bổn vương lại vô cùng luyến tiếc thả Vân Chỉ ra, nữ nhân có hương vị như thế, đây là lần đầu tiên Bổn vương có thể gặp được!"
Có hương vị? Hừ, làm sao mà có thể không có chứ, vừa rồi còn bị nàng bôi đen một phen!
"Ngươi có ý gì, rốt cuộc ngươi đã làm gì Vân Chỉ?" Nghe thấy hắn một câu đầy ý nghĩa như vậy, Khâu Lệ Mang Lãng không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, mạnh mẽ đứng dậy tiến lên chất vấn.
Nhìn ánh mắt của Khâu Lệ Mang Lãng, Khâu Lệ Thương Kình cười to vài tiếng: "Vương điệt, ngươi làm gì mà nóng vội như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng thích cô gái này hay sao? Không ngờ là có lúc chú cháu chúng ta lại có cùng ý kiến như vậy!"
Lạc Băng Tuyết đứng yên lặng một bên nghe được ý tứ trong lời nói của Khâu Lệ Thương Kình, hẳn là hắn sẽ không dễ dàng thả người rồi. Hừ, như vậy mới hợp ý nàng, trong lòng cười lạnh lùng, chuẩn bị tiến lên cho thêm dầu vào lửa đang cháy.
"Ưng Vương Khâu Lệ, tốt nhất ngươi mau thả tỷ tỷ ra, trong lòng tỷ tỷ cũng chỉ có một mình sư huynh, ngươi cứ chiếm đoạt như vậy cũng sẽ không thể có được trái tim tỷ tỷ!" Lạc Băng Tuyết vừa mềm mại vừa lạnh lùng nói. Hơn nữa cũng biết nói như vậy chỉ càng chọc giận Khâu Lệ Thương Kình hơn mà thôi.
Tự xưng là kẻ vương giả, đương nhiên sẽ không cam tâm để người khác nói chuyện mình làm là hèn mọn, còn nói là sẽ thất bại. Ngay lập tức sắc mặt Khâu Lệ Thương Kình có phần đen hơn, cảm giác được luồng khí độc trong cơ thể mình cũng bắt đầu có chút dao động.
"Cô gái này, Bổn vương đã định rồi! Trong lòng nàng có ai thì đã sao, chỉ cần người còn đó thì trái tim có thể lấy đi bất kì lúc nào!"
Khâu Lệ Mang Lãng cố gắng áp chế cảm xúc muốn tiến lên đâm vào trái tim hắn một kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất ngươi mau thả Vân Chỉ ra, nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong có được Kim Lũ Y! Ngươi cũng biết, hiện tại người có khả năng tìm được Kim Lũ Y chỉ có mình ta!"
Hắn biết Khâu Lệ Thương Kình sát hại mẫu hậu vì mẹ là người của bộ tộc Kim thị, hắn chính là phát điên vì Kim Lũ Y, nhưng hiện tại đây là lợi thế tốt nhất có thể cứu được Vân Chỉ, cho nên dù trên người hắn còn mang theo sứ mệnh trọng yếu nhưng hắn vẫn muốn cứu Vân Chỉ hơn.
"Nga? Như vậy cũng chưa hẳn!" Khâu Lệ Thương Kình cười một cách quỷ dị liếc nhìn hắn một cái, ngay lập tức trong lòng Mang Lãng cảm thấy bất an.
"Bổn vương đã sai ngươi đến trạch viện của Kim gia thu dọn sạch sẽ, cuối cùng cũng không phụ sự khổ tâm của Bổn vương, phía trước quả nhiên vẫn còn tộc trưởng tiền nhiệm của Kim thị, ngươi nói xem, lão tộc trưởng hơn trăm tuổi có thể chịu được mấy hình phạt hay không!" Khâu Lệ Thương Kình cười quỷ quái, nâng tay lên rồi vỗ nhẹ một cái.
Có thể nhìn ra ở trong mắt Mang Lãng hận hắn đến tận xương tận tủy, ngay lập tức có người nâng một cọc gỗ hình chữ thập đi ra, người trên cọc gỗ rõ ràng là một người có vẻ đã già, toàn thân như không có sức sống, tóc bạc rũ xuống toán loạn, không phân biệt rõ là sống hay chết.
Trong mắt Khâu Lệ Mang Lãng là sự khát máu, xiết chặt lấy nắm tay giống như muốn bóp nát toàn bộ xương cốt.
"Khâu Lệ Thương Kình, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Mỗi một chữ đều được rít từ kẽ răng ra, giống như muốn Khâu Lệ Thương Kình bị hủy diệt bởi ngàn cân hỏa dược.
Người bị buộc trên cọc gỗ chính làông ngoại của hắn, từ sau khi truyền giao lại chức vị tộc trưởng rồi đi du lịch hàng năm trời bên ngoài, không ngờ là vẫn bị tên tiểu nhân Khâu Lệ Thương Kình này bắt được! Người Kim gia gần như toàn bộ đều bị họ giết sạch, hiện nay thậm chí ngay cả một ông già mà cũng không chịu buông tha!
"Bổn vương muốn làm gì, muốn cái gì, hẳn không phải Vương điệt luôn hiểu rất rõ sao?" Khâu Lệ Thương Kình tự nhiên đá quả bóng lại phía Mang Lãng, rồi sau đó thản nhiên đùa nghịch quân cờ bên cạnh, giống như trong tay hắn đang nắm giữ được mọi quân cờ, khống chế được từng sinh mệnh thì trong lòng mới có được sự vui vẻ.
"Bổn vương cho ngươi thời gian một nén nhang, từ từ nghĩ xem Bổn vương muốn cái gì."
Nhất thời cục diện bị đình trệ, Khâu Lệ Thương Kình cũng không thúc giục, đầu ngón tay kẹp lấy quân cờ màu trắng, bắt đầu một ván cờ với chính bản thân mình.
Đúng lúc này, Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc Viêm Bân cũng đang đi về hướng Nam, cứ đi như vậy hết hai nén nhang thì đột nhiên Mặc Kỳ Uyên dừng động tác, đứng lại nhíu mày.
"Làm sao vậy? Chúng ta cần tranh thủ thời gian, nhỡ đâu Mang Lãng không cầm cự được thì làm sao bây giờ?" Công Ngọc dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên.
"Ngươi không cảm thấy chỗ này có chút không thích hợp sao? Nơi chúng ta đi ngang qua chẳng những không có huyễn trận hơn nữa thủ vệ cũng rất thưa thớt." Đột nhiên giọng nói Mặc Kỳ Uyên trở nên lạnh lùng: "Nếu ta đoán không sai thì Vân Chỉ không thể bị nhốt ở đây, chúng ta đi về bên kia!"
Nói xong cũng không để ý Công Ngọc, lập tức thay đổi phương hướng, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ Khâu Lệ Thương Kình làm ra nhiều mê trận đến mức bản thân bị mê hoặc rồi sao?
Công Ngọc Viêm Bân không nói gì lắc đầu, ngươi này nói thế nào thì chính là thế đó nha!
Sau đó rất nhanh hai người giống như đã tìm được mục tiêu, bởi vì cái doanh trướng kế tiếp có lính canh phòng nghiêm ngặt, lúc này mới nhìn ra đây là nơi quan trọng trong quân đội cần được canh phòng cẩn thận, hai người tìm theo cảm giác, dời bước đến nơi được canh phòng cẩn mật nhất.
Trong bóng đêm, bóng dáng hai người nhẹ nhàng lướt qua màn đêm, chú ý đến một tỳ nữ xuất hiện phía trước một cái doanh trướng, ngay lập tức hiểu ra đó là doanh trướng của Khâu Lệ Đại Cơ, còn Vân Chỉ thì rất có khả năng là đang ở bên trong, ngay cả không ở đó thì mục đích phía trước của bọn họ cũng là phải giết Khâu Lệ Đại Cơ, hủy đi quân đoàn tử thi của nàng!
Nhanh chóng ẩn thân vào mặt sườn sau của doanh trướng, hai người nương theo ánh nến có thể nhìn thấy bên trong chỉ có một mình Khâu Lệ Đại Cơ.
Đột nhiên Mặc Kỳ Uyên cảm giác được có người đang đến gần, lập tức nghiêng người về phía sau, trong bóng đêm tiếp được những chiêu thức của người đó, vốn dĩ cũng không phải những chiêu thức dứt khoát nhưng lại bị đối phương thoải mái đánh trả được, trong lòng không khỏi giật mình.
Hơn nữa trong tình huống này không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng thu hồi chiêu thức rồi vội vàng nói:
"Chỉ nhi! Là nàng sao? Nàng không sao chứ?"
"Uyên? Ta biết là ngươi sẽ đến mà, ta không sao!" Vân Chỉ cũng chỉ vừa chạy đến, thật vất vả mới tìm được doanh trướng của lão yêu bà này, rồi đánh ngất tỳ nữ đưa trà đổi y phục đi ra thì lại đụng phải người, không ngờ lại là Uyên và Công Ngọc, trong lòng không khỏi mừng rỡ!
"Ai? Vân Chỉ ngươi bảo không sao mà thế nào lại trở thành tỳ nữ rồi hả?" Công Ngọc Viêm Bân kinh ngạc bước lên hỏi, trong lòng không hỏi ảo não, xem như bọn họ đi một chuyến không công.
"Đã biết là Vân Chỉ có thừa khả năng để trốn thoát, ngươi xem, một chuyến đi không nha!"
"Đi vô ích cái đầu ngươi ý! Hiện tại ta đang chuẩn bị giết lão yêu bà Khâu Lệ Đại Cơ kia, nếu ngươi không dám đi thì về sớm một chút trông nhà trông cửa đi!" Vân Chỉ bất mãn trách mắng Công Ngọc, nhưng trong lòng lại đang thầm cao hứng vì mình và Uyên tâm ý tương thông.
Giờ này mà trở về thì đúng là không đánh mà lui, hơn nữa nếu hắn là người gặp trận mà bỏ chạy thì chắc chắn Vân Chỉ sẽ càng nhân cơ hội này mà chê cười hắn thêm: "Hắc hắc, Vân Chỉ, ta nói đùa thôi, đương nhiên ta đoán được chắc chắn ngươi sẽ trốn được, nên tự nhiên muốn giúp ngươi một tay, một nơi náo nhiệt như thế này đâu thể thiếu Công Ngọc ta được!"
Nhìn thấy Vân Chỉ không sao, Mặc Kỳ Uyên cũng yên tâm hơn, nghe thấy hai người đấu võ mồm cũng khiến tâm tình trở nên thoải mái hơn cười cười, nhìn trang phục tỳ nữ của Vân Chỉ đã đoán ngay được nàng muốn làm cái gì, mở miệng nói: "Có cần chúng ta giúp gì hay không?"
"Ta đi vào trong cho nàng uống thứ này vào trước, các ngươi để ý tình huống mà đi vào." Vân Chỉ bình tĩnh nói.
Xoay ngươi đặt tổ yến đã được chuẩn bị tốt lên rồi bưng vào, ánh mắt hai ngươi tập trung về phía doanh trướng.
Lúc này phía trước Vân Chỉ Khâu Lệ Đại Cơ vẫn đang duy trì động tác, chậm rãi uống trà từ từ suy xét vấn đề. Nếu nàng muốn có thêm công lực của Cửu Lễ thì nhất định phải đưa xú nha đầu Vân Chỉ kia cho hắn, hiện tại bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đưa nha đầu kia đi nhưng mà còn chưa tra tấn được Mặc Kỳ Uyên thì trong lòng nàng vẫn chưa thể thoải mái!
Nàng không có lúc nào là không muốn róc xương lóc thịt của Mặc Kỳ Uyên, khiến hắn hồn bay phách tán không còn khả năng về trời nữa! Nhưng nàng đã chậm một bước, Mặc Kỳ Uyên lại trở thành chủ nhân của chim Phượng, cất dấu một nguồn năng lượng vô hạn, cho nên nàng không thể để họ có cơ hội trở nên mạnh hơn, nhất định trên chiến trường phải hủy diệt bọn họ một cách triệt để.
Nghe thấy có người bước vào, bỗng chốc nàng trở nên cảnh giác hơn, chỉ thấy Vân Chỉ cúi đầu thong thả đi vào, bưng khay tổ yến lên đặt trước mặt Khâu Lệ Đại Cơ, sau đó kính cẩn đứng sang một bên, chờ chủ nhân ăn xong rồi dọn dẹp.
Sau khi Khâu Lệ Đại Cơ có chút bàng hoàng xong liền nhanh chóng bình tĩnh lại, còn ánh mắt thì mơ hồ tập trung trên chân của tỳ nữ, ánh sáng lóe lên trong mắt, nhưng vẫn giả bộ tự nhiên không biết gì, bên cạnh đó còn bình tĩnh dùng thìa khuấy bát cháo tổ yến, rồi sau đó bưng lên ăn một ngụm dưới cặp mắt chờ mong của người nào đó.
Cuối cùng nàng cũng nuốt vào, Vân Chỉ mừng rỡ, âm thầm hừ lạnh nói: dám hạ cổ ngủ với bản cô nương! Ta cho ngươi biết thế nào gọi là hạ cổ, cho ngươi biết cảm giác muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
Chờ nàng ăn xong hơn nửa bát, Vân Chỉ nghĩ thời cơ đã đến, tay vừa lật thì một đoản kiếm tinh xảo dùng tốc độ sét đánh đâm về phía trước.
Nhưng hoàn toàn ngoài ý muốn, Khâu Lệ Đại Cơ vốn dĩ đang ngồi ở đó đột nhiên di chuyển, trong chớp mắt đã đi đến bên người Vân Chỉ bóp chặt lấy cổ tay nàng, tốc độ đó mắt người căn bản không thể nhìn ra được! "Hừ, một loại độc nho nhỏ mà cũng dám khoe khoang trước mặt Bản cung sao!" Khâu Lệ Đại Cơ khinh thường nói, chỗ công lực nàng lấy được từ Cửu Lễ tuy rằng không bằng công lực của nàng kiếp trước nhưng cũng biến nàng thành người bách độc bất xâm, ngăn cản được vạn loại vũ khí!
Quả nhiên Lạc Băng Tuyết tinh thông trận pháp ngũ hành, lần trước sau khi bị bọn họ đột nhập thành công quân doanh Khâu Lệ thì lần này quãng đường ngắn ngủi đến quân doanh lại càng rắc rối phức tạp hơn, còn Lạc Băng Tuyết quan sát phá giải thì không khỏi giật mình, nghĩ rằng nếu trong quân Mặc Kỳ mà không có người tinh thông bát quái trận thì những trận pháp này quả là rất khó khăn.
Mấy người nhanh chóng tiến gần đến quân doanh, trước khi đi họ đã thương lượng cụ thể, khi đến cửa quân doanh địch thì chia nhau ra hành động, Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc Viêm Bân đi vào bên trong cứu Vân Chỉ, còn Mang Lãng đi tìm Khâu Lệ Thương Kình đàm phán, làm thế là để kéo dài thời gian.
Ẩn mình ở một nơi bí mật nào đó, mấy người chuẩn bị xong ngay lập tức lao về phương hướng đã được xác định trước.
Nhưng mà còn chưa kịp xuất pháp thì đã bị Lạc Băng Tuyết nhỏ giọng ngăn cản: "Đừng nóng vội! Chúng ta lại bước vào một mê trận, trận pháp này huyền diệu hơn những cái vừa rồi rất nhiều, Tuyết nhi cần một chút thời gian."
"Khâu Lệ Thương Kình này cũng quá cẩn thận rồi đi, ba bước là một trận pháp, hai bước một trò ảo thuật, chẳng trách mà trên đường đi ngay cả một con chuột cũng không có!" Công Ngọc Viêm Bân oán giận nói, may mắn có mang theo người biết phá trận nếu không thì đến ngày mai họ cũng chưa chắc lại gần được quân doanh!
Tuy rằng Mặc Kỳ Uyên vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng cũng không khó để nhận ra chút vội vàng trong mắt hắn, nhìn Lạc Băng Tuyết gật đầu, tỏ vẻ cổ vũ.
Đi đến vị trí trung tâm của trận pháp, Lạc Băng Tuyết nhặt một nhánh cây lên rồi vẽ trên mặt đất một cái phác thảo, sau đó tung một hòn đá nhỏ ra thăm dò, trong mắt hiện lên chút phức tạp, trong miệng lẩm nhẩm một khẩu quyết khó hiểu, một loại ngôn ngữ khiến người ta không thể hiểu nổi.
Từ nhỏ nàng đã học trận pháp ngũ hành từ phụ thân, cũng có thể nói là kế thừa được hoàn toàn phần tri thức này của phụ thân, thật ra nàng cũng thích mấy cái thần bí như thế này, phụ thân nói học giỏi cái này một ngày nào đó có thể giúp đỡ Uyên trên chiến trường, nàng liền cố gắng học thật chăm chỉ, hiện tại xem ra quả nhiên có tác dụng không nhỏ.
Lạc Băng Tuyết vừa nghiên cứu, vừa âm thầm tính kế, thật ra đối với nàng mà nói thì trận pháp này không cần nhiều thời gian như vậy nhưng muốn nhìn thấu toàn bộ sự ảo diệu bên trong nó thì sử dụng quãng thời gian này hoàn toàn không ngắn chút nào.
Cục đá trong tay liên tục lặp lại các thí nghiệm, ánh sáng trong mắt nàng càng sáng hơn, trong lòng tính toán, đôi môi khẽ mở ra: "Tọa Bắc âm cách….ngũhành tương khắc, Quy Nhất… Nam hợp thủy thông sinh, là trận nhãn… Đông liên Âm Sơn quỷ phủ, vì tử môn…"
Sau khi Lạc Băng Tuyết cân nhắc xong, đột nhiên nhánh cây trong tay vọt về phía đông, quay đầu lại nói: "Uyên, đây là đường ra, chúng ta đi thôi!"
Tuy rằng nàng đã phá giải xong đường tử nhưng chỉ là trận phía đông, nàng dám khẳng định nhất định Uyên sẽ lựa chọn đi về phía nam, bởi vì bằng mưu lược của hắn nhất định sẽ cho rằng đường sinh mới là đường an toàn nhất, không có khả năng đoạt mạng người, mà nàng cũng cho rằng như vậy.
Vừa nghe thấy giọng nói, Mặc Kỳ Uyên đã nhanh chóng đứng dậy muốn đi cứu người luôn, nhưng mà nghĩ đến cái gì lại quay đầu nói: "Tuyết nhi, hiện tại ngươi quay lại đường cũ mà trở về, con đường phía trước có nhiều nguy hiểm, chúng ta có thể tự đi được!"
"Không được, phía trước vẫn còn mê trận, nếu không để ta đi theo Khâu Lệ công tử là được, tuy rằng võ công Tuyết nhi quá yếu nhưng khinh công vẫn có thể sử dụng, sẽ không trở thành gánh nặng cho mọi người, ta cũng muốn đi cứu tỷ tỷ nhanh một chút." Vừa nói hốc mắt vừa xuất hiện một vài giọt nước mắt.
Đương nhiên là nàng muốn đi, nếu không thì làm sao giúp được hảo tỷ tỷ Thiên Đại Vân Chỉ kia, còn cần nàng hỗ trợ một chút!
Thôi, đi theo Khâu Lệ Mang Lãng trao đổi, hẳn sẽ không vấn đề gì, vậy thì cứ thuận theo ý nàng đi, Mặc Kỳ Uyên không nói gì nữa, để lại một câu cẩn thận rồi kéo Công Ngọc đi về phía Nam. Ánh sáng trong mắt Lạc Băng Tuyết chợt lóe lên, quả nhiên nàng vẫn hiểu rõ Uyên, nàng muốn Uyên không tìm thấy được Thiên Đại Vân Chỉ, để cho nàng ta tự sinh tự diệt!
Sau khi Khâu Lệ Thương Kình trúng độc thì cố gắng đi một hơi đến chủ trướng, gọi quân y đến giải độc, nhưng lại nghe hắn nói là loại độc này hắn chưa từng biết, không thể giải được, tuy nhiên cũng không phải là thuốc độc chết người, chỉ là phải chịu chút khổ cực mà thôi.
Đương nhiên hắn không muốn cúi đầu xin thuốc giải từ Vân Chỉ, sau khi ăn xong đan dược giải độc, khí độc được áp chế một chút, Khâu Lệ Thương Kình đen mặt ngồi trên vị trí, nghĩ đến nữ nhân đáng giận kia, thế nào mà lại không biết cất nhắc như vậy!
Đột nhiên, ngoài cửa có tiểu binh lính chạy vào, quỳ xuống bẩm báo: "Vương gia, đột nhiên phía ngoài quân doanh có hai người xông vào, bảo là muốn gặp Vương gia giao dịch."
"Một đám phế vật! Chuẩn bị nhiều huyễn trận như vậy mà người ta vẫn có thể xông vào!" Tâm tình Khâu Lệ Thương Kình vốn dĩ không tốt, nay lại nghe thấy có người xông vào, nhất định là người của Mặc Kỳ Uyên, lại càng thêm tức giận, áp chế lửa giận, dừng lại một chút rồi lạnh lùng nói: "Để hai người đó đi vào!"
Tiểu binh hốt ha hốt hoảng chạy đi, rất nhanh chóng đưa Khâu Lệ Mang Lãng và Lạc Băng Tuyết đi vào.
Nhìn thấy hai người đến là Khâu Lệ Mang Lãng và một nữ tử không biết tên, Khâu Lệ Thương Kình vô cùng nghi ngờ, vì sao Mặc Kỳ Uyên không đến mà người mò đến lại là chất tử này, hắn muốn giao dịch chuyện gì!
"Vương điệt, đêm khuya đến bái kiến Vương thúc là có chuyện gì vậy!" Khi nói Khâu Lệ Thương Kình lại khôi phục ngữ điệu cùng với câu chữ đầy nguy hiểm, mà người nhìn qua cũng không có gì khác thường, ở trước mặt đối thủ điều quan trọng nhất là không được để lộ ra điểm yếu của bản thân!
Nghe thấy giọng điệu khiêu khích của hắn, Khâu Lệ Mang Lãng lạnh lùng hừ khẽ, tự nhiên tìm một vị trí ngồi xuống, có chút không cam lòng mở miệng: "Không phải ngươi luôn muốn có được bảo vật Kim Lũ Y của bộ tộc Kim thị sao, ta có thể đưa cho ngươi nhưng muốn ngươi thả Vân Chỉ ra!"
"Nga? Không ngờ ngươi có thể vì nàng mà đem Kim Lũ Y mà bộ tộc Kim thị đang liều chết bảo vệ ra đưa cho Bổn vương!" Khâu Lệ Thương Kình hơi ngạc nhiên, không ngờ hắn luôn liều mạng bảo vệ cái đó mà lúc này lại chỉ vì một nữ nhân mà sẵn sàng mang ra trao đổi.
Khẽ thở dài một cái, ý tứ trong mắt Khâu Lệ Thương Kình không rõ ràng, giọng nói lười nhác khiến người ta không thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì: "Nhưng mà làm sao bây giờ? Bổn vương lại vô cùng luyến tiếc thả Vân Chỉ ra, nữ nhân có hương vị như thế, đây là lần đầu tiên Bổn vương có thể gặp được!"
Có hương vị? Hừ, làm sao mà có thể không có chứ, vừa rồi còn bị nàng bôi đen một phen!
"Ngươi có ý gì, rốt cuộc ngươi đã làm gì Vân Chỉ?" Nghe thấy hắn một câu đầy ý nghĩa như vậy, Khâu Lệ Mang Lãng không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, mạnh mẽ đứng dậy tiến lên chất vấn.
Nhìn ánh mắt của Khâu Lệ Mang Lãng, Khâu Lệ Thương Kình cười to vài tiếng: "Vương điệt, ngươi làm gì mà nóng vội như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng thích cô gái này hay sao? Không ngờ là có lúc chú cháu chúng ta lại có cùng ý kiến như vậy!"
Lạc Băng Tuyết đứng yên lặng một bên nghe được ý tứ trong lời nói của Khâu Lệ Thương Kình, hẳn là hắn sẽ không dễ dàng thả người rồi. Hừ, như vậy mới hợp ý nàng, trong lòng cười lạnh lùng, chuẩn bị tiến lên cho thêm dầu vào lửa đang cháy.
"Ưng Vương Khâu Lệ, tốt nhất ngươi mau thả tỷ tỷ ra, trong lòng tỷ tỷ cũng chỉ có một mình sư huynh, ngươi cứ chiếm đoạt như vậy cũng sẽ không thể có được trái tim tỷ tỷ!" Lạc Băng Tuyết vừa mềm mại vừa lạnh lùng nói. Hơn nữa cũng biết nói như vậy chỉ càng chọc giận Khâu Lệ Thương Kình hơn mà thôi.
Tự xưng là kẻ vương giả, đương nhiên sẽ không cam tâm để người khác nói chuyện mình làm là hèn mọn, còn nói là sẽ thất bại. Ngay lập tức sắc mặt Khâu Lệ Thương Kình có phần đen hơn, cảm giác được luồng khí độc trong cơ thể mình cũng bắt đầu có chút dao động.
"Cô gái này, Bổn vương đã định rồi! Trong lòng nàng có ai thì đã sao, chỉ cần người còn đó thì trái tim có thể lấy đi bất kì lúc nào!"
Khâu Lệ Mang Lãng cố gắng áp chế cảm xúc muốn tiến lên đâm vào trái tim hắn một kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất ngươi mau thả Vân Chỉ ra, nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong có được Kim Lũ Y! Ngươi cũng biết, hiện tại người có khả năng tìm được Kim Lũ Y chỉ có mình ta!"
Hắn biết Khâu Lệ Thương Kình sát hại mẫu hậu vì mẹ là người của bộ tộc Kim thị, hắn chính là phát điên vì Kim Lũ Y, nhưng hiện tại đây là lợi thế tốt nhất có thể cứu được Vân Chỉ, cho nên dù trên người hắn còn mang theo sứ mệnh trọng yếu nhưng hắn vẫn muốn cứu Vân Chỉ hơn.
"Nga? Như vậy cũng chưa hẳn!" Khâu Lệ Thương Kình cười một cách quỷ dị liếc nhìn hắn một cái, ngay lập tức trong lòng Mang Lãng cảm thấy bất an.
"Bổn vương đã sai ngươi đến trạch viện của Kim gia thu dọn sạch sẽ, cuối cùng cũng không phụ sự khổ tâm của Bổn vương, phía trước quả nhiên vẫn còn tộc trưởng tiền nhiệm của Kim thị, ngươi nói xem, lão tộc trưởng hơn trăm tuổi có thể chịu được mấy hình phạt hay không!" Khâu Lệ Thương Kình cười quỷ quái, nâng tay lên rồi vỗ nhẹ một cái.
Có thể nhìn ra ở trong mắt Mang Lãng hận hắn đến tận xương tận tủy, ngay lập tức có người nâng một cọc gỗ hình chữ thập đi ra, người trên cọc gỗ rõ ràng là một người có vẻ đã già, toàn thân như không có sức sống, tóc bạc rũ xuống toán loạn, không phân biệt rõ là sống hay chết.
Trong mắt Khâu Lệ Mang Lãng là sự khát máu, xiết chặt lấy nắm tay giống như muốn bóp nát toàn bộ xương cốt.
"Khâu Lệ Thương Kình, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Mỗi một chữ đều được rít từ kẽ răng ra, giống như muốn Khâu Lệ Thương Kình bị hủy diệt bởi ngàn cân hỏa dược.
Người bị buộc trên cọc gỗ chính làông ngoại của hắn, từ sau khi truyền giao lại chức vị tộc trưởng rồi đi du lịch hàng năm trời bên ngoài, không ngờ là vẫn bị tên tiểu nhân Khâu Lệ Thương Kình này bắt được! Người Kim gia gần như toàn bộ đều bị họ giết sạch, hiện nay thậm chí ngay cả một ông già mà cũng không chịu buông tha!
"Bổn vương muốn làm gì, muốn cái gì, hẳn không phải Vương điệt luôn hiểu rất rõ sao?" Khâu Lệ Thương Kình tự nhiên đá quả bóng lại phía Mang Lãng, rồi sau đó thản nhiên đùa nghịch quân cờ bên cạnh, giống như trong tay hắn đang nắm giữ được mọi quân cờ, khống chế được từng sinh mệnh thì trong lòng mới có được sự vui vẻ.
"Bổn vương cho ngươi thời gian một nén nhang, từ từ nghĩ xem Bổn vương muốn cái gì."
Nhất thời cục diện bị đình trệ, Khâu Lệ Thương Kình cũng không thúc giục, đầu ngón tay kẹp lấy quân cờ màu trắng, bắt đầu một ván cờ với chính bản thân mình.
Đúng lúc này, Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc Viêm Bân cũng đang đi về hướng Nam, cứ đi như vậy hết hai nén nhang thì đột nhiên Mặc Kỳ Uyên dừng động tác, đứng lại nhíu mày.
"Làm sao vậy? Chúng ta cần tranh thủ thời gian, nhỡ đâu Mang Lãng không cầm cự được thì làm sao bây giờ?" Công Ngọc dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên.
"Ngươi không cảm thấy chỗ này có chút không thích hợp sao? Nơi chúng ta đi ngang qua chẳng những không có huyễn trận hơn nữa thủ vệ cũng rất thưa thớt." Đột nhiên giọng nói Mặc Kỳ Uyên trở nên lạnh lùng: "Nếu ta đoán không sai thì Vân Chỉ không thể bị nhốt ở đây, chúng ta đi về bên kia!"
Nói xong cũng không để ý Công Ngọc, lập tức thay đổi phương hướng, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ Khâu Lệ Thương Kình làm ra nhiều mê trận đến mức bản thân bị mê hoặc rồi sao?
Công Ngọc Viêm Bân không nói gì lắc đầu, ngươi này nói thế nào thì chính là thế đó nha!
Sau đó rất nhanh hai người giống như đã tìm được mục tiêu, bởi vì cái doanh trướng kế tiếp có lính canh phòng nghiêm ngặt, lúc này mới nhìn ra đây là nơi quan trọng trong quân đội cần được canh phòng cẩn thận, hai người tìm theo cảm giác, dời bước đến nơi được canh phòng cẩn mật nhất.
Trong bóng đêm, bóng dáng hai người nhẹ nhàng lướt qua màn đêm, chú ý đến một tỳ nữ xuất hiện phía trước một cái doanh trướng, ngay lập tức hiểu ra đó là doanh trướng của Khâu Lệ Đại Cơ, còn Vân Chỉ thì rất có khả năng là đang ở bên trong, ngay cả không ở đó thì mục đích phía trước của bọn họ cũng là phải giết Khâu Lệ Đại Cơ, hủy đi quân đoàn tử thi của nàng!
Nhanh chóng ẩn thân vào mặt sườn sau của doanh trướng, hai người nương theo ánh nến có thể nhìn thấy bên trong chỉ có một mình Khâu Lệ Đại Cơ.
Đột nhiên Mặc Kỳ Uyên cảm giác được có người đang đến gần, lập tức nghiêng người về phía sau, trong bóng đêm tiếp được những chiêu thức của người đó, vốn dĩ cũng không phải những chiêu thức dứt khoát nhưng lại bị đối phương thoải mái đánh trả được, trong lòng không khỏi giật mình.
Hơn nữa trong tình huống này không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng thu hồi chiêu thức rồi vội vàng nói:
"Chỉ nhi! Là nàng sao? Nàng không sao chứ?"
"Uyên? Ta biết là ngươi sẽ đến mà, ta không sao!" Vân Chỉ cũng chỉ vừa chạy đến, thật vất vả mới tìm được doanh trướng của lão yêu bà này, rồi đánh ngất tỳ nữ đưa trà đổi y phục đi ra thì lại đụng phải người, không ngờ lại là Uyên và Công Ngọc, trong lòng không khỏi mừng rỡ!
"Ai? Vân Chỉ ngươi bảo không sao mà thế nào lại trở thành tỳ nữ rồi hả?" Công Ngọc Viêm Bân kinh ngạc bước lên hỏi, trong lòng không hỏi ảo não, xem như bọn họ đi một chuyến không công.
"Đã biết là Vân Chỉ có thừa khả năng để trốn thoát, ngươi xem, một chuyến đi không nha!"
"Đi vô ích cái đầu ngươi ý! Hiện tại ta đang chuẩn bị giết lão yêu bà Khâu Lệ Đại Cơ kia, nếu ngươi không dám đi thì về sớm một chút trông nhà trông cửa đi!" Vân Chỉ bất mãn trách mắng Công Ngọc, nhưng trong lòng lại đang thầm cao hứng vì mình và Uyên tâm ý tương thông.
Giờ này mà trở về thì đúng là không đánh mà lui, hơn nữa nếu hắn là người gặp trận mà bỏ chạy thì chắc chắn Vân Chỉ sẽ càng nhân cơ hội này mà chê cười hắn thêm: "Hắc hắc, Vân Chỉ, ta nói đùa thôi, đương nhiên ta đoán được chắc chắn ngươi sẽ trốn được, nên tự nhiên muốn giúp ngươi một tay, một nơi náo nhiệt như thế này đâu thể thiếu Công Ngọc ta được!"
Nhìn thấy Vân Chỉ không sao, Mặc Kỳ Uyên cũng yên tâm hơn, nghe thấy hai người đấu võ mồm cũng khiến tâm tình trở nên thoải mái hơn cười cười, nhìn trang phục tỳ nữ của Vân Chỉ đã đoán ngay được nàng muốn làm cái gì, mở miệng nói: "Có cần chúng ta giúp gì hay không?"
"Ta đi vào trong cho nàng uống thứ này vào trước, các ngươi để ý tình huống mà đi vào." Vân Chỉ bình tĩnh nói.
Xoay ngươi đặt tổ yến đã được chuẩn bị tốt lên rồi bưng vào, ánh mắt hai ngươi tập trung về phía doanh trướng.
Lúc này phía trước Vân Chỉ Khâu Lệ Đại Cơ vẫn đang duy trì động tác, chậm rãi uống trà từ từ suy xét vấn đề. Nếu nàng muốn có thêm công lực của Cửu Lễ thì nhất định phải đưa xú nha đầu Vân Chỉ kia cho hắn, hiện tại bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đưa nha đầu kia đi nhưng mà còn chưa tra tấn được Mặc Kỳ Uyên thì trong lòng nàng vẫn chưa thể thoải mái!
Nàng không có lúc nào là không muốn róc xương lóc thịt của Mặc Kỳ Uyên, khiến hắn hồn bay phách tán không còn khả năng về trời nữa! Nhưng nàng đã chậm một bước, Mặc Kỳ Uyên lại trở thành chủ nhân của chim Phượng, cất dấu một nguồn năng lượng vô hạn, cho nên nàng không thể để họ có cơ hội trở nên mạnh hơn, nhất định trên chiến trường phải hủy diệt bọn họ một cách triệt để.
Nghe thấy có người bước vào, bỗng chốc nàng trở nên cảnh giác hơn, chỉ thấy Vân Chỉ cúi đầu thong thả đi vào, bưng khay tổ yến lên đặt trước mặt Khâu Lệ Đại Cơ, sau đó kính cẩn đứng sang một bên, chờ chủ nhân ăn xong rồi dọn dẹp.
Sau khi Khâu Lệ Đại Cơ có chút bàng hoàng xong liền nhanh chóng bình tĩnh lại, còn ánh mắt thì mơ hồ tập trung trên chân của tỳ nữ, ánh sáng lóe lên trong mắt, nhưng vẫn giả bộ tự nhiên không biết gì, bên cạnh đó còn bình tĩnh dùng thìa khuấy bát cháo tổ yến, rồi sau đó bưng lên ăn một ngụm dưới cặp mắt chờ mong của người nào đó.
Cuối cùng nàng cũng nuốt vào, Vân Chỉ mừng rỡ, âm thầm hừ lạnh nói: dám hạ cổ ngủ với bản cô nương! Ta cho ngươi biết thế nào gọi là hạ cổ, cho ngươi biết cảm giác muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
Chờ nàng ăn xong hơn nửa bát, Vân Chỉ nghĩ thời cơ đã đến, tay vừa lật thì một đoản kiếm tinh xảo dùng tốc độ sét đánh đâm về phía trước.
Nhưng hoàn toàn ngoài ý muốn, Khâu Lệ Đại Cơ vốn dĩ đang ngồi ở đó đột nhiên di chuyển, trong chớp mắt đã đi đến bên người Vân Chỉ bóp chặt lấy cổ tay nàng, tốc độ đó mắt người căn bản không thể nhìn ra được! "Hừ, một loại độc nho nhỏ mà cũng dám khoe khoang trước mặt Bản cung sao!" Khâu Lệ Đại Cơ khinh thường nói, chỗ công lực nàng lấy được từ Cửu Lễ tuy rằng không bằng công lực của nàng kiếp trước nhưng cũng biến nàng thành người bách độc bất xâm, ngăn cản được vạn loại vũ khí!
Tác giả :
Nhứ Ngữ Phân Phi