Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 1 - Chương 22: Ngày đẹp trời
Sau khi bắt nạt Công Ngọc Viêm Bân, đến lúc trời chạng vạng tối thì một đám người mới cùng nhau hồi phủ.
Trên dọc đường đi, Mặc Kỳ Uyên bất chấp ánh mắt cảnh cáo của Vân Chỉ vẫn cứ dính chặt lấy nàng, mặt khác kéo dài khoảng cách với hai người phía sau ra xa lắc.
Lúc này hai mắt Lạc Băng Tuyết nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang kề cận nhau phía trước, trong mắt biểu lộ sự ghen tị và phẫn nộ một cách rõ ràng. Hôm nay từ lúc Uyên xuất hiện thì không có coi trọng liếc nhìn nàng lấy một cái, từ đầu đến cuối, trong mắt hắn chỉ có một mình tỷ tỷ! Vì cái gì mà lại như vậy, chẳng lẽ so với tỷ tỷ nàng kém cỏi hơn rất nhiều sao! Hiện tại, nàng không dám khẳng định xem rốt cuộc địa vị của chính mình trong lòng Uyên là như thế nào, hiện tại nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi Uyên sẽ vĩnh viễn lãng quên nàng một bên.
Dự Vương phủ.
Trời đã tối đen, lúc này Vương phủ vô cùng yên lặng, nơi này không giống với những gia đình quan lại khác, thường xuyên có ca múa tiệc tùng, vì chủ nhà ngu dại nên nào có người nào lại đi tổ chức tiệc tùng ở đây chứ. Cho dù hiện giờ Dự Vương phi đã khỏi bệnh nhưng cũng không để ý chuyện bên ngoài, hoàn toàn xem mình là người ngoài cuộc, mà bọn người dưới trong Dự Vương phủ muốn lại gần nhìn Dự Vương phi đều bị sự lạnh lùng cao ngạo của nàng đuổi ra rất xa, trực giác mách bảo người khác không được đến gần.
Một bóng trắng xuyên qua trong đêm tối với tốc độ rất nhanh nhưng vẫn vô cùng ung dung thoải mái.
Vân Chỉ mang theo một bọc màu xanh lập tức đi đến một sân nhỏ hẻo lánh trong phủ, khi đến nơi đó quả nhiên đã nhìn thấy một người mặc đồ đen đã đứng chờ ở đó.
Hắn đứng bên cạnh áo, trang phục màu đen bay lên bay xuống, dáng người cao ngất mạnh mẽ được phản chiếu dưới ánh trăng càng khiến thân thể trở nên cường tráng, chiếc mặt nạ màu vàng càng làm cho người khác có một cảm giác thần bí khó tả, không hiểu sao, Vân Chỉ nhìn thấy hình ảnh mặt nạ màu vàng phản chiếu trên mặt nước kia trong đáy lòng lan ra một chút cảm giác ấm áp.
Cảm giác được sự tồn tại của Vân Chỉ, Cực Thiên chậm rãi xoay người, đôi môi mỏng dưới ánh trăng chậm rãi nhếch lên, cười như vậy thật là mị hoặc lòng người.
"Giờ đã khá hơn chút nào chưa?" Vẫn là giọng nói trầm thấp hùng hồn như vậy thế mà lại có tác dụng trấn an lòng người như vậy.
Biết hắn đang nhắc đến chuyện tình ngày hôm ấy, trong con ngươi lại tụ tập hận ý dâng tràn, nhưng ngay sau đó bị nàng cố gắng áp chế lại.
Giống như không muốn đắm sâu vào đôi mắt đen đầy sự quan tâm kia, Vân Chỉ cúi xuống né tránh nói: "Hôm nay ta muốn gặp ngươi là để tiếp tục bàn luận chuyện lần trước. Binh phù ta đã mang theo, chỉ là hiện tại điều kiện của ta sẽ thay đổi."
"Điều kiện gì?" Cực Thiên chọn một tảng đá bên cạnh ao cá mà tự nhiên ngồi xuống, rồi hướng về phía Vân Chỉ ngoắc tay, ý bảo nàng cùng ngồi xuống nói chuyện.
Do dự một lúc, Vân Chỉ vẫn đi đến ngồi xuống, hai mắt nhìn mặt nước, nói: "Hàng động của các ngươi, ta cũng muốn tham dự vào, toàn bộ tài lực cần thiết ta sẽ dốc toàn lực đóng góp. Tuy nhiên sau khi kết thúc, lão yêu bà kia phải chết dưới tay ta."
Quay đầu nhìn về phía gương mặt đầy sự thù hận và bi thương kia rồi quay mặt đi, trong lòng Cực Thiên xẹt qua tia đau lòng, một người con gái tốt đẹp như vậy không nên gánh vác thù hận như vậy, nếu mà có thể, hắn nguyện ý gánh thay nàng toàn bộ.
"Những lời ngươi nói, ta đều có thể đồng ý, nhưng trong quá trình không cần ngươi lộ diện, cuối cùng nhất định ta sẽ đem lão yêu bà đó đến trước mặt ngươi để ngươi giải hận."
Mạnh mẽ quay đầu lại, Vân Chỉ có vẻ có chút kích động: "Không được! Ta nhất định phải tham dự, nếu mà ngay cả điểm ấy ta cũng không làm được thì ta còn cái gì mà vì mẫu thân báo thù, như thế thì ngay cả bản thân ta cũng không thể tha thứ cho chính mình!"
Nhìn người con gái quật cường trước mắt, lúc này nàng chỉ muốn báo thù, hoàn toàn đúng theo ý hắn, hơn nữa nàng cũng không nề hà việc gì. Cánh tay khẽ động, muốn ôm lấy người bên cạnh vào lòng, cho nàng một chỗ dựa, có lẽ như thế nàng sẽ không cảm thấy mệt mỏi như vậy nữa.
Dưới lớp mặt nạ màu vàng, trong con ngươi màu đen tràn đầy sự ôn nhu, đau lòng, thiếu chút nữa Vân Chỉ muốn rơi vào đó mà không thể tự thoát khỏi được.
Ho nhẹ một tiếng, Vân Chỉ đưa tay ra lấy bọc quần áo màu xanh bên cạnh đặt lên trên đùi rồi mở ra, bên trong là một cái hòm kim loại, nhưng nó lại khác hoàn toàn những cái hòm bình thường khác, bên ngoài nó không có khóa, mà được hàn kín lại.
"Mật mã để mở hòm là 1026, ngươi cứ làm theo các bước như thế này thì có thể mở hòm ra." Vân Chỉ vừa giải thích vừa làm mẫu mở hòm ra cho hắn xem. Đây là một loại mật mã nàng làm không quá cẩn thận, tuy nhiên không phải là không cực kỳ chặt chẽ vẫn có thể để những thứ quan trọng bên trong.
Cực Thiên vô cùng ngạc nhiên nhìn cái hòm dưới tay đột nhiên mở ra, bên trong rõ ràng hai cái binh phù.
"Làm sao lại có thể có hai cái binh phù?" Cầm lấy binh phù do đôi bàn tay khéo léo tinh xảo của người thợ làm ra, sau khi xem xong, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
"Đây là do Tiên hoàng trước khi lâm chung giao cho phụ thân ta, có lẽ là sẽ có tác dụng gì đó."
"Đương nhiên là có tác dụng, có tấm binh phù này thì đại bộ phận Ngự Lâm quân trong cung cũng có thể sử dụng!" Cực Thiên vô cùng vui mừng, không ngờ rằng Thiên Đại đại tướng quân lại được Tiên hoàng coi trọng như vậy, có tấm binh phù này, cơ hội chiến thắng của bọn họ trở nên lớn hơn rất nhiều.
"Như vậy thì tốt rồi." Nhìn người đàn ông đối diện lúc này lại cười tươi sáng lạn trông giống như một đứa trẻ làm cho sương mù trong lòng Vân Chỉ tan đi không ít.
Áp chế sự vui mừng lại, Cực Thiên như vừa nhớ ra cái gì trong đầu: "Ngày 26 tháng 10, hôm nay là sinh thần (sinh nhật) ngươi?"
Giật mình nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, không ngờ đến hắn lại cẩn thận như vậy!
Bình tĩnh gật đầu, Vân Chỉ khẽ cười nói: "Hôm nay coi như là sinh nhật ta, Công Ngọc Viêm Bân mời khách, coi như là mừng sinh nhật cho ta."
"Ngươi chờ một chút!" Để lại một câu, khi Vân Chỉ còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen đã sớm biến mất trong màn đêm.
Tuy nhiên sau một lúc, thì lại thấy hắn quay về mang theo một cái cặp lồng thức ăn trở về, để rượu và thức ăn lên trên tảng đá, dưới ánh trăng uống rượu thật sự thú vị.
"Ngươi cho rằng đây là nhà ngươi sao, tùy tiện làm đông làm tây! Đừng quên hỏi xem ta - chủ nhân của nơi này là có được hay không chứ!" Vân Chỉ cười mắng, đối với sự cẩn thận chu đáo của người đàn ông này cảm thấy cực kỳ cảm động.
Cực Thiên chỉ cười không nói gì, rót một ly rượu đưa cho Vân Chỉ: "Vì ban ngày không biết được là sinh nhật ngươi cho nên không tính, hiện tại để ta được đơn giản chúc mừng ngươi đi."
Hai chén ngọc chạm vào nhau, âm thanh thanh thúy phát ra, hai người nhìn nhau cười, vừa ngẩng đầu uống rượu vào.
Rượu ngon ngọt lành, tinh khiết, thơm ngon xẹt qua yết hầu, cực kì thoải mái, một ngày tốt đẹp như vậy mà không uống vài chén thì thật phí, Vân Chỉ quả là muốn uống say.
A, thật sự rất buồn cười, trước đây nàng là ngàn chén không say, bây giờ thay đổi thân thể liền trở nên mảnh mai như thế này. Có lẽ không phải là say, có lẽ là mệt mỏi, kiếp trước kiếp này, chẳng lẽ cứ nhất định bắt nàng phải bận rộn nhiều việc như vậy sao! Thật là, vì sao, trong lòng nàng từ đầu đến cuối đều trống trải như vậy, làm thế nào cũng không thể lấp đầy được.
Tươi cười vẫn đọng lại trên mặt, một giọt nước mắt trong suốt chảy dọc theo đôi má bóng loáng xuống.
Một cái tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng, mang theo sự yên ổn ấm áp của lòng người, lòng bàn tay thô ráp chậm rãi lau chùi hết giọt nước mắt kia, vô hạn thương tiếc.
"Không cần phải đau khổ như vậy, mẫu thân ngươi hẳn không muốn nhìn thấy ngươi như vậy."
Nhìn vào cặp mắt màu xanh mông lung kia, Cực Thiên thở dài một tiếng, trong lòng không kìm lại được muốn hôn lên đôi môi kia.
Giống như chuồn chuồn lướt nhẹ kia, rồi trở nên ôn nhu lưu luyến, giống như muốn đem tất cả bi thương, thống khổ mà nàng cất dấu mang đi.
Đại não Vân Chỉ mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được nụ hôn mềm nhẹ này, không hề cự tuyệt, nàng cũng dần dần sa vào nụ hôn dịu dàng đó, tay không tự giác vòng lấy cái cổ rắn chắc của hắn, từ từ đáp lại.
Hồ sen dưới ánh trắng, chỉ thấy một đôi nam nữ triền miên dưới trăng, hấp dẫn sự chú ý của cá trong nước cùng vây lại xem.
Trên dọc đường đi, Mặc Kỳ Uyên bất chấp ánh mắt cảnh cáo của Vân Chỉ vẫn cứ dính chặt lấy nàng, mặt khác kéo dài khoảng cách với hai người phía sau ra xa lắc.
Lúc này hai mắt Lạc Băng Tuyết nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang kề cận nhau phía trước, trong mắt biểu lộ sự ghen tị và phẫn nộ một cách rõ ràng. Hôm nay từ lúc Uyên xuất hiện thì không có coi trọng liếc nhìn nàng lấy một cái, từ đầu đến cuối, trong mắt hắn chỉ có một mình tỷ tỷ! Vì cái gì mà lại như vậy, chẳng lẽ so với tỷ tỷ nàng kém cỏi hơn rất nhiều sao! Hiện tại, nàng không dám khẳng định xem rốt cuộc địa vị của chính mình trong lòng Uyên là như thế nào, hiện tại nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi Uyên sẽ vĩnh viễn lãng quên nàng một bên.
Dự Vương phủ.
Trời đã tối đen, lúc này Vương phủ vô cùng yên lặng, nơi này không giống với những gia đình quan lại khác, thường xuyên có ca múa tiệc tùng, vì chủ nhà ngu dại nên nào có người nào lại đi tổ chức tiệc tùng ở đây chứ. Cho dù hiện giờ Dự Vương phi đã khỏi bệnh nhưng cũng không để ý chuyện bên ngoài, hoàn toàn xem mình là người ngoài cuộc, mà bọn người dưới trong Dự Vương phủ muốn lại gần nhìn Dự Vương phi đều bị sự lạnh lùng cao ngạo của nàng đuổi ra rất xa, trực giác mách bảo người khác không được đến gần.
Một bóng trắng xuyên qua trong đêm tối với tốc độ rất nhanh nhưng vẫn vô cùng ung dung thoải mái.
Vân Chỉ mang theo một bọc màu xanh lập tức đi đến một sân nhỏ hẻo lánh trong phủ, khi đến nơi đó quả nhiên đã nhìn thấy một người mặc đồ đen đã đứng chờ ở đó.
Hắn đứng bên cạnh áo, trang phục màu đen bay lên bay xuống, dáng người cao ngất mạnh mẽ được phản chiếu dưới ánh trăng càng khiến thân thể trở nên cường tráng, chiếc mặt nạ màu vàng càng làm cho người khác có một cảm giác thần bí khó tả, không hiểu sao, Vân Chỉ nhìn thấy hình ảnh mặt nạ màu vàng phản chiếu trên mặt nước kia trong đáy lòng lan ra một chút cảm giác ấm áp.
Cảm giác được sự tồn tại của Vân Chỉ, Cực Thiên chậm rãi xoay người, đôi môi mỏng dưới ánh trăng chậm rãi nhếch lên, cười như vậy thật là mị hoặc lòng người.
"Giờ đã khá hơn chút nào chưa?" Vẫn là giọng nói trầm thấp hùng hồn như vậy thế mà lại có tác dụng trấn an lòng người như vậy.
Biết hắn đang nhắc đến chuyện tình ngày hôm ấy, trong con ngươi lại tụ tập hận ý dâng tràn, nhưng ngay sau đó bị nàng cố gắng áp chế lại.
Giống như không muốn đắm sâu vào đôi mắt đen đầy sự quan tâm kia, Vân Chỉ cúi xuống né tránh nói: "Hôm nay ta muốn gặp ngươi là để tiếp tục bàn luận chuyện lần trước. Binh phù ta đã mang theo, chỉ là hiện tại điều kiện của ta sẽ thay đổi."
"Điều kiện gì?" Cực Thiên chọn một tảng đá bên cạnh ao cá mà tự nhiên ngồi xuống, rồi hướng về phía Vân Chỉ ngoắc tay, ý bảo nàng cùng ngồi xuống nói chuyện.
Do dự một lúc, Vân Chỉ vẫn đi đến ngồi xuống, hai mắt nhìn mặt nước, nói: "Hàng động của các ngươi, ta cũng muốn tham dự vào, toàn bộ tài lực cần thiết ta sẽ dốc toàn lực đóng góp. Tuy nhiên sau khi kết thúc, lão yêu bà kia phải chết dưới tay ta."
Quay đầu nhìn về phía gương mặt đầy sự thù hận và bi thương kia rồi quay mặt đi, trong lòng Cực Thiên xẹt qua tia đau lòng, một người con gái tốt đẹp như vậy không nên gánh vác thù hận như vậy, nếu mà có thể, hắn nguyện ý gánh thay nàng toàn bộ.
"Những lời ngươi nói, ta đều có thể đồng ý, nhưng trong quá trình không cần ngươi lộ diện, cuối cùng nhất định ta sẽ đem lão yêu bà đó đến trước mặt ngươi để ngươi giải hận."
Mạnh mẽ quay đầu lại, Vân Chỉ có vẻ có chút kích động: "Không được! Ta nhất định phải tham dự, nếu mà ngay cả điểm ấy ta cũng không làm được thì ta còn cái gì mà vì mẫu thân báo thù, như thế thì ngay cả bản thân ta cũng không thể tha thứ cho chính mình!"
Nhìn người con gái quật cường trước mắt, lúc này nàng chỉ muốn báo thù, hoàn toàn đúng theo ý hắn, hơn nữa nàng cũng không nề hà việc gì. Cánh tay khẽ động, muốn ôm lấy người bên cạnh vào lòng, cho nàng một chỗ dựa, có lẽ như thế nàng sẽ không cảm thấy mệt mỏi như vậy nữa.
Dưới lớp mặt nạ màu vàng, trong con ngươi màu đen tràn đầy sự ôn nhu, đau lòng, thiếu chút nữa Vân Chỉ muốn rơi vào đó mà không thể tự thoát khỏi được.
Ho nhẹ một tiếng, Vân Chỉ đưa tay ra lấy bọc quần áo màu xanh bên cạnh đặt lên trên đùi rồi mở ra, bên trong là một cái hòm kim loại, nhưng nó lại khác hoàn toàn những cái hòm bình thường khác, bên ngoài nó không có khóa, mà được hàn kín lại.
"Mật mã để mở hòm là 1026, ngươi cứ làm theo các bước như thế này thì có thể mở hòm ra." Vân Chỉ vừa giải thích vừa làm mẫu mở hòm ra cho hắn xem. Đây là một loại mật mã nàng làm không quá cẩn thận, tuy nhiên không phải là không cực kỳ chặt chẽ vẫn có thể để những thứ quan trọng bên trong.
Cực Thiên vô cùng ngạc nhiên nhìn cái hòm dưới tay đột nhiên mở ra, bên trong rõ ràng hai cái binh phù.
"Làm sao lại có thể có hai cái binh phù?" Cầm lấy binh phù do đôi bàn tay khéo léo tinh xảo của người thợ làm ra, sau khi xem xong, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
"Đây là do Tiên hoàng trước khi lâm chung giao cho phụ thân ta, có lẽ là sẽ có tác dụng gì đó."
"Đương nhiên là có tác dụng, có tấm binh phù này thì đại bộ phận Ngự Lâm quân trong cung cũng có thể sử dụng!" Cực Thiên vô cùng vui mừng, không ngờ rằng Thiên Đại đại tướng quân lại được Tiên hoàng coi trọng như vậy, có tấm binh phù này, cơ hội chiến thắng của bọn họ trở nên lớn hơn rất nhiều.
"Như vậy thì tốt rồi." Nhìn người đàn ông đối diện lúc này lại cười tươi sáng lạn trông giống như một đứa trẻ làm cho sương mù trong lòng Vân Chỉ tan đi không ít.
Áp chế sự vui mừng lại, Cực Thiên như vừa nhớ ra cái gì trong đầu: "Ngày 26 tháng 10, hôm nay là sinh thần (sinh nhật) ngươi?"
Giật mình nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, không ngờ đến hắn lại cẩn thận như vậy!
Bình tĩnh gật đầu, Vân Chỉ khẽ cười nói: "Hôm nay coi như là sinh nhật ta, Công Ngọc Viêm Bân mời khách, coi như là mừng sinh nhật cho ta."
"Ngươi chờ một chút!" Để lại một câu, khi Vân Chỉ còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen đã sớm biến mất trong màn đêm.
Tuy nhiên sau một lúc, thì lại thấy hắn quay về mang theo một cái cặp lồng thức ăn trở về, để rượu và thức ăn lên trên tảng đá, dưới ánh trăng uống rượu thật sự thú vị.
"Ngươi cho rằng đây là nhà ngươi sao, tùy tiện làm đông làm tây! Đừng quên hỏi xem ta - chủ nhân của nơi này là có được hay không chứ!" Vân Chỉ cười mắng, đối với sự cẩn thận chu đáo của người đàn ông này cảm thấy cực kỳ cảm động.
Cực Thiên chỉ cười không nói gì, rót một ly rượu đưa cho Vân Chỉ: "Vì ban ngày không biết được là sinh nhật ngươi cho nên không tính, hiện tại để ta được đơn giản chúc mừng ngươi đi."
Hai chén ngọc chạm vào nhau, âm thanh thanh thúy phát ra, hai người nhìn nhau cười, vừa ngẩng đầu uống rượu vào.
Rượu ngon ngọt lành, tinh khiết, thơm ngon xẹt qua yết hầu, cực kì thoải mái, một ngày tốt đẹp như vậy mà không uống vài chén thì thật phí, Vân Chỉ quả là muốn uống say.
A, thật sự rất buồn cười, trước đây nàng là ngàn chén không say, bây giờ thay đổi thân thể liền trở nên mảnh mai như thế này. Có lẽ không phải là say, có lẽ là mệt mỏi, kiếp trước kiếp này, chẳng lẽ cứ nhất định bắt nàng phải bận rộn nhiều việc như vậy sao! Thật là, vì sao, trong lòng nàng từ đầu đến cuối đều trống trải như vậy, làm thế nào cũng không thể lấp đầy được.
Tươi cười vẫn đọng lại trên mặt, một giọt nước mắt trong suốt chảy dọc theo đôi má bóng loáng xuống.
Một cái tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng, mang theo sự yên ổn ấm áp của lòng người, lòng bàn tay thô ráp chậm rãi lau chùi hết giọt nước mắt kia, vô hạn thương tiếc.
"Không cần phải đau khổ như vậy, mẫu thân ngươi hẳn không muốn nhìn thấy ngươi như vậy."
Nhìn vào cặp mắt màu xanh mông lung kia, Cực Thiên thở dài một tiếng, trong lòng không kìm lại được muốn hôn lên đôi môi kia.
Giống như chuồn chuồn lướt nhẹ kia, rồi trở nên ôn nhu lưu luyến, giống như muốn đem tất cả bi thương, thống khổ mà nàng cất dấu mang đi.
Đại não Vân Chỉ mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được nụ hôn mềm nhẹ này, không hề cự tuyệt, nàng cũng dần dần sa vào nụ hôn dịu dàng đó, tay không tự giác vòng lấy cái cổ rắn chắc của hắn, từ từ đáp lại.
Hồ sen dưới ánh trắng, chỉ thấy một đôi nam nữ triền miên dưới trăng, hấp dẫn sự chú ý của cá trong nước cùng vây lại xem.
Tác giả :
Nhứ Ngữ Phân Phi