Vương Gia, Ngài Dám Lấy Ta Sao?
Chương 140: Lùng bắt vương phi bỏ trốn
Dương Xuyến Xuyến nhìn bóng người Tô Cẩm Lí, đáy lòng có linh cảm xảy ra điềm xấu.
Trong nhà?
Dương gia xảy ra chuyện gì?
Phụ thân nàng, mẫu thân nàng, còn có đứa nhỏ trong bụng mẫu thân………
Tức khắc, con ngươi Dương Xuyến Xuyến bắt đầu co rút lại!
Nàng không muốn hỏi Tô Cẩm Lí cái gì!
Nàng chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Dương gia!
Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì!
Suy nghĩ như vậy, Dương Xuyến Xuyến đột nhiên xoay người, không dừng lại chút nào mà rời đi.
Ánh mắt Tô Cẩm Lí sắc bén, nhìn chằm chằm Dương Xuyến Xuyến.
Đôi mắt cũng tối lại.
Trên cơ bản là cùng lúc đó, mình không động tay với Dương gia, vậy mà không biết là ai bắt đầu công kích Dương gia.
Có thể có bản lĩnh lớn như vậy, trong một đêm làm Dương gia sụp đổ ầm ầm, cũng chỉ có thể là người trong hoàng tộc.
Rốt cuộc là ai đây?
Chẳng lẽ là………
Sao lại như vậy?
cho tới nay hắn đều thanh cao, hắn có nguyên tắc của mình ………
Hắn sẽ không làm như vậy!
Nhưng hôm qua lời Tô Sơ Tâm khóc lóc kể lể bên tai hắn quanh quẩn rõ ràng như vậy.
Cẩm Lí………
Huynh nói muội nên làm cái gì bây giờ? rốt cuộc muội phải làm sao bây giờ? Cảnh Lương, huynh ấy vậy mà giấu muội tìm kiếm Dương Xuyến Xuyến?
Huynh có biết không, muội mong bao lâu, muội mong tới sinh nhật mười tám tuổi của muội!
Kết quả, huynh ấy lại đẩy muội ra như vậy!
Huynh ấy không cần muội, căn bản là huynh ấy khinh thường khi muốn muội!
Tô Cẩm Lý thừa nhận mình thật sự đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn, nữ hài tử vẫn luôn được yêu chiều lại chịu nỗi khổ lớn như vậy!
Đáy lòng hắn thực sự tức giận!
Tô Sơ Tâm nói cho hắn, Dương Xuyến Xuyến ở đây, hắn ngàn dặm xa xôi tới đây.
Trên đường đi, suy nghĩ phiền loạn.
Đã từng bị nàng làm cho tức giận mây đen đầy đầu, không biết vì sao lại không so đo thực sự.
Ngược lại khi Tô Sơ Tâm nói cho hắn những lời này, làm đáy lòng hắn không thể hiểu được có chút bực bội!
Tô Cảnh Lương, thật sự tìm Dương Xuyến Xuyến ……
Hơn nữa, Tô Cảnh Lương cũng muốn có được Dương Xuyến Xuyến?
Một khắc kia, Tô Cẩm Lí có một loại cảm giác nguy hiểm khi đồ vật của mình bị người khác nhìn trộm.
Trong nhà?
Dương gia xảy ra chuyện gì?
Phụ thân nàng, mẫu thân nàng, còn có đứa nhỏ trong bụng mẫu thân………
Tức khắc, con ngươi Dương Xuyến Xuyến bắt đầu co rút lại!
Nàng không muốn hỏi Tô Cẩm Lí cái gì!
Nàng chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Dương gia!
Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì!
Suy nghĩ như vậy, Dương Xuyến Xuyến đột nhiên xoay người, không dừng lại chút nào mà rời đi.
Ánh mắt Tô Cẩm Lí sắc bén, nhìn chằm chằm Dương Xuyến Xuyến.
Đôi mắt cũng tối lại.
Trên cơ bản là cùng lúc đó, mình không động tay với Dương gia, vậy mà không biết là ai bắt đầu công kích Dương gia.
Có thể có bản lĩnh lớn như vậy, trong một đêm làm Dương gia sụp đổ ầm ầm, cũng chỉ có thể là người trong hoàng tộc.
Rốt cuộc là ai đây?
Chẳng lẽ là………
Sao lại như vậy?
cho tới nay hắn đều thanh cao, hắn có nguyên tắc của mình ………
Hắn sẽ không làm như vậy!
Nhưng hôm qua lời Tô Sơ Tâm khóc lóc kể lể bên tai hắn quanh quẩn rõ ràng như vậy.
Cẩm Lí………
Huynh nói muội nên làm cái gì bây giờ? rốt cuộc muội phải làm sao bây giờ? Cảnh Lương, huynh ấy vậy mà giấu muội tìm kiếm Dương Xuyến Xuyến?
Huynh có biết không, muội mong bao lâu, muội mong tới sinh nhật mười tám tuổi của muội!
Kết quả, huynh ấy lại đẩy muội ra như vậy!
Huynh ấy không cần muội, căn bản là huynh ấy khinh thường khi muốn muội!
Tô Cẩm Lý thừa nhận mình thật sự đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn, nữ hài tử vẫn luôn được yêu chiều lại chịu nỗi khổ lớn như vậy!
Đáy lòng hắn thực sự tức giận!
Tô Sơ Tâm nói cho hắn, Dương Xuyến Xuyến ở đây, hắn ngàn dặm xa xôi tới đây.
Trên đường đi, suy nghĩ phiền loạn.
Đã từng bị nàng làm cho tức giận mây đen đầy đầu, không biết vì sao lại không so đo thực sự.
Ngược lại khi Tô Sơ Tâm nói cho hắn những lời này, làm đáy lòng hắn không thể hiểu được có chút bực bội!
Tô Cảnh Lương, thật sự tìm Dương Xuyến Xuyến ……
Hơn nữa, Tô Cảnh Lương cũng muốn có được Dương Xuyến Xuyến?
Một khắc kia, Tô Cẩm Lí có một loại cảm giác nguy hiểm khi đồ vật của mình bị người khác nhìn trộm.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ