Vương Gia Lãnh Khốc Vương Phi Nhiều Chuyện
Chương 1 Q.1 - Chương 1 Xuyên qua ngoài ý muốn
Công ty
“Mặc Vũ, ngày mai cô không cần đến công ty làm nữa.”
Quản lý nói xong quay lưng đi ra, bỏ mặc Mặc Vũ chết đứng tại đó.
Trên đường lớn.
Mặc Vũ đứng giữa khu trung tâm mà lơ đãng nhìn dòng người qua lại, lòng tự hỏi không biết đi đâu về đâu đây. Trong một tháng mà ba lần bị đuổi, cũng chỉ vì một lý do. Nàng chướng tai gai mắt khi nhìn thấy con chủ tịch sàm sỡ các nữ nhân viên nên dạy dỗ cho hắn một trận. Nhưng sự đời thật khó đoán, nàng trở thành cái đích ọi người chỉ trích, rồi còn bị đuổi việc. Đúng là đen hơn chó mực. Nếu vài ngày nữa mà không tìm thấy nổi một công việc thì nàng sẽ phải kế thừa sản nghiệp tại Mỹ do cha sắp đặt. “Haizzz”, ngả ra sau ghế, nàng buông tiếng thở dài bất lực.
“Cướp, cướp.” Tiếng hét như sấm xuyên qua tai nàng.
Nàng nhìn về nơi phát ra tiếng động ấy, thấy một nam thanh niên đi xe máy, tay cầm túi xách còn chạy đuổi theo sau là một cô gái. Người đi đường thản nhiên như không, chẳng một ai có ý định giúp đỡ cả. “Tên cướp kia, đứng lại”. Nàng hô to một tiếng rồi liền đuổi theo, nàng không phí thời gian mà đứng mắng mọi người, bắt cướp vẫn quan trọng hơn. Nhưng hắn đi xe máy, trừ phi chân nàng là chân ngựa thì may ra mới đuổi kịp, nàng vội vã xoay người tìm đường tắt.
Trong ngõ nhỏ.
“ Vẫn còn chạy?” Nàng chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu,
“Cút ngay, đừng có xía vào chuyện người khác, nếu không đừng có trách ta”. Tên cướp trợn mắt uy hiếp nàng.
Nhẹ nhàng hất tóc mái lòa xòa trước mắt, nàng cười nói: “Ta muốn xem mi giỏi tới đâu.” Nói xong nàng bất ngờ nhảy lên, tung ngay một cú đá vào tên cướp kia, chỉ thấy người và xe cùng ngã xuống. Nàng đến gần co chân đá thêm một cái nữa, tên cướp chỉ muốn xỉu tại trận.
“Có chút bản lĩnh cỏn con mà cũng học đòi đi làm cướp, đúng là to gan. Thật lãng phí khi cao thủ như ta đây phải ra tay đối phó với mi.” Mặc Vũ lắc đầu, cúi người nhặt túi xách rồi xoay người bước đi. Bất chợt nhận ra cái gì đó lóe sáng phía sau lưng, nàng quay đầu lại, trước ngực đã bị đâm bởi một con dao, chảy máu không ngừng, còn tên cướp trước mặt thì sợ hãi. Ý thức của nàng bắt đầu tan biến, tên cướp trước mắt chỉ là một bóng người mờ ảo, nàng ngả người về phía sau rồi từ từ ngã xuống. Trước khi hôn mê nàng đã kịp thề với trời, nếu tai qua nạn khỏi nàng sẽ không bao giờ xen vào việc của người khác nữa.
Phong Quốc
“Aaa…” Mặc Vũ rên nhẹ 1 tiếng, đưa tay lên sờ trước ngực xem như thế nào. Không đau? Chẳng nhẽ toàn thân tê liệt nên tay chân bị mất hết cảm giác. Không phải chứ? Có làm sao thì cũng đừng để nửa đời còn lại của nàng nằm yên một chỗ. Thật may mắn, nàng bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức, mông đau, đầu đau, chân cũng đau. Chẵng nhẽ nàng bị tên cướp tra tấn? không được, từ nhỏ nàng đã được cưng chiều, kể cả khi chầy xước tí chút là cha đã lo cuống cuồng, vậy mà bây giờ chỉ một tên ất ơ lại dám động đến nàng. Nàng nhất định phải gặp hắn tính sổ. Nàng ngồi phắt dậy dậy, “A, đau, đau quá.” nàng không nhịn được rên rỉ.
“Vương phi, cuối cùng người cũng chịu tỉnh, Thải Nhi lo lắng gần chết.” Một cô gái nhỏ nhắn chạy tới tươi cười nói. Mặc Vũ nghi ngờ nhìn, thầm nhận xét cô gái này thật đáng yêu, tóc tết bím hai bên, ánh mắt to tròn như nước. Đợi chút,Vương phi? Cô gái ấy gọi nàng là Vương phi ư? Nàng kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, chỉ có mình nàng và mùi trầm hương thoang thoảng. Không có một ai nữa ngoài nàng và cô gái vừa vào. Trong đầu nàng lúc này hiện ra hàng ngàn câu hỏi. Làm việc tốt là sai ư? Cho dù xen vào việc của người khác là không tốt nhưng có nhất thiết phải phạt tôi xuyên qua như thế này không? Được rồi, mặc kệ đi, ít ra còn có thể gặp soái ca không biết chừng, nhưng vì sao mà đùng một cái đã bắt ta xuyên qua một thân thể đã có chồng thế này? Lỡ hắn ta là một người xấu xí quái dị thì sao? Thật không hiểu nổi. Phải làm gì bây giờ? Cha, con cầu xin cha hãy tới bắt con về đi, con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời cha.
“Vương phi, người đã hôn mê mười ngày, Thải Nhi thực sự rất lo lắng, người muốn hù chết Thải Nhi sao?” Giọng nói đầy vẻ hờn dỗi, trách móc.
Mặc Vũ không hề giận dữ trước cử chỉ của Thái Nhi. Nàng khẽ nhíu mày, nha đầu này nói năng dài dòng quá.
“Thải Nhi, hiện giờ đầu óc ta trống rỗng, không nhớ được gì cả, ngươi có thẻ nói cho ta biết ta bị làm sao không?” Mặc Vũ thản nhiên nói, đưa mắt nhìn Thải Nhi.
“Vương Phi, người…?” Thải Nhi nghi ngờ nhìn nàng, nhưng vẫn thuật lại những chuyện nàng biết cho Mặc Vũ.
Nghe Thải Nhi nói xong Mặc Vũ khóc không ra nước mắt. Thiên hạ này được phân chia làm bốn nước, gồm Phong quốc, Hoa quốc, Tuyết Quốc, Nguyệt quốc. Đứng đầu là Phong quốc cũng chính là nơi Mặc Vũ đang ở. Chồng “nàng – thân thể Mặc Vũ đang dùng” là Tam Vương gia Lý Vân Lạc, quyền uy tột đỉnh, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nhún nhường hắn đôi ba phần.
Ngay từ khi còn nhỏ, Tam Vương gia Lý Vân Lạc đã đem lòng yêu Mặc Vân, chị của thân thể này, còn đang mang thai nữa. Nhưng khi ấy Tam Vương gia bị người trong Hoàng tộc xa lánh, bắt lưu đày, bọn họ còn bắt phá thai, gả Mặc Vân cho Lý Vân Thiên, cũng chính là đương kim hoàng đế. Sao khi trở về Lạc Vương gia biến thành một kẻ tàn bạo, giết người không ghê tay. Sau khi lấy “nàng” đã dùng đủ mọi cách tra tấn, còn thản nhiên nói: “Trừ phi ngươi chết, nếu không đừng hòng thoát khỏi ta ”. Điều duy nhất an ủi Mặc Vũ là thân thể này cũng tên giống nàng, nhưng dùng vào cái rắm gì chứ.
“Vương phi, chúng ta mau trốn đi. Vương gia thật sự rất rất đáng sợ, trốn đi thì vương phi sẽ không bị hành hạ nữa.” Thải Nhi nói xong e dè quan sát nét mặt vương phi.
Nàng cười mà như mếu. Ngay cả một nha hoàn cũng ủng hộ nàng phải chạy trốn thì nàng cũng đủ hiểu Vương gia kia ghê gớm tới mức nào. Trời ạ, đánh chết tôi đi, để tôi xuyên qua nước khác đi.