Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi
Chương 7-1: Bách Độc
Lễ rải tro được tổ chức long trọng ở đỉnh cao nhất của dãy Long Sơn. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong được xem như khách quý, cũng được mời đến tham dự, nhưng không ai cho họ biết kỳ thực người đã khuất kia là con gái của tộc trưởng. Cả hai vẫn nghĩ đó là sư phụ của Hồ Hiểu Minh và hẳn hắn có một địa vị khá quan trọng trong tộc.
Hồ Hiểu Minh vận một thân nam trang, khuôn mặt hơi ngăm đen cùng vết sẹo xấu xí đã được phục hồi như cũ, đứng im lặng cạnh tộc trưởng Thanh Miêu. Một thầy tế trịnh trọng đứng trên đài cao làm phép, miệng đọc to một loại cổ chú trong tộc, bầu trời trong xanh nơi đỉnh núi cao không một gợn gió, không khí trầm mặc bi thương lan rộng khắp nơi. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong cũng là lần đầu tiên chứng kiến lễ rải tro hiếm gặp của tộc Thanh Miêu, trong lòng cũng tự cảm thấy may mắn vô cùng.
Trời đang yên ả chợt nổi gió, từng đợt gió nhẹ thổi đến, như có như không. Vị thầy tế ngừng đọc, nhanh chóng lui xuống đài. Tộc trưởng Thanh Miêu cùng Hồ Hiểu Minh bước lên, tay nâng cao bình ngọc ra trước gió. Nàng nhìn quang cảnh hùng vĩ bên dưới, lòng thầm nhủ: “Mẹ, chúng ta đã về nhà, người hãy yên nghỉ!”
Hồ Hiểu Minh dứt khoác nghiêng tay, từ bên trong bình ngọc, từng lớp tro xám rơi xuống, theo gió phân tán khắp nơi. Tộc trưởng Thanh Miêu nhìn chỗ bụi li ti theo gió thổi về chân núi, bất giác hát vang một bài ca dao cổ của tộc Thanh Miêu mà ngày xưa con gái mình rất thích hát.
Giọng ngài khàn khàn cất lên, sau đó là rất nhiều người khác cũng hát theo, tạo nên một bản hùng ca vang dội cả bốn bề. Xa xa là tiếng gầm đầy thê lương của sâu chúa Thanh Miêu, lũ sâu Thanh Miêu nghe thế cũng đồng loạt cất tiếng kêu sầu thảm. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong lần đầu chứng kiến cảnh lũ sâu Thanh Miêu xuất hiện giữa ban ngày liền cảm thấy bản thân đúng là thập phần may mắn, hy vọng bọn hắn cũng may mắn đạt được mục đích của chuyến đi này.
--- ------ ------ ------ -------
Lễ tiễn đưa chấm dứt, mọi thứ lại quay về với quỹ đạo vốn có của nó. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong cuối cùng cũng được diện kiến tộc trưởng sau một ngày chờ đợi đầy sốt ruột. Phụng Phi Vũ thân là Định Vương cao quý, nhưng hắn vẫn một mực giữ lễ với tộc trưởng Thanh Miêu. Vùng biên giới Thanh Miêu này cũng nhờ có họ trấn giữ mà Lạc Thiên quốc mới dẹp được mối lo ngoại xâm. Thanh Miêu tộc rất thiện chiến nhưng lại không hiếu chiến, cái họ muốn chính là được sống yên ổn, cho nên Lạc Thiên quốc từ rất lâu đã có quan hệ giao hảo rất thân tình với Thanh Miêu tộc. Cho dù là hoàng đế Lạc Thiên quốc đến đây cũng phải nể mặt vài phần với vị tộc trưởng này.
“Định Vương gia, mời ngồi, độc trong người ngài không nên phí sức quá nhiều.”
Tộc trưởng Hồ Tử Du không để Phụng Phi Vũ hành lễ, đưa tay đỡ lấy hắn ngồi xuống đệm vải được trải sẵn cạnh chỗ ngồi của mình. Phụng Phi Vũ hơi giật mình ngẩng lên nhìn Hồ tộc trưởng, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên.
“Hồ tộc trưởng, đa tạ!”
Lúc đỡ tay Định vương, Hồ tộc trưởng cũng tiện tay bắt mạch của hắn, sắc mặt chợt thâm trầm hẳn đi. Phụng Phi Vũ thấy sự biến đổi đó cũng tự hiểu, nén một tiếng thở dài, bình tĩnh lên tiếng.
“Hồ tộc trưởng, có phải mạng của ta…”
“Vẫn còn cứu được.”
Mạc Kỳ Phong nghe một câu khẳng định chắc nịch của Hồ tộc trưởng thì bao nhiêu căng thẳng dường như đều rũ bỏ, tránh không được thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Phụng Phi Vũ thì trái lại, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút căng thẳng của lão nhân gia, mỉm cười yếu ớt.
“Tộc trưởng, xin cứ nói, ta chịu đựng được.”
“Định Vương gia, ngài bị trúng Bách Độc lẽ ra không nên vận công quá sức… Mạng của ngài ta cứu được, nhưng chỉ là kéo dài mạng sống thêm vài năm.”
“Tộc trưởng, chẳng lẽ không còn cách nào cứu mạng Vương Gia?”
Mạc Kỳ Phong vừa thở phào một cái lại hít ngay một luồng khí lạnh, tay xiết chặt thành quyền dưới tay áo, lòng thầm nguyền rủa ả tiện nhân kia hàng ngàn lần. Tộc trưởng lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Phụng Phi Vũ, thấy hắn vẫn bình thản như không, đến một cái nhíu mày cũng không. Bị trúng Bách Độc, cơ thể hắn phải chịu bao nhiêu dày vò đau đớn, vậy mà hắn vẫn có thể trụ được đến bây giờ, vẫn giữ được một vẻ ung dung thản nhiên như không khiến lão có chút cảm phục. Nghĩ ngợi giây lát, tộc trưởng Thanh Miêu mới lên tiếng.
“Cách giải độc thì có. Nhưng sẽ vô cùng đau đớn lại kéo dài hơn suốt 3 tháng trời, ngày sau sẽ lại đau đớn hơn ngày trước, liệu Vương Gia có dám thử? Hơn nữa trong quá trình giải độc, cơ thể có thể bị di chứng, cũng có lúc sẽ rơi vào trạng thái chết giả nên Vương Gia phải tuyệt đối tin tưởng vào người giải độc cho mình. Nếu đang thực hiện mà dừng lại giữa chừng sẽ chết ngay lập tức, Vương Gia, ngài cứ đủ lòng tin hay không?”
“Người giải độc không phải là tộc trưởng?”
Phụng Phi Vũ mắt nhìn thẳng, cương nghị hỏi, một chút nao núng cũng không hề may mảy xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Tộc trưởng Thanh Miêu mỉm cười ôn nhu.
“Đúng, không phải ta. Ta biết Vương Gia ngài công sự bận rộn, ở lại đây ba tháng quả thực là bất khả thi, Định Quốc Vương gia biến mất hoặc tin tức ngài bị trúng độc lan ra, chẳng phải sẽ khiến một hồi binh biến nổi lên hay sao? Cho nên người giải độc cho Vương Gia sẽ theo ngài về lại kinh thành, ta chỉ muốn hỏi liệu Vương Gia có đủ dũng cảm mà tin tưởng hắn hay không?”
“Là… Hồ tiểu tử?”
Mạc Kỳ Phong vừa nghe Phụng Phi Vũ nói liền ngây người, mặt một vẻ không thể tin được nhìn về phía tộc trưởng. Cái thằng nhóc hậu đậu đó mà giải độc được sao?
“Đúng, ngoài ra, sau khi ngài đã giải độc xong, ta còn có một điều kiện nữa…..”
Hồ Hiểu Minh vận một thân nam trang, khuôn mặt hơi ngăm đen cùng vết sẹo xấu xí đã được phục hồi như cũ, đứng im lặng cạnh tộc trưởng Thanh Miêu. Một thầy tế trịnh trọng đứng trên đài cao làm phép, miệng đọc to một loại cổ chú trong tộc, bầu trời trong xanh nơi đỉnh núi cao không một gợn gió, không khí trầm mặc bi thương lan rộng khắp nơi. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong cũng là lần đầu tiên chứng kiến lễ rải tro hiếm gặp của tộc Thanh Miêu, trong lòng cũng tự cảm thấy may mắn vô cùng.
Trời đang yên ả chợt nổi gió, từng đợt gió nhẹ thổi đến, như có như không. Vị thầy tế ngừng đọc, nhanh chóng lui xuống đài. Tộc trưởng Thanh Miêu cùng Hồ Hiểu Minh bước lên, tay nâng cao bình ngọc ra trước gió. Nàng nhìn quang cảnh hùng vĩ bên dưới, lòng thầm nhủ: “Mẹ, chúng ta đã về nhà, người hãy yên nghỉ!”
Hồ Hiểu Minh dứt khoác nghiêng tay, từ bên trong bình ngọc, từng lớp tro xám rơi xuống, theo gió phân tán khắp nơi. Tộc trưởng Thanh Miêu nhìn chỗ bụi li ti theo gió thổi về chân núi, bất giác hát vang một bài ca dao cổ của tộc Thanh Miêu mà ngày xưa con gái mình rất thích hát.
Giọng ngài khàn khàn cất lên, sau đó là rất nhiều người khác cũng hát theo, tạo nên một bản hùng ca vang dội cả bốn bề. Xa xa là tiếng gầm đầy thê lương của sâu chúa Thanh Miêu, lũ sâu Thanh Miêu nghe thế cũng đồng loạt cất tiếng kêu sầu thảm. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong lần đầu chứng kiến cảnh lũ sâu Thanh Miêu xuất hiện giữa ban ngày liền cảm thấy bản thân đúng là thập phần may mắn, hy vọng bọn hắn cũng may mắn đạt được mục đích của chuyến đi này.
--- ------ ------ ------ -------
Lễ tiễn đưa chấm dứt, mọi thứ lại quay về với quỹ đạo vốn có của nó. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong cuối cùng cũng được diện kiến tộc trưởng sau một ngày chờ đợi đầy sốt ruột. Phụng Phi Vũ thân là Định Vương cao quý, nhưng hắn vẫn một mực giữ lễ với tộc trưởng Thanh Miêu. Vùng biên giới Thanh Miêu này cũng nhờ có họ trấn giữ mà Lạc Thiên quốc mới dẹp được mối lo ngoại xâm. Thanh Miêu tộc rất thiện chiến nhưng lại không hiếu chiến, cái họ muốn chính là được sống yên ổn, cho nên Lạc Thiên quốc từ rất lâu đã có quan hệ giao hảo rất thân tình với Thanh Miêu tộc. Cho dù là hoàng đế Lạc Thiên quốc đến đây cũng phải nể mặt vài phần với vị tộc trưởng này.
“Định Vương gia, mời ngồi, độc trong người ngài không nên phí sức quá nhiều.”
Tộc trưởng Hồ Tử Du không để Phụng Phi Vũ hành lễ, đưa tay đỡ lấy hắn ngồi xuống đệm vải được trải sẵn cạnh chỗ ngồi của mình. Phụng Phi Vũ hơi giật mình ngẩng lên nhìn Hồ tộc trưởng, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên.
“Hồ tộc trưởng, đa tạ!”
Lúc đỡ tay Định vương, Hồ tộc trưởng cũng tiện tay bắt mạch của hắn, sắc mặt chợt thâm trầm hẳn đi. Phụng Phi Vũ thấy sự biến đổi đó cũng tự hiểu, nén một tiếng thở dài, bình tĩnh lên tiếng.
“Hồ tộc trưởng, có phải mạng của ta…”
“Vẫn còn cứu được.”
Mạc Kỳ Phong nghe một câu khẳng định chắc nịch của Hồ tộc trưởng thì bao nhiêu căng thẳng dường như đều rũ bỏ, tránh không được thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Phụng Phi Vũ thì trái lại, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút căng thẳng của lão nhân gia, mỉm cười yếu ớt.
“Tộc trưởng, xin cứ nói, ta chịu đựng được.”
“Định Vương gia, ngài bị trúng Bách Độc lẽ ra không nên vận công quá sức… Mạng của ngài ta cứu được, nhưng chỉ là kéo dài mạng sống thêm vài năm.”
“Tộc trưởng, chẳng lẽ không còn cách nào cứu mạng Vương Gia?”
Mạc Kỳ Phong vừa thở phào một cái lại hít ngay một luồng khí lạnh, tay xiết chặt thành quyền dưới tay áo, lòng thầm nguyền rủa ả tiện nhân kia hàng ngàn lần. Tộc trưởng lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Phụng Phi Vũ, thấy hắn vẫn bình thản như không, đến một cái nhíu mày cũng không. Bị trúng Bách Độc, cơ thể hắn phải chịu bao nhiêu dày vò đau đớn, vậy mà hắn vẫn có thể trụ được đến bây giờ, vẫn giữ được một vẻ ung dung thản nhiên như không khiến lão có chút cảm phục. Nghĩ ngợi giây lát, tộc trưởng Thanh Miêu mới lên tiếng.
“Cách giải độc thì có. Nhưng sẽ vô cùng đau đớn lại kéo dài hơn suốt 3 tháng trời, ngày sau sẽ lại đau đớn hơn ngày trước, liệu Vương Gia có dám thử? Hơn nữa trong quá trình giải độc, cơ thể có thể bị di chứng, cũng có lúc sẽ rơi vào trạng thái chết giả nên Vương Gia phải tuyệt đối tin tưởng vào người giải độc cho mình. Nếu đang thực hiện mà dừng lại giữa chừng sẽ chết ngay lập tức, Vương Gia, ngài cứ đủ lòng tin hay không?”
“Người giải độc không phải là tộc trưởng?”
Phụng Phi Vũ mắt nhìn thẳng, cương nghị hỏi, một chút nao núng cũng không hề may mảy xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Tộc trưởng Thanh Miêu mỉm cười ôn nhu.
“Đúng, không phải ta. Ta biết Vương Gia ngài công sự bận rộn, ở lại đây ba tháng quả thực là bất khả thi, Định Quốc Vương gia biến mất hoặc tin tức ngài bị trúng độc lan ra, chẳng phải sẽ khiến một hồi binh biến nổi lên hay sao? Cho nên người giải độc cho Vương Gia sẽ theo ngài về lại kinh thành, ta chỉ muốn hỏi liệu Vương Gia có đủ dũng cảm mà tin tưởng hắn hay không?”
“Là… Hồ tiểu tử?”
Mạc Kỳ Phong vừa nghe Phụng Phi Vũ nói liền ngây người, mặt một vẻ không thể tin được nhìn về phía tộc trưởng. Cái thằng nhóc hậu đậu đó mà giải độc được sao?
“Đúng, ngoài ra, sau khi ngài đã giải độc xong, ta còn có một điều kiện nữa…..”
Tác giả :
crazyhuyen