Vương Gia! Đừng Làm Bậy
Chương 9-2
Sau khi Nhược Thiên rời khỏi. Hiền Phi tức giận dậm chân đi khỏi, trả lại cho nơi ấy một không gian yên lặng, nhưng đâu đó vẫn có thể nghe được tiếng khóc mặc dù rất nhỏ.
Bạch Quý ngồi hẳn xuống đất, hai tay ôm mặt mình mà khóc. Bạch Quý hắn đã nghĩ rằng đã cùng vương gia người trải qua một khoảng thời gian thì nhất định đã có được tình cảm của người rồi. Những ngày gần đây Bạch Quý hắn đã suy nghĩ kĩ , hắn thật sự muốn cùng vương gia một lần nữa bái đường nhưng bản thân lại ngại ngùng không dám nói ra, cuối cùng lại tránh mặt ngài mấy ngày nay. Hôm nay cuối cùng cũng lấy được dũng khí mà đi nói ra thì lại bắt gặp người và tên Gia Minh kia thân mật.
Trong cơn khóc nhưng Bạch Quý lại bật ra nụ cười, một nụ cười tự cười nhạo bản thân. Bản thân hắn vốn không xinh đẹp, xét về tài trí hắn không bằng Gia Minh, xét về thơ ca thì lại càng không, Bạch Quý hắn lấy gì mà tranh giành vương gia cùng tên Gia Minh đó. Sau cùng lại chỉ có thể giữ riêng tình cảm này cho riêng mình thôi.
Nhược Thiên cùng Gia Minh chạy thẳng ra ngoài thành đi dạo. Nhược Thiên nàng chỉ muốn kiếm chỗ nào mát một chút, ai ngờ lại bị tên kia dẫn ra cái hồ xa tít bên ngoài.
"Ngươi không biết chỗ nào gần hơn à" Nhíu mày nhìn cái tên đang cười một cái, thật sự là nàng ngứa tay muốn đánh người lắm rồi.
"Ngươi không phải thích nơi ít người sao?"
"Thế à? Thế ngươi muốn ta báo đáp thế nào?" Mỉm cười nhẹ nhàng đẹp đẽ làm cho tim người nào đó thổn thức không ngừng. Đúng là Nhược Thiên nàng có thích nơi vắng vẻ đi nữa thì cũng không cần dẫn nàng tới nơi hẻo lánh thế này đâu.
"Vậy hôn ta một cái, thế nào?" Khuôn miệng nói ra không ý thức, đến khi nhận ra thì Gia Minh chỉ muốn mình không lỡ lời. Chẳng lẽ hắn đã dính vào bẫy tình của nữ nhân này rồi sao? Hắn đã cố sức thận trọng rồi mà.
Nàng sau một chút bất ngờ cũng đi lại gần Gia Minh. Tự ý nâng cằm hắn, lại tự ý mà đặt môi mình lên môi hắn. Hôn sao? Không có gì to lớn. Suy cho cùng nàng nghĩ rằng một nụ hôn chỉ là một động tác dễ làm.
"Như vậy là được chứ?"
Gia Minh không thể tin nổi vào mắt mình, nữ nhân này nói là làm sao. Không ổn rồi, tim hắn đã vì nàng mà đánh mất rồi. Hắn tự nghĩ mình là kẻ không quan tâm đến chuyện tình ái, để rồi lại vì một nữ nhân mà đánh mất bản thân rơi vào lưới tình.
"Mặt ngươi đỏ thế?" Nhược Thiên nhíu mày nhìn mặt Gia Minh, tên này mà cũng biết ngại sao, đáng lí người nên ngại là nàng mới đúng chứ.
"Không có gì, ta chỉ thấy ngươi không giống nữ nhân thôi" đương nhiên rồi, làm gì mà có nữ nhân biết mình đã có gia thất mà vẫn cùng người khác thân mật, lại còn là với kẻ vốn chưa thân như hắn chứ.
"Thế à"
Sau đó cả hai cùng rơi vào khoảng lặng, hai người không nói một tiếng nào, chỉ đơn giản là nằm xuống bãi cỏ dưới bóng mát của cây đại thụ mà nhìn trời. Không biết như thế nào, có lẽ do gió thổi mát quá nên nàng đã ngủ quên, đến lúc tỉnh dậy cũng đã xế chiều. Nhìn sang người bên cạnh thì thấy hắn đang nhìn mình. Khẽ thở dài:
"Ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng dính dáng nhiều tới ta, nhất là chuyện tình cảm" nàng đứng dậy bỏ đi chỉ để lại câu nói nhẹ nhàng. Tình ý của hắn lẽ nào nàng không nhận ra cơ chứ, nàng đúng là muốn có nhiều mĩ nam thật nhưng hiện tại bản thân lại chỉ chấp nhận một mình Bạch Quý mà không biết lí do. Loại cảm xúc này là sao đây?
Nhược Thiên về đến Phủ thì mặt trời đã xuống núi từ lâu. Nàng có ý định đi tìm Bạch Quý để hỏi chuyện nhưng chưa kịp đi tìm đã thấy hình bóng của hắn. Bạch Quý do nhìn thấy Nhược Thiên nên có ý định muốn tránh mặt, nhưng do nàng nhanh tay đã kịp túm hắn lại bên mình.
"Bạch Quý nói ta nghe, tại sao tránh mặt ta" nàng không khỏi tự đau ở trong lòng mặc dù không biết lí do.
"Buông thiếp ra" Bạch Quý vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của Nhược Thiên, hắn không muốn gặp người.
"Ta không buông, trừ khi ngươi nói rõ"
Thế rồi liên khúc của Nhược Thiên và Bạch Quý cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, kẻ thì muốn trốn chạy, kẻ thì không muốn buông tha. Sau cùng liên khúc dừng lại khi:
"Chát" âm thanh vang lên khô khốc nghe rất nặng nề... Bạch Quý do muốn thoát khỏi tay nàng mà đã lỡ tay tát một cái. Nhìn gương mặt nàng lệch sang một phía, bàn tay in rõ trên gương mặt thì cũng đủ biết đạo lực ai kia mạnh như thế nào.
"Thiếp....Thiếp không cố ý, vương gia xin tha lỗi" Bạch Quý hắn run rẩy không ngừng, trong một phút nông nổi mà hắn đã lỡ tay tát vương gia một cái rồi, tội này làm sao có thể tha đây.
Cứ tưởng Nhược Thiên sẽ tức giận đánh hắn, sau cùng còn tưởng gửi hưu thư trả hắn về nhà nhưng hành động của nàng lại làm Bạch Quý không thể tin nổi.
Nhược Thiên chỉ mỉm cười một cái, trực tiếp nâng mặt hắn lên nhẹ nhàng vuốt, sau cùng còn đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi mắt Bạch Quý "Được rồi, ngươi đi ngủ đi".
Nàng chỉ để lại lời nói nhẹ nhàng rồi buông tay đang nắm chặt Bạch Quý ra, quay lưng bỏ đi. Bạch Quý hắn ngồi hẳn xuống đất ôm lấy ngực trái mình "Sao đau thế này?". Hắn đã đánh người một cái nhưng sao người lại không nói gì, phải chi người tức giận với hắn thì hắn đã không có cảm giác này rồi, một cảm giác cứ như mình bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Bạch Quý ngồi hẳn xuống đất, hai tay ôm mặt mình mà khóc. Bạch Quý hắn đã nghĩ rằng đã cùng vương gia người trải qua một khoảng thời gian thì nhất định đã có được tình cảm của người rồi. Những ngày gần đây Bạch Quý hắn đã suy nghĩ kĩ , hắn thật sự muốn cùng vương gia một lần nữa bái đường nhưng bản thân lại ngại ngùng không dám nói ra, cuối cùng lại tránh mặt ngài mấy ngày nay. Hôm nay cuối cùng cũng lấy được dũng khí mà đi nói ra thì lại bắt gặp người và tên Gia Minh kia thân mật.
Trong cơn khóc nhưng Bạch Quý lại bật ra nụ cười, một nụ cười tự cười nhạo bản thân. Bản thân hắn vốn không xinh đẹp, xét về tài trí hắn không bằng Gia Minh, xét về thơ ca thì lại càng không, Bạch Quý hắn lấy gì mà tranh giành vương gia cùng tên Gia Minh đó. Sau cùng lại chỉ có thể giữ riêng tình cảm này cho riêng mình thôi.
Nhược Thiên cùng Gia Minh chạy thẳng ra ngoài thành đi dạo. Nhược Thiên nàng chỉ muốn kiếm chỗ nào mát một chút, ai ngờ lại bị tên kia dẫn ra cái hồ xa tít bên ngoài.
"Ngươi không biết chỗ nào gần hơn à" Nhíu mày nhìn cái tên đang cười một cái, thật sự là nàng ngứa tay muốn đánh người lắm rồi.
"Ngươi không phải thích nơi ít người sao?"
"Thế à? Thế ngươi muốn ta báo đáp thế nào?" Mỉm cười nhẹ nhàng đẹp đẽ làm cho tim người nào đó thổn thức không ngừng. Đúng là Nhược Thiên nàng có thích nơi vắng vẻ đi nữa thì cũng không cần dẫn nàng tới nơi hẻo lánh thế này đâu.
"Vậy hôn ta một cái, thế nào?" Khuôn miệng nói ra không ý thức, đến khi nhận ra thì Gia Minh chỉ muốn mình không lỡ lời. Chẳng lẽ hắn đã dính vào bẫy tình của nữ nhân này rồi sao? Hắn đã cố sức thận trọng rồi mà.
Nàng sau một chút bất ngờ cũng đi lại gần Gia Minh. Tự ý nâng cằm hắn, lại tự ý mà đặt môi mình lên môi hắn. Hôn sao? Không có gì to lớn. Suy cho cùng nàng nghĩ rằng một nụ hôn chỉ là một động tác dễ làm.
"Như vậy là được chứ?"
Gia Minh không thể tin nổi vào mắt mình, nữ nhân này nói là làm sao. Không ổn rồi, tim hắn đã vì nàng mà đánh mất rồi. Hắn tự nghĩ mình là kẻ không quan tâm đến chuyện tình ái, để rồi lại vì một nữ nhân mà đánh mất bản thân rơi vào lưới tình.
"Mặt ngươi đỏ thế?" Nhược Thiên nhíu mày nhìn mặt Gia Minh, tên này mà cũng biết ngại sao, đáng lí người nên ngại là nàng mới đúng chứ.
"Không có gì, ta chỉ thấy ngươi không giống nữ nhân thôi" đương nhiên rồi, làm gì mà có nữ nhân biết mình đã có gia thất mà vẫn cùng người khác thân mật, lại còn là với kẻ vốn chưa thân như hắn chứ.
"Thế à"
Sau đó cả hai cùng rơi vào khoảng lặng, hai người không nói một tiếng nào, chỉ đơn giản là nằm xuống bãi cỏ dưới bóng mát của cây đại thụ mà nhìn trời. Không biết như thế nào, có lẽ do gió thổi mát quá nên nàng đã ngủ quên, đến lúc tỉnh dậy cũng đã xế chiều. Nhìn sang người bên cạnh thì thấy hắn đang nhìn mình. Khẽ thở dài:
"Ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng dính dáng nhiều tới ta, nhất là chuyện tình cảm" nàng đứng dậy bỏ đi chỉ để lại câu nói nhẹ nhàng. Tình ý của hắn lẽ nào nàng không nhận ra cơ chứ, nàng đúng là muốn có nhiều mĩ nam thật nhưng hiện tại bản thân lại chỉ chấp nhận một mình Bạch Quý mà không biết lí do. Loại cảm xúc này là sao đây?
Nhược Thiên về đến Phủ thì mặt trời đã xuống núi từ lâu. Nàng có ý định đi tìm Bạch Quý để hỏi chuyện nhưng chưa kịp đi tìm đã thấy hình bóng của hắn. Bạch Quý do nhìn thấy Nhược Thiên nên có ý định muốn tránh mặt, nhưng do nàng nhanh tay đã kịp túm hắn lại bên mình.
"Bạch Quý nói ta nghe, tại sao tránh mặt ta" nàng không khỏi tự đau ở trong lòng mặc dù không biết lí do.
"Buông thiếp ra" Bạch Quý vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của Nhược Thiên, hắn không muốn gặp người.
"Ta không buông, trừ khi ngươi nói rõ"
Thế rồi liên khúc của Nhược Thiên và Bạch Quý cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, kẻ thì muốn trốn chạy, kẻ thì không muốn buông tha. Sau cùng liên khúc dừng lại khi:
"Chát" âm thanh vang lên khô khốc nghe rất nặng nề... Bạch Quý do muốn thoát khỏi tay nàng mà đã lỡ tay tát một cái. Nhìn gương mặt nàng lệch sang một phía, bàn tay in rõ trên gương mặt thì cũng đủ biết đạo lực ai kia mạnh như thế nào.
"Thiếp....Thiếp không cố ý, vương gia xin tha lỗi" Bạch Quý hắn run rẩy không ngừng, trong một phút nông nổi mà hắn đã lỡ tay tát vương gia một cái rồi, tội này làm sao có thể tha đây.
Cứ tưởng Nhược Thiên sẽ tức giận đánh hắn, sau cùng còn tưởng gửi hưu thư trả hắn về nhà nhưng hành động của nàng lại làm Bạch Quý không thể tin nổi.
Nhược Thiên chỉ mỉm cười một cái, trực tiếp nâng mặt hắn lên nhẹ nhàng vuốt, sau cùng còn đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi mắt Bạch Quý "Được rồi, ngươi đi ngủ đi".
Nàng chỉ để lại lời nói nhẹ nhàng rồi buông tay đang nắm chặt Bạch Quý ra, quay lưng bỏ đi. Bạch Quý hắn ngồi hẳn xuống đất ôm lấy ngực trái mình "Sao đau thế này?". Hắn đã đánh người một cái nhưng sao người lại không nói gì, phải chi người tức giận với hắn thì hắn đã không có cảm giác này rồi, một cảm giác cứ như mình bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Tác giả :
Ngạo Di