Vương Gia! Đừng Làm Bậy
Chương 8
Sau khi kéo Bạch Quý ra khỏi yến tiệc vốn buồn chán đó, Nhược Thiên dẫn Bạch Quý đi ra hoa viên. Vốn là mấy ngày trước, do nàng không thích hoa cúc nên đã sai toàn bộ người làm đi nhổ hết lên để trồng hoa Bỉ Ngạn, nên bây giờ hoa viên tràn ngập sắc đỏ.Nàng thật sự không thích màu đỏ nhưng lại yêu Bỉ Ngạn điên cuồng, nàng yêu câu chuyện về nó nhưng nàng ghét hai tiếng chia ly.
"Bạch Quý, ngươi biết không, cả đời ta thật sự chưa có cái được gọi là hạnh phúc" nàng ngước mặt lên trời nhìn ngắm những ngôi sao xa xôi mà cả đời không với tới được. Người sinh ra nàng vì nàng mà chết, kẻ yêu nàng vì nàng mà từ biệt thế gian, người nàng yêu thì không yêu nàng, kẻ nàng tin thì lại phản bội nàng. Mất cha, mất mẹ, không bạn, không người yêu, thử hỏi nàng còn gì phải tiếc? Có lẽ nàng đã đi tìm cái chết từ lâu rồi nhưng lại nghĩ đến cha mẹ quá cố của mình nên mới phải gượng dậy mà sống tiếp. Thử hỏi trên thế gian này có gì thống khổ bằng "chia ly".
Bạch Quý ngắm nhìn gương mặt khắc sâu nỗi thống khổ kia mà không khỏi buồn lòng theo. Vương gia nói vậy là có ý gì? Chẳng phải ngài vốn rất hạnh phúc sao? Sinh ra đã là dòng dõi vương tộc, có tiền, có tướng mạo, có nhiều tài. Như vậy không được xem là hạnh phúc?
"Thôi được rồi, ngươi đừng để ý lời lúc nãy" nàng mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng chỉ là hoán đổi mới tới đây, người như Bạch Quý có thể hiểu được gì trong khi nàng không phải là tên vương gia trước kia. Căn bản hắn luôn nghĩ rằng nàng là người lúc trước thì làm sao mà hiểu được.
"Ta tuy không giỏi đàn ca nhưng ngươi có muốn nghe một khúc?" nàng hôm nay tâm trạng không tốt, cứ nhìn đến hoa Bỉ Ngạn là nàng lại nhớ tới chuyện không vui trước kia.
"Vương gia có lòng thì thiếp xin nhận." Bạch Quý không khỏi ngạc nhiên, thường ngày hắn chỉ biết là vương gia từ trước tới nay chỉ đàn cho một mình vị Hiền Phi kia nghe chứ chưa một ai được thưởng thức tài nghệ của ngài cả. Bạch Quý hắn đúng là số may mắn mới được vương gia chú trọng, kiếp này cũng chỉ mong như thế là đủ.
Sau khi sai người đi lấy đàn, Nhược Thiên tìm một chỗ dưới gốc cây to mà đánh lên một khúc. Âm đàn trong trẻo, lúc thì mạnh mẽ, lúc thì dịu dàng.
"Dưới ánh trăng, ta vì chàng đàn lên một khúc, thả hồn theo từng cơn gió, tiêu dao khắp chốn non sông, từ nay bỏ qua sự đời....." Nhược Thiên cất giọng hát theo khúc đàn, âm điệu nhẹ nhàng mang sắc thái trầm buồn, có ai hiểu được đằng sau tất cả cũng chỉ là một nỗi buồn không thể nào quên được.
Tiếng đàn lạc nhịp vì một kẻ không mời mà tới. Nhược Thiên đứng dậy kéo Bạch Quý vào lòng mà mà bảo hộ. Bạch Quý vì lực kéo bất ngờ, sau cùng lại bị vòng tay ấm áp của Nhược Thiên ôm trọn vào lòng. "Cứ đứng yên" Nhược Thiên dịu dàng trấn an Bạch Quý, nàng vốn không muốn hắn bị thương.
Hơn hai chục hắc y nhân từ trong bóng tối xuất hiện, dưới ánh trăng hơn chục thanh kiếm lóe sáng thật làm người khác cảm thấy rùng mình. Một bóng dáng lam y tiến lên phía trước, vẫn là nụ cười nhếch lên quen thuộc.
"Hôm nay nàng theo ta về làm phi, ta có thể tha tên đó một mạng" Sát Mạch hắn đã muốn là phải có, hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào chỉ cần có được Nhược Thiên thì hắn không ngại cướp đi bất cứ thứ gì nàng yêu quý.
Nhược Thiên kéo khóe miệng mình lên " Ha ha ha ha.....", nàng cười như điên dại, đánh mất sự bình tĩnh thường ngày. Lực đạo ôm Bạch Quý càng thêm một phần. Đừng đùa! Thứ nàng yêu quý không phải kẻ nào nói muốn cũng đều được.
Bạch Quý không khỏi ngạc nhiên.Người đứng trước mặt hắn có phải vương gia? Nụ cười như điên dại lúc nãy làm hắn sợ hãi, làm hắn cứ ngỡ mình đang ở dưới tận cùng của địa ngục. Nhưng...... vòng tay của người thật ấm áp.
"Bạch Quý ngươi đứng yên ở đây, ta không muốn ngươi bị thương"
Rời khỏi Bạch Quý, ánh mắt Nhược Thiên lạnh lùng không thấy đáy nhưng nụ cười kia dưới ánh trăng vẫn đẹp đẽ làm sao. "Muốn lấy mạng hắn, trước tiên phải bước qua xác ta" nàng từ khi xuyên tới đây, từ lâu đã không còn gì quý hơn Bạch Quý, đã từng thề rằng cả đời này bảo vệ hắn thì quyết không thay đổi.
"Được! Người đâu giết cho ta" Sát Mạch tức giận ra lệnh. Nữ nhân này thật to gan, hắn đã năm lần bảy lượt có ý muốn cùng nàng tác hợp mối lương duyên nhưng nàng vẫn một lòng không rời bỏ tên Bạch Quý kia.Nàng đã không chịu hợp tác thì hắn chỉ còn cách mà giết đi vật cản trở kia.
Người ta hay nói Đừng đùa với lửa mà nàng cơ bản không phải lửa, nàng chỉ là nước nhưng nước cũng có thể dìm chết người. Nàng lúc trước chỉ nhận giết người nếu thích, còn bình thường thì không quan tâm đến. Nay Sát Mạch đã muốn lấy mạng Bạch Quý, mà hắn lại là điểm mấu chốt của bản thân. Không đánh được sao?
Hắc y nhân đồng loạt xông lên, đao kiếm lóe sáng trong đêm tối thật bắt mắt. Nhược Thiên khẽ mỉm cười một cái, chỉ một ít người mà muốn bước qua xác nàng sao? Nực cười. Hắc y nhân tiến tới thì liền bị một lực đạo mạnh đánh bay ra trọng thương nặng nề. Chỉ trong chốc lát, hắc y nhân đều nằm dưới đất ôm ngực mà hộc máu.
Mỉm cười nhẹ nhàng duy chuyển đến nam tử lam y. Sát Mạch hoảng hồn tránh đi lực đạo của Nhược Thiên nhưng có thể tránh được một lần, hai lần, ba lần,.... cũng không thể tránh mãi được, mà bản thân hắn cơ bản cũng không thể ra tay vì hắn không thể theo kịp được tốc độ của nàng.. Cuối cùng đành hi sinh cái cổ mình cho bàn tay Nhược Thiên. Gia tăng thêm lực đạo cướp đi không khí của Sát Mạch.
"Ta nể tình ngươi chưa làm gì ảnh hưởng đến Bạch Quý nên tha một mạng, nếu còn không biết quay đầu, hẹn lần sau gặp trên chiến trường."
Nhược Thiên ôm lấy Bạch Quý sau đó vận khinh công mà đi về phủ chính. Sát Mạch sau khi cảm nhận lại được không khí, liền sờ tay vào cổ mình chỉ vừa phút trước thôi tưởng chừng đã bị bóp nát. Nhược Thiên nàng chờ đi, ta chưa bỏ cuộc đâu, nàng nhất định phải là của ta.
Sau khi về đến phủ của mình, Nhược Thiên rơi vào suy nghĩ một lúc. Nghĩ xong liền nở nụ cười xinh đẹp, trực tiếp kéo môi Bạch Quý lại gần môi mình, chiếm giữ nó. Bị hành động của nàng là cho giật mình, Bạch Quý chỉ biết đỏ mặt đứng im để nàng mặc sức hoành hành.
"Bạch Quý, ta muốn cùng ngươi một lần nữa lại bái đường" rời khỏi môi Bạch Quý, Nhược Thiên triều mến nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói. Nàng mấy hôm trước cuối cùng cũng biết được kí ức lúc trước của tên vương gia này. Nói ra quả thật rất đáng thương cho Bạch Quý, hắn đã không có được một lễ hành thân như ý muốn, chính vì vậy nàng muốn dùng mọi cách đền bù lại vết thương cho hắn.
Nghe đến hai chữ "Bái đường" là tâm Bạch Quý lại nhói lên từng cơn. Đó là một ngày nhục nhã, xấu hổ và đau khổ nhất cuộc đời hắn. Nay vương gia muốn cùng hắn một lần nữa lại bái đường là có ý gì? Rốt cuộc là người đang nghĩ gì? Tâm hắn thật sự là muốn cùng người bái đường nhưng quá khứ trước kia là vết thương vốn đã khắc sâu, hắn còn có thể sao?
"Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ngươi không muốn thì ta cũng không ép" Nhược Thiên mỉm cười dịu dàng rồi rời khỏi đó, để lại Bạch Quý hắn với dòng suy nghĩ của chính bản thân mình.
"Bạch Quý, ngươi biết không, cả đời ta thật sự chưa có cái được gọi là hạnh phúc" nàng ngước mặt lên trời nhìn ngắm những ngôi sao xa xôi mà cả đời không với tới được. Người sinh ra nàng vì nàng mà chết, kẻ yêu nàng vì nàng mà từ biệt thế gian, người nàng yêu thì không yêu nàng, kẻ nàng tin thì lại phản bội nàng. Mất cha, mất mẹ, không bạn, không người yêu, thử hỏi nàng còn gì phải tiếc? Có lẽ nàng đã đi tìm cái chết từ lâu rồi nhưng lại nghĩ đến cha mẹ quá cố của mình nên mới phải gượng dậy mà sống tiếp. Thử hỏi trên thế gian này có gì thống khổ bằng "chia ly".
Bạch Quý ngắm nhìn gương mặt khắc sâu nỗi thống khổ kia mà không khỏi buồn lòng theo. Vương gia nói vậy là có ý gì? Chẳng phải ngài vốn rất hạnh phúc sao? Sinh ra đã là dòng dõi vương tộc, có tiền, có tướng mạo, có nhiều tài. Như vậy không được xem là hạnh phúc?
"Thôi được rồi, ngươi đừng để ý lời lúc nãy" nàng mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng chỉ là hoán đổi mới tới đây, người như Bạch Quý có thể hiểu được gì trong khi nàng không phải là tên vương gia trước kia. Căn bản hắn luôn nghĩ rằng nàng là người lúc trước thì làm sao mà hiểu được.
"Ta tuy không giỏi đàn ca nhưng ngươi có muốn nghe một khúc?" nàng hôm nay tâm trạng không tốt, cứ nhìn đến hoa Bỉ Ngạn là nàng lại nhớ tới chuyện không vui trước kia.
"Vương gia có lòng thì thiếp xin nhận." Bạch Quý không khỏi ngạc nhiên, thường ngày hắn chỉ biết là vương gia từ trước tới nay chỉ đàn cho một mình vị Hiền Phi kia nghe chứ chưa một ai được thưởng thức tài nghệ của ngài cả. Bạch Quý hắn đúng là số may mắn mới được vương gia chú trọng, kiếp này cũng chỉ mong như thế là đủ.
Sau khi sai người đi lấy đàn, Nhược Thiên tìm một chỗ dưới gốc cây to mà đánh lên một khúc. Âm đàn trong trẻo, lúc thì mạnh mẽ, lúc thì dịu dàng.
"Dưới ánh trăng, ta vì chàng đàn lên một khúc, thả hồn theo từng cơn gió, tiêu dao khắp chốn non sông, từ nay bỏ qua sự đời....." Nhược Thiên cất giọng hát theo khúc đàn, âm điệu nhẹ nhàng mang sắc thái trầm buồn, có ai hiểu được đằng sau tất cả cũng chỉ là một nỗi buồn không thể nào quên được.
Tiếng đàn lạc nhịp vì một kẻ không mời mà tới. Nhược Thiên đứng dậy kéo Bạch Quý vào lòng mà mà bảo hộ. Bạch Quý vì lực kéo bất ngờ, sau cùng lại bị vòng tay ấm áp của Nhược Thiên ôm trọn vào lòng. "Cứ đứng yên" Nhược Thiên dịu dàng trấn an Bạch Quý, nàng vốn không muốn hắn bị thương.
Hơn hai chục hắc y nhân từ trong bóng tối xuất hiện, dưới ánh trăng hơn chục thanh kiếm lóe sáng thật làm người khác cảm thấy rùng mình. Một bóng dáng lam y tiến lên phía trước, vẫn là nụ cười nhếch lên quen thuộc.
"Hôm nay nàng theo ta về làm phi, ta có thể tha tên đó một mạng" Sát Mạch hắn đã muốn là phải có, hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào chỉ cần có được Nhược Thiên thì hắn không ngại cướp đi bất cứ thứ gì nàng yêu quý.
Nhược Thiên kéo khóe miệng mình lên " Ha ha ha ha.....", nàng cười như điên dại, đánh mất sự bình tĩnh thường ngày. Lực đạo ôm Bạch Quý càng thêm một phần. Đừng đùa! Thứ nàng yêu quý không phải kẻ nào nói muốn cũng đều được.
Bạch Quý không khỏi ngạc nhiên.Người đứng trước mặt hắn có phải vương gia? Nụ cười như điên dại lúc nãy làm hắn sợ hãi, làm hắn cứ ngỡ mình đang ở dưới tận cùng của địa ngục. Nhưng...... vòng tay của người thật ấm áp.
"Bạch Quý ngươi đứng yên ở đây, ta không muốn ngươi bị thương"
Rời khỏi Bạch Quý, ánh mắt Nhược Thiên lạnh lùng không thấy đáy nhưng nụ cười kia dưới ánh trăng vẫn đẹp đẽ làm sao. "Muốn lấy mạng hắn, trước tiên phải bước qua xác ta" nàng từ khi xuyên tới đây, từ lâu đã không còn gì quý hơn Bạch Quý, đã từng thề rằng cả đời này bảo vệ hắn thì quyết không thay đổi.
"Được! Người đâu giết cho ta" Sát Mạch tức giận ra lệnh. Nữ nhân này thật to gan, hắn đã năm lần bảy lượt có ý muốn cùng nàng tác hợp mối lương duyên nhưng nàng vẫn một lòng không rời bỏ tên Bạch Quý kia.Nàng đã không chịu hợp tác thì hắn chỉ còn cách mà giết đi vật cản trở kia.
Người ta hay nói Đừng đùa với lửa mà nàng cơ bản không phải lửa, nàng chỉ là nước nhưng nước cũng có thể dìm chết người. Nàng lúc trước chỉ nhận giết người nếu thích, còn bình thường thì không quan tâm đến. Nay Sát Mạch đã muốn lấy mạng Bạch Quý, mà hắn lại là điểm mấu chốt của bản thân. Không đánh được sao?
Hắc y nhân đồng loạt xông lên, đao kiếm lóe sáng trong đêm tối thật bắt mắt. Nhược Thiên khẽ mỉm cười một cái, chỉ một ít người mà muốn bước qua xác nàng sao? Nực cười. Hắc y nhân tiến tới thì liền bị một lực đạo mạnh đánh bay ra trọng thương nặng nề. Chỉ trong chốc lát, hắc y nhân đều nằm dưới đất ôm ngực mà hộc máu.
Mỉm cười nhẹ nhàng duy chuyển đến nam tử lam y. Sát Mạch hoảng hồn tránh đi lực đạo của Nhược Thiên nhưng có thể tránh được một lần, hai lần, ba lần,.... cũng không thể tránh mãi được, mà bản thân hắn cơ bản cũng không thể ra tay vì hắn không thể theo kịp được tốc độ của nàng.. Cuối cùng đành hi sinh cái cổ mình cho bàn tay Nhược Thiên. Gia tăng thêm lực đạo cướp đi không khí của Sát Mạch.
"Ta nể tình ngươi chưa làm gì ảnh hưởng đến Bạch Quý nên tha một mạng, nếu còn không biết quay đầu, hẹn lần sau gặp trên chiến trường."
Nhược Thiên ôm lấy Bạch Quý sau đó vận khinh công mà đi về phủ chính. Sát Mạch sau khi cảm nhận lại được không khí, liền sờ tay vào cổ mình chỉ vừa phút trước thôi tưởng chừng đã bị bóp nát. Nhược Thiên nàng chờ đi, ta chưa bỏ cuộc đâu, nàng nhất định phải là của ta.
Sau khi về đến phủ của mình, Nhược Thiên rơi vào suy nghĩ một lúc. Nghĩ xong liền nở nụ cười xinh đẹp, trực tiếp kéo môi Bạch Quý lại gần môi mình, chiếm giữ nó. Bị hành động của nàng là cho giật mình, Bạch Quý chỉ biết đỏ mặt đứng im để nàng mặc sức hoành hành.
"Bạch Quý, ta muốn cùng ngươi một lần nữa lại bái đường" rời khỏi môi Bạch Quý, Nhược Thiên triều mến nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói. Nàng mấy hôm trước cuối cùng cũng biết được kí ức lúc trước của tên vương gia này. Nói ra quả thật rất đáng thương cho Bạch Quý, hắn đã không có được một lễ hành thân như ý muốn, chính vì vậy nàng muốn dùng mọi cách đền bù lại vết thương cho hắn.
Nghe đến hai chữ "Bái đường" là tâm Bạch Quý lại nhói lên từng cơn. Đó là một ngày nhục nhã, xấu hổ và đau khổ nhất cuộc đời hắn. Nay vương gia muốn cùng hắn một lần nữa lại bái đường là có ý gì? Rốt cuộc là người đang nghĩ gì? Tâm hắn thật sự là muốn cùng người bái đường nhưng quá khứ trước kia là vết thương vốn đã khắc sâu, hắn còn có thể sao?
"Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ngươi không muốn thì ta cũng không ép" Nhược Thiên mỉm cười dịu dàng rồi rời khỏi đó, để lại Bạch Quý hắn với dòng suy nghĩ của chính bản thân mình.
Tác giả :
Ngạo Di