Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 65
Lão ngục tốt sớm đã bị sợ hãi đến hồn vía lên mây, cả người run lẩy bẩy, một câu cũng không nói được. Không nghĩ vừa mới nói chơi thôi lại ứng nghiệm như vậy, trong lòng hối hận không thôi, hận không thể cho mình mấy cái vả miệng.
Tiểu ngục tốt cảm giác một bàn tay sắc lạnh ở sau lưng của mình đẩy mình một cái, hắn liền không tự chủ bước về phía trước mấy bước, nhưng trường đao vẫn vững vàng gác bên cổ, chỉ cần động đậy một phát hắn liền mất mạng.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, hắn gian nan nuốt nước miếng vì chính mình lên tiếng cầu xin: “Tráng sĩ hạ thủ lưu tình. Chúng ta không thù không oán, có chuyện có thể cố gắng nói...”
Lão ngục tốt lúc này cũng phản ứng lại, ngẩng đầu lên thấy một người áo đen uy hiếp tiểu ngục tốt từ trong bóng tối dần dần hiện ra. Lão vội vã nhào đến ôm lấy chân của hắn khóc lóc: “Đại nhân a, nhà tiểu nhân còn có con thơ, cầu xin đại nhân buông tha cho tiểu nhân”
Người mặc áo đá hắn một đá: “Cút”
Nhóm người mặc áo đen phía sau bước ra. Lão ngục tốt thấy có tới hơn mười người lập tức câm như hến, núp ở góc, ý đồ né tránh sự chú ý của bọn họ.
Nhóm người mặc áo đen bọn họ không cho phép bất kỳ ai xúc phạm đến Vương Gia dù chỉ là tiểu tiết, người mặc áo đen kề đao vào cổ tiểu ngục tốt nháy mắt ra ám hiệu cho hai người đứng kế bên, lập tức hai người mặc áo đen rút đao ra khỏi vỏ, một hướng về lão ngục tốt khống chế hắn, một thay thế vị trí người áo đen kia tiếp nhận trường đao trong tay của hắn, thô bạo nắm cổ tay tiểu ngục tốt vặn ngược ra sao, tiểu ngục tốt bị đau gào gào kêu: “Nhẹ chút nhẹ chút.”
Người mặc áo đen hừ lạnh, một cước đạp vào gối hắn: “Quỳ xuống”
Tiểu ngục tốt chỉ cảm thấy có đôi chân từng trận tê rần, cả người không chống đỡ được liền quỳ trên mặt đất. Lực đạo quá mạnh khiến hắn cảm thấy xương sụn bắt đầu vỡ nát ra từng mảnh nhỏ. Thế nhưng hắn không dám nữa kêu, bởi vì hắn sợ lưỡi đao trên cổ không có tình người, lưỡi đao oằn lên cổ hắn một vệt máu dài tinh tế.
Người mặc áo đen đứng cạnh giựt xâu chìa khóa bên hông tiểu ngục tốt hỏi: “Chìa nào mở cửa phòng giam?”
Tiểu ngục tốt ngước đầu ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được. Người mặc áo đen đưa thanh đao xoay ngang, ép bức: “Nói mau!”
“Tiểu nhân không nhìn thấy” Tiểu ngục tốt kinh hồn bạt vía nhìn thanh đao trước cổ, căn bản không có đầu óc đi phân biệt chìa khóa.
Ngươi cầm xâu chìa khóa đưa ánh mắt cho người cầm đao, người mặc áo đen nâng đao sát theo vào cổ tiểu ngục tốt, sau đó nắm chuôi đao, cánh tay đi hơi dùng sức đem trường đao thẳng tắp cắm trên đất nơi hắn quỳ.
“Thành thật khai báo! nếu không thì chết” Người mặc áo đen cảnh cáo.
Tiểu ngục tốt nhìn chuôi đao run run, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy, cúi đầu nói: “Không dám không dám”
Người mặc áo đen ném xâu chìa khóa tới trước mặt hắn: “Nhanh lên tìm đi”
Tiểu ngục tốt không dám trễ nãi, luống cuống tay chân cầm lấy xâu chìa khoá bắt đầu tìm chìa khoá phòng giam. Cái này không phải, cái này cũng không phải. Tiểu ngục tốt càng tìm càng hoảng, tròng mắt quét qua quét lại từng chiếc chìa khóa, đồng thời dùng ngón tay sờ cẩn thận từng chiếc, sợ bỏ qua đúng chìa khoá cần dùng. Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng mà chảy xuống, chảy đến cằm tích tụ lại thành giọt nhiễu xuống đất.
Người mặc áo đen thiếu kiên nhẫn, cau mày hỏi lần nữa: “Đến cùng chìa nào? “
Tiểu ngục tốt đột nhiên ánh mắt sáng lên, không khỏi kích động hô to: “Tìm thấy rồi” Hắn quên hết tất cả đứng lên đem chìa khóa giơ trước mặt người áo đen: “Đại nhân tìm thấy rồi”
Những người mặc áo đen cho rằng hắn muốn chạy trốn, đồng loạt rút đao bên hông hướng về tiểu ngục tốt. Ngay cả thanh đao cắm trên mặt đất cũng đã muốn rút lên, nhưng nhìn qua thấy tiểu ngục tốt cũng không có hành động gì khác, nhóm người áo đen liền dừng hành động.
Tiểu ngục tốt nhận ra bốn phía nguy hiểm bủa vây, cả người cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhóm người áo đen, hai chân mềm nhũn lại suy sụp khóc ròng ròng: “Các đại nhân thứ tội”
Người mặc áo đen nhìn nhau, thu hồi trường đao.
Tiểu ngục tốt thấy thế, liếm đôi môi vì căng thẳng mà run bần bật, phủ phục trên đất cầu xin tha thứ “Cầu xin đại nhân dị tình buông tha tiểu nhân đi”
Hắc y đứng phía sau cười giễu cợt: “Tiểu tử ngươi đúng là làm quá rồi” Lại rút thanh đao lại kề trên cổ, thấp giọng nói rằng: “Câm miệng của ngươi lại. Ngươi không nói đâu ai nói ngươi câm”
Người còn lại cũng không thèm nhìn hắn, từng người tự làm việc của mình. Hai người trông coi bọn ngục tốt, một người khác lấy ngân châm ra thử độc lam cơm. Người còn lại cầm chìa khóa người mở cửa phòng giam.
Sau khi tiến vào nhà giam, bọn họ kéo xuống khăn bịt mặt, cùng nhau hướng người bên trong nhà giam quỳ xuống, bên ngoài hai người, một tay cầm trường đao, một tay nắm lấy áo tên tiểu ngục tốt cùng theo bọn họ quỳ xuống: “Thuộc hạ đến muộn, để Vương Gia đợi lâu”
Người đi đầu chính là hộ vệ bên người Phương Đàn - Trầm Hàn, mà những người khác cũng là hộ vệ ẩn náo thường theo bảo vệ Phương Đàn.
Phương Đàn che miệng ho khan. không biết bởi vì mùi bẩn trong nhà giam, vẫn là quá lâu không nói chuyện nên giọng chưa thông.
Qua chốc lát, thanh âm trầm thấp liền vang lên: “Mọi người đến thật đúng lúc.”
Phương Đàn đỡ đầu gối chậm rãi đứng lên, phần lưng như trước thẳng tắp, cũng không có bởi vì thân ở nhà tù mà ít đi nửa phần khí thế vương giả. Vóc người kiên định đối lập với hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh càng toát thêm khí thế uy vũ.
Trong mắt những người áo đen bọn họ hận không thể bái nàng làm thần thánh, bọn họ kính trọng nàng, bọn họ phủ phục trước nàng nàng, dù nàng ở đâu đi chăng nữa điều này mãi mãi vẫn không thay đổi.
Động tác của nàng khiến xích sắt va chạm vào nhau phát sinh tiếng vang ồn ào. Trầm Hàn lúc này mới phát hiện hay tay Vương Gia còn khóa xích sắt.
Không khỏi lo lắng sợ Vương Gia trong nhà giam có bị thương hay không, mỗi người nhíu chặt mày, hận hoàng thượng đến xương tủy. Nếu không vì hoàng thượng, Vương Gia sẽ không bị đọa đày ở đây. Trong lòng bọn họ chỉ có Vương Gia là chủ nhân, bọn họ xưa nay chỉ trung thành với Vương gia, hoàng đế là cái thá gì bọn họ không cần để vào mắt.
Phương Đàn nhìn thấu tâm tư của mọi người, mới nói cho bọn họ khỏi lo lắng: “Yên tâm, bản vương không có chuyện gì.” Lời này vừa nói ra, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Phương Đàn đập sạch sẽ bụi bậm trên người, cử động cổ chân, lại hoạt động tứ chi xong xuôi mới xoay người lại đối mặt Trầm Hàn, khoát tay: “Đều đứng lên đi”
“Tạ ơn vương gia.” Trầm Hàn cùng thủ hạ đồng thanh đáp, sau đó cả nhóm rất nhanh đứng dậy.
Phương Đàn chờ mọi người đứng dậy, vươn tay giơ xích sắt ra hiệu cho Trầm Hàn: “Mở ra cho ta” Phương Hàng biết nàng có võ công, lo lắng nàng trốn ngục nên nhọc lòng hạn chế hành động của nàng, không chỉ phái trọng binh vây kín thiên lao mà còn dùng xích sắt khóa hay tay của nàng, làm cho nàng nửa phần cũng đừng nghĩ chạy sẽ trốn.
Trầm Hàn nói với hai người canh giữ ngục tốt hạ lệnh, hai người kia lập tức đem ngục tốt ép hỏi “Chìa khoá ở nơi nào”
Hai cái ngục tốt lá gan sớm đã bị bọn họ doạ đến hư, bị bọn họ hỏi như vậy không dám do dự, lập tức khoát khoát tay: “Chúng tiểu nhân không có chìa khoá”
“Làm sao lại như vậy” Hộ vệ nghĩ hai người họ là cố tình không nói nên càng đe dọa: “Ngươi dám không nói, ta lập tức đem tay của ngươi chặt bỏ” Nói xong liền giơ trường đao trong tay giả vờ giả vịt như muốn bổ xuống.
Lão ngục tốt dáng dấp vô cùng chật vật, đầu óc sớm không biết đã chạy đi đâu, hắn bám vào người hộ vệ cầu khẩn: “Đại nhân a! Chúng tôi thật không có. Cầu xin đại nhân buông tha cho chúng tôi” Đôi mắt không ngừng liếc trộm lưỡi đao sắc bén, chỉ lo sơ ý một chút đắc tội bọn họ, đao phong kia liền chém xuống.
Lúc này Phương Đàn mới lên tiếng: “Đừng làm khó dễ bọn họ, trên người bọn họ không có chìa khoá“. Phương Hàng sẽ không yên tâm đem mình giao cho hai gã ngục tốt này, nói cho cùng hắn không tin tưởng một ai ngoài bản thân hắn, nếu không ngoài dự đoán chìa khóa xích sắt nhất định nằm trong tay hắn.
Lão ngục tốt gật đầu liên tục, không ngừng phụ họa nói: “Vương Gia nói đúng, tiểu nhân thật không có”
Vương Gia nói không có thì chắc chắn là không có, Trầm Hàn khoát tay áo ra hiệu cho thuộc hạ đừng làm khó dễ ngục tốt, chuyển hướng Phương Đàn hỏi: “Vương Gia muốn làm sao mở xích?”
“Nghe nói thanh đao trong tay ngươi chém sắt như chém bùn, bản vương còn chưa được thấy qua, hôm nay liền đến thử xem đi” Phương Đàn đem hai tay xếp đặt đưa ra trước, hời hợt: “Dùng cây đao đó chặt xích đi”
Hai khóa xích sắt được tạo thành từ nửa cung tròn, hai cái nửa cung tròn đối lập đặt ở cùng một chỗ. Nửa cung tròn lại được chia làm hai đoạn, vừa khít hợp lại cùng nhau, có thể tự do trên dưới di động. Một miếng thiết được khoét lỗ tròn, vừa vặn có thể chứa đựng tay người. Mặt sau miếng thiết nối liền với xích sắt thật dài, nối liền tay này qua tay kia, phạm vi hoạt động rất nhỏ.
Mà Phương Đàn muốn Trầm Hàn bổ lên miếng thiết chụp. Cho dù một cây đao lại chém sắt như chém bùn, nó cũng cần khí lực thật lớn mớ bổ ra được. Mà khoảng cách giữa tay Phương và miếng thiết rất hần, nếu như Trầm Hàn sơ ý một chút sẽ bổ vào tay Vương gia. Đến lúc ấy hắn chính là tội nhân, hắn không dám mạo hiểm như vậy, vội vã chắp tay phản đối: “Thuộc hạ không thể làm”
“Ngươi sợ thương tổn bản vương?” Phương Đàn trên mặt nổi lên ý cười, nhìn Trầm Hàn cười trêu nói: “Thiết diện hộ vệ lúc nào thành nhát gan như vậy?”
Trầm hàn giải thích: “Vương gia an toàn là trên hết, thuộc hạ không thể không cân nhắc, xin...” Phương Đàn không chờ hắn nói xong, liền đánh gãy lời nói của hắn: “Bản vương nói ngươi làm cái gì, ngươi làm cái đó đi, ngươi dám chối từ hử?”
Phương Đàn quơ xích sắt trên cổ tay, lần thứ hai nói: “Đến đây đi, bản vương tin tưởng ngươi.”
Thấy Trầm Hàn vẫn còn do dự bất quyết, nàng nhấn mạnh: “Bản vương ra lệnh cho ngươi, mở nó ra”
Nếu Vương Gia đã ra lệnh, Trầm Hàn không dám không tuân theo, cắn chặt răng từ trong vỏ đao chậm rãi rút đao ra.
Người đứng bên cạnh hắn muốn đứng ra khuyên can Vương Gia, bị Phương Đàn nhàn nhạt nhìn vào mặt, nhất thời nín thinh trở về vị trí của mình.
Trầm Hàn hai tay nắm huôi đao, cố giữ bình tĩnh, thái dương cũng đã chảy đầy mồ hôi hột.
Editor: Chương nàylười quá nên edit xong thì up luôn, chưa có beta, mong mọi người đọcthông cảm, có sai lỗi chổ nào hãy comment bên dưới nhé.
Tiểu ngục tốt cảm giác một bàn tay sắc lạnh ở sau lưng của mình đẩy mình một cái, hắn liền không tự chủ bước về phía trước mấy bước, nhưng trường đao vẫn vững vàng gác bên cổ, chỉ cần động đậy một phát hắn liền mất mạng.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, hắn gian nan nuốt nước miếng vì chính mình lên tiếng cầu xin: “Tráng sĩ hạ thủ lưu tình. Chúng ta không thù không oán, có chuyện có thể cố gắng nói...”
Lão ngục tốt lúc này cũng phản ứng lại, ngẩng đầu lên thấy một người áo đen uy hiếp tiểu ngục tốt từ trong bóng tối dần dần hiện ra. Lão vội vã nhào đến ôm lấy chân của hắn khóc lóc: “Đại nhân a, nhà tiểu nhân còn có con thơ, cầu xin đại nhân buông tha cho tiểu nhân”
Người mặc áo đá hắn một đá: “Cút”
Nhóm người mặc áo đen phía sau bước ra. Lão ngục tốt thấy có tới hơn mười người lập tức câm như hến, núp ở góc, ý đồ né tránh sự chú ý của bọn họ.
Nhóm người mặc áo đen bọn họ không cho phép bất kỳ ai xúc phạm đến Vương Gia dù chỉ là tiểu tiết, người mặc áo đen kề đao vào cổ tiểu ngục tốt nháy mắt ra ám hiệu cho hai người đứng kế bên, lập tức hai người mặc áo đen rút đao ra khỏi vỏ, một hướng về lão ngục tốt khống chế hắn, một thay thế vị trí người áo đen kia tiếp nhận trường đao trong tay của hắn, thô bạo nắm cổ tay tiểu ngục tốt vặn ngược ra sao, tiểu ngục tốt bị đau gào gào kêu: “Nhẹ chút nhẹ chút.”
Người mặc áo đen hừ lạnh, một cước đạp vào gối hắn: “Quỳ xuống”
Tiểu ngục tốt chỉ cảm thấy có đôi chân từng trận tê rần, cả người không chống đỡ được liền quỳ trên mặt đất. Lực đạo quá mạnh khiến hắn cảm thấy xương sụn bắt đầu vỡ nát ra từng mảnh nhỏ. Thế nhưng hắn không dám nữa kêu, bởi vì hắn sợ lưỡi đao trên cổ không có tình người, lưỡi đao oằn lên cổ hắn một vệt máu dài tinh tế.
Người mặc áo đen đứng cạnh giựt xâu chìa khóa bên hông tiểu ngục tốt hỏi: “Chìa nào mở cửa phòng giam?”
Tiểu ngục tốt ngước đầu ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được. Người mặc áo đen đưa thanh đao xoay ngang, ép bức: “Nói mau!”
“Tiểu nhân không nhìn thấy” Tiểu ngục tốt kinh hồn bạt vía nhìn thanh đao trước cổ, căn bản không có đầu óc đi phân biệt chìa khóa.
Ngươi cầm xâu chìa khóa đưa ánh mắt cho người cầm đao, người mặc áo đen nâng đao sát theo vào cổ tiểu ngục tốt, sau đó nắm chuôi đao, cánh tay đi hơi dùng sức đem trường đao thẳng tắp cắm trên đất nơi hắn quỳ.
“Thành thật khai báo! nếu không thì chết” Người mặc áo đen cảnh cáo.
Tiểu ngục tốt nhìn chuôi đao run run, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy, cúi đầu nói: “Không dám không dám”
Người mặc áo đen ném xâu chìa khóa tới trước mặt hắn: “Nhanh lên tìm đi”
Tiểu ngục tốt không dám trễ nãi, luống cuống tay chân cầm lấy xâu chìa khoá bắt đầu tìm chìa khoá phòng giam. Cái này không phải, cái này cũng không phải. Tiểu ngục tốt càng tìm càng hoảng, tròng mắt quét qua quét lại từng chiếc chìa khóa, đồng thời dùng ngón tay sờ cẩn thận từng chiếc, sợ bỏ qua đúng chìa khoá cần dùng. Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng mà chảy xuống, chảy đến cằm tích tụ lại thành giọt nhiễu xuống đất.
Người mặc áo đen thiếu kiên nhẫn, cau mày hỏi lần nữa: “Đến cùng chìa nào? “
Tiểu ngục tốt đột nhiên ánh mắt sáng lên, không khỏi kích động hô to: “Tìm thấy rồi” Hắn quên hết tất cả đứng lên đem chìa khóa giơ trước mặt người áo đen: “Đại nhân tìm thấy rồi”
Những người mặc áo đen cho rằng hắn muốn chạy trốn, đồng loạt rút đao bên hông hướng về tiểu ngục tốt. Ngay cả thanh đao cắm trên mặt đất cũng đã muốn rút lên, nhưng nhìn qua thấy tiểu ngục tốt cũng không có hành động gì khác, nhóm người áo đen liền dừng hành động.
Tiểu ngục tốt nhận ra bốn phía nguy hiểm bủa vây, cả người cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhóm người áo đen, hai chân mềm nhũn lại suy sụp khóc ròng ròng: “Các đại nhân thứ tội”
Người mặc áo đen nhìn nhau, thu hồi trường đao.
Tiểu ngục tốt thấy thế, liếm đôi môi vì căng thẳng mà run bần bật, phủ phục trên đất cầu xin tha thứ “Cầu xin đại nhân dị tình buông tha tiểu nhân đi”
Hắc y đứng phía sau cười giễu cợt: “Tiểu tử ngươi đúng là làm quá rồi” Lại rút thanh đao lại kề trên cổ, thấp giọng nói rằng: “Câm miệng của ngươi lại. Ngươi không nói đâu ai nói ngươi câm”
Người còn lại cũng không thèm nhìn hắn, từng người tự làm việc của mình. Hai người trông coi bọn ngục tốt, một người khác lấy ngân châm ra thử độc lam cơm. Người còn lại cầm chìa khóa người mở cửa phòng giam.
Sau khi tiến vào nhà giam, bọn họ kéo xuống khăn bịt mặt, cùng nhau hướng người bên trong nhà giam quỳ xuống, bên ngoài hai người, một tay cầm trường đao, một tay nắm lấy áo tên tiểu ngục tốt cùng theo bọn họ quỳ xuống: “Thuộc hạ đến muộn, để Vương Gia đợi lâu”
Người đi đầu chính là hộ vệ bên người Phương Đàn - Trầm Hàn, mà những người khác cũng là hộ vệ ẩn náo thường theo bảo vệ Phương Đàn.
Phương Đàn che miệng ho khan. không biết bởi vì mùi bẩn trong nhà giam, vẫn là quá lâu không nói chuyện nên giọng chưa thông.
Qua chốc lát, thanh âm trầm thấp liền vang lên: “Mọi người đến thật đúng lúc.”
Phương Đàn đỡ đầu gối chậm rãi đứng lên, phần lưng như trước thẳng tắp, cũng không có bởi vì thân ở nhà tù mà ít đi nửa phần khí thế vương giả. Vóc người kiên định đối lập với hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh càng toát thêm khí thế uy vũ.
Trong mắt những người áo đen bọn họ hận không thể bái nàng làm thần thánh, bọn họ kính trọng nàng, bọn họ phủ phục trước nàng nàng, dù nàng ở đâu đi chăng nữa điều này mãi mãi vẫn không thay đổi.
Động tác của nàng khiến xích sắt va chạm vào nhau phát sinh tiếng vang ồn ào. Trầm Hàn lúc này mới phát hiện hay tay Vương Gia còn khóa xích sắt.
Không khỏi lo lắng sợ Vương Gia trong nhà giam có bị thương hay không, mỗi người nhíu chặt mày, hận hoàng thượng đến xương tủy. Nếu không vì hoàng thượng, Vương Gia sẽ không bị đọa đày ở đây. Trong lòng bọn họ chỉ có Vương Gia là chủ nhân, bọn họ xưa nay chỉ trung thành với Vương gia, hoàng đế là cái thá gì bọn họ không cần để vào mắt.
Phương Đàn nhìn thấu tâm tư của mọi người, mới nói cho bọn họ khỏi lo lắng: “Yên tâm, bản vương không có chuyện gì.” Lời này vừa nói ra, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Phương Đàn đập sạch sẽ bụi bậm trên người, cử động cổ chân, lại hoạt động tứ chi xong xuôi mới xoay người lại đối mặt Trầm Hàn, khoát tay: “Đều đứng lên đi”
“Tạ ơn vương gia.” Trầm Hàn cùng thủ hạ đồng thanh đáp, sau đó cả nhóm rất nhanh đứng dậy.
Phương Đàn chờ mọi người đứng dậy, vươn tay giơ xích sắt ra hiệu cho Trầm Hàn: “Mở ra cho ta” Phương Hàng biết nàng có võ công, lo lắng nàng trốn ngục nên nhọc lòng hạn chế hành động của nàng, không chỉ phái trọng binh vây kín thiên lao mà còn dùng xích sắt khóa hay tay của nàng, làm cho nàng nửa phần cũng đừng nghĩ chạy sẽ trốn.
Trầm Hàn nói với hai người canh giữ ngục tốt hạ lệnh, hai người kia lập tức đem ngục tốt ép hỏi “Chìa khoá ở nơi nào”
Hai cái ngục tốt lá gan sớm đã bị bọn họ doạ đến hư, bị bọn họ hỏi như vậy không dám do dự, lập tức khoát khoát tay: “Chúng tiểu nhân không có chìa khoá”
“Làm sao lại như vậy” Hộ vệ nghĩ hai người họ là cố tình không nói nên càng đe dọa: “Ngươi dám không nói, ta lập tức đem tay của ngươi chặt bỏ” Nói xong liền giơ trường đao trong tay giả vờ giả vịt như muốn bổ xuống.
Lão ngục tốt dáng dấp vô cùng chật vật, đầu óc sớm không biết đã chạy đi đâu, hắn bám vào người hộ vệ cầu khẩn: “Đại nhân a! Chúng tôi thật không có. Cầu xin đại nhân buông tha cho chúng tôi” Đôi mắt không ngừng liếc trộm lưỡi đao sắc bén, chỉ lo sơ ý một chút đắc tội bọn họ, đao phong kia liền chém xuống.
Lúc này Phương Đàn mới lên tiếng: “Đừng làm khó dễ bọn họ, trên người bọn họ không có chìa khoá“. Phương Hàng sẽ không yên tâm đem mình giao cho hai gã ngục tốt này, nói cho cùng hắn không tin tưởng một ai ngoài bản thân hắn, nếu không ngoài dự đoán chìa khóa xích sắt nhất định nằm trong tay hắn.
Lão ngục tốt gật đầu liên tục, không ngừng phụ họa nói: “Vương Gia nói đúng, tiểu nhân thật không có”
Vương Gia nói không có thì chắc chắn là không có, Trầm Hàn khoát tay áo ra hiệu cho thuộc hạ đừng làm khó dễ ngục tốt, chuyển hướng Phương Đàn hỏi: “Vương Gia muốn làm sao mở xích?”
“Nghe nói thanh đao trong tay ngươi chém sắt như chém bùn, bản vương còn chưa được thấy qua, hôm nay liền đến thử xem đi” Phương Đàn đem hai tay xếp đặt đưa ra trước, hời hợt: “Dùng cây đao đó chặt xích đi”
Hai khóa xích sắt được tạo thành từ nửa cung tròn, hai cái nửa cung tròn đối lập đặt ở cùng một chỗ. Nửa cung tròn lại được chia làm hai đoạn, vừa khít hợp lại cùng nhau, có thể tự do trên dưới di động. Một miếng thiết được khoét lỗ tròn, vừa vặn có thể chứa đựng tay người. Mặt sau miếng thiết nối liền với xích sắt thật dài, nối liền tay này qua tay kia, phạm vi hoạt động rất nhỏ.
Mà Phương Đàn muốn Trầm Hàn bổ lên miếng thiết chụp. Cho dù một cây đao lại chém sắt như chém bùn, nó cũng cần khí lực thật lớn mớ bổ ra được. Mà khoảng cách giữa tay Phương và miếng thiết rất hần, nếu như Trầm Hàn sơ ý một chút sẽ bổ vào tay Vương gia. Đến lúc ấy hắn chính là tội nhân, hắn không dám mạo hiểm như vậy, vội vã chắp tay phản đối: “Thuộc hạ không thể làm”
“Ngươi sợ thương tổn bản vương?” Phương Đàn trên mặt nổi lên ý cười, nhìn Trầm Hàn cười trêu nói: “Thiết diện hộ vệ lúc nào thành nhát gan như vậy?”
Trầm hàn giải thích: “Vương gia an toàn là trên hết, thuộc hạ không thể không cân nhắc, xin...” Phương Đàn không chờ hắn nói xong, liền đánh gãy lời nói của hắn: “Bản vương nói ngươi làm cái gì, ngươi làm cái đó đi, ngươi dám chối từ hử?”
Phương Đàn quơ xích sắt trên cổ tay, lần thứ hai nói: “Đến đây đi, bản vương tin tưởng ngươi.”
Thấy Trầm Hàn vẫn còn do dự bất quyết, nàng nhấn mạnh: “Bản vương ra lệnh cho ngươi, mở nó ra”
Nếu Vương Gia đã ra lệnh, Trầm Hàn không dám không tuân theo, cắn chặt răng từ trong vỏ đao chậm rãi rút đao ra.
Người đứng bên cạnh hắn muốn đứng ra khuyên can Vương Gia, bị Phương Đàn nhàn nhạt nhìn vào mặt, nhất thời nín thinh trở về vị trí của mình.
Trầm Hàn hai tay nắm huôi đao, cố giữ bình tĩnh, thái dương cũng đã chảy đầy mồ hôi hột.
Editor: Chương nàylười quá nên edit xong thì up luôn, chưa có beta, mong mọi người đọcthông cảm, có sai lỗi chổ nào hãy comment bên dưới nhé.
Tác giả :
Dịch Lâm An