Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 53
“Hình tướng quân không cần đa lễ, bản vương cũng vừa đến không bao lâu.” Phương Đàn khuynh thân mình xuống, hai tay đỡ vai Hình Văn Liệt.
Hình Văn Liệt thuận thế đứng lên, chắp tay: “Tạ ơn vương gia.”
Phương Đàn đưa mắt nhìn thuộc hạ theo sau lưng Hình Văn Liệt, quay đầu nói với Hoán Sơn phía sau nàng: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
Hoán Sơn cung kính đáp: “Vâng.” Sau đó đến trước mặt thuộc hạ Hình Văn Liệt: “Xin mời”
Thuộc hạ của Hình Văn Liệt liếc mắt nhìn Hình Văn Liệt thấy hắn không có phản ứng gì, liền thuận theo cùng Hoán Sơn rời đi.
Sau khi bọn hắn rời đi, bàn tay Phương Đàn vẫn như trước đặt trên vai Hình Văn Liệt, ánh mắt quan sát Hình Văn Liệt một lần, lần cuối cùng hai người gặp gỡ đến nay đã qua mấy năm nhưng dáng vẻ vị tướng quân này nàng vẫn còn nhớ, đã nhiều năm như vậy, hiện tại dáng dấp của hắn cùng khi đó không khác nhau là bao, có một điều là trước đây râu của hắn không bạc như bây giờ.
Hình Văn Liệt năm nay cũng gần sáu mươi, tuy rằng râu cũng đã trắng, thế nhưng sắc mặt hồng hào trung khí mười phần, thân thể cường tráng, căn bản không giống người năm mươi mấy tuổi, Phương Đàn buông bờ vai của hắn ra, hỏi: “Bản vương nhớ dạo trước Hình tướng quân có bệnh, giờ đã khỏe chưa?”
“Bẩm Vương Gia, chút bệnh cũ đã rất lâu không tái phát, cũng không có gì lo lắng“. Hình Văn Liệt vỗ ngực của mình, biểu thị chính mình càng già càng dẻo dai.
Phương Đàn trêu ghẹo hỏi: “Bổng lộc của người già, có thể đủ ăn hay không?”
Hình Văn Liệt nghe vậy thân thể chấn động, tinh thần chấn hưng chắp tay trả lời: “Tuy bổng lộc giảm, nhưng vẫn ăn tốt”
Tuổi trẻ Hình tướng quân là một dũng tướng, năng lực tác chiến không thua gì Đại tướng quân Liêm Pha. Ra trận giết địch, xông pha chiến đấu, chưa bao giờ khiếp đảm. Bảo vệ quốc thổ, xua hung nô phía Bắc, xuôi phương nam chống đỡ cướp biển, khiến kẻ địch nghe danh đã sợ mất mật, cũng không dám xâm phạm sơn hà xã tắc này nữa.
“Có cố gắng” Phương Đàn vỗ tay kêu sướng, thấy thân thể hắn khỏe mạnh trong lòng yên tâm không ít, bất quá vẫn dặn dò: “Hình tướng quân chú ý thân thể mình một chút, không thể xem thường.”
“Mạt tướng biết rồi, đa tạ vương gia nhắc nhở.” Hình Văn Liệt đáp.
Phương Đàn thoả mãn gật gù, thăm hỏi thêm vài câu, nàng mới vào đề tài chính: “Việc bản vương giao cho Hình tướng quân, Hình tướng quân thu xếp thỏa đáng?”
Hình Văn Liệt nghe vậy từ trong lòng lấy ra ngọc bội Trầm Hàm giao cho hắn đưa cho Phương Đàn, hai tay nâng lên: “Bẩm Vương Gia, mạt tướng khi nhận được mệnh lệnh của Vương Gia đã lập tức điều binh sĩ từ các nơi từng nhóm cả ngày lẫn đêm di chuyển đến kinh thành. Hiện tại bọn họ ở ngoài thành chờ lệnh”
Phương Đàn từ trên tay của hắn cầm lại ngọc bội của mình, nhét vào tay áo: “Tổng cộng có bao nhiêu người?” Vấn đề này rất trọng yếu, quyết định có thể hay không tấn công hoàng cung.
“Bẩm Vương Gia, tổng cộng là mười lăm vạn tinh binh.” Hình Văn Liệt báo cáo chân thực.
“Có để lộ tin tức ra không?” Phương Đàn cẩn thận hỏi. Nhiều binh sĩ hành động như vậy, nàng không dám chắc một kẽ hở đều không có. Nếu để cho Phương Hàng sớm biết tin, kế hoạch của nàng khả năng sẽ trở thành dã tràng xe cát.
“Vương Gia yên tâm, mạt tướng làm việc thận trọng, hành quân thừa lúc thưa thớt nhanh chóng tiến lên, nếu phải di chuyển qua thành trì nào thì sẽ cố gắng đi đường vòng tránh làm kinh động người trong thành. Sử dụng lộ trình xa một chút nhưng chắc chắn”
“Rất tốt, Hình tướng quân đến rất kịp thời“. Phương Đàn động viên hắn, lại hỏi tiếp: “Vậy dựng trại đóng quân ở đâu?”
“Thâm sơn rừng rậm”
“Hình tướng quân cực khổ rồi“. Phương Đàn thương tiếc.
“Mạt tướng không khổ cực, vì đại nghiệp của Vương Gia mạt tướng nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng không chút chối từ“. Hình Văn Liệt chắp tay quỳ xuống, tiên hoàng trước khi tạ thế cũng từng tiếp kiến hắn, vì thế hắn biết sứ mạng của mình là gì. Khi biết hoàng binh tướng quyền được giao cho Phương Đàn, hắn liền biết sẽ có một ngày như thế, luôn luôn trong tư thế chuẩn bị. Đã nhiều năm như vậy, rốt cục hắn đợi được ngày đó rồi.
Phương Đàn lần thứ hai nâng Hình Văn Liệt dậy: “Hình tướng quân mau mau đứng lên, những binh sĩ kia hiện tại ở nơi nào?”
“Thần để một phần binh lính tiên phong tiến nhập kinh thành, tùy thời mà động. Phần còn lại đóng quân ở ngoài thành, chờ đợi lệnh của Vương gia!”
“Khá lắm“. Phương Đàn thả vai Hình Văn Liệt ra, ngón tay chỉ ra ngoài phòng, mắt nhìn thẳng hỏi “Hiện tại trong thành có bao nhiêu binh sĩ?”
“Bởi vì sợ nhiều người sẽ kinh động hoàng thượng, cho nên hiện trong thành chỉ có 10 ngàn tinh binh, hóa trang thành dân chúng tầm thường phân tán ở các nơi. Đến thời điểm trong ngoài nghênh hợp, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể mở cửa thành ra.”
“Được.” Phương Đàn đối với sự an bài của Hình Văn Liệt rất hài lòng, thế nhưng vẫn còn có chút lo lắng, sắc mặt nghiêm túc: “Nhớ kỹ, đến lúc đó tiến vào hoàng cung tốc độ phải nhanh, không được thương tổn bách tính vô tội”
“Xin Vương Gia yên tâm, mạt tướng kỷ luật nghiêm minh, không có mệnh lệnh, bọn họ không dám manh động.”
“Hình tướng quân quả nhiên luyện binh như thần“. Phương Đàn cười vỗ vai Hình Văn Liệt.
Hình Văn Liệt khiêm tốn: “Vương Gia quá khen rồi.”
“Sau khi chuyện thành công, bản vương nhất định ghi nhớ công ơn của Hình tướng quân”
Hình Văn Liệt hai tay nắm lại, trung thành: “Mạt tướng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần có thể theo sau Vương Gia, mạt tướng nguyện tan xương nát thịt”
Phương Đàn dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi người thì không dùng người, nàng có thể khiến cho Hình Văn Liệt mang binh lại đây, liền nói rõ nàng phi thường tin tưởng hắn.
Nàng hướng Hình Văn Liệt: “Hình tướng quân mời theo bản vương“. Sau đó cất bước, hướng ra đại sảnh.
“Vâng.” Hình Văn Liệt đáp liền tuỳ tùng theo sau lưng nàng.
Đi đến trước một cái bàn, Phương Đàn từ trong tay áo móc ra một quyển sách có kích cỡ bằng bàn tay, lật ra để trên bàn, ngón tay khép lại, dùng đầu ngón tay chỉ: “Hình tướng quân nhìn cái này”
“Vâng.” Hình Văn Liệt theo tiếng, cúi đầu thật lòng xem quyển sách kia, chỉ cần nhìn một cái liền biết đó là gì, ngẩng đầu lên nghi hoặc không hiểu hỏi: “Vương Gia, đây là?”
Phương Đàn giải thích: “Đây là địa đồ hoàng cung”
Hình Văn Liệt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy, chẳng trách mạt tướng cảm thấy quen mắt.” Lại tiếp tục cúi đầu, cẩn thận xem xét.
“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.” Phương Đàn chắp tay sau lưng.
“Vương Gia anh minh.”
Sau khi bọn họ cùng nhau an bài kế hoạch, Phương Đàn mới nói với Hình Văn Liệt: “Ngươi đem địa đồ này về nghiên cứu kỹ. Cần phải thuộc tất cả ngõ ngách, đến thời điểm mới thuận tiện hành sự”
Lại cố ý dặn dò thêm: “Không nên để người khác người biết kế hoạch, cẩn tắc vô ưu.”
“Vâng, Vương Gia“. Hình Văn Liệt gập quyển sách lại vừa đáp: “Mạt tướng biết“. Xếp cẩn thận liền đem quyển sách nhét vào ngực, vuốt ve lồng ngực bảo đảm quyển sách sẽ không rơi ra.
Phương Đàn bỗng nhiên nhớ đến một người, liền hỏi: “Đêm nay không thấy Hình thiếu tướng đến đây cùng Hình tướng quân?”
Nàng nhớ tới mấy năm trước khi nàng gặp Hình Văn Liệt, bên cạnh hắn còn dắt theo một thiếu niên mười mấy tuổi, dáng vẻ vẫn còn trẻ con nhưng gương mặt lại nghiêm trang. Bất luận Hình Văn Liệt đi đâu, hắn cũng theo tới chỗ đó. Hai cha con giống nhau đến kỳ lạ, từ khuôn mặt đến tính cách, có thể thấy được Hình tướng quân lúc tuổi còn trẻ cũng là một người anh tuấn.
Nghe người khác nói Hình tướng quân chừng ba mươi tuổi mới có được độc nhất một người con trai, Hình tướng quân mặc dù nghiêm khắc với con nhưng cũng phi thường trân ái. Bây giờ thiếu niên kia có lẽ cũng đã trưởng thành.
“Cảm ơn Vương Gia còn nhớ đến khuyển tử nhà thần“. Hình Văn Liệt nghe Phương Đàn nhắc đến con trai của hắn, nét mặt mang theo ý cười lộ vẻ tự hào.
“Y không theo ngươi đến kinh thành hay sao? hay vẫn đóng ngoài doanh trại?” Phương Đàn hỏi.
“Vì là Vương Gia mà làm việc, nó sao có thể không đến” Hình Văn Liệt giải thích “Tối nay nó ở lại quân doanh ổn định quân tâm, cho nên không có theo tới đây bái kiến Vương gia.”
“Thì ra là như vậy, Hình thiếu tướng năm nay cũng hơn hai mươi rồi phải không?”
“Bẩm là hai mươi ba.” Này vừa vặn phù hợp với suy đoán của Phương Đàn.
Hình Văn Liệt dò hỏi một chút: “Vương Gia nhắc đến nó có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì, chỉ là chợt nhớ tới thôi.”
Phương Đàn để cho Hình Văn Liệt yên lòng, hắn còn tưởng con trai của mình khi nào thì đắc tội với Vương gia rồi.
Lại nghe được Phương Đàn hỏi: “Người đến cùng ngươi là ai?”
“Vương Gia yên tâm, người kia là người của mình.” Hình Văn Liệt cho rằng Phương Đàn không yên lòng thuộc hạ của hắn, vội vã giải thích.
“Hình tướng quân suy nghĩ nhiều, bản vương không phải ý này.” Phương Đàn khoát tay áo nói.
Hình Văn Liệt: “Hắn là phó tướng của mạt tướng, làm người trung hậu thành thật, có thể đảm nhận chức trách lớn.”
“Ồ.” Kỳ thực Phương Đàn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, cũng không muốn tra cứu làm gì.
Hình Văn Liệt đi rồi, Phương Đàn thả bước ra sân nhìn bầu trời đêm không hề có một tiếng động, thở dài. Bây giờ nghĩ kỹ lại, nguyên lai tiên hoàng đã sớm vì nàng an bài xong tất cả, đáng thương nàng hiện tại mới phát hiện ra.
Phương Đàn cười khổ một tiếng, có thể trách cứ tiên hoàng sao? Vẫn là tự trách mình? Tự trách mình phát hiện quá trễ? Không thể trách tiên hoàng, về tình về lý cũng không thể trách ông được. Hơn nữa phụ hoàng cũng là vì mình, trong lúc lâm bệnh nặng vẫn cường chống thân thể sắp xếp nhiều chuyện như vậy. Mục đích không chỉ là vì trợ giúp mình lên làm hoàng đế, hoặc có thể nói chính là bức mình. Nhưng nàng cũng không phải vì ông mới quyết định làm hoàng đế. Mặc dù có chút quan hệ, nhưng cũng không phải hoàn toàn như thế.
Tiên hoàng vì nàng làm tất cả, cũng giúp nàng bớt suy nghĩ rất nhiều cho nên nàng không thể trách ông.
Văn có Văn Huỳnh Dương, võ có Hình Văn Liệt, liền ngay cả thừa tướng đương triều Khang Thần Nhân đều là người của tiên hoàng vì nàng trông coi triều chính trước khi nàng lên ngôi, tránh cho Phương Hàng đảo loạn thiên hạ.
Phương Đàn không khỏi hoài nghi có phải mỗi bước đi của nàng hiện tại đều đã nằm trong sự tính toán của phụ hoàng.
Thế nhưng tuy rằng tiên hoàng dự kiến chuẩn xác, hết thảy đều theo sự sắp xếp của ông mà làm, nhưng ông chung quy không phải Đức phật, không thể biết trước tất cả mọi chuyện, nên sự tình xuất hiện sai lệch cũng là có thể, tỷ như ông không đoán được sự xuất hiện của Tống Ứng Diêu, hơn nữa còn trở thành người mà Phương Đàn và Thái phi yêu thương.
Cho nên dù ông có suy tính chặt chẽ cỡ nào thì lần này vẫn là lành ít dữ nhiều. Thế sự khó liệu, nàng nhất định phải sắp xếp tất cả bất trắc, bảo đảm cho Tống Ứng Diêu cùng Thái phi an toàn. Còn bản thân nàng? Nếu như vì những chuyện này mà phải trả giá thật lớn, vậy hãy để một mình nàng gánh chịu đi.
Hình Văn Liệt thuận thế đứng lên, chắp tay: “Tạ ơn vương gia.”
Phương Đàn đưa mắt nhìn thuộc hạ theo sau lưng Hình Văn Liệt, quay đầu nói với Hoán Sơn phía sau nàng: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
Hoán Sơn cung kính đáp: “Vâng.” Sau đó đến trước mặt thuộc hạ Hình Văn Liệt: “Xin mời”
Thuộc hạ của Hình Văn Liệt liếc mắt nhìn Hình Văn Liệt thấy hắn không có phản ứng gì, liền thuận theo cùng Hoán Sơn rời đi.
Sau khi bọn hắn rời đi, bàn tay Phương Đàn vẫn như trước đặt trên vai Hình Văn Liệt, ánh mắt quan sát Hình Văn Liệt một lần, lần cuối cùng hai người gặp gỡ đến nay đã qua mấy năm nhưng dáng vẻ vị tướng quân này nàng vẫn còn nhớ, đã nhiều năm như vậy, hiện tại dáng dấp của hắn cùng khi đó không khác nhau là bao, có một điều là trước đây râu của hắn không bạc như bây giờ.
Hình Văn Liệt năm nay cũng gần sáu mươi, tuy rằng râu cũng đã trắng, thế nhưng sắc mặt hồng hào trung khí mười phần, thân thể cường tráng, căn bản không giống người năm mươi mấy tuổi, Phương Đàn buông bờ vai của hắn ra, hỏi: “Bản vương nhớ dạo trước Hình tướng quân có bệnh, giờ đã khỏe chưa?”
“Bẩm Vương Gia, chút bệnh cũ đã rất lâu không tái phát, cũng không có gì lo lắng“. Hình Văn Liệt vỗ ngực của mình, biểu thị chính mình càng già càng dẻo dai.
Phương Đàn trêu ghẹo hỏi: “Bổng lộc của người già, có thể đủ ăn hay không?”
Hình Văn Liệt nghe vậy thân thể chấn động, tinh thần chấn hưng chắp tay trả lời: “Tuy bổng lộc giảm, nhưng vẫn ăn tốt”
Tuổi trẻ Hình tướng quân là một dũng tướng, năng lực tác chiến không thua gì Đại tướng quân Liêm Pha. Ra trận giết địch, xông pha chiến đấu, chưa bao giờ khiếp đảm. Bảo vệ quốc thổ, xua hung nô phía Bắc, xuôi phương nam chống đỡ cướp biển, khiến kẻ địch nghe danh đã sợ mất mật, cũng không dám xâm phạm sơn hà xã tắc này nữa.
“Có cố gắng” Phương Đàn vỗ tay kêu sướng, thấy thân thể hắn khỏe mạnh trong lòng yên tâm không ít, bất quá vẫn dặn dò: “Hình tướng quân chú ý thân thể mình một chút, không thể xem thường.”
“Mạt tướng biết rồi, đa tạ vương gia nhắc nhở.” Hình Văn Liệt đáp.
Phương Đàn thoả mãn gật gù, thăm hỏi thêm vài câu, nàng mới vào đề tài chính: “Việc bản vương giao cho Hình tướng quân, Hình tướng quân thu xếp thỏa đáng?”
Hình Văn Liệt nghe vậy từ trong lòng lấy ra ngọc bội Trầm Hàm giao cho hắn đưa cho Phương Đàn, hai tay nâng lên: “Bẩm Vương Gia, mạt tướng khi nhận được mệnh lệnh của Vương Gia đã lập tức điều binh sĩ từ các nơi từng nhóm cả ngày lẫn đêm di chuyển đến kinh thành. Hiện tại bọn họ ở ngoài thành chờ lệnh”
Phương Đàn từ trên tay của hắn cầm lại ngọc bội của mình, nhét vào tay áo: “Tổng cộng có bao nhiêu người?” Vấn đề này rất trọng yếu, quyết định có thể hay không tấn công hoàng cung.
“Bẩm Vương Gia, tổng cộng là mười lăm vạn tinh binh.” Hình Văn Liệt báo cáo chân thực.
“Có để lộ tin tức ra không?” Phương Đàn cẩn thận hỏi. Nhiều binh sĩ hành động như vậy, nàng không dám chắc một kẽ hở đều không có. Nếu để cho Phương Hàng sớm biết tin, kế hoạch của nàng khả năng sẽ trở thành dã tràng xe cát.
“Vương Gia yên tâm, mạt tướng làm việc thận trọng, hành quân thừa lúc thưa thớt nhanh chóng tiến lên, nếu phải di chuyển qua thành trì nào thì sẽ cố gắng đi đường vòng tránh làm kinh động người trong thành. Sử dụng lộ trình xa một chút nhưng chắc chắn”
“Rất tốt, Hình tướng quân đến rất kịp thời“. Phương Đàn động viên hắn, lại hỏi tiếp: “Vậy dựng trại đóng quân ở đâu?”
“Thâm sơn rừng rậm”
“Hình tướng quân cực khổ rồi“. Phương Đàn thương tiếc.
“Mạt tướng không khổ cực, vì đại nghiệp của Vương Gia mạt tướng nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng không chút chối từ“. Hình Văn Liệt chắp tay quỳ xuống, tiên hoàng trước khi tạ thế cũng từng tiếp kiến hắn, vì thế hắn biết sứ mạng của mình là gì. Khi biết hoàng binh tướng quyền được giao cho Phương Đàn, hắn liền biết sẽ có một ngày như thế, luôn luôn trong tư thế chuẩn bị. Đã nhiều năm như vậy, rốt cục hắn đợi được ngày đó rồi.
Phương Đàn lần thứ hai nâng Hình Văn Liệt dậy: “Hình tướng quân mau mau đứng lên, những binh sĩ kia hiện tại ở nơi nào?”
“Thần để một phần binh lính tiên phong tiến nhập kinh thành, tùy thời mà động. Phần còn lại đóng quân ở ngoài thành, chờ đợi lệnh của Vương gia!”
“Khá lắm“. Phương Đàn thả vai Hình Văn Liệt ra, ngón tay chỉ ra ngoài phòng, mắt nhìn thẳng hỏi “Hiện tại trong thành có bao nhiêu binh sĩ?”
“Bởi vì sợ nhiều người sẽ kinh động hoàng thượng, cho nên hiện trong thành chỉ có 10 ngàn tinh binh, hóa trang thành dân chúng tầm thường phân tán ở các nơi. Đến thời điểm trong ngoài nghênh hợp, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể mở cửa thành ra.”
“Được.” Phương Đàn đối với sự an bài của Hình Văn Liệt rất hài lòng, thế nhưng vẫn còn có chút lo lắng, sắc mặt nghiêm túc: “Nhớ kỹ, đến lúc đó tiến vào hoàng cung tốc độ phải nhanh, không được thương tổn bách tính vô tội”
“Xin Vương Gia yên tâm, mạt tướng kỷ luật nghiêm minh, không có mệnh lệnh, bọn họ không dám manh động.”
“Hình tướng quân quả nhiên luyện binh như thần“. Phương Đàn cười vỗ vai Hình Văn Liệt.
Hình Văn Liệt khiêm tốn: “Vương Gia quá khen rồi.”
“Sau khi chuyện thành công, bản vương nhất định ghi nhớ công ơn của Hình tướng quân”
Hình Văn Liệt hai tay nắm lại, trung thành: “Mạt tướng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần có thể theo sau Vương Gia, mạt tướng nguyện tan xương nát thịt”
Phương Đàn dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi người thì không dùng người, nàng có thể khiến cho Hình Văn Liệt mang binh lại đây, liền nói rõ nàng phi thường tin tưởng hắn.
Nàng hướng Hình Văn Liệt: “Hình tướng quân mời theo bản vương“. Sau đó cất bước, hướng ra đại sảnh.
“Vâng.” Hình Văn Liệt đáp liền tuỳ tùng theo sau lưng nàng.
Đi đến trước một cái bàn, Phương Đàn từ trong tay áo móc ra một quyển sách có kích cỡ bằng bàn tay, lật ra để trên bàn, ngón tay khép lại, dùng đầu ngón tay chỉ: “Hình tướng quân nhìn cái này”
“Vâng.” Hình Văn Liệt theo tiếng, cúi đầu thật lòng xem quyển sách kia, chỉ cần nhìn một cái liền biết đó là gì, ngẩng đầu lên nghi hoặc không hiểu hỏi: “Vương Gia, đây là?”
Phương Đàn giải thích: “Đây là địa đồ hoàng cung”
Hình Văn Liệt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy, chẳng trách mạt tướng cảm thấy quen mắt.” Lại tiếp tục cúi đầu, cẩn thận xem xét.
“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.” Phương Đàn chắp tay sau lưng.
“Vương Gia anh minh.”
Sau khi bọn họ cùng nhau an bài kế hoạch, Phương Đàn mới nói với Hình Văn Liệt: “Ngươi đem địa đồ này về nghiên cứu kỹ. Cần phải thuộc tất cả ngõ ngách, đến thời điểm mới thuận tiện hành sự”
Lại cố ý dặn dò thêm: “Không nên để người khác người biết kế hoạch, cẩn tắc vô ưu.”
“Vâng, Vương Gia“. Hình Văn Liệt gập quyển sách lại vừa đáp: “Mạt tướng biết“. Xếp cẩn thận liền đem quyển sách nhét vào ngực, vuốt ve lồng ngực bảo đảm quyển sách sẽ không rơi ra.
Phương Đàn bỗng nhiên nhớ đến một người, liền hỏi: “Đêm nay không thấy Hình thiếu tướng đến đây cùng Hình tướng quân?”
Nàng nhớ tới mấy năm trước khi nàng gặp Hình Văn Liệt, bên cạnh hắn còn dắt theo một thiếu niên mười mấy tuổi, dáng vẻ vẫn còn trẻ con nhưng gương mặt lại nghiêm trang. Bất luận Hình Văn Liệt đi đâu, hắn cũng theo tới chỗ đó. Hai cha con giống nhau đến kỳ lạ, từ khuôn mặt đến tính cách, có thể thấy được Hình tướng quân lúc tuổi còn trẻ cũng là một người anh tuấn.
Nghe người khác nói Hình tướng quân chừng ba mươi tuổi mới có được độc nhất một người con trai, Hình tướng quân mặc dù nghiêm khắc với con nhưng cũng phi thường trân ái. Bây giờ thiếu niên kia có lẽ cũng đã trưởng thành.
“Cảm ơn Vương Gia còn nhớ đến khuyển tử nhà thần“. Hình Văn Liệt nghe Phương Đàn nhắc đến con trai của hắn, nét mặt mang theo ý cười lộ vẻ tự hào.
“Y không theo ngươi đến kinh thành hay sao? hay vẫn đóng ngoài doanh trại?” Phương Đàn hỏi.
“Vì là Vương Gia mà làm việc, nó sao có thể không đến” Hình Văn Liệt giải thích “Tối nay nó ở lại quân doanh ổn định quân tâm, cho nên không có theo tới đây bái kiến Vương gia.”
“Thì ra là như vậy, Hình thiếu tướng năm nay cũng hơn hai mươi rồi phải không?”
“Bẩm là hai mươi ba.” Này vừa vặn phù hợp với suy đoán của Phương Đàn.
Hình Văn Liệt dò hỏi một chút: “Vương Gia nhắc đến nó có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì, chỉ là chợt nhớ tới thôi.”
Phương Đàn để cho Hình Văn Liệt yên lòng, hắn còn tưởng con trai của mình khi nào thì đắc tội với Vương gia rồi.
Lại nghe được Phương Đàn hỏi: “Người đến cùng ngươi là ai?”
“Vương Gia yên tâm, người kia là người của mình.” Hình Văn Liệt cho rằng Phương Đàn không yên lòng thuộc hạ của hắn, vội vã giải thích.
“Hình tướng quân suy nghĩ nhiều, bản vương không phải ý này.” Phương Đàn khoát tay áo nói.
Hình Văn Liệt: “Hắn là phó tướng của mạt tướng, làm người trung hậu thành thật, có thể đảm nhận chức trách lớn.”
“Ồ.” Kỳ thực Phương Đàn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, cũng không muốn tra cứu làm gì.
Hình Văn Liệt đi rồi, Phương Đàn thả bước ra sân nhìn bầu trời đêm không hề có một tiếng động, thở dài. Bây giờ nghĩ kỹ lại, nguyên lai tiên hoàng đã sớm vì nàng an bài xong tất cả, đáng thương nàng hiện tại mới phát hiện ra.
Phương Đàn cười khổ một tiếng, có thể trách cứ tiên hoàng sao? Vẫn là tự trách mình? Tự trách mình phát hiện quá trễ? Không thể trách tiên hoàng, về tình về lý cũng không thể trách ông được. Hơn nữa phụ hoàng cũng là vì mình, trong lúc lâm bệnh nặng vẫn cường chống thân thể sắp xếp nhiều chuyện như vậy. Mục đích không chỉ là vì trợ giúp mình lên làm hoàng đế, hoặc có thể nói chính là bức mình. Nhưng nàng cũng không phải vì ông mới quyết định làm hoàng đế. Mặc dù có chút quan hệ, nhưng cũng không phải hoàn toàn như thế.
Tiên hoàng vì nàng làm tất cả, cũng giúp nàng bớt suy nghĩ rất nhiều cho nên nàng không thể trách ông.
Văn có Văn Huỳnh Dương, võ có Hình Văn Liệt, liền ngay cả thừa tướng đương triều Khang Thần Nhân đều là người của tiên hoàng vì nàng trông coi triều chính trước khi nàng lên ngôi, tránh cho Phương Hàng đảo loạn thiên hạ.
Phương Đàn không khỏi hoài nghi có phải mỗi bước đi của nàng hiện tại đều đã nằm trong sự tính toán của phụ hoàng.
Thế nhưng tuy rằng tiên hoàng dự kiến chuẩn xác, hết thảy đều theo sự sắp xếp của ông mà làm, nhưng ông chung quy không phải Đức phật, không thể biết trước tất cả mọi chuyện, nên sự tình xuất hiện sai lệch cũng là có thể, tỷ như ông không đoán được sự xuất hiện của Tống Ứng Diêu, hơn nữa còn trở thành người mà Phương Đàn và Thái phi yêu thương.
Cho nên dù ông có suy tính chặt chẽ cỡ nào thì lần này vẫn là lành ít dữ nhiều. Thế sự khó liệu, nàng nhất định phải sắp xếp tất cả bất trắc, bảo đảm cho Tống Ứng Diêu cùng Thái phi an toàn. Còn bản thân nàng? Nếu như vì những chuyện này mà phải trả giá thật lớn, vậy hãy để một mình nàng gánh chịu đi.
Tác giả :
Dịch Lâm An