Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
Chương 79: Thiên hạ đệ nhất mỹ nam
“Aizz!” Tiểu Thanh rầu rĩ thở dài: “Tam hoàng tử của chúng ta thật là đáng thương, bao nhiêu nữ tử muốn gả cho Tam hoàng tử nhưng người đều không cần, chỉ cần một mình tiểu thư, nhưng mà, tiểu thư lại không cần Tam hoàng tử, aizz, Tam hoàng tử sao lại đáng thương như vậy, uổng công hắn là thiên hạ đệ nhị mỹ nam, kết quả vẫn là bị tiểu thư người ghét bỏ. . . .”
Hạ Thiên dở khóc dở cười nhìn tiểu Thanh, nha đầu kia rung đùi đắc ý như vậy, nói này nói nọ thì được cái gì nha? Nhưng mà, nàng nghe xong cũng cảm thấy có chút hứng thú, kinh ngạc nói: “Ngươi nói Tam ca được chọn là thiên hạ đệ nhị mỹ nam? Bộ dạng của hắn cũng đủ khiến cho thần linh căm phẫn rồi, chẳng lẽ còn có người so với hắn còn đẹp hơn?”
Hạ Thiên cảm thấy có chút khó tin, lần đầu tiên gặp Ân Tử Dương, nàng cảm thấy Ân Tử Dương chính là thần tiên chuyển thế, xinh đẹp vô cùng, mà ấn tượng của nàng đối với Ân Dã Thần, ngoại trừ vẻ lạnh lùng bên ngoài khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người nguy hiểm, không dễ chọc vào, cho đến cái ngày mà chính bản thân mình được chứng kiến nụ cười của hắn, nụ cười đó trong nháy mắt có thể hòa tan được sự lạnh lẽo trên khuôn mặt băng giá kia, khoảnh khắc đó, hắn như một vị thần đi lạc xuống cõi trần gian, so với Ân Tử Dương chỉ có hơn chứ không kém, nàng có thể khẳng định, trên thế giới này, so với hắn, không còn ai có thể cười rộ lên mà đẹp hơn như vậy.
Nhưng, hắn cư nhiên lại chỉ xếp hạng thứ hai! Vậy thì chứng tỏ, đứng trước hắn, là một mỹ nam chấn động thế nhân, nhật nguyệt biến sắc?
“Gì? Người thế mà lại không biết sao?” Tiểu Thanh nghi hoặc chớp mắt mấy cái, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, tại sao Hạ Thiên lại không biết?
“Ta biết thì còn hỏi ngươi làm gì? Nói mau nói mau, người nào mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nam?” Đôi mắt to tròn của Hạ Thiên lóe lên tia sáng hưng phấn.
Mỹ nam nha!
Lại còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam!
Chuyện tốt như vậy, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua! Tốt nhất là có thể dò la xem thiên hạ đệ nhất mỹ nam đó đang ở nơi nào, nàng nhất định phải đi gặp để mở mang tầm nhìn mới được!
Nghĩ tới thiên hạ đệ nhất mỹ nam, vẻ mặt của tiểu Thanh cũng có chút say mê, ánh mắt trở nên mông lung, mơ mơ màng màng lại mang theo một loại cảm xúc mộng ảo, mê luyến của thiếu nữ.
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nam. . . . . Hắn thật sự rất đẹp. . .rất đẹp. . . . Thậm chí mọi người còn hoài nghi hắn kỳ thực là một nữ nhân chứ không phải là nam nhân, nhưng mà, không một ai có thể có đủ can đảm để xé rách y phục của hắn, khinh bạc thân thể của hắn, để nhìn xem đến cuối cùng hắn là nam hay là nữ, tuy rằng, hắn quả thực là nam, nhưng mà. . . .tất cả mọi người đều xem hắn là nữ nhân. . . .”
“. . . . .” Hạ Thiên nhìn thấy dáng vẻ háo sắc của tiểu Thanh, nhịn không được cong cong khóe miệng: “Ngươi làm ơn trực tiếp nói với ta, thiên hạ đệ nhất mỹ nam này là ai có được không?”
Nàng rất bận, không rảnh để ở đây nhìn nàng ta lộ ra vẻ háo sắc đâu. . . .
Nhưng hiển nhiên, vừa nhắc tới người này, tiểu Thanh liền hoàn toàn mê muội, trong miệng cứ lẩm bẩm lầm bầm: “Vẻ đẹp của hắn, vừa phóng túng, vừa thu liễm, vẻ đẹp của hắn, vừa cao ngạo lại vừa ung dung trầm tĩnh, vẻ đẹp của hắn, khiến cho mọi người như si như say, tình nguyện cứ ngủ mãi như vậy mà được nhìn thấy hắn ở trong mộng, chứ không nguyện mai kia tỉnh giấc rồi lại biến mất!”
“. . . . .” Hạ Thiên thống khổ nhắm mắt lại, trời ơi, ai tới cứu vớt cái nữ nhân háo sắc này đi. . . . .
“Lúc hắn cười, có thể khiến cho mọi người cảm thấy giống như một vị thần tiên đang phiêu theo cơn gió, chỉ cần một cái nhíu mày của hắn, có thể khiến cho mọi người thống khổ, đứt từng khúc ruột. . . . Ôi, trên đời này, không có bất kỳ một ai có thể so sánh được với hắn. . . . .”
“. . . . .” Hạ Thiên cố gắng áp chế cơn xúc động muốn dùng nắm đấm để bịt lại cái miệng đang mở to của tiểu Thanh, lửa giận ngùn ngụt, nàng cầm chén trà mà tiểu Thanh vừa bưng tới, hung hăng uống hết vào bụng.
Thôi thôi, dù sao nha đầu kia cũng sẽ không háo sắc cả đời được, chờ nàng bình thường trở lại, tự khắc sẽ nói cho mình biết thiên hạ đệ nhất mỹ nam khiến cho vạn người mê mệt kia là ai thôi.
Cũng may, tiểu Thanh và nàng coi như là tâm linh tương thông, rốt cuộc cũng đem bản tính háo sắc phát ra xong, sau đó vô cùng say sưa tâng bốc, gần như si mê nói: “Hắn chính là vương gia nhỏ tuổi nhất vương triều Vũ Trinh của chúng ta —— Ly vương điện hạ!”
“Phốc——” Hạ Thiên trực tiếp phun ra ngụm trà vừa mới hớp vào trong miệng.
Hạ Thiên dở khóc dở cười nhìn tiểu Thanh, nha đầu kia rung đùi đắc ý như vậy, nói này nói nọ thì được cái gì nha? Nhưng mà, nàng nghe xong cũng cảm thấy có chút hứng thú, kinh ngạc nói: “Ngươi nói Tam ca được chọn là thiên hạ đệ nhị mỹ nam? Bộ dạng của hắn cũng đủ khiến cho thần linh căm phẫn rồi, chẳng lẽ còn có người so với hắn còn đẹp hơn?”
Hạ Thiên cảm thấy có chút khó tin, lần đầu tiên gặp Ân Tử Dương, nàng cảm thấy Ân Tử Dương chính là thần tiên chuyển thế, xinh đẹp vô cùng, mà ấn tượng của nàng đối với Ân Dã Thần, ngoại trừ vẻ lạnh lùng bên ngoài khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người nguy hiểm, không dễ chọc vào, cho đến cái ngày mà chính bản thân mình được chứng kiến nụ cười của hắn, nụ cười đó trong nháy mắt có thể hòa tan được sự lạnh lẽo trên khuôn mặt băng giá kia, khoảnh khắc đó, hắn như một vị thần đi lạc xuống cõi trần gian, so với Ân Tử Dương chỉ có hơn chứ không kém, nàng có thể khẳng định, trên thế giới này, so với hắn, không còn ai có thể cười rộ lên mà đẹp hơn như vậy.
Nhưng, hắn cư nhiên lại chỉ xếp hạng thứ hai! Vậy thì chứng tỏ, đứng trước hắn, là một mỹ nam chấn động thế nhân, nhật nguyệt biến sắc?
“Gì? Người thế mà lại không biết sao?” Tiểu Thanh nghi hoặc chớp mắt mấy cái, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, tại sao Hạ Thiên lại không biết?
“Ta biết thì còn hỏi ngươi làm gì? Nói mau nói mau, người nào mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nam?” Đôi mắt to tròn của Hạ Thiên lóe lên tia sáng hưng phấn.
Mỹ nam nha!
Lại còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam!
Chuyện tốt như vậy, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua! Tốt nhất là có thể dò la xem thiên hạ đệ nhất mỹ nam đó đang ở nơi nào, nàng nhất định phải đi gặp để mở mang tầm nhìn mới được!
Nghĩ tới thiên hạ đệ nhất mỹ nam, vẻ mặt của tiểu Thanh cũng có chút say mê, ánh mắt trở nên mông lung, mơ mơ màng màng lại mang theo một loại cảm xúc mộng ảo, mê luyến của thiếu nữ.
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nam. . . . . Hắn thật sự rất đẹp. . .rất đẹp. . . . Thậm chí mọi người còn hoài nghi hắn kỳ thực là một nữ nhân chứ không phải là nam nhân, nhưng mà, không một ai có thể có đủ can đảm để xé rách y phục của hắn, khinh bạc thân thể của hắn, để nhìn xem đến cuối cùng hắn là nam hay là nữ, tuy rằng, hắn quả thực là nam, nhưng mà. . . .tất cả mọi người đều xem hắn là nữ nhân. . . .”
“. . . . .” Hạ Thiên nhìn thấy dáng vẻ háo sắc của tiểu Thanh, nhịn không được cong cong khóe miệng: “Ngươi làm ơn trực tiếp nói với ta, thiên hạ đệ nhất mỹ nam này là ai có được không?”
Nàng rất bận, không rảnh để ở đây nhìn nàng ta lộ ra vẻ háo sắc đâu. . . .
Nhưng hiển nhiên, vừa nhắc tới người này, tiểu Thanh liền hoàn toàn mê muội, trong miệng cứ lẩm bẩm lầm bầm: “Vẻ đẹp của hắn, vừa phóng túng, vừa thu liễm, vẻ đẹp của hắn, vừa cao ngạo lại vừa ung dung trầm tĩnh, vẻ đẹp của hắn, khiến cho mọi người như si như say, tình nguyện cứ ngủ mãi như vậy mà được nhìn thấy hắn ở trong mộng, chứ không nguyện mai kia tỉnh giấc rồi lại biến mất!”
“. . . . .” Hạ Thiên thống khổ nhắm mắt lại, trời ơi, ai tới cứu vớt cái nữ nhân háo sắc này đi. . . . .
“Lúc hắn cười, có thể khiến cho mọi người cảm thấy giống như một vị thần tiên đang phiêu theo cơn gió, chỉ cần một cái nhíu mày của hắn, có thể khiến cho mọi người thống khổ, đứt từng khúc ruột. . . . Ôi, trên đời này, không có bất kỳ một ai có thể so sánh được với hắn. . . . .”
“. . . . .” Hạ Thiên cố gắng áp chế cơn xúc động muốn dùng nắm đấm để bịt lại cái miệng đang mở to của tiểu Thanh, lửa giận ngùn ngụt, nàng cầm chén trà mà tiểu Thanh vừa bưng tới, hung hăng uống hết vào bụng.
Thôi thôi, dù sao nha đầu kia cũng sẽ không háo sắc cả đời được, chờ nàng bình thường trở lại, tự khắc sẽ nói cho mình biết thiên hạ đệ nhất mỹ nam khiến cho vạn người mê mệt kia là ai thôi.
Cũng may, tiểu Thanh và nàng coi như là tâm linh tương thông, rốt cuộc cũng đem bản tính háo sắc phát ra xong, sau đó vô cùng say sưa tâng bốc, gần như si mê nói: “Hắn chính là vương gia nhỏ tuổi nhất vương triều Vũ Trinh của chúng ta —— Ly vương điện hạ!”
“Phốc——” Hạ Thiên trực tiếp phun ra ngụm trà vừa mới hớp vào trong miệng.
Tác giả :
Ninh Khuynh