Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
Chương 69: Đại dương a —— tất cả đều là nước
“Ngươi muốn cùng ta đấu thơ?” Vẻ mặt của hắn nhìn Hạ Thiên tràn đầy khinh thường.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Ân Dã Thần phía bên dưới, lại thở dài lần thứ hai, nàng thật sự không muốn nổi tiếng nha. . . . .
Hạ Thiên vô cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng, là ta muốn đấu thơ với ngươi.”
“Tại hạ Công Tôn Dịch, xin hỏi danh tính của cô nương?” Hắn thản nhiên chắp tay, đêm nay hắn đã đánh bại nhiều người tri thức khá cao, đương nhiên sẽ không chấp nhận để mình bại dưới tay của một nữ tử.
“Tiểu nữ gọi là. . . . .Linh Lung!” Nàng vốn định nói ra tên thật của mình, nhưng nghĩ lại, không nói ra thì có vẻ tốt hơn.
Ân Dã Thần nghe thấy tên này, khóe môi nhếch lên, nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Được, Linh Lung cô nương, không biết cô nương muốn đấu với tại hạ như thế nào?” Công Tôn Dịch cực kỳ lễ phép trao quyền chủ động vào tay Hạ Thiên, tình thế bắt buộc khiến cho Hạ Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng Hạ Thiên đã quyết định sẽ không để lộ ra nhiều tài năng, nếu đem những bài thơ cổ đã học được nói ra, Công Tôn Dịch này chắc chắn sẽ thua, nàng còn khẳng định tất cả mọi người ở đây, chắc chắn sẽ không ai có thể vượt qua được mình, nhưng nếu như làm như vậy thì tất cả mọi người sẽ chú ý đến nàng mất.
Ngẫm nghĩ một hồi, giống như là nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thiên đột nhiên cười nói: “Như vậy đi, nếu như ngươi có thể đối tiếp được bài thơ này, ta đây liền nhận thua, như thế nào?”
“Đương nhiên là được, cô nương, mời!” Công Tôn Dịch không hề quan tâm, nói.
“Được! Nghe đây ——
Tuấn mã a —— bốn chân!
Đại dương a —— tất cả đều là nước!
Mẹ ngươi a —— thật hổ thẹn!
Nói ngươi a —— thật chảnh chọe!
Nói xong, Hạ Thiên khom người chào, cười tít mắt, dùng tay ra dấu mời: “Xong rồi, Công Tôn công tử, mời!”
“Phốc —— “
“Hô hô —— hay! Rất hay —— !”
“Chửi giỏi lắm! Thật sảng khoái!”
Đám người bên dưới “oanh” một tiếng, toàn bộ đều cười ầm lên, nam tử cầm quạt vừa mới bị Công Tôn Dịch đánh bại kia, cười đến vô cùng sung sướng, giọng cười của hắn còn lớn nhất trong đám người.
Mà sắc mặt của Công Tôn Dịch lại lúc trắng lúc xanh, tức giận đưa tay lên chỉ: “Ngươi. . .ngươi. . . ngươi khinh người quá đáng, cái này mà tính là thi sao? Cái này rõ ràng là bôi nhọ người khác.”
“Oa, đây không tính là thi sao?” Hạ Thiên vô tội chớp mắt mấy cái, cực kỳ xấu hổ gãi gãi đầu: “A! Ta thật sự không biết điều đó, ta đây chịu thua, Công Tôn công tử, ngươi cứ tiếp tục, haha!”
Nói xong, nàng vung tay lên, bước xuống đài cao, dáng vẻ như tất cả chỉ là một chuyện hiểu lầm. Kỳ thực trong lòng nàng cảm thấy thật sảng khoái, cái tên gia hỏa tự cho mình là đúng kia, nàng nhìn đã cảm thấy không vừa mắt, lại được dịp chửi hắn một trận.
Công Tôn Dịch ở trước mặt mọi người nhận hết những tiếng cười nhạo báng, hắn thẹn quá hóa giận, làm sao có thể dễ dàng để cho Hạ Thiên đi? Cước bộ lập tức dừng một chút, hắn túm lấy cổ áo sau gáy của Hạ Thiên, kéo nàng trở về: “Ngươi ở lại cho ta!”
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Ân Dã Thần phía bên dưới, lại thở dài lần thứ hai, nàng thật sự không muốn nổi tiếng nha. . . . .
Hạ Thiên vô cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng, là ta muốn đấu thơ với ngươi.”
“Tại hạ Công Tôn Dịch, xin hỏi danh tính của cô nương?” Hắn thản nhiên chắp tay, đêm nay hắn đã đánh bại nhiều người tri thức khá cao, đương nhiên sẽ không chấp nhận để mình bại dưới tay của một nữ tử.
“Tiểu nữ gọi là. . . . .Linh Lung!” Nàng vốn định nói ra tên thật của mình, nhưng nghĩ lại, không nói ra thì có vẻ tốt hơn.
Ân Dã Thần nghe thấy tên này, khóe môi nhếch lên, nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Được, Linh Lung cô nương, không biết cô nương muốn đấu với tại hạ như thế nào?” Công Tôn Dịch cực kỳ lễ phép trao quyền chủ động vào tay Hạ Thiên, tình thế bắt buộc khiến cho Hạ Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng Hạ Thiên đã quyết định sẽ không để lộ ra nhiều tài năng, nếu đem những bài thơ cổ đã học được nói ra, Công Tôn Dịch này chắc chắn sẽ thua, nàng còn khẳng định tất cả mọi người ở đây, chắc chắn sẽ không ai có thể vượt qua được mình, nhưng nếu như làm như vậy thì tất cả mọi người sẽ chú ý đến nàng mất.
Ngẫm nghĩ một hồi, giống như là nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thiên đột nhiên cười nói: “Như vậy đi, nếu như ngươi có thể đối tiếp được bài thơ này, ta đây liền nhận thua, như thế nào?”
“Đương nhiên là được, cô nương, mời!” Công Tôn Dịch không hề quan tâm, nói.
“Được! Nghe đây ——
Tuấn mã a —— bốn chân!
Đại dương a —— tất cả đều là nước!
Mẹ ngươi a —— thật hổ thẹn!
Nói ngươi a —— thật chảnh chọe!
Nói xong, Hạ Thiên khom người chào, cười tít mắt, dùng tay ra dấu mời: “Xong rồi, Công Tôn công tử, mời!”
“Phốc —— “
“Hô hô —— hay! Rất hay —— !”
“Chửi giỏi lắm! Thật sảng khoái!”
Đám người bên dưới “oanh” một tiếng, toàn bộ đều cười ầm lên, nam tử cầm quạt vừa mới bị Công Tôn Dịch đánh bại kia, cười đến vô cùng sung sướng, giọng cười của hắn còn lớn nhất trong đám người.
Mà sắc mặt của Công Tôn Dịch lại lúc trắng lúc xanh, tức giận đưa tay lên chỉ: “Ngươi. . .ngươi. . . ngươi khinh người quá đáng, cái này mà tính là thi sao? Cái này rõ ràng là bôi nhọ người khác.”
“Oa, đây không tính là thi sao?” Hạ Thiên vô tội chớp mắt mấy cái, cực kỳ xấu hổ gãi gãi đầu: “A! Ta thật sự không biết điều đó, ta đây chịu thua, Công Tôn công tử, ngươi cứ tiếp tục, haha!”
Nói xong, nàng vung tay lên, bước xuống đài cao, dáng vẻ như tất cả chỉ là một chuyện hiểu lầm. Kỳ thực trong lòng nàng cảm thấy thật sảng khoái, cái tên gia hỏa tự cho mình là đúng kia, nàng nhìn đã cảm thấy không vừa mắt, lại được dịp chửi hắn một trận.
Công Tôn Dịch ở trước mặt mọi người nhận hết những tiếng cười nhạo báng, hắn thẹn quá hóa giận, làm sao có thể dễ dàng để cho Hạ Thiên đi? Cước bộ lập tức dừng một chút, hắn túm lấy cổ áo sau gáy của Hạ Thiên, kéo nàng trở về: “Ngươi ở lại cho ta!”
Tác giả :
Ninh Khuynh