Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
Chương 10: Cường hôn (1)
“A — Đại thúc thúi, tại sao ngươi lại không phân rõ phải trái như vậy!” Hạ Thiên sợ hãi kêu lên, vội vàng giơ tay ôm đầu, trông thấy đoản kiếm lao tới, nàng bi tráng nhắm mắt lại, xong rồi, thật sự phải viết di chúc ở đây rồi, trong đầu nàng chỉ hiện lên một câu, đó chính là “Trẻ nhỏ và đại thúc thật khó dưỡng.”
(Duy tiểu nhân dữ đại thúc nan dưỡng dã – Nguyên bản là : Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã – Đây là câu Luận ngữ của Khổng tử, ý của ông ở đây là Đàn bà con gái và trẻ nhỏ đều khó chăm sóc, nuôi dưỡng.)
“Ơ?” Đợi mãi cũng không thấy cảm giác đau đớn, ngược lại chỉ nghe phía sau lưng mình có người hét lên một tiếng thảm thiết, Hạ Thiên vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một người áo đen, trên cổ cắm một đoản kiếm, chính là thanh đoản kiếm vừa rồi, một nhát chí mạng.
Thì ra. . . . .thì ra không phải là giết nàng nha, Hạ Thiên lau mồ hôi lạnh, đại thúc chết tiệt, trông vậy mà lại hù dọa nàng.
“Đi mau!” Không đợi cho Hạ Thiên suy nghĩ, Ân Tịch Ly chụp lấy cổ tay nàng, nhanh chóng quẹo vào một ngõ nhỏ.
Cách đó không xa, mấy tên hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, sát khí mãnh liệt bao trùm xung quanh, hết sức căng thẳng.
Ôi trời, nhiều người như vậy tới đây, đều là muốn giết đại thúc sao? Hạ Thiên kinh ngạc há hốc miệng, nàng. . . . .Hiện tại, nàng có nên hay không nên tìm cách chạy trốn a? Nếu bọn họ đánh nhau, không chừng lại nghĩ mình và đại thúc cùng một phe mà giết luôn cả mình thì làm sao bây giờ?
Vừa thấy nàng há mồm, Ân Tịch Ly lập tức che miệng nàng, giọng nói lạnh lùng phảng phất vang vọng bên tai: “Tốt nhất là đừng có lên tiếng cho ta!”
“Ưm ưm. . . . . .” Làm ơn đi, bây giờ thì nàng lên tiếng kiểu gì?
Những tên mặc áo đen dần dần tiến lại gần, trái tim của Hạ Thiên đã vọt lên đến cổ họng, một bàn tay của Ân Tịch Ly đã lặng lẽ thủ sẵn mấy mũi ám khí.
“Lão đại, hình như nơi đó có người.” Một người trong số đó đôt nhiên chỉ về phía bọn họ đang ẩn nấp nói.
Sắc mặt của Hạ Thiên trắng nhợt, bị phát hiện rồi sao? Nàng vội vã giơ tay lay lay người đại thúc, nhắc nhở hắn là bọn họ đã bị phát hiện, nàng vừa đẩy, lại không biết là đã sờ phải cái gì, ẩm ướt, dính dính, hầu như là đã dính đầy tay nàng, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện đều là máu!
“A!” Hạ Thiên sợ hãi kêu to, tuy đã bị bịt miệng nhưng thanh âm vẫn phát ra không nhỏ.
Nhất định là miệng vết thương của đại thúc lại nứt ra rồi, không xong, bọn hắn đông người như vậy, đại thúc chỉ có một mình, hiện giờ lại đang bị trọng thương, bọn họ nhất định là chết chắc rồi!
“Hả? Quả nhiên có người, đi qua nhìn thử xem!”
Tên áo đen từng bước từng bước đến gần nơi này.
“Đại thúc, đại thúc, làm sao bây giờ?” Hạ Thiên gắt gao nắm lấy tay Ân Tịch Ly, giọng nói mơ hồ run rẩy.
Ân Tịch Ly hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nếu nàng không kêu lên thì làm sao những người đó có thể đến đây?
Nhìn thấy tên áo đen càng ngày càng đến gần, Ân Tịch Ly đột nhiên híp mắt lại, một phen kéo lấy Hạ Thiên, xoay người đè nàng dưới thân, cúi người hôn xuống môi nàng.
(Duy tiểu nhân dữ đại thúc nan dưỡng dã – Nguyên bản là : Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã – Đây là câu Luận ngữ của Khổng tử, ý của ông ở đây là Đàn bà con gái và trẻ nhỏ đều khó chăm sóc, nuôi dưỡng.)
“Ơ?” Đợi mãi cũng không thấy cảm giác đau đớn, ngược lại chỉ nghe phía sau lưng mình có người hét lên một tiếng thảm thiết, Hạ Thiên vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một người áo đen, trên cổ cắm một đoản kiếm, chính là thanh đoản kiếm vừa rồi, một nhát chí mạng.
Thì ra. . . . .thì ra không phải là giết nàng nha, Hạ Thiên lau mồ hôi lạnh, đại thúc chết tiệt, trông vậy mà lại hù dọa nàng.
“Đi mau!” Không đợi cho Hạ Thiên suy nghĩ, Ân Tịch Ly chụp lấy cổ tay nàng, nhanh chóng quẹo vào một ngõ nhỏ.
Cách đó không xa, mấy tên hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, sát khí mãnh liệt bao trùm xung quanh, hết sức căng thẳng.
Ôi trời, nhiều người như vậy tới đây, đều là muốn giết đại thúc sao? Hạ Thiên kinh ngạc há hốc miệng, nàng. . . . .Hiện tại, nàng có nên hay không nên tìm cách chạy trốn a? Nếu bọn họ đánh nhau, không chừng lại nghĩ mình và đại thúc cùng một phe mà giết luôn cả mình thì làm sao bây giờ?
Vừa thấy nàng há mồm, Ân Tịch Ly lập tức che miệng nàng, giọng nói lạnh lùng phảng phất vang vọng bên tai: “Tốt nhất là đừng có lên tiếng cho ta!”
“Ưm ưm. . . . . .” Làm ơn đi, bây giờ thì nàng lên tiếng kiểu gì?
Những tên mặc áo đen dần dần tiến lại gần, trái tim của Hạ Thiên đã vọt lên đến cổ họng, một bàn tay của Ân Tịch Ly đã lặng lẽ thủ sẵn mấy mũi ám khí.
“Lão đại, hình như nơi đó có người.” Một người trong số đó đôt nhiên chỉ về phía bọn họ đang ẩn nấp nói.
Sắc mặt của Hạ Thiên trắng nhợt, bị phát hiện rồi sao? Nàng vội vã giơ tay lay lay người đại thúc, nhắc nhở hắn là bọn họ đã bị phát hiện, nàng vừa đẩy, lại không biết là đã sờ phải cái gì, ẩm ướt, dính dính, hầu như là đã dính đầy tay nàng, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện đều là máu!
“A!” Hạ Thiên sợ hãi kêu to, tuy đã bị bịt miệng nhưng thanh âm vẫn phát ra không nhỏ.
Nhất định là miệng vết thương của đại thúc lại nứt ra rồi, không xong, bọn hắn đông người như vậy, đại thúc chỉ có một mình, hiện giờ lại đang bị trọng thương, bọn họ nhất định là chết chắc rồi!
“Hả? Quả nhiên có người, đi qua nhìn thử xem!”
Tên áo đen từng bước từng bước đến gần nơi này.
“Đại thúc, đại thúc, làm sao bây giờ?” Hạ Thiên gắt gao nắm lấy tay Ân Tịch Ly, giọng nói mơ hồ run rẩy.
Ân Tịch Ly hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nếu nàng không kêu lên thì làm sao những người đó có thể đến đây?
Nhìn thấy tên áo đen càng ngày càng đến gần, Ân Tịch Ly đột nhiên híp mắt lại, một phen kéo lấy Hạ Thiên, xoay người đè nàng dưới thân, cúi người hôn xuống môi nàng.
Tác giả :
Ninh Khuynh