Vương Giả Đã Chơi Đến Mãn Cấp
Chương 19
Cây cầu kia dẫn ra khỏi Hoàng Thành, đến trước một cánh cổng mở ra từ hư vô.
Vị trí của Mộc Tiên vực là bí mật. Ngoại trừ thành viên trong tộc, người ngoài nếu biết cách đi vào chắc chắn phải bị loại trừ. Việc này được thực hiện nghiêm ngặt từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Xuyên qua cánh cổng kia ngay lập tức nhóm người đã đứng trước một khu rừng đầy sức sống dẫn vào nơi ở của tinh linh.
Nơi đây tràn ngập hoa thơm cỏ lạ. Cá thì bơi trên trời mà côn trùng thì phát sáng. Các loại nấm và nhung tùng cực đại xếp tầng tầng lớp lớp bên những gốc cổ thụ phải đến hàng ngàn naem tuổi. Những ngôi nhà trong cây có cao có thấp, cổng và sân vườn to lớn, được trang trí hoàn toàn tự nhiên đẹp đẽ. Mang một cảm giác cực kỳ cổ xưa, cũng thật thần bí. Một vài tinh linh trong nhà thấy người lạ đến thì tò mò ló đầu ra nhìn.
Lạp Lạc đi đầu dẫn đường, thuận tiện giới thiệu sơ qua các đặc điểm kỳ bí của tộc tinh linh. Gần nửa ngày nghe giới thiệu cũng như được tận mắt chứng kiến đã khiến cho nhóm Thư Di phải mở rộng tầm mắt.
Tộc tinh linh không giống như trong sách có thể bay. Họ có niềm đam mê đặc biệt với âm nhạc, ca hát. Tinh linh có thể giao tiếp với thực vật và động vật. Họ yêu thích nhất là chế tạo nhạc cụ . Phần lớn rất giỏi trong việc dự báo thời tiết và dị tượng trời đất. Đặc biệt có một lượng tinh linh cực hiếm còn có khả năng tiên tri, nhìn thấy quá khứ lẫn tương lai của người khác.
Con đường trải dài lát đá trắng tinh mịn không có điểm cuối. Không khí trong lành chứa đầy linh khí không lẫn chút tạp chất. Cưỡi hươu đi đến hơn một canh giờ mới tới được khu vực trung tâm.
Cơ mà theo như lời Lạp Lạc nói, bọn họ mới chỉ đi dạo chưa được một phần của Mộc Tiên vực mà thôi.
Trung tâm của Mộc Tiên vực là một trong những nơi trao đổi buôn bán chính. Nơi đây cửa hàng chuyên bán các loại đan dược, tài liệu, sách cổ cùng với nhạc cụ. Cửa hàng sửa đồ hỏng hóc, cửa hàng hoa quả, cửa hàng cho thuê tinh linh làm việc,... Tiền tệ là một loại lá cây mỏng màu bạc phát sáng.
Lần lượt xem qua các quầy hàng. Thư Di phát hiện thứ gì cũng có, chỉ duy nhất không có đá quý và kim loại. Tinh linh cho rằng đá quý là tục vật, đối với kim loại thì căm ghét. Cho rằng những thứ đó mang lại ham muốn rẻ mạt cùng chiến tranh gϊếŧ chóc. Nên ở đây không buôn bán những thứ như vậy.
Điều này làm Mục Thiều không khỏi cảm thán. Quả nhiên không hổ danh Mộc Tiên vực trong truyền thuyết, nền văn hóa cùng lối sống thật sự rất đặc biệt.
Mượn tiền của quan chấp hành đại nhân lùng sục cả một đường đi. Mua được mấy túi tiên quả, đồ vật trang trí đáng yêu với vô số sách, Thanh Mai Thiên Ẩn mới thỏa mãn ngừng lại.
Điểm đến của họ là cung tinh linh.
Đang đi bỗng Thư Di chợt dừng bước, nhìn về bóng đen vừa lấp ló phía ven đường đột ngột xông ra chặn ngay trước mặt.
Một thiếu niên tinh linh với mái tóc bạch kim xõa tung cùng con ngươi như hồng ngọc. Da của cậu rất trắng, cứ như một khối băng ngọc trong suốt. Đường nét trên gương mặt tựa búp bê sứ tinh xảo dễ vỡ. Thân thể gầy yếu ẩn dưới một lớp áo choàng màu xám, đôi mắt đầy quầng thâm, thậm chí còn thấp hơn cả Thư Di. Cho người ta một cảm giác yếu ớt mong manh đến kỳ lạ.
Tinh linh duy nhất có mắt đỏ ở Mộc Tiên vực. Thư Di nhận ra hắn. Quan chấp hành thứ tư của Mộc Tiên, sở hữu sức mạnh tiên tri đoán trước được tương lai và số mệnh, Thích Á.
Trái ngược với không khí vui vẻ trong sáng xung quanh, gương mặt của Thích Á lại mang một vẻ ám trầm đến kỳ lạ. Những cảnh sắc sinh hoạt yên bình tươi đẹp bên ngoài như phản chiếu lại một cách buồn bã trên tấm gương bạc lớn trong tay của cậu.
Trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người, Thích Á tiến tới trước mặt Thư Di, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Cẩn thận người bên cạnh ngươi."
Tấm gương trên tay cậu nhấp nháy vài lần rồi im lìm. Thanh âm khản đặc phát ra từ cổ họng: "Nhanh chạy đi. Rời khỏi đây. Càng nhanh càng tốt."
Lạp Lạc nhanh chóng cho người tiến lên cản cậu lại, vẻ mặt đăm chiêu: "Thích Á, đây là khách quý được mời đến. Ngươi đừng quậy nữa."
Tiếp đó quay sang Thư Di trấn an: "Không cần nghe hắn nói đâu. Thích Á từ mười năm trước đã bắt đầu nhìn thấy mấy thứ kỳ lạ. Có lẽ do di chứng của việc vượt qua quy tắc thế giới nhìn trước tương lai nhiều lần. Đa phần những thứ hắn tiên đoán bắt đầu xảy ra sai lệch. Trừ khi gương của hắn phát ra hào quang lóa mắt khi hắn nói, nếu không thì mọi thứ sẽ không xảy ra."
Trong bản thảo cũng viết, Thích Á từ nhỏ đã có lối suy nghĩ không giống người thường. Tinh linh duy nhất trong Mộc Tiên không có thiên phú ca hát, lại đặc biệt rất giỏi tiên đoán. Sau một tai nạn dẫn đến di chứng, từ mười năm trước đã suýt bị Mộc Tiên vứt bỏ, may mắn có cái gương do quan chấp hành thứ hai tạo ra để nhận định đúng sai trong lời nói của hắn nên mới được giữ lại. Nhưng rõ ràng địa vị đã giảm đi rất nhiều. Đã tự sát trước khi nhân vật chính đến đây. Nhưng do tuyến thời gian Thư Di tới Mộc Tiên sớm hơn trong cốt truyện nên cậu vẫn sống.
Thư Di nhìn thiếu niên bị thị vệ tinh linh giữ lại hai bên mang đi. Đôi mắt xinh đẹp như hồng ngọc kia không hiểu sao rơi xuống từng giọt nước mắt. Thần sắc cậu vặn vẹo như bị nuốt chửng vào trong bóng tối. Thích Á bỗng nhiên không ngừng gào khóc, còn liên tục lẩm bẩm: "Ta phải gặp người đó. Nếu không tất cả sẽ chết! Thế giới này không có thực! Tất cả không có thực!"
A Ngu cũng nhìn theo tinh linh nọ bị mang đi, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo tràn ngập sát khí.
Thư Di vừa định quay người, nghe thấy câu cuối kia của Thích Á thì đột ngột dừng bước.
Câu nói tưởng như hàm hồ vô nghĩa này đối với người đến từ thế giới khác như nàng thì đặc biệt quái dị. Giống như đối phương cùng nàng đều nhận thức được thế giới này chỉ là một cuốn sách. Chưa kể hành động Thích Á đợi sẵn ở đây từ trước để chặn một người đã xác định là nàng vô cùng đáng ngờ.
Hoặc có thể do vận mệnh nhân vật chính trên người nàng. Mà một vai phụ bị điên như vậy chắc cũng không cần quan tâm làm gì.
Thư Di nhìn gương mặt đám Thanh Mai Thiên Ẩn và những người khác thờ ờ không cảm xúc giống như con rối vô hồn, giật mình sững lại.
Không đúng.
Tại sao nàng lại cho rằng Thích Á bị điên là tự nhiên chứ? Thậm chí bản thân còn không nghi ngờ gì về chuyện này.
Những người khác cũng vậy. Ngay lập tức tin tưởng lời Lạp Lạc không chút dị nghị.
Tại sao?
Là do bản thảo đã viết...
Bản thảo.
Từ trước đến giờ nàng đều tin tưởng tuyệt đối những gì viết trong bản thảo.
Nữ tử vội lấy xấp giấy từ trong túi trữ vật ra nhìn lại vài lần.
Ngoại trừ tình tiết chính vẫn luôn dùng nhiệm vụ lấy Thần khí để duy trì. Tất cả tình tiết khác đều vì nàng xuyên vào mà thay đổi, ngay cả tuyến thời gian cũng chưa từng khớp. Thế nhưng mặc dù tuyến thời gian bị đi lệch, tất cả lời thoại lẫn hành động của các nhân vật quan trọng vẫn như cũ. Ép cốt truyện theo đúng khuôn khổ để có thể đi tới kết thúc. Mặc kệ nam chính Mặc Dương Kỳ kia có xuất hiện hay không.
Mục tiêu nhiệm vụ hệ thống cũng đang tuân theo định luật kia. Tình tiết lấy thần khí và bắt gián điệp huyết tu sẽ phải xảy ra giống như trong bản thảo biết.
Gò bó, ép chặt. Sức mạnh của cốt truyện bắt người ta phải tuân theo sắp đặt từ trước. Từ đầu đến cuối giống như những con rối bị người ta giật dây biểu diễn trên sân khấu.
Nhưng không hề có tình tiết Thích Á xông ra chặn đường họ.
Trong một khắc kia, quá khứ khuyết thiếu như liên kết lại với nhau, Thư Di nhận ra mình đã bỏ quên một chi tiết nào đó rất quan trọng.
Chắc chắn có thứ gì đó nàng đã bỏ qua, nhưng lại không tài nào nhớ nổi. Thư Di tin tưởng trực giác của mình.
Nhưng rốt cuộc là thứ gì?
Rõ ràng Thích Á có liên quan mật thiết đến việc mà nàng đã quên. Khả năng của tinh linh này... Có thể cậu đã xuyên qua người nàng nhìn thấy thứ gì đó trong tương lai.
Bỏ qua tấm gương kia. Bỏ qua khả năng Thích Á phát điên. Nếu chiếu theo việc thiếu niên hoàn toàn thanh tỉnh nói ra những lời kia...
Tất cả sẽ chết.
Tất cả bao gồm những ai? Tương lai mà người nọ nhìn thấy...
Cảm giác huyệt thái dương giật liên hồi, đầu vô cùng đau. Giống như ngăn cản Thư Di tìm thấy thứ bị ẩn giấu. Phải bài xích những suy nghĩ không nên.
A Ngu đi đến bên cạnh, nhận thấy thần sắc bất thường của nàng liền nắm lấy cổ tay đối phương. Ánh mắt lướt qua tập giấy trên tay nàng, cố gắng dùng hành động trấn an cảm xúc cho Thư Di: "Nếu đau đầu thì đừng đọc gì hết, nghỉ ngơi chút đi."
Bầu trời trong xanh từ từ trở lên xám xịt, cuồng phong nổi lên.
Thanh Mai Thiên Ẩn, Mục Thiều, Dung Cảnh, Lạp Lạc và những người khác đều mang vẻ mặt trống rỗng, bắt đầu tiến lên hỏi han Thư Di. Nhưng những hành động máy móc kia lúc này trong mắt nàng càng trở lên kỳ quái.
Đột nhiên, Thư Di nâng lên mí mắt, bắt lấy tay A Ngu, ánh mắt sắc bén khẳng định: "Ngươi có thể thấy được bản thảo!"
Quả nhiên, thứ mà nàng vẫn luôn bỏ qua, chính là thái độ của người xung quanh đối với bản thảo.
Mỗi lần nàng mang nó ra đọc trước mặt người khác, kể cả trong những lúc quan trọng, họ đều cư xử bình thường, hoàn toàn tự nhiên. Ngay cả Thanh Mai Thiên Ẩn bản tính tò mò cũng chưa từng hỏi qua về bản thảo này. Giống như trong mắt họ, thứ này không hề tồn tại.
Từ đầu đến cuối, người duy nhất từng nói với nàng về bản thảo, là A Ngu.
Thậm chí, hắn còn gọi nó là truyện.
Giống như biết trước xấp giấy đó viết về thứ gì vậy.
_
Bên lề: Thuyết âm mưu sắp đặt từ trước, mời đọc lại chương 8,9. :))))))