Vương Gia Chạy Trốn
Chương 2: [ nam nhân
" Tiêu Vân " Sự cố ở trên giường lúc nửa đêm ]
" Nga , thực ra là thất vương gia chưa nhớ ra ta a , như thế là ta chưa tin tưởng được nha , còn ta tên là Tiêu Vân , từ giờ ta ở bên thất vương gia trông chừng cho , Tiểu An Tử , ngươi cứ lui ra , để một mình thất vương gia ở lại với bổn công tử là được rồi ha " .
Tiêu Vân mặt dầy đuổi khéo Tiểu An Tử , như thế thì mình có thể ở bên cạnh tiên nữ ở trong lòng trước mắt này rồi .
" A , Tiểu An Tử , ngươi không được bỏ ta ở một mình nha , nhỡ có gì sảy ra thì sao ? " .
Ta dung mạo thanh tú non choẹt nhăn lại , trong đầu thì một lô dấu chấm hỏi hắc tuyến , nhìn nam nhân tên Tiêu Vân này , mới thoạt đầu thì trông rất là soái , nhưng khi nghe hắn nói thì ta suýt phun hết đồ ăn trong bụng ra a .
Nói xong , Tiêu Vân không để ý ta trong đầu đang nghĩ gì , hắn đưa đũa lên những món ăn hấp dẫn ở trên bàn lớn kia ăn điểm tâm mà khuôn mặt cười vui vẻ .
Còn ta , lúc này không thể nuốt trôi được gì nữa , trước mắt nhìn cái bộ mặt kia là đã chán ghét rồi .
Ta ăn xong , muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa thư dãn , nhưng lúc nào cũng có một cái đuôi luôn bám theo dai như đỉa , và kẻ đó còn ai khác chính là Tiêu Vân .
Nói về Tiêu Vân , nam nhân này cũng là một soái ca đứng hàng tam trong nước Xuất Vân Quốc , thân phận vốn là Thiếu Cung Chủ của Tiêu Long Môn , vốn là một tổ chức lớn ở trong giang hồ , tựa như maphia xã hội đen ở hiện đại vậy .
Nhưng mà hiện nay Tiêu Long Môn đã quy thuận triều đình và làm việc cho triều đình với một điều kiện là phải có được Thất Vương Gia : Mộ Dung Ngọc để làm nam sủng , thì mới có được thái bình của thiên hạ , chính vì thế mà Tiêu Vân kia đi lại trong hoàng cung Xuất Vân Quốc là rất bình thường .
" Ai da , Tiêu Vân , ngươi là nên rời đi được rồi đó " .
Ta thật là mong muốn nam nhân kia có thể không làm phiền mình , vì mình đâu phải là Mộ Dung Ngọc của hắn đâu kia chứ .
Cứ thế quanh quẩn suốt , trời cũng đã tối , ta quay lại phòng ngủ để đi ngủ .
Nhưng trời ạ , nam nhân kia vẫn không rời đi , hắn thật là muốn ngủ ở đây đi .
Đã đến giờ buồn ngủ ta ngáp ngắn ngáp dài nhìn Tiêu Vân , hắn vẫn bộ y phục trắng xóa ngồi ở ghế nhìn ta mà buồn cười .
" Vương gia , ngươi lên giường ngủ đi , ta ngủ ở ghế này là được rồi " .
Tiêu Vân tuy miệng thì nói như thế nhưng cốt là để trấn an mĩ nhân nhỏ kia .
Nhưng ta không an tâm nhưng mà cơn ngáp ngủ kéo dài , buồn ngủ thật là lợi hại , nhìn hắn ngồi ở trên ghế mắt đã nhắm nghiền lại , hơi thở đều đều .
" Tiêu Vân , ngươi đã ngủ chưa " .
Ta nhẹ nhàng dò hỏi hắn , nhưng hắn không hề động đậy .
" Phù , ngươi ngủ rồi , may qúa , oài , ta cũng đi ngủ thôi " .
Nói rồi liền phóng nhẹ nhàng lên chiếc giường lớn thượng đẳng đầy ấm áp cuộn tròn chăn lại , mắt phượng bắt đầu khép lại .
Đang ngủ say bỗng nửa đêm có cảm giác , có cái gì đó ấm ấm giống tay người đang thì ôm mình chặt cứng đến độ nghẹt thở gần chết a .
Gì chứ , hay đây là bóng đè a , ta buồn ngủ qúa lại ngủ đi tiếp .
Cho tới buổi sáng hôm sau lúc sắp tỉnh dậy , cái cảm giác bị bóng đè đó vẫn còn .
Cố gắng cựa quậy , tay mình không may chạm vào một cái chỗ rất là ấm , mà nó lại có khe giống chỗ ở hai chân người giữa đó .
Tức thì giật mình mở tròn xoe mắt ra , một gương mặt quen thuộc của Tiêu Vân đáng ghét ở sát ngay bên cạnh , ta lúc này mặt mày há hốc mồm kinh ngạc , kinh sợ thì đúng hơn a .
Tay cố dứt ra khỏi cái chỗ của nam nhân kia , mình cư nhiên bị kẹp lại .
" A , a , Tiêu Vân , ngươi ở trên giường ta mà làm gì , mau buông cái chân của ngươi ra , kẹp tê hết tay ta rồi
đó " .
Ta thanh âm thanh thúy hét lên , nam nhân kia mắt cũng vừa tròn mở ra , bốn mắt trừng nhau , Tiểu An Tử nghe tiếng hét của ta ở bên ngoài liền nhanh chân chạy vào .
" Ngọc Nhi , ngươi tỉnh rồi a " .
Tiêu Vân vừa mở mắt ra liền nghe tiếng hét quen thuộc của Mộ Dung Ngọc , hắn không hề giật mình mà còn mỉm cười .
" Nhanh , buông chân của ngươi ra , ta mỏi gần chết rồi " .
Ta nhìn hắn , có chút xấu hổ khi mình rõ ràng giờ cũng là nam nhân , nhưng nửa đêm lại còn bị nam nhân ôm với một tư thế ám muội .
" Vương gia , có truyện gì thế ? " .
Thanh âm Tiểu An Tử vừa mới từ bên ngoài , mà nhanh như chớp mắt hắn đã đứng ở trước mắt hai người , hắn nhìn thấy hai nam nhân đang thì ôm nhau , lúc này Tiểu An Tử vào ta mới thoát được cái tay của mình , thoát được rồi ta xoa hai bàn tay của mình vào với nhau cho bớt tê .
Tiêu Vân dành lấy đôi bàn tay ta xong rồi thay ta xoa , xoa .
" Tê thật a , nhưng không phải là ta cố tình đâu , chắc là Ngọc Nhi đêm khuya rét mướt nên tìm chỗ ấm để tránh thôi " .
Tức mình thật , nửa đêm hắn trèo lên giường của mình mà còn nói như thế , ta rút nhanh tay mình về , đưa chân xuống nền nhà xỏ ủng vào chân .
Tiểu An Tử ở một bên chỉ cười cười , hắn kéo ta đi thay y phục ban ngày .
Ta mặc Tiểu An Tử tự do xuyên y phục cho mình , lần này là một bộ y phục màu trắng .
" Lại là trắng , nhưng thôi dù gì mặc cũng đã xong rồi , nên không cần mặc lại " .
Ta nhìn thấy màu trắng là nghĩ đến cái tên đáng ghét kia , lúc này tên đáng ghét đó đã rời khỏi đây về phòng hắn thay đồ rồi .
Thay xong , làm xong hết mọi truyện đi ăn điểm tâm sáng , ta nhìn Tiểu An Tử rồi hỏi hắn .
" Tiểu An Tử , sao khi sáng ngươi thấy tên Tiêu Vân kia ở trên giường của ta , ta thấy ngươi không kì quái gì sao ? " .
Tiểu An Tử đứng đó giải thích .
" Không có gì đâu vương gia , ý người là truyện hai người có thể ở trên giường a ! " .
Ta gật đầu .
" Ừ " .
Tiểu An Tử nói tiếp .
" Truyện này không có gì cả vì vương gia hiện nay đang là nam sủng của Tiêu công tử kia , vốn là đường đường chính chính , hoàng thượng đã ban người cho Tiêu công tử a " .
" Phốc " .
Ta nghe Tiểu An Tử nói suýt nữa thì phun đồ ăn trong miệng ra , may là chưa có sao , gương mặt ta hắc tuyến nhìn Tiểu An Tử .
" Cái gì mà nam sủng , ta không phải là Thất vương gia hay sao ? Từ lúc nào bị biến thành nam sủng của tên đó vậy " .
Thật không thể tưởng được , ở Xuất Vân Quốc này lại có truyện là , đường đường là một vương gia , mà lại đi làm nam sủng cho người ta .
" Tiểu An Tử , ngươi nói xem , ta có thể thu hồi được cái thánh chỉ này hay không ? " .
Tiểu An Tử nghe xong , gương mặt thanh tú liền trở nên lúng túng , hắn đáp .
" A , vương gia , không thể nha , thu hồi thánh chỉ , chỉ có thể là hoàng thượng mà thôi a " .
" Thế hoàng thượng , mà hoàng thượng là phụ vương của ta hay là huynh , đệ ta ? " .
Ta quên mất , mình chính là linh hồn mới đến nên không biết được hoàng đế kia liên quan gì tới thâm quyến của thân thể này .
" Đó là hoàng huynh của vương gia a , nhưng vương gia , không phải là người muốn đi gặp hoàng thượng đó a " .
Đúng là bây giờ ta muốn tìm tên hoàng đế kia , để giải quyết vấn đề này , hắn đem đệ đệ của mình ra để ban tặng cho người kia , thân phận lại là một nam sủng thấp kém nữa chứ .
Ta buông bát đũa nhìn Tiểu An Tử nói .
" Tiểu An Tử , ta muốn đi tìm hoàng huynh , ngươi đưa ta tới đó " .
Tiểu An Tử đành phải đưa ta đi , hắn đoán là vị vương gia này mà tới là sắp có truyện gì rồi .
" Vâng , nô tài đưa người tới Càn Long Cung a " .
Nói rồi , Tiểu An Tử đứng dậy hô đám cung nữ dọn dẹp những thứ ở đây đi , sau đó hắn dẫn ta tới cái chỗ có tên là Càn Long Cung , ta đoán chắc là nơi mà hoàng đế ở .
Trên đường đi ta để Tiểu An Tử đi trước dẫn đường , ngay bên cạnh hắn là ta , phía sau có một vài thị vệ đi theo thành hàng lối quân đội , vòng vèo mãi rốt cuộc cũng đến Càn Long Cung , cung của hoàng đế thời xưa có khác , xa hoa , cầu kì , những thứ hoa văn trang tri cũng là dùng mạ vàng để ghim vào .
Mái ngói lưu ly màu xanh biếc khi gặp ánh nắng mặt trời chiếu tới thì phản quang lấp lánh .
Nói đùa nếu như mà trộm có thể lẻn vào hoàng cung của vua thì chỉ lấy bừa đi một thứ nhỏ nhất mang bán đi là cũng có thể được sung sướng cả một đời .
" Thất Vương Gia Dung Ngọc xin được yết kiến Thánh thượng " .
Thanh âm cao vút , dõng dạc của thái giám trong cung hoàng đế làm nhiệm vụ truyền tin mỗi khi có người tới gặp vua .
[ Cảnh báo : Cảnh Nóng ]
Ngay sau đó , thanh âm thái giám lại vang lên ngay đó .
" Cho truyền Thất Vương Gia : Dung Ngọc vào điện " .
Ta nghe tiếng , nhưng chưa biết phải như thế nào , Tiểu An Tử ngay ở bên cạnh nhắc nhở .
" Vương gia , ngài chỉ có thể tự vào một mình mà thôi , hoàng thượng đang ở trong ngự thư phòng , bọn nô tài không được phép vào cùng chủ nhân a " .
Ta đành bước chân đi tiếp vào trong , đi qua hai gian phòng lớn xa hoa , tiến tới gian thứ ba thì ta ngừng lại .
Trước mắt ta là một nam nhân tóc trắng , dung mạo thanh tú ,
thân hình cường tráng ,
ta giật mình khi nhìn vào đôi mắt đen , nhưng nhìn càng kĩ càng cảm thấy nam nhân trước mắt này có một luồng khí tức gây chấn áp người rất mạnh , nam nhân đó mặc một bộ long bào màu vàng , trên đỉnh đầu mái tóc trắng được ghim cầu kì bằng hai cây trâm chéo bằng ngọc , nam nhân này đang mải mê phê duyệt tấu chương , phát hiện có người ở trước mặt , liền dừng lại đống tấu chương ở trên bàn đưa mắt lên nhìn ta , ta đang thì ngây người nhìn nam nhân quên cả lễ nghĩa cung đình , giờ mới sực nhớ ra , nhanh nhẹn bắt chước kiểu cổ trang ngày xưa mà xem ở trên tivi mà làm .
" Hoàng đệ thỉnh an Hoàng Huynh , hoàng huynh anh khang a " .
Nam nhân nhìn ta , không biết trong lòng đang suy nghĩ gì , nam nhân rời khỏi bàn tiến lại gần ta mỉm cười , cất thanh giọng trầm ấm ôn nhu nói .
" Hoàng huynh đã nói trước kia rồi a , chúng ta là huynh đệ , bây giờ không có người ngoài đệ khỏi phải đa lễ " .
Hoàng đế tiến từng bước thong thả tiêu sái tới trước mắt ta , tự nhiên dùng tay hắn nâng cằm ta lên , vừa nói vừa vuốt ve nhẹ lên má của ta nói ra những điều làm ta gai ốc .
" Nghe nói đâu hoàng đệ đã khỏi bệnh hay quên , hoàng huynh rất vui , nhưng không biết là hoàng đệ có nhớ lại được mối quan hệ thân thiết của chúng ta hay không , ta thật là mong sao hoàng đệ của ta sẽ nhớ chứ " .
Hoàng đế trước mắt đưa tay nâng lên cái cằm trắng nõn của ta , tay kia thì vân vê ghịch ngợm vào làn da mịn màng , hơn nữa vừa nói , vừa trêu chọc hai mặt chạm nhau áp vào , hoàng đế kia còn đưa miệng của hắn lên vành tai nhạy cảm của ta mà liếm nhẹ , phả hơi nóng vào , ta bị giật mình , cố gắng giãy dụa ra khỏi bàn tay rắn chắc kia , thân thể run rẩy miệng thanh âm nói mà giọng đã run .
" Hoàng huynh , thỉnh tự trọng , thần đệ cũng là nam nhân a " .
Hoàng đế nói tiếp , mà hắn cũng bắt đầu không an phận muốn lần mò vào trong vạt áo của ta .
" A , a , a " .
Thanh âm rên rỉ không kìm chế được phát ra , lúc này phát hiện bàn tay rắn chắc kia đã nắn lấy hai khỏa chu sa hồng ở hai ngực , ta càng giãy dụa trong vô lực , mong có người nghe thấy mà tiến vào trong thì ta mới có thể thoát được thân !
" Nga , thực ra là thất vương gia chưa nhớ ra ta a , như thế là ta chưa tin tưởng được nha , còn ta tên là Tiêu Vân , từ giờ ta ở bên thất vương gia trông chừng cho , Tiểu An Tử , ngươi cứ lui ra , để một mình thất vương gia ở lại với bổn công tử là được rồi ha " .
Tiêu Vân mặt dầy đuổi khéo Tiểu An Tử , như thế thì mình có thể ở bên cạnh tiên nữ ở trong lòng trước mắt này rồi .
" A , Tiểu An Tử , ngươi không được bỏ ta ở một mình nha , nhỡ có gì sảy ra thì sao ? " .
Ta dung mạo thanh tú non choẹt nhăn lại , trong đầu thì một lô dấu chấm hỏi hắc tuyến , nhìn nam nhân tên Tiêu Vân này , mới thoạt đầu thì trông rất là soái , nhưng khi nghe hắn nói thì ta suýt phun hết đồ ăn trong bụng ra a .
Nói xong , Tiêu Vân không để ý ta trong đầu đang nghĩ gì , hắn đưa đũa lên những món ăn hấp dẫn ở trên bàn lớn kia ăn điểm tâm mà khuôn mặt cười vui vẻ .
Còn ta , lúc này không thể nuốt trôi được gì nữa , trước mắt nhìn cái bộ mặt kia là đã chán ghét rồi .
Ta ăn xong , muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa thư dãn , nhưng lúc nào cũng có một cái đuôi luôn bám theo dai như đỉa , và kẻ đó còn ai khác chính là Tiêu Vân .
Nói về Tiêu Vân , nam nhân này cũng là một soái ca đứng hàng tam trong nước Xuất Vân Quốc , thân phận vốn là Thiếu Cung Chủ của Tiêu Long Môn , vốn là một tổ chức lớn ở trong giang hồ , tựa như maphia xã hội đen ở hiện đại vậy .
Nhưng mà hiện nay Tiêu Long Môn đã quy thuận triều đình và làm việc cho triều đình với một điều kiện là phải có được Thất Vương Gia : Mộ Dung Ngọc để làm nam sủng , thì mới có được thái bình của thiên hạ , chính vì thế mà Tiêu Vân kia đi lại trong hoàng cung Xuất Vân Quốc là rất bình thường .
" Ai da , Tiêu Vân , ngươi là nên rời đi được rồi đó " .
Ta thật là mong muốn nam nhân kia có thể không làm phiền mình , vì mình đâu phải là Mộ Dung Ngọc của hắn đâu kia chứ .
Cứ thế quanh quẩn suốt , trời cũng đã tối , ta quay lại phòng ngủ để đi ngủ .
Nhưng trời ạ , nam nhân kia vẫn không rời đi , hắn thật là muốn ngủ ở đây đi .
Đã đến giờ buồn ngủ ta ngáp ngắn ngáp dài nhìn Tiêu Vân , hắn vẫn bộ y phục trắng xóa ngồi ở ghế nhìn ta mà buồn cười .
" Vương gia , ngươi lên giường ngủ đi , ta ngủ ở ghế này là được rồi " .
Tiêu Vân tuy miệng thì nói như thế nhưng cốt là để trấn an mĩ nhân nhỏ kia .
Nhưng ta không an tâm nhưng mà cơn ngáp ngủ kéo dài , buồn ngủ thật là lợi hại , nhìn hắn ngồi ở trên ghế mắt đã nhắm nghiền lại , hơi thở đều đều .
" Tiêu Vân , ngươi đã ngủ chưa " .
Ta nhẹ nhàng dò hỏi hắn , nhưng hắn không hề động đậy .
" Phù , ngươi ngủ rồi , may qúa , oài , ta cũng đi ngủ thôi " .
Nói rồi liền phóng nhẹ nhàng lên chiếc giường lớn thượng đẳng đầy ấm áp cuộn tròn chăn lại , mắt phượng bắt đầu khép lại .
Đang ngủ say bỗng nửa đêm có cảm giác , có cái gì đó ấm ấm giống tay người đang thì ôm mình chặt cứng đến độ nghẹt thở gần chết a .
Gì chứ , hay đây là bóng đè a , ta buồn ngủ qúa lại ngủ đi tiếp .
Cho tới buổi sáng hôm sau lúc sắp tỉnh dậy , cái cảm giác bị bóng đè đó vẫn còn .
Cố gắng cựa quậy , tay mình không may chạm vào một cái chỗ rất là ấm , mà nó lại có khe giống chỗ ở hai chân người giữa đó .
Tức thì giật mình mở tròn xoe mắt ra , một gương mặt quen thuộc của Tiêu Vân đáng ghét ở sát ngay bên cạnh , ta lúc này mặt mày há hốc mồm kinh ngạc , kinh sợ thì đúng hơn a .
Tay cố dứt ra khỏi cái chỗ của nam nhân kia , mình cư nhiên bị kẹp lại .
" A , a , Tiêu Vân , ngươi ở trên giường ta mà làm gì , mau buông cái chân của ngươi ra , kẹp tê hết tay ta rồi
đó " .
Ta thanh âm thanh thúy hét lên , nam nhân kia mắt cũng vừa tròn mở ra , bốn mắt trừng nhau , Tiểu An Tử nghe tiếng hét của ta ở bên ngoài liền nhanh chân chạy vào .
" Ngọc Nhi , ngươi tỉnh rồi a " .
Tiêu Vân vừa mở mắt ra liền nghe tiếng hét quen thuộc của Mộ Dung Ngọc , hắn không hề giật mình mà còn mỉm cười .
" Nhanh , buông chân của ngươi ra , ta mỏi gần chết rồi " .
Ta nhìn hắn , có chút xấu hổ khi mình rõ ràng giờ cũng là nam nhân , nhưng nửa đêm lại còn bị nam nhân ôm với một tư thế ám muội .
" Vương gia , có truyện gì thế ? " .
Thanh âm Tiểu An Tử vừa mới từ bên ngoài , mà nhanh như chớp mắt hắn đã đứng ở trước mắt hai người , hắn nhìn thấy hai nam nhân đang thì ôm nhau , lúc này Tiểu An Tử vào ta mới thoát được cái tay của mình , thoát được rồi ta xoa hai bàn tay của mình vào với nhau cho bớt tê .
Tiêu Vân dành lấy đôi bàn tay ta xong rồi thay ta xoa , xoa .
" Tê thật a , nhưng không phải là ta cố tình đâu , chắc là Ngọc Nhi đêm khuya rét mướt nên tìm chỗ ấm để tránh thôi " .
Tức mình thật , nửa đêm hắn trèo lên giường của mình mà còn nói như thế , ta rút nhanh tay mình về , đưa chân xuống nền nhà xỏ ủng vào chân .
Tiểu An Tử ở một bên chỉ cười cười , hắn kéo ta đi thay y phục ban ngày .
Ta mặc Tiểu An Tử tự do xuyên y phục cho mình , lần này là một bộ y phục màu trắng .
" Lại là trắng , nhưng thôi dù gì mặc cũng đã xong rồi , nên không cần mặc lại " .
Ta nhìn thấy màu trắng là nghĩ đến cái tên đáng ghét kia , lúc này tên đáng ghét đó đã rời khỏi đây về phòng hắn thay đồ rồi .
Thay xong , làm xong hết mọi truyện đi ăn điểm tâm sáng , ta nhìn Tiểu An Tử rồi hỏi hắn .
" Tiểu An Tử , sao khi sáng ngươi thấy tên Tiêu Vân kia ở trên giường của ta , ta thấy ngươi không kì quái gì sao ? " .
Tiểu An Tử đứng đó giải thích .
" Không có gì đâu vương gia , ý người là truyện hai người có thể ở trên giường a ! " .
Ta gật đầu .
" Ừ " .
Tiểu An Tử nói tiếp .
" Truyện này không có gì cả vì vương gia hiện nay đang là nam sủng của Tiêu công tử kia , vốn là đường đường chính chính , hoàng thượng đã ban người cho Tiêu công tử a " .
" Phốc " .
Ta nghe Tiểu An Tử nói suýt nữa thì phun đồ ăn trong miệng ra , may là chưa có sao , gương mặt ta hắc tuyến nhìn Tiểu An Tử .
" Cái gì mà nam sủng , ta không phải là Thất vương gia hay sao ? Từ lúc nào bị biến thành nam sủng của tên đó vậy " .
Thật không thể tưởng được , ở Xuất Vân Quốc này lại có truyện là , đường đường là một vương gia , mà lại đi làm nam sủng cho người ta .
" Tiểu An Tử , ngươi nói xem , ta có thể thu hồi được cái thánh chỉ này hay không ? " .
Tiểu An Tử nghe xong , gương mặt thanh tú liền trở nên lúng túng , hắn đáp .
" A , vương gia , không thể nha , thu hồi thánh chỉ , chỉ có thể là hoàng thượng mà thôi a " .
" Thế hoàng thượng , mà hoàng thượng là phụ vương của ta hay là huynh , đệ ta ? " .
Ta quên mất , mình chính là linh hồn mới đến nên không biết được hoàng đế kia liên quan gì tới thâm quyến của thân thể này .
" Đó là hoàng huynh của vương gia a , nhưng vương gia , không phải là người muốn đi gặp hoàng thượng đó a " .
Đúng là bây giờ ta muốn tìm tên hoàng đế kia , để giải quyết vấn đề này , hắn đem đệ đệ của mình ra để ban tặng cho người kia , thân phận lại là một nam sủng thấp kém nữa chứ .
Ta buông bát đũa nhìn Tiểu An Tử nói .
" Tiểu An Tử , ta muốn đi tìm hoàng huynh , ngươi đưa ta tới đó " .
Tiểu An Tử đành phải đưa ta đi , hắn đoán là vị vương gia này mà tới là sắp có truyện gì rồi .
" Vâng , nô tài đưa người tới Càn Long Cung a " .
Nói rồi , Tiểu An Tử đứng dậy hô đám cung nữ dọn dẹp những thứ ở đây đi , sau đó hắn dẫn ta tới cái chỗ có tên là Càn Long Cung , ta đoán chắc là nơi mà hoàng đế ở .
Trên đường đi ta để Tiểu An Tử đi trước dẫn đường , ngay bên cạnh hắn là ta , phía sau có một vài thị vệ đi theo thành hàng lối quân đội , vòng vèo mãi rốt cuộc cũng đến Càn Long Cung , cung của hoàng đế thời xưa có khác , xa hoa , cầu kì , những thứ hoa văn trang tri cũng là dùng mạ vàng để ghim vào .
Mái ngói lưu ly màu xanh biếc khi gặp ánh nắng mặt trời chiếu tới thì phản quang lấp lánh .
Nói đùa nếu như mà trộm có thể lẻn vào hoàng cung của vua thì chỉ lấy bừa đi một thứ nhỏ nhất mang bán đi là cũng có thể được sung sướng cả một đời .
" Thất Vương Gia Dung Ngọc xin được yết kiến Thánh thượng " .
Thanh âm cao vút , dõng dạc của thái giám trong cung hoàng đế làm nhiệm vụ truyền tin mỗi khi có người tới gặp vua .
[ Cảnh báo : Cảnh Nóng ]
Ngay sau đó , thanh âm thái giám lại vang lên ngay đó .
" Cho truyền Thất Vương Gia : Dung Ngọc vào điện " .
Ta nghe tiếng , nhưng chưa biết phải như thế nào , Tiểu An Tử ngay ở bên cạnh nhắc nhở .
" Vương gia , ngài chỉ có thể tự vào một mình mà thôi , hoàng thượng đang ở trong ngự thư phòng , bọn nô tài không được phép vào cùng chủ nhân a " .
Ta đành bước chân đi tiếp vào trong , đi qua hai gian phòng lớn xa hoa , tiến tới gian thứ ba thì ta ngừng lại .
Trước mắt ta là một nam nhân tóc trắng , dung mạo thanh tú ,
thân hình cường tráng ,
ta giật mình khi nhìn vào đôi mắt đen , nhưng nhìn càng kĩ càng cảm thấy nam nhân trước mắt này có một luồng khí tức gây chấn áp người rất mạnh , nam nhân đó mặc một bộ long bào màu vàng , trên đỉnh đầu mái tóc trắng được ghim cầu kì bằng hai cây trâm chéo bằng ngọc , nam nhân này đang mải mê phê duyệt tấu chương , phát hiện có người ở trước mặt , liền dừng lại đống tấu chương ở trên bàn đưa mắt lên nhìn ta , ta đang thì ngây người nhìn nam nhân quên cả lễ nghĩa cung đình , giờ mới sực nhớ ra , nhanh nhẹn bắt chước kiểu cổ trang ngày xưa mà xem ở trên tivi mà làm .
" Hoàng đệ thỉnh an Hoàng Huynh , hoàng huynh anh khang a " .
Nam nhân nhìn ta , không biết trong lòng đang suy nghĩ gì , nam nhân rời khỏi bàn tiến lại gần ta mỉm cười , cất thanh giọng trầm ấm ôn nhu nói .
" Hoàng huynh đã nói trước kia rồi a , chúng ta là huynh đệ , bây giờ không có người ngoài đệ khỏi phải đa lễ " .
Hoàng đế tiến từng bước thong thả tiêu sái tới trước mắt ta , tự nhiên dùng tay hắn nâng cằm ta lên , vừa nói vừa vuốt ve nhẹ lên má của ta nói ra những điều làm ta gai ốc .
" Nghe nói đâu hoàng đệ đã khỏi bệnh hay quên , hoàng huynh rất vui , nhưng không biết là hoàng đệ có nhớ lại được mối quan hệ thân thiết của chúng ta hay không , ta thật là mong sao hoàng đệ của ta sẽ nhớ chứ " .
Hoàng đế trước mắt đưa tay nâng lên cái cằm trắng nõn của ta , tay kia thì vân vê ghịch ngợm vào làn da mịn màng , hơn nữa vừa nói , vừa trêu chọc hai mặt chạm nhau áp vào , hoàng đế kia còn đưa miệng của hắn lên vành tai nhạy cảm của ta mà liếm nhẹ , phả hơi nóng vào , ta bị giật mình , cố gắng giãy dụa ra khỏi bàn tay rắn chắc kia , thân thể run rẩy miệng thanh âm nói mà giọng đã run .
" Hoàng huynh , thỉnh tự trọng , thần đệ cũng là nam nhân a " .
Hoàng đế nói tiếp , mà hắn cũng bắt đầu không an phận muốn lần mò vào trong vạt áo của ta .
" A , a , a " .
Thanh âm rên rỉ không kìm chế được phát ra , lúc này phát hiện bàn tay rắn chắc kia đã nắn lấy hai khỏa chu sa hồng ở hai ngực , ta càng giãy dụa trong vô lực , mong có người nghe thấy mà tiến vào trong thì ta mới có thể thoát được thân !
Tác giả :
Âu Dương Vân