Vương Bài
Chương 87: Lý Phục giết người
Khi tia sáng mặt trời chiếu xuống, điện thoại di động của Vu Minh vang lên. Cô gái nằm bên cạnh hắn cũng tỉnh, mắt cũng không thèm mở, cứ thể tiếp tục dụi thân hình trắng nõn của mình lên người Vu Minh. Một tay Vu Minh vuốt ve cô nàng, tay còn lại tìm quần áo. Tối qua điên cuồng quá không biết đáp quần áo vô đâu rồi.
Điện thoại tắt, cho nên Vu Minh cũng mặc kệ. Mỹ nhân ghé vào người Vu Minh khẽ nói:
- Tiếp nào bảo bối.
Tay lại hướng xuống dưới mà mò.
Điện thoại lại đổ chuông, Vu Minh nhíu mày, cuối cùng cũng thấy bộ âu phục của hắn, ở dưới gối nằm. Sau khi cầm điện thoại lên:
- A lô.
Đầu lưỡi của cô nàng kia đã bắt đầu hoạt động.
- Cái gì?
Vu Minh bật ngửa người ra sau kinh hãi kêu:
- Anh ở đâu? Chờ ở đó, tôi tới ngay giờ.
Hắn gác điện thoại:
- Tôi phải đi đây.
- Vậy thì anh nhanh lên chút đi.
Mỹ nhân rên rỉ nói.
Vu Minh đẩy cô gái ra nói:
- Có việc gấp, phải đi ngay. Về sau tôi sẽ tới tìm cô sau.
Bật đèn, tìm quần sao, mỹ nhân tạo một tư thế mê người, cắn chặt hàm răng mà nhìn Vu Minh mặc quần áo. Sau khi mặc đồ xong, hắn lấy ra 1 ngàn, đặt lên bàn:
- À, ờm, đây là tiền boa cho cô.
- Không cần.
Cô gái nói.
Vu Minh:
- Không, ngày hôm qua tôi rất vui.
- Tôi cũng thế.
Mỹ nhân lăn hai vòng đến bên kia giường, cầm một tờ giấy ghi lên một dãy số:
- Gọi cho tôi nhé, được ưu đãi đấy.
Vu Minh cười, nhận lấy tờ giấy, vỗ nhẹ má cô gái rồi đi ra ngoài. Đi tới phòng bên bắt đầu đạp cửa:
- Nghê Thu, Nghê Thu…
Chừng ba mươi giây sau, Nghê Thu trần truồng ra mở cửa, quần lót còn không thấy nữa là:
- Cậu định giết người à, sớm vậy?
- Có chuyện rồi, mau mặc đồ rồi đi.
- Chuyện gì? Cô chủ chết chắc?
Nghê Thu bất mãn hỏi.
Vu Minh khẽ nói:
- Anh Đào chết rồi.
- Cậu… nói giỡn hả?
Nghê Thu giật mình hỏi lại.
Vu Minh nhìn hai bên rồi ghé tới tai Nghê Thu:
- Lý Phục giết.
- …..
Nghê Thu hoàn toàn sửng sốt, năm giây sau:
- Thay đây, chờ tí.
Khi hắn vào phòng:
- Tìm hộ anh quần áo, giờ anh không có tỉnh táo.
…
Nghê Thu lần đầu tiên thấy được Lý Phục chật vật đến mức này, đầu tóc tựa như là cái ổ gà, áo sơ mi cũng cài nhầm cúc, bên miệng có gài một điếu thuốc, ngồi ở trên cái ghế dài lạnh lẽo bên hồ vào sáng sớm, toàn thân dính toàn vết máu.
Vu Minh đưa một lon cô ca qua, đường có tác dụng giúp trấn tĩnh, Lý Phục nhận lấy, làm một ngụm rồi nói:
- Cám ơn.
Nghê Thu:
- Cám ơn cái khỉ gì, chuyện này rốt cuộc à sao?
- Tôi giết người.
Lý Phục ôm đầu khóc:
- Giết người, tôi giết Anh Đào.
- Bình tĩnh đi.
Vu Minh hỏi tiếp:
- Vì sao?
Lý Phục thở một hơi, bình tĩnh lại được chút:
- Đêm qua, cô ấy tới phòng trọ của tôi để học tiếng Anh. Đột nhiên cô ấy thổ lộ với tôi, tôi từ chối, rồi cô ấy khóc, tôi khuyên thì một lúc sau cũng bình thường. Rồi ấy muốn tâm sự, còn muốn uống rượu. Tôi nghĩ bản thân có thể tỉnh táo thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ là tôi bị cô ấy kéo theo, uống thêm mấy chén. Sau đó chúng tôi tựa như là… Sáng hôm sau tôi tỉnh lại, đã thấy cô ấy chỉ mặc đồ lót nằm trên giường của tôi, cổ bị cắt một nhát. Trên người còn toàn là vết dao. Tôi còn thấy trên tay mình còn cầm dao gọt trái cây, cho nên sợ quá mà bỏ chạy ra đây.
Khi đang nói chuyện thì một chiếc xe ngừng ở bên quốc lộ, ba nam một nữ bắt đầu chậm rãi đi tới. Bọn họ cùng lúc giơ súng lên:
- Không được nhúc nhích, cảnh sát đây.
Vu Minh ngẩng đầu lên rồi vội nói:
- Cảnh sát Trương, là tôi đây mà.
- Cậu cũng không được động đậy.
Trương Dạ Nam nghiêm túc, quát lên:
- Lý Phục, giơ tay lên, nhà trọ đã báo cảnh sát, cho nên anh không trốn được đâu.
Lý Phục rất tự giác đứng lên, hai tay ôm gáy, một người tiến tới còng tay hắn lại, Trương Dạ Nam thu súng rồi nói:
- Hai người cùng theo tôi về lấy khẩu cung.
…
Đội cảnh sát hình sự.
Trương Dạ Nam ngồi trước mặt Vu Minh quay bút:
- Tên.
- Cảnh sát Trương, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm giùm đi.
- Vu Minh, đây là án mạng. Cho nên toàn bộ sự việc sẽ được ghi âm, toàn bộ phải theo chính quy mà làm.
Trương Dạ Nam nói:
- Tên.
- Vu Minh.
Sau khi trình tự xong thì Trương Dạ Nam nói:
- Lúc cậu nhận được điện thoại của Lý Phục thì lúc đó đang làm gì?
- Ngủ.
Vu Minh trả lời.
- Có nhân chứng không?
Trương Dạ Nam hỏi.
Vu Minh hỏi lại:
- Đi ngủ cũng cần có nhân chứng sao?
Trương Dạ Nam nói:
- Vu Minh, vụ án này có đồng lõa. Tôi với cậu tuy có giao tình, tôi cũng không muốn đeo cái mác nghi phạm lên đầu cho cậu. Cho nên nếu cậu có nhân chứng thì tốt nhất nên nói ra.
- …Không có!
Vu Minh lại nhớ tới mỹ nhân đêm qua. Nếu như mình không nhầm thì cô ta cũng được coi là một dạng nhân viên. Cũng có nghĩa là lúc đó cô ấy đang công tác, cho nên Vu Minh không muốn làm cho ấy phải liên lụy vào chuyện này làm gì,.
- Nghê Thu cũng nói rồi, cậu còn nói linh tinh với tôi làm gì? Nhân chứng của cậu đang trên đường tới đội cảnh sát hình sự rồi.
Trương Dạ Nam bất mãn:
- Cậu tìm gái gọi hay không tôi không quan tâm.
Vu Minh cười thân mật, Trương Dạ Nam lập tức cảnh giác ngay, hắn nói:
- Cảnh sát Trương nói là vụ này có đồng lõa, sao tôi không hiểu.
- Cậu không hiểu tôi nói gì à.
- Một người đàn ông, giết một cô gái, tay còn cầm hung khí. Căn bản thì cần gì có đồng lõa, trừ phi là kẻ thứ ba đó có để lại đầu mối.
Vu Minh nhìn Trương Dạ Nam:
- Không đúng, không thể như thế chứ, chẳng lẽ ở trong cơ thể có được dịch của người thứ ba? Cái này cũng không chắc.
Trương Dạ Nam:
- Cậu đang chơi cái trò gì đây?
- Cảnh sát Trương, cô biết cách nhìn ra người khác nói dối, nhưng lại không biết nói dối. Để tôi suy đoán đã.
Vu Minh nhìn Trương Dạ Nam một lúc:
- Camera theo dõi phát hiện ra người thứ ba trong phòng, chắc là sai rồi.
- Đừng có đoán mò. Cậu là người có liên quan, cho nên không nói cho cậu biết được.
Trương Dạ Nam hỏi tiếp:
- Lúc gọi điện, Lý Phục nói gì?
Vu Minh hỏi lại:
- Chẳng lẽ, có người ném xác?
Trương Dạ Nam nheo mắt, Vu Minh đập bàn một cái:
- Đoán đúng rồi, thi thể không thấy, Lý Phục thân đầy máu lao ra khỏi phòng trọ, Lý Phục lại thừa nhận giết Anh Đào. Nhưng vấn đề hiện tại chính là không có thi thể ở hiện trường, vì thi thể biến mất.
- Cậu thực là con mẹ nó dị dạng quá rồi.
Trương Dạ Nam nhịn không được phải mắng một câu.
- Âm mưu.
Vu Minh nói tiếp:
- Cái này có thể nói là âm mưu mưu sát điển hình. Lý Phục không giết người, bởi chẳng có ai chết cả.
- Thế nghĩa là sao?
- Đây chỉ là một âm mưu mà thôi, Anh Đào căn bản không có chết, mà là ngụy trang thành thi thể. Dọa cho Lý Phục sau khi thấy cô ta thì bỏ chạy, rồi tên đồng phạm của cô ta đi vào, mang cô ta đi ra ngoài. Đúng vậy, tôi vẫn luôn cảm giác Anh Đào này có vấn đề gì đó, thế mà quan sát lâu như vậy rồi mà cô ta có thể tránh được ánh mắt của tôi, là cao thủ đây.
- Cậu nói như thế thực sự cũng có thể coi như đúng.
Ngoài cửa có người gõ mấy cái, Trương Dạ Nam ra mở cửa rồi cầm một phần văn kiện về chậm rãi xem. Sau khi đặt văn kiện qua một bên thì nhìn Vu Minh:
- Lần này thì cậu nhầm rồi, sau khi xét nghiệm hiện trường thì có thể thấy máu trên giường là của Anh Đào, còn có tế bào hợp với DNA của cô ta.
- Đây… Cái âm mưu này không lừa được người, có lẽ phải xem lại.
Vu Minh cười khan:
- Có khi nào là khổ nhục kế? Tổ chức nào đó muốn vu oan sao?
- Cậu nha, chưa tới phút cuối từ không chịu ngừng.
Trương Dạ Nam nhấn điều khiển từ xa.
- Đây là ghi chép khi Lý Phục với Anh Đào cùng nhau đi vào trong phòng trọ của hắn. Sáng sớm năm giờ, một mình Lý Phục lao ra ngoài. Năm giờ năm phút, có một người tiến vào, thấy không? Lúc hắn rời đi, trên tay còn cầm theo một cái hòm hành lý đó? Hắn mang cái hòm đó đi ra khỏi cổng sau, vậy cậu có thể cho tôi biết, đó là ai không?
Điện thoại tắt, cho nên Vu Minh cũng mặc kệ. Mỹ nhân ghé vào người Vu Minh khẽ nói:
- Tiếp nào bảo bối.
Tay lại hướng xuống dưới mà mò.
Điện thoại lại đổ chuông, Vu Minh nhíu mày, cuối cùng cũng thấy bộ âu phục của hắn, ở dưới gối nằm. Sau khi cầm điện thoại lên:
- A lô.
Đầu lưỡi của cô nàng kia đã bắt đầu hoạt động.
- Cái gì?
Vu Minh bật ngửa người ra sau kinh hãi kêu:
- Anh ở đâu? Chờ ở đó, tôi tới ngay giờ.
Hắn gác điện thoại:
- Tôi phải đi đây.
- Vậy thì anh nhanh lên chút đi.
Mỹ nhân rên rỉ nói.
Vu Minh đẩy cô gái ra nói:
- Có việc gấp, phải đi ngay. Về sau tôi sẽ tới tìm cô sau.
Bật đèn, tìm quần sao, mỹ nhân tạo một tư thế mê người, cắn chặt hàm răng mà nhìn Vu Minh mặc quần áo. Sau khi mặc đồ xong, hắn lấy ra 1 ngàn, đặt lên bàn:
- À, ờm, đây là tiền boa cho cô.
- Không cần.
Cô gái nói.
Vu Minh:
- Không, ngày hôm qua tôi rất vui.
- Tôi cũng thế.
Mỹ nhân lăn hai vòng đến bên kia giường, cầm một tờ giấy ghi lên một dãy số:
- Gọi cho tôi nhé, được ưu đãi đấy.
Vu Minh cười, nhận lấy tờ giấy, vỗ nhẹ má cô gái rồi đi ra ngoài. Đi tới phòng bên bắt đầu đạp cửa:
- Nghê Thu, Nghê Thu…
Chừng ba mươi giây sau, Nghê Thu trần truồng ra mở cửa, quần lót còn không thấy nữa là:
- Cậu định giết người à, sớm vậy?
- Có chuyện rồi, mau mặc đồ rồi đi.
- Chuyện gì? Cô chủ chết chắc?
Nghê Thu bất mãn hỏi.
Vu Minh khẽ nói:
- Anh Đào chết rồi.
- Cậu… nói giỡn hả?
Nghê Thu giật mình hỏi lại.
Vu Minh nhìn hai bên rồi ghé tới tai Nghê Thu:
- Lý Phục giết.
- …..
Nghê Thu hoàn toàn sửng sốt, năm giây sau:
- Thay đây, chờ tí.
Khi hắn vào phòng:
- Tìm hộ anh quần áo, giờ anh không có tỉnh táo.
…
Nghê Thu lần đầu tiên thấy được Lý Phục chật vật đến mức này, đầu tóc tựa như là cái ổ gà, áo sơ mi cũng cài nhầm cúc, bên miệng có gài một điếu thuốc, ngồi ở trên cái ghế dài lạnh lẽo bên hồ vào sáng sớm, toàn thân dính toàn vết máu.
Vu Minh đưa một lon cô ca qua, đường có tác dụng giúp trấn tĩnh, Lý Phục nhận lấy, làm một ngụm rồi nói:
- Cám ơn.
Nghê Thu:
- Cám ơn cái khỉ gì, chuyện này rốt cuộc à sao?
- Tôi giết người.
Lý Phục ôm đầu khóc:
- Giết người, tôi giết Anh Đào.
- Bình tĩnh đi.
Vu Minh hỏi tiếp:
- Vì sao?
Lý Phục thở một hơi, bình tĩnh lại được chút:
- Đêm qua, cô ấy tới phòng trọ của tôi để học tiếng Anh. Đột nhiên cô ấy thổ lộ với tôi, tôi từ chối, rồi cô ấy khóc, tôi khuyên thì một lúc sau cũng bình thường. Rồi ấy muốn tâm sự, còn muốn uống rượu. Tôi nghĩ bản thân có thể tỉnh táo thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ là tôi bị cô ấy kéo theo, uống thêm mấy chén. Sau đó chúng tôi tựa như là… Sáng hôm sau tôi tỉnh lại, đã thấy cô ấy chỉ mặc đồ lót nằm trên giường của tôi, cổ bị cắt một nhát. Trên người còn toàn là vết dao. Tôi còn thấy trên tay mình còn cầm dao gọt trái cây, cho nên sợ quá mà bỏ chạy ra đây.
Khi đang nói chuyện thì một chiếc xe ngừng ở bên quốc lộ, ba nam một nữ bắt đầu chậm rãi đi tới. Bọn họ cùng lúc giơ súng lên:
- Không được nhúc nhích, cảnh sát đây.
Vu Minh ngẩng đầu lên rồi vội nói:
- Cảnh sát Trương, là tôi đây mà.
- Cậu cũng không được động đậy.
Trương Dạ Nam nghiêm túc, quát lên:
- Lý Phục, giơ tay lên, nhà trọ đã báo cảnh sát, cho nên anh không trốn được đâu.
Lý Phục rất tự giác đứng lên, hai tay ôm gáy, một người tiến tới còng tay hắn lại, Trương Dạ Nam thu súng rồi nói:
- Hai người cùng theo tôi về lấy khẩu cung.
…
Đội cảnh sát hình sự.
Trương Dạ Nam ngồi trước mặt Vu Minh quay bút:
- Tên.
- Cảnh sát Trương, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm giùm đi.
- Vu Minh, đây là án mạng. Cho nên toàn bộ sự việc sẽ được ghi âm, toàn bộ phải theo chính quy mà làm.
Trương Dạ Nam nói:
- Tên.
- Vu Minh.
Sau khi trình tự xong thì Trương Dạ Nam nói:
- Lúc cậu nhận được điện thoại của Lý Phục thì lúc đó đang làm gì?
- Ngủ.
Vu Minh trả lời.
- Có nhân chứng không?
Trương Dạ Nam hỏi.
Vu Minh hỏi lại:
- Đi ngủ cũng cần có nhân chứng sao?
Trương Dạ Nam nói:
- Vu Minh, vụ án này có đồng lõa. Tôi với cậu tuy có giao tình, tôi cũng không muốn đeo cái mác nghi phạm lên đầu cho cậu. Cho nên nếu cậu có nhân chứng thì tốt nhất nên nói ra.
- …Không có!
Vu Minh lại nhớ tới mỹ nhân đêm qua. Nếu như mình không nhầm thì cô ta cũng được coi là một dạng nhân viên. Cũng có nghĩa là lúc đó cô ấy đang công tác, cho nên Vu Minh không muốn làm cho ấy phải liên lụy vào chuyện này làm gì,.
- Nghê Thu cũng nói rồi, cậu còn nói linh tinh với tôi làm gì? Nhân chứng của cậu đang trên đường tới đội cảnh sát hình sự rồi.
Trương Dạ Nam bất mãn:
- Cậu tìm gái gọi hay không tôi không quan tâm.
Vu Minh cười thân mật, Trương Dạ Nam lập tức cảnh giác ngay, hắn nói:
- Cảnh sát Trương nói là vụ này có đồng lõa, sao tôi không hiểu.
- Cậu không hiểu tôi nói gì à.
- Một người đàn ông, giết một cô gái, tay còn cầm hung khí. Căn bản thì cần gì có đồng lõa, trừ phi là kẻ thứ ba đó có để lại đầu mối.
Vu Minh nhìn Trương Dạ Nam:
- Không đúng, không thể như thế chứ, chẳng lẽ ở trong cơ thể có được dịch của người thứ ba? Cái này cũng không chắc.
Trương Dạ Nam:
- Cậu đang chơi cái trò gì đây?
- Cảnh sát Trương, cô biết cách nhìn ra người khác nói dối, nhưng lại không biết nói dối. Để tôi suy đoán đã.
Vu Minh nhìn Trương Dạ Nam một lúc:
- Camera theo dõi phát hiện ra người thứ ba trong phòng, chắc là sai rồi.
- Đừng có đoán mò. Cậu là người có liên quan, cho nên không nói cho cậu biết được.
Trương Dạ Nam hỏi tiếp:
- Lúc gọi điện, Lý Phục nói gì?
Vu Minh hỏi lại:
- Chẳng lẽ, có người ném xác?
Trương Dạ Nam nheo mắt, Vu Minh đập bàn một cái:
- Đoán đúng rồi, thi thể không thấy, Lý Phục thân đầy máu lao ra khỏi phòng trọ, Lý Phục lại thừa nhận giết Anh Đào. Nhưng vấn đề hiện tại chính là không có thi thể ở hiện trường, vì thi thể biến mất.
- Cậu thực là con mẹ nó dị dạng quá rồi.
Trương Dạ Nam nhịn không được phải mắng một câu.
- Âm mưu.
Vu Minh nói tiếp:
- Cái này có thể nói là âm mưu mưu sát điển hình. Lý Phục không giết người, bởi chẳng có ai chết cả.
- Thế nghĩa là sao?
- Đây chỉ là một âm mưu mà thôi, Anh Đào căn bản không có chết, mà là ngụy trang thành thi thể. Dọa cho Lý Phục sau khi thấy cô ta thì bỏ chạy, rồi tên đồng phạm của cô ta đi vào, mang cô ta đi ra ngoài. Đúng vậy, tôi vẫn luôn cảm giác Anh Đào này có vấn đề gì đó, thế mà quan sát lâu như vậy rồi mà cô ta có thể tránh được ánh mắt của tôi, là cao thủ đây.
- Cậu nói như thế thực sự cũng có thể coi như đúng.
Ngoài cửa có người gõ mấy cái, Trương Dạ Nam ra mở cửa rồi cầm một phần văn kiện về chậm rãi xem. Sau khi đặt văn kiện qua một bên thì nhìn Vu Minh:
- Lần này thì cậu nhầm rồi, sau khi xét nghiệm hiện trường thì có thể thấy máu trên giường là của Anh Đào, còn có tế bào hợp với DNA của cô ta.
- Đây… Cái âm mưu này không lừa được người, có lẽ phải xem lại.
Vu Minh cười khan:
- Có khi nào là khổ nhục kế? Tổ chức nào đó muốn vu oan sao?
- Cậu nha, chưa tới phút cuối từ không chịu ngừng.
Trương Dạ Nam nhấn điều khiển từ xa.
- Đây là ghi chép khi Lý Phục với Anh Đào cùng nhau đi vào trong phòng trọ của hắn. Sáng sớm năm giờ, một mình Lý Phục lao ra ngoài. Năm giờ năm phút, có một người tiến vào, thấy không? Lúc hắn rời đi, trên tay còn cầm theo một cái hòm hành lý đó? Hắn mang cái hòm đó đi ra khỏi cổng sau, vậy cậu có thể cho tôi biết, đó là ai không?
Tác giả :
Hà Tả