Vương Bài
Chương 58: Môi ngữ vs nhãn lực
Chín giờ bốn mươi lăm phút, một người đàn ông tuổi chừng sáu mươi tay cầm quải trượng đứng trên đài chủ tịch, nói:
- Tôi họ Lâm, mọi người có thể gọi tôi là quản gia Lâm. Hiện giờ mời mọi người theo tôi tới sân bóng rổ.
Không ai oán giận, bởi vì người tỉnh táo đều biết đây là đề thi, tự cảm thấy mình may mắn. Tất cả người uống nước khoáng đều đang say giấc nồng. Những người này có lẽ sẽ trách cứ, hoặc báo cảnh sát là Thẩm Vạn đầu độc (thuốc ngủ), dù sao Thẩm Vạn chỉ còn sống chừng nửa tháng nữa, có lẽ sẽ không bị kéo lên tòa án. Hơn nữa, trong khi đăng ký, người ta đã ghi rõ điều khoản của việc tham gia tuyển chọn.
Có chừng bốn trăm người đi tới sân bóng rổ, mọi người cầm thẻ mà cô gái đứng ở cửa phát cho rồi đi tới vị trí của mình. Quản gia Lâm đứng trên bục ở sân bóng, cầm microphone nói:
- Trong vòng một giờ tới sẽ xảy ra một vụ hung án. Ở nơi này, tính cả tôi, là có tất cả tám nhân viên, trên quần áo mỗi người đều có đánh số. Các anh chị hãy căn cứ vào những gì mình quan sát được và ghi số của hung thủ vào tờ giấy rồi giao cho tình nguyện viên của chúng tôi. Đáp đúng có thể tiến vào vòng tiếp theo. Xin chú ý, hung án xảy ra thì không được bàn tán trao đổi, hay nghe gọi điện thoại, nếu không sẽ bị loại bỏ.
Át Bích và Vu Minh cách nhau hai vị trí, gã theo sau hai người sau Vu Minh vào nơi này nên số thứ tự gần nhau. Gã híp mắt nhìn đôi môi quản gia Lâm, từ đó biết bọn họ nói gì:
- … Nhắc lại một lần nữa, chút nữa cậu làm đổ ly nước của tôi, cậu bắt được nó, và bôi thuốc độc vào miệng ly, cô rót nước, còn cậu thì thả túi trà…
Át Bích viết số bốn lên thẻ, sau đó giao cho tình nguyện viên bên người. Người này kinh ngạc:
- Vụ án còn chưa bắt đầu mà?
Bục chủ trì cách khán đài không xa, nên nghe được mấy tiếng hỗn loạn. Quản gia Lâm cầm microphone hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Có vị tiên sinh đã ghi ra hung thủ.
Tình nguyên viên dùng bộ đàm trả lời.
- Mang tới đây.
Quản gia Lâm nhận lấy thẻ của Át Bích, mở ra nhìn thoáng qua rồi nói:
- Vị tiên sinh này xin hãy di chuyển tới phía đối diện, anh đã qua cửa.
Át Bích nhìn Vu Minh, cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy đi qua ngồi ở ghế phía đối diện. Vu Minh nhanh chóng viết xuống thẻ rồi giao cho tình nguyện viên. Người này lại ngẩn ra, có nhầm không vậy, những người này là vua dự đoán chăng? Tình nguyện viên đưa thẻ cho quản gia Lâm. Quản gia nói:
- Vị tiên sinh này đã thông qua thử thách của chúng tôi, xin mời di chuyển.
Vu Minh đi tới bục chủ trì, quản gia Lâm nói:
- Xin lỗi. Xin hãy đưa ra điện thoại và những thiết bị liên lạc.
- Không sao.
Vu Minh bỏ hai chiếc di động vào một cái túi, rồi lấy thẻ số hai mới. Túi này bị dính lại, trên có dán số.
Lý Phục lắc đầu:
- Không phục không được, không phục không được.
Nghê Thu hỏi:
- Sao cơ?
- Người kia và Vu Minh lại nhờ quan sát công tác chuẩn bị của bọn họ mà biết được ai là hung thủ. Bọn họ lợi hại thật.
Nghê Thu nói:
- Người đầu tiên làm sao biết được đáp án thì tôi không rõ, nhưng Vu Minh tám chín phần mười là sao chép.
- Ăn gian?
- Có thể nói là như vậy.
…
Vu Minh ngồi vào bên cạnh số một Át Bích. Át Bích dùng ngữ khí lạnh như băng nói:
- Anh nhìn lén.
- Ăn bánh quy không?
Vu Minh lấy một hộp bánh quy ra từ cặp công văn của mình.
- Anh… trong cặp này đều đựng đồ ăn à?
Át Bích không nhịn được hỏi.
- Bình thường mà. Người tham gia có tới hơn mười nghìn, tôi không cho rằng nhà họ Thẩm sẽ chuẩn bị hơn mười nghìn suất ăn, cho nên mới mang theo.
Móa nó, đúng quá, cmn sao mình không nghĩ tới điểm này nhỉ? Đây chẳng phải là kiến thức thông thường sao?
Vu Minh giơ tay:
- Vu Minh.
Át Bích suy tính một lúc rồi cũng bắt tay:
- Diệp Chiến.
- Rất vui được gặp anh.
Vu Minh lắc tay. Át Bích phát hiện Vu Minh không chịu buông tay thì giơ tay lên cao, lại nhìn thì thấy Vu Minh liếc mắt nhìn về phía chỗ ghế đối diện, lòng buồn bực. Sau đó Vu Minh buông tay ra, lại nắm tay lắc bốn cái? Biên độ hơi bị lớn… Mợ nó, đây là lợi dụng mình để ăn gian đây mà.
Nghê Thu mở giấy ra, mắt hướng Lý Phục, viết số bốn. Lý Phục hiểu ý, cũng viết số bốn. Sau đó cả hai cùng nộp bài. Quản gia Lâm hoàn toàn kinh ngạc, cho dù hai người này đứng chung một chỗ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng cũng chứng minh nơi này có ba thiên tài.
Lý Phục cầm thẻ, hỏi:
- Sao anh biết Vu Minh sẽ ra hiệu ngầm cho chúng ta?
Anh ta vẫn ngây ngốc nhìn lên bục để quan sát vẻ mặt của mọi người.
Nghê Thu thì vẫn nhìn Vu Minh ở phía đối diện, nói:
- Làm ơn đi, anh ta ăn gian qua cửa thì tất nhiên cũng sẽ giúp chúng ta qua cửa trót lọt. Đây là lẽ thường tình.
- Ừm… Ăn gian là không tốt, như vậy sẽ không tiến bộ.
Lý Phục và Nghê Thu ngồi xuống bên cạnh Vu Minh. Vu Minh nói:
- Xin giới thiệu, đây là giám đốc công ty thám tử Thụ Diệp, Diệp Chiến. Đây là đồng nghiệp của tôi, Nghê Thu và Lý Phục.
- Ừ…
Diệp Chiến chỉ ừ đúng một chữ, và coi đó là chào hỏi. Điều này làm cho chàng Lý Phục đang vươn tay định bắt tay rất là xấu hổ. Diệp Chiến kéo mũ che mặt, bắt đầu ngủ.
Nghê Thu có vẻ kinh ngạc:
- Diệp Chiến ở Thụ Diệp?
Vu Minh hỏi:
- Quen à?
- Phải nói là tiếng tăm lẫy lừng ấy chứ. Năm ngoái, ở thành phố A này đã xảy ra vụ án lừa bán trẻ em một tuổi. Dân chúng cả thành phố cùng tham gia tìm đứa trẻ này. Cuối cùng tìm được nó, chính là nhờ vị Diệp Chiến của công ty thám tử Thụ Diệp này, đã đuổi theo bọn buôn người nửa tháng, chạy cả vạn dặm đường, cuối cùng mới tìm được đứa trẻ. Diệp đại hiệp, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
- Ừ.
Diệp Chiến chỉ trả lời đúng một chữ.
Nghê Thu không chỉ nghe về câu chuyện, mà còn biết Diệp Chiến này không thích khoe mẽ. Sau khi tìm được đứa trẻ, công ty điều tra Thụ Diệp nghỉ kinh doanh hai tháng, sau đó thì dứt khoát đóng cửa công ty, không ngờ lại lặng lẽ đăng ký công ty thám tử Thụ Diệp. Người khác thì mong tên tuổi công ty mình càng lớn càng tốt, mà công ty thám tử Thụ Diệp thì lại không khoái cái vụ nổi tiếng cho lắm. Nhưng trong các công ty thám tử, kể cả Đỗ Thanh Thanh, đều biết tới Diệp Chiến. Tuy công ty thám tử Thụ Diệp nổi tiếng chỉ có một vụ án, nhưng vẫn là do cảnh sát vô tình tiết lộ trong một buổi họp báo.
- Ôi chao!
Phía đối diện xôn xao, sau đó thấy quản gia chậm rãi ngã xuống đất. Vụ “hung án” cuối cùng cũng xảy ra. Một anh “cảnh sát” bắt đầu đặt câu hỏi với bảy người kia, sau đó còn một anh cảnh sát nữa kiểm tra thi thể. Hiện giờ chờ xem trong số hơn bốn trăm người này có ai sẽ chỉ ra được hung thủ.
Phút đầu tiên của vụ “hung án”, Vương Triều và Mã Hán của công ty thám tử Vạn Sự Thông bị loại, hai người họ bàn bạc với nhau, bị tình nguyên viên tóm gáy. Thêm Trương Long Triệu Hổ bị loại do kẹt xe thì Vạn Sự Thông này chỉ còn một mình Lưu Mãng. Hải Na là người đầu tiên nộp bài, bị loại.
Lý Phục thấy Vu Minh cắn móng tay nhìn hung án trước mặt, hỏi:
- Sao vậy?
- Đường hầm bị kẹt xe, đồ uống bị hạ thuốc. Hai đề thi để sàng chọn này thì tôi hiểu, nhưng thiết kế hung án, tôi không hiểu lắm.
Vu Minh đáp:
- Cứ cảm thấy đây không chỉ đơn giản là tầm bảo. Diệp Chiến huynh có thông tin nội bộ gì không?
Diệp Chiến quay đầu:
- Có.
- Là gì vậy?
-…
Diệp Chiến chẳng thèm trả lời, kéo vành nón che mặt, dựa người ra sau bắt đầu ngủ.
- Cửa sổ mở.
Vu Minh nói.
Diệp Chiến vội cúi đầu, giơ tay sờ quần bò, phát hiện ra nào có mở. Gã nổi giận đùng đùng nhìn Vu Minh thì thấy Vu Minh đang kéo khóa quần, hắn mỉm cười giải thích:
- Tôi nói là của tôi.
Diệp Chiến mặt không chú thay đổi quay đầu, lại kéo mũ xuống, tâm tình đã không lời nào có thể hình dung, thật muốn giết cái tên bên cạnh này ngay tức khắc.
- Tôi họ Lâm, mọi người có thể gọi tôi là quản gia Lâm. Hiện giờ mời mọi người theo tôi tới sân bóng rổ.
Không ai oán giận, bởi vì người tỉnh táo đều biết đây là đề thi, tự cảm thấy mình may mắn. Tất cả người uống nước khoáng đều đang say giấc nồng. Những người này có lẽ sẽ trách cứ, hoặc báo cảnh sát là Thẩm Vạn đầu độc (thuốc ngủ), dù sao Thẩm Vạn chỉ còn sống chừng nửa tháng nữa, có lẽ sẽ không bị kéo lên tòa án. Hơn nữa, trong khi đăng ký, người ta đã ghi rõ điều khoản của việc tham gia tuyển chọn.
Có chừng bốn trăm người đi tới sân bóng rổ, mọi người cầm thẻ mà cô gái đứng ở cửa phát cho rồi đi tới vị trí của mình. Quản gia Lâm đứng trên bục ở sân bóng, cầm microphone nói:
- Trong vòng một giờ tới sẽ xảy ra một vụ hung án. Ở nơi này, tính cả tôi, là có tất cả tám nhân viên, trên quần áo mỗi người đều có đánh số. Các anh chị hãy căn cứ vào những gì mình quan sát được và ghi số của hung thủ vào tờ giấy rồi giao cho tình nguyện viên của chúng tôi. Đáp đúng có thể tiến vào vòng tiếp theo. Xin chú ý, hung án xảy ra thì không được bàn tán trao đổi, hay nghe gọi điện thoại, nếu không sẽ bị loại bỏ.
Át Bích và Vu Minh cách nhau hai vị trí, gã theo sau hai người sau Vu Minh vào nơi này nên số thứ tự gần nhau. Gã híp mắt nhìn đôi môi quản gia Lâm, từ đó biết bọn họ nói gì:
- … Nhắc lại một lần nữa, chút nữa cậu làm đổ ly nước của tôi, cậu bắt được nó, và bôi thuốc độc vào miệng ly, cô rót nước, còn cậu thì thả túi trà…
Át Bích viết số bốn lên thẻ, sau đó giao cho tình nguyện viên bên người. Người này kinh ngạc:
- Vụ án còn chưa bắt đầu mà?
Bục chủ trì cách khán đài không xa, nên nghe được mấy tiếng hỗn loạn. Quản gia Lâm cầm microphone hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Có vị tiên sinh đã ghi ra hung thủ.
Tình nguyên viên dùng bộ đàm trả lời.
- Mang tới đây.
Quản gia Lâm nhận lấy thẻ của Át Bích, mở ra nhìn thoáng qua rồi nói:
- Vị tiên sinh này xin hãy di chuyển tới phía đối diện, anh đã qua cửa.
Át Bích nhìn Vu Minh, cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy đi qua ngồi ở ghế phía đối diện. Vu Minh nhanh chóng viết xuống thẻ rồi giao cho tình nguyện viên. Người này lại ngẩn ra, có nhầm không vậy, những người này là vua dự đoán chăng? Tình nguyện viên đưa thẻ cho quản gia Lâm. Quản gia nói:
- Vị tiên sinh này đã thông qua thử thách của chúng tôi, xin mời di chuyển.
Vu Minh đi tới bục chủ trì, quản gia Lâm nói:
- Xin lỗi. Xin hãy đưa ra điện thoại và những thiết bị liên lạc.
- Không sao.
Vu Minh bỏ hai chiếc di động vào một cái túi, rồi lấy thẻ số hai mới. Túi này bị dính lại, trên có dán số.
Lý Phục lắc đầu:
- Không phục không được, không phục không được.
Nghê Thu hỏi:
- Sao cơ?
- Người kia và Vu Minh lại nhờ quan sát công tác chuẩn bị của bọn họ mà biết được ai là hung thủ. Bọn họ lợi hại thật.
Nghê Thu nói:
- Người đầu tiên làm sao biết được đáp án thì tôi không rõ, nhưng Vu Minh tám chín phần mười là sao chép.
- Ăn gian?
- Có thể nói là như vậy.
…
Vu Minh ngồi vào bên cạnh số một Át Bích. Át Bích dùng ngữ khí lạnh như băng nói:
- Anh nhìn lén.
- Ăn bánh quy không?
Vu Minh lấy một hộp bánh quy ra từ cặp công văn của mình.
- Anh… trong cặp này đều đựng đồ ăn à?
Át Bích không nhịn được hỏi.
- Bình thường mà. Người tham gia có tới hơn mười nghìn, tôi không cho rằng nhà họ Thẩm sẽ chuẩn bị hơn mười nghìn suất ăn, cho nên mới mang theo.
Móa nó, đúng quá, cmn sao mình không nghĩ tới điểm này nhỉ? Đây chẳng phải là kiến thức thông thường sao?
Vu Minh giơ tay:
- Vu Minh.
Át Bích suy tính một lúc rồi cũng bắt tay:
- Diệp Chiến.
- Rất vui được gặp anh.
Vu Minh lắc tay. Át Bích phát hiện Vu Minh không chịu buông tay thì giơ tay lên cao, lại nhìn thì thấy Vu Minh liếc mắt nhìn về phía chỗ ghế đối diện, lòng buồn bực. Sau đó Vu Minh buông tay ra, lại nắm tay lắc bốn cái? Biên độ hơi bị lớn… Mợ nó, đây là lợi dụng mình để ăn gian đây mà.
Nghê Thu mở giấy ra, mắt hướng Lý Phục, viết số bốn. Lý Phục hiểu ý, cũng viết số bốn. Sau đó cả hai cùng nộp bài. Quản gia Lâm hoàn toàn kinh ngạc, cho dù hai người này đứng chung một chỗ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng cũng chứng minh nơi này có ba thiên tài.
Lý Phục cầm thẻ, hỏi:
- Sao anh biết Vu Minh sẽ ra hiệu ngầm cho chúng ta?
Anh ta vẫn ngây ngốc nhìn lên bục để quan sát vẻ mặt của mọi người.
Nghê Thu thì vẫn nhìn Vu Minh ở phía đối diện, nói:
- Làm ơn đi, anh ta ăn gian qua cửa thì tất nhiên cũng sẽ giúp chúng ta qua cửa trót lọt. Đây là lẽ thường tình.
- Ừm… Ăn gian là không tốt, như vậy sẽ không tiến bộ.
Lý Phục và Nghê Thu ngồi xuống bên cạnh Vu Minh. Vu Minh nói:
- Xin giới thiệu, đây là giám đốc công ty thám tử Thụ Diệp, Diệp Chiến. Đây là đồng nghiệp của tôi, Nghê Thu và Lý Phục.
- Ừ…
Diệp Chiến chỉ ừ đúng một chữ, và coi đó là chào hỏi. Điều này làm cho chàng Lý Phục đang vươn tay định bắt tay rất là xấu hổ. Diệp Chiến kéo mũ che mặt, bắt đầu ngủ.
Nghê Thu có vẻ kinh ngạc:
- Diệp Chiến ở Thụ Diệp?
Vu Minh hỏi:
- Quen à?
- Phải nói là tiếng tăm lẫy lừng ấy chứ. Năm ngoái, ở thành phố A này đã xảy ra vụ án lừa bán trẻ em một tuổi. Dân chúng cả thành phố cùng tham gia tìm đứa trẻ này. Cuối cùng tìm được nó, chính là nhờ vị Diệp Chiến của công ty thám tử Thụ Diệp này, đã đuổi theo bọn buôn người nửa tháng, chạy cả vạn dặm đường, cuối cùng mới tìm được đứa trẻ. Diệp đại hiệp, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
- Ừ.
Diệp Chiến chỉ trả lời đúng một chữ.
Nghê Thu không chỉ nghe về câu chuyện, mà còn biết Diệp Chiến này không thích khoe mẽ. Sau khi tìm được đứa trẻ, công ty điều tra Thụ Diệp nghỉ kinh doanh hai tháng, sau đó thì dứt khoát đóng cửa công ty, không ngờ lại lặng lẽ đăng ký công ty thám tử Thụ Diệp. Người khác thì mong tên tuổi công ty mình càng lớn càng tốt, mà công ty thám tử Thụ Diệp thì lại không khoái cái vụ nổi tiếng cho lắm. Nhưng trong các công ty thám tử, kể cả Đỗ Thanh Thanh, đều biết tới Diệp Chiến. Tuy công ty thám tử Thụ Diệp nổi tiếng chỉ có một vụ án, nhưng vẫn là do cảnh sát vô tình tiết lộ trong một buổi họp báo.
- Ôi chao!
Phía đối diện xôn xao, sau đó thấy quản gia chậm rãi ngã xuống đất. Vụ “hung án” cuối cùng cũng xảy ra. Một anh “cảnh sát” bắt đầu đặt câu hỏi với bảy người kia, sau đó còn một anh cảnh sát nữa kiểm tra thi thể. Hiện giờ chờ xem trong số hơn bốn trăm người này có ai sẽ chỉ ra được hung thủ.
Phút đầu tiên của vụ “hung án”, Vương Triều và Mã Hán của công ty thám tử Vạn Sự Thông bị loại, hai người họ bàn bạc với nhau, bị tình nguyên viên tóm gáy. Thêm Trương Long Triệu Hổ bị loại do kẹt xe thì Vạn Sự Thông này chỉ còn một mình Lưu Mãng. Hải Na là người đầu tiên nộp bài, bị loại.
Lý Phục thấy Vu Minh cắn móng tay nhìn hung án trước mặt, hỏi:
- Sao vậy?
- Đường hầm bị kẹt xe, đồ uống bị hạ thuốc. Hai đề thi để sàng chọn này thì tôi hiểu, nhưng thiết kế hung án, tôi không hiểu lắm.
Vu Minh đáp:
- Cứ cảm thấy đây không chỉ đơn giản là tầm bảo. Diệp Chiến huynh có thông tin nội bộ gì không?
Diệp Chiến quay đầu:
- Có.
- Là gì vậy?
-…
Diệp Chiến chẳng thèm trả lời, kéo vành nón che mặt, dựa người ra sau bắt đầu ngủ.
- Cửa sổ mở.
Vu Minh nói.
Diệp Chiến vội cúi đầu, giơ tay sờ quần bò, phát hiện ra nào có mở. Gã nổi giận đùng đùng nhìn Vu Minh thì thấy Vu Minh đang kéo khóa quần, hắn mỉm cười giải thích:
- Tôi nói là của tôi.
Diệp Chiến mặt không chú thay đổi quay đầu, lại kéo mũ xuống, tâm tình đã không lời nào có thể hình dung, thật muốn giết cái tên bên cạnh này ngay tức khắc.
Tác giả :
Hà Tả