Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 186: Mượn đao giết người (6)
Mộc Khuynh Cuồng nghiêng người nhìn lại hướng về người vừa mới nói chuyện, đáy mắt lóe một chút hàn quang, người này nói chuyện thật đúng là âm hiểm, hắn nói như vậy, không phải là làm cho tất cả mọi người biết rõ Quân gia lần này có đan dược cấp nghịch thiên, để cho tất cả mọi người đi đối phó Quân gia sao.
Quân gia Quân gia, đột nhiên Mộc Khuynh Cuồng nhớ tới vốn là đụng phải người thiếu nữ kia, nàng ta không phải là họ Quân sao?
Vốn là nàng ta nói cho nàng biết Hạng gia có đan dược cấp nghịch thiên, chỉ sợ nàng ta là muốn cho nàng đi đối phó Hạng gia đi! Hiện tại người này ở trong trà lâu tiết lộ để cho người ta đối phó Quân gia, hắn có hay không là Hạng gia.
“Ngươi phát hiện cái gì?” Thánh Khinh Hồng nhìn Mộc Khuynh Cuồng bí hiểm nói.
Mộc Khuynh Cuồng trong mắt hào quang chợt lóe, nhẹ giọng nói: “Âm mưu, ngươi nói nếu không chúng ta mau mau đến xem náo nhiệt?”
“Ngươi muốn đi, ta liền cùng ngươi đi.” Thánh Khinh Hồng nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một hớp, mày kiếm khẽ giơ lên, đan dược cấp nghịch thiên lại muốn gây tai hoạ.
Sửu Sửu và Phì Phì không bao lâu sẽ trở lại.
“Khuynh Cuồng, Quân gia là đại gia tộc thứ hai luyện đan ở Viêm Cơ thành, bọn họ năm nay tham gia hội luyện đan, về phần nhà hắn có hay không đan dược cấp nghịch thiên, cái này hình như không có ai tra được...” Sửu Sửu sờ cái đầu nói, ai bảo Quân gia phong tỏa tin tức quá chặt.
“Khuynh Cuồng, Hạng gia là đại gia tộc đệ nhất luyện đan ở Viêm Cơ thành, chỗ đó có rất nhiều đủ loại đan dược, bọn họ năm nay tham gia hội luyện đan, đang chuẩn bị, ta không tìm được đan dược cấp nghịch thiên.” Phì phì nháy mắt từng chữ bẩm báo.
Mộc Khuynh Cuồng khẽ gật đầu, rồi nói ra: “Các ngươi nhìn thấy bàn gần cửa sổ bên kia không, trong chốc lát nam tử mặc y phục màu nâu kia xuyên đi rồi, các ngươi đi theo hắn, nhìn hắn trở về ở đâu, đi gặp ai, nếu là hắn chết, các ngươi liền xem một chút là ai giết hắn, người nọ lại trở về ở đâu?”
“Tốt, biết rồi.” Sửu Sửu và Phì Phì đồng thời ngoan ngoãn nói.
Sau khi an bài tốt, Mộc Khuynh Cuồng bắt đầu nhàn nhã pha trà, sau đó rót một chén đưa cho Thánh Khinh Hồng: “Ngươi nếm thử, xem xem tay nghề pha trà của ta được hay không?”
Thánh Khinh Hồng bưng lên đưa lên mũi ngửi một chút, tán dương: “Thơm mát mà không nồng, bên trong nhạt lại mang theo một cỗ tinh khiết và thơm, đắn đo vô cùng tốt.”
“Vậy về sau ta thường xuyên pha trà cho ngươi được hay không.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhẹ nhàng nói, trong lòng là nồng đậm vui vẻ, có đôi khi vì người mình thích pha một ly trà, nàng đều cảm thấy là một chuyện rất hạnh phúc.
“Tốt, bất quá chỉ có thể pha trà cho một mình ta.” Thánh Khinh Hồng bá đạo nói, hắn không cho phép bất kỳ ai nếm thủ nghệ của nàng, chỉ có hắn có thể nếm.
Mộc Khuynh Cuồng khinh bỉ hắn, có cần hay không bá đạo như vậy nha.
Hai người vừa nói vừa cười, thời gian thoáng cái liền đến chạng vạng.
“Khuynh Cuồng, ngươi thật sự là liệu sự như thần, Phì Phì, chuyện kế tiếp ngươi nói...” Sửu Sửu hưng phấn thét chói tai, Khuynh Cuồng nhà nó thật sự là quá thông minh.
Phì Phì dốc sức dốc sức vỗ cánh, cả kinh sợ hãi nói: “Khuynh Cuồng, nam tử mặc y phục màu nâu kia chết, hắn đi vào một tòa tiểu viện đi gặp một người, người nọ cùng hắn nói mấy câu, cho hắn một viên đan dược, hắn vui rạo rực tiếp nhận, nhưng sau khi hắn ăn liền chết, mà người cho hắn đan dược ăn cuối cùng trở về Hạng gia, oa, Hạng gia thật đáng sợ...”
Mộc Khuynh Cuồng nghe xong trên mặt không biến sắc, đây hết thảy đã trong dự đoán của nàng, xem ra Quân gia muốn gặp xui xẻo, nàng là giúp, hay là không giúp?
Nói thật, nàng là rất không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng vì đan dược cấp nghịch thiên, nàng tựa hồ phải đi Quân gia một chuyến mới được.
Mộc Khuynh Cuồng cùng Thánh Khinh Hồng sau khi dùng qua bữa cơm chiều hướng về Quân gia đi đến, nhưng thời điểm bọn họ đi đến, vẫn là đã muộn một bước, Quân gia đã bị hỏa hoạn bao vây.
Quân gia Quân gia, đột nhiên Mộc Khuynh Cuồng nhớ tới vốn là đụng phải người thiếu nữ kia, nàng ta không phải là họ Quân sao?
Vốn là nàng ta nói cho nàng biết Hạng gia có đan dược cấp nghịch thiên, chỉ sợ nàng ta là muốn cho nàng đi đối phó Hạng gia đi! Hiện tại người này ở trong trà lâu tiết lộ để cho người ta đối phó Quân gia, hắn có hay không là Hạng gia.
“Ngươi phát hiện cái gì?” Thánh Khinh Hồng nhìn Mộc Khuynh Cuồng bí hiểm nói.
Mộc Khuynh Cuồng trong mắt hào quang chợt lóe, nhẹ giọng nói: “Âm mưu, ngươi nói nếu không chúng ta mau mau đến xem náo nhiệt?”
“Ngươi muốn đi, ta liền cùng ngươi đi.” Thánh Khinh Hồng nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một hớp, mày kiếm khẽ giơ lên, đan dược cấp nghịch thiên lại muốn gây tai hoạ.
Sửu Sửu và Phì Phì không bao lâu sẽ trở lại.
“Khuynh Cuồng, Quân gia là đại gia tộc thứ hai luyện đan ở Viêm Cơ thành, bọn họ năm nay tham gia hội luyện đan, về phần nhà hắn có hay không đan dược cấp nghịch thiên, cái này hình như không có ai tra được...” Sửu Sửu sờ cái đầu nói, ai bảo Quân gia phong tỏa tin tức quá chặt.
“Khuynh Cuồng, Hạng gia là đại gia tộc đệ nhất luyện đan ở Viêm Cơ thành, chỗ đó có rất nhiều đủ loại đan dược, bọn họ năm nay tham gia hội luyện đan, đang chuẩn bị, ta không tìm được đan dược cấp nghịch thiên.” Phì phì nháy mắt từng chữ bẩm báo.
Mộc Khuynh Cuồng khẽ gật đầu, rồi nói ra: “Các ngươi nhìn thấy bàn gần cửa sổ bên kia không, trong chốc lát nam tử mặc y phục màu nâu kia xuyên đi rồi, các ngươi đi theo hắn, nhìn hắn trở về ở đâu, đi gặp ai, nếu là hắn chết, các ngươi liền xem một chút là ai giết hắn, người nọ lại trở về ở đâu?”
“Tốt, biết rồi.” Sửu Sửu và Phì Phì đồng thời ngoan ngoãn nói.
Sau khi an bài tốt, Mộc Khuynh Cuồng bắt đầu nhàn nhã pha trà, sau đó rót một chén đưa cho Thánh Khinh Hồng: “Ngươi nếm thử, xem xem tay nghề pha trà của ta được hay không?”
Thánh Khinh Hồng bưng lên đưa lên mũi ngửi một chút, tán dương: “Thơm mát mà không nồng, bên trong nhạt lại mang theo một cỗ tinh khiết và thơm, đắn đo vô cùng tốt.”
“Vậy về sau ta thường xuyên pha trà cho ngươi được hay không.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhẹ nhàng nói, trong lòng là nồng đậm vui vẻ, có đôi khi vì người mình thích pha một ly trà, nàng đều cảm thấy là một chuyện rất hạnh phúc.
“Tốt, bất quá chỉ có thể pha trà cho một mình ta.” Thánh Khinh Hồng bá đạo nói, hắn không cho phép bất kỳ ai nếm thủ nghệ của nàng, chỉ có hắn có thể nếm.
Mộc Khuynh Cuồng khinh bỉ hắn, có cần hay không bá đạo như vậy nha.
Hai người vừa nói vừa cười, thời gian thoáng cái liền đến chạng vạng.
“Khuynh Cuồng, ngươi thật sự là liệu sự như thần, Phì Phì, chuyện kế tiếp ngươi nói...” Sửu Sửu hưng phấn thét chói tai, Khuynh Cuồng nhà nó thật sự là quá thông minh.
Phì Phì dốc sức dốc sức vỗ cánh, cả kinh sợ hãi nói: “Khuynh Cuồng, nam tử mặc y phục màu nâu kia chết, hắn đi vào một tòa tiểu viện đi gặp một người, người nọ cùng hắn nói mấy câu, cho hắn một viên đan dược, hắn vui rạo rực tiếp nhận, nhưng sau khi hắn ăn liền chết, mà người cho hắn đan dược ăn cuối cùng trở về Hạng gia, oa, Hạng gia thật đáng sợ...”
Mộc Khuynh Cuồng nghe xong trên mặt không biến sắc, đây hết thảy đã trong dự đoán của nàng, xem ra Quân gia muốn gặp xui xẻo, nàng là giúp, hay là không giúp?
Nói thật, nàng là rất không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng vì đan dược cấp nghịch thiên, nàng tựa hồ phải đi Quân gia một chuyến mới được.
Mộc Khuynh Cuồng cùng Thánh Khinh Hồng sau khi dùng qua bữa cơm chiều hướng về Quân gia đi đến, nhưng thời điểm bọn họ đi đến, vẫn là đã muộn một bước, Quân gia đã bị hỏa hoạn bao vây.
Tác giả :
Lăng Vi Tuyết Thiến