Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Chương 82: Thất vọng
Mười phút sau.
Dạ Lăng Mặc dưới ánh mắt trời nóng rực, xuất hiện ở sân tập.
Ánh mắt sắc bén lại thâm thúy quét cả đoàn người.
Mày nhíu chặt, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo mang theo làm ý lạnh làm người ta sợ hãi: “Còn hai người nữa đi đâu rồi?”
Từ Thanh Trạch sờ sờ vành tai: “Không biết, ký túc xá không có ai.”
Đáy mắt Dạ Lăng Mặc nổi lên tia đen kịt, dương môi: “Trình Nghi, đi toilet xem thử!”
“Ách ——” bị điểm danh, vẻ mặt Trình Nghi ngốc lăng.
“Còn không mau đi!” Khí lạnh trên người tràn đến, Trình Nghi sợ đến trắng cả mặt, lập tức rồi khỏi sân tập.
Mí mắt Từ Thanh Trạch không khống chế được nhảy nhảy, đối với hành động của Dạ Lăng Mặc tỏ vẻ khó có thể hiểu nổi.
Người nào đó ngày qua còn nói, hôm nay để cho mọi người nghỉ ngơi thật tốt.
Mới quá một đêm, đã thay đổi rồi!
Ánh mắt sắc bén của Dạ Lăng Mặc bắn về phía Từ Thanh Trạch, khóe miệng gợi lên độ cung nho nhỏ……
Trong lòng Từ Thanh Trạch tạch một tiếng, thầm kêu không tốt, hai chân theo bản năng lui lại mấy bước……
Nhưng, Dạ Lăng Mặc không cho cậu bất kì cơ hội lùi bước nào, nâng cằm lên, giọng nói lạnh băng chợt vang lên: “Đi tìm, đào ba thước đất, cũng phải tìm được hai người đó!”
Cơ thể Từ Thanh Trạch run lên, lưng lập tức thẳng tắp, lớn tiếng nói: “Rõ ——”
Dáng người thon dài đĩnh bạt của Dạ Lăng Mặc đứng lặng ở vị trí trung tâm sân tập, đáy mắt thâm thúy hiện lên tia đen kịt, tay đưa lên vuốt ve cằm tinh tế, đã đi đâu chứ?
Tay đám lính để vuông góc, lưng thẳng tắp, như cây cột điện đứng đó, không dám chuyển mắt nhìn người tâm tình bất định nào đó. điện dây cáp giống nhau đứng ở kia,
“Báo cáo —— toilet không có ai!”
“Báo cáo —— phía đông không có ai!”
Tiếng nói liên tiếp truyền đến.
Mắt Dạ Lăng Mặc lạnh băng tựa như nam thần băng tuyết xuất thế, sắc bén vô cùng……
Thật lâu sau, mới nâng cằm, giọng lạnh lùng nói: “Trình Nghi, Từ Thanh Trạch, Cổ Tư Mộng……”
Dạ Lăng Mặc liên tiếp điểm tên mười nhân tài bỏ qua.
Mấy người bị điểm danh trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, khẩn trương nhìn về phía Dạ Lăng Mặc.
“Các người đi xung quanh tìm người, nửa giờ sau, tập hợp ở sân tập, những người còn lại huấn luyện tự do!” Người nào đó mới vừa nói xong, nơi xa liền truyền đến tiếng Đường Hạo Vũ: “Chỉ huy trưởng, cậu có điện thoại này!”
Mắt Dạ Lăng Mặc khẽ chuyển, trong lòng không khỏi chờ mong, chẳng lẽ là Phượng Tử Hề gọi tới!
Bước chân của anh cũng nhanh hơn vài phần.
Cầm lấy ống nghe, đang chuẩn bị tiếp nghe, thấy Đường Hạo Vũ vẫn đứng ở kia, mày nhăn lại, không chút khách khí đuổi người: “Muốn nghe lén sao?”
Khóe mội Đường Hạo Vũ giật giật, xoay người rời khỏi văn phòng
Khóe môi Dạ Lăng Mặc lại vẽ ra một tia cười khó phát hiện, đặt ống nghe bên tai: "Tôi là Dạ Lăng Mạc."
Lời rơi xuống, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc đang rất sốt ruột: “Mặc, lại không thấy bà nội của cậu đâu!”
Cõi lòng đầy chờ mong lại biến thành thất vọng, trái tim ấm nóng lại rơi vào đáy cốc.
Bên kia ríu rít nói không ngừng, mà Dạ Lăng Mặc một câu cũng không nghe vào.
Không biết qua bao lâu, bên kia cảm thấy không thích hợp lắm, trên mặt lộ ra nghi hoặc khó hiểu: “Mặc, còn ở đó không?”
Tia sắc nhọn trong mắt Dạ Lăng Mặc chợt lóe qua, cả khuôn mặt tuấn mỹ bị băng sương bao trùm, giọng lạnh như băng không chút độ ấm: “Ân, tôi sẽ phái người đi tìm!”
Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi trên ghế, cả người lại mang vẻ cô tịch kì lạ.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới……
Nghĩ đến cái gì, anh lại gọi điện thoại, sắp xếp tìm người!
——
Rừng rậm.
Phượng Tử Hề ngồi trên chạc cây, ánh mắt sắc bén thanh triệt gắt gao khóa chặt vào con chim nhỏ đang bay trong không trung....
Doãn Thu ngửa đầu, không chuyển mắt nhìn Phượng Tử Hề, cô muốn làm cái gì cơ chứ?
Đúng lúc này, mắt Phượng Tử Hề lóe lên tia sắc bén, tay phải giương lên, cục đá vẽ lên một độ cung xinh đẹp trong không trung
“Phanh ——” tiếng cục đá đập vào người con chim, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên……
Sau đó lại thấy con chim kia như diều đứt dây rơi xuống mặt đất.
Dạ Lăng Mặc dưới ánh mắt trời nóng rực, xuất hiện ở sân tập.
Ánh mắt sắc bén lại thâm thúy quét cả đoàn người.
Mày nhíu chặt, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo mang theo làm ý lạnh làm người ta sợ hãi: “Còn hai người nữa đi đâu rồi?”
Từ Thanh Trạch sờ sờ vành tai: “Không biết, ký túc xá không có ai.”
Đáy mắt Dạ Lăng Mặc nổi lên tia đen kịt, dương môi: “Trình Nghi, đi toilet xem thử!”
“Ách ——” bị điểm danh, vẻ mặt Trình Nghi ngốc lăng.
“Còn không mau đi!” Khí lạnh trên người tràn đến, Trình Nghi sợ đến trắng cả mặt, lập tức rồi khỏi sân tập.
Mí mắt Từ Thanh Trạch không khống chế được nhảy nhảy, đối với hành động của Dạ Lăng Mặc tỏ vẻ khó có thể hiểu nổi.
Người nào đó ngày qua còn nói, hôm nay để cho mọi người nghỉ ngơi thật tốt.
Mới quá một đêm, đã thay đổi rồi!
Ánh mắt sắc bén của Dạ Lăng Mặc bắn về phía Từ Thanh Trạch, khóe miệng gợi lên độ cung nho nhỏ……
Trong lòng Từ Thanh Trạch tạch một tiếng, thầm kêu không tốt, hai chân theo bản năng lui lại mấy bước……
Nhưng, Dạ Lăng Mặc không cho cậu bất kì cơ hội lùi bước nào, nâng cằm lên, giọng nói lạnh băng chợt vang lên: “Đi tìm, đào ba thước đất, cũng phải tìm được hai người đó!”
Cơ thể Từ Thanh Trạch run lên, lưng lập tức thẳng tắp, lớn tiếng nói: “Rõ ——”
Dáng người thon dài đĩnh bạt của Dạ Lăng Mặc đứng lặng ở vị trí trung tâm sân tập, đáy mắt thâm thúy hiện lên tia đen kịt, tay đưa lên vuốt ve cằm tinh tế, đã đi đâu chứ?
Tay đám lính để vuông góc, lưng thẳng tắp, như cây cột điện đứng đó, không dám chuyển mắt nhìn người tâm tình bất định nào đó. điện dây cáp giống nhau đứng ở kia,
“Báo cáo —— toilet không có ai!”
“Báo cáo —— phía đông không có ai!”
Tiếng nói liên tiếp truyền đến.
Mắt Dạ Lăng Mặc lạnh băng tựa như nam thần băng tuyết xuất thế, sắc bén vô cùng……
Thật lâu sau, mới nâng cằm, giọng lạnh lùng nói: “Trình Nghi, Từ Thanh Trạch, Cổ Tư Mộng……”
Dạ Lăng Mặc liên tiếp điểm tên mười nhân tài bỏ qua.
Mấy người bị điểm danh trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, khẩn trương nhìn về phía Dạ Lăng Mặc.
“Các người đi xung quanh tìm người, nửa giờ sau, tập hợp ở sân tập, những người còn lại huấn luyện tự do!” Người nào đó mới vừa nói xong, nơi xa liền truyền đến tiếng Đường Hạo Vũ: “Chỉ huy trưởng, cậu có điện thoại này!”
Mắt Dạ Lăng Mặc khẽ chuyển, trong lòng không khỏi chờ mong, chẳng lẽ là Phượng Tử Hề gọi tới!
Bước chân của anh cũng nhanh hơn vài phần.
Cầm lấy ống nghe, đang chuẩn bị tiếp nghe, thấy Đường Hạo Vũ vẫn đứng ở kia, mày nhăn lại, không chút khách khí đuổi người: “Muốn nghe lén sao?”
Khóe mội Đường Hạo Vũ giật giật, xoay người rời khỏi văn phòng
Khóe môi Dạ Lăng Mặc lại vẽ ra một tia cười khó phát hiện, đặt ống nghe bên tai: "Tôi là Dạ Lăng Mạc."
Lời rơi xuống, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc đang rất sốt ruột: “Mặc, lại không thấy bà nội của cậu đâu!”
Cõi lòng đầy chờ mong lại biến thành thất vọng, trái tim ấm nóng lại rơi vào đáy cốc.
Bên kia ríu rít nói không ngừng, mà Dạ Lăng Mặc một câu cũng không nghe vào.
Không biết qua bao lâu, bên kia cảm thấy không thích hợp lắm, trên mặt lộ ra nghi hoặc khó hiểu: “Mặc, còn ở đó không?”
Tia sắc nhọn trong mắt Dạ Lăng Mặc chợt lóe qua, cả khuôn mặt tuấn mỹ bị băng sương bao trùm, giọng lạnh như băng không chút độ ấm: “Ân, tôi sẽ phái người đi tìm!”
Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi trên ghế, cả người lại mang vẻ cô tịch kì lạ.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới……
Nghĩ đến cái gì, anh lại gọi điện thoại, sắp xếp tìm người!
——
Rừng rậm.
Phượng Tử Hề ngồi trên chạc cây, ánh mắt sắc bén thanh triệt gắt gao khóa chặt vào con chim nhỏ đang bay trong không trung....
Doãn Thu ngửa đầu, không chuyển mắt nhìn Phượng Tử Hề, cô muốn làm cái gì cơ chứ?
Đúng lúc này, mắt Phượng Tử Hề lóe lên tia sắc bén, tay phải giương lên, cục đá vẽ lên một độ cung xinh đẹp trong không trung
“Phanh ——” tiếng cục đá đập vào người con chim, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên……
Sau đó lại thấy con chim kia như diều đứt dây rơi xuống mặt đất.
Tác giả :
Tiêu Tương Mỹ Na