Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 88: Trời xui đất khiến
Edit: Tiểu Ngữ
“Nàng…” Hoàn Nhan Thiếu Lân không nhịn được mở miệng, âm thanh khàn khàn vang lên khiến hắn giật mình, liền ngậm họng lại, mím chặt môi, chân mày nhăn lại nhô lên cao như ngọn núi.
Hoàn Nhan Thiếu Lân mặc dù ham chơi nhưng vẫn có nguyên tắc và giới hạn của mình, hắn tuyệt đối không làm hái hoa tặc, càng không giở trò bẩn thỉu làm nhục thê tử của người khác trong ngày thanh hôn của họ.
Nhưng mà nữ tử trước mắt khiến tạo cho hắn cảm giác quá mãnh liệt, chưa có nữ tử nào khiến hắn muốn có được như vậy. Thậm chí, mặt mũi người ta ra sao hắn cũng không biết, chỉ cần một động tác đơn giản cũng khiến tim hắn nhảy bình bịch.
Không phải là hắn chưa gặp qua nữ tử biết sử dụng mị thuật, các loại thủ đoạn dụ dỗ nam nhân hắn đều thấy qua, thậm chí có nữ tử cởi sạch quần áo nhảy múa trước mặt hắn, hắn đều có thể khống chế lí trí không hề đụng tới các ả. Nhưng người từ trước tới nay đều tự phụ cho rằng có lí trí rất tốt, ở ngay trong tân phòng này, trước mặt nữ tử mới gặp mặt lại phá lệ.
Nàng vươn ngón tay, hắn không khỏi nhìn về ngón tay nàng, đầu ngón tay nàng run run làm trái tim hắn cũng run theo. Giọng nói mềm mại, khàn khàn đáng yêu của nàng gọi hắn đi qua, khiến hắn suýt nữ nghe lời nàng bước tới rồi.
Từ xưa tới nay, tất cả những nữ tử biết mị thuật toàn bộ đều là đồ bỏ!
Thủy Lung không biết suy nghĩ của người trước mặt đang hỗn loạn, lúc nghe được giọng nói của nam nhân xa lạ, nàng liền xác định chuyện kế tiếp người này muốn làm. Chỉ là không ngờ người được phái đến lại cẩn thận như vậy, đến lâu như vậy rồi còn chưa hành động, ngay cả một câu cũng không nói.
Sợ bị nàng nghe ra giọng à?
Khuôn mặt đằng sau khăn hỉ của Thủy Lung hết sức tỉnh táo, không hề giống bộ dạng của người bị trúng xuân dược, cố tình tứ chi nàng vẫn run lên như cũ, hơn nữa càng run dữ dội, trong miệng còn phát ra âm thanh thở dốc và tiếng ngâm bất mãn.
Ngón tay nàng chạm tới quần áo của người trước mặt, sờ đến quần áo trơn nhẵn.
Phía sau khăn hỉ, đuôi lông mày Thủy Lung khẽ nhướng lên.
Chẳng lẽ người được phái đến không phải là tử sĩ, mà lại công tử quý tộc của dòng dõi quý tộc nào đó?
Nàng suy nghĩ, tay vẫn cầm chặt vạt áo người thần bí kia, nắm chặt đến mức xương ngón tay trắng nhợt, giống như ôm phải khúc gỗ.
Hoàn Nhan Thiếu Lâm thấy quần áo mình bị nắm chặt đến nhăn nhúm, vẻ mặt có chút cổ quái, giống như mừng lại giống như nghi ngờ. Đương nhiên hắn cảm thấy vui vẻ rồi, bị nàng nắm chặt như thế khiến hắn có cảm giác nàng yếu đuối ỷ lại vào hắn, làm trái tim hắn mềm mại xuống, dù biết rõ đối phương đang trúng xuân dược.
Lí trí nói cho hắn biết, bây giờ hắn nên rời khỏi nơi này, bản thân hắn giải quyết phiền phức cho đối phương đã rất nhân từ, không cần ở lại nữa. Nhưng mà hắn không nỡ, chân không chịu bước đi.
Lại tự nhủ, mình giúp nàng giải quyết phiền toái, đòi chút quà cám ơn cũng được mà.
Hắn liếc khuôn mặt bị che dưới lớp khăn hỉ, sau đó rũ mắt xuống, tay trái khẽ giật giật, thuận theo tâm tư đặt lên bàn tay nõn nà đang nắm quầ áo của mình.
Tay nàng thật nhỏ bé, thật mềm mại, thật lạnh…
Hoàn Nhan Thiếu Lân động tâm suy nghĩ.
Chờ chút!
Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân đột nhiên căng thẳng.
Không phải nàng trúng xuân dược hay sao? Nàng trúng xuân dược, tại sao cơ thể của nàng còn lạnh hơn cả hắn vậy?
Lúc hắn nhận ra chuyện không đúng như mình nghĩ, tay Thủy Lung đã nắm giữ ngay mạch mệnh của hắn, thân ảnh nhanh nhạy vừa lộn, đem Hoàn Nhân Thiếu Lân đè xuống đất, đầu gối uống lượn đè ở bụng hắn, đè chặt khiến hắn không thể nhúc nhích.
Một động tác lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, mạnh mẽ vang dội, đem Hoàn Nhan Thiếu Lân một gã nam nhân khỏe mạnh bình thường hoàn toàn đè ép xuống. Khi trợn mắt nhìn lại, đúng lúc thấy nữ tử ngồi trên người mình đưa tay vén khăn hỉ lên, lộ ra dung nhan xinh đẹp kèm nụ cười tự nhiên, trong phút chốc tươi đẹp tao nhã đó làm hắn hoa mắt, thình lình đánh mất hồn trí.
“Ừ?” Nguyên bản những lời Thủy Lung muốn nói đều biến thành một tiếng nghi vấn?
Nàng nhìn nam tử bị mình đè bên dưới.
Hắn nằm trên đất, tóc đen rối tung, để lộ ra gương mặt tuấn mĩ kiệt xuất, mày kiếm bay xéo, đôi mắt hẹp dài sắc bén, môi mỏng khẽ vểnh lên, đường nét khuôn mặt củ ấu hiện rõ trong ánh sáng mờ tối của tân phòng, tựa như chim ưng trong bóng tối, cao ngạn khinh người lại hừng hực bức người.
Người như thế này lại là kẻ bị thái hậu sai tới phá hủy trong sạch của nàng?
Thủy Lung nhìn xuống quần áo của nam tử, thấy hắn mặc trường bào màu đen rất vừa với dáng người, quần áo mềm nhẵn ngăn nắp, dưới ánh nến còn có nhàn nhạt hoa quang. Thắt lưng dùng đai lưng màu xanh nhạt buộc lại, bên cạnh còn có cái hồ lô nhỏ lôi thôi lếch thếch, cùng với trang sức ngọc bội.
Một người như vậy không thích hợp mặc trang phục kiểu này.
Chẳng lẽ nàng đánh sai người? Hoặc là từ lúc đầu đã đoán sai? Hay là người này muốn ăn mặc như vậy để ngụy trang?
“Nàng không có trúng thuốc?”
Thanh âm khàn khàn của nam nhân vang lên, có thể nghe được trong tức giận có chút kinh ngạc.
Thủy Lung ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nam nhân đối diện.
Thấy nam nhân này đã hoàn hồn, mắt phượng lười biếng híp lại, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, khí chất trên người đều biến đổi. Từ hùng ưng ngạo nghễ trong trời đất biến thành Hắc Sắc Mạn Đà La trong thâm cốc, vừa thần bí lại tà ác.
Thủy Lung cười khẽ: “Trúng thì sao, không trúng thì thế nào?”
Hoàn Nhan Thiếu Lân nhìn kĩ lại dung nhan đẹp như tranh vẽ của nàng, cảm thấy trong dự đoán lại ngoài dự liệu, luôn có một cảm giác kì lạ, rõ ràng là dung nhan cực kì xinh đẹp lại thiếu đi chút tự nhiên, không thể trợ giúp ánh sáng linh động trong ánh mắt của nàng.
Hắn đưa tay sờ sờ, muốn nhìn xem khuôn mặt này là thật hay giả.
Hắn vừa vươn tay liền cảm nhận được mạch mệnh căng thẳng, đau đớn khiến hắn ngừng lại hành động.
“Nàng đối xử với ân nhân của mình như thế à?”
Chân mày Thủy Lung nhíu lại: “Ân nhân?”
“Nàng tự đoán được mà, trong phòng đúng là có ẩn núp nhưng bị ta xử rồi.” Hoàn Nhan Thiểu Lân nói.
Thủy Lung: “Bị ngươi giải quyết đó là vì kẻ đó không có bản lĩnh hơn ngươi.”
“Đương nhiên.” Hoàn Nhan Thiểu Lân rất có tự tin với bản lĩnh của mình.
Thủy Lung không mặn không lạt nói: “Hiện tại ngươi đang ở trong tay ta.”
Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân cứng đờ, hắn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Hôm nay, hắn rơi vào trong tay nàng chứng tỏ người kia không lợi hại hơn hắn, nàng căn bản không cần hắn rat ay giúp đỡ, tự nàng có thể giải quyết.
Chợt nhớ tới ban nãy Thủy Lung đóng kịch, trong lòng hắn không hiểu tại sao lại bực tức: “Nếu như không phải ta giải quyết tên kia, nàng liền dùng mị thuật để dụ địch sao?”
(Ngữ: Giống chồng ghen vậy ???)
Thủy Lung nhíu nhíu mày, im lặng ngầm chấp nhận.
Dưới tình huống không đoán được thực lực của đối thủ, nàng sẽ không tùy tiện hành động.
Hơn nữa, cách này là biện pháp giải quyết tốt nhất lại không gây tiếng động lớn thu hút sự chú ý của người khác. Nhìn cảm xúc của Hoàn Nhan Thiếu Lân đủ để chứng minh tất cả.
Hoàn Nhan Thiểu Lân thấy vậy, ngược lại hắn cảm thấy may mắn vì mình đã đem người kia giải quyết, giọng điệu quái dị: “Nói như vậy, thái độ lúc nãy của nàng đều là giả bộ? Nàng đóng kịch thật giống, không biết học từ đâu.”
Lúc nãy, hắn không hề nhìn ra Thủy Lung dùng mị thuật cố ý dụ dỗ hắn. Mặc kệ là lời nói hay hành động đều tự nhiên khiến người ta tin là thật, chưa từng ngờ rằng đối phương sử dụng mị thuật câu dẫn.
Mấy ngày nay, hắn nghe dân chúng trong thành Kỳ Dương lặng lẽ bàn luận, bọn họ không thể tin Võ vương lại yêu thương hạng người như Bạch Thủy Lung. Hiện tại, hắn tận mắt nhìn thấy thủ đoạn mị thuật câu dẫn của Thủy Lung, lại cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực yêu nàng cũng không phải không có nguyên do.
“Bây giờ ngươi vẫn còn lòng dạ tìm hiểu tin tức của ta?” Thủy Lung lạnh nhạt nói, đôi mắt ẩn chứa khí lạnh và sắc bén.
Hoàn Nhan Thiểu Lân mỉm cười nói: “Tuy nàng có thể tự mình xử lí, nhưng chuyện ta giúp nàng là không thể nghi ngờ, không thể nói là ân nhân nhưng tuyệt đối không phải là kẻ địch nha.”
Thủy Lung nói: “Ngươi giải quyết người kia xong có thể rời đi, chứ không phải một mình xông vào tân phòng chỉ có một mình tân nương. Sauk hi ngươi vào, phát hiện trạng thái không bình thường của ta, ngươi càng nên rời đi, hoặc là cho ta biết ngươi ở bên cạnh, chứ không phải là im hơi lặng tiếng, còn… sờ tay ta?”
Hoàn Nhan Thiếu Lân nghe thấy mấy câu sau, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Thủy Lung nói đúng, nhưng cũng không thể trách hắn? Hoàn Nhan Thiếu Lân dùng nụ cười tà mị che giấu nội tâm xấu hổ, lười biếng nói: “Cái này cũng không thể trách tan ha, chỉ tại tiểu nương tử quá kiều mị, là nam nhân đều không nhịn được bị tiểu nương tử câu hồn, gây ra chuyện không hợp với đạo lí.”
Bốp!
Một cái tát rơi vào má trái gợi cảm trên gương mặt tuấn mĩ của Hoàn Nhan Thiếu Lân, để lại dấu ấn năm ngón tay đỏ chót.
Hoàn Nhan Thiếu Lân hơi sửng sốt, sau đó vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Thủy Lung.
Nàng! Nàng dám bạt tai hắn!!!
Từ! Nhỏ! Tới! Lớn! Chưa! Có! Nữ! Nhân! Nào! Dám! Tát! Hắn!
Hoàn Nhan Thiếu Lân cơ hồ nghiến răng nghĩ từng chữ, sau đó căm giận nói: “Nàng là nữ nhân đáng chết!”
Thủy Lung liếc mắt, nói: “Chỉ tại giọng nói của tiểu lang quân quá mất hồn, làm tay chân người ta ngứa ngáy, lí trí không kiểm soát được nên tiểu nữ chỉ làm theo bản năng thôi.”
(Ngữ: =]] )
Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân nghe nàng nói xong liền méo mó, giống như có vật gì đó trong lòng hắn bị phá vỡ, làm hắn cảm thấy bực bội.
“Lung tỷ tỷ.” Lúc này, cửa tân phòng bị Mộc Tuyết đẩy ra, bước vào.
Nàng cảm thấy tình hình trong tân phòng không đúng, vừa thấy Hoàn Nhan Thiểu Lân, trong mắt hiện lên ngạc nhiên, sau đó đi tới Thủy Lung bên người, nói: “Trong đại sảnh có chuyện.”
Hoàn Nhan Thiếu Lân nhìn thấy phản ứng của Mộc Tuyết liền khẳng định nha đầu này biết tính toán của Thủy Lung, ban đầu nói đi ra ngoài lấy khăn lau người cho Thủy Lung cũng chỉ là diễn trò.
Thủy Lung nghe xong gật đầu, lại nhìn về phái Hoàn Nhan Thiếu Lân, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi thật đúng là có tinh thần, từ nãy tới giờ còn chưa có tiêu tan. Cái tát tai lúc nãy hình như khiến ngươi phấn chấn hơn thì phải?”
Vẻ mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân có dấu hiệu rạn nứt, đồng thời sung huyết đỏ bừng.
Nàng phát hiện! Nàng như vậy mà phát hiện ra!
Hắn còn tưởng nàng không phát hiện, còn cố ý tỏ ra rất bình thường!
Mộc Tuyết nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân càng cảm thấy kì quặc, từ từ đánh giá toàn thân hắn, nhìn Thủy Lung thay đổi tư thế, đầu hối vốn đặt ở phần bụng gần chân hắn, đổi thành nửa ngồi chồm hổm, giày giẫm vào giữa hai chân hắn.
Vừa thấy cái đó, Mộc Tuyết làm sao còn tư tưởng thuần khiết, hiện tại nàng vừa thẹn thùng vừa sợ hãi nha.
“Nàng. . . Nàng. . . Nàng nữ nhân này. . .” Thân thể Hoàn Nhan Thiểu Lân cương cứng, kinh ngạc lại ngờ vực trừng Thủy Lung, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, chỉ sợ Thủy Lung nổi điên, thật sự đạp nát củ cải nhà hắn…
Oái!
Hoàn Nhan Thiếu Lân không dám tưởng tượng đến hình ảnh khủng khiếp đó nữa!
Thủy Lung hứng thú nhìn nam tử dưới người mình biến sắc, Mộc Tuyết nhịn không được nhắc nhở: “Lung tỷ tỷ…”
Thủy Lung hướng nàng gật đầu, ý bảo nàng yên tâm, kế đó vươn tay đến Mệnh Môn của Hoàn Nhan Thiếu Lân.
Tâm tình Hoàn Nhan Thiếu Lân vừa mới thả lỏng, lập tức cảm thấy dưới thân truyền tới cảm giác đua nhức như kim châm, hắn không nhịn được gào lên một tiếng, hai tay che lại hạ thân của mình, rất sợ nó bị phá hủy.
Thủy Lung xoay người ngồi lên giường, lười biếng nói với hắn: “Yên tâm, ta có khống chế sức lực, đau một chút sẽ hết, không bị hư đâu.”
Hoàn Nhan Thiếu Lân vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, hận không thể bóp chết thiếu nữ trước mắt này, cắn răng: “Trên đời này tại sao lại có nữ nhân như nàng vậy chứ!!!!!!”
Thủy Lung dựa vào mép giường, không nhanh không chậm nói: “Mặc dù ta nói đã khống chế sức lực, nhưng nếu ngươi không nhanh chóng trở về bôi thuốc, chăm sóc nó, tám phần sẽ bị hư…”
Hoàn Nhan Thiếu Lân nghe xong trong lòng nhảy dựng, lí trí mách bảo lời này của Thủy Lung nhất định là hù dọa hắn, cố ý muốn nhìn bộ dạng chật vật của hắn. Thế nhưng, chuyện này ảnh hưởng đến tôn nghiêm và hạnh phúc cả đời của nam nhân, không thể qua loa sơ sài.
Hắn buông hai tay đang che hạ thân xuống, không thể tiếp tục duy trì hình tượng mất mặt này, dùng giọng điệu âm ngoan nói với Thủy Lung: “Nếu như nó bị hư! Nàng chờ ta đến bắt đi, cả đời này nàng phải ở bên cạnh ta!!!”
“Hử?” Âm thanh trầm thấp lười biếng từ ngoài truyền vào tân phòng.
Hoàn Nhan Thiếu Lân đột nhiên cảm nhận được một luồng khí thế kinh khủng chèn ép, người còn chưa tới, lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ như vậy rồi.
Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân hơi thay đổi, thấp giọng sợ hãi than thở: “Thật lợi hại?”
Hắn biết hành tung của mình bị bại lộ, không đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
“Nàng đã sớm tính toán tốt phải không!” Hoàn Nhan Thiếu Lân buồn bực nhìn bộ dạng nhàn hạ của Thủy Lung, thật là muốn đem nàng bắt đi, sau đó nhất định phải dạy dỗ một phen.
Nhưng thời gian không đợi người.
Nhún chân một cái liền phá cửa sổ chạy trốn.
Nhìn qua cửa sổ rách nát, Thủy Lung liền thấy mấy thân ảnh đuổi theo Hoàn Nhan Thiếu Lân, tư thế tránh né của Hoàn Nhan Thiếu Lân có chút quái dị, chắc là bị hạ thân đau đớn làm ảnh hưởng.
“Xì!” Nàng không hề cảm thấy tội lỗi cười thành tiếng, ngồi xem trò hay.
Người khác muốn làm nàng khó chịu, nàng đương nhiên khiến họ bị đau nhức không đứng nổi. Hoàn Nhan Thiếu Lân rốt cục cũng đụng phải họng súng, đừng trách nàng dạy dỗ hắn.
Một thân ảnh đột nhiên đi tới trước mặt nàng, không chờ nàng nói cũng không nói gì, liền chặn môi nàng lại.
Đôi môi mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, mạnh mẽ xông vào khoang miệng nàng, càn quét một hồi.
Nhiệt huyết của Thủy Lung bị khơi dậy, nàng đưa tay ôm cổ hắn, mạnh mẽ đáp trả.
So với bá đạo, xăm lược của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung lại mềm mỏng lại ẩn chứa mũi nhọn. Một cái câu lưỡi, một cái mút cũng đều khiến người ta tê dại, hôn đến khi cả hai không thể hô hấp mới tách nhau ra.
Trưởng Tôn Vinh Cực mạnh mẽ ôm eo nhỏ nàng, đem cả người nàng đều dán trong ngực mình, mới hỏi: “Thích nam nhân kia?”
“Không thích.” Thủy Lung trả lời sảng khoái lại tùy ý.
Nàng hiểu rõ hắn nói thích nghĩa là ý gì, đặc biệt là lúc này.
“Vậy tại sao lại cười vui vẻ thế kia?” Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn không hài lòng.
Thủy Lung cười nói: “Nhìn hắn xấu mặt nên vui cũng không được sao?”
Trường Tôn Vinh Cực trầm mặc một hồi, mới nói: “Nàng có thể cười tà ác hơn một chút.”
“Nàng…” Hoàn Nhan Thiếu Lân không nhịn được mở miệng, âm thanh khàn khàn vang lên khiến hắn giật mình, liền ngậm họng lại, mím chặt môi, chân mày nhăn lại nhô lên cao như ngọn núi.
Hoàn Nhan Thiếu Lân mặc dù ham chơi nhưng vẫn có nguyên tắc và giới hạn của mình, hắn tuyệt đối không làm hái hoa tặc, càng không giở trò bẩn thỉu làm nhục thê tử của người khác trong ngày thanh hôn của họ.
Nhưng mà nữ tử trước mắt khiến tạo cho hắn cảm giác quá mãnh liệt, chưa có nữ tử nào khiến hắn muốn có được như vậy. Thậm chí, mặt mũi người ta ra sao hắn cũng không biết, chỉ cần một động tác đơn giản cũng khiến tim hắn nhảy bình bịch.
Không phải là hắn chưa gặp qua nữ tử biết sử dụng mị thuật, các loại thủ đoạn dụ dỗ nam nhân hắn đều thấy qua, thậm chí có nữ tử cởi sạch quần áo nhảy múa trước mặt hắn, hắn đều có thể khống chế lí trí không hề đụng tới các ả. Nhưng người từ trước tới nay đều tự phụ cho rằng có lí trí rất tốt, ở ngay trong tân phòng này, trước mặt nữ tử mới gặp mặt lại phá lệ.
Nàng vươn ngón tay, hắn không khỏi nhìn về ngón tay nàng, đầu ngón tay nàng run run làm trái tim hắn cũng run theo. Giọng nói mềm mại, khàn khàn đáng yêu của nàng gọi hắn đi qua, khiến hắn suýt nữ nghe lời nàng bước tới rồi.
Từ xưa tới nay, tất cả những nữ tử biết mị thuật toàn bộ đều là đồ bỏ!
Thủy Lung không biết suy nghĩ của người trước mặt đang hỗn loạn, lúc nghe được giọng nói của nam nhân xa lạ, nàng liền xác định chuyện kế tiếp người này muốn làm. Chỉ là không ngờ người được phái đến lại cẩn thận như vậy, đến lâu như vậy rồi còn chưa hành động, ngay cả một câu cũng không nói.
Sợ bị nàng nghe ra giọng à?
Khuôn mặt đằng sau khăn hỉ của Thủy Lung hết sức tỉnh táo, không hề giống bộ dạng của người bị trúng xuân dược, cố tình tứ chi nàng vẫn run lên như cũ, hơn nữa càng run dữ dội, trong miệng còn phát ra âm thanh thở dốc và tiếng ngâm bất mãn.
Ngón tay nàng chạm tới quần áo của người trước mặt, sờ đến quần áo trơn nhẵn.
Phía sau khăn hỉ, đuôi lông mày Thủy Lung khẽ nhướng lên.
Chẳng lẽ người được phái đến không phải là tử sĩ, mà lại công tử quý tộc của dòng dõi quý tộc nào đó?
Nàng suy nghĩ, tay vẫn cầm chặt vạt áo người thần bí kia, nắm chặt đến mức xương ngón tay trắng nhợt, giống như ôm phải khúc gỗ.
Hoàn Nhan Thiếu Lâm thấy quần áo mình bị nắm chặt đến nhăn nhúm, vẻ mặt có chút cổ quái, giống như mừng lại giống như nghi ngờ. Đương nhiên hắn cảm thấy vui vẻ rồi, bị nàng nắm chặt như thế khiến hắn có cảm giác nàng yếu đuối ỷ lại vào hắn, làm trái tim hắn mềm mại xuống, dù biết rõ đối phương đang trúng xuân dược.
Lí trí nói cho hắn biết, bây giờ hắn nên rời khỏi nơi này, bản thân hắn giải quyết phiền phức cho đối phương đã rất nhân từ, không cần ở lại nữa. Nhưng mà hắn không nỡ, chân không chịu bước đi.
Lại tự nhủ, mình giúp nàng giải quyết phiền toái, đòi chút quà cám ơn cũng được mà.
Hắn liếc khuôn mặt bị che dưới lớp khăn hỉ, sau đó rũ mắt xuống, tay trái khẽ giật giật, thuận theo tâm tư đặt lên bàn tay nõn nà đang nắm quầ áo của mình.
Tay nàng thật nhỏ bé, thật mềm mại, thật lạnh…
Hoàn Nhan Thiếu Lân động tâm suy nghĩ.
Chờ chút!
Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân đột nhiên căng thẳng.
Không phải nàng trúng xuân dược hay sao? Nàng trúng xuân dược, tại sao cơ thể của nàng còn lạnh hơn cả hắn vậy?
Lúc hắn nhận ra chuyện không đúng như mình nghĩ, tay Thủy Lung đã nắm giữ ngay mạch mệnh của hắn, thân ảnh nhanh nhạy vừa lộn, đem Hoàn Nhân Thiếu Lân đè xuống đất, đầu gối uống lượn đè ở bụng hắn, đè chặt khiến hắn không thể nhúc nhích.
Một động tác lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, mạnh mẽ vang dội, đem Hoàn Nhan Thiếu Lân một gã nam nhân khỏe mạnh bình thường hoàn toàn đè ép xuống. Khi trợn mắt nhìn lại, đúng lúc thấy nữ tử ngồi trên người mình đưa tay vén khăn hỉ lên, lộ ra dung nhan xinh đẹp kèm nụ cười tự nhiên, trong phút chốc tươi đẹp tao nhã đó làm hắn hoa mắt, thình lình đánh mất hồn trí.
“Ừ?” Nguyên bản những lời Thủy Lung muốn nói đều biến thành một tiếng nghi vấn?
Nàng nhìn nam tử bị mình đè bên dưới.
Hắn nằm trên đất, tóc đen rối tung, để lộ ra gương mặt tuấn mĩ kiệt xuất, mày kiếm bay xéo, đôi mắt hẹp dài sắc bén, môi mỏng khẽ vểnh lên, đường nét khuôn mặt củ ấu hiện rõ trong ánh sáng mờ tối của tân phòng, tựa như chim ưng trong bóng tối, cao ngạn khinh người lại hừng hực bức người.
Người như thế này lại là kẻ bị thái hậu sai tới phá hủy trong sạch của nàng?
Thủy Lung nhìn xuống quần áo của nam tử, thấy hắn mặc trường bào màu đen rất vừa với dáng người, quần áo mềm nhẵn ngăn nắp, dưới ánh nến còn có nhàn nhạt hoa quang. Thắt lưng dùng đai lưng màu xanh nhạt buộc lại, bên cạnh còn có cái hồ lô nhỏ lôi thôi lếch thếch, cùng với trang sức ngọc bội.
Một người như vậy không thích hợp mặc trang phục kiểu này.
Chẳng lẽ nàng đánh sai người? Hoặc là từ lúc đầu đã đoán sai? Hay là người này muốn ăn mặc như vậy để ngụy trang?
“Nàng không có trúng thuốc?”
Thanh âm khàn khàn của nam nhân vang lên, có thể nghe được trong tức giận có chút kinh ngạc.
Thủy Lung ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nam nhân đối diện.
Thấy nam nhân này đã hoàn hồn, mắt phượng lười biếng híp lại, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, khí chất trên người đều biến đổi. Từ hùng ưng ngạo nghễ trong trời đất biến thành Hắc Sắc Mạn Đà La trong thâm cốc, vừa thần bí lại tà ác.
Thủy Lung cười khẽ: “Trúng thì sao, không trúng thì thế nào?”
Hoàn Nhan Thiếu Lân nhìn kĩ lại dung nhan đẹp như tranh vẽ của nàng, cảm thấy trong dự đoán lại ngoài dự liệu, luôn có một cảm giác kì lạ, rõ ràng là dung nhan cực kì xinh đẹp lại thiếu đi chút tự nhiên, không thể trợ giúp ánh sáng linh động trong ánh mắt của nàng.
Hắn đưa tay sờ sờ, muốn nhìn xem khuôn mặt này là thật hay giả.
Hắn vừa vươn tay liền cảm nhận được mạch mệnh căng thẳng, đau đớn khiến hắn ngừng lại hành động.
“Nàng đối xử với ân nhân của mình như thế à?”
Chân mày Thủy Lung nhíu lại: “Ân nhân?”
“Nàng tự đoán được mà, trong phòng đúng là có ẩn núp nhưng bị ta xử rồi.” Hoàn Nhan Thiểu Lân nói.
Thủy Lung: “Bị ngươi giải quyết đó là vì kẻ đó không có bản lĩnh hơn ngươi.”
“Đương nhiên.” Hoàn Nhan Thiểu Lân rất có tự tin với bản lĩnh của mình.
Thủy Lung không mặn không lạt nói: “Hiện tại ngươi đang ở trong tay ta.”
Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân cứng đờ, hắn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Hôm nay, hắn rơi vào trong tay nàng chứng tỏ người kia không lợi hại hơn hắn, nàng căn bản không cần hắn rat ay giúp đỡ, tự nàng có thể giải quyết.
Chợt nhớ tới ban nãy Thủy Lung đóng kịch, trong lòng hắn không hiểu tại sao lại bực tức: “Nếu như không phải ta giải quyết tên kia, nàng liền dùng mị thuật để dụ địch sao?”
(Ngữ: Giống chồng ghen vậy ???)
Thủy Lung nhíu nhíu mày, im lặng ngầm chấp nhận.
Dưới tình huống không đoán được thực lực của đối thủ, nàng sẽ không tùy tiện hành động.
Hơn nữa, cách này là biện pháp giải quyết tốt nhất lại không gây tiếng động lớn thu hút sự chú ý của người khác. Nhìn cảm xúc của Hoàn Nhan Thiếu Lân đủ để chứng minh tất cả.
Hoàn Nhan Thiểu Lân thấy vậy, ngược lại hắn cảm thấy may mắn vì mình đã đem người kia giải quyết, giọng điệu quái dị: “Nói như vậy, thái độ lúc nãy của nàng đều là giả bộ? Nàng đóng kịch thật giống, không biết học từ đâu.”
Lúc nãy, hắn không hề nhìn ra Thủy Lung dùng mị thuật cố ý dụ dỗ hắn. Mặc kệ là lời nói hay hành động đều tự nhiên khiến người ta tin là thật, chưa từng ngờ rằng đối phương sử dụng mị thuật câu dẫn.
Mấy ngày nay, hắn nghe dân chúng trong thành Kỳ Dương lặng lẽ bàn luận, bọn họ không thể tin Võ vương lại yêu thương hạng người như Bạch Thủy Lung. Hiện tại, hắn tận mắt nhìn thấy thủ đoạn mị thuật câu dẫn của Thủy Lung, lại cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực yêu nàng cũng không phải không có nguyên do.
“Bây giờ ngươi vẫn còn lòng dạ tìm hiểu tin tức của ta?” Thủy Lung lạnh nhạt nói, đôi mắt ẩn chứa khí lạnh và sắc bén.
Hoàn Nhan Thiểu Lân mỉm cười nói: “Tuy nàng có thể tự mình xử lí, nhưng chuyện ta giúp nàng là không thể nghi ngờ, không thể nói là ân nhân nhưng tuyệt đối không phải là kẻ địch nha.”
Thủy Lung nói: “Ngươi giải quyết người kia xong có thể rời đi, chứ không phải một mình xông vào tân phòng chỉ có một mình tân nương. Sauk hi ngươi vào, phát hiện trạng thái không bình thường của ta, ngươi càng nên rời đi, hoặc là cho ta biết ngươi ở bên cạnh, chứ không phải là im hơi lặng tiếng, còn… sờ tay ta?”
Hoàn Nhan Thiếu Lân nghe thấy mấy câu sau, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Thủy Lung nói đúng, nhưng cũng không thể trách hắn? Hoàn Nhan Thiếu Lân dùng nụ cười tà mị che giấu nội tâm xấu hổ, lười biếng nói: “Cái này cũng không thể trách tan ha, chỉ tại tiểu nương tử quá kiều mị, là nam nhân đều không nhịn được bị tiểu nương tử câu hồn, gây ra chuyện không hợp với đạo lí.”
Bốp!
Một cái tát rơi vào má trái gợi cảm trên gương mặt tuấn mĩ của Hoàn Nhan Thiếu Lân, để lại dấu ấn năm ngón tay đỏ chót.
Hoàn Nhan Thiếu Lân hơi sửng sốt, sau đó vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Thủy Lung.
Nàng! Nàng dám bạt tai hắn!!!
Từ! Nhỏ! Tới! Lớn! Chưa! Có! Nữ! Nhân! Nào! Dám! Tát! Hắn!
Hoàn Nhan Thiếu Lân cơ hồ nghiến răng nghĩ từng chữ, sau đó căm giận nói: “Nàng là nữ nhân đáng chết!”
Thủy Lung liếc mắt, nói: “Chỉ tại giọng nói của tiểu lang quân quá mất hồn, làm tay chân người ta ngứa ngáy, lí trí không kiểm soát được nên tiểu nữ chỉ làm theo bản năng thôi.”
(Ngữ: =]] )
Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân nghe nàng nói xong liền méo mó, giống như có vật gì đó trong lòng hắn bị phá vỡ, làm hắn cảm thấy bực bội.
“Lung tỷ tỷ.” Lúc này, cửa tân phòng bị Mộc Tuyết đẩy ra, bước vào.
Nàng cảm thấy tình hình trong tân phòng không đúng, vừa thấy Hoàn Nhan Thiểu Lân, trong mắt hiện lên ngạc nhiên, sau đó đi tới Thủy Lung bên người, nói: “Trong đại sảnh có chuyện.”
Hoàn Nhan Thiếu Lân nhìn thấy phản ứng của Mộc Tuyết liền khẳng định nha đầu này biết tính toán của Thủy Lung, ban đầu nói đi ra ngoài lấy khăn lau người cho Thủy Lung cũng chỉ là diễn trò.
Thủy Lung nghe xong gật đầu, lại nhìn về phái Hoàn Nhan Thiếu Lân, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi thật đúng là có tinh thần, từ nãy tới giờ còn chưa có tiêu tan. Cái tát tai lúc nãy hình như khiến ngươi phấn chấn hơn thì phải?”
Vẻ mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân có dấu hiệu rạn nứt, đồng thời sung huyết đỏ bừng.
Nàng phát hiện! Nàng như vậy mà phát hiện ra!
Hắn còn tưởng nàng không phát hiện, còn cố ý tỏ ra rất bình thường!
Mộc Tuyết nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân càng cảm thấy kì quặc, từ từ đánh giá toàn thân hắn, nhìn Thủy Lung thay đổi tư thế, đầu hối vốn đặt ở phần bụng gần chân hắn, đổi thành nửa ngồi chồm hổm, giày giẫm vào giữa hai chân hắn.
Vừa thấy cái đó, Mộc Tuyết làm sao còn tư tưởng thuần khiết, hiện tại nàng vừa thẹn thùng vừa sợ hãi nha.
“Nàng. . . Nàng. . . Nàng nữ nhân này. . .” Thân thể Hoàn Nhan Thiểu Lân cương cứng, kinh ngạc lại ngờ vực trừng Thủy Lung, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, chỉ sợ Thủy Lung nổi điên, thật sự đạp nát củ cải nhà hắn…
Oái!
Hoàn Nhan Thiếu Lân không dám tưởng tượng đến hình ảnh khủng khiếp đó nữa!
Thủy Lung hứng thú nhìn nam tử dưới người mình biến sắc, Mộc Tuyết nhịn không được nhắc nhở: “Lung tỷ tỷ…”
Thủy Lung hướng nàng gật đầu, ý bảo nàng yên tâm, kế đó vươn tay đến Mệnh Môn của Hoàn Nhan Thiếu Lân.
Tâm tình Hoàn Nhan Thiếu Lân vừa mới thả lỏng, lập tức cảm thấy dưới thân truyền tới cảm giác đua nhức như kim châm, hắn không nhịn được gào lên một tiếng, hai tay che lại hạ thân của mình, rất sợ nó bị phá hủy.
Thủy Lung xoay người ngồi lên giường, lười biếng nói với hắn: “Yên tâm, ta có khống chế sức lực, đau một chút sẽ hết, không bị hư đâu.”
Hoàn Nhan Thiếu Lân vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, hận không thể bóp chết thiếu nữ trước mắt này, cắn răng: “Trên đời này tại sao lại có nữ nhân như nàng vậy chứ!!!!!!”
Thủy Lung dựa vào mép giường, không nhanh không chậm nói: “Mặc dù ta nói đã khống chế sức lực, nhưng nếu ngươi không nhanh chóng trở về bôi thuốc, chăm sóc nó, tám phần sẽ bị hư…”
Hoàn Nhan Thiếu Lân nghe xong trong lòng nhảy dựng, lí trí mách bảo lời này của Thủy Lung nhất định là hù dọa hắn, cố ý muốn nhìn bộ dạng chật vật của hắn. Thế nhưng, chuyện này ảnh hưởng đến tôn nghiêm và hạnh phúc cả đời của nam nhân, không thể qua loa sơ sài.
Hắn buông hai tay đang che hạ thân xuống, không thể tiếp tục duy trì hình tượng mất mặt này, dùng giọng điệu âm ngoan nói với Thủy Lung: “Nếu như nó bị hư! Nàng chờ ta đến bắt đi, cả đời này nàng phải ở bên cạnh ta!!!”
“Hử?” Âm thanh trầm thấp lười biếng từ ngoài truyền vào tân phòng.
Hoàn Nhan Thiếu Lân đột nhiên cảm nhận được một luồng khí thế kinh khủng chèn ép, người còn chưa tới, lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ như vậy rồi.
Sắc mặt Hoàn Nhan Thiếu Lân hơi thay đổi, thấp giọng sợ hãi than thở: “Thật lợi hại?”
Hắn biết hành tung của mình bị bại lộ, không đi nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
“Nàng đã sớm tính toán tốt phải không!” Hoàn Nhan Thiếu Lân buồn bực nhìn bộ dạng nhàn hạ của Thủy Lung, thật là muốn đem nàng bắt đi, sau đó nhất định phải dạy dỗ một phen.
Nhưng thời gian không đợi người.
Nhún chân một cái liền phá cửa sổ chạy trốn.
Nhìn qua cửa sổ rách nát, Thủy Lung liền thấy mấy thân ảnh đuổi theo Hoàn Nhan Thiếu Lân, tư thế tránh né của Hoàn Nhan Thiếu Lân có chút quái dị, chắc là bị hạ thân đau đớn làm ảnh hưởng.
“Xì!” Nàng không hề cảm thấy tội lỗi cười thành tiếng, ngồi xem trò hay.
Người khác muốn làm nàng khó chịu, nàng đương nhiên khiến họ bị đau nhức không đứng nổi. Hoàn Nhan Thiếu Lân rốt cục cũng đụng phải họng súng, đừng trách nàng dạy dỗ hắn.
Một thân ảnh đột nhiên đi tới trước mặt nàng, không chờ nàng nói cũng không nói gì, liền chặn môi nàng lại.
Đôi môi mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, mạnh mẽ xông vào khoang miệng nàng, càn quét một hồi.
Nhiệt huyết của Thủy Lung bị khơi dậy, nàng đưa tay ôm cổ hắn, mạnh mẽ đáp trả.
So với bá đạo, xăm lược của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung lại mềm mỏng lại ẩn chứa mũi nhọn. Một cái câu lưỡi, một cái mút cũng đều khiến người ta tê dại, hôn đến khi cả hai không thể hô hấp mới tách nhau ra.
Trưởng Tôn Vinh Cực mạnh mẽ ôm eo nhỏ nàng, đem cả người nàng đều dán trong ngực mình, mới hỏi: “Thích nam nhân kia?”
“Không thích.” Thủy Lung trả lời sảng khoái lại tùy ý.
Nàng hiểu rõ hắn nói thích nghĩa là ý gì, đặc biệt là lúc này.
“Vậy tại sao lại cười vui vẻ thế kia?” Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn không hài lòng.
Thủy Lung cười nói: “Nhìn hắn xấu mặt nên vui cũng không được sao?”
Trường Tôn Vinh Cực trầm mặc một hồi, mới nói: “Nàng có thể cười tà ác hơn một chút.”
Tác giả :
Thủy Thiên Triệt