Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 214: Vật tổ tôn quý
Editor: Dungpro.
"Ha hả." Hắn không nhịn được cười, tiếng cười khàn khàn, hứng thú vẫn không thay đổi. Lưỡi và đôi môi đau đớn khiến hắn hiểu, lúc này cô gái phía dưới có bao nhiêu khát cầu hắn.
"Thực sự là một sắc hồ ly, như vậy còn bất mãn, hửm?" Hắn lộ ra khuôn mặt giả rất bình thường, nhưng bởi vì đôi mắt thăm thẳm dồn dập tràn đầy hấp dẫn thần bí hàm súc, mỗi câu nói đều khiến cổ họng nàng khô cạn, hơi thở nóng rực như có thể hòa tan khí lạnh mùa đông, "Nói một chút xem, những ngày này có phải nàng vẫn nhớ nhung ta, muốn ta hay không?"
(Lược bỏ 300 từ) (D: tác giả cắt H rồi, xin lỗi các sắc nữ. Hiu hiu)
Hắn đưa tay, với cái gối mềm bên cạnh giường hẹp, trải ra giữa giường, sau đó đặt Thủy Lung nằm sấp ở phía trên, sẽ không ép lên bụng của nàng.
"Xoạt xoạt roẹt " Tiếng xé vải vang lên, tầm mắt Thủy Lung còn chưa điều chỉnh xong, đã cảm giác sống lưng chợt lạnh.
Cảm giác lạnh lẽo cũng không kéo dài lâu, bởi vì có một bàn tay ấm áp ở trên lưng vuốt ve mà ấm lên.
"A Lung..." Giọng nói khàn khàn truyền đến từ phía trên, giọng điệu nhu tình làm cho thân thể Thủy Lung run lên, nàng híp mắt lại. Đáng chết, nàng lại bị một tiếng gọi làm mềm nhũn ra, thực sự là đủ rồi!
Trưởng Tôn Vinh Cực không phát hiện sự khác lạ của nàng, nếu hắn phát hiện, nhất định sẽ cao hứng nói mấy lời đáng xấu hổ.
Ánh mắt hắn rơi vào sống lưng của Thủy Lung, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, lại hiện lên một bức hình xăm vật tổ với những đường hoa văn rậm rạp chằng chịt.
Giống như lửa đỏ thiêu đốt trong tuyết trắng, rực rỡ rất làm cho thị giác người ta rung động mãnh liệt hơn.
Hình xăm vật tổ này giống như đuôi chim phượng, lại giống như là đóa sen lửa, thần bí lộng lẫy tôn quý, phảng phất truyền đến từ cổ xưa, mười mấy sợi tụ lại vờn quanh, tỉ mỉ nhìn lại cảm thấy trong đó còn có vô vàn những sợi tơ chằng chịt, làm cho người ta hoa cả mắt.
Bức tranh đẹp này Trưởng Tôn Vinh Cực không phải lần đầu tiên nhìn thấy, chẳng qua lần nào nhìn hắn cũng sẽ mê muội, không phải bởi vì bản thân hình xăm vật tổ mê muội, mà là bởi vì hình xăm vật tổ sinh ra trên người Thủy Lung, là vì Thủy Lung mới mê muội.
"Đều nóng thành như vậy." Tiếng cười nhẹ mập mờ thoát ra khỏi đôi môi của Trưởng Tôn Vinh Cực, tay hắn vuốt ve dọc theo những hoa văn của hình xăm vật tổ, cảm thụ hình xăm vật tổ như có nhiệt độ sống.
Hình xăm vật tổ thể hiện nàng đang động tình với hắn.
Nàng càng động tình, hình xăm vật tổ sẽ càng đỏ tươi ướt át, giống như ngọn lửa sống động bay lên.
A Lung...
A Lung.
A Lung!
Mỗi lần hắn hạ xuống một nụ hôn vuốt ve, trong miệng hắn hoặc là nỉ non hoặc là gọi tên nàng.
(Đại đại đại đại giản lược ——) (D: Cắt H nữa rồi. Đau lòng).
Không biết qua bao lâu, Trưởng Tôn Vinh Cực hừ nhẹ một tiếng, hơi thở kịch liệt sau đó từ từ ổn định.
Trong không khí tràn ngập hương vị riêng của hai người.
Chân mày Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nhíu một cái, trong mắt có một tia phiền muộn lóe lên rồi biến mất, chỉ còn lại ẩn nhẫn, hắn buông cánh tay vây quanh Thủy Lung ra, khẽ nói: "Đợi một chút, ta đi chuẩn bị nước nóng." Chuẩn bị xuống giường mặc quần áo.
Nửa đường cánh tay bị Thủy Lung kéo.
"Chàng cứ như vậy đi nấu nước nóng?" Thủy Lung nhìn lướt qua hắn thẳng tắp, không cách nào xem nhẹ.
Trưởng Tôn Vinh Cực cũng bất đắc dĩ, dùng ánh mắt vô tội nhìn Thủy Lung.
Thủy Lung bị hắn nhìn bèn cười, dùng sức kéo tay hắn một chút, kéo hắn xuống giường. (D: Chị cũng mãnh liệt quá. Hắc hắc)
"Thường ngày không thấy nàng nhiệt tình như vậy." Trưởng Tôn Vinh Cực nói. Trước kia hắn muốn làm nhiều một chút, nàng lại không chịu. Hiện tại hắn cũng muốn nàng, nhưng thân thể của nàng lại không cho phép. Dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thủy Lung một cái, nguy hiểm nói: "A Lung không phải là nàng cố ý dày vò ta chứ?"die././endaan.,lee qu uyd onn
Nếu như đúng vậy, hắn sẽ ghi cái này vào sổ để nhớ, chờ nàng sinh con xong sẽ đòi lại.
Thủy Lung liếc hắn một cái, thấy hắn nói chuyện tùy ý, nhưng đã nhẫn nhịn đến mức cái trán đầy mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, lại mềm lòng không nỡ nói lời trêu chọc hắn.
(Cắt ——) (D: cắt, cắt cắt, cắt HHHHH đó)
Rốt cục sau khi Trưởng Tôn Vinh Cực phóng ra, Thủy Lung với tay cầm cái chăn xoa xoa lên đôi môi, phất tay với Trưởng Tôn Vinh Cực ý là có thể đi chuẩn bị nước nóng.
Trưởng Tôn Vinh Cực híp mắt lại, tỉnh lại sau một hồi cuồng nhiệt, nhưng không có động đậy, dùng giọng ngọt ngào hấp dẫn gọi: "A Lung..."
"Chàng đừng mơ tưởng." Thủy Lung trực tiếp cắt đứt ý đồ của hắn, vô tình nhìn lướt qua tinh thần hắn lần nữa.
"..." Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, chú ý tới giữa hai lông mày nàng có vẻ lười nhác cẩu, cuối cùng vẫn lựa chọn chịu đựng.
Chờ sau khi nàng sinh xong sẽ từ từ...
Thủy Lung không biết ý tưởng của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhìn hắn đứng dậy đến chỗ tủ treo quần áo tìm áo khoác sạch sẽ phủ thêm, đi ra cửa chuẩn bị nước nóng.
Hắn đi không tốn bao nhiêu thời gian đã trở lại, chờ hai người đều tắm rửa sạch, Trưởng Tôn Vinh Cực lại chăn đệm sạch sẽ, đặt Thủy Lung lên giường, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn.
Đây là lần đầu tiên từ khi hai người gặp lại trong mấy tháng qua chung gối mà ngủ.
Trưởng Tôn Vinh Cực ôm eo ếch của Thủy Lung, ngửi cái cổ thơm ngát của nàng, giọng nói khàn khàn trong đêm yên lặng càng thêm từ tính dịu dàng, "Thắt lưng mập đến độ ôm không được rồi."
Thủy Lung không sợ hãi không giận, lười biếng nói: "Có thể cất cây gậy của chàng đi được không."
"Ta cũng muốn." Trưởng Tôn Vinh Cực đầy ủy khuất, giống như người bị hại là hắn.
"Ta có thể giúp chàng." Thủy Lung nói vừa nguy hiểm lại vừa động mà như không động.
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ cười một tiếng, nói với nàng: "A Lung mập thành như vậy ta cũng thích, A Lung cũng nên thích tất cả của ta."
Thủy Lung không trả lời, đã nhắm mắt lại.
"Không nói lời nào chính là chấp nhận nhé." Đang bên tai nàng nói nhỏ, không cần nàng trả lời.
Trưởng Tôn Vinh Cực mím môi im lặng cười khẽ, cùng nàng tựa sát mà ngủ.
Hôm sau, là ngày nắng hiếm hoi giữa trời tuyết.
Hôm nay người ở Phi Kính Sơn Cốc không có tâm tình đi chú ý khí trời biến hóa, người có tâm tình mỹ mãn cũng chỉ có Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.
Sáng sớm hai người vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy bóng dáng Lương Điệp Nhi, ngay sau đó là trên bàn ăn để một đĩa bánh cá nhỏ tràn đầy.
"Hôm nay nghỉ." Nhìn Lương Điệp Nhi đang chờ đợi khẩn trương, Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt bỏ lại một câu nói.
"Chủ tử thánh minh!" Lương Điệp Nhi mặt mày hớn hở, hô to chạy ra bên ngoài.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bóng lưng của hắn một cái, khẽ nói: "Xem ra còn rất có tinh thần?"
Mới chạy ra đi không được bao xa Lương Điệp Nhi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã gục, sau đó đổi dáng vẻ bướm vờn hoa nhanh nhẹn, sang dáng vẻ bà lão tám mươi khom lưng gù đi ra ngoài.
Trưởng Tôn Vinh Cực lặng lẽ nhìn Thủy Lung, thấy nàng mặt mày vui vẻ, hài lòng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, mấy người ra khỏi Thính Lan Viện, đến trước khán đài hôm qua.
Dọc đường đi đều nhìn thấy đệ tử của Phi Kính Sơn Cốc đều mang gương mặt trầm tĩnh cẩn thận, có thể thấy được thần thái khẩn trương. Chờ khi hai người đến nơi cử hành đại hội võ lâm, có thể nhìn thấy đám người chen chúc đông nghịt, cho dù là bọn người Phùng Cẩm Hương hay là Lâm Vân Trùng cũng ở trong đó. Đám người kia tự nhiên cũng nhìn hai người bọn họ, vô số tầm mắt đều rơi vào trên người của bọn họ, vẻ mặt ánh mắt các không giống nhau.
"Chính là bọn họ..."
"Không có chỗ nào đặc biệt..."
"Lại dám... Quá lớn mật..."
Xì xào bàn tán từ trong đám người truyền tới, không nghe kĩ căn bản là không hiểu hết đầy đủ ý tứ.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn về chỗ hai người ngồi trên khán đài hôm qua, hiển nhiên đã bị đóng cửa khóa lại. Chẳng qua nếu hắn thật muốn nhìn từ chỗ nào, phong tỏa cũng không có tác dụng.
"Hai vị xin dừng bước." Một giọng nói trong trẻo từ bên trái hai người truyền đến.
Bước chân Thủy Lung ngừng một lát, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng dừng lại theo nàng, cùng nàng nhìn về phía giọng nói phát ra.
Một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng đang đi về phía bọn họ, hắn mặc một bộ áo bào màu xanh trúc khiêm tốn, tóc dài buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy, lộ ra cái trán trơn bóng và gò má trắng nõn, trên mặt mang nụ cười yếu ớt, dáng vẻ rất làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Người nọ là Thủy Lung biết, chính là đương kim minh chủ võ lâm con trai độc nhất Lâm Chi Tiếu.
Nhớ ngày đó ở Tây Lăng nhìn thấy hắn, cũng là bộ dạng hảo cảm này, ngồi bên người Phương Tuấn Hiền, tạo nên một chút ý vị. Mặc dù nàng đoán được thân phận hắn trên giang hồ, lại không nghĩ tới hắn là con trai duy nhất của minh chủ võ lâm, thân phận như vậy ngang hàng với Vương Tôn quý tộc của một nước.
Trong mắt Thủy Lung không khỏi có thêm mấy phần quan sát, lúc nàng đang quan sát Lâm Chi Tiếu, Lâm Chi Tiếu cũng quan sát nàng, đôi mắt kia vẫn giống như ban đầu, giống như có thể dễ dàng nhìn thấu người khác, nhìn ánh mắt nàng lóe ra ý vị thâm trường.
Hai người ung dung thản nhiên nhìn, rất nhanh bị một cái tay che lại.
Trưởng Tôn Vinh Cực một tay ôm Thủy Lung vuốt mái tóc nàng, ánh mắt lại nhìn Lâm Chi Tiếu cười yếu ớt, so với nụ cười của Lâm Chi Tiếu càng khó phân hơn thua, khí chất như tuyết như ngọc, làm cho hảo cảm của người ta với hắn cứ tự nhiên tuôn ra, " Thiếu trang chủ của Bích Kiếm Sơn Trang?"
Giọng nói trong trẻo như vậy, giống như tan chảy vào nội tâm.
Lâm Chi Tiếu ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, cười gật đầu, "Đúng vậy, không biết các hạ là..."
"Ta nhớ chủ tử của Bích Kiếm Sơn Trang họ Lâm, ngươi là tên gì... Hàng ế?" Trưởng Tôn Vinh Cực nghe được lời của Lâm Chi Tiếu, chậm rãi cắt lời hắn.
"Chính là Lâm Chi Tiếu." Lâm Chi Tiếu không tức giận.
"Ha ha." Tiếng cười sang sảng, lúc Lâm Chi Tiếu còn chưa phản ứng được, Trưởng Tôn Vinh Cực lắc đầu một cái, cười nói: "Tại sao có thể có người lấy cái tên này, hàng ế? Chẳng lẽ làm cha đem nhi tử khi thương phẩm, biết không hảo tiêu thụ?" Vừa nói, cẩn thận quan sát Lâm Chi Tiếu hai mắt, ôn thanh an ủi: "Thật ra thì ngươi ngày thường coi như trôi qua đi, tóm lại sẽ có mấy người thích, không nên khổ sở."
*Trưởng Tôn Vinh Cực đang chơi chữ đó. Chữ之笑 (Zhīxiào) (Chi Tiếu) và滞销 (Zhìxiāo) (Trữ tiêu – hay là hàng ế đó) phát âm gần giống nhau.
"..." Lâm Chi Tiếu mấp máy đôi môi, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực quá sạch sẽ, khí chất phong thái thanh nhuận, vẻ mặt quá tinh khiết, làm cho hắn không nhìn ra một chút dối trá nào.
Bây giờ làm cho hắn dở khóc dở cười.
Sự trầm mặc trong chớp mắt này, làm cho hắn có giải thích tên của mình nữa cũng không thích hợp, chỉ có thể nuốt tức giận vào bụng, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung nói: "Hai vị hướng bên này xin, chỗ ngồi đã chuẩn bị xong."
Từ Bích Kiếm Sơn Trang Thiếu trang chủ tự mình dẫn xin, đây chính là thiên đại mặt mũi.
Chỉ là trong mắt người giang hồ việc này rất ảnh hưởng đến thể diện, nhưng xem ra ở Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, cái gì cũng không phải.
Trưởng Tôn Vinh Cực một tay ôm lấy eo của Thủy Lung, không để ý Lâm Chi Tiếu chặn lại, đưa Thủy Lung đến vị trí.
Hành động này trong mắt Lâm Vân Trùng không tốt, sắc mặt hắn không tốt. Về phần Phùng Cẩm Hương dĩ nhiên là hoàn toàn bất đồng, cảm thấy hả giận.
"Đứng lên." Trưởng Tôn Vinh Cực nói với người ngồi ở vị trí hắn nhìn trúng.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, sau khi phát hiện người ngồi ở vị trí hắn chọn trúng, vẻ mặt biến hóa lần nữa, phần lớn đều có chút hả hê.
Ngồi ở chỗ này là một gã không nhận ra tuổi thật của hắn, vóc người nhỏ thấp, thoạt nhìn chỉ có một thước năm (1m50), hắn mặc áo bào đen thêu chỉ vàng hoa lệ, vóc dáng bình thường bé như một thiếu niên, từ mũi trở xuống bị mặt nạ đen viền vàng che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe. Nhìn một chút sẽ cho người ta cảm giác hắn thực sự chỉ là một thiếu niên, nhưng nếu nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện thần thái của hắn không giống hài tử, lại có một cỗ cảm giác quỷ dị tang thương.
Người này đều xa lạ với rất nhiều người chốn giang hồ, bởi vì chưa ai từng thấy hắn, nhưng mà tục danh của hắn thì người giang hồ nhất định sẽ không xa lạ —— cung chủ Trường Nhạc cung, Bình Cửu.
Trường Nhạc cung mặc dù mấy năm trầm tĩnh, hôm nay nổi lên lại lập tức dẫn tới mấy việc đại sự cho giang hồ, dung mạo của Bình Cửu không phù hợp với tính tình tàn nhẫn cẩn thận mà người giang hồ biết.
Đang lúc mọi người nhìn soi mói, Bình Cửu động.
Hắn bình tĩnh đứng lên, sau đó vừa lui về, vừa đưa một tay ra hướng ghế ngồi của mình, giọng nói thanh thúy của thiếu niên truyền ra, "Mời ngồi."
Mọi người: "..."
Cái này phát triển hoàn toàn không đúng thật rồi!
Nhất là người của Ngọc Phong sơn trang, cắn răng nghiến lợi nhìn Bình Cửu chằm chằm, hận không thể nắm vạt áo hắn thét hỏi hắn một câu: Thường ngày ngươi thích nhất khoe khoang sự tàn nhẫn, phách lỗi,mạnh mẽ của ngươi trước mặt chúng ta kia mà? Đều vứt đi nơi nào rồi!
Trưởng Tôn Vinh Cực vung tay lên, ghét bỏ ném bay cái đệm Bình Cửu vừa ngồi.
Tê ——
Mọi người vừa khẩn trương hít một hơi, vừa nhìn về phía Bình Cửu, muốn nhìn xem hắn sẽ có phản ứng gì.
Bình cửu vẫn như cũ không hề có ý muốn nổi giận, thật ra thì nửa phần mặt mũi phía dưới của hắn bị che, mọi người cũng nhìn không hắn ta có giận hay không mà mặt ngoài bình tĩnh như vậy.
Hoa Nhất và Hoa Nhị Vẫn đi theo Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ở phía sau lập tức đi lên trước, cầm cái thảm lông cửa hàng làm riêng trải lên, lại đặt đĩa bánh cá nhỏ lên trên bàn.
Sắp xếp tất cả xong, Trưởng Tôn Vinh Cực mới để cho Thủy Lung ngồi lên, lại kéo cái ghế Trường Nhạc cung chủ động nhường lại đặt ở bên cạnh nàng, ngồi xuống.
"Nhìn đủ chưa?" Trưởng Tôn Vinh Cực cầm một khối bánh cá nhỏ, bón cho Thủy Lung, quét mắt nhìn toàn trường một cái, nhàn nhạt nói: "Lúc trước đang làm gì, bây giờ lại tiếp cái đó đi."
Hay cho một bộ dáng tự tại xem cuộc vui, chỉ sợ người khác không biết các ngươi đến xem trò vui sao!?
Mọi người buồn bực không nói lời nào.die././endaan.,lee qu uyd onn
Lúc này trang chủ đương nhiệm của Vân Phong sơn trang Tô Tuyệt nói: "Qua một đêm điều tra, chuyện hạ độc đã có tiến triển."
Thủy Lung hoàn toàn ngồi yên ăn bánh cá nướng, sau đó nghiêng đầu ý nói còn dư thì Trưởng Tôn Vinh Cực tự mình ăn đi, tầm mắt rơi trên người Tô Tuyệt đang nói chuyện.
Nàng cảm giác được, lúc Tô Tuyệt nói câu chuyện có tiến triển, rõ ràng có liếc mắt nhìn nàng, câu nói kia là nhằm vào nàng.
"Ha hả." Hắn không nhịn được cười, tiếng cười khàn khàn, hứng thú vẫn không thay đổi. Lưỡi và đôi môi đau đớn khiến hắn hiểu, lúc này cô gái phía dưới có bao nhiêu khát cầu hắn.
"Thực sự là một sắc hồ ly, như vậy còn bất mãn, hửm?" Hắn lộ ra khuôn mặt giả rất bình thường, nhưng bởi vì đôi mắt thăm thẳm dồn dập tràn đầy hấp dẫn thần bí hàm súc, mỗi câu nói đều khiến cổ họng nàng khô cạn, hơi thở nóng rực như có thể hòa tan khí lạnh mùa đông, "Nói một chút xem, những ngày này có phải nàng vẫn nhớ nhung ta, muốn ta hay không?"
(Lược bỏ 300 từ) (D: tác giả cắt H rồi, xin lỗi các sắc nữ. Hiu hiu)
Hắn đưa tay, với cái gối mềm bên cạnh giường hẹp, trải ra giữa giường, sau đó đặt Thủy Lung nằm sấp ở phía trên, sẽ không ép lên bụng của nàng.
"Xoạt xoạt roẹt " Tiếng xé vải vang lên, tầm mắt Thủy Lung còn chưa điều chỉnh xong, đã cảm giác sống lưng chợt lạnh.
Cảm giác lạnh lẽo cũng không kéo dài lâu, bởi vì có một bàn tay ấm áp ở trên lưng vuốt ve mà ấm lên.
"A Lung..." Giọng nói khàn khàn truyền đến từ phía trên, giọng điệu nhu tình làm cho thân thể Thủy Lung run lên, nàng híp mắt lại. Đáng chết, nàng lại bị một tiếng gọi làm mềm nhũn ra, thực sự là đủ rồi!
Trưởng Tôn Vinh Cực không phát hiện sự khác lạ của nàng, nếu hắn phát hiện, nhất định sẽ cao hứng nói mấy lời đáng xấu hổ.
Ánh mắt hắn rơi vào sống lưng của Thủy Lung, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, lại hiện lên một bức hình xăm vật tổ với những đường hoa văn rậm rạp chằng chịt.
Giống như lửa đỏ thiêu đốt trong tuyết trắng, rực rỡ rất làm cho thị giác người ta rung động mãnh liệt hơn.
Hình xăm vật tổ này giống như đuôi chim phượng, lại giống như là đóa sen lửa, thần bí lộng lẫy tôn quý, phảng phất truyền đến từ cổ xưa, mười mấy sợi tụ lại vờn quanh, tỉ mỉ nhìn lại cảm thấy trong đó còn có vô vàn những sợi tơ chằng chịt, làm cho người ta hoa cả mắt.
Bức tranh đẹp này Trưởng Tôn Vinh Cực không phải lần đầu tiên nhìn thấy, chẳng qua lần nào nhìn hắn cũng sẽ mê muội, không phải bởi vì bản thân hình xăm vật tổ mê muội, mà là bởi vì hình xăm vật tổ sinh ra trên người Thủy Lung, là vì Thủy Lung mới mê muội.
"Đều nóng thành như vậy." Tiếng cười nhẹ mập mờ thoát ra khỏi đôi môi của Trưởng Tôn Vinh Cực, tay hắn vuốt ve dọc theo những hoa văn của hình xăm vật tổ, cảm thụ hình xăm vật tổ như có nhiệt độ sống.
Hình xăm vật tổ thể hiện nàng đang động tình với hắn.
Nàng càng động tình, hình xăm vật tổ sẽ càng đỏ tươi ướt át, giống như ngọn lửa sống động bay lên.
A Lung...
A Lung.
A Lung!
Mỗi lần hắn hạ xuống một nụ hôn vuốt ve, trong miệng hắn hoặc là nỉ non hoặc là gọi tên nàng.
(Đại đại đại đại giản lược ——) (D: Cắt H nữa rồi. Đau lòng).
Không biết qua bao lâu, Trưởng Tôn Vinh Cực hừ nhẹ một tiếng, hơi thở kịch liệt sau đó từ từ ổn định.
Trong không khí tràn ngập hương vị riêng của hai người.
Chân mày Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nhíu một cái, trong mắt có một tia phiền muộn lóe lên rồi biến mất, chỉ còn lại ẩn nhẫn, hắn buông cánh tay vây quanh Thủy Lung ra, khẽ nói: "Đợi một chút, ta đi chuẩn bị nước nóng." Chuẩn bị xuống giường mặc quần áo.
Nửa đường cánh tay bị Thủy Lung kéo.
"Chàng cứ như vậy đi nấu nước nóng?" Thủy Lung nhìn lướt qua hắn thẳng tắp, không cách nào xem nhẹ.
Trưởng Tôn Vinh Cực cũng bất đắc dĩ, dùng ánh mắt vô tội nhìn Thủy Lung.
Thủy Lung bị hắn nhìn bèn cười, dùng sức kéo tay hắn một chút, kéo hắn xuống giường. (D: Chị cũng mãnh liệt quá. Hắc hắc)
"Thường ngày không thấy nàng nhiệt tình như vậy." Trưởng Tôn Vinh Cực nói. Trước kia hắn muốn làm nhiều một chút, nàng lại không chịu. Hiện tại hắn cũng muốn nàng, nhưng thân thể của nàng lại không cho phép. Dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thủy Lung một cái, nguy hiểm nói: "A Lung không phải là nàng cố ý dày vò ta chứ?"die././endaan.,lee qu uyd onn
Nếu như đúng vậy, hắn sẽ ghi cái này vào sổ để nhớ, chờ nàng sinh con xong sẽ đòi lại.
Thủy Lung liếc hắn một cái, thấy hắn nói chuyện tùy ý, nhưng đã nhẫn nhịn đến mức cái trán đầy mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, lại mềm lòng không nỡ nói lời trêu chọc hắn.
(Cắt ——) (D: cắt, cắt cắt, cắt HHHHH đó)
Rốt cục sau khi Trưởng Tôn Vinh Cực phóng ra, Thủy Lung với tay cầm cái chăn xoa xoa lên đôi môi, phất tay với Trưởng Tôn Vinh Cực ý là có thể đi chuẩn bị nước nóng.
Trưởng Tôn Vinh Cực híp mắt lại, tỉnh lại sau một hồi cuồng nhiệt, nhưng không có động đậy, dùng giọng ngọt ngào hấp dẫn gọi: "A Lung..."
"Chàng đừng mơ tưởng." Thủy Lung trực tiếp cắt đứt ý đồ của hắn, vô tình nhìn lướt qua tinh thần hắn lần nữa.
"..." Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, chú ý tới giữa hai lông mày nàng có vẻ lười nhác cẩu, cuối cùng vẫn lựa chọn chịu đựng.
Chờ sau khi nàng sinh xong sẽ từ từ...
Thủy Lung không biết ý tưởng của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhìn hắn đứng dậy đến chỗ tủ treo quần áo tìm áo khoác sạch sẽ phủ thêm, đi ra cửa chuẩn bị nước nóng.
Hắn đi không tốn bao nhiêu thời gian đã trở lại, chờ hai người đều tắm rửa sạch, Trưởng Tôn Vinh Cực lại chăn đệm sạch sẽ, đặt Thủy Lung lên giường, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn.
Đây là lần đầu tiên từ khi hai người gặp lại trong mấy tháng qua chung gối mà ngủ.
Trưởng Tôn Vinh Cực ôm eo ếch của Thủy Lung, ngửi cái cổ thơm ngát của nàng, giọng nói khàn khàn trong đêm yên lặng càng thêm từ tính dịu dàng, "Thắt lưng mập đến độ ôm không được rồi."
Thủy Lung không sợ hãi không giận, lười biếng nói: "Có thể cất cây gậy của chàng đi được không."
"Ta cũng muốn." Trưởng Tôn Vinh Cực đầy ủy khuất, giống như người bị hại là hắn.
"Ta có thể giúp chàng." Thủy Lung nói vừa nguy hiểm lại vừa động mà như không động.
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ cười một tiếng, nói với nàng: "A Lung mập thành như vậy ta cũng thích, A Lung cũng nên thích tất cả của ta."
Thủy Lung không trả lời, đã nhắm mắt lại.
"Không nói lời nào chính là chấp nhận nhé." Đang bên tai nàng nói nhỏ, không cần nàng trả lời.
Trưởng Tôn Vinh Cực mím môi im lặng cười khẽ, cùng nàng tựa sát mà ngủ.
Hôm sau, là ngày nắng hiếm hoi giữa trời tuyết.
Hôm nay người ở Phi Kính Sơn Cốc không có tâm tình đi chú ý khí trời biến hóa, người có tâm tình mỹ mãn cũng chỉ có Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.
Sáng sớm hai người vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy bóng dáng Lương Điệp Nhi, ngay sau đó là trên bàn ăn để một đĩa bánh cá nhỏ tràn đầy.
"Hôm nay nghỉ." Nhìn Lương Điệp Nhi đang chờ đợi khẩn trương, Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt bỏ lại một câu nói.
"Chủ tử thánh minh!" Lương Điệp Nhi mặt mày hớn hở, hô to chạy ra bên ngoài.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bóng lưng của hắn một cái, khẽ nói: "Xem ra còn rất có tinh thần?"
Mới chạy ra đi không được bao xa Lương Điệp Nhi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã gục, sau đó đổi dáng vẻ bướm vờn hoa nhanh nhẹn, sang dáng vẻ bà lão tám mươi khom lưng gù đi ra ngoài.
Trưởng Tôn Vinh Cực lặng lẽ nhìn Thủy Lung, thấy nàng mặt mày vui vẻ, hài lòng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, mấy người ra khỏi Thính Lan Viện, đến trước khán đài hôm qua.
Dọc đường đi đều nhìn thấy đệ tử của Phi Kính Sơn Cốc đều mang gương mặt trầm tĩnh cẩn thận, có thể thấy được thần thái khẩn trương. Chờ khi hai người đến nơi cử hành đại hội võ lâm, có thể nhìn thấy đám người chen chúc đông nghịt, cho dù là bọn người Phùng Cẩm Hương hay là Lâm Vân Trùng cũng ở trong đó. Đám người kia tự nhiên cũng nhìn hai người bọn họ, vô số tầm mắt đều rơi vào trên người của bọn họ, vẻ mặt ánh mắt các không giống nhau.
"Chính là bọn họ..."
"Không có chỗ nào đặc biệt..."
"Lại dám... Quá lớn mật..."
Xì xào bàn tán từ trong đám người truyền tới, không nghe kĩ căn bản là không hiểu hết đầy đủ ý tứ.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn về chỗ hai người ngồi trên khán đài hôm qua, hiển nhiên đã bị đóng cửa khóa lại. Chẳng qua nếu hắn thật muốn nhìn từ chỗ nào, phong tỏa cũng không có tác dụng.
"Hai vị xin dừng bước." Một giọng nói trong trẻo từ bên trái hai người truyền đến.
Bước chân Thủy Lung ngừng một lát, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng dừng lại theo nàng, cùng nàng nhìn về phía giọng nói phát ra.
Một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng đang đi về phía bọn họ, hắn mặc một bộ áo bào màu xanh trúc khiêm tốn, tóc dài buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy, lộ ra cái trán trơn bóng và gò má trắng nõn, trên mặt mang nụ cười yếu ớt, dáng vẻ rất làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Người nọ là Thủy Lung biết, chính là đương kim minh chủ võ lâm con trai độc nhất Lâm Chi Tiếu.
Nhớ ngày đó ở Tây Lăng nhìn thấy hắn, cũng là bộ dạng hảo cảm này, ngồi bên người Phương Tuấn Hiền, tạo nên một chút ý vị. Mặc dù nàng đoán được thân phận hắn trên giang hồ, lại không nghĩ tới hắn là con trai duy nhất của minh chủ võ lâm, thân phận như vậy ngang hàng với Vương Tôn quý tộc của một nước.
Trong mắt Thủy Lung không khỏi có thêm mấy phần quan sát, lúc nàng đang quan sát Lâm Chi Tiếu, Lâm Chi Tiếu cũng quan sát nàng, đôi mắt kia vẫn giống như ban đầu, giống như có thể dễ dàng nhìn thấu người khác, nhìn ánh mắt nàng lóe ra ý vị thâm trường.
Hai người ung dung thản nhiên nhìn, rất nhanh bị một cái tay che lại.
Trưởng Tôn Vinh Cực một tay ôm Thủy Lung vuốt mái tóc nàng, ánh mắt lại nhìn Lâm Chi Tiếu cười yếu ớt, so với nụ cười của Lâm Chi Tiếu càng khó phân hơn thua, khí chất như tuyết như ngọc, làm cho hảo cảm của người ta với hắn cứ tự nhiên tuôn ra, " Thiếu trang chủ của Bích Kiếm Sơn Trang?"
Giọng nói trong trẻo như vậy, giống như tan chảy vào nội tâm.
Lâm Chi Tiếu ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, cười gật đầu, "Đúng vậy, không biết các hạ là..."
"Ta nhớ chủ tử của Bích Kiếm Sơn Trang họ Lâm, ngươi là tên gì... Hàng ế?" Trưởng Tôn Vinh Cực nghe được lời của Lâm Chi Tiếu, chậm rãi cắt lời hắn.
"Chính là Lâm Chi Tiếu." Lâm Chi Tiếu không tức giận.
"Ha ha." Tiếng cười sang sảng, lúc Lâm Chi Tiếu còn chưa phản ứng được, Trưởng Tôn Vinh Cực lắc đầu một cái, cười nói: "Tại sao có thể có người lấy cái tên này, hàng ế? Chẳng lẽ làm cha đem nhi tử khi thương phẩm, biết không hảo tiêu thụ?" Vừa nói, cẩn thận quan sát Lâm Chi Tiếu hai mắt, ôn thanh an ủi: "Thật ra thì ngươi ngày thường coi như trôi qua đi, tóm lại sẽ có mấy người thích, không nên khổ sở."
*Trưởng Tôn Vinh Cực đang chơi chữ đó. Chữ之笑 (Zhīxiào) (Chi Tiếu) và滞销 (Zhìxiāo) (Trữ tiêu – hay là hàng ế đó) phát âm gần giống nhau.
"..." Lâm Chi Tiếu mấp máy đôi môi, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực quá sạch sẽ, khí chất phong thái thanh nhuận, vẻ mặt quá tinh khiết, làm cho hắn không nhìn ra một chút dối trá nào.
Bây giờ làm cho hắn dở khóc dở cười.
Sự trầm mặc trong chớp mắt này, làm cho hắn có giải thích tên của mình nữa cũng không thích hợp, chỉ có thể nuốt tức giận vào bụng, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung nói: "Hai vị hướng bên này xin, chỗ ngồi đã chuẩn bị xong."
Từ Bích Kiếm Sơn Trang Thiếu trang chủ tự mình dẫn xin, đây chính là thiên đại mặt mũi.
Chỉ là trong mắt người giang hồ việc này rất ảnh hưởng đến thể diện, nhưng xem ra ở Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, cái gì cũng không phải.
Trưởng Tôn Vinh Cực một tay ôm lấy eo của Thủy Lung, không để ý Lâm Chi Tiếu chặn lại, đưa Thủy Lung đến vị trí.
Hành động này trong mắt Lâm Vân Trùng không tốt, sắc mặt hắn không tốt. Về phần Phùng Cẩm Hương dĩ nhiên là hoàn toàn bất đồng, cảm thấy hả giận.
"Đứng lên." Trưởng Tôn Vinh Cực nói với người ngồi ở vị trí hắn nhìn trúng.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, sau khi phát hiện người ngồi ở vị trí hắn chọn trúng, vẻ mặt biến hóa lần nữa, phần lớn đều có chút hả hê.
Ngồi ở chỗ này là một gã không nhận ra tuổi thật của hắn, vóc người nhỏ thấp, thoạt nhìn chỉ có một thước năm (1m50), hắn mặc áo bào đen thêu chỉ vàng hoa lệ, vóc dáng bình thường bé như một thiếu niên, từ mũi trở xuống bị mặt nạ đen viền vàng che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe. Nhìn một chút sẽ cho người ta cảm giác hắn thực sự chỉ là một thiếu niên, nhưng nếu nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện thần thái của hắn không giống hài tử, lại có một cỗ cảm giác quỷ dị tang thương.
Người này đều xa lạ với rất nhiều người chốn giang hồ, bởi vì chưa ai từng thấy hắn, nhưng mà tục danh của hắn thì người giang hồ nhất định sẽ không xa lạ —— cung chủ Trường Nhạc cung, Bình Cửu.
Trường Nhạc cung mặc dù mấy năm trầm tĩnh, hôm nay nổi lên lại lập tức dẫn tới mấy việc đại sự cho giang hồ, dung mạo của Bình Cửu không phù hợp với tính tình tàn nhẫn cẩn thận mà người giang hồ biết.
Đang lúc mọi người nhìn soi mói, Bình Cửu động.
Hắn bình tĩnh đứng lên, sau đó vừa lui về, vừa đưa một tay ra hướng ghế ngồi của mình, giọng nói thanh thúy của thiếu niên truyền ra, "Mời ngồi."
Mọi người: "..."
Cái này phát triển hoàn toàn không đúng thật rồi!
Nhất là người của Ngọc Phong sơn trang, cắn răng nghiến lợi nhìn Bình Cửu chằm chằm, hận không thể nắm vạt áo hắn thét hỏi hắn một câu: Thường ngày ngươi thích nhất khoe khoang sự tàn nhẫn, phách lỗi,mạnh mẽ của ngươi trước mặt chúng ta kia mà? Đều vứt đi nơi nào rồi!
Trưởng Tôn Vinh Cực vung tay lên, ghét bỏ ném bay cái đệm Bình Cửu vừa ngồi.
Tê ——
Mọi người vừa khẩn trương hít một hơi, vừa nhìn về phía Bình Cửu, muốn nhìn xem hắn sẽ có phản ứng gì.
Bình cửu vẫn như cũ không hề có ý muốn nổi giận, thật ra thì nửa phần mặt mũi phía dưới của hắn bị che, mọi người cũng nhìn không hắn ta có giận hay không mà mặt ngoài bình tĩnh như vậy.
Hoa Nhất và Hoa Nhị Vẫn đi theo Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ở phía sau lập tức đi lên trước, cầm cái thảm lông cửa hàng làm riêng trải lên, lại đặt đĩa bánh cá nhỏ lên trên bàn.
Sắp xếp tất cả xong, Trưởng Tôn Vinh Cực mới để cho Thủy Lung ngồi lên, lại kéo cái ghế Trường Nhạc cung chủ động nhường lại đặt ở bên cạnh nàng, ngồi xuống.
"Nhìn đủ chưa?" Trưởng Tôn Vinh Cực cầm một khối bánh cá nhỏ, bón cho Thủy Lung, quét mắt nhìn toàn trường một cái, nhàn nhạt nói: "Lúc trước đang làm gì, bây giờ lại tiếp cái đó đi."
Hay cho một bộ dáng tự tại xem cuộc vui, chỉ sợ người khác không biết các ngươi đến xem trò vui sao!?
Mọi người buồn bực không nói lời nào.die././endaan.,lee qu uyd onn
Lúc này trang chủ đương nhiệm của Vân Phong sơn trang Tô Tuyệt nói: "Qua một đêm điều tra, chuyện hạ độc đã có tiến triển."
Thủy Lung hoàn toàn ngồi yên ăn bánh cá nướng, sau đó nghiêng đầu ý nói còn dư thì Trưởng Tôn Vinh Cực tự mình ăn đi, tầm mắt rơi trên người Tô Tuyệt đang nói chuyện.
Nàng cảm giác được, lúc Tô Tuyệt nói câu chuyện có tiến triển, rõ ràng có liếc mắt nhìn nàng, câu nói kia là nhằm vào nàng.
Tác giả :
Thủy Thiên Triệt