Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 169: Mĩ nhân như ngọc
“Mau, ra – tay, bắt các nàng ấy lại!”
Lúc Vương Tuấn Nghị hoảng hốt, mắt liếc thấy Thủy Lung và Mộc Tuyết, liền bình tĩnh lại, mau chóng hiểu rõ.
Giọng nói vừa dứt, ám khí trong tay gã ta phóng về phía Mộc Tuyết.
Chỉ cần không phải người điên, phụ nữ có thai bình thường không thể nào chống đỡ ám khí nổi. Bởi vậy, Vương Tuấn Nghị muốn bắt phụ nữ để uy hiếp Nhàn công tử, gã ta sẽ bắt một trong hai người Thủy Lung và Mộc Tuyết, theo bản năng gã ta lựa chọn Mộc Tuyết.
Nhưng, hành động của gã ta thật sự chọc giận Nhàn công tử.
“Tốt, tốt, tốt.” Ba tiếng tốt vang lên liên tục, tiếng sau nhẹ nhàng hơn tiếng trước, Nhàn công tử nhìn Mộc Tuyết tránh thoát khỏi phi tiêu, lửa giận trong lòng cũng không có tiêu tan. Thân mình hắn như tia chớp, lướt tới trước mặt Vương Tuấn Nghị, chưởng một cái đánh bay Vương Tuấn Nghị, rồi hướng về phía đám đệ tử kia nói: “Cút hết cho ta!”
Vương Tuấn Nghị nằm trên đất hét lên: “Bắt các nàng lại, không sợ hắn không bó tay chịu trói!”
Mười mấy gã đệ tử không chút do dự, một đám xông về hướng Thủy Lung và Mộc Tuyết.
Nhàn công tử quay đầu nhìn lại phía Thủy Lung: “Không phải ta không muốn đi ra ngoài để đánh, chỉ tại bọn họ không chịu phối hợp, ta cũng hết cách.”
Thủy Lung không nói gì, Mộc Tuyết giữ vững hơi thở, thủ thế, sau đó nhìn kĩ thủ đoạn của Nhàn công tử.
Tuy rằng đã sớm phát hiện không khí phủ ‘sương mù’ dày đặc, nhưng động tác của Nhàn công tử vẫn tuyệt dịu như vậy. Cho dù là Thủy Lung, nhất thời nàng cũng không phát hiện hắn vẩy thuốc từ khi nào.
Một đám đệ tự ngã xuống, lộ vẻ vô lực.
Vương Tuấn Nghị và Vương Đạo Vân thấy vậy, làm sao không hiểu rõ, lần này bọn họ đá trúng gậy sắt rồi.
Vương Đạo Vân nháy mắt ra hiệu với Vương Tuấn Nghị, sau đó la lớn: “Yêu nhân, có bản lĩnh ngươi giết ta đi, bằng không sớm muộn cũng có ngày, ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Mấy câu thoại của kẻ thất bại luôn nhàm chán, cũ kĩ, yếu kém.” Thủy Lung sâu kín phát biểu.
Trong khi lực chú ý của mọi người tập trung vào Vương Đạo Vân, Vương Tuấn Nghị, sử dụng toàn lực đứng lên, chạy ra ngoài miếu hoang, lấy pháo tín hiệu trong người ra đốt bắn lên trời.
Ánh mắt Thủy Lung, Mộc Tuyết và Nhàn công tử đều nhìn ra bên ngoài.
Vương Đạo Vân cho rằng khi bọn họ nhìn thấy pháo tín hiệu ở bên ngoài, nên sắc mặt mới kì lạ, nghĩ bọn họ sợ hãi: “Ha ha ha, các ngươi trốn không thoát đâu! Ngươi nghĩ rằng bọn ta chỉ có vài người thôi sao? Nơi này đã sớm bị bọn ta bao vây, một mình ngươi đánh thắng được mười người bọn ta, nhưng trăm người, ngàn người… Ta xem ngươi còn đánh như thế nào?!”
Phía ngoài, Vương Tuấn Nghị cấp tốc bắn pháo tín hiệu lên không trung, thấy pháo tín hiệu vẫn chưa kịp nổ trên không đã bị một bóng đen chặn lại.
"Bịch ——" "Cục cục —— "
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, pháo tín hiệu bị chặt đứt, không có phát ra tác dụng vốn có của nó, tên đầu sỏ gây chuyện thì dùng mắt cá chết trừng Vương Tuấn Nghị, mỏ nhọn đỏ sậm lộ ra hơi thở tử vong.
“Súc sinh đáng chết!” Vương Tuấn Nghị nhìn hắc ưng trên không trung, hung hăng mắng một câu.
Gã ta liên tục bắn ra mấy cây phi tiêu, mặc kệ có bắn trúng hắc ưng hay không, chỉ cần xả giận là được, tiếp đó liền che ngực bỏ chạy.
Đầu hói trên không trung làm sao có thể buông tha cho hung thủ làm tổn thương nó bỏ chạy, nó ngâm nga một tiếng, thân thể nhanh như tia chớp lao về phía Vương Tuấn Nghị.
Vương Tuấn Nghị cảm nhận được sau lưng có luồng gió mạnh, gã ta kinh nghi quay đầu lại liền thấy một con hắc ưng thật to kề sát chính mình. Ngay sau đó, vạt áo của gã ta bị hai móng hắc ưng túm. Đôi cánh hắc ưng vỗ mạnh, có ai ngờ được hắc ưng cao bằng nửa người lớn lại có sức mạnh ghê gớm như vậy, mang một người trưởng thành bay lên.
“A a a a a a….” Vương Tuấn Hiền sợ hãi thét chói tai, mở to hai mắt nhìn đôi chân càng lúc càng xa mặt đất, tầm nhìn không ngừng nâng cao.
Lên tới độ cao nhất định, hắc ưng ngừng bay lên.
Vương Tuấn Nghị sợ hãi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn đôi mắt cá chết cao ngạo khiến người ta chán ghét, đôi mắt thú tính của hắc ưng lộ ra tia sáng nhân tính kỳ lạ. Hào quang nhanh chóng xẹt qua, mang theo trêu ghẹo và lạnh lùng, cùng với cảm xúc hả giận.
Nếu hắc ưng có thể nói chuyện, e rằng lúc này nó cười híp mắt nói: ‘Tạm biệt ~ Lên đường bình an ~’
Hai móng dùng sức vung lên, Vương Tuấn Nghị ở trên không không thể mượn lực, đành tuyệt vọng cảm nhận áp lực và đau đớn từ trên cao rơi xuống, đến gần với cái chết!
“Gù” Đầu Hói thấp giọng kêu, lạnh lùng nhìn một mạng người bị móng vuốt của nó kết thúc.
Rất nhanh, đầu hói vui quá hóa buồn. Một mảnh lá cây dùng tốc độ mắt thường không nhìn làm được xẹt qua cổ nó, lạnh lẽo khiến nó rung mình, thân thể cứng ngắc rơi xuống mặt đất.
"Thầm thì!" Vương Tuấn Nghị vừa trải qua chuyện này, bây giờ tới lượt Đầu Hói thể nghiệm.
May mắn, lúc ở giữa không trung, Đầu Hói đo lường nắm giữ độ cân bằng của thân thể trong tay, dáng vẻ không xem là xinh đẹp vững vàng.
Một mảnh lụa trắng bay tới, quấn lấy Đầu Hói trên không trung, luồng sức mạnh từ đầu bên kia truyền đến, Đầu Hói đau khổ bị kéo qua.
Đầu Hói trừng mắt, nghĩ lại lông chim của nó như đao, so với mũi kiếm cũng sắc bén, cư nhiên không cắt được tấm lụa trắng như tuyết, mềm mại này!!!
“Ưng Trọc.”
“Cô.” Kẻ ngu ngốc nào không có mắt, nó rõ ràng là Xích Kim Ưng.
“Nướng.”
“Cô!” Đại nhân à, thần nhân à, ngươi là đại thiện nhân lương thiện nhất, ăn cái gì không ăn, lại đi ăn ưng! Ưng da dày thịt béo không thể ăn!
Đầu Hói giương mắt nhìn phía trước, mắt cá chết nhấc lên, mi run run, biến thành mắt gà chọi mới nhìn được tên đầu sỏ muốn ăn nó.
Cầm thú luôn đặc biệt nhạy cảm với sự nguy hiểm và kẻ mạnh hơn nó, lúc mặt nạ màu vàng xuất hiện trước mặt nó, thân thể nó càng cứng.
“Chủ tử, đây là Xích Kim Ưng.” Thuộc hạ áo đen nói.
"Thầm thì cô." Cuối cùng cũng có người biết nhìn hàng.
Thuộc hạ áo đen nửa quỳ xuống: “Thỉnh chủ tử ban con dao sắc bén, binh khí của thuộc hạ khó mà đả thương lông Xích Kim Ưng.”
“Cô.” Vẫn muốn ăn à? Vì sao? Vì các ngươi từng ăn qua đồ ngon à?
“Xích Kim Ưng rất thông minh, hiểu rõ lời người.” Thánh tôn không có chấp nhận lời thỉnh cầu của thuộc hạ, nhìn đôi mắt hung ác của hắc ưng đầu trọc, đột nhiên hỏi: “Ngươi dám mắng ta ở trong lòng?”
“…” Đầu Hói rất muốn bày ra ánh mắt vô tội. Đáng tiếc, mặt tê liệt, mắt cá chết đã sớm bị người nào đó huấn luyện thành hình, muốn đổi cũng không đổi được, khóc không ra nước mắt.
“Đây là thầm chấp nhận hử?” Thanh âm kéo dài như gãi ngứa lòng người, khiến Đầu Hói sợ đên chết lặng.
Không thấy thánh tôn có lòng tốt gì, dây lụa trắng trói Đầu Hối đột nhiên buộc chặt, giống như muốn đem khớp xương nghiền nát.
"Thầm thì cô ——" Đầu Hói chẳng còn hình tượng cao ngạo nữa, ngửa đầu thét chói tai.
Cỗ kiệu cao to được bốn người khiêng tới, đi lại chầm chạp nhưng lại rất mau. Phía trước, chính là tòa miếu hoang rách nát, không còn bảng tên.
…
Chương 169.2: Mĩ nhân như ngọc
Thanh âm thanh thúy của đồ vật bằng bạc dằng dặc vang lên, quanh quẩn trong núi rừng, ngay cả tiếng sấm cũng không che được.
Thủy Lung, Mộc Tuyết, Nhàn công tử đồng loạt nhìn ra ngoài, Vương Đạo Vân càn rỡ cười xong chợt thấy có gì đó không đúng, gã mơ hồ nghe được âm thanh khác thường ở bên ngoài, Vương Tuấn Nghị tức giận mắng con chim quái đản, sau đó còn có tiếng chuông nhiếp hồn.
Giờ khắc này, ngôi miếu hoang im ắng, bầu không khí yên tĩnh kia bị tiếng chuông dằng dặc làm cho càng quỷ dị
Người bên trong miếu, nếu luận về tâm tình phức tạp chỉ có mình Nhàn công tử. Ngay lúc, hắn không ngừng khen ngợi bản thân, không ngờ năng lực tùy cơ ứng biến của mình cao như vậy, ngay cả chính hắn cũng bội phục bản thân, nhìn biểu hiện của hắn tự nhiên nhanh chóng, thích hợp hơn nhiều!
Thế nhưng, thánh tôn đại nhân, rốt cuộc ngài tới đây quậy cái gì?
Vì sao, vì sao, tại sao lại muốn xuất hiện?
Nếu ngài muốn xuất hiệ ở đây, việc gì ngài ép ta nghĩ một đống lí do để giải thích cho lai lịch của mấy món ăn hiếm có này, bắt ta làm chuyện trái lương tâm làm chi?
Lúc này, Nhàn công tử phát huy vượt xa người thường, vẻ mặt hắn thật sự vô cùng thích hợp, Thủy Lung yên lặng liếc nhìn hắn một cái, cũng không nhìn ra bất kì sơ hở nào từ vẻ mặt hắn.
Trước cửa miếu hoang, dần dần xuất hiện một đoàn người – bốn người khiêng vân kiệu trên vai, xung quanh vân kiệu treo chuông cổ bằng bạc, thanh âm thanh thúy mê người phát ra từ chuông này.
Nước mưa không ngừng từ trên trời giáng xuống, tạo thành màn nước không có điểm cuối, bốn người cùng khiêng vân kiệu đi trong mưa, cư nhiên không dính một hạt nước. Màn sa như mây trắng, hình ảnh mông lung, tất cả như lạc vào cõi mộng, trong tầm mắt chỉ còn hình ảnh kiệu trong mưa, người trong kiệu, tập hợp hết ánh sáng trong trời đất.
"Thầm thì cô ——!" Âm thanh bén nhọn có khuynh hướng đánh vỡ hình ảnh tốt đẹp này.
Thủy Lung hướng tầm mắt nhìn về phía phát ra tiếng kêu quen thuộc, ánh mắt chống lại đôi mắt cá chết của sủng vật nhà mình.
Có lẽ giữa chủ nhân và sủng vật có thần giao cách cảm, Thủy Lung cảm nhận được ánh mắt cá chết kia lộ ra vẻ đau khổ và cầu cứu. Nàng lại dời mắt, rơi vào trong vẫn kiệu, bên trong đó có một đôi mắt như có như không, không ngừng quấn quit trên người nàng, giống như lỡ đãng lại giống như sương mù liên miên không ngớt, dính vào không tha.
“Đây là bữa tối của ta.” Bên trong kiệu truyền ra âm thanh réo rắt.
Thủy Lung nhẹ nhàng đáp trả: “Nó là sủng vật của ta.”
“Ta bắt được nó.” Hắn nói.
Thủy Lung hiền lành nói: “Rất phiền phức, nhổ lông, mổ bựng, rửa sạch, lấy máu vân vân…”
“Cũng đúng.” Vừa nghe như vậy, hắn cũng cảm thấy bữa tối này thật phiền phức. Tuyết Lăng run lên, nhưng không có thả Đầu Hói ra. Giọng nói thanh nhã, trầm thấp của người đàn ông lộ ra vẻ vô tội, khiến người ta mềm lòng: “Thế nhưng, ta đói.” (#Ngữ: Khinh bỉ ~ lão bây giờ muốn cưa vợ à -_-)
Thủy Lung chưa từng thấy người đàn ông nào ra vẻ vô tội lại có thể tự nhiên như thế, không hề có xúc động nhăn nhó, nhưng rất kích thích tình cảm của người khác, đồng thời làm người ta động lòng. Không cố tình quyến rũ lại thu hút tâm trí của người ta.
Này, chỉ là một giọng nói mà thôi.
“Cho ngươi trái cây này.” Dù sao, cũng là đồ chùa.
Thủy Lung chỉ chỉ quả Huyết Chu trên bàn.
Tuyết Lăng buông tay, Đầu Hói đáng thương cuối cùng đã được tự do.
Nếu có thể, nó rất muốn vừa khóc nức nở vừa nhào vào lòng Thủy Lung, khát vọng được chủ nhân ôm ấp an ủi. Nhưng, chuyện này rõ ràng là không có khả năng.
“Nàng thật tốt.” Thanh âm khàn khàn dịu dàng, như gió xuân khiến tâm hồn người ta lắc lư.
Thủy Lung nghĩ, nếu người bên trong kiệu muốn quyến rũ ai đó, chỉ cần dùng âm thanh như thế này là đủ rồi. Vô luận nam hay nữ, chỉ cần bỏ chút tâm tư, liền dễ dàng tranh thủ được tình cảm của người khác.
Rèm lụa đung đưa, người nọ đứng lên, từ trong kiệu bước ra.
Người cũng sạch sẽ như vân kiệu, hoàn toàn không tương xứng với cảnh tượng miếu hoang đổ nát, càng làm tăng thêm ánh sáng cho miếu hoang.
Mặt nạ màu vàng che lại dung mạo của hắn, ngay cả con ngươi đằng sau mặt nạ cũng mang vẻ thần bí, nếu hắn không muốn, không ai có thể nhìn trộm được con ngươi của hắn.
“Không ngờ trong rừng sâu núi thẳm này lại có thể ăn được những món này.” Hắn đi tới trước mặt Thủy Lung, hơi thở không ôn hòa lại vô song, tràn ngập sức quyến rũ đặc thù.
Thủy Lung nhún vai, người yếu ớt liếc Nhàn công tử: “Ta cũng không nghĩ tới.” Câu tiếp theo khiến Nhàn công tử giật mình không nhẹ: “Ta nghĩ, ở nơi rừng sâu núi thẳm này, người ăn được thức ăn tốt, nên là ngươi mới phải.”
“Ừ?” Giọng mũi ngờ vực, không hề sơ hở.
Nhàn công tử đứng cách đó không xa, cả người không nhịn được căng cứng lên.
Phản ứng như thế không khiến người khác hoài nghi, dù sao lúc trước hắn cũng đã nói, những vật này đều do hắn vô tình trộm được, còn chủ nhân là ai, hắn cũng không biết. Nếu hắn thật sự nói không biết chuyện, lấy trang phục của thánh tôn xuất hiện ở nơi này, quả thật khiến người ta hoài nghi ngài là khổ chủ bị trộm, thân là kẻ trộm hắn nên cảm thấy xấu hổ khẩn trương mới phải.
Thủy Lung không có ý muốn giải thích với thánh tôn, Nhàn công tử cũng không dám giải thích, nếu để thánh tôn hoài nghi sự thật mình nói với Thủy Lung, vậy hắn coi như chịu không nổi rồi.
“Ha ha.” Nhàn công tử cười khan hai tiếng, thành thật nói: “Những thứ này là ta trộm từ tên xui xẻo, khụ! Vị này… ngươi có thể làm mất thứ gì?”
“Vận may của ngươi thật tốt.” Thánh tôn không có nhìn Nhàn công tử.
Mĩ nhân như ngọc
Edit: Tịch Ngữ #macngulau
Lời này không nói rõ hắn có bị mất đồ hay không, càng khiến người ta nghi ngờ chuyện trùng hợp ---- Có lẽ, mấy thứ này là của hắn, nhưng hắn không trách tội, không thừa nhận mà thôi.
Mộc Tuyêt im lặng liếc Nhàn công tử một cái.
Nhàn công tử buồn khổ bất đắc dĩ. Trái lại, hắn đèm lời nói dối lừa gạt đi qua, nhưng có thể đừng dùng ánh mắt nhìn kẻ trộm nhìn hắn có được không?
Khi tay thánh tôn lấy quả Huyết Chu, tên thuộc hạ bước nhanh tới, lấy khăn trắng tinh từ trong hộp ra, lau chùi quả Huyết Chu, sau đó mới dâng lên cho thánh tôn.
Thánh tôn làm như không thấy, tự mình lấy trái cây, đưa vào trong miệng.
Điều này cũng khiến cho Thủy Lung thấy được mặt nạ đặc thù của hắn, phần dưới mũi, thì ra có thể rút vào phần trên.
Cằm của hắn rất đẹp, da trắng nhẵn nhụi, trơn bóng như ngọc ấm, lông tơ ngắn đến không thể nhìn rõ, nhìn kĩ ngược lại cảm thấy râu mềm hơi xanh, có chút trẻ con. Bờ môi hắn hơi mỏng, nhưng không lộ ra khắc nghiệt, môi màu son và mềm mại, khiến người ta có xúc động nhào tới cắn một ngụm.
Chỉ dựa vào hai điểm này, liền có thể đoán được dung mạo của hắn chắc chắn rất tốt. Cho dù chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, phần trên không hoàn mĩ như phần dưới, nói không chừng khiến người ta chán ghét.
Thủy Lung đánh giá diện mạo của hắn, ánh mắt không hề che giấu, một lúc sau mới thu hồi, chán chường trong đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
“Ngươi nghĩ rằng ta là ai?” Thánh tôn nuốt quả Huyết Chu, nhìn Thủy Lung hỏi.
Thủy Lung không hề kiêng kỵ nói: “Con mèo lớn mới bỏ nhà đi…”
Có lẽ, bất kì ai bị hình dung là mèo lớn, đều sẽ nghẹn ngào trong chớp mắt. Dù đối phương nói người kia, thật ra thì cũng không phải mình.
Thánh tôn trầm mặc hai giây, sau đó giọng điệu không nghe ra cảm xúc: “Cũng là sủng vật như con ưng trọc đầu này à?”
“Người.” Thủy Lung nói: “Người đàn ông của ta.”
Ánh mắt thánh tôn nhìn thoáng qua bụng nàng, không còn khẩu vị ăn quả Huyết Chu nữa, lạnh nhạt nói: “Trái cây ăn không đủ no.”
Đề tài này xoay chuyển tùy ý đến không gì sánh bằng.
Thủy Lung liếc hắn, lại nhìn mắt hắn.
“Đừng nhìn thấu ta để xem người khác.” Thánh tôn nói.
Thủy Lung nói: “Ai kêu các ngươi đều tùy hứng như nhau.”
Lần thứ hai, thánh tôn im lặng.
Không chỉ có thánh tôn trầm mặc, ngay cả tên thuộc hạ giúp hắn lau quả Huyết Chu cũng sợ đến mức quỳ xuống, bốn người khiêng kiệu cũng cúi đầu, nón trên đầu hoàn toàn che mất diện mạo bọn họ, vẫn như cũ làm bọn họ cảm nhận được nỗi sợ trong lòng.
Nhàn công tử gào to ở trong lòng: Yêu nghiệt! Ngươi có thể đừng to gan như vậy không? Nếu tiếp tục, hắn sợ mình phát bệnh tim quá!
Bầu không khí trong miếu hoang yên ắng đến lạ thường, làm cho lòng người bất an.
Nhàn công tử rất muốn nói gì đó để bầu không khí sinh động trở lại, đáng tiếc hắn lại không mở miệng được, thực sự không biết nên nói như thế nào.
Phương diện này, tên đầu sỏ gây họa Thủy Lung là thoải mái nhất. Nàng liếc mắt liền nhận ra người đứng trước mặt có lai lịch không đơn giản, cố tình trực giác lại cho nàng biết người này không có sức uy hiếp với nàng. Hơn nữa, hắn đem lại cảm giác quen thuộc như có như không, khiến nàng muốn gần gũi.
Thủy Lung xoay người bưng đĩa điểm tâm qua, đặt trước mặt hắn: “Ăn trái cây không vô thì ăn cái này đi.”
Thánh tôn khẽ cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Không muốn ăn.”
Thủy Lung cười khẽ, suýt chút nữa nói một câu theo thói quen: Ngươi muốn ăn cái gì?
Lời vừa đến miệng, một khắc sau liền tỉnh táo, không có lỗ mãng gây ra chuyện kì lạ.
Nhưng nàng cười yếu ớt, nhu hòa trên mặt còn chưa kịp biến mất đã bị thánh tôn nhìn thấy.
Thủy Lung cảm thấy có tầm mắt nóng rực rơi vào trên người nàng, nàng không nhịn được ngước mắt nhìn lên, liền thấy đôi mắt đằng sau mặt nạ --- Một đôi con ngươi trong sạch, không chút dơ bẩn, không phải ánh mắt vô tri của trẻ nhỏ chẳng hiểu sự đời, lại không cách nào hình dung, cuồn cuộn vô ngần, trong vắt chiếu rọi vạn vật trên thế gian.
Hai mắt hắn càng thuần khiết hơn đôi mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực trong suốt nhưng lạnh lẽo, bức người. Người này lại bí hiểm, bởi vì quá sạch sẽ, cho nên không thể phân biệt được sâu cạn.
Một giây, hai giây, ba giây. . .
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, người bên ngoài lại xoắn xuýt không gì sánh được.
Mộc Tuyết lo lắng an toàn của Thủy Lung, Nhàn công tử không rõ mục đích của thánh tôn.
Sau đó, Thủy Lung bình tĩnh thu hồi cảm xúc trong đáy mắt, nụ cười không hề biến, thật ra đã không còn lộ ra dịu dàng.
Thánh tôn nghiêng đầu nói với người đang quỳ gối: “Nướng ưng.”
“Cô!” Đầu Hói chết lặng.
Nó có làm gì đâu? Nó có làm gì đâu!!! Vì sao nằm cũng trúng đạn???
Hắc y nhân nhận mệnh, đi về phía Đầu Hói.
Thủy Lung nhìn thoáng qua chủy thủ của người nọ, nói: “Dùng binh khí của hắn, nhổ lông Đầu Hói mất nửa ngày.”
Thánh tôn không nói chuyện, tên thuộc hạ tự nhiên không dám mở miệng xin hắn cho mình binh khí sắc bén.
Thủy Lung khẽ thở dài: “Ở nơi như thế này và khí hậu này, có ăn là không tệ rồi.”
Dung mạo của nàng sau khi dịch dung mềm mại, sạch sẽ, lúc này lông mi hơi cong, bóng mờ xanh nhạt, mày liễu ngưng kết chút u sầu, tựa như tơ nhện quấn lấy tâm hồn người ta, làm trái tim co thắt, khiến người ta muốn yêu thương.
Nhàn công tử nhìn thấy một màn này, hơi há mồm, trong đôi mắt không thể che giấu nổi khiếp sợ.
Trước, hắn còn chưa hết vênh váo về diễn xuất của mình, hiện tại thấy diễn xuất của Thủy Lung, mới cảm thấy trước kia mình nực cười cỡ nào.
Nếu lúc nãy hắn giả bộ gọi là bản sắc diễn xuất, như vậy Thủy Lung tính là cái gì?
Yêu nghiệt trong nháy mắt đã biến thành tiên nữ!
Đáng tiếc, thánh tôn không phải người biết thương hương tiếc ngọc… Nhàn công tử vừa mới nghĩ tới đây, một khắc sau chợt nghe âm thanh của thánh tôn truyền tới: “Nàng ăn trước.”
“Hử?” Thủy Lung giơ mắt nhìn.
Thánh tôn cảm thấy đôi mắt kia tràn ngập hàng ngàn, hàng vạn tia sáng, không chút sợ sệt hấp dẫn --- Nếu Thủy Lung biết ý nghĩ này của hắn, nhất định sẽ lộ ra tươi cười, sau đó ánh mắt nói ngươi có bệnh, nên trị.
“Nàng ăn cho ta xem.” Tiếng nói trầm thấp, nhẹ nhàng chậm rãi như quyến rũ lòng người: “Có lẽ, nhìn nàng ăn, ta sẽ có khẩu vị.”
Phần lớn, giọng nói đều lạnh nhạt như bình thường, khó hiểu, cái này xác định không phải lừa giỡn à.
Thủy Lung nói: “Ngươi có ăn hay không mắc mớ gì tới ta.”
Thánh tôn nói: “Nếu không có thức ăn gì khác, ta liền muốn ăn thịt nướng. Thịt ưng.”
“Cô.” Đầu Hói buồn bã đau khổ ơi là buồn bã đau khổ.
Thủy Lung híp mắt, từ đĩa điểm tâm lấy một cái bánh ngọt.
Người nọ làm đúng như hắn nói, nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng ăn xong, đầu lưỡi hắn vươn ra liếm cánh môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Hình như ăn ngon lắm.”
Nụ cười ngây thơ, nhẹ nhàng, cộng thêm động tác liếm môi, mắt nhìn chằm chằm vào Thủy Lung, nói ra lời cực kì mờ ám, khiến người ta mơ màng.
“Ngươi có thể thử xem.” Thủy Lung đẩy đĩa điểm tâm lên.
Thánh tôn gật đầu, cầm khối điểm tâm. Hành động tự nhiên, làm Thủy Lung hoài nghi, lúc nãy có phải mình nghĩ nhiều hay không, thật ra hắn chỉ tới ăn uống thôi.
Giương mắt nhìn hắn ăn xong một miếng, tâm tình Thủy Lung tốt lên: “Ăn ngon không?”
Thánh tôn nhìn bột trắng còn dính trên đầu ngón tay, nói: “Nghe nói, con gái thích ăn đồ ngọt, tính cách mềm yếu, thiếu khuyết cảm giác an toàn, rất mẫn cảm, lại thích làm nũng.”
Thủy Lung nói: “Nghe nói, con trai thích đồ ngọt, tùy hứng kiêu ngạo, nhạy cảm bá đạo, thường dễ nổi cáu.”
“Ta chưa từng nghe nói.” Thánh tôn nói, hắn lại cầm một khối điểm tâm, cong môi, nụ cười đơn giản lại tự nhiên: “Ta thích vị ngọt.”
Thủy Lung ngây người trong chớp mắt. Con mèo lớn kia, nhiều năm như vậy vẫn không chịu thừa nhận sở thích của mình, thật là rầy rà đến hết biết nói, vừa đáng yêu lại đáng giận.
“Nàng đang nghĩ cái gì? Có phải giống như từng nghe lời này?” Thánh tôn tràn đầy hứng thú hỏi.
Thủy Lung không chút nghĩ ngợi trả lời: “Ta và ngươi không quen.”
“Vậy chờ quen thuộc thì trả lời ta.” Thánh tôn nói.
“Hửm? Lời này nghe như đang nói có dự định lâu dài.
Nàng một lời, hắn một lời, một đĩa điểm tâm đều bị thánh tôn ăn hết. Trên thực tế, đĩa thức ăn nhỏ chỉ có bốn miếng bánh ngọt mà thôi, Thủy Lung ăn một miếng, còn lại ba miếng, lại bị Thủy Lung ăn thử một miếng, hai miếng còn lại đều rơi vào bụng thánh tôn.
Nhàn công tử bất giác phát hiện, hai người này ở chung một chỗ hài hòa như vậy? Không hề có chuyện gì phát sinh??
Ngoài miếu hoang, dông tố vẫn chưa ngừng, gió lạnh thỉnh thoảng lùa tới.
Thánh tôn nhận lấy khăn tay do thuộc hạ đưa lên, chà lau ngón tay, tròng mắt đảo qua mấy gã đệ tử trên đất, nói: “Đưa bọn chúng ra bên ngoài.”
Mấy hắc y nhân lập tức hành động.
“Chờ đã.” Thủy Lung ngăn lại hành động nhanh chóng của bọn họ.
Hắc y nhân căn bản không nghe lời nàng nói, thánh tôn nhẹ giọng: “Tai bị điếc à?”
Đám hắc y nhân lập tức biến thành người gỗ, người đá, quỳ xuống mặt đất.
Thủy Lung liếc nhìn thánh tôn, sau đó hướng Nhàn công tử nói: “Đem áo ngoài của bọn họ lột xuống.”
Nhàn công tử bất đắc dĩ đi làm cu li, ai kêu hai người bọn họ một là phụ nữ có thai kiêm chị vợ tương lai, một là vợ tương lai của mình, hai người đều là phái nữ. Chuyện cực khổ nặng nhọc như vầy, chỉ có thể là hắn làm.
"Làm cái gì?" Thánh tôn hỏi Thủy Lung.
“Đặt cọc tiền ngủ trọ.” Thủy Lung nói.
Thánh tôn khẽ mím môi, ánh mắt chợt quét qua người Nhàn công tử.
Nhàn công tử đang lột quần áo người ta, cảm thấy sởn tóc gáy, có khổ mà không thể nói.
Hết chương 169
Lúc Vương Tuấn Nghị hoảng hốt, mắt liếc thấy Thủy Lung và Mộc Tuyết, liền bình tĩnh lại, mau chóng hiểu rõ.
Giọng nói vừa dứt, ám khí trong tay gã ta phóng về phía Mộc Tuyết.
Chỉ cần không phải người điên, phụ nữ có thai bình thường không thể nào chống đỡ ám khí nổi. Bởi vậy, Vương Tuấn Nghị muốn bắt phụ nữ để uy hiếp Nhàn công tử, gã ta sẽ bắt một trong hai người Thủy Lung và Mộc Tuyết, theo bản năng gã ta lựa chọn Mộc Tuyết.
Nhưng, hành động của gã ta thật sự chọc giận Nhàn công tử.
“Tốt, tốt, tốt.” Ba tiếng tốt vang lên liên tục, tiếng sau nhẹ nhàng hơn tiếng trước, Nhàn công tử nhìn Mộc Tuyết tránh thoát khỏi phi tiêu, lửa giận trong lòng cũng không có tiêu tan. Thân mình hắn như tia chớp, lướt tới trước mặt Vương Tuấn Nghị, chưởng một cái đánh bay Vương Tuấn Nghị, rồi hướng về phía đám đệ tử kia nói: “Cút hết cho ta!”
Vương Tuấn Nghị nằm trên đất hét lên: “Bắt các nàng lại, không sợ hắn không bó tay chịu trói!”
Mười mấy gã đệ tử không chút do dự, một đám xông về hướng Thủy Lung và Mộc Tuyết.
Nhàn công tử quay đầu nhìn lại phía Thủy Lung: “Không phải ta không muốn đi ra ngoài để đánh, chỉ tại bọn họ không chịu phối hợp, ta cũng hết cách.”
Thủy Lung không nói gì, Mộc Tuyết giữ vững hơi thở, thủ thế, sau đó nhìn kĩ thủ đoạn của Nhàn công tử.
Tuy rằng đã sớm phát hiện không khí phủ ‘sương mù’ dày đặc, nhưng động tác của Nhàn công tử vẫn tuyệt dịu như vậy. Cho dù là Thủy Lung, nhất thời nàng cũng không phát hiện hắn vẩy thuốc từ khi nào.
Một đám đệ tự ngã xuống, lộ vẻ vô lực.
Vương Tuấn Nghị và Vương Đạo Vân thấy vậy, làm sao không hiểu rõ, lần này bọn họ đá trúng gậy sắt rồi.
Vương Đạo Vân nháy mắt ra hiệu với Vương Tuấn Nghị, sau đó la lớn: “Yêu nhân, có bản lĩnh ngươi giết ta đi, bằng không sớm muộn cũng có ngày, ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Mấy câu thoại của kẻ thất bại luôn nhàm chán, cũ kĩ, yếu kém.” Thủy Lung sâu kín phát biểu.
Trong khi lực chú ý của mọi người tập trung vào Vương Đạo Vân, Vương Tuấn Nghị, sử dụng toàn lực đứng lên, chạy ra ngoài miếu hoang, lấy pháo tín hiệu trong người ra đốt bắn lên trời.
Ánh mắt Thủy Lung, Mộc Tuyết và Nhàn công tử đều nhìn ra bên ngoài.
Vương Đạo Vân cho rằng khi bọn họ nhìn thấy pháo tín hiệu ở bên ngoài, nên sắc mặt mới kì lạ, nghĩ bọn họ sợ hãi: “Ha ha ha, các ngươi trốn không thoát đâu! Ngươi nghĩ rằng bọn ta chỉ có vài người thôi sao? Nơi này đã sớm bị bọn ta bao vây, một mình ngươi đánh thắng được mười người bọn ta, nhưng trăm người, ngàn người… Ta xem ngươi còn đánh như thế nào?!”
Phía ngoài, Vương Tuấn Nghị cấp tốc bắn pháo tín hiệu lên không trung, thấy pháo tín hiệu vẫn chưa kịp nổ trên không đã bị một bóng đen chặn lại.
"Bịch ——" "Cục cục —— "
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, pháo tín hiệu bị chặt đứt, không có phát ra tác dụng vốn có của nó, tên đầu sỏ gây chuyện thì dùng mắt cá chết trừng Vương Tuấn Nghị, mỏ nhọn đỏ sậm lộ ra hơi thở tử vong.
“Súc sinh đáng chết!” Vương Tuấn Nghị nhìn hắc ưng trên không trung, hung hăng mắng một câu.
Gã ta liên tục bắn ra mấy cây phi tiêu, mặc kệ có bắn trúng hắc ưng hay không, chỉ cần xả giận là được, tiếp đó liền che ngực bỏ chạy.
Đầu hói trên không trung làm sao có thể buông tha cho hung thủ làm tổn thương nó bỏ chạy, nó ngâm nga một tiếng, thân thể nhanh như tia chớp lao về phía Vương Tuấn Nghị.
Vương Tuấn Nghị cảm nhận được sau lưng có luồng gió mạnh, gã ta kinh nghi quay đầu lại liền thấy một con hắc ưng thật to kề sát chính mình. Ngay sau đó, vạt áo của gã ta bị hai móng hắc ưng túm. Đôi cánh hắc ưng vỗ mạnh, có ai ngờ được hắc ưng cao bằng nửa người lớn lại có sức mạnh ghê gớm như vậy, mang một người trưởng thành bay lên.
“A a a a a a….” Vương Tuấn Hiền sợ hãi thét chói tai, mở to hai mắt nhìn đôi chân càng lúc càng xa mặt đất, tầm nhìn không ngừng nâng cao.
Lên tới độ cao nhất định, hắc ưng ngừng bay lên.
Vương Tuấn Nghị sợ hãi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn đôi mắt cá chết cao ngạo khiến người ta chán ghét, đôi mắt thú tính của hắc ưng lộ ra tia sáng nhân tính kỳ lạ. Hào quang nhanh chóng xẹt qua, mang theo trêu ghẹo và lạnh lùng, cùng với cảm xúc hả giận.
Nếu hắc ưng có thể nói chuyện, e rằng lúc này nó cười híp mắt nói: ‘Tạm biệt ~ Lên đường bình an ~’
Hai móng dùng sức vung lên, Vương Tuấn Nghị ở trên không không thể mượn lực, đành tuyệt vọng cảm nhận áp lực và đau đớn từ trên cao rơi xuống, đến gần với cái chết!
“Gù” Đầu Hói thấp giọng kêu, lạnh lùng nhìn một mạng người bị móng vuốt của nó kết thúc.
Rất nhanh, đầu hói vui quá hóa buồn. Một mảnh lá cây dùng tốc độ mắt thường không nhìn làm được xẹt qua cổ nó, lạnh lẽo khiến nó rung mình, thân thể cứng ngắc rơi xuống mặt đất.
"Thầm thì!" Vương Tuấn Nghị vừa trải qua chuyện này, bây giờ tới lượt Đầu Hói thể nghiệm.
May mắn, lúc ở giữa không trung, Đầu Hói đo lường nắm giữ độ cân bằng của thân thể trong tay, dáng vẻ không xem là xinh đẹp vững vàng.
Một mảnh lụa trắng bay tới, quấn lấy Đầu Hói trên không trung, luồng sức mạnh từ đầu bên kia truyền đến, Đầu Hói đau khổ bị kéo qua.
Đầu Hói trừng mắt, nghĩ lại lông chim của nó như đao, so với mũi kiếm cũng sắc bén, cư nhiên không cắt được tấm lụa trắng như tuyết, mềm mại này!!!
“Ưng Trọc.”
“Cô.” Kẻ ngu ngốc nào không có mắt, nó rõ ràng là Xích Kim Ưng.
“Nướng.”
“Cô!” Đại nhân à, thần nhân à, ngươi là đại thiện nhân lương thiện nhất, ăn cái gì không ăn, lại đi ăn ưng! Ưng da dày thịt béo không thể ăn!
Đầu Hói giương mắt nhìn phía trước, mắt cá chết nhấc lên, mi run run, biến thành mắt gà chọi mới nhìn được tên đầu sỏ muốn ăn nó.
Cầm thú luôn đặc biệt nhạy cảm với sự nguy hiểm và kẻ mạnh hơn nó, lúc mặt nạ màu vàng xuất hiện trước mặt nó, thân thể nó càng cứng.
“Chủ tử, đây là Xích Kim Ưng.” Thuộc hạ áo đen nói.
"Thầm thì cô." Cuối cùng cũng có người biết nhìn hàng.
Thuộc hạ áo đen nửa quỳ xuống: “Thỉnh chủ tử ban con dao sắc bén, binh khí của thuộc hạ khó mà đả thương lông Xích Kim Ưng.”
“Cô.” Vẫn muốn ăn à? Vì sao? Vì các ngươi từng ăn qua đồ ngon à?
“Xích Kim Ưng rất thông minh, hiểu rõ lời người.” Thánh tôn không có chấp nhận lời thỉnh cầu của thuộc hạ, nhìn đôi mắt hung ác của hắc ưng đầu trọc, đột nhiên hỏi: “Ngươi dám mắng ta ở trong lòng?”
“…” Đầu Hói rất muốn bày ra ánh mắt vô tội. Đáng tiếc, mặt tê liệt, mắt cá chết đã sớm bị người nào đó huấn luyện thành hình, muốn đổi cũng không đổi được, khóc không ra nước mắt.
“Đây là thầm chấp nhận hử?” Thanh âm kéo dài như gãi ngứa lòng người, khiến Đầu Hói sợ đên chết lặng.
Không thấy thánh tôn có lòng tốt gì, dây lụa trắng trói Đầu Hối đột nhiên buộc chặt, giống như muốn đem khớp xương nghiền nát.
"Thầm thì cô ——" Đầu Hói chẳng còn hình tượng cao ngạo nữa, ngửa đầu thét chói tai.
Cỗ kiệu cao to được bốn người khiêng tới, đi lại chầm chạp nhưng lại rất mau. Phía trước, chính là tòa miếu hoang rách nát, không còn bảng tên.
…
Chương 169.2: Mĩ nhân như ngọc
Thanh âm thanh thúy của đồ vật bằng bạc dằng dặc vang lên, quanh quẩn trong núi rừng, ngay cả tiếng sấm cũng không che được.
Thủy Lung, Mộc Tuyết, Nhàn công tử đồng loạt nhìn ra ngoài, Vương Đạo Vân càn rỡ cười xong chợt thấy có gì đó không đúng, gã mơ hồ nghe được âm thanh khác thường ở bên ngoài, Vương Tuấn Nghị tức giận mắng con chim quái đản, sau đó còn có tiếng chuông nhiếp hồn.
Giờ khắc này, ngôi miếu hoang im ắng, bầu không khí yên tĩnh kia bị tiếng chuông dằng dặc làm cho càng quỷ dị
Người bên trong miếu, nếu luận về tâm tình phức tạp chỉ có mình Nhàn công tử. Ngay lúc, hắn không ngừng khen ngợi bản thân, không ngờ năng lực tùy cơ ứng biến của mình cao như vậy, ngay cả chính hắn cũng bội phục bản thân, nhìn biểu hiện của hắn tự nhiên nhanh chóng, thích hợp hơn nhiều!
Thế nhưng, thánh tôn đại nhân, rốt cuộc ngài tới đây quậy cái gì?
Vì sao, vì sao, tại sao lại muốn xuất hiện?
Nếu ngài muốn xuất hiệ ở đây, việc gì ngài ép ta nghĩ một đống lí do để giải thích cho lai lịch của mấy món ăn hiếm có này, bắt ta làm chuyện trái lương tâm làm chi?
Lúc này, Nhàn công tử phát huy vượt xa người thường, vẻ mặt hắn thật sự vô cùng thích hợp, Thủy Lung yên lặng liếc nhìn hắn một cái, cũng không nhìn ra bất kì sơ hở nào từ vẻ mặt hắn.
Trước cửa miếu hoang, dần dần xuất hiện một đoàn người – bốn người khiêng vân kiệu trên vai, xung quanh vân kiệu treo chuông cổ bằng bạc, thanh âm thanh thúy mê người phát ra từ chuông này.
Nước mưa không ngừng từ trên trời giáng xuống, tạo thành màn nước không có điểm cuối, bốn người cùng khiêng vân kiệu đi trong mưa, cư nhiên không dính một hạt nước. Màn sa như mây trắng, hình ảnh mông lung, tất cả như lạc vào cõi mộng, trong tầm mắt chỉ còn hình ảnh kiệu trong mưa, người trong kiệu, tập hợp hết ánh sáng trong trời đất.
"Thầm thì cô ——!" Âm thanh bén nhọn có khuynh hướng đánh vỡ hình ảnh tốt đẹp này.
Thủy Lung hướng tầm mắt nhìn về phía phát ra tiếng kêu quen thuộc, ánh mắt chống lại đôi mắt cá chết của sủng vật nhà mình.
Có lẽ giữa chủ nhân và sủng vật có thần giao cách cảm, Thủy Lung cảm nhận được ánh mắt cá chết kia lộ ra vẻ đau khổ và cầu cứu. Nàng lại dời mắt, rơi vào trong vẫn kiệu, bên trong đó có một đôi mắt như có như không, không ngừng quấn quit trên người nàng, giống như lỡ đãng lại giống như sương mù liên miên không ngớt, dính vào không tha.
“Đây là bữa tối của ta.” Bên trong kiệu truyền ra âm thanh réo rắt.
Thủy Lung nhẹ nhàng đáp trả: “Nó là sủng vật của ta.”
“Ta bắt được nó.” Hắn nói.
Thủy Lung hiền lành nói: “Rất phiền phức, nhổ lông, mổ bựng, rửa sạch, lấy máu vân vân…”
“Cũng đúng.” Vừa nghe như vậy, hắn cũng cảm thấy bữa tối này thật phiền phức. Tuyết Lăng run lên, nhưng không có thả Đầu Hói ra. Giọng nói thanh nhã, trầm thấp của người đàn ông lộ ra vẻ vô tội, khiến người ta mềm lòng: “Thế nhưng, ta đói.” (#Ngữ: Khinh bỉ ~ lão bây giờ muốn cưa vợ à -_-)
Thủy Lung chưa từng thấy người đàn ông nào ra vẻ vô tội lại có thể tự nhiên như thế, không hề có xúc động nhăn nhó, nhưng rất kích thích tình cảm của người khác, đồng thời làm người ta động lòng. Không cố tình quyến rũ lại thu hút tâm trí của người ta.
Này, chỉ là một giọng nói mà thôi.
“Cho ngươi trái cây này.” Dù sao, cũng là đồ chùa.
Thủy Lung chỉ chỉ quả Huyết Chu trên bàn.
Tuyết Lăng buông tay, Đầu Hói đáng thương cuối cùng đã được tự do.
Nếu có thể, nó rất muốn vừa khóc nức nở vừa nhào vào lòng Thủy Lung, khát vọng được chủ nhân ôm ấp an ủi. Nhưng, chuyện này rõ ràng là không có khả năng.
“Nàng thật tốt.” Thanh âm khàn khàn dịu dàng, như gió xuân khiến tâm hồn người ta lắc lư.
Thủy Lung nghĩ, nếu người bên trong kiệu muốn quyến rũ ai đó, chỉ cần dùng âm thanh như thế này là đủ rồi. Vô luận nam hay nữ, chỉ cần bỏ chút tâm tư, liền dễ dàng tranh thủ được tình cảm của người khác.
Rèm lụa đung đưa, người nọ đứng lên, từ trong kiệu bước ra.
Người cũng sạch sẽ như vân kiệu, hoàn toàn không tương xứng với cảnh tượng miếu hoang đổ nát, càng làm tăng thêm ánh sáng cho miếu hoang.
Mặt nạ màu vàng che lại dung mạo của hắn, ngay cả con ngươi đằng sau mặt nạ cũng mang vẻ thần bí, nếu hắn không muốn, không ai có thể nhìn trộm được con ngươi của hắn.
“Không ngờ trong rừng sâu núi thẳm này lại có thể ăn được những món này.” Hắn đi tới trước mặt Thủy Lung, hơi thở không ôn hòa lại vô song, tràn ngập sức quyến rũ đặc thù.
Thủy Lung nhún vai, người yếu ớt liếc Nhàn công tử: “Ta cũng không nghĩ tới.” Câu tiếp theo khiến Nhàn công tử giật mình không nhẹ: “Ta nghĩ, ở nơi rừng sâu núi thẳm này, người ăn được thức ăn tốt, nên là ngươi mới phải.”
“Ừ?” Giọng mũi ngờ vực, không hề sơ hở.
Nhàn công tử đứng cách đó không xa, cả người không nhịn được căng cứng lên.
Phản ứng như thế không khiến người khác hoài nghi, dù sao lúc trước hắn cũng đã nói, những vật này đều do hắn vô tình trộm được, còn chủ nhân là ai, hắn cũng không biết. Nếu hắn thật sự nói không biết chuyện, lấy trang phục của thánh tôn xuất hiện ở nơi này, quả thật khiến người ta hoài nghi ngài là khổ chủ bị trộm, thân là kẻ trộm hắn nên cảm thấy xấu hổ khẩn trương mới phải.
Thủy Lung không có ý muốn giải thích với thánh tôn, Nhàn công tử cũng không dám giải thích, nếu để thánh tôn hoài nghi sự thật mình nói với Thủy Lung, vậy hắn coi như chịu không nổi rồi.
“Ha ha.” Nhàn công tử cười khan hai tiếng, thành thật nói: “Những thứ này là ta trộm từ tên xui xẻo, khụ! Vị này… ngươi có thể làm mất thứ gì?”
“Vận may của ngươi thật tốt.” Thánh tôn không có nhìn Nhàn công tử.
Mĩ nhân như ngọc
Edit: Tịch Ngữ #macngulau
Lời này không nói rõ hắn có bị mất đồ hay không, càng khiến người ta nghi ngờ chuyện trùng hợp ---- Có lẽ, mấy thứ này là của hắn, nhưng hắn không trách tội, không thừa nhận mà thôi.
Mộc Tuyêt im lặng liếc Nhàn công tử một cái.
Nhàn công tử buồn khổ bất đắc dĩ. Trái lại, hắn đèm lời nói dối lừa gạt đi qua, nhưng có thể đừng dùng ánh mắt nhìn kẻ trộm nhìn hắn có được không?
Khi tay thánh tôn lấy quả Huyết Chu, tên thuộc hạ bước nhanh tới, lấy khăn trắng tinh từ trong hộp ra, lau chùi quả Huyết Chu, sau đó mới dâng lên cho thánh tôn.
Thánh tôn làm như không thấy, tự mình lấy trái cây, đưa vào trong miệng.
Điều này cũng khiến cho Thủy Lung thấy được mặt nạ đặc thù của hắn, phần dưới mũi, thì ra có thể rút vào phần trên.
Cằm của hắn rất đẹp, da trắng nhẵn nhụi, trơn bóng như ngọc ấm, lông tơ ngắn đến không thể nhìn rõ, nhìn kĩ ngược lại cảm thấy râu mềm hơi xanh, có chút trẻ con. Bờ môi hắn hơi mỏng, nhưng không lộ ra khắc nghiệt, môi màu son và mềm mại, khiến người ta có xúc động nhào tới cắn một ngụm.
Chỉ dựa vào hai điểm này, liền có thể đoán được dung mạo của hắn chắc chắn rất tốt. Cho dù chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, phần trên không hoàn mĩ như phần dưới, nói không chừng khiến người ta chán ghét.
Thủy Lung đánh giá diện mạo của hắn, ánh mắt không hề che giấu, một lúc sau mới thu hồi, chán chường trong đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
“Ngươi nghĩ rằng ta là ai?” Thánh tôn nuốt quả Huyết Chu, nhìn Thủy Lung hỏi.
Thủy Lung không hề kiêng kỵ nói: “Con mèo lớn mới bỏ nhà đi…”
Có lẽ, bất kì ai bị hình dung là mèo lớn, đều sẽ nghẹn ngào trong chớp mắt. Dù đối phương nói người kia, thật ra thì cũng không phải mình.
Thánh tôn trầm mặc hai giây, sau đó giọng điệu không nghe ra cảm xúc: “Cũng là sủng vật như con ưng trọc đầu này à?”
“Người.” Thủy Lung nói: “Người đàn ông của ta.”
Ánh mắt thánh tôn nhìn thoáng qua bụng nàng, không còn khẩu vị ăn quả Huyết Chu nữa, lạnh nhạt nói: “Trái cây ăn không đủ no.”
Đề tài này xoay chuyển tùy ý đến không gì sánh bằng.
Thủy Lung liếc hắn, lại nhìn mắt hắn.
“Đừng nhìn thấu ta để xem người khác.” Thánh tôn nói.
Thủy Lung nói: “Ai kêu các ngươi đều tùy hứng như nhau.”
Lần thứ hai, thánh tôn im lặng.
Không chỉ có thánh tôn trầm mặc, ngay cả tên thuộc hạ giúp hắn lau quả Huyết Chu cũng sợ đến mức quỳ xuống, bốn người khiêng kiệu cũng cúi đầu, nón trên đầu hoàn toàn che mất diện mạo bọn họ, vẫn như cũ làm bọn họ cảm nhận được nỗi sợ trong lòng.
Nhàn công tử gào to ở trong lòng: Yêu nghiệt! Ngươi có thể đừng to gan như vậy không? Nếu tiếp tục, hắn sợ mình phát bệnh tim quá!
Bầu không khí trong miếu hoang yên ắng đến lạ thường, làm cho lòng người bất an.
Nhàn công tử rất muốn nói gì đó để bầu không khí sinh động trở lại, đáng tiếc hắn lại không mở miệng được, thực sự không biết nên nói như thế nào.
Phương diện này, tên đầu sỏ gây họa Thủy Lung là thoải mái nhất. Nàng liếc mắt liền nhận ra người đứng trước mặt có lai lịch không đơn giản, cố tình trực giác lại cho nàng biết người này không có sức uy hiếp với nàng. Hơn nữa, hắn đem lại cảm giác quen thuộc như có như không, khiến nàng muốn gần gũi.
Thủy Lung xoay người bưng đĩa điểm tâm qua, đặt trước mặt hắn: “Ăn trái cây không vô thì ăn cái này đi.”
Thánh tôn khẽ cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Không muốn ăn.”
Thủy Lung cười khẽ, suýt chút nữa nói một câu theo thói quen: Ngươi muốn ăn cái gì?
Lời vừa đến miệng, một khắc sau liền tỉnh táo, không có lỗ mãng gây ra chuyện kì lạ.
Nhưng nàng cười yếu ớt, nhu hòa trên mặt còn chưa kịp biến mất đã bị thánh tôn nhìn thấy.
Thủy Lung cảm thấy có tầm mắt nóng rực rơi vào trên người nàng, nàng không nhịn được ngước mắt nhìn lên, liền thấy đôi mắt đằng sau mặt nạ --- Một đôi con ngươi trong sạch, không chút dơ bẩn, không phải ánh mắt vô tri của trẻ nhỏ chẳng hiểu sự đời, lại không cách nào hình dung, cuồn cuộn vô ngần, trong vắt chiếu rọi vạn vật trên thế gian.
Hai mắt hắn càng thuần khiết hơn đôi mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực trong suốt nhưng lạnh lẽo, bức người. Người này lại bí hiểm, bởi vì quá sạch sẽ, cho nên không thể phân biệt được sâu cạn.
Một giây, hai giây, ba giây. . .
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, người bên ngoài lại xoắn xuýt không gì sánh được.
Mộc Tuyết lo lắng an toàn của Thủy Lung, Nhàn công tử không rõ mục đích của thánh tôn.
Sau đó, Thủy Lung bình tĩnh thu hồi cảm xúc trong đáy mắt, nụ cười không hề biến, thật ra đã không còn lộ ra dịu dàng.
Thánh tôn nghiêng đầu nói với người đang quỳ gối: “Nướng ưng.”
“Cô!” Đầu Hói chết lặng.
Nó có làm gì đâu? Nó có làm gì đâu!!! Vì sao nằm cũng trúng đạn???
Hắc y nhân nhận mệnh, đi về phía Đầu Hói.
Thủy Lung nhìn thoáng qua chủy thủ của người nọ, nói: “Dùng binh khí của hắn, nhổ lông Đầu Hói mất nửa ngày.”
Thánh tôn không nói chuyện, tên thuộc hạ tự nhiên không dám mở miệng xin hắn cho mình binh khí sắc bén.
Thủy Lung khẽ thở dài: “Ở nơi như thế này và khí hậu này, có ăn là không tệ rồi.”
Dung mạo của nàng sau khi dịch dung mềm mại, sạch sẽ, lúc này lông mi hơi cong, bóng mờ xanh nhạt, mày liễu ngưng kết chút u sầu, tựa như tơ nhện quấn lấy tâm hồn người ta, làm trái tim co thắt, khiến người ta muốn yêu thương.
Nhàn công tử nhìn thấy một màn này, hơi há mồm, trong đôi mắt không thể che giấu nổi khiếp sợ.
Trước, hắn còn chưa hết vênh váo về diễn xuất của mình, hiện tại thấy diễn xuất của Thủy Lung, mới cảm thấy trước kia mình nực cười cỡ nào.
Nếu lúc nãy hắn giả bộ gọi là bản sắc diễn xuất, như vậy Thủy Lung tính là cái gì?
Yêu nghiệt trong nháy mắt đã biến thành tiên nữ!
Đáng tiếc, thánh tôn không phải người biết thương hương tiếc ngọc… Nhàn công tử vừa mới nghĩ tới đây, một khắc sau chợt nghe âm thanh của thánh tôn truyền tới: “Nàng ăn trước.”
“Hử?” Thủy Lung giơ mắt nhìn.
Thánh tôn cảm thấy đôi mắt kia tràn ngập hàng ngàn, hàng vạn tia sáng, không chút sợ sệt hấp dẫn --- Nếu Thủy Lung biết ý nghĩ này của hắn, nhất định sẽ lộ ra tươi cười, sau đó ánh mắt nói ngươi có bệnh, nên trị.
“Nàng ăn cho ta xem.” Tiếng nói trầm thấp, nhẹ nhàng chậm rãi như quyến rũ lòng người: “Có lẽ, nhìn nàng ăn, ta sẽ có khẩu vị.”
Phần lớn, giọng nói đều lạnh nhạt như bình thường, khó hiểu, cái này xác định không phải lừa giỡn à.
Thủy Lung nói: “Ngươi có ăn hay không mắc mớ gì tới ta.”
Thánh tôn nói: “Nếu không có thức ăn gì khác, ta liền muốn ăn thịt nướng. Thịt ưng.”
“Cô.” Đầu Hói buồn bã đau khổ ơi là buồn bã đau khổ.
Thủy Lung híp mắt, từ đĩa điểm tâm lấy một cái bánh ngọt.
Người nọ làm đúng như hắn nói, nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng ăn xong, đầu lưỡi hắn vươn ra liếm cánh môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Hình như ăn ngon lắm.”
Nụ cười ngây thơ, nhẹ nhàng, cộng thêm động tác liếm môi, mắt nhìn chằm chằm vào Thủy Lung, nói ra lời cực kì mờ ám, khiến người ta mơ màng.
“Ngươi có thể thử xem.” Thủy Lung đẩy đĩa điểm tâm lên.
Thánh tôn gật đầu, cầm khối điểm tâm. Hành động tự nhiên, làm Thủy Lung hoài nghi, lúc nãy có phải mình nghĩ nhiều hay không, thật ra hắn chỉ tới ăn uống thôi.
Giương mắt nhìn hắn ăn xong một miếng, tâm tình Thủy Lung tốt lên: “Ăn ngon không?”
Thánh tôn nhìn bột trắng còn dính trên đầu ngón tay, nói: “Nghe nói, con gái thích ăn đồ ngọt, tính cách mềm yếu, thiếu khuyết cảm giác an toàn, rất mẫn cảm, lại thích làm nũng.”
Thủy Lung nói: “Nghe nói, con trai thích đồ ngọt, tùy hứng kiêu ngạo, nhạy cảm bá đạo, thường dễ nổi cáu.”
“Ta chưa từng nghe nói.” Thánh tôn nói, hắn lại cầm một khối điểm tâm, cong môi, nụ cười đơn giản lại tự nhiên: “Ta thích vị ngọt.”
Thủy Lung ngây người trong chớp mắt. Con mèo lớn kia, nhiều năm như vậy vẫn không chịu thừa nhận sở thích của mình, thật là rầy rà đến hết biết nói, vừa đáng yêu lại đáng giận.
“Nàng đang nghĩ cái gì? Có phải giống như từng nghe lời này?” Thánh tôn tràn đầy hứng thú hỏi.
Thủy Lung không chút nghĩ ngợi trả lời: “Ta và ngươi không quen.”
“Vậy chờ quen thuộc thì trả lời ta.” Thánh tôn nói.
“Hửm? Lời này nghe như đang nói có dự định lâu dài.
Nàng một lời, hắn một lời, một đĩa điểm tâm đều bị thánh tôn ăn hết. Trên thực tế, đĩa thức ăn nhỏ chỉ có bốn miếng bánh ngọt mà thôi, Thủy Lung ăn một miếng, còn lại ba miếng, lại bị Thủy Lung ăn thử một miếng, hai miếng còn lại đều rơi vào bụng thánh tôn.
Nhàn công tử bất giác phát hiện, hai người này ở chung một chỗ hài hòa như vậy? Không hề có chuyện gì phát sinh??
Ngoài miếu hoang, dông tố vẫn chưa ngừng, gió lạnh thỉnh thoảng lùa tới.
Thánh tôn nhận lấy khăn tay do thuộc hạ đưa lên, chà lau ngón tay, tròng mắt đảo qua mấy gã đệ tử trên đất, nói: “Đưa bọn chúng ra bên ngoài.”
Mấy hắc y nhân lập tức hành động.
“Chờ đã.” Thủy Lung ngăn lại hành động nhanh chóng của bọn họ.
Hắc y nhân căn bản không nghe lời nàng nói, thánh tôn nhẹ giọng: “Tai bị điếc à?”
Đám hắc y nhân lập tức biến thành người gỗ, người đá, quỳ xuống mặt đất.
Thủy Lung liếc nhìn thánh tôn, sau đó hướng Nhàn công tử nói: “Đem áo ngoài của bọn họ lột xuống.”
Nhàn công tử bất đắc dĩ đi làm cu li, ai kêu hai người bọn họ một là phụ nữ có thai kiêm chị vợ tương lai, một là vợ tương lai của mình, hai người đều là phái nữ. Chuyện cực khổ nặng nhọc như vầy, chỉ có thể là hắn làm.
"Làm cái gì?" Thánh tôn hỏi Thủy Lung.
“Đặt cọc tiền ngủ trọ.” Thủy Lung nói.
Thánh tôn khẽ mím môi, ánh mắt chợt quét qua người Nhàn công tử.
Nhàn công tử đang lột quần áo người ta, cảm thấy sởn tóc gáy, có khổ mà không thể nói.
Hết chương 169
Tác giả :
Thủy Thiên Triệt