Vườn Trẻ Thiên Đình
Chương 11: Con rết
Có một đôi tay ấm áp đem y ôm chặt lấy
Nơi này không chỉ có sâu Bách Tiệt, mà còn rất nhiều loại sâu rực rỡ sắc màu khác.
Đem lò luyện đan cho Bạch Trạch đốt, Lão Quân bước bước chân ngắn, tự mình đi bới mấy con sâu cổ quái lạ kỳ, từng con từng con nhét vào trong túi càn khôn. Hai tiểu tử kia nhìn thấy mà thèm, cũng chạy đi bắt sâu.
Nguyệt Lão tóm được hai con sâu mập mạp, quấn một sợi tơ hồng vào, rất là nghiêm túc làm mối cho tụi nó, một bên buộc một bên lẩm bẩm nói: “Thắt dây nhân duyên, một đời mỹ mãn, nhìn nhau nắm tay, duyên phận ba kiếp.”
Khi đọc, tơ hồng phát ra ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, đấy chính là sức mạnh nhân duyên.
Phù Lê nhìn tơ hồng trên cổ tay mình, cũng bị gia tăng theo, ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch một cái, nháy mắt trong lòng sinh ra một chút cảm giác kỳ dị. Hơi nhíu mày, lắc lắc đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận tường tận tinh hoa nhật nguyệt truyền đến từ tơ hồng.
Bạch Trạch đối với việc này không có chút cảm giác nào, y còn đang cố gắng giết sâu. Mải nghĩ tới việc mình là thượng cổ thần thú trường tồn cùng đất trời, đi trông giữ vườn trẻ thì cũng coi như thôi, giờ còn phải ngồi đây bắt sâu, cuộc đời thú thật là gian nan. Quay đầu lại nhìn bọn nhỏ chơi vui đến quên trời quên đất, nén bực bội trong lòng lại, quên đi, coi như mang theo đám con nít học giờ lao động.
Hai con sâu được buộc tơ hồng không chút nào cảm kích, vẫn vặn vẹo thân thể cố gắng thoát khỏi tơ hồng. Nguyệt Lão tức rồi nha, dùng tơ hồng đem mấy con sâu buộc thành một chuỗi: “Hừ, không biết điều, để mấy con sâu bọn mày dây dưa một chỗ với nhau, biến thành nghiệt duyên.”
Lý Tịnh thì không thể hiểu phương pháp chơi vi diệu này của Nguyệt Lão, hắn chỉ có thể vừa đơn giản lại vừa thô bạo là cầm lấy sâu, sau đó, đi hù dọa tiểu cô nương.
Vương Mẫu ngồi ở trên tảng đá, mặt mày ủ rũ nhìn quanh vườn đào. Lý Tịnh lặng lẽ từ phía sau leo lên, đến gần từng chút từng chút, chậm rãi giơ con sâu bự trong tay, cười hô hố chọt vào mặt Vương Mẫu.
“Aaaaaa ——” Vương Mẫu sợ hết hồn, lập tức kinh hãi hét lên.
Bạch Trạch nhanh chóng nhìn sang, liền thấy Vương Mẫu đã phản ứng lại, tóm cổ áo Lý Tịnh quăng xuống đất, một bên khóc một bên đánh hắn. Lý Tịnh làm mất con sâu, đẩy Vương Mẫu ra nhanh chân chạy.
Vương Mẫu bị đẩy lảo đảo ngã ra phía sau, hai tay chống dưới đất. Đất đai bị đào xới, lộ ra mấy khối đá sắc nhọn, đâm vào bàn tay Vương Mẫu, một giọt máu tươi theo kẽ hở nhỏ vào trong nền cát đen, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
“Oa oa ——” Bị đau tay, Vương Mẫu nhất thời gào khóc càng lớn, ngồi dưới đất ăn vạ.
Bạch Trạch vội vàng ngừng lại công việc trong tay, chạy tới đem bé con ôm lên: “Không khóc không khóc, có bị gì không?”
Vương Mẫu đem bàn tay chảy máu chìa đến trước mặt y, khóc đến đứt ruột đứt gan. Từ sau khi thành tiên, không còn bị gặp phải vết thương kiểu này, thêm nữa hiện tại chỉ là bé con, sức chịu đựng đau đớn cực thấp, nhìn bàn tay bẩn thỉu lại chảy máu, càng nhìn càng thương tâm.
“Đừng sợ đừng sợ, rửa rửa là tốt rồi nha.” Bạch Trạch luống cuống tay chân dụ dỗ, ôm Vương Mẫu ngồi một bên, trong nháy mắt, một tia nước từ bên trong ngón tay thon dài trắng nõn bắn ra, vòng thành một hình cung duyên dáng, rơi trên bàn tay bé nhỏ bẩn thỉu.
Nước mà Bạch Trạch gọi ra, mang theo sức mạnh an lành của bản thân y, có thể động viên tâm trạng bé con, giảm bớt đau đớn. Vương Mẫu nghiêng đầu nhìn cột nước kia, quả nhiên ngừng khóc. Làn nước trong vắt làm trôi bùn trên tay, cũng đem vết thương rửa sạch, lưu lại một vệt hồng nhàn nhạt.
Đem sức mạnh nhu hòa may mắn tụ lại trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua vết thương, vệt hồng nho nhỏ kia lấy tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy mà khép lại, rất nhanh đã hoàn hảo như ban đầu.
“Lý Tịnh, ngươi qua đây!” Trấn an được Vương Mẫu, mặt Bạch Trạch nghiêm lên, gọi tiểu quỷ nghịch ngợm trốn sau cây tới: “Biết sai rồi chứ?”
Lý Tịnh chắp tay nhỏ sau lưng, bất đắc dĩ nói: “Tại nàng đánh ta trước, ta chỉ đẩy nàng có một cái.”
Đắm chìm trong việc giáo dục bạn nhỏ, Bạch Trạch không chú ý tới, nền đất trong Bàn Đào Viên, lấy chỗ giọt máu kia của Vương Mẫu làm trung tâm, lan ra một vòng tròn màu đỏ.
Bạch Trạch không chú ý tới, nhưng Thiên Tôn đứng bên cạnh y chú ý tới. Lông mày nho nhỏ hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm chỗ đó không ngừng, bàn tay nhỏ bé trắng mềm hướng lên trên trời, ngón cái nhanh chóng bấm bấm lên mấy ngón khác tính toán, quẻ không tốt, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Không biết có phải là liên quan đến tơ hồng hay không, trong nháy mắt Phù Lê há mồm, Bạch Trạch tự mình có cảm giác quay đầu nhìn lại, một tay ôm Vương Mẫu, một tay kéo Lý Tịnh, nhanh chóng bay ra xa mười trượng.
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất nứt toác, cây Bàn Đào chín ngàn năm bị bật lên cả rễ, một con quái vật to lớn từ trong lòng đất xông vọt lên trời.
“Rítttttt ——” Quái vật kéo dài liên tục lên trên, cơ thể từng đốt từng đốt, xem ra là một con trùng rất to, mỗi một đốt đều có hai chân nhỏ, há cái mồm sắc bén đáng sợ ra, gào rít một tiếng chói tai.
“Bách Túc Trùng!” Bạch Trạch nổi tiếng là một thần thú có kiên thức uyên bác, những quái vật thượng cổ kia y đều nhận ra. Con Bách Túc Trùng (rết trăm chân) này ở thời kỳ Hồng Hoang gieo họa cho muôn dân, bách tính đứng lên đấu tranh, mỗi khi chặt đứt một chân, chân rết rơi xuống đất lại hóa thành một con Bách Túc Trùng nhỏ, sinh sôi không ngừng, không thể giết hết. Sau đó, còn hại chết Thần Nông.
Cứ ngỡ rằng tà vật cỡ này đã biến mất từ khi tiên ma đại chiến, không nghĩ tới bị niêm phong dưới Bàn Đào Viên.
“Ngươi sao lại giấu thứ này ở phía dưới vườn!” Lão Quân tức muốn nổ phổi quở trách Vương Mẫu. Lúc trước bắt được con Bách Túc Trùng này, ông chuẩn bị cầm đi luyện đan, Vương Mẫu lại muốn, nói nó có công dụng càng quan trọng hơn, không nghĩ tới lại đem nhốt trong Bàn Đào Viên. Bây giờ hay rồi, trận pháp suy yếu, Vương Mẫu còn cống hiến thêm giọt máu, triệt để mở phong ấn ra, con thượng cổ ma trùng này lại đi ra ngoài làm loạn.
Bạch Trạch ngay tại một khắc Bách Túc Trùng xuất hiện, mao mao cả người y đều dựng lên. Bạch Trạch là thú hệ thủy, nhưng con Bách Túc Trùng này thuộc hệ hỏa, chính là khắc tinh của y. Năm đó suýt chút nữa chết trong tay con hàng này, hiện giờ lại đụng phải, bên người còn có mấy bạn nhỏ cần y bảo vệ, thực sự là trời muốn thú vong!
“Lý Tịnh, nhanh thông tri Na Tra lại đây cứu mạng!” Trong lòng Bạch Trạch biết mình đánh không lại Bách Túc Trùng, biến trở về nguyên hình đem các bạn nhỏ cõng trên lưng bắt đầu co cẳng chạy điên cuồng, vừa chạy vừa nói chuyện với Lý Tịnh.
Lý Tịnh giơ tiểu bảo tháp lên, cố gắng phóng ra một tín hiệu triệu hoán nhi tử, chẳng biết vì sao đột nhiên xóc nảy một cái, tiểu bảo tháp tuột khỏi tay, ‘cạch’ một tiếng rơi trên sơn thạch.
Bạch Trạch vừa mới chạy được vài bước, đã bị pháp trận hỏa diễm có độc trước mặt ngăn lại, đây là độc hỏa trong miệng Bách Túc Trùng phun ra, độc bên trong ngọn lửa có thể ăn mòn thần hồn, phi thường lợi hại. Vội vã dừng bước, quay đầu chạy về hướng ngược lại, vừa chạy vừa đánh trả.
Mấy ngàn năm trôi qua, pháp lực bản thân Bạch Trạch đã tăng cao rất nhiều, mặc dù gặp khắc tinh, nhưng vẫn đủ sức đánh một trận. Vì hiện tại còn mang theo bé con, căn bản không dám đứng lại đánh nhau, chỉ đành vừa đánh vừa lui.
Tiên lực hóa thành tia nước li ti như sương, đem vây nhốt Bách Túc Trùng, trước mặt xuất hiện tầng tầng ảo giác. Bách Túc Trùng vẫy vẫy đầu, nhìn thế nào cũng thấy chín Bạch Trạch lao nhanh về chín hướng khác nhau.
Bách Túc Trùng khinh bỉ gào rít một tiếng, roẹt roẹt roẹt kéo đứt chín cái chân, chân rết bị đứt lập tức hóa thành con Tiểu Bách Túc Trùng, lao về chín hướng kia đuổi giết.
Bạch Trạch không thể không xoay người, đối đầu với phân thân của Bách Túc Trùng, nhấc vuốt vẽ ra một đường đao nước. Đao nước chuẩn xác chém vào đầu con Tiểu Bách Túc Trùng, giống như cắt đậu phụ, bổ đến tận cùng, đem con rết nhỏ kia chém thành hai khúc.
Nhưng mà con rết nhỏ sau khi bị chém, đoạn thân nằm rải rác của nó, lại hóa thành con Bách Túc Trùng hoàn chỉnh khác càng nhỏ hơn, há mồm gào rít phóng tới.
Bạch Trạch hết cách, chỉ có thể dùng tiên lực của bản thân đẩy ra một lá chắn nước, đồng thời sử dụng linh khí dồi dào tạo thành hơi nước đem chính mình và bọn nhỏ bao lại. Rết nhỏ lao tới lá chắn lập tức bị chết đuối, không cách nào xuyên qua được.
Nhưng bản thể Bách Túc Trùng cũng không có đứng ngoài xem cuộc vui, nó ở ngay lúc đám rết nhỏ vồ tới, đồng thời cũng tự mình nhào qua. Nó đã bị nhốt ở đây gần vạn năm, nếu bị nhốt lần nữa sẽ triệt để bị vườn đào tiên này hút khô, biến thành một bộ xương rết. Nó nhất định phải rời khỏi chỗ này, mà vấn đề then chốt để thoát được, chính là giết chết Vương Mẫu.
Bách Túc Trùng nhìn Vương Mẫu mềm mại nhỏ xinh trên người Bạch Trạch, liền như phát điên mà lao tới, lá chắn nước ngăn không cho nó đi qua, nó liền phun ra liệt hỏa (ngọn lửa cháy mãnh liệt) làm cho nước bốc hơi. Sương mù ngăn cách rết nhỏ cùng liệt hỏa, nó lại phun ra nọc độc làm ăn mòn.
Sương mù hình thành lồng phòng hộ bị nọc độc ăn mòn, nhanh chóng thu nhỏ lại, chuẩn bị đem đuôi Bạch Trạch lộ ra, nọc độc kia vẫn còn đang ùn ùn kéo tới. Bạch Trạch không thể không biến thành hình người, để giảm bớt không gian.
“Bạch Trạch, chúng ta làm sao bây giờ?” Vương Mẫu nhịn không được khóc nấc lên, cái con nghiệt súc này, năm đó mình không nên nổi lòng tham nhất thời, giữ lại mạng cho nó.
Nguyệt Lão kéo kéo tơ hồng trong tay, cau mày nói: “Ta dùng Nhân Duyên Tuyến đi trói nó lại, các ngươi nhân cơ hội này chạy trốn.”
“Ngươi tay ngắn chân ngắn, còn chưa quấn xong một vòng đã bị nó xơi tái!” Lão Quân bĩu môi, đem lò luyện đan trong lồng ngực tung ra. Ông hiện tại thiếu pháp lực, không thể điều khiển được các bảo vật khác, chỉ có thể sử dụng cái lò luyện đan này.
Lò Bát Quái là thiên địa chí bảo, không sợ nọc độc của Bách Túc Trùng, mở nắp lò, thả Tam Muội Chân Hỏa ra đem vây nhốt toàn bộ con rết, lò luyện đan cấp tốc lớn lên, ý định đem con Bách Túc Trùng này hút vào để luyện hóa.
Nhưng mà, người khống chế pháp lực chung quy vẫn không theo kịp, trong lúc lò luyện đan phóng to, Bách Túc Trùng đã giơ đuôi lên, hung hăng vỗ bay, giống như tháp nhỏ của Lý Tịnh, va vào trên sơn thạch. Cái đuôi rắn chắc như một cơn gió quét qua, tàn nhẫn đánh vào lồng hơi nước của Bạch Trạch.
“Phốc ——” Năng lực của Bạch Trạch vốn đã không thích hợp để chiến đấu, hơi nước phòng hộ này chính là nguyên thần của y biến thành, đòn đánh này hạ xuống, ngay tức khắc làm y bị thương, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Tiên sinh!”
“Bạch Trạch!”
Bạch Trạch lau miệng, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị nọc độc cùng liệt hỏa che phủ: “Lồng phòng hộ sẽ vỡ vụn ngay lập tức, các ngươi ngồi cho vững, ta đem mọi người quăng ra ngoài kết giới Bàn Đào Viên, nhanh nhanh chạy đi cầu tiếp viện, biết không?”
Phù Lê bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Vậy ngươi phải làm sao?”
“Không có chuyện gì đâu, ta là thụy thú, sẽ không chết.” Bạch Trạch không thèm để ý cười cười, ra hiệu cho Thiên Tôn bảo vệ tốt những bạn nhỏ khác, y hợp hai tay lại, đem tiên lực tụ hội trong lòng bàn tay, dồn sức khai triển.
Trong nháy mắt sức mạnh bạo phát, đem đám bé con ném lên trên không. Lồng hơi nước nhu hòa, bảo vệ bọn nhỏ xuyên qua tầng tầng liệt hỏa cùng nọc độc. Bùm một tiếng, chẳng khác nào bong bóng nhỏ hòa vào bong bóng lớn, hơi nước dung hợp với kết giới Bàn Đào Viên, đem bọn nhỏ bên trong ngăn cách ra phía ngoài.
“Bạch Trạch!” Vương Mẫu bám vào lồng, nhìn bóng người bị biển lửa nhấn chìm, gào khóc.
Bạch Trạch nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận trọng thương, nhưng mà đau đớn theo dự tính vẫn chưa kéo tới, trước mắt hiện ra ánh sáng màu xanh mông lung, tiếp theo đó, là một tiếng nổ lớn ầm vang. Có một đôi tay ấm áp đem y ôm chặt lấy, ngăn cách hết thảy thương tổn cùng tiếng động ồn ào.
Ngơ ngác mở mắt ra, Bạch Trạch nhìn thấy một kết giới to lớn đang chống đỡ ở trước mặt, Bách Túc Trùng ở bên ngoài điên cuồng rít gào. Sau đó, cái kết giới kia phản công lại, đem liệt hỏa và rết trăm chân vây nhốt lại bên trong quả cầu. Quả cầu kia cao tới trăm trượng, đem Bách Túc Trùng hoàn hoàn chỉnh chỉnh bao lại.
Bạch Trạch nuốt nước miếng một cái, cứng đờ chuyển động cổ, nhìn về phía người đang che chở mình. Người kia mặt mày trong sáng, tuấn lãng vô song, mặc trường bào thanh sắc tay áo rộng, bay phần phật trong gió. Trên trời dưới đất, không ai có thể đẹp hơn người trước mặt, quan trọng nhất chính là, người này đội mũ thông thiên thanh ngọc giống như Phù Lê.
“Phù… Lê?” Bạch Trạch có chút không xác định hỏi.
—— Tiểu kịch trường:
Bách Túc Trùng: Ngao ô ô!
Phù Lê: Tạo hình này của bổn tọa không tệ chứ?
Bạch Trạch: Không… không tệ…
Bách Túc Trùng: Ngao ngao ngao!
Phù Lê: Nhìn vóc dáng này, khuôn mặt này một chút xem.
Bạch Trạch: Được… thực là đẹp trai.
Bách Túc Trùng: … Cảm phiền tôn trọng nghề nghiệp của ta một chút có được không?
Nơi này không chỉ có sâu Bách Tiệt, mà còn rất nhiều loại sâu rực rỡ sắc màu khác.
Đem lò luyện đan cho Bạch Trạch đốt, Lão Quân bước bước chân ngắn, tự mình đi bới mấy con sâu cổ quái lạ kỳ, từng con từng con nhét vào trong túi càn khôn. Hai tiểu tử kia nhìn thấy mà thèm, cũng chạy đi bắt sâu.
Nguyệt Lão tóm được hai con sâu mập mạp, quấn một sợi tơ hồng vào, rất là nghiêm túc làm mối cho tụi nó, một bên buộc một bên lẩm bẩm nói: “Thắt dây nhân duyên, một đời mỹ mãn, nhìn nhau nắm tay, duyên phận ba kiếp.”
Khi đọc, tơ hồng phát ra ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, đấy chính là sức mạnh nhân duyên.
Phù Lê nhìn tơ hồng trên cổ tay mình, cũng bị gia tăng theo, ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch một cái, nháy mắt trong lòng sinh ra một chút cảm giác kỳ dị. Hơi nhíu mày, lắc lắc đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận tường tận tinh hoa nhật nguyệt truyền đến từ tơ hồng.
Bạch Trạch đối với việc này không có chút cảm giác nào, y còn đang cố gắng giết sâu. Mải nghĩ tới việc mình là thượng cổ thần thú trường tồn cùng đất trời, đi trông giữ vườn trẻ thì cũng coi như thôi, giờ còn phải ngồi đây bắt sâu, cuộc đời thú thật là gian nan. Quay đầu lại nhìn bọn nhỏ chơi vui đến quên trời quên đất, nén bực bội trong lòng lại, quên đi, coi như mang theo đám con nít học giờ lao động.
Hai con sâu được buộc tơ hồng không chút nào cảm kích, vẫn vặn vẹo thân thể cố gắng thoát khỏi tơ hồng. Nguyệt Lão tức rồi nha, dùng tơ hồng đem mấy con sâu buộc thành một chuỗi: “Hừ, không biết điều, để mấy con sâu bọn mày dây dưa một chỗ với nhau, biến thành nghiệt duyên.”
Lý Tịnh thì không thể hiểu phương pháp chơi vi diệu này của Nguyệt Lão, hắn chỉ có thể vừa đơn giản lại vừa thô bạo là cầm lấy sâu, sau đó, đi hù dọa tiểu cô nương.
Vương Mẫu ngồi ở trên tảng đá, mặt mày ủ rũ nhìn quanh vườn đào. Lý Tịnh lặng lẽ từ phía sau leo lên, đến gần từng chút từng chút, chậm rãi giơ con sâu bự trong tay, cười hô hố chọt vào mặt Vương Mẫu.
“Aaaaaa ——” Vương Mẫu sợ hết hồn, lập tức kinh hãi hét lên.
Bạch Trạch nhanh chóng nhìn sang, liền thấy Vương Mẫu đã phản ứng lại, tóm cổ áo Lý Tịnh quăng xuống đất, một bên khóc một bên đánh hắn. Lý Tịnh làm mất con sâu, đẩy Vương Mẫu ra nhanh chân chạy.
Vương Mẫu bị đẩy lảo đảo ngã ra phía sau, hai tay chống dưới đất. Đất đai bị đào xới, lộ ra mấy khối đá sắc nhọn, đâm vào bàn tay Vương Mẫu, một giọt máu tươi theo kẽ hở nhỏ vào trong nền cát đen, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
“Oa oa ——” Bị đau tay, Vương Mẫu nhất thời gào khóc càng lớn, ngồi dưới đất ăn vạ.
Bạch Trạch vội vàng ngừng lại công việc trong tay, chạy tới đem bé con ôm lên: “Không khóc không khóc, có bị gì không?”
Vương Mẫu đem bàn tay chảy máu chìa đến trước mặt y, khóc đến đứt ruột đứt gan. Từ sau khi thành tiên, không còn bị gặp phải vết thương kiểu này, thêm nữa hiện tại chỉ là bé con, sức chịu đựng đau đớn cực thấp, nhìn bàn tay bẩn thỉu lại chảy máu, càng nhìn càng thương tâm.
“Đừng sợ đừng sợ, rửa rửa là tốt rồi nha.” Bạch Trạch luống cuống tay chân dụ dỗ, ôm Vương Mẫu ngồi một bên, trong nháy mắt, một tia nước từ bên trong ngón tay thon dài trắng nõn bắn ra, vòng thành một hình cung duyên dáng, rơi trên bàn tay bé nhỏ bẩn thỉu.
Nước mà Bạch Trạch gọi ra, mang theo sức mạnh an lành của bản thân y, có thể động viên tâm trạng bé con, giảm bớt đau đớn. Vương Mẫu nghiêng đầu nhìn cột nước kia, quả nhiên ngừng khóc. Làn nước trong vắt làm trôi bùn trên tay, cũng đem vết thương rửa sạch, lưu lại một vệt hồng nhàn nhạt.
Đem sức mạnh nhu hòa may mắn tụ lại trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua vết thương, vệt hồng nho nhỏ kia lấy tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy mà khép lại, rất nhanh đã hoàn hảo như ban đầu.
“Lý Tịnh, ngươi qua đây!” Trấn an được Vương Mẫu, mặt Bạch Trạch nghiêm lên, gọi tiểu quỷ nghịch ngợm trốn sau cây tới: “Biết sai rồi chứ?”
Lý Tịnh chắp tay nhỏ sau lưng, bất đắc dĩ nói: “Tại nàng đánh ta trước, ta chỉ đẩy nàng có một cái.”
Đắm chìm trong việc giáo dục bạn nhỏ, Bạch Trạch không chú ý tới, nền đất trong Bàn Đào Viên, lấy chỗ giọt máu kia của Vương Mẫu làm trung tâm, lan ra một vòng tròn màu đỏ.
Bạch Trạch không chú ý tới, nhưng Thiên Tôn đứng bên cạnh y chú ý tới. Lông mày nho nhỏ hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm chỗ đó không ngừng, bàn tay nhỏ bé trắng mềm hướng lên trên trời, ngón cái nhanh chóng bấm bấm lên mấy ngón khác tính toán, quẻ không tốt, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Không biết có phải là liên quan đến tơ hồng hay không, trong nháy mắt Phù Lê há mồm, Bạch Trạch tự mình có cảm giác quay đầu nhìn lại, một tay ôm Vương Mẫu, một tay kéo Lý Tịnh, nhanh chóng bay ra xa mười trượng.
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất nứt toác, cây Bàn Đào chín ngàn năm bị bật lên cả rễ, một con quái vật to lớn từ trong lòng đất xông vọt lên trời.
“Rítttttt ——” Quái vật kéo dài liên tục lên trên, cơ thể từng đốt từng đốt, xem ra là một con trùng rất to, mỗi một đốt đều có hai chân nhỏ, há cái mồm sắc bén đáng sợ ra, gào rít một tiếng chói tai.
“Bách Túc Trùng!” Bạch Trạch nổi tiếng là một thần thú có kiên thức uyên bác, những quái vật thượng cổ kia y đều nhận ra. Con Bách Túc Trùng (rết trăm chân) này ở thời kỳ Hồng Hoang gieo họa cho muôn dân, bách tính đứng lên đấu tranh, mỗi khi chặt đứt một chân, chân rết rơi xuống đất lại hóa thành một con Bách Túc Trùng nhỏ, sinh sôi không ngừng, không thể giết hết. Sau đó, còn hại chết Thần Nông.
Cứ ngỡ rằng tà vật cỡ này đã biến mất từ khi tiên ma đại chiến, không nghĩ tới bị niêm phong dưới Bàn Đào Viên.
“Ngươi sao lại giấu thứ này ở phía dưới vườn!” Lão Quân tức muốn nổ phổi quở trách Vương Mẫu. Lúc trước bắt được con Bách Túc Trùng này, ông chuẩn bị cầm đi luyện đan, Vương Mẫu lại muốn, nói nó có công dụng càng quan trọng hơn, không nghĩ tới lại đem nhốt trong Bàn Đào Viên. Bây giờ hay rồi, trận pháp suy yếu, Vương Mẫu còn cống hiến thêm giọt máu, triệt để mở phong ấn ra, con thượng cổ ma trùng này lại đi ra ngoài làm loạn.
Bạch Trạch ngay tại một khắc Bách Túc Trùng xuất hiện, mao mao cả người y đều dựng lên. Bạch Trạch là thú hệ thủy, nhưng con Bách Túc Trùng này thuộc hệ hỏa, chính là khắc tinh của y. Năm đó suýt chút nữa chết trong tay con hàng này, hiện giờ lại đụng phải, bên người còn có mấy bạn nhỏ cần y bảo vệ, thực sự là trời muốn thú vong!
“Lý Tịnh, nhanh thông tri Na Tra lại đây cứu mạng!” Trong lòng Bạch Trạch biết mình đánh không lại Bách Túc Trùng, biến trở về nguyên hình đem các bạn nhỏ cõng trên lưng bắt đầu co cẳng chạy điên cuồng, vừa chạy vừa nói chuyện với Lý Tịnh.
Lý Tịnh giơ tiểu bảo tháp lên, cố gắng phóng ra một tín hiệu triệu hoán nhi tử, chẳng biết vì sao đột nhiên xóc nảy một cái, tiểu bảo tháp tuột khỏi tay, ‘cạch’ một tiếng rơi trên sơn thạch.
Bạch Trạch vừa mới chạy được vài bước, đã bị pháp trận hỏa diễm có độc trước mặt ngăn lại, đây là độc hỏa trong miệng Bách Túc Trùng phun ra, độc bên trong ngọn lửa có thể ăn mòn thần hồn, phi thường lợi hại. Vội vã dừng bước, quay đầu chạy về hướng ngược lại, vừa chạy vừa đánh trả.
Mấy ngàn năm trôi qua, pháp lực bản thân Bạch Trạch đã tăng cao rất nhiều, mặc dù gặp khắc tinh, nhưng vẫn đủ sức đánh một trận. Vì hiện tại còn mang theo bé con, căn bản không dám đứng lại đánh nhau, chỉ đành vừa đánh vừa lui.
Tiên lực hóa thành tia nước li ti như sương, đem vây nhốt Bách Túc Trùng, trước mặt xuất hiện tầng tầng ảo giác. Bách Túc Trùng vẫy vẫy đầu, nhìn thế nào cũng thấy chín Bạch Trạch lao nhanh về chín hướng khác nhau.
Bách Túc Trùng khinh bỉ gào rít một tiếng, roẹt roẹt roẹt kéo đứt chín cái chân, chân rết bị đứt lập tức hóa thành con Tiểu Bách Túc Trùng, lao về chín hướng kia đuổi giết.
Bạch Trạch không thể không xoay người, đối đầu với phân thân của Bách Túc Trùng, nhấc vuốt vẽ ra một đường đao nước. Đao nước chuẩn xác chém vào đầu con Tiểu Bách Túc Trùng, giống như cắt đậu phụ, bổ đến tận cùng, đem con rết nhỏ kia chém thành hai khúc.
Nhưng mà con rết nhỏ sau khi bị chém, đoạn thân nằm rải rác của nó, lại hóa thành con Bách Túc Trùng hoàn chỉnh khác càng nhỏ hơn, há mồm gào rít phóng tới.
Bạch Trạch hết cách, chỉ có thể dùng tiên lực của bản thân đẩy ra một lá chắn nước, đồng thời sử dụng linh khí dồi dào tạo thành hơi nước đem chính mình và bọn nhỏ bao lại. Rết nhỏ lao tới lá chắn lập tức bị chết đuối, không cách nào xuyên qua được.
Nhưng bản thể Bách Túc Trùng cũng không có đứng ngoài xem cuộc vui, nó ở ngay lúc đám rết nhỏ vồ tới, đồng thời cũng tự mình nhào qua. Nó đã bị nhốt ở đây gần vạn năm, nếu bị nhốt lần nữa sẽ triệt để bị vườn đào tiên này hút khô, biến thành một bộ xương rết. Nó nhất định phải rời khỏi chỗ này, mà vấn đề then chốt để thoát được, chính là giết chết Vương Mẫu.
Bách Túc Trùng nhìn Vương Mẫu mềm mại nhỏ xinh trên người Bạch Trạch, liền như phát điên mà lao tới, lá chắn nước ngăn không cho nó đi qua, nó liền phun ra liệt hỏa (ngọn lửa cháy mãnh liệt) làm cho nước bốc hơi. Sương mù ngăn cách rết nhỏ cùng liệt hỏa, nó lại phun ra nọc độc làm ăn mòn.
Sương mù hình thành lồng phòng hộ bị nọc độc ăn mòn, nhanh chóng thu nhỏ lại, chuẩn bị đem đuôi Bạch Trạch lộ ra, nọc độc kia vẫn còn đang ùn ùn kéo tới. Bạch Trạch không thể không biến thành hình người, để giảm bớt không gian.
“Bạch Trạch, chúng ta làm sao bây giờ?” Vương Mẫu nhịn không được khóc nấc lên, cái con nghiệt súc này, năm đó mình không nên nổi lòng tham nhất thời, giữ lại mạng cho nó.
Nguyệt Lão kéo kéo tơ hồng trong tay, cau mày nói: “Ta dùng Nhân Duyên Tuyến đi trói nó lại, các ngươi nhân cơ hội này chạy trốn.”
“Ngươi tay ngắn chân ngắn, còn chưa quấn xong một vòng đã bị nó xơi tái!” Lão Quân bĩu môi, đem lò luyện đan trong lồng ngực tung ra. Ông hiện tại thiếu pháp lực, không thể điều khiển được các bảo vật khác, chỉ có thể sử dụng cái lò luyện đan này.
Lò Bát Quái là thiên địa chí bảo, không sợ nọc độc của Bách Túc Trùng, mở nắp lò, thả Tam Muội Chân Hỏa ra đem vây nhốt toàn bộ con rết, lò luyện đan cấp tốc lớn lên, ý định đem con Bách Túc Trùng này hút vào để luyện hóa.
Nhưng mà, người khống chế pháp lực chung quy vẫn không theo kịp, trong lúc lò luyện đan phóng to, Bách Túc Trùng đã giơ đuôi lên, hung hăng vỗ bay, giống như tháp nhỏ của Lý Tịnh, va vào trên sơn thạch. Cái đuôi rắn chắc như một cơn gió quét qua, tàn nhẫn đánh vào lồng hơi nước của Bạch Trạch.
“Phốc ——” Năng lực của Bạch Trạch vốn đã không thích hợp để chiến đấu, hơi nước phòng hộ này chính là nguyên thần của y biến thành, đòn đánh này hạ xuống, ngay tức khắc làm y bị thương, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Tiên sinh!”
“Bạch Trạch!”
Bạch Trạch lau miệng, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị nọc độc cùng liệt hỏa che phủ: “Lồng phòng hộ sẽ vỡ vụn ngay lập tức, các ngươi ngồi cho vững, ta đem mọi người quăng ra ngoài kết giới Bàn Đào Viên, nhanh nhanh chạy đi cầu tiếp viện, biết không?”
Phù Lê bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Vậy ngươi phải làm sao?”
“Không có chuyện gì đâu, ta là thụy thú, sẽ không chết.” Bạch Trạch không thèm để ý cười cười, ra hiệu cho Thiên Tôn bảo vệ tốt những bạn nhỏ khác, y hợp hai tay lại, đem tiên lực tụ hội trong lòng bàn tay, dồn sức khai triển.
Trong nháy mắt sức mạnh bạo phát, đem đám bé con ném lên trên không. Lồng hơi nước nhu hòa, bảo vệ bọn nhỏ xuyên qua tầng tầng liệt hỏa cùng nọc độc. Bùm một tiếng, chẳng khác nào bong bóng nhỏ hòa vào bong bóng lớn, hơi nước dung hợp với kết giới Bàn Đào Viên, đem bọn nhỏ bên trong ngăn cách ra phía ngoài.
“Bạch Trạch!” Vương Mẫu bám vào lồng, nhìn bóng người bị biển lửa nhấn chìm, gào khóc.
Bạch Trạch nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận trọng thương, nhưng mà đau đớn theo dự tính vẫn chưa kéo tới, trước mắt hiện ra ánh sáng màu xanh mông lung, tiếp theo đó, là một tiếng nổ lớn ầm vang. Có một đôi tay ấm áp đem y ôm chặt lấy, ngăn cách hết thảy thương tổn cùng tiếng động ồn ào.
Ngơ ngác mở mắt ra, Bạch Trạch nhìn thấy một kết giới to lớn đang chống đỡ ở trước mặt, Bách Túc Trùng ở bên ngoài điên cuồng rít gào. Sau đó, cái kết giới kia phản công lại, đem liệt hỏa và rết trăm chân vây nhốt lại bên trong quả cầu. Quả cầu kia cao tới trăm trượng, đem Bách Túc Trùng hoàn hoàn chỉnh chỉnh bao lại.
Bạch Trạch nuốt nước miếng một cái, cứng đờ chuyển động cổ, nhìn về phía người đang che chở mình. Người kia mặt mày trong sáng, tuấn lãng vô song, mặc trường bào thanh sắc tay áo rộng, bay phần phật trong gió. Trên trời dưới đất, không ai có thể đẹp hơn người trước mặt, quan trọng nhất chính là, người này đội mũ thông thiên thanh ngọc giống như Phù Lê.
“Phù… Lê?” Bạch Trạch có chút không xác định hỏi.
—— Tiểu kịch trường:
Bách Túc Trùng: Ngao ô ô!
Phù Lê: Tạo hình này của bổn tọa không tệ chứ?
Bạch Trạch: Không… không tệ…
Bách Túc Trùng: Ngao ngao ngao!
Phù Lê: Nhìn vóc dáng này, khuôn mặt này một chút xem.
Bạch Trạch: Được… thực là đẹp trai.
Bách Túc Trùng: … Cảm phiền tôn trọng nghề nghiệp của ta một chút có được không?
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc