Vườn Trẻ Của Vương Quốc
Chương 18
“Ta nên làm gì bây giờ?” Samuels rất tuyệt vọng, “Nên đi hỏi tiên tử khác sao? Có lẽ các tiên tử khác nhau sẽ có những cái nhìn khác nhau đi?”
Cecil: “Ta cảm thấy ngươi tốt nhất đừng nên đi hỏi.”
Samuels lấy tay che mặt, đúng đấy, có tiên tử nào lại đi thừa nhận trên thân thể trắng nõn mỹ lệ rung động lòng người của mình lại có lông chân cơ chứ.
Nhưng mà mọi người trong vương cung vẫn đang chờ cậu cứu giúp, cậu không thể cứ thế mà thua một cái lông chân!
Samuels nói, “Chúng ta tới khu dân cư của các tiên tử xem một chút đi, nói không chừng… sẽ có tiên tử có lông chân dài đó.”
Cecil nhún vai, “Ta không nghĩ chuyện đó sẽ khả thi đâu.”
Bọn họ tiếp tục tiến sâu vào rừng rậm tối om, nghe đâu tại nơi xa nhất của khu rừng này có một hồ nước, ven hồ có rất nhiều tiên tử tụ tập nói chuyện.
Bọn họ đi được một lát, lại gặp được một vị tiên tử.
Samuels ôm hi vọng tiến lên phía trước: “Xin chào –“
“A! Biến thái!” Tiên tử nọ rít gào, “Cái tên biến thái đi xin lông chân kìa!”
Samuels: “…”
Tiên tử sợ hãi vừa gào vừa bay xa.
Cecil phì cười, “Tin tức lưu truyền nhanh thật đấy.”
Samuels nghe được trong câu nói của hắn có chút châm chọc, cậu tức giận, nghiêng đầu qua chỗ khác, “Đừng có mà khích người ta! Lo nghĩ biện pháp đi!”
Cecil tặc lưỡi, “Việc nhỏ này thì cần gì phải nghĩ cơ chứ.”
Hắn nhìn tiên tử vừa bay ngang phía xa xa, con ngươi bỗng tối lại, vô số ma pháp cách trở toả ra từ trong người, đem tiểu tiên nữ kia vây bên trong trận pháp của hắn.
Các hắc pháp sư thoạt nhìn rất âm u, làm người ta cảm thấy quỷ dị, nhóm tiểu tiên tử cũng có pháp thuật của chính mình, pháp thuật của bọn họ cùng quang minh ma pháp có cùng một gốc rễ, đều là khắc tinh của hắc ma pháp.
Ma lực của Cecil vô cùng mạnh mẽ, một tiểu tiên tử nho nhỏ căn bản không thể chống cự, Samuels cũng nhìn ra tiểu tiên tử kia rất không thoải mái, sợ hãi quá độ làm nàng trông có vẻ hơi buồn bực, nàng vội vã cuống cuồng nhìn Cecil, âm điệu sắc bén dò hỏi, “Ác ma! Ngươi… ngươi muốn làm gì!”
Cecil phong độ nhẹ nhàng cười với nàng một cái.
“Ta chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ,” Hắn nhẹ giọng nói, “Ta cần một cọng lông chân của ngươi.”
Tiểu tiên tử: “…”
Samuels: “…”
Tiểu tiên tử: “…Biến thái!”
Cecil: “Ta cảm thấy ngươi tốt nhất đừng nên đi hỏi.”
Samuels lấy tay che mặt, đúng đấy, có tiên tử nào lại đi thừa nhận trên thân thể trắng nõn mỹ lệ rung động lòng người của mình lại có lông chân cơ chứ.
Nhưng mà mọi người trong vương cung vẫn đang chờ cậu cứu giúp, cậu không thể cứ thế mà thua một cái lông chân!
Samuels nói, “Chúng ta tới khu dân cư của các tiên tử xem một chút đi, nói không chừng… sẽ có tiên tử có lông chân dài đó.”
Cecil nhún vai, “Ta không nghĩ chuyện đó sẽ khả thi đâu.”
Bọn họ tiếp tục tiến sâu vào rừng rậm tối om, nghe đâu tại nơi xa nhất của khu rừng này có một hồ nước, ven hồ có rất nhiều tiên tử tụ tập nói chuyện.
Bọn họ đi được một lát, lại gặp được một vị tiên tử.
Samuels ôm hi vọng tiến lên phía trước: “Xin chào –“
“A! Biến thái!” Tiên tử nọ rít gào, “Cái tên biến thái đi xin lông chân kìa!”
Samuels: “…”
Tiên tử sợ hãi vừa gào vừa bay xa.
Cecil phì cười, “Tin tức lưu truyền nhanh thật đấy.”
Samuels nghe được trong câu nói của hắn có chút châm chọc, cậu tức giận, nghiêng đầu qua chỗ khác, “Đừng có mà khích người ta! Lo nghĩ biện pháp đi!”
Cecil tặc lưỡi, “Việc nhỏ này thì cần gì phải nghĩ cơ chứ.”
Hắn nhìn tiên tử vừa bay ngang phía xa xa, con ngươi bỗng tối lại, vô số ma pháp cách trở toả ra từ trong người, đem tiểu tiên nữ kia vây bên trong trận pháp của hắn.
Các hắc pháp sư thoạt nhìn rất âm u, làm người ta cảm thấy quỷ dị, nhóm tiểu tiên tử cũng có pháp thuật của chính mình, pháp thuật của bọn họ cùng quang minh ma pháp có cùng một gốc rễ, đều là khắc tinh của hắc ma pháp.
Ma lực của Cecil vô cùng mạnh mẽ, một tiểu tiên tử nho nhỏ căn bản không thể chống cự, Samuels cũng nhìn ra tiểu tiên tử kia rất không thoải mái, sợ hãi quá độ làm nàng trông có vẻ hơi buồn bực, nàng vội vã cuống cuồng nhìn Cecil, âm điệu sắc bén dò hỏi, “Ác ma! Ngươi… ngươi muốn làm gì!”
Cecil phong độ nhẹ nhàng cười với nàng một cái.
“Ta chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ,” Hắn nhẹ giọng nói, “Ta cần một cọng lông chân của ngươi.”
Tiểu tiên tử: “…”
Samuels: “…”
Tiểu tiên tử: “…Biến thái!”
Tác giả :
Nhất Chích Đại Nhạn